Bên này Ninh Thư trừ tà cho người ta xong rồi, nhưng bên kia Tống Hề Hàm cũng không hơn gì, âm khí trong thân thể cô ta vì tác dụng Tụ Dương trận mà mạnh mẽ phát tác.
Về đến nhà, nằm ở trên giường cảm thấy rất khó chịu, Phong Dận đau lòng ôm Tống Hề Hàm, nhưng hắn tới gần ngược lại càng làm cho Tống Hề Hàm thêm phần thống khổ.
Vẻ mặt hốt hoảng hiện tại của Tống Hề Hàm, âm khí trên người Phong Dận xông vào cơ thể của cô ta.
Âm khí tích lũy hằng ngày đang ăn mòn, tình trạng thân thể của Tống Hề Hàm nếu như cứ tiếp tục, linh hồn sẽ bị chôn vùi, trở thành một công cụ không có linh hồn.
Đôi mắt Tống Hề Hàm tan rã, cô ta gắt gao vùi mình trong ngực Phong Dận, giọng nói khàn khàn hỏi: Phong Dận, có phải em sắp chết rồi không.
Đừng nói linh tinh, anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu. Phong Dận cắn răng nói: Không có sự cho phép của anh, em không thể chết.
Khóe mắt Tống Hề Hàm còn vương nước mắt, nhếch miệng cười: Đời này gặp được anh, em đã hài lòng lắm rồi.
Cho dù bây giờ em chết, em cũng bằng lòng, nhưng em thực sự muốn ở bên cạnh anh mãi mãi. Tống Hề Hàm giơ tay lên, chạm vào khuôn mặt của Phong Dận, đôi tay mang cảm giác mát: Anh vẫn luôn như vậy, nhưng em rồi sẽ già đi, không bằng ngay bây giờ chết luôn cho rồi.
Mắt Phong Dận đỏ lên, ôm Tống Hề Hàm thật chặt, trong đôi mắt màu đỏ mang theo sự do dự và giãy giụa, thân thể hắn run lên nhè nhẹ.
Phong Dận cúi thấp xuống hỏi Tống Hề Hàm: Anh muốn em mãi mãi ở bên cạnh anh, có thể trường sinh bất lão như anh, em có muốn không?
Tống Hề Hàm cười: Em đồng ý, nhưng bây giờ em cảm thấy mình sắp chết rồi.
Trong người Phong Dận từ từ xuất hiện một hạt trân châu màu trắng, mặc dù là màu trắng, nhưng mặt ngoài của hạt trân châu vẫn được hắc khí vây quanh.
Hạt trân châu này lơ lửng trước mặt Phong Dận, nó vừa xuất hiện, tất cả mọi thứ xung quanh đều biến thành mà đen, vô cùng tĩnh lặng, dường như đang cắn nuốt vạn vật vậy.
Phong Dận hôn lên trán Tống Hề Hàm, hỏi: Em thực sự bằng lòng ở bên cạnh anh, trường sinh bất tử không.
Em bằng lòng, chỉ cần ở bên cạnh anh là em đã mãn nguyện lắm rồi. Tống Hề Hàm nhìn Phong Dận, nhìn khuôn mặt của hắn, mắt, mũi, môi.
Phong Dận mỉm cười, càng lộ ra vẻ phong hoa tuyệt mỹ, cưng chiều nói: Thật ngoan.
Phong Dận vươn tay cầm hạt trân châu, bỏ vào miệng Tống Hề Hàm: Há miệng ra, nuốt vào.
Vì tin Phong Dận, Tống Hề Hàm không chút do dự há miệng ra nuốt hạt trân châu, lập tức cảm thấy thân thể của mình như bị xé ra, có vô số kim châm nhỏ ghim trong đầu cô ta.
Tống Hề Hàm đau khổ ôm lấy đầu của mình, không nhịn được kêu lên thành tiếng, tóc của cô ta xõa xuống, âm khí xung quanh cùng sát khí điên cuồng đi vào trong cơ thể của cô ta.
Phong Dận ôm lấy Tống Hề Hàm, ghé vào bên tai cô ta trấn an nói: Hề Hàm, không sao đâu, nhịn một chút là được rồi, nhịn một chút sẽ xong ngay thôi, chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau.
A a... Tống Hề Hàm cảm thấy thân thể của chính mình sắp tan vỡ rồi, đầu khớp xương trên người dường như bị tháo ra vậy.
Khuôn mặt Tống Hề Hàm hơi thay đổi, khóe mắt hơi nhếch lên, nhìn vô cùng quyến rũ, nhưng sắc mặt lại tái nhợt trong suốt, đôi môi tím thẫm.
Lúc nào cũng chịu sự dày vò, Tống Hề Hàm cảm thấy mình sắp bị hồn bay phách tán rồi, bên tai có giọng nói ôn nhu thanh nhã, giọng nói kia giống như đang dẫn dắt mình vậy.
Tống Hề Hàm thực sự không chịu nổi nữa, hôn mê bất tỉnh.
Phong Dận buông lỏng người Tống Hề Hàm ra, vén cổ áo của Tống Hề Hàm lên, thấy phía dưới xương quai xanh của cô ta có một đóa màu đen hoa, mang hắc ám.
Phong Dận nở nụ cười, thành công rồi.
Phong Dận nằm xuống ôm lấy Tống Hề Hàm, từ nay về sau bọn họ sẽ mãi mãi bên nhau rồi.
Lúc Tống Hề Hàm tỉnh lại, trên người không còn cảm giác đau đớn nữa, quay đầu lại nhìn thấy dung nhan đang ngủ của Phong Dận, không nhịn được dùng ngón tay sờ ngũ quan của hắn.
Ngón tay dừng lại trên môi, Tống Hề Hàm lặng người nhìn môi của Phong Dận.
Tống Hề Hàm đang ngẩn người, cổ tay đột nhiên bị người ta kéo xuống, Phong Dận mở mắt, ranh mãnh nhìn Tống Hề Hàm.
Sắc mặt Tống Hề Hàm đỏ lên, có chút đờ đẫn hỏi: Em không chết sao.
Nha đầu ngốc. Phong Dận cọ vào mũi của Tống Hề Hàm, lập tức nói: Nha đầu, anh làm như vậy, em sẽ không trách anh chứ.
Anh đã làm gì em rồi, sao đột nhiên em lại cảm thấy tốt hơn rồi? Tống Hề Hàm xoay xoay thân thể của mình, cảm thấy tình trạng rất tốt, rất thoải mái, hơn nữa trong thân thể dường như có tinh lực không dùng hết.
Phong Dận do dự một chút nói: Em bây giờ không phải là người nữa rồi, nói đúng ra là nửa người nửa quỷ.
Tống Hề Hàm:???
Em vì muốn ở cùng anh, từng có chuyện ăn nằm với nhau, cơ thể người phàm của em hoàn toàn không thể chịu được âm khí và sát khí của anh, hơn nữa sẽ bị hồn bay phách tán. Phong Dận mím môi, sắc mặt đau thương, kết hợp với dung nhan của hắn, chỉ cảm thấy hắn làm cho tất cả mọi người đều mê đắm.
Tống Hề Hàm nắm chặt tay Phong Dận: Em sẽ không trách anh, tất cả những gì anh làm cũng là vì cứu em, nếu không em thực sự bị hồn phi phách tán rồi, đúng rồi, anh cho em ăn cái gì vậy.
Đêm qua cô ta loáng thoáng cảm nhận được Phong Dận đút cho mình ăn.
Phong Dận nói: Là Quỷ Vương đan, Quỷ Vương đan ngưng tụ nghìn năm mà thành.
Tống Hề Hàm liền vội vàng hỏi: Anh đưa Quỷ Vương đan cho em, vậy anh phải làm sao đây, có tổn hại gì với anh không.
Chẳng qua là thực lực giảm xuống một chút mà thôi, từ từ tu luyện là được, nếu như em bị hồn bay phách tán, ngay cả cơ hội chuyển thế cũng không có, anh cũng không thể nhìn thấy em nữa, một viên Quỷ Vương đan có đáng là gì. Phong Dận để tay lên trên đầu Tống Hề Hàm, ôn nhu mà thâm tình.
Chỉ cần em ở đây bên cạnh anh, anh sống đến bây giờ, chính là vì muốn một lần được gặp em.
Trên mặt Tống Hề Hàm vẻ vô cùng cảm động, hung hăng nhào vào trong lòng Phong Dận: Phong Dận, anh thật tốt với em, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh là được, em cũng chỉ muốn ở bên cạnh anh.
Tống Hề Hàm ngẩng đầu lên hôn Phong Dận, bị áp dưới thân thể Phong Dận, nói: Em bây giờ cũng là quỷ rồi, sẽ không có chuyện gì chứ.
Thoải mái đi, sẽ không tổn hại gì đâu. Phong Dận mân môi cười nói.
Ngày hôm sau, Ninh Thư đến công ty làm, nhìn thấy Tống Hề Hàm đã ngồi trên ghế làm việc rồi, bộ dạng như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Ninh Thư thực sự ngơ ngác, với tình huống của Tống Hề Hàm, hôm nay cô ta không thể đi làm được, tình huống như vậy, không chết cũng bị lột da.
Nhưng nhìn tình trạng tốt như vậy của Tống Hề Hàm, duy chỉ có một điểm là, sắc mặt của cô ta có chút tái nhợt, thiếu sức sống.
Nhưng bộ ngực của cô ta hơi phập phồng, đang hô hấp, đó là người sống mà.
Tình huống này thực sự quỷ dị quá đi.
Ninh Thư đi tới chào hỏi Tống Hề Hàm: Hôm qua cơ thể cô khó chịu, sao hôm nay đã đi làm rồi, thân thể cô khá hơn chút nào chưa?
Tống Hề Hàm ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ninh Thư, giọng nói có chút lạnh lùng: Cảm ơn đã quan tâm, tôi tốt hơn nhiều rồi.
Ninh Thư chợt nhìn chằm chằm Tống Hề Hàm, có chút nghi ngờ nói: Tại sao tôi lại cảm thấy cô đẹp hơn nhỉ.
Làm sao qua một đêm, khuôn mặt của Tống Hề Hàm trở nên tinh xảo hơn so với trước đây được nhỉ.
Về đến nhà, nằm ở trên giường cảm thấy rất khó chịu, Phong Dận đau lòng ôm Tống Hề Hàm, nhưng hắn tới gần ngược lại càng làm cho Tống Hề Hàm thêm phần thống khổ.
Vẻ mặt hốt hoảng hiện tại của Tống Hề Hàm, âm khí trên người Phong Dận xông vào cơ thể của cô ta.
Âm khí tích lũy hằng ngày đang ăn mòn, tình trạng thân thể của Tống Hề Hàm nếu như cứ tiếp tục, linh hồn sẽ bị chôn vùi, trở thành một công cụ không có linh hồn.
Đôi mắt Tống Hề Hàm tan rã, cô ta gắt gao vùi mình trong ngực Phong Dận, giọng nói khàn khàn hỏi: Phong Dận, có phải em sắp chết rồi không.
Đừng nói linh tinh, anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu. Phong Dận cắn răng nói: Không có sự cho phép của anh, em không thể chết.
Khóe mắt Tống Hề Hàm còn vương nước mắt, nhếch miệng cười: Đời này gặp được anh, em đã hài lòng lắm rồi.
Cho dù bây giờ em chết, em cũng bằng lòng, nhưng em thực sự muốn ở bên cạnh anh mãi mãi. Tống Hề Hàm giơ tay lên, chạm vào khuôn mặt của Phong Dận, đôi tay mang cảm giác mát: Anh vẫn luôn như vậy, nhưng em rồi sẽ già đi, không bằng ngay bây giờ chết luôn cho rồi.
Mắt Phong Dận đỏ lên, ôm Tống Hề Hàm thật chặt, trong đôi mắt màu đỏ mang theo sự do dự và giãy giụa, thân thể hắn run lên nhè nhẹ.
Phong Dận cúi thấp xuống hỏi Tống Hề Hàm: Anh muốn em mãi mãi ở bên cạnh anh, có thể trường sinh bất lão như anh, em có muốn không?
Tống Hề Hàm cười: Em đồng ý, nhưng bây giờ em cảm thấy mình sắp chết rồi.
Trong người Phong Dận từ từ xuất hiện một hạt trân châu màu trắng, mặc dù là màu trắng, nhưng mặt ngoài của hạt trân châu vẫn được hắc khí vây quanh.
Hạt trân châu này lơ lửng trước mặt Phong Dận, nó vừa xuất hiện, tất cả mọi thứ xung quanh đều biến thành mà đen, vô cùng tĩnh lặng, dường như đang cắn nuốt vạn vật vậy.
Phong Dận hôn lên trán Tống Hề Hàm, hỏi: Em thực sự bằng lòng ở bên cạnh anh, trường sinh bất tử không.
Em bằng lòng, chỉ cần ở bên cạnh anh là em đã mãn nguyện lắm rồi. Tống Hề Hàm nhìn Phong Dận, nhìn khuôn mặt của hắn, mắt, mũi, môi.
Phong Dận mỉm cười, càng lộ ra vẻ phong hoa tuyệt mỹ, cưng chiều nói: Thật ngoan.
Phong Dận vươn tay cầm hạt trân châu, bỏ vào miệng Tống Hề Hàm: Há miệng ra, nuốt vào.
Vì tin Phong Dận, Tống Hề Hàm không chút do dự há miệng ra nuốt hạt trân châu, lập tức cảm thấy thân thể của mình như bị xé ra, có vô số kim châm nhỏ ghim trong đầu cô ta.
Tống Hề Hàm đau khổ ôm lấy đầu của mình, không nhịn được kêu lên thành tiếng, tóc của cô ta xõa xuống, âm khí xung quanh cùng sát khí điên cuồng đi vào trong cơ thể của cô ta.
Phong Dận ôm lấy Tống Hề Hàm, ghé vào bên tai cô ta trấn an nói: Hề Hàm, không sao đâu, nhịn một chút là được rồi, nhịn một chút sẽ xong ngay thôi, chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau.
A a... Tống Hề Hàm cảm thấy thân thể của chính mình sắp tan vỡ rồi, đầu khớp xương trên người dường như bị tháo ra vậy.
Khuôn mặt Tống Hề Hàm hơi thay đổi, khóe mắt hơi nhếch lên, nhìn vô cùng quyến rũ, nhưng sắc mặt lại tái nhợt trong suốt, đôi môi tím thẫm.
Lúc nào cũng chịu sự dày vò, Tống Hề Hàm cảm thấy mình sắp bị hồn bay phách tán rồi, bên tai có giọng nói ôn nhu thanh nhã, giọng nói kia giống như đang dẫn dắt mình vậy.
Tống Hề Hàm thực sự không chịu nổi nữa, hôn mê bất tỉnh.
Phong Dận buông lỏng người Tống Hề Hàm ra, vén cổ áo của Tống Hề Hàm lên, thấy phía dưới xương quai xanh của cô ta có một đóa màu đen hoa, mang hắc ám.
Phong Dận nở nụ cười, thành công rồi.
Phong Dận nằm xuống ôm lấy Tống Hề Hàm, từ nay về sau bọn họ sẽ mãi mãi bên nhau rồi.
Lúc Tống Hề Hàm tỉnh lại, trên người không còn cảm giác đau đớn nữa, quay đầu lại nhìn thấy dung nhan đang ngủ của Phong Dận, không nhịn được dùng ngón tay sờ ngũ quan của hắn.
Ngón tay dừng lại trên môi, Tống Hề Hàm lặng người nhìn môi của Phong Dận.
Tống Hề Hàm đang ngẩn người, cổ tay đột nhiên bị người ta kéo xuống, Phong Dận mở mắt, ranh mãnh nhìn Tống Hề Hàm.
Sắc mặt Tống Hề Hàm đỏ lên, có chút đờ đẫn hỏi: Em không chết sao.
Nha đầu ngốc. Phong Dận cọ vào mũi của Tống Hề Hàm, lập tức nói: Nha đầu, anh làm như vậy, em sẽ không trách anh chứ.
Anh đã làm gì em rồi, sao đột nhiên em lại cảm thấy tốt hơn rồi? Tống Hề Hàm xoay xoay thân thể của mình, cảm thấy tình trạng rất tốt, rất thoải mái, hơn nữa trong thân thể dường như có tinh lực không dùng hết.
Phong Dận do dự một chút nói: Em bây giờ không phải là người nữa rồi, nói đúng ra là nửa người nửa quỷ.
Tống Hề Hàm:???
Em vì muốn ở cùng anh, từng có chuyện ăn nằm với nhau, cơ thể người phàm của em hoàn toàn không thể chịu được âm khí và sát khí của anh, hơn nữa sẽ bị hồn bay phách tán. Phong Dận mím môi, sắc mặt đau thương, kết hợp với dung nhan của hắn, chỉ cảm thấy hắn làm cho tất cả mọi người đều mê đắm.
Tống Hề Hàm nắm chặt tay Phong Dận: Em sẽ không trách anh, tất cả những gì anh làm cũng là vì cứu em, nếu không em thực sự bị hồn phi phách tán rồi, đúng rồi, anh cho em ăn cái gì vậy.
Đêm qua cô ta loáng thoáng cảm nhận được Phong Dận đút cho mình ăn.
Phong Dận nói: Là Quỷ Vương đan, Quỷ Vương đan ngưng tụ nghìn năm mà thành.
Tống Hề Hàm liền vội vàng hỏi: Anh đưa Quỷ Vương đan cho em, vậy anh phải làm sao đây, có tổn hại gì với anh không.
Chẳng qua là thực lực giảm xuống một chút mà thôi, từ từ tu luyện là được, nếu như em bị hồn bay phách tán, ngay cả cơ hội chuyển thế cũng không có, anh cũng không thể nhìn thấy em nữa, một viên Quỷ Vương đan có đáng là gì. Phong Dận để tay lên trên đầu Tống Hề Hàm, ôn nhu mà thâm tình.
Chỉ cần em ở đây bên cạnh anh, anh sống đến bây giờ, chính là vì muốn một lần được gặp em.
Trên mặt Tống Hề Hàm vẻ vô cùng cảm động, hung hăng nhào vào trong lòng Phong Dận: Phong Dận, anh thật tốt với em, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh là được, em cũng chỉ muốn ở bên cạnh anh.
Tống Hề Hàm ngẩng đầu lên hôn Phong Dận, bị áp dưới thân thể Phong Dận, nói: Em bây giờ cũng là quỷ rồi, sẽ không có chuyện gì chứ.
Thoải mái đi, sẽ không tổn hại gì đâu. Phong Dận mân môi cười nói.
Ngày hôm sau, Ninh Thư đến công ty làm, nhìn thấy Tống Hề Hàm đã ngồi trên ghế làm việc rồi, bộ dạng như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Ninh Thư thực sự ngơ ngác, với tình huống của Tống Hề Hàm, hôm nay cô ta không thể đi làm được, tình huống như vậy, không chết cũng bị lột da.
Nhưng nhìn tình trạng tốt như vậy của Tống Hề Hàm, duy chỉ có một điểm là, sắc mặt của cô ta có chút tái nhợt, thiếu sức sống.
Nhưng bộ ngực của cô ta hơi phập phồng, đang hô hấp, đó là người sống mà.
Tình huống này thực sự quỷ dị quá đi.
Ninh Thư đi tới chào hỏi Tống Hề Hàm: Hôm qua cơ thể cô khó chịu, sao hôm nay đã đi làm rồi, thân thể cô khá hơn chút nào chưa?
Tống Hề Hàm ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ninh Thư, giọng nói có chút lạnh lùng: Cảm ơn đã quan tâm, tôi tốt hơn nhiều rồi.
Ninh Thư chợt nhìn chằm chằm Tống Hề Hàm, có chút nghi ngờ nói: Tại sao tôi lại cảm thấy cô đẹp hơn nhỉ.
Làm sao qua một đêm, khuôn mặt của Tống Hề Hàm trở nên tinh xảo hơn so với trước đây được nhỉ.
/1471
|