Trên gương mặt Ninh Thư mang theo nét ưu sầu để ứng phó với nhóm người bà tám này, mọi vấn đề đều đang tập trung lên Thái An Kỳ.
Ninh Thư than thở nói: Lúc kết hôn với Vương Bác, thật không biết nó là người như vậy, về sau biết rồi thì lại thấy đó là chuyện của quá khứ, cũng không truy cứu nữa. Nhưng mà nó vẫn cứ như vậy, không biết hối cải, Vương Bác không nhịn được nữa nên đành phải ly hôn thôi.
Dì Lý an ủi Ninh Thư: Đứa con dâu này không ngoan, đứa kế tiếp nhất định sẽ là một đứa ngoan ngoãn thôi.
Ninh Thư chỉ có thể miễn cưỡng cười một cái.
Nhóm người nhiều chuyện này đi rồi, Ninh Thư lại nhìn Vương Bác hỏi: Sao con lại nói ra trước mặt nhiều người như vậy chứ.
Vương Bác day day trán, nói: Tiếp tục kéo dài thế này không có ý nghĩa gì cả. Cô ta cứ uy hiếp con, muốn đem chuyện con bị cắm sừng tố cáo cho thiên hạ biết, nên con thành toàn cho cô ta thôi.
Ninh Thư:...
Vậy mới nói Thái An Kỳ rốt cuộc lấy đâu ra tự tin như vậy, tự tin rằng người ta sẽ luôn ở chỗ cũ đợi cô ta. Bất luận bản thân mình làm sai điều gì, đối phương đều sẽ tha thứ cho cô ta.
Ninh Thư thở dài: Như vậy chuyện đơn giản rồi, trước đây thì lo lắng cho con, bây giờ thì trực tiếp lên toà án ly hôn là được.
Vương Bác nhìn mẹ anh, miễn cưỡng cười: Con biết rồi.
Ninh Thư an ủi Vương Bác: Chuyện qua rồi, cố gắng vui vẻ sống tiếp, không cần vì một người không xứng đáng mà đau lòng buồn bã con ạ.
Vương Bác nhếch khoé miệng, gật gật đầu.
Vậy mẹ đi tìm luật sư thôi, chuẩn bị cho chuyện ly hôn chứ nhỉ? Ninh Thư nhìn Vương Bác hỏi.
Vương Bác gật đầu: Cảm ơn mẹ, con tự đi là được rồi, mẹ ở nhà nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay mẹ cũng mệt rồi.
Ninh Thư nhịn không được mà cười: Cũng đúng, đây là chuyện của con, con tự mình xử lý đi.
Mỗi ngày Vương Bác đều bận rộn, cơ bản không hề về nhà, luôn phải giải quyết chuyện ly hôn.
Ninh Thư cũng không ép Thái An Kỳ mỗi ngày phải thức dậy làm việc nữa, cô ta thích ngủ đến bao giờ thì ngủ.
Thật sự cho rằng hành hạ người khác là việc nhẹ nhàng sao, Thái An Kỳ mệt chẳng lẽ Ninh Thư không mệt sao?
Thái An Kỳ sắp được giải thoát rồi, cô cũng sắp được giải thoát rồi.
Thái An Kỳ rất hiểu tình cảnh bây giờ. Từ khi Vương Bác nói ra chuyện sai trái của cô ta, ở trước mặt Vương Bác cô ta đã không còn nắm thế thượng phong nữa rồi.
Lúc đó Thái An Kỳ chỉ đang dò thám Vương Bác. Nếu như thái độ của anh mềm mỏng một chút, Thái An Kỳ cảm thấy nắm chắc 200 ngàn là của mình rồi.
Kết quả dò xét thất bại rồi, bây giờ thì sôi hỏng bỏng không.
Thái An Kỳ từ trong phòng bước ra, nhìn Ninh Thư đang nhặt rau nói: Đưa cho tôi 200 ngàn, tôi sẽ lập tức ký tên vào đơn ly hôn.
Ninh Thư thong thả ung dung nhặt rau, nói một cách điềm tĩnh: Vương Bác đã chuẩn bị gần xong việc ly hôn rồi, đợi đến lúc lên toà rồi nói đi.
Thái An Kỳ nghe đến việc còn phải lên toà án, sắc mặt rất khó coi, lùi lại một bước nói: Vậy đưa tôi 150 ngàn, 150 ngàn đi.
Gương mặt Ninh Thư không đổi: Chuyện này cô phải đi hỏi Vương Bác, cô với Vương Bác là vợ chồng. Chuyện thế này tôi không tiện nói nhiều.
Thái An Kỳ hận thù trợn trắng cả mắt, nhìn Ninh Thư uy hiếp: Nếu như bà không đồng ý, tôi sẽ chết ở nhà các người, là các người ép tôi chết.
Ninh Thư:...
Ninh Thư dám đảm bảo, Thái An Kỳ sẽ không dám chết, cô ta chỉ biết yêu bản thân mình, làm sao dám chứ.
Thái An Kỳ nhìn Ninh Thư thờ ơ không mảy may gì, xông vào nhà bếp cầm con dao gọt trái cây lên, đặt trên cổ tay mình, nói: Nếu bà không đồng ý tôi sẽ cắt cổ tay tự sát.
Ninh Thư:...
Ninh Thư nhẹ nhàng nói: Cô khẳng định muốn cắt cổ tay à, trên cổ tay không có động mạch, máu chảy rất chậm. Hơn nữa có tìm được chỗ có động mạch chính không chứ. Cô có thể cắt đến tận gân tay, hai cánh tay liền bị phế. Hơn nữa nếu như chảy máu quá nhiều, não thiếu máu đi, thì có cứu sống được cũng chỉ là người thực vật thôi nhỉ?
Bàn tay cầm lấy dao gọt trái cây của Thái An Kỳ có chút run, hoảng sợ ngỡ ngàng nhìn Ninh Thư: Bà, sao bà lại như thế này?
Căn bản không giống như kịch bản mà cô ta dựng ra.
Ninh Thư lại nói: Mẹ sẽ kịp thời gọi điện thoại cho cứu thương.
Thái An Kỳ thật sự muốn cầm con dao đâm vào người phụ nữ già này.
Thái An Kỳ hận thù nhìn Ninh Thư nói: Bà đừng hối hận.
Ninh Thư bình thản nói: Thái An Kỳ, tôi xem cô như con dâu mình, nhưng cô xem nơi đây như viện dưỡng lão, tôi và Vương Bác chỉ là người hầu của cô thôi.
Thái An Kỳ liếc mắt, nói: Là vì cái dáng vẻ chết dẫm của Vương Bác, nếu như tôi không gả cho anh ta, anh ta có thể lấy một người con dâu chắc... ha ha.
Nhìn bộ dạng đắc ý này, làm như không có cô ta, người khác không sống được, không dám ngẩng cao đầu vậy.
Lúc Thái An Kỳ nói câu đó, Vương Bác vừa hay mở cửa về đến nhà, nghe thấy Thái An Kỳ nói, cũng ra dáng vẻ kiên quyết nói: Tôi sẽ tìm một người vợ tốt, vui vẻ sống qua ngày, đợi đến lúc đó cô hãy nhìn mà xem.
Thái An Kỳ khoanh tay trước ngực, liếc mắt với vẻ xem thường.
Vương Bác thấy bộ dạng này của Thái An Kỳ, cũng không hề giận dữ. Nếu anh giận dữ thì sớm tức chết với cô ta rồi, nên bình thản mà nhìn Thái An Kỳ nói: Ngày mốt là ngày khai mạc phiên toà, mong cô đến đúng giờ.
Thái An Kỳ tức đến mặt tái xanh: Anh thật sự muốn ly hôn với tôi sao?
Đương nhiên. Bây giờ mọi người đều biết cô là người phụ nữ lăng loàn, đã phá thai rất nhiều lần. Như thế còn sống với cô, giống như là bị cắm sừng vậy. Tôi càng sợ mọi người cười chê tôi là người đàn ông bất lực.
Thái An Kỳ hít một hơi thật sâu: Anh đừng hối hận.
Thái An Kỳ vào phòng thu dọn đồ đạc, mang theo một cái vali ra. Cô ta nhìn Vương Bác, dường như lại đợi anh giữ mình lại.
Vương Bác nói: Nhớ đến toà án đúng giờ.
Thái An Kỳ dậm chân, kéo vali rời đi.
Ngày mở phiên toà ấy, Vương Bác và Ninh Thư ở trước cửa toà án đợi Thái An Kỳ. Đợi rõ lâu cô ta mới xuất hiện, thong dong mà đến muộn.
Cả nhà họ Thái đều đến. Dường như mẹ con Ninh Thư độc thân độc mã, khí thế bị lấn áp bởi cả nhà họ Thái kia.
Ninh Thư nhếch miệng, chuyện kiểu này không phải là người đông thì có thể thắng.
Thái An Kỳ nhìn Vương Bác nói: Bây giờ vẫn kịp.
Cha của Thái An Kỳ nhìn Ninh Thư nói: Xui gia à, chuyện của hai đứa nhỏ không nhất thiết phải ồn ào đến mức ra toà chứ, vui vẻ mà sống cùng nhau đi nào.
Chà, lão một hai đều muốn Vương Bác làm nghĩa hiệp, đi đổ vỏ cho người khác.
Biết con gái nhà mình có đức hạnh thế nào rồi còn muốn hai đứa sống tiếp với nhau. Nếu như Thái An Kỳ là con dâu nhà ông ta, e rằng đến cả chém giết ông ta cũng đã làm rồi.
Nhất bên trọng nhất bên khinh quá.
Ninh Thư không nói gì, quay người đi vào toà án. Vương Bác cũng không nói gì, đi đằng sau mẹ vào toà án.
Thái An Kỳ hừ một tiếng, nói với cha mẹ đang nhìn chằm chằm mình: Con sẽ không buông tha cho anh ấy như vậy đâu.
Khai mạc phiên toà, Thái An Kỳ liền nói yêu cầu hai trăm ngàn tệ của mình.
Vương Bác chỉ lặng lẽ nhìn Thái An Kỳ, có phần trợn mắt không nói gì.
Yêu cầu của Thái An Kỳ bị toà án phản bác lại: Chồng của cô không hề làm gì sai trên mặt pháp luật. Cô là bên làm sai trong hôn nhân, không thể yêu cầu phí bồi thường về sau. Anh ấy không có nghĩa vụ phải gửi tiền cho cô.
Sắc mặt Thái An Kỳ lập tức khó chịu: Tôi là vợ anh ta thì anh ta phải nuôi tôi.
Vợ chồng không có tài sản chung, căn nhà là của chồng cô. Toà nói.
Thái An Kỳ tối sầm mặt, cô ta muốn vơ vét tiền từ Vương Bác nhưng bây giờ một xu cũng có thể không có. Kiện cáo thua rồi, cô ta còn phải trả phí kiện tụng, còn phải trả phí luật sư.
Ninh Thư than thở nói: Lúc kết hôn với Vương Bác, thật không biết nó là người như vậy, về sau biết rồi thì lại thấy đó là chuyện của quá khứ, cũng không truy cứu nữa. Nhưng mà nó vẫn cứ như vậy, không biết hối cải, Vương Bác không nhịn được nữa nên đành phải ly hôn thôi.
Dì Lý an ủi Ninh Thư: Đứa con dâu này không ngoan, đứa kế tiếp nhất định sẽ là một đứa ngoan ngoãn thôi.
Ninh Thư chỉ có thể miễn cưỡng cười một cái.
Nhóm người nhiều chuyện này đi rồi, Ninh Thư lại nhìn Vương Bác hỏi: Sao con lại nói ra trước mặt nhiều người như vậy chứ.
Vương Bác day day trán, nói: Tiếp tục kéo dài thế này không có ý nghĩa gì cả. Cô ta cứ uy hiếp con, muốn đem chuyện con bị cắm sừng tố cáo cho thiên hạ biết, nên con thành toàn cho cô ta thôi.
Ninh Thư:...
Vậy mới nói Thái An Kỳ rốt cuộc lấy đâu ra tự tin như vậy, tự tin rằng người ta sẽ luôn ở chỗ cũ đợi cô ta. Bất luận bản thân mình làm sai điều gì, đối phương đều sẽ tha thứ cho cô ta.
Ninh Thư thở dài: Như vậy chuyện đơn giản rồi, trước đây thì lo lắng cho con, bây giờ thì trực tiếp lên toà án ly hôn là được.
Vương Bác nhìn mẹ anh, miễn cưỡng cười: Con biết rồi.
Ninh Thư an ủi Vương Bác: Chuyện qua rồi, cố gắng vui vẻ sống tiếp, không cần vì một người không xứng đáng mà đau lòng buồn bã con ạ.
Vương Bác nhếch khoé miệng, gật gật đầu.
Vậy mẹ đi tìm luật sư thôi, chuẩn bị cho chuyện ly hôn chứ nhỉ? Ninh Thư nhìn Vương Bác hỏi.
Vương Bác gật đầu: Cảm ơn mẹ, con tự đi là được rồi, mẹ ở nhà nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay mẹ cũng mệt rồi.
Ninh Thư nhịn không được mà cười: Cũng đúng, đây là chuyện của con, con tự mình xử lý đi.
Mỗi ngày Vương Bác đều bận rộn, cơ bản không hề về nhà, luôn phải giải quyết chuyện ly hôn.
Ninh Thư cũng không ép Thái An Kỳ mỗi ngày phải thức dậy làm việc nữa, cô ta thích ngủ đến bao giờ thì ngủ.
Thật sự cho rằng hành hạ người khác là việc nhẹ nhàng sao, Thái An Kỳ mệt chẳng lẽ Ninh Thư không mệt sao?
Thái An Kỳ sắp được giải thoát rồi, cô cũng sắp được giải thoát rồi.
Thái An Kỳ rất hiểu tình cảnh bây giờ. Từ khi Vương Bác nói ra chuyện sai trái của cô ta, ở trước mặt Vương Bác cô ta đã không còn nắm thế thượng phong nữa rồi.
Lúc đó Thái An Kỳ chỉ đang dò thám Vương Bác. Nếu như thái độ của anh mềm mỏng một chút, Thái An Kỳ cảm thấy nắm chắc 200 ngàn là của mình rồi.
Kết quả dò xét thất bại rồi, bây giờ thì sôi hỏng bỏng không.
Thái An Kỳ từ trong phòng bước ra, nhìn Ninh Thư đang nhặt rau nói: Đưa cho tôi 200 ngàn, tôi sẽ lập tức ký tên vào đơn ly hôn.
Ninh Thư thong thả ung dung nhặt rau, nói một cách điềm tĩnh: Vương Bác đã chuẩn bị gần xong việc ly hôn rồi, đợi đến lúc lên toà rồi nói đi.
Thái An Kỳ nghe đến việc còn phải lên toà án, sắc mặt rất khó coi, lùi lại một bước nói: Vậy đưa tôi 150 ngàn, 150 ngàn đi.
Gương mặt Ninh Thư không đổi: Chuyện này cô phải đi hỏi Vương Bác, cô với Vương Bác là vợ chồng. Chuyện thế này tôi không tiện nói nhiều.
Thái An Kỳ hận thù trợn trắng cả mắt, nhìn Ninh Thư uy hiếp: Nếu như bà không đồng ý, tôi sẽ chết ở nhà các người, là các người ép tôi chết.
Ninh Thư:...
Ninh Thư dám đảm bảo, Thái An Kỳ sẽ không dám chết, cô ta chỉ biết yêu bản thân mình, làm sao dám chứ.
Thái An Kỳ nhìn Ninh Thư thờ ơ không mảy may gì, xông vào nhà bếp cầm con dao gọt trái cây lên, đặt trên cổ tay mình, nói: Nếu bà không đồng ý tôi sẽ cắt cổ tay tự sát.
Ninh Thư:...
Ninh Thư nhẹ nhàng nói: Cô khẳng định muốn cắt cổ tay à, trên cổ tay không có động mạch, máu chảy rất chậm. Hơn nữa có tìm được chỗ có động mạch chính không chứ. Cô có thể cắt đến tận gân tay, hai cánh tay liền bị phế. Hơn nữa nếu như chảy máu quá nhiều, não thiếu máu đi, thì có cứu sống được cũng chỉ là người thực vật thôi nhỉ?
Bàn tay cầm lấy dao gọt trái cây của Thái An Kỳ có chút run, hoảng sợ ngỡ ngàng nhìn Ninh Thư: Bà, sao bà lại như thế này?
Căn bản không giống như kịch bản mà cô ta dựng ra.
Ninh Thư lại nói: Mẹ sẽ kịp thời gọi điện thoại cho cứu thương.
Thái An Kỳ thật sự muốn cầm con dao đâm vào người phụ nữ già này.
Thái An Kỳ hận thù nhìn Ninh Thư nói: Bà đừng hối hận.
Ninh Thư bình thản nói: Thái An Kỳ, tôi xem cô như con dâu mình, nhưng cô xem nơi đây như viện dưỡng lão, tôi và Vương Bác chỉ là người hầu của cô thôi.
Thái An Kỳ liếc mắt, nói: Là vì cái dáng vẻ chết dẫm của Vương Bác, nếu như tôi không gả cho anh ta, anh ta có thể lấy một người con dâu chắc... ha ha.
Nhìn bộ dạng đắc ý này, làm như không có cô ta, người khác không sống được, không dám ngẩng cao đầu vậy.
Lúc Thái An Kỳ nói câu đó, Vương Bác vừa hay mở cửa về đến nhà, nghe thấy Thái An Kỳ nói, cũng ra dáng vẻ kiên quyết nói: Tôi sẽ tìm một người vợ tốt, vui vẻ sống qua ngày, đợi đến lúc đó cô hãy nhìn mà xem.
Thái An Kỳ khoanh tay trước ngực, liếc mắt với vẻ xem thường.
Vương Bác thấy bộ dạng này của Thái An Kỳ, cũng không hề giận dữ. Nếu anh giận dữ thì sớm tức chết với cô ta rồi, nên bình thản mà nhìn Thái An Kỳ nói: Ngày mốt là ngày khai mạc phiên toà, mong cô đến đúng giờ.
Thái An Kỳ tức đến mặt tái xanh: Anh thật sự muốn ly hôn với tôi sao?
Đương nhiên. Bây giờ mọi người đều biết cô là người phụ nữ lăng loàn, đã phá thai rất nhiều lần. Như thế còn sống với cô, giống như là bị cắm sừng vậy. Tôi càng sợ mọi người cười chê tôi là người đàn ông bất lực.
Thái An Kỳ hít một hơi thật sâu: Anh đừng hối hận.
Thái An Kỳ vào phòng thu dọn đồ đạc, mang theo một cái vali ra. Cô ta nhìn Vương Bác, dường như lại đợi anh giữ mình lại.
Vương Bác nói: Nhớ đến toà án đúng giờ.
Thái An Kỳ dậm chân, kéo vali rời đi.
Ngày mở phiên toà ấy, Vương Bác và Ninh Thư ở trước cửa toà án đợi Thái An Kỳ. Đợi rõ lâu cô ta mới xuất hiện, thong dong mà đến muộn.
Cả nhà họ Thái đều đến. Dường như mẹ con Ninh Thư độc thân độc mã, khí thế bị lấn áp bởi cả nhà họ Thái kia.
Ninh Thư nhếch miệng, chuyện kiểu này không phải là người đông thì có thể thắng.
Thái An Kỳ nhìn Vương Bác nói: Bây giờ vẫn kịp.
Cha của Thái An Kỳ nhìn Ninh Thư nói: Xui gia à, chuyện của hai đứa nhỏ không nhất thiết phải ồn ào đến mức ra toà chứ, vui vẻ mà sống cùng nhau đi nào.
Chà, lão một hai đều muốn Vương Bác làm nghĩa hiệp, đi đổ vỏ cho người khác.
Biết con gái nhà mình có đức hạnh thế nào rồi còn muốn hai đứa sống tiếp với nhau. Nếu như Thái An Kỳ là con dâu nhà ông ta, e rằng đến cả chém giết ông ta cũng đã làm rồi.
Nhất bên trọng nhất bên khinh quá.
Ninh Thư không nói gì, quay người đi vào toà án. Vương Bác cũng không nói gì, đi đằng sau mẹ vào toà án.
Thái An Kỳ hừ một tiếng, nói với cha mẹ đang nhìn chằm chằm mình: Con sẽ không buông tha cho anh ấy như vậy đâu.
Khai mạc phiên toà, Thái An Kỳ liền nói yêu cầu hai trăm ngàn tệ của mình.
Vương Bác chỉ lặng lẽ nhìn Thái An Kỳ, có phần trợn mắt không nói gì.
Yêu cầu của Thái An Kỳ bị toà án phản bác lại: Chồng của cô không hề làm gì sai trên mặt pháp luật. Cô là bên làm sai trong hôn nhân, không thể yêu cầu phí bồi thường về sau. Anh ấy không có nghĩa vụ phải gửi tiền cho cô.
Sắc mặt Thái An Kỳ lập tức khó chịu: Tôi là vợ anh ta thì anh ta phải nuôi tôi.
Vợ chồng không có tài sản chung, căn nhà là của chồng cô. Toà nói.
Thái An Kỳ tối sầm mặt, cô ta muốn vơ vét tiền từ Vương Bác nhưng bây giờ một xu cũng có thể không có. Kiện cáo thua rồi, cô ta còn phải trả phí kiện tụng, còn phải trả phí luật sư.
/1471
|