May mà có được sự bảo vệ từ Tuyệt Thế Võ Công, để cô có thể tu luyện ra kình khí ở thế giới hiện đại, đổi lại là trước đây, hoàn toàn không thể tu luyện ra được.
Ban ngày tiếp xúc với Phong Dận, hắn thực sự rất mạnh, sát khí trên người hắn do hắn làm chủ rất thuần thục.
Chứ không phải đi tới chỗ nào, chỗ đó sẽ sát khí ngập trời.
Ninh Thư chỉ cần nghĩ đến cái tên đẹp trai đê tiện Phong Dận kia, liền không nhịn được muốn vò đầu, sự chênh lệch giữa hai bên là quá lớn.
Sức mạnh ở thế giới bây giờ mạnh như vậy thực sự không phạm quy sao?
Tu luyện một đêm, thân thể tu luyện ra một tia kình khí, kết hợp với kình khí trong đan điền, làm cho kình khí trong đan điền mạnh lên một chút.
Ninh Thư nhét rất nhiều lá bùa trên người, cầm lấy nước mắt trâu - một vật có thể nhìn thấy quỷ đi.
Mặc dù bấm khẩu quyết có thể mở thiên nhãn, nhưng rất hao phí sức lực.
Ninh Thư xuống lầu ăn sáng, ăn xong liền đến công ty.
Đi vào phòng làm việc, Ninh Thư cảm thấy phòng làm việc không trầm lặng như trước nữa, trên người nhân viên cũng không có ám khí nữa.
Ninh Thư đến vị trí làm việc của mình, nhìn thấy trên người Tống Hề Hàm bên cạnh tỏa ra hắc khí, luồng khói đen này rất đậm.
Mỗi ngày đều ngủ cùng quỷ, hơn nữa còn là quỷ vương nghìn năm, trên người cô ta nhất định sẽ dính khí và sát khí, hiện tại vì trong phòng làm việc có Tụ Dương trận, dương khí tràn đầy, khí trên người cô ta nhất định sẽ khắc với dương khí.
Ninh Thư nhìn xung quanh một chút, không nhìn thấy Phong Dận đâu, cảm thấy có chút kỳ quái không biết Phong Dận đi đâu.
Khi dương khí chiếu xuống, sắc mặt Tống Hề Hàm có chút tái nhợt, cặp lông mày thanh tú hơi chau lại, nhìn có chút khó chịu.
Ninh Thư hỏi Tống Hề Hàm: Cô không sao chứ, nhìn cô có vẻ không được tốt cho lắm.
Tống Hề Hàm khoát tay, không nói gì, cố chịu đựng cảm giác không thoải mái để bắt đầu làm việc.
Nhưng tâm trạng của cô ta rất không tốt, hơn nữa Phong Dận không có ở bên cạnh, khiến cho tâm trạng của Tống Hề Hàm càng không ổn.
Trong lòng Ninh Thư không thể hiểu được, Phong Dận đi đâu rồi?
Phải biết rằng hai người này dường như lúc nào cũng như hình với bóng, cậy người khác nhìn không thấy, Phong Dận lúc nào cũng theo bên cạnh Tống Hề Hàm.
Hôm nay đột nhiên không xuất hiện, Tống Hề Hàm cảm thấy không quen, trong lòng Ninh Thư cũng có dự cảm xấu, có phải Phong Dận đi làm chuyện gì rồi không?
Ninh Thư rất sợ Phong Dận đi tới đạo quán.
Lão đại kia muốn chống lại cũng không chống lại được.
Ninh Thư suy nghĩ một chút, cầm điện thoại lên gọi cho nhà thôn trưởng, bảo hắn đi gọi Đào Thành đến nghe điện thoại.
Lão đại ở trong làng quanh đạo quán cũng được xem như một kẻ có tiếng tăm.
Đợi rất lâu, Ninh Thư gọi điện thoại đến, nghe được giọng nói bên kia của lão đại, Ninh Thư nặng nề thở dài một hơi.
Ninh Thư nói với lão đại chuyện bên cô gặp phải, cường điệu lên mà nói về quỷ vương Phong Dận.
Ninh Thư sợ mình chọc giận Phong Dận, làm cho cả đạo quán gặp chuyện không may, ý của Ninh Thư là làm cho lão đại mang theo đệ tử trốn đi.
Mặc dù bây giờ không biết Phong Dận có biết cô là đạo sĩ hay không, nhưng Ninh Thư không dám mạo hiểm.
Nếu như môn phái bị tiêu diệt mất, cô còn nghịch tập gì nữa, cho dù cuối cùng có thể giết chết Phong Dận, nhiệm vụ này cũng có thể thất bại.
Điều mà Đào Cầm phiền lòng nhất chính là sư phụ và sư đệ sư muội mình đều chết hết, tiêu diệt Phong Dận chính là bảo toàn môn phái, nhưng không được làm ngược hai điều chủ yếu và thứ yếu.
Lão đại nói Ninh Thư cẩn thận một chút, bên này hắn sẽ nghĩ biện pháp, khuyên Ninh Thư không nên cứng rắn mà đối đầu với quỷ vương.
Ninh Thư còn nói về chuyện của quỷ vương với một người phụ nữ, lão đại nghe được Ninh Thư miêu tả, có chút lo lắng nói: Có thể cứu thì cứu nhanh đi, cô ta mà tiếp tục ở cùng quỷ vương như vậy, nhất định sẽ trở thành một cái xác không hồn, linh hồn sẽ bị chôn vùi.
Ninh Thư liếc mắt nói: Người ta thật lòng yêu nhau, hai người khó mà chia ly được, cho dù chết cũng không hối hận, cuộc đời có thể có được một cuộc tình như vậy, chết cũng không tiếc.
Lão đại:...
Con lại nói cái quỷ gì vậy, người và quỷ khác nhau, cố chấp ở cạnh nhau sẽ chịu khiển trách của ông trời, hơn nữa người đen đủi sẽ không phải là quỷ. Lão đại nói.
Con biết, con đã thử khuyên rồi, nhưng hy vọng không lớn đâu, dáng dấp con quỷ kia phong hoa tuyệt mỹ, trên thế giới này không có người thứ hai đâu. Ninh Thư nói: Nếu như con quỷ có bề ngoài giống người, con không cần khuyên, cô ta lập tức tìm người diệt con quỷ này.
Một lát sau lão đại mới lên tiếng: Đó là Chướng Nhãn pháp (phép thuật che mắt) thôi.
Không phải Chướng Nhãn pháp đâu, thường thì, sau khi quỷ chết cũng sẽ giữ dung mạo lúc còn sống, chứng tỏ vẻ ngoài của Phong Dận chính là như thế.
Đại nha đầu, cẩn thận một chút. Lão dặn Ninh Thư.
Ninh Thư nhấn mạnh nhiều lần: Sư phụ, người nhất định phải cẩn thận, còn có cả sư đệ sư muội nữa.
Lão ừ một tiếng, còn nói thêm: Gặp phải quỷ, có thể siêu độ thì siêu độ đi.
Siêu độ không phải là chuyện hòa thượng nên làm sao? Ninh Thư nói.
Ha, theo những gì con nói, bắt được một con quỷ là tiêu diệt một con quỷ à, nói cái quái gì vậy, mặc dù chúng ta dựa vào đó kiếm miếng ăn, tốt xấu gì cũng phải tích chút công đức, có thể ít giết chóc một chút thì ít đi. Lão đại tức giận nói.
Ninh Thư nghĩ tới tiểu tư mình đã thu phục, nói: Nếu như con quỷ đó hư hỏng đến mức không thể chịu nổi nữa, hơn nữa chết cũng không hối cải thì sao, siêu độ không được thì sao.
Siêu độ không được thì siêu độ kiểu khác đi, tiêu diệt cũng là công đức. Lão nói, cuối cùng dặn Ninh Thư cẩn thận rồi cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, Ninh Thư phiền não thở dài một hơi, trở lại phòng làm việc, nhìn thấy đầu Tống Hề Hàm đầy mồ hôi, sắc mặt cũng rất yếu ớt.
Trên người cô ta tỏa ra khói đen, bị dương khí chiếu vào liền biến mất.
Dương khí ẩn dưới Tụ Dương trận không gây tổn hại với người khác, cảm giác rất thoải mái, tâm trạng của nhân viên trong ngày hôm nay hoàn toàn khác tâm trạng ngày hôm qua,
Nhưng những dương khí này chính là sự đau đớn đối với Tống Hề Hàm.
Ninh Thư hỏi Tống Hề Hàm: Cô không sao chứ?
Tống Hề Hàm cũng không biết chuyện gì xảy ra, cảm giác ở trong phòng làm việc này rất khó chịu, trước đây không có loại cảm giác này.
Tống Hề Hàm nhịn không được nhìn về phía cửa phòng làm việc, suy nghĩ xem lúc nào Phong Dận mới xuất hiện, cơ thể của cô ta thật sự rất khó chịu.
Tống Hề Hàm khó chịu nằm ở trên bàn làm việc.
Ninh Thư lấy một lá bùa ra đưa cho Tống Hề Hàm, nói: Cô mang theo cái này bên người đi, rất hữu dụng đấy.
Tống Hề Hàm không nhận lá bùa, loại bùa này sẽ làm Phong Dận bị thương.
Ninh Thư thấy Tống Hề Hàm không muốn lấy lá bùa, cũng không miễn cưỡng, tự thu lại, phải biết rằng lá bùa của cô không rẻ đâu.
Những tấm bùa này được người hầu trong Tạ gia mua với giá hơn một nghìn nhân dân tệ một tấm đấy, hơn nữa lượng tiêu thụ còn vô cùng tốt.
Ngay cả Tạ Vĩ Minh cũng mua không ít.
Tống Hề Hàm khó chịu đến mức gân xanh trên trán đều nổi hết cả lên, trong miệng phát ra tiếng rên khe khẽ, trên người cô ta tỏa ra hắc khí nồng đậm.
Ninh Thư không nhịn được nhíu mày, trong thân thể Tống Hề Hàm lại có nhiều ám khí đến như vậy.
Tống Hề Hàm, ngủ trong giờ làm, không muốn đi làm nữa thì về nhà mà ngủ đi, cô coi cái công ty này thành nhà của cô à. Trưởng phòng của Tống Hề Hàm đi tới, gõ tay lên trên bàn.
Tống Hề Hàm vốn định gắng gượng ngồi thẳng dậy, nhưng trên người không còn chút sức lực nào, khó chịu đến mức cảm thấy trời đất xoay chuyển, trong đầu dường như có cái đinh chui vào trong não vậy.
Hơn nữa Tống Hề Hàm cảm thấy cơ thể của mình dường như không chịu sự khống chế của mình nữa rồi, trong đầu mơ mơ hồ hồ, khó chịu chết mất.
Ninh Thư thấy trưởng phòng còn muốn quát Tống Hề Hàm, vội vàng nói: Chủ quản, cô ấy quả thực khó chịu, nên...
Ninh Thư còn chưa nói hết câu, đã thấy Phong Dận xuất hiện ở phía sau trưởng phòng, tóc của hắn phô trương thanh thế, con mắt đỏ đậm nhìn trưởng phòng.
Ban ngày tiếp xúc với Phong Dận, hắn thực sự rất mạnh, sát khí trên người hắn do hắn làm chủ rất thuần thục.
Chứ không phải đi tới chỗ nào, chỗ đó sẽ sát khí ngập trời.
Ninh Thư chỉ cần nghĩ đến cái tên đẹp trai đê tiện Phong Dận kia, liền không nhịn được muốn vò đầu, sự chênh lệch giữa hai bên là quá lớn.
Sức mạnh ở thế giới bây giờ mạnh như vậy thực sự không phạm quy sao?
Tu luyện một đêm, thân thể tu luyện ra một tia kình khí, kết hợp với kình khí trong đan điền, làm cho kình khí trong đan điền mạnh lên một chút.
Ninh Thư nhét rất nhiều lá bùa trên người, cầm lấy nước mắt trâu - một vật có thể nhìn thấy quỷ đi.
Mặc dù bấm khẩu quyết có thể mở thiên nhãn, nhưng rất hao phí sức lực.
Ninh Thư xuống lầu ăn sáng, ăn xong liền đến công ty.
Đi vào phòng làm việc, Ninh Thư cảm thấy phòng làm việc không trầm lặng như trước nữa, trên người nhân viên cũng không có ám khí nữa.
Ninh Thư đến vị trí làm việc của mình, nhìn thấy trên người Tống Hề Hàm bên cạnh tỏa ra hắc khí, luồng khói đen này rất đậm.
Mỗi ngày đều ngủ cùng quỷ, hơn nữa còn là quỷ vương nghìn năm, trên người cô ta nhất định sẽ dính khí và sát khí, hiện tại vì trong phòng làm việc có Tụ Dương trận, dương khí tràn đầy, khí trên người cô ta nhất định sẽ khắc với dương khí.
Ninh Thư nhìn xung quanh một chút, không nhìn thấy Phong Dận đâu, cảm thấy có chút kỳ quái không biết Phong Dận đi đâu.
Khi dương khí chiếu xuống, sắc mặt Tống Hề Hàm có chút tái nhợt, cặp lông mày thanh tú hơi chau lại, nhìn có chút khó chịu.
Ninh Thư hỏi Tống Hề Hàm: Cô không sao chứ, nhìn cô có vẻ không được tốt cho lắm.
Tống Hề Hàm khoát tay, không nói gì, cố chịu đựng cảm giác không thoải mái để bắt đầu làm việc.
Nhưng tâm trạng của cô ta rất không tốt, hơn nữa Phong Dận không có ở bên cạnh, khiến cho tâm trạng của Tống Hề Hàm càng không ổn.
Trong lòng Ninh Thư không thể hiểu được, Phong Dận đi đâu rồi?
Phải biết rằng hai người này dường như lúc nào cũng như hình với bóng, cậy người khác nhìn không thấy, Phong Dận lúc nào cũng theo bên cạnh Tống Hề Hàm.
Hôm nay đột nhiên không xuất hiện, Tống Hề Hàm cảm thấy không quen, trong lòng Ninh Thư cũng có dự cảm xấu, có phải Phong Dận đi làm chuyện gì rồi không?
Ninh Thư rất sợ Phong Dận đi tới đạo quán.
Lão đại kia muốn chống lại cũng không chống lại được.
Ninh Thư suy nghĩ một chút, cầm điện thoại lên gọi cho nhà thôn trưởng, bảo hắn đi gọi Đào Thành đến nghe điện thoại.
Lão đại ở trong làng quanh đạo quán cũng được xem như một kẻ có tiếng tăm.
Đợi rất lâu, Ninh Thư gọi điện thoại đến, nghe được giọng nói bên kia của lão đại, Ninh Thư nặng nề thở dài một hơi.
Ninh Thư nói với lão đại chuyện bên cô gặp phải, cường điệu lên mà nói về quỷ vương Phong Dận.
Ninh Thư sợ mình chọc giận Phong Dận, làm cho cả đạo quán gặp chuyện không may, ý của Ninh Thư là làm cho lão đại mang theo đệ tử trốn đi.
Mặc dù bây giờ không biết Phong Dận có biết cô là đạo sĩ hay không, nhưng Ninh Thư không dám mạo hiểm.
Nếu như môn phái bị tiêu diệt mất, cô còn nghịch tập gì nữa, cho dù cuối cùng có thể giết chết Phong Dận, nhiệm vụ này cũng có thể thất bại.
Điều mà Đào Cầm phiền lòng nhất chính là sư phụ và sư đệ sư muội mình đều chết hết, tiêu diệt Phong Dận chính là bảo toàn môn phái, nhưng không được làm ngược hai điều chủ yếu và thứ yếu.
Lão đại nói Ninh Thư cẩn thận một chút, bên này hắn sẽ nghĩ biện pháp, khuyên Ninh Thư không nên cứng rắn mà đối đầu với quỷ vương.
Ninh Thư còn nói về chuyện của quỷ vương với một người phụ nữ, lão đại nghe được Ninh Thư miêu tả, có chút lo lắng nói: Có thể cứu thì cứu nhanh đi, cô ta mà tiếp tục ở cùng quỷ vương như vậy, nhất định sẽ trở thành một cái xác không hồn, linh hồn sẽ bị chôn vùi.
Ninh Thư liếc mắt nói: Người ta thật lòng yêu nhau, hai người khó mà chia ly được, cho dù chết cũng không hối hận, cuộc đời có thể có được một cuộc tình như vậy, chết cũng không tiếc.
Lão đại:...
Con lại nói cái quỷ gì vậy, người và quỷ khác nhau, cố chấp ở cạnh nhau sẽ chịu khiển trách của ông trời, hơn nữa người đen đủi sẽ không phải là quỷ. Lão đại nói.
Con biết, con đã thử khuyên rồi, nhưng hy vọng không lớn đâu, dáng dấp con quỷ kia phong hoa tuyệt mỹ, trên thế giới này không có người thứ hai đâu. Ninh Thư nói: Nếu như con quỷ có bề ngoài giống người, con không cần khuyên, cô ta lập tức tìm người diệt con quỷ này.
Một lát sau lão đại mới lên tiếng: Đó là Chướng Nhãn pháp (phép thuật che mắt) thôi.
Không phải Chướng Nhãn pháp đâu, thường thì, sau khi quỷ chết cũng sẽ giữ dung mạo lúc còn sống, chứng tỏ vẻ ngoài của Phong Dận chính là như thế.
Đại nha đầu, cẩn thận một chút. Lão dặn Ninh Thư.
Ninh Thư nhấn mạnh nhiều lần: Sư phụ, người nhất định phải cẩn thận, còn có cả sư đệ sư muội nữa.
Lão ừ một tiếng, còn nói thêm: Gặp phải quỷ, có thể siêu độ thì siêu độ đi.
Siêu độ không phải là chuyện hòa thượng nên làm sao? Ninh Thư nói.
Ha, theo những gì con nói, bắt được một con quỷ là tiêu diệt một con quỷ à, nói cái quái gì vậy, mặc dù chúng ta dựa vào đó kiếm miếng ăn, tốt xấu gì cũng phải tích chút công đức, có thể ít giết chóc một chút thì ít đi. Lão đại tức giận nói.
Ninh Thư nghĩ tới tiểu tư mình đã thu phục, nói: Nếu như con quỷ đó hư hỏng đến mức không thể chịu nổi nữa, hơn nữa chết cũng không hối cải thì sao, siêu độ không được thì sao.
Siêu độ không được thì siêu độ kiểu khác đi, tiêu diệt cũng là công đức. Lão nói, cuối cùng dặn Ninh Thư cẩn thận rồi cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, Ninh Thư phiền não thở dài một hơi, trở lại phòng làm việc, nhìn thấy đầu Tống Hề Hàm đầy mồ hôi, sắc mặt cũng rất yếu ớt.
Trên người cô ta tỏa ra khói đen, bị dương khí chiếu vào liền biến mất.
Dương khí ẩn dưới Tụ Dương trận không gây tổn hại với người khác, cảm giác rất thoải mái, tâm trạng của nhân viên trong ngày hôm nay hoàn toàn khác tâm trạng ngày hôm qua,
Nhưng những dương khí này chính là sự đau đớn đối với Tống Hề Hàm.
Ninh Thư hỏi Tống Hề Hàm: Cô không sao chứ?
Tống Hề Hàm cũng không biết chuyện gì xảy ra, cảm giác ở trong phòng làm việc này rất khó chịu, trước đây không có loại cảm giác này.
Tống Hề Hàm nhịn không được nhìn về phía cửa phòng làm việc, suy nghĩ xem lúc nào Phong Dận mới xuất hiện, cơ thể của cô ta thật sự rất khó chịu.
Tống Hề Hàm khó chịu nằm ở trên bàn làm việc.
Ninh Thư lấy một lá bùa ra đưa cho Tống Hề Hàm, nói: Cô mang theo cái này bên người đi, rất hữu dụng đấy.
Tống Hề Hàm không nhận lá bùa, loại bùa này sẽ làm Phong Dận bị thương.
Ninh Thư thấy Tống Hề Hàm không muốn lấy lá bùa, cũng không miễn cưỡng, tự thu lại, phải biết rằng lá bùa của cô không rẻ đâu.
Những tấm bùa này được người hầu trong Tạ gia mua với giá hơn một nghìn nhân dân tệ một tấm đấy, hơn nữa lượng tiêu thụ còn vô cùng tốt.
Ngay cả Tạ Vĩ Minh cũng mua không ít.
Tống Hề Hàm khó chịu đến mức gân xanh trên trán đều nổi hết cả lên, trong miệng phát ra tiếng rên khe khẽ, trên người cô ta tỏa ra hắc khí nồng đậm.
Ninh Thư không nhịn được nhíu mày, trong thân thể Tống Hề Hàm lại có nhiều ám khí đến như vậy.
Tống Hề Hàm, ngủ trong giờ làm, không muốn đi làm nữa thì về nhà mà ngủ đi, cô coi cái công ty này thành nhà của cô à. Trưởng phòng của Tống Hề Hàm đi tới, gõ tay lên trên bàn.
Tống Hề Hàm vốn định gắng gượng ngồi thẳng dậy, nhưng trên người không còn chút sức lực nào, khó chịu đến mức cảm thấy trời đất xoay chuyển, trong đầu dường như có cái đinh chui vào trong não vậy.
Hơn nữa Tống Hề Hàm cảm thấy cơ thể của mình dường như không chịu sự khống chế của mình nữa rồi, trong đầu mơ mơ hồ hồ, khó chịu chết mất.
Ninh Thư thấy trưởng phòng còn muốn quát Tống Hề Hàm, vội vàng nói: Chủ quản, cô ấy quả thực khó chịu, nên...
Ninh Thư còn chưa nói hết câu, đã thấy Phong Dận xuất hiện ở phía sau trưởng phòng, tóc của hắn phô trương thanh thế, con mắt đỏ đậm nhìn trưởng phòng.
/1471
|