Thực lực của Phong Dận bị giảm sút, nhưng cũng không đến nỗi cô có thể đối phó lại được, nhất là hiện giờ cô còn đang bị thương.
Vết thương ở ngực ảnh hưởng đến tiến độ tu luyện của cô, có điều viên thuốc ông lão đưa cô uống cũng có chút tác dụng, khiến ngực của cô không còn đau như vậy nữa.
Bên này Ninh Thư đang rất sốt ruột, còn Phong Dận ở bên kia có thể coi là lòng nóng như lửa đốt.
Lần trước Tống Hề Hàm bị hàng vạn con quỷ xâm nhập vào cơ thể, đến bây giờ người vẫn còn đang ở trong tình trạng linh hồn sắp bị hủy diệt, Phong Dận vô cùng lo lắng.
Nếu như Tống Hề Hàm chết một cách bình thường, thì có lẽ cô ta vẫn có thể sống cùng hắn với tư cách là một con quỷ, nhưng bây giờ mà Tống Hề Hàm chết, thì từ nay về sau linh hồn sẽ bị hủy diệt.
Trên thế gian không bao giờ xuất hiện Tống Hề Hàm nữa, Tống Hề Hàm không thể đầu thai làm người, nên hắn cũng không thể tìm thấy Tống Hề Hàm.
Cho nên Tống Hề Hàm không được chết, nhất định không được chết.
Vẻ mặt Phong Dận ảm đạm, hắc khí bay xung quanh cơ thể, sắc mặt âm trầm như nước, nhìn Tống Hề Hàm giống như một người vô dụng, trong lòng vô cùng hối hận.
Sớm biết vậy hắn đã không gấp gáp ăn nằm với Tống Hề Hàm, như vậy cô cũng không bị âm khí bám theo.
Ban đầu lúc tìm thấy Tống Hề Hàm phải lập tức giết cô ta mới đúng, để cho cô ta biến thành quỷ, cho cô ta Quỷ Vương đan, cô ta nhất định sẽ trở thành một con quỷ mạnh mẽ, chứ không phải là một sinh vật nửa người nửa quỷ như bây giờ.
Nếu như bây giờ giết Tống Hề Hàm, không có thân thể, linh hồn của cô ta vẫn sẽ bị tiêu diệt, cho dù có Quỷ Vương đan cũng vô dụng.
Tác dụng của Quỷ Vương đan là trấn áp linh hồn, không để linh hồn bị tiêu diệt, nhưng lại không thể cho cô ta sức mạnh.
Đây chính là trời trừng phạt, người và yêu không đi chung một đường, người và quỷ cũng vậy.
Trong lòng Phong Dận vô cùng hối hận, nắm thật chặt tay của Tống Hề Hàm: Nghìn năm trước em chết trước mặt anh, lần này dù thế nào anh cũng không cho phép em biến mất trước mặt anh nữa.
Nếu như em chết, anh sẽ giết sạch những người có quan hệ với em, để cho bọn họ chôn cùng em. Gương mặt tài hoa tuyệt thế của Phong Dận vô cùng lạnh nhạt, nói đến việc giết người, giống như là giết chết một con kiến nhỏ bé vậy.
Người nào hại em thành bộ dạng này, anh sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Phong Dận cúi đầu hôn lên trán Tống Hề Hàm, sau đó không ngừng truyền sức mạnh vào trong cơ thể Tống Hề Hàm để chữa trị cho cô ta.
Không có Quỷ Vương đan chống đỡ, trong hồn thể của Phong Dận sẽ không có nguồn sức mạnh, sau khi tiếp tục truyền năng lượng cho Tống Hề Hàm, linh hồn của hắn thoạt nhìn yếu ớt hơn rất nhiều.
Cứ như vậy, mỗi ngày Phong Dận đều truyền năng lượng cho Tống Hề Hàm, khiến Tống Hề Hàm dần dần tỉnh lại.
Tống Hề Hàm tỉnh lại thấy Phong Dận, nhìn máu trên mặt của hắn đang chảy tí tách, liền vội vàng hỏi: Phong Dận, anh làm sao vậy?
Tống Hề Hàm đã ngủ mấy ngày liền, lúc nói chuyện giọng hơi khàn khàn, Tống Hề Hàm nhịn không được liền che cổ họng mình lại.
Phong Dận duỗi tay hút chén nước trên bàn, đút cho Tống Hề Hàm uống hết hai chén nước, ánh mắt Tống Hề Hàm vẫn luôn lo lắng nhìn Phong Dận.
Rốt cuộc anh bị sao vậy? Tống Hề Hàm vươn tay chạm vào mặt của Phong Dận, tay chạm vào có cảm giác dinh dính, trên đầu ngón tay bị dính vết máu.
Tống Hề Hàm vội vàng nắm lấy cánh tay Phong Dận, gấp gáp hỏi: Anh bị thương đúng không, sao trên mặt lại nhiều máu như vậy?
Khuôn mặt Phong Dận tràn ngập niềm vui, dịu dàng nói: Không sao, bởi vì lúc tu luyện xảy ra rủi ro, anh hứa với em, sau này sẽ không rời xa em nửa bước.
Phong Dận ôm Tống Hề Hàm vào lòng, thấp giọng nói xin lỗi: Xin lỗi, anh đã khiến em bị thương.
Mặt Tống Hề Hàm cọ cọ vào lòng Phong Dận, giọng nói khàn khàn: Không, em không trách anh vì anh đã cứu em mà.
Tống Hề Hàm nhớ lại đêm hôm đó, có rất nhiều quỷ tụ tập trong căn hộ của cô ta, cảm giác như mình đang ở địa ngục vậy, vô số ma quỷ hết con này đến con khác phát ra tiếng kêu quái dị, phấn khích xông vào trong cơ thể của cô ta.
Chúng chiến đấu, giằng co ở trong thân thể cô ta, coi cơ thể của cô ta là chiến trường, Tống Hề Hàm cảm thấy cơ thể mình dường như sắp bị xé ra thành trăm mảnh.
Nhớ lại cảnh tượng đó, thân thể Tống Hề Hàm lại phát run, bởi cô ta nhận thấy cô ta không thể quay trở lại trước kia, sau này sẽ không còn cuộc sống yên bình như 20 năm trước nữa.
Hiện tại cô ta chỉ có thể dựa vào Phong Dận, không có Phong Dận, cô ta sẽ bị những con quỷ khác chiếm đoạt, không có Quỷ Vương đan, cô ta sẽ biến mất mãi mãi.
Tiến thoái lưỡng nan, cô ta chỉ muốn yêu đương, chứ có trêu ai ghẹo ai đâu, mà cứ phải làm chấn động lòng người như thế.
Tống Hề Hàm ôm Phong Dận thật chặt: Phong Dận, đừng rời bỏ em, hiện tại em chỉ có mỗi anh thôi.
Không có Phong Dận, cô ta sẽ bị tiêu diệt trong vòng một phút.
Trên mặt Phong Dận lộ ra nụ cười, máu tươi xẹt qua gò má của hắn, làm cho nụ cười của hắn trở nên tà mị dị thường, nói: Thế gian này, chỉ có chúng ta mới có thể dựa dẫm vào nhau, Hề Hàm, anh mới là người yêu em nhất.
Hơn một nghìn năm chờ đợi, chỉ vì muốn ở cùng một chỗ với em.
Tống Hề Hàm vùi đầu vào trong lòng Phong Dận, nhíu nhíu mày, từ nay về sau cô ta phải sống cuộc sống đi tới chỗ nào, thì chỗ đó có quỷ truy sát, cho dù là ở nhà cũng có quỷ đuổi giết sao?
Lẽ nào không còn cuộc sống yên bình như trước kia sao?
Tống Hề Hàm cắn cắn môi, lẽ nào không thể như người bình thường, sống cùng với người mình yêu sao?
Con người rất tham lam, cuộc sống yên bình thì cảm thấy nhàm chán, muốn có một cuộc sống sôi nổi kích thích hơn, Tống Hề Hàm kích động đến nỗi yêu cả một con quỷ.
Hiện tại phải đối mặt với cục diện bị hàng vạn con quỷ đuổi giết, lại cảm thấy cuộc sống yên bình đáng quý biết nhường nào.
Tống Hề Hàm nhịn không được hỏi Phong Dận: Lẽ nào em cứ sống như này mãi sao?
Phong Dận ôm cô ta thật chặt, kiên định nói: Anh sẽ bảo vệ em thật tốt, cho dù phải tan thành tro bụi, thì anh cũng sẽ biến mất trước mặt em.
Máu tươi trên mặt Phong Dận chảy xuống tóc Tống Hề Hàm, dinh dính, khiến Tống Hề Hàm cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lão đại và Tạ Vĩ Minh đến nhà của nhân viên làm lễ cúng, khi trở về đã là buổi tối, Ninh Thư vẫn luôn ở phòng khách chờ ông trở lại.
Nhìn thấy ông bình an trở về, trong lòng Ninh Thư cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Ninh Thư không nghi ngờ năng lực của lão đại, nhưng Phong Dận thật sự rất lợi hại, trong kịch bản khi Phong Dận giết đến đạo quán, lão cũng bị Phong Dận giết.
Sư phụ, thế nào rồi? Ninh Thư đưa cho ông một chén nước.
Ông ừng ực uống xong chén nước, mới lên tiếng: Bố trí pháp trận rồi, nếu như quỷ vương đến thật, thì ta chắc chắn sẽ biết.
Ninh Thư lúc này mới gật đầu, hỏi: Sư phụ, người còn thuốc không, thuốc lần trước người cho con đó.
Ninh Thư thấy thuốc kia rất có ích, phối hợp sử dụng, ngực của cô bây giờ không đau dữ dội như trước nữa.
Ông lão đưa cho Ninh Thư một cái bình, Ninh Thư mở ra xem, thấy bên trong đều là những viên thuốc giống bi đất to bằng móng tay.
Ăn cơm tối xong, Ninh Thư bàn bạc với ông: Sư phụ, chúng ta có cần thừa dịp thực lực hiện tại của quỷ vương suy yếu giết hắn không, cho dù không giết được, cũng có thể khiến thực lực của hắn giảm sút.
Ông gặm quả táo, quai hàm nhét phồng lên, nói: Vấn đề là chúng ta chưa chắc có thể làm được, làm không tốt, sợ rằng tính mạng của chúng ta cũng khó giữ.
Ninh Thư thở dài một hơi, chỉ với hai người bọn họ quả thực rất khó khăn, nếu thực sự không được thì dùng chiến thuật biển người.
Vết thương ở ngực ảnh hưởng đến tiến độ tu luyện của cô, có điều viên thuốc ông lão đưa cô uống cũng có chút tác dụng, khiến ngực của cô không còn đau như vậy nữa.
Bên này Ninh Thư đang rất sốt ruột, còn Phong Dận ở bên kia có thể coi là lòng nóng như lửa đốt.
Lần trước Tống Hề Hàm bị hàng vạn con quỷ xâm nhập vào cơ thể, đến bây giờ người vẫn còn đang ở trong tình trạng linh hồn sắp bị hủy diệt, Phong Dận vô cùng lo lắng.
Nếu như Tống Hề Hàm chết một cách bình thường, thì có lẽ cô ta vẫn có thể sống cùng hắn với tư cách là một con quỷ, nhưng bây giờ mà Tống Hề Hàm chết, thì từ nay về sau linh hồn sẽ bị hủy diệt.
Trên thế gian không bao giờ xuất hiện Tống Hề Hàm nữa, Tống Hề Hàm không thể đầu thai làm người, nên hắn cũng không thể tìm thấy Tống Hề Hàm.
Cho nên Tống Hề Hàm không được chết, nhất định không được chết.
Vẻ mặt Phong Dận ảm đạm, hắc khí bay xung quanh cơ thể, sắc mặt âm trầm như nước, nhìn Tống Hề Hàm giống như một người vô dụng, trong lòng vô cùng hối hận.
Sớm biết vậy hắn đã không gấp gáp ăn nằm với Tống Hề Hàm, như vậy cô cũng không bị âm khí bám theo.
Ban đầu lúc tìm thấy Tống Hề Hàm phải lập tức giết cô ta mới đúng, để cho cô ta biến thành quỷ, cho cô ta Quỷ Vương đan, cô ta nhất định sẽ trở thành một con quỷ mạnh mẽ, chứ không phải là một sinh vật nửa người nửa quỷ như bây giờ.
Nếu như bây giờ giết Tống Hề Hàm, không có thân thể, linh hồn của cô ta vẫn sẽ bị tiêu diệt, cho dù có Quỷ Vương đan cũng vô dụng.
Tác dụng của Quỷ Vương đan là trấn áp linh hồn, không để linh hồn bị tiêu diệt, nhưng lại không thể cho cô ta sức mạnh.
Đây chính là trời trừng phạt, người và yêu không đi chung một đường, người và quỷ cũng vậy.
Trong lòng Phong Dận vô cùng hối hận, nắm thật chặt tay của Tống Hề Hàm: Nghìn năm trước em chết trước mặt anh, lần này dù thế nào anh cũng không cho phép em biến mất trước mặt anh nữa.
Nếu như em chết, anh sẽ giết sạch những người có quan hệ với em, để cho bọn họ chôn cùng em. Gương mặt tài hoa tuyệt thế của Phong Dận vô cùng lạnh nhạt, nói đến việc giết người, giống như là giết chết một con kiến nhỏ bé vậy.
Người nào hại em thành bộ dạng này, anh sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Phong Dận cúi đầu hôn lên trán Tống Hề Hàm, sau đó không ngừng truyền sức mạnh vào trong cơ thể Tống Hề Hàm để chữa trị cho cô ta.
Không có Quỷ Vương đan chống đỡ, trong hồn thể của Phong Dận sẽ không có nguồn sức mạnh, sau khi tiếp tục truyền năng lượng cho Tống Hề Hàm, linh hồn của hắn thoạt nhìn yếu ớt hơn rất nhiều.
Cứ như vậy, mỗi ngày Phong Dận đều truyền năng lượng cho Tống Hề Hàm, khiến Tống Hề Hàm dần dần tỉnh lại.
Tống Hề Hàm tỉnh lại thấy Phong Dận, nhìn máu trên mặt của hắn đang chảy tí tách, liền vội vàng hỏi: Phong Dận, anh làm sao vậy?
Tống Hề Hàm đã ngủ mấy ngày liền, lúc nói chuyện giọng hơi khàn khàn, Tống Hề Hàm nhịn không được liền che cổ họng mình lại.
Phong Dận duỗi tay hút chén nước trên bàn, đút cho Tống Hề Hàm uống hết hai chén nước, ánh mắt Tống Hề Hàm vẫn luôn lo lắng nhìn Phong Dận.
Rốt cuộc anh bị sao vậy? Tống Hề Hàm vươn tay chạm vào mặt của Phong Dận, tay chạm vào có cảm giác dinh dính, trên đầu ngón tay bị dính vết máu.
Tống Hề Hàm vội vàng nắm lấy cánh tay Phong Dận, gấp gáp hỏi: Anh bị thương đúng không, sao trên mặt lại nhiều máu như vậy?
Khuôn mặt Phong Dận tràn ngập niềm vui, dịu dàng nói: Không sao, bởi vì lúc tu luyện xảy ra rủi ro, anh hứa với em, sau này sẽ không rời xa em nửa bước.
Phong Dận ôm Tống Hề Hàm vào lòng, thấp giọng nói xin lỗi: Xin lỗi, anh đã khiến em bị thương.
Mặt Tống Hề Hàm cọ cọ vào lòng Phong Dận, giọng nói khàn khàn: Không, em không trách anh vì anh đã cứu em mà.
Tống Hề Hàm nhớ lại đêm hôm đó, có rất nhiều quỷ tụ tập trong căn hộ của cô ta, cảm giác như mình đang ở địa ngục vậy, vô số ma quỷ hết con này đến con khác phát ra tiếng kêu quái dị, phấn khích xông vào trong cơ thể của cô ta.
Chúng chiến đấu, giằng co ở trong thân thể cô ta, coi cơ thể của cô ta là chiến trường, Tống Hề Hàm cảm thấy cơ thể mình dường như sắp bị xé ra thành trăm mảnh.
Nhớ lại cảnh tượng đó, thân thể Tống Hề Hàm lại phát run, bởi cô ta nhận thấy cô ta không thể quay trở lại trước kia, sau này sẽ không còn cuộc sống yên bình như 20 năm trước nữa.
Hiện tại cô ta chỉ có thể dựa vào Phong Dận, không có Phong Dận, cô ta sẽ bị những con quỷ khác chiếm đoạt, không có Quỷ Vương đan, cô ta sẽ biến mất mãi mãi.
Tiến thoái lưỡng nan, cô ta chỉ muốn yêu đương, chứ có trêu ai ghẹo ai đâu, mà cứ phải làm chấn động lòng người như thế.
Tống Hề Hàm ôm Phong Dận thật chặt: Phong Dận, đừng rời bỏ em, hiện tại em chỉ có mỗi anh thôi.
Không có Phong Dận, cô ta sẽ bị tiêu diệt trong vòng một phút.
Trên mặt Phong Dận lộ ra nụ cười, máu tươi xẹt qua gò má của hắn, làm cho nụ cười của hắn trở nên tà mị dị thường, nói: Thế gian này, chỉ có chúng ta mới có thể dựa dẫm vào nhau, Hề Hàm, anh mới là người yêu em nhất.
Hơn một nghìn năm chờ đợi, chỉ vì muốn ở cùng một chỗ với em.
Tống Hề Hàm vùi đầu vào trong lòng Phong Dận, nhíu nhíu mày, từ nay về sau cô ta phải sống cuộc sống đi tới chỗ nào, thì chỗ đó có quỷ truy sát, cho dù là ở nhà cũng có quỷ đuổi giết sao?
Lẽ nào không còn cuộc sống yên bình như trước kia sao?
Tống Hề Hàm cắn cắn môi, lẽ nào không thể như người bình thường, sống cùng với người mình yêu sao?
Con người rất tham lam, cuộc sống yên bình thì cảm thấy nhàm chán, muốn có một cuộc sống sôi nổi kích thích hơn, Tống Hề Hàm kích động đến nỗi yêu cả một con quỷ.
Hiện tại phải đối mặt với cục diện bị hàng vạn con quỷ đuổi giết, lại cảm thấy cuộc sống yên bình đáng quý biết nhường nào.
Tống Hề Hàm nhịn không được hỏi Phong Dận: Lẽ nào em cứ sống như này mãi sao?
Phong Dận ôm cô ta thật chặt, kiên định nói: Anh sẽ bảo vệ em thật tốt, cho dù phải tan thành tro bụi, thì anh cũng sẽ biến mất trước mặt em.
Máu tươi trên mặt Phong Dận chảy xuống tóc Tống Hề Hàm, dinh dính, khiến Tống Hề Hàm cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lão đại và Tạ Vĩ Minh đến nhà của nhân viên làm lễ cúng, khi trở về đã là buổi tối, Ninh Thư vẫn luôn ở phòng khách chờ ông trở lại.
Nhìn thấy ông bình an trở về, trong lòng Ninh Thư cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Ninh Thư không nghi ngờ năng lực của lão đại, nhưng Phong Dận thật sự rất lợi hại, trong kịch bản khi Phong Dận giết đến đạo quán, lão cũng bị Phong Dận giết.
Sư phụ, thế nào rồi? Ninh Thư đưa cho ông một chén nước.
Ông ừng ực uống xong chén nước, mới lên tiếng: Bố trí pháp trận rồi, nếu như quỷ vương đến thật, thì ta chắc chắn sẽ biết.
Ninh Thư lúc này mới gật đầu, hỏi: Sư phụ, người còn thuốc không, thuốc lần trước người cho con đó.
Ninh Thư thấy thuốc kia rất có ích, phối hợp sử dụng, ngực của cô bây giờ không đau dữ dội như trước nữa.
Ông lão đưa cho Ninh Thư một cái bình, Ninh Thư mở ra xem, thấy bên trong đều là những viên thuốc giống bi đất to bằng móng tay.
Ăn cơm tối xong, Ninh Thư bàn bạc với ông: Sư phụ, chúng ta có cần thừa dịp thực lực hiện tại của quỷ vương suy yếu giết hắn không, cho dù không giết được, cũng có thể khiến thực lực của hắn giảm sút.
Ông gặm quả táo, quai hàm nhét phồng lên, nói: Vấn đề là chúng ta chưa chắc có thể làm được, làm không tốt, sợ rằng tính mạng của chúng ta cũng khó giữ.
Ninh Thư thở dài một hơi, chỉ với hai người bọn họ quả thực rất khó khăn, nếu thực sự không được thì dùng chiến thuật biển người.
/1471
|