Cuối cùng, Ninh Thư dùng 95 điểm công đức đổi lấy đạo cụ, Ninh Thư định đến quán ăn chút gì đó.
Đồ ăn ở quán thật sự rất ngon, lúc ăn mì ở thế giới trước, Ninh Thư thấy mình đã không muốn nhìn thấy mì sợi nữa.
Bước vào quán, Ninh Thư chọn một chiếc bàn trống, gọi ra rất nhiều món ăn, lúc đang gặm đùi gà thì cảm thấy dưới chân rung lắc, Ninh Thư cũng không để ý.
Thế nhưng độ rung ngày càng mạnh, các khay trên bàn đều xê dịch, bàn cũng không ngừng dao động.
Ninh Thư đè bàn xuống không nổi, cảm giác như đất rung núi chuyển vậy.
Động đất rồi!
Chạy mau!
Ninh Thư nhanh chóng chạy ra khỏi quán, đứng ở ngoài đường, phiến đá xanh dưới chân cũng không ngừng rung lên, khe giữa các viên gạch nứt toác ra.
Mẹ nó, chuyện gì xảy ra vậy?
Ninh Thư ngẩng đầu nhìn lên trời, sau đó thì thấy một người đàn ông mặc áo khoác đen bay vút ngang qua, Ninh Thư nheo mắt lại, thấy có chút quen thuộc, chính là đại thúc.
Có lẽ đã cảm nhận được ánh mắt của Ninh Thư, đại thúc lướt nhìn cô mà đi với nam nhân cạnh bên.
Ninh Thư: →_→
Là một kiểu nhìn khinh thường.
“Khách quan, khách quan.” Tiểu nhị chạy từ quán ra, nói với Ninh Thư: “Cô đi rồi thì phải làm sao đây chứ.”
“Động đất.” Ninh Thư vừa quay đầu lại đã không nhìn thấy người mặc áo đen nữa.
Tiểu nhị cười: “Khách quan, đây là bình thường, không gian ảo rất có khả năng sẽ mở ra, nếu như thiếu hụt năng lượng sẽ có hiện tượng này, phía trên sẽ có người giải quyết thôi.”
Ninh Thư:...
Ninh Thư nhìn xung quanh, rồi vô cùng kinh ngạc, những người trên đường như thế nào thì đều là thế đó, không hề bị ảnh hưởng.
Tiểu nhị nói: “Dù cho không gian này sụp đổ, thì những người chịu trách nhiệm có hệ thống không gian sẽ truyền về, sẽ không xảy ra bất trắc gì đâu.”
Ninh Thư ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lúc quay người đi vào quán thì nghe thấy một giọng nói: “Tất cả nhiệm vụ giả hãy rời khỏi không gian ảo.”
Đây không phải là giọng của đại thúc.
Sắc mặt của tiểu nhị đầy vẻ kinh ngạc mà nói với Ninh Thư: “Khách quan, mời người rời khỏi không gian ảo, đồ ăn thì lấy người nửa giá thôi.”
Ninh Thư trả tiền rồi hỏi: “Sao vậy?”
“Đây là lời của người quản lý không gian ảo này, có thể đã xảy ra chuyện.” Tiểu nhị nói vói Ninh Thư một câu rồi xoay người đi.
Người trên đường đều chầm chậm rời khỏi không gian ảo, Ninh Thư cũng nói với 2333: “Chúng ta đi thôi.”
Cô vừa dứt lời thì toàn bộ không gian ảo chấn động kịch liệt, cô lập tức bị văng ra ngoài không gian ảo.
Ninh Thư:...
Ninh Thư nhìn xung quanh, mọi thứ đều hư ảo, một mình đại thúc mặc đồ đen ở trong không gian ảo, xung quanh đều trở nên hư ảo, làm cho đại thúc càng thêm nổi bật.
Đối diện với hắn là một bề mặt không gian, rất có thể là không gian ảo.
Chỉ nhìn thấy hắn đưa tay ra, không gian ảo liền xoay nhỏ lại, rơi vào tay hắn, hắn liền nắm lại.
Bên tai Ninh Thư đầy âm thanh vang dội, giống như tiếng thứ gì đó sụp đổ xuống.
Ninh Thư: Σ(°°)︴
Hắn bóp nát không gian?!!!
Bóp nát không gian ảo?!
Ninh Thư run rẩy sợ hãi nhìn hắn.
Giáo Y đại thúc ra tay, không gian nát thành mảnh, nổi bồng bềnh giữa không trung, sau cùng thụ tròn lại, lại hình thành một không gian, càng ngày càng lớn, cuối cùng lên đến trên mặt không gian rồi.
Đại thúc làm xong những chuyện này, quay đầu nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư nhìn thấy trong mắt hắn hiện ra một ánh hào quang sâu thẳm, hắn đứng lơ lửng trên không, ở trên cao nhìn chính mình, rõ ràng xung quanh không hề có gió, nhưng đuôi áo của hắn vẫn bay, đôi chân dài khiến Ninh Thư rất muốn... chém đứt.
Ninh Thư lo lắng hướng về phía 2333 nói: “2333, mau chạy đi.”
“Được.” 2333 nhanh chóng đem Ninh Thư về không gian hệ thống.
Giáo Y đại thúc chỉ giương mắt nhìn Ninh Thư biến mất, thoáng cái người đã không thấy đâu.
Ninh Thư trở về không gian hệ thống, ngồi trên mặt đất không chút sức lực, tay chân đều mềm cả ra. Mẹ kiếp, người này là đại thúc mà cô quen biết sao?
Hay chỉ là giống thôi?
Cô không dám ra bắt chuyện với hắn, quá đáng sợ, ngay cả chào hỏi thôi cô cũng không dám, chỉ sợ người này sẽ giết mình. Hắn nắn không gian như một trò chơi.
Ninh Thư cảm thấy mình như đang gặp ác mộng.
Đại thúc không thể trâu bò như thế được, người đã từng bị kẻ khác ám sát, hai người này nhất định không phải là cùng một người. →_→.
Ninh Thư hỏi 2333: “2333, ngươi quen biết sao?”
2333 tức giận nói: “Ta chỉ là một cái máy, biết mới lạ đó.”
Được rồi, 2333 là đồ bỏ đi.
Ninh Thư trèo lên trên mặt đất, lên ghế sô pha, dáng vẻ than thở như con chó nằm chết trên ghế, hỏi: “Không còn không gian ảo nữa rồi?”
2333 tức giận nói: “Cô không nhìn thấy hắn tạo một không gian ảo khác sao?”
Trong đầu Ninh Thư toàn là hình ảnh không gian bị người giống đại thúc bóp nát, chịu không nổi ôm chặt ngực, đến khi nào, đến khi nào cô mới có thể mạnh lên?
Đây mới là lực siêu mạnh.
Ninh Thư trấn an tâm trạng một chút, từ trên giá sách lấy xuống một cuốn, bắt đầu xem, cô đọc xong sẽ lại đi tưới hoa.
Đợi đến khi tâm trạng hoàn toàn bình tĩnh, Ninh Thư nói với 2333: “Xem người ủy thác một chút đi.”
“Được, trước khi gặp người ủy thác, cô nhất định phải tự mình trở nên chuyên nghiệp hơn, được tín nhiệm hơn, đừng để lộ vẻ ngây ngốc, người khác sẽ không chống lại cô nữa.” 2333 nói: “Ta là đang quan tâm cô”
Ninh Thư: Ngươi mới ngốc...
Bỗng một bóng người chậm rãi xuất hiện trong không gian, là một cô gái, nhìn tuổi cũng không phải quá lớn, để tóc mái, trên người mặc đồ rộng thùng thình. Ăn mặc giống như những cô gái trẻ ở niên đại 70, 80.
Trên người cô ấy có một cái túi.
Ánh mắt cô ấy sáng ngời, trên người có một loại khí chất khó tả.
Ninh Thư mở lời: “Chào.”
Tiểu cô nương nói: “Chào cô, ta là Đào Cầm.”
“Tôi nói thẳng, tôi tìm tới cô là để tiêu diệt quỷ vương.” Đào Cầm nói: “Ta là đệ tử Mao Sơn, gặp quỷ cùng người nghịch ý trời ở cùng nhau, đi cản trở tiêu diệt quỷ vương.”
Ninh Thư: →_→
Ninh Thư không biết nói thế nào: “Người ta đến với nhau, người ta yêu nhau, sao cô phải ngăn cản?”
Pháp Hải, ngươi không biết yêu.
Đào Cầm chống nạnh nói: “Cô nói gì, người – yêu không đội trời chung, quỷ vương đã tồn tại sáu đạo luân hồi rồi, vốn dĩ không thể yêu nhau, theo như cô nói, thế thì sao cô không ở cùng với thú vật?”
Ninh Thư: Ta....
Yêu ma chí ít cũng từng là người!
“Đạo sĩ Mao Sơn các người đều nhiều chuyện như vậy sao?” Ninh Thư không chịu được liền hỏi, chuyện bao đồng như vậy việc gì phải quản chứ.
Đào Cầm vén tóc mái, trừng mắt nói: “Đương nhiên không phải, người ta và tông môn chỉ là cái cớ, ta nhiều lần thư thả xuống núi, kết quả là liên lụy đến quỷ vương, lại thấy chuyện quỷ vương ở cùng một cô gái, người – quỷ còn làm thu thê, còn gì để nói nữa?”
Ninh Thư:...
“Ta tìm mấy người đã nghịch tập, rõ ràng là đi hàng yêu diệt ma, cuối cùng lại có thể dính líu với quỷ vương, cứ yêu nhau đi, ta quỳ...”
Đào Cầm hất mặt lên: “Đó là yêu ma, tuy là rất tuấn tú, nhưng cũng là yêu ma thôi.”
Đồ ăn ở quán thật sự rất ngon, lúc ăn mì ở thế giới trước, Ninh Thư thấy mình đã không muốn nhìn thấy mì sợi nữa.
Bước vào quán, Ninh Thư chọn một chiếc bàn trống, gọi ra rất nhiều món ăn, lúc đang gặm đùi gà thì cảm thấy dưới chân rung lắc, Ninh Thư cũng không để ý.
Thế nhưng độ rung ngày càng mạnh, các khay trên bàn đều xê dịch, bàn cũng không ngừng dao động.
Ninh Thư đè bàn xuống không nổi, cảm giác như đất rung núi chuyển vậy.
Động đất rồi!
Chạy mau!
Ninh Thư nhanh chóng chạy ra khỏi quán, đứng ở ngoài đường, phiến đá xanh dưới chân cũng không ngừng rung lên, khe giữa các viên gạch nứt toác ra.
Mẹ nó, chuyện gì xảy ra vậy?
Ninh Thư ngẩng đầu nhìn lên trời, sau đó thì thấy một người đàn ông mặc áo khoác đen bay vút ngang qua, Ninh Thư nheo mắt lại, thấy có chút quen thuộc, chính là đại thúc.
Có lẽ đã cảm nhận được ánh mắt của Ninh Thư, đại thúc lướt nhìn cô mà đi với nam nhân cạnh bên.
Ninh Thư: →_→
Là một kiểu nhìn khinh thường.
“Khách quan, khách quan.” Tiểu nhị chạy từ quán ra, nói với Ninh Thư: “Cô đi rồi thì phải làm sao đây chứ.”
“Động đất.” Ninh Thư vừa quay đầu lại đã không nhìn thấy người mặc áo đen nữa.
Tiểu nhị cười: “Khách quan, đây là bình thường, không gian ảo rất có khả năng sẽ mở ra, nếu như thiếu hụt năng lượng sẽ có hiện tượng này, phía trên sẽ có người giải quyết thôi.”
Ninh Thư:...
Ninh Thư nhìn xung quanh, rồi vô cùng kinh ngạc, những người trên đường như thế nào thì đều là thế đó, không hề bị ảnh hưởng.
Tiểu nhị nói: “Dù cho không gian này sụp đổ, thì những người chịu trách nhiệm có hệ thống không gian sẽ truyền về, sẽ không xảy ra bất trắc gì đâu.”
Ninh Thư ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lúc quay người đi vào quán thì nghe thấy một giọng nói: “Tất cả nhiệm vụ giả hãy rời khỏi không gian ảo.”
Đây không phải là giọng của đại thúc.
Sắc mặt của tiểu nhị đầy vẻ kinh ngạc mà nói với Ninh Thư: “Khách quan, mời người rời khỏi không gian ảo, đồ ăn thì lấy người nửa giá thôi.”
Ninh Thư trả tiền rồi hỏi: “Sao vậy?”
“Đây là lời của người quản lý không gian ảo này, có thể đã xảy ra chuyện.” Tiểu nhị nói vói Ninh Thư một câu rồi xoay người đi.
Người trên đường đều chầm chậm rời khỏi không gian ảo, Ninh Thư cũng nói với 2333: “Chúng ta đi thôi.”
Cô vừa dứt lời thì toàn bộ không gian ảo chấn động kịch liệt, cô lập tức bị văng ra ngoài không gian ảo.
Ninh Thư:...
Ninh Thư nhìn xung quanh, mọi thứ đều hư ảo, một mình đại thúc mặc đồ đen ở trong không gian ảo, xung quanh đều trở nên hư ảo, làm cho đại thúc càng thêm nổi bật.
Đối diện với hắn là một bề mặt không gian, rất có thể là không gian ảo.
Chỉ nhìn thấy hắn đưa tay ra, không gian ảo liền xoay nhỏ lại, rơi vào tay hắn, hắn liền nắm lại.
Bên tai Ninh Thư đầy âm thanh vang dội, giống như tiếng thứ gì đó sụp đổ xuống.
Ninh Thư: Σ(°°)︴
Hắn bóp nát không gian?!!!
Bóp nát không gian ảo?!
Ninh Thư run rẩy sợ hãi nhìn hắn.
Giáo Y đại thúc ra tay, không gian nát thành mảnh, nổi bồng bềnh giữa không trung, sau cùng thụ tròn lại, lại hình thành một không gian, càng ngày càng lớn, cuối cùng lên đến trên mặt không gian rồi.
Đại thúc làm xong những chuyện này, quay đầu nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư nhìn thấy trong mắt hắn hiện ra một ánh hào quang sâu thẳm, hắn đứng lơ lửng trên không, ở trên cao nhìn chính mình, rõ ràng xung quanh không hề có gió, nhưng đuôi áo của hắn vẫn bay, đôi chân dài khiến Ninh Thư rất muốn... chém đứt.
Ninh Thư lo lắng hướng về phía 2333 nói: “2333, mau chạy đi.”
“Được.” 2333 nhanh chóng đem Ninh Thư về không gian hệ thống.
Giáo Y đại thúc chỉ giương mắt nhìn Ninh Thư biến mất, thoáng cái người đã không thấy đâu.
Ninh Thư trở về không gian hệ thống, ngồi trên mặt đất không chút sức lực, tay chân đều mềm cả ra. Mẹ kiếp, người này là đại thúc mà cô quen biết sao?
Hay chỉ là giống thôi?
Cô không dám ra bắt chuyện với hắn, quá đáng sợ, ngay cả chào hỏi thôi cô cũng không dám, chỉ sợ người này sẽ giết mình. Hắn nắn không gian như một trò chơi.
Ninh Thư cảm thấy mình như đang gặp ác mộng.
Đại thúc không thể trâu bò như thế được, người đã từng bị kẻ khác ám sát, hai người này nhất định không phải là cùng một người. →_→.
Ninh Thư hỏi 2333: “2333, ngươi quen biết sao?”
2333 tức giận nói: “Ta chỉ là một cái máy, biết mới lạ đó.”
Được rồi, 2333 là đồ bỏ đi.
Ninh Thư trèo lên trên mặt đất, lên ghế sô pha, dáng vẻ than thở như con chó nằm chết trên ghế, hỏi: “Không còn không gian ảo nữa rồi?”
2333 tức giận nói: “Cô không nhìn thấy hắn tạo một không gian ảo khác sao?”
Trong đầu Ninh Thư toàn là hình ảnh không gian bị người giống đại thúc bóp nát, chịu không nổi ôm chặt ngực, đến khi nào, đến khi nào cô mới có thể mạnh lên?
Đây mới là lực siêu mạnh.
Ninh Thư trấn an tâm trạng một chút, từ trên giá sách lấy xuống một cuốn, bắt đầu xem, cô đọc xong sẽ lại đi tưới hoa.
Đợi đến khi tâm trạng hoàn toàn bình tĩnh, Ninh Thư nói với 2333: “Xem người ủy thác một chút đi.”
“Được, trước khi gặp người ủy thác, cô nhất định phải tự mình trở nên chuyên nghiệp hơn, được tín nhiệm hơn, đừng để lộ vẻ ngây ngốc, người khác sẽ không chống lại cô nữa.” 2333 nói: “Ta là đang quan tâm cô”
Ninh Thư: Ngươi mới ngốc...
Bỗng một bóng người chậm rãi xuất hiện trong không gian, là một cô gái, nhìn tuổi cũng không phải quá lớn, để tóc mái, trên người mặc đồ rộng thùng thình. Ăn mặc giống như những cô gái trẻ ở niên đại 70, 80.
Trên người cô ấy có một cái túi.
Ánh mắt cô ấy sáng ngời, trên người có một loại khí chất khó tả.
Ninh Thư mở lời: “Chào.”
Tiểu cô nương nói: “Chào cô, ta là Đào Cầm.”
“Tôi nói thẳng, tôi tìm tới cô là để tiêu diệt quỷ vương.” Đào Cầm nói: “Ta là đệ tử Mao Sơn, gặp quỷ cùng người nghịch ý trời ở cùng nhau, đi cản trở tiêu diệt quỷ vương.”
Ninh Thư: →_→
Ninh Thư không biết nói thế nào: “Người ta đến với nhau, người ta yêu nhau, sao cô phải ngăn cản?”
Pháp Hải, ngươi không biết yêu.
Đào Cầm chống nạnh nói: “Cô nói gì, người – yêu không đội trời chung, quỷ vương đã tồn tại sáu đạo luân hồi rồi, vốn dĩ không thể yêu nhau, theo như cô nói, thế thì sao cô không ở cùng với thú vật?”
Ninh Thư: Ta....
Yêu ma chí ít cũng từng là người!
“Đạo sĩ Mao Sơn các người đều nhiều chuyện như vậy sao?” Ninh Thư không chịu được liền hỏi, chuyện bao đồng như vậy việc gì phải quản chứ.
Đào Cầm vén tóc mái, trừng mắt nói: “Đương nhiên không phải, người ta và tông môn chỉ là cái cớ, ta nhiều lần thư thả xuống núi, kết quả là liên lụy đến quỷ vương, lại thấy chuyện quỷ vương ở cùng một cô gái, người – quỷ còn làm thu thê, còn gì để nói nữa?”
Ninh Thư:...
“Ta tìm mấy người đã nghịch tập, rõ ràng là đi hàng yêu diệt ma, cuối cùng lại có thể dính líu với quỷ vương, cứ yêu nhau đi, ta quỳ...”
Đào Cầm hất mặt lên: “Đó là yêu ma, tuy là rất tuấn tú, nhưng cũng là yêu ma thôi.”
/1471
|