Ninh Thư bị Phong Dận bóp cổ, toàn thân giống như bị đông cứng, không thể động đậy.
Không biết tại sao Phong Dận lại thích bóp cổ người khác.
Có lẽ là thấy sinh mệnh mình biến mất trên đầu ngón tay, thấy rất có cảm giác thành công, chúa tể của mọi sinh mệnh.
Thấy miệng Phong Dận đóng đóng mở mở, Ninh Thư điều động khí công trong đan điền, tay thò vào trong bao vải, lấy Linh Hồn châu ra nhét vào trong miệng Phong Dận.
Ớ... Phong Dận đột nhiên bị vật gì nhét vào trong miệng, tay kia muốn móc thứ đó trong miệng ra.
Linh Hồn châu hấp thu năng lượng linh hồn, cảm nhận được sức mạnh của linh hồn đã lớn, dính vào trong miệng Phong Dận, sau đó đi vào trong cơ thể Phong Dận.
Phong Dận cảm giác thứ này đang hút lấy linh hồn của hắn, trong lòng có chút tức giận.
Mặc dù Phong Dận bị Linh Hồn châu bám vào người, nhưng tay hắn vẫn không buông lỏng cổ Ninh Thư ra.
Ninh Thư cảm giác phổi như sắp nổ, máu không còn lưu thông, mặt sưng lên.
Lại bóp tiếp, cô thật sự sẽ xong đời.
Đại nha đầu. Tay lão đại cầm kiếm gỗ xông về phía Ninh Thư và Phong Dận, lại bị lão Cát kéo lại.
Đừng qua đó, từ trường của hai người họ rất hỗn loạn, ông qua cũng không cứu được nó. Lão Cát trầm giọng xuống nói, sắc mặt rất khó coi.
Ông cút mẹ đi, không phải đồ đệ của ông bị người ta bóp cổ, đương nhiên ông không lo lắng rồi. Sư phụ lo lắng đến độ không chịu được.
Bây giờ ông đi qua cũng không tới gần được. Lão Cát vẫn lôi sư phụ lại như nãy.
Trước mắt Ninh Thư cũng bắt đầu mơ hồ, may mà ở trong cơ thể có linh khí.
Cổ họng Ninh Thư phát ra tiếng ha hả, khốn khổ nôn ra ba chữ: Tống Hề Hàm.
Phong Dận nghe thấy cái tên này, quay đầu nhìn về phía phòng ngủ, phát hiện cửa phòng khóa rất kỹ.
Ninh Thư nắm được cơ hội, lấy cây kiếm gỗ đào chém vào tay Phong Dận đang bóp cổ mình, khiến tay Phong Dận run run.
Ninh Thư một tay kia móc lấy la bàn ra, lấy hết sức ném vào đầu Phong Dận, la bàn phát ra ánh sáng màu vàng, làm cho Phong Dận lui ra sau mấy bước.
Khụ khụ... Ninh Thư ôm lấy cổ ho dữ dội, sư phụ nhanh chóng đến dán bùa giấy lên người Ninh Thư.
Ninh Thư cầm lấy một nắm gạo nếp đặt lên cổ, phát ra tiếng xèo xèo, khói đen bốc lên nghi ngút.
Máu trên khuôn mặt Phong Dận tuôn ra, từng giọt từng giọt máu tươi nhỏ trên sàn nhà, trong căn phòng toàn mùi tanh của máu.
Linh hồn Phong Dận so với trước kia càng thêm mỏng manh, ánh mắt cứ nhìn ba người Ninh Thư chằm chằm, mắt đỏ ngầu.
Ninh Thư cầm la bàn trong tay, vận động linh khí đưa vào trong la bàn, la bàn hiện lên ánh vàng, Phong Dận cảnh giác nhìn la bàn trong tay Ninh Thư.
Hắn còn phải phân chia sức lực ra để chống lại với Linh Hồn châu trong cơ thể, đây không biết là ngọc gì mà lại hút hết sức lực của hắn, giống như con đỉa hút máu vậy, bám lên người của hắn.
Ánh sáng trên la bàn mạnh dần, xua tan hết tà khí trong phòng, một con rồng vàng chui ra từ la bàn gào thét, tiến về phía Phong Dận.
Thấy không, đây là đồ tổ sư gia để lại, long mạch hóa thành kim long, thấy không, thấy không... Sư phụ đắc ý nói với lão Cát.
Lão Cát ngạc nhiên nhìn con rồng vàng, bật cười một tiếng nói: Cũng không phải đồ ông đưa nó ra được.
Sư phụ giỏi ắt có đồ đệ giỏi, cái này gọi là trò giỏi hơn thầy. Sư phụ vuốt râu mép, vô cùng đắc ý.
Ninh Thư thấy hai cái lão này, đến lúc này, vẫn không quên đấu võ mồm, giọng khàn khàn nói: Sư phụ, chúng ta cùng nhau bao vây tấn công hắn, hắn chắc chắn đỡ không nổi.
Ninh Thư lướt mắt về phía phòng ngủ, hét lớn: Hắn sắp biến thành tro bụi rồi.
Quả nhiên sau một khắc, Tống Hề Hàm rất nhanh mở cửa phòng ngủ ra, thấy con kim long đang chạm vào hồn thể của Phong Dận.
Người Phong Dận bằng tốc độ mắt thường có thể thấy trở nên nhạt đi rất nhiều, trong lòng Tống Hề Hàm rất run, vội vàng chạy đến bên Phong Dận.
Trên mặt Phong Dận vẫn đang chảy máu, gương mặt lạnh băng: Đi vào phòng.
Phong Dận, Phong Dận... Tống Hề Hàm khóc kêu tên Phong Dận, Phong Dận đẩy Tống Hề Hàm ra khỏi cơ thể mình, sợ ba người Ninh Thư sẽ làm hại Tống Hề Hàm,
Phong Dận cố gắng trấn tĩnh nói với Tống Hề Hàm: Anh không sao.
Tống Hề Hàm nắm ống tay áo Phong Dận rất chặt, nhìn ba người Ninh Thư một cách căm hận: Các người đừng có ức hiếp người quá đáng.
Ninh Thư sờ sờ cổ, con mẹ mày, lúc Phong Dận giết người sao mày lại không thấy.
Người khác muốn đối phó với Phong Dận, lập tức nói người ta ức hiếp người quá đáng.
Mẹ nó, cứ ức hiếp người quá đáng đấy.
Đồ bên trọng bên khinh.
Ninh Thư cầm một xấp lá bùa, chi chít bùa phi về phía Phong Dận, Phong Dận phải che chở bảo vệ cho Tống Hề Hàm, một mình ngăn cản những lá bùa đó, bùa dính lên người hắn, làm hồn thể của hắn nhạt dần.
Tuy là tác dụng của những lá bùa này rất nhỏ, không làm Phong Dận bị thương nhiều, nhưng lượng biến có thể đạt tới chất biến.
Kiến nhiều thì cắn chết voi!
Tống Hề Hàm thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng càng thêm lo lắng, nói với Phong Dận: Chúng ta đi trước đi.
Tống Hề Hàm lườm Ninh Thư rất dữ tợn: Giờ đừng tính toán với những đạo sĩ thối này vội.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, những tên đạo sĩ này đánh với tư tưởng chính nghĩa, còn chẳng phải vì Quỷ Vương đan trong người cô ta sao.
Trên mặt Phong Dận vẫn chảy máu, máu nhỏ trên sàn nhà, cả bộ quần áo nhuốm màu đỏ, nghe Tống Hề Hàm nói, quan sát cái la bàn trong tay Ninh Thư, còn trong người mình không biết là viên ngọc gì.
Viên ngọc này đang hút hết sức lực của hắn, lại tiếp tục như thế, sức mạnh linh hồn của hắn thật sự bị viên ngọc này hút hết.
Ngay cả Cửu Âm Cương hỏa cũng bị hấp thu, Phong Dận rất kiêng kỵ cái hạt đen như mực này, đặc biệt còn đang ở trong người hắn, giống như một người không thể tháo dỡ lựu đạn bị trói ở trên người.
Phong Dận cũng muốn rút lui, trong đầu hắn có một ý nghĩ, chính là muốn biến viên ngọc trong cơ thể thành của mình, ngay cả Cửu Âm Cương hỏa đều có thể hấp thu, nếu hắn chiếm được thứ này, thực lực nhất định sẽ tăng lên rất nhiều.
Hiện tại có Tống Hề Hàm bên cạnh, hắn còn phải bảo vệ Tống Hề Hàm, không thể rời tay ra được.
Phong Dận ôm lấy Tống Hề Hàm, chuẩn bị rời khỏi nơi này, nhưng mới vừa bay ra khỏi nhà, đỉnh đầu giống như bị vật gì đó chặn lại, không thể rời khỏi cái nhà này.
Ninh Thư cười lạnh một tiếng, Buộc Tiên trận nào có dễ dàng chạy như vậy, lần này nói gì cũng phải tiêu diệt Phong Dận, lần này hắn chạy, trốn trong bóng tối căn bản không tìm được, đó mới là hậu hoạn khôn lường.
Buộc Tiên trận hút sạch linh khí trong người Ninh Thư, làm cho đan điền của cô co thắt từng đợt đau đớn.
Phong Dận thử mấy lần cũng không thể đi ra ngoài, con ngươi thít chặt, trong lòng không kìm được tức giận.
Tống Hề Hàm vội vàng hỏi: Phong Dận, xảy ra chuyện gì vậy?
Chúng ta không ra được. Phong Dận trầm giọng nói.
Vậy phải làm thế nào? Tống Hề Hàm suýt chút nữa bật khóc, mặc dù lo lắng, nhưng trên mặt cô vẫn trắng xanh như trước, không có một chút máu nào.
Phong Dận ôm chặt Tống Hề Hàm: Anh sẽ không để em gặp chuyện đâu.
Không biết tại sao Phong Dận lại thích bóp cổ người khác.
Có lẽ là thấy sinh mệnh mình biến mất trên đầu ngón tay, thấy rất có cảm giác thành công, chúa tể của mọi sinh mệnh.
Thấy miệng Phong Dận đóng đóng mở mở, Ninh Thư điều động khí công trong đan điền, tay thò vào trong bao vải, lấy Linh Hồn châu ra nhét vào trong miệng Phong Dận.
Ớ... Phong Dận đột nhiên bị vật gì nhét vào trong miệng, tay kia muốn móc thứ đó trong miệng ra.
Linh Hồn châu hấp thu năng lượng linh hồn, cảm nhận được sức mạnh của linh hồn đã lớn, dính vào trong miệng Phong Dận, sau đó đi vào trong cơ thể Phong Dận.
Phong Dận cảm giác thứ này đang hút lấy linh hồn của hắn, trong lòng có chút tức giận.
Mặc dù Phong Dận bị Linh Hồn châu bám vào người, nhưng tay hắn vẫn không buông lỏng cổ Ninh Thư ra.
Ninh Thư cảm giác phổi như sắp nổ, máu không còn lưu thông, mặt sưng lên.
Lại bóp tiếp, cô thật sự sẽ xong đời.
Đại nha đầu. Tay lão đại cầm kiếm gỗ xông về phía Ninh Thư và Phong Dận, lại bị lão Cát kéo lại.
Đừng qua đó, từ trường của hai người họ rất hỗn loạn, ông qua cũng không cứu được nó. Lão Cát trầm giọng xuống nói, sắc mặt rất khó coi.
Ông cút mẹ đi, không phải đồ đệ của ông bị người ta bóp cổ, đương nhiên ông không lo lắng rồi. Sư phụ lo lắng đến độ không chịu được.
Bây giờ ông đi qua cũng không tới gần được. Lão Cát vẫn lôi sư phụ lại như nãy.
Trước mắt Ninh Thư cũng bắt đầu mơ hồ, may mà ở trong cơ thể có linh khí.
Cổ họng Ninh Thư phát ra tiếng ha hả, khốn khổ nôn ra ba chữ: Tống Hề Hàm.
Phong Dận nghe thấy cái tên này, quay đầu nhìn về phía phòng ngủ, phát hiện cửa phòng khóa rất kỹ.
Ninh Thư nắm được cơ hội, lấy cây kiếm gỗ đào chém vào tay Phong Dận đang bóp cổ mình, khiến tay Phong Dận run run.
Ninh Thư một tay kia móc lấy la bàn ra, lấy hết sức ném vào đầu Phong Dận, la bàn phát ra ánh sáng màu vàng, làm cho Phong Dận lui ra sau mấy bước.
Khụ khụ... Ninh Thư ôm lấy cổ ho dữ dội, sư phụ nhanh chóng đến dán bùa giấy lên người Ninh Thư.
Ninh Thư cầm lấy một nắm gạo nếp đặt lên cổ, phát ra tiếng xèo xèo, khói đen bốc lên nghi ngút.
Máu trên khuôn mặt Phong Dận tuôn ra, từng giọt từng giọt máu tươi nhỏ trên sàn nhà, trong căn phòng toàn mùi tanh của máu.
Linh hồn Phong Dận so với trước kia càng thêm mỏng manh, ánh mắt cứ nhìn ba người Ninh Thư chằm chằm, mắt đỏ ngầu.
Ninh Thư cầm la bàn trong tay, vận động linh khí đưa vào trong la bàn, la bàn hiện lên ánh vàng, Phong Dận cảnh giác nhìn la bàn trong tay Ninh Thư.
Hắn còn phải phân chia sức lực ra để chống lại với Linh Hồn châu trong cơ thể, đây không biết là ngọc gì mà lại hút hết sức lực của hắn, giống như con đỉa hút máu vậy, bám lên người của hắn.
Ánh sáng trên la bàn mạnh dần, xua tan hết tà khí trong phòng, một con rồng vàng chui ra từ la bàn gào thét, tiến về phía Phong Dận.
Thấy không, đây là đồ tổ sư gia để lại, long mạch hóa thành kim long, thấy không, thấy không... Sư phụ đắc ý nói với lão Cát.
Lão Cát ngạc nhiên nhìn con rồng vàng, bật cười một tiếng nói: Cũng không phải đồ ông đưa nó ra được.
Sư phụ giỏi ắt có đồ đệ giỏi, cái này gọi là trò giỏi hơn thầy. Sư phụ vuốt râu mép, vô cùng đắc ý.
Ninh Thư thấy hai cái lão này, đến lúc này, vẫn không quên đấu võ mồm, giọng khàn khàn nói: Sư phụ, chúng ta cùng nhau bao vây tấn công hắn, hắn chắc chắn đỡ không nổi.
Ninh Thư lướt mắt về phía phòng ngủ, hét lớn: Hắn sắp biến thành tro bụi rồi.
Quả nhiên sau một khắc, Tống Hề Hàm rất nhanh mở cửa phòng ngủ ra, thấy con kim long đang chạm vào hồn thể của Phong Dận.
Người Phong Dận bằng tốc độ mắt thường có thể thấy trở nên nhạt đi rất nhiều, trong lòng Tống Hề Hàm rất run, vội vàng chạy đến bên Phong Dận.
Trên mặt Phong Dận vẫn đang chảy máu, gương mặt lạnh băng: Đi vào phòng.
Phong Dận, Phong Dận... Tống Hề Hàm khóc kêu tên Phong Dận, Phong Dận đẩy Tống Hề Hàm ra khỏi cơ thể mình, sợ ba người Ninh Thư sẽ làm hại Tống Hề Hàm,
Phong Dận cố gắng trấn tĩnh nói với Tống Hề Hàm: Anh không sao.
Tống Hề Hàm nắm ống tay áo Phong Dận rất chặt, nhìn ba người Ninh Thư một cách căm hận: Các người đừng có ức hiếp người quá đáng.
Ninh Thư sờ sờ cổ, con mẹ mày, lúc Phong Dận giết người sao mày lại không thấy.
Người khác muốn đối phó với Phong Dận, lập tức nói người ta ức hiếp người quá đáng.
Mẹ nó, cứ ức hiếp người quá đáng đấy.
Đồ bên trọng bên khinh.
Ninh Thư cầm một xấp lá bùa, chi chít bùa phi về phía Phong Dận, Phong Dận phải che chở bảo vệ cho Tống Hề Hàm, một mình ngăn cản những lá bùa đó, bùa dính lên người hắn, làm hồn thể của hắn nhạt dần.
Tuy là tác dụng của những lá bùa này rất nhỏ, không làm Phong Dận bị thương nhiều, nhưng lượng biến có thể đạt tới chất biến.
Kiến nhiều thì cắn chết voi!
Tống Hề Hàm thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng càng thêm lo lắng, nói với Phong Dận: Chúng ta đi trước đi.
Tống Hề Hàm lườm Ninh Thư rất dữ tợn: Giờ đừng tính toán với những đạo sĩ thối này vội.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, những tên đạo sĩ này đánh với tư tưởng chính nghĩa, còn chẳng phải vì Quỷ Vương đan trong người cô ta sao.
Trên mặt Phong Dận vẫn chảy máu, máu nhỏ trên sàn nhà, cả bộ quần áo nhuốm màu đỏ, nghe Tống Hề Hàm nói, quan sát cái la bàn trong tay Ninh Thư, còn trong người mình không biết là viên ngọc gì.
Viên ngọc này đang hút hết sức lực của hắn, lại tiếp tục như thế, sức mạnh linh hồn của hắn thật sự bị viên ngọc này hút hết.
Ngay cả Cửu Âm Cương hỏa cũng bị hấp thu, Phong Dận rất kiêng kỵ cái hạt đen như mực này, đặc biệt còn đang ở trong người hắn, giống như một người không thể tháo dỡ lựu đạn bị trói ở trên người.
Phong Dận cũng muốn rút lui, trong đầu hắn có một ý nghĩ, chính là muốn biến viên ngọc trong cơ thể thành của mình, ngay cả Cửu Âm Cương hỏa đều có thể hấp thu, nếu hắn chiếm được thứ này, thực lực nhất định sẽ tăng lên rất nhiều.
Hiện tại có Tống Hề Hàm bên cạnh, hắn còn phải bảo vệ Tống Hề Hàm, không thể rời tay ra được.
Phong Dận ôm lấy Tống Hề Hàm, chuẩn bị rời khỏi nơi này, nhưng mới vừa bay ra khỏi nhà, đỉnh đầu giống như bị vật gì đó chặn lại, không thể rời khỏi cái nhà này.
Ninh Thư cười lạnh một tiếng, Buộc Tiên trận nào có dễ dàng chạy như vậy, lần này nói gì cũng phải tiêu diệt Phong Dận, lần này hắn chạy, trốn trong bóng tối căn bản không tìm được, đó mới là hậu hoạn khôn lường.
Buộc Tiên trận hút sạch linh khí trong người Ninh Thư, làm cho đan điền của cô co thắt từng đợt đau đớn.
Phong Dận thử mấy lần cũng không thể đi ra ngoài, con ngươi thít chặt, trong lòng không kìm được tức giận.
Tống Hề Hàm vội vàng hỏi: Phong Dận, xảy ra chuyện gì vậy?
Chúng ta không ra được. Phong Dận trầm giọng nói.
Vậy phải làm thế nào? Tống Hề Hàm suýt chút nữa bật khóc, mặc dù lo lắng, nhưng trên mặt cô vẫn trắng xanh như trước, không có một chút máu nào.
Phong Dận ôm chặt Tống Hề Hàm: Anh sẽ không để em gặp chuyện đâu.
/1471
|