Mấy ngày cực khổ trôi qua, Thái An Kỳ cảm thấy mình mệt sắp chết rồi. Sáng sớm vừa thức dậy là phải đi chợ với bà già kia, sau đó phải chuẩn bị cơm trưa, ăn xong lại phải bắt đầu dọn dẹp trong phòng.
Thái An Kỳ cảm thấy khuôn mặt đen đi, da dẻ thô sạm, tay cũng thô ráp hơn. Nhìn mình trong gương mà cô ta thấy bản thân đã già đi rất nhiều.
Điều khiến Thái An Kỳ không chịu nổi là Vương Bác hờ hững với mình, chẳng khác nào người xa lạ, quá lạnh nhạt.
Thái An Kỳ tình nguyện để Vương Bác nổi giận với mình, nổi đóa lên mắng vài câu, còn hơn là thờ ơ như dáng vẻ hiện tại.
Thái An Kỳ soi mình trong gương, cảm thấy bản thân bị bà già kia hành hạ quá thảm rồi.
Không thể tiếp tục thế này nữa.
Cô ta không li hôn là bởi vì cảm thấy Vương Bác thích mình, không nỡ rời xa mình, cãi xong rồi thì sẽ thôi, hết giận rồi thì sẽ ổn thôi.
Nhưng tình hình hiện tại cô ta không còn chắc chắn điều đó nữa.
Chẳng lẽ cô ta phải ở nơi đây bị bà già kia nắm thóp mà hành hạ sao?
Thái An Kỳ không ngừng suy nghĩ.
Đặc biệt là bà già kia lại làm hỏng một đôi giày của cô ta, chỉ vì cô ta không chịu làm việc, dùng dằng một chút mà một đôi giày hỏng liền xuất hiện trước mặt.
Là giày của cô ta đó! Thái An Kỳ cảm thấy nghẹt thở, lòng đau như cắt.
Cái bà này tại sao lại chưa chết chứ.
Cuộc hôn nhân này là để về sau dưỡng già, nhưng bây giờ xem ra không thể dưỡng già được nữa rồi, làm cái quái gì cũng bị bà già đó bức chết.
Thái An Kỳ lăn qua lộn lại cả đêm, quyết định li hôn.
Sáng sớm hôm sau, ở trên bàn ăn, Thái An Kỳ nói: “Tôi đồng ý li hôn.”
Vương Bác quay đầu nhìn Thái An Kỳ, có chút nghi hoặc hỏi: “Cô thật sự đồng ý?”
“Tôi đồng ý li hôn.” Thái An Kỳ nhìn Ninh Thư: “Yêu cầu của tôi là đem tất cả đồ trả lại cho tôi, ngoài ra đưa cho tôi hai trăm ngàn nhân dân tệ, coi như là tiền bồi thường của tôi.”
Ninh Thư không nói gì cả, tiếp tục ăn bánh bao.
Vương Bác nghe Thái An Kỳ nói vậy, cũng không nói gì, cầm chén cháo húp hết để còn đi làm.
Thái An Kỳ có chút không kiên nhẫn nói: “Mấy người rốt cuộc là có ý gì, nói li hôn cũng là mấy người, bây giờ tôi đồng ý rồi thì mấy người lại không ai lên tiếng.”
Ninh Thư lạnh nhạt nói: “Tại sao phải đưa cô phí bồi dưỡng, cô sinh con chưa hả, con đã lớn lên với cô sao, còn muốn phí bồi dưỡng à?”
Thái An Kỳ thẹn quá hóa giận nói: “Tôi sau này cũng phải sống chứ.”
Hai trăm ngàn không nhiều chút nào, lỡ bản thân xảy ra chuyện gì, cũng không biết sẽ sống sao, hai trăm ngàn cũng chẳng đủ cho cô ta sống được nửa cuộc đời.
Hai trăm ngàn nhằm nhò gì chứ.
“Đối với cuộc sống sau này của cô chúng tôi không có trách nhiệm.” Ninh Thư nói mà không có biểu cảm gì cả: “Đương nhiên, cô cũng có thể không li hôn, như vậy thì Vương Bác sẽ có trách nhiệm đối với cô, nửa đời sau sống không cần lo gì nữa.”
Thái An Kỳ:...
Thái An Kỳ xanh mặt, hiện tại cô ta không chịu nổi nữa, còn cả đời, cả đời sau phải chịu để bà già kia hành hạ sao?
Cô ta không muốn ở nhà này làm trâu làm ngựa nữa. Bà già kia chính là kiểu người bề ngoài nhẹ nhàng đôn hậu nhưng cực kì biết hành hạ người khác. Ở trước mặt mọi người còn làm ra vẻ rất là thương yêu con dâu nữa.
Hai trăm ngàn và danh phận của cô ta, một cái cũng không thể thiếu.
Ninh Thư nói: “Rửa chén xong rồi cùng tôi đi chợ.”
Con ngươi Thái An Kỳ liền quay vòng vòng, nhẹ nhàng nói: “Tôi hơi khó chịu, hôm nay muốn nghỉ ngơi một chút.”
Ninh Thư nhìn cô ta một cái, nhẹ gật đầu đồng ý.
Thái An Kỳ trở về phòng ngủ liền gọi điện cho người nhà, nói mình bị bắt nạt, còn nói mình sắp bị đuổi ra khỏi nhà bla bla…
Không lâu sau, cha mẹ, anh cả và chị dâu của Thái An Kỳ đều kéo tới, đập cửa ầm ầm ầm, ảnh hưởng đến hàng xóm sát vách xung quanh.
Anh cả và cha mẹ của Thái An Kỳ còn la hét um xùm lên, xông xáo cãi một trận thật to, hùng hổ dữ tợn.
Ninh Thư nhìn thoáng qua vẻ vênh váo tự đắc của Thái An Kỳ, sau đó gọi điện thoại cho Vương Bác mau chóng quay về.
Thái An Kỳ muốn đi mở cửa thì Ninh Thư chặn cô ta lại, không cho cô ta mở cửa, nói: “Thái An Kỳ, đừng cho rằng nhiều người thì có thể moi được tiền từ tay tôi.”
“Bà già, bà nói gì chứ, cha mẹ tôi chỉ là ghé qua thăm tôi.” Thái An Kỳ vừa nói vừa vén tóc mình lên.
Ghé qua hỏi thăm sức khỏe?
Hờ hờ…
Vậy không biết trong tay người gõ cửa cầm vật gì khiến cửa vang lên bốp bốp.
Thái An Kỳ ưỡn ngực nhìn Ninh Thư: “Bà già kia, tôi không có yêu cầu gì khác, tôi chỉ đang đấu tranh cho quyền lợi mà mình nên được nhận thôi.”
Ninh Thư không thèm để ý đến Thái An Kỳ, cầm điện thoại gọi cho cảnh sát: “Alo, tôi muốn báo cảnh sát, nơi đây có nhiều người đang dùng vũ khí để đánh nhau, muốn xông vào nhà tôi. Trong nhà chỉ có tôi với con dâu, xin được bảo vệ ạ.”
Ninh Thư đem điện thoại nói chuyện gần như ngay trước cửa đang vang lên tiếng đập ầm ầm.
Cô nói xong địa chỉ thì cúp máy.
Thái An Kỳ ngẩn người nhìn Ninh Thư, lắp bắp nói: “Bà, bà… sao bà báo cảnh sát chứ?”
“Các người nhiều người như vậy, tôi đánh không lại.” Ninh Thư giơ tay ra nói.
Thái An Kỳ giậm chân tính ra ngoài mở cửa nhưng bị Ninh Thư giữ chặt vai lại. Cô ta vùng vẫy một hồi vẫn không thoát ra được, mặt tức đến đỏ bừng lên.
“Bà buông tôi ra, tôi phải đi mở cửa.” Thái An Kỳ lo lắng nói. Nếu như cảnh sát tới thật thì rất phiền toái.
Thái An Kỳ căn bản không nghĩ tới việc Ninh Thư sẽ báo cảnh sát.
Bởi vì lâu quá vẫn chưa mở cửa, những người bên ngoài có vẻ rất sốt ruột, gào thét đòi mở cửa nhưng Ninh Thư không quan tâm.
Anh của Thái An Kỳ lại bắt đầu dùng chân đạp cửa.
Khuôn mặt Ninh Thư hết sức bình tĩnh. Mày thích đạp thì đạp đi, đạp hỏng thì càng tốt.
Thái An Kỳ nhíu chặt lông mày, nhìn ra ngoài cửa la lên: “Đừng đạp nữa, không được đạp.”
Cửa thì đã đóng, người phía ngoài càng không thể nghe thấy người trong phòng nói gì cả, chưa kể hiện nay trên lầu đầy người đang vây quanh.
Mẹ của Thái An Kỳ vừa khóc lóc vừa kể lể với những người đang đứng xem cảnh náo nhiệt này là con gái cưng gả tới nhà này bị bắt nạt, bị làm khó, chuyện gì cũng phải làm. Bây giờ còn sắp bị đuổi ra khỏi nhà…
Những người xung quanh nghe những lời này, đều lộ ra vẻ hoài nghi.
Ở gần Dương Tử Di lâu như vậy, Dương Tử Di căn bản không phải người như vậy, đối đãi với con dâu mình tốt biết bao nhiêu, còn nhắc con trai số giày của con dâu, nhắc con trai phải cõng vợ lên lầu.
Còn việc ức hiếp con dâu?
Không lâu sau, những người cảnh sát mặc cảnh phục đến, nhìn thấy anh của Thái Vịnh Kỳ đang đạp cửa, vội vã đi tới khống chế anh ta.
Người nhà Thái gia đều lờ mờ, cảnh sát đến để làm gì chứ?
Vương Bác vội vã quay về thì nhìn thấy nhà mình nhiều người tụ tập như vậy, còn có cảnh sát, trong lòng giật mình lo lắng cho người mẹ trong nhà.
Vương Bác vội vàng tiến tới hỏi cảnh sát: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có người báo cảnh sát ở đây có người dùng vũ khí đánh nhau.” Cảnh sát đang giữ lấy anh của Thái An Kỳ.
Vương Bác vội vã rút chìa khóa ra mở cửa, đi vào phòng nhìn thấy Ninh Thư vẫn bình thường, trong lòng thở phào một cái.
“Anh.” Thái An Kỳ vội vàng chạy ra ngoài, nhìn thấy anh mình đang bị giữ chặt, trong lòng vô cùng lo lắng.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cảnh sát sao lại đến đây.” Mẹ của Thái An Kỳ lo lắng hỏi.
Thái An Kỳ quay đầu nhìn Ninh Thư trong phòng nói: “Bà già đó báo cảnh sát.”
Thái An Kỳ cảm thấy khuôn mặt đen đi, da dẻ thô sạm, tay cũng thô ráp hơn. Nhìn mình trong gương mà cô ta thấy bản thân đã già đi rất nhiều.
Điều khiến Thái An Kỳ không chịu nổi là Vương Bác hờ hững với mình, chẳng khác nào người xa lạ, quá lạnh nhạt.
Thái An Kỳ tình nguyện để Vương Bác nổi giận với mình, nổi đóa lên mắng vài câu, còn hơn là thờ ơ như dáng vẻ hiện tại.
Thái An Kỳ soi mình trong gương, cảm thấy bản thân bị bà già kia hành hạ quá thảm rồi.
Không thể tiếp tục thế này nữa.
Cô ta không li hôn là bởi vì cảm thấy Vương Bác thích mình, không nỡ rời xa mình, cãi xong rồi thì sẽ thôi, hết giận rồi thì sẽ ổn thôi.
Nhưng tình hình hiện tại cô ta không còn chắc chắn điều đó nữa.
Chẳng lẽ cô ta phải ở nơi đây bị bà già kia nắm thóp mà hành hạ sao?
Thái An Kỳ không ngừng suy nghĩ.
Đặc biệt là bà già kia lại làm hỏng một đôi giày của cô ta, chỉ vì cô ta không chịu làm việc, dùng dằng một chút mà một đôi giày hỏng liền xuất hiện trước mặt.
Là giày của cô ta đó! Thái An Kỳ cảm thấy nghẹt thở, lòng đau như cắt.
Cái bà này tại sao lại chưa chết chứ.
Cuộc hôn nhân này là để về sau dưỡng già, nhưng bây giờ xem ra không thể dưỡng già được nữa rồi, làm cái quái gì cũng bị bà già đó bức chết.
Thái An Kỳ lăn qua lộn lại cả đêm, quyết định li hôn.
Sáng sớm hôm sau, ở trên bàn ăn, Thái An Kỳ nói: “Tôi đồng ý li hôn.”
Vương Bác quay đầu nhìn Thái An Kỳ, có chút nghi hoặc hỏi: “Cô thật sự đồng ý?”
“Tôi đồng ý li hôn.” Thái An Kỳ nhìn Ninh Thư: “Yêu cầu của tôi là đem tất cả đồ trả lại cho tôi, ngoài ra đưa cho tôi hai trăm ngàn nhân dân tệ, coi như là tiền bồi thường của tôi.”
Ninh Thư không nói gì cả, tiếp tục ăn bánh bao.
Vương Bác nghe Thái An Kỳ nói vậy, cũng không nói gì, cầm chén cháo húp hết để còn đi làm.
Thái An Kỳ có chút không kiên nhẫn nói: “Mấy người rốt cuộc là có ý gì, nói li hôn cũng là mấy người, bây giờ tôi đồng ý rồi thì mấy người lại không ai lên tiếng.”
Ninh Thư lạnh nhạt nói: “Tại sao phải đưa cô phí bồi dưỡng, cô sinh con chưa hả, con đã lớn lên với cô sao, còn muốn phí bồi dưỡng à?”
Thái An Kỳ thẹn quá hóa giận nói: “Tôi sau này cũng phải sống chứ.”
Hai trăm ngàn không nhiều chút nào, lỡ bản thân xảy ra chuyện gì, cũng không biết sẽ sống sao, hai trăm ngàn cũng chẳng đủ cho cô ta sống được nửa cuộc đời.
Hai trăm ngàn nhằm nhò gì chứ.
“Đối với cuộc sống sau này của cô chúng tôi không có trách nhiệm.” Ninh Thư nói mà không có biểu cảm gì cả: “Đương nhiên, cô cũng có thể không li hôn, như vậy thì Vương Bác sẽ có trách nhiệm đối với cô, nửa đời sau sống không cần lo gì nữa.”
Thái An Kỳ:...
Thái An Kỳ xanh mặt, hiện tại cô ta không chịu nổi nữa, còn cả đời, cả đời sau phải chịu để bà già kia hành hạ sao?
Cô ta không muốn ở nhà này làm trâu làm ngựa nữa. Bà già kia chính là kiểu người bề ngoài nhẹ nhàng đôn hậu nhưng cực kì biết hành hạ người khác. Ở trước mặt mọi người còn làm ra vẻ rất là thương yêu con dâu nữa.
Hai trăm ngàn và danh phận của cô ta, một cái cũng không thể thiếu.
Ninh Thư nói: “Rửa chén xong rồi cùng tôi đi chợ.”
Con ngươi Thái An Kỳ liền quay vòng vòng, nhẹ nhàng nói: “Tôi hơi khó chịu, hôm nay muốn nghỉ ngơi một chút.”
Ninh Thư nhìn cô ta một cái, nhẹ gật đầu đồng ý.
Thái An Kỳ trở về phòng ngủ liền gọi điện cho người nhà, nói mình bị bắt nạt, còn nói mình sắp bị đuổi ra khỏi nhà bla bla…
Không lâu sau, cha mẹ, anh cả và chị dâu của Thái An Kỳ đều kéo tới, đập cửa ầm ầm ầm, ảnh hưởng đến hàng xóm sát vách xung quanh.
Anh cả và cha mẹ của Thái An Kỳ còn la hét um xùm lên, xông xáo cãi một trận thật to, hùng hổ dữ tợn.
Ninh Thư nhìn thoáng qua vẻ vênh váo tự đắc của Thái An Kỳ, sau đó gọi điện thoại cho Vương Bác mau chóng quay về.
Thái An Kỳ muốn đi mở cửa thì Ninh Thư chặn cô ta lại, không cho cô ta mở cửa, nói: “Thái An Kỳ, đừng cho rằng nhiều người thì có thể moi được tiền từ tay tôi.”
“Bà già, bà nói gì chứ, cha mẹ tôi chỉ là ghé qua thăm tôi.” Thái An Kỳ vừa nói vừa vén tóc mình lên.
Ghé qua hỏi thăm sức khỏe?
Hờ hờ…
Vậy không biết trong tay người gõ cửa cầm vật gì khiến cửa vang lên bốp bốp.
Thái An Kỳ ưỡn ngực nhìn Ninh Thư: “Bà già kia, tôi không có yêu cầu gì khác, tôi chỉ đang đấu tranh cho quyền lợi mà mình nên được nhận thôi.”
Ninh Thư không thèm để ý đến Thái An Kỳ, cầm điện thoại gọi cho cảnh sát: “Alo, tôi muốn báo cảnh sát, nơi đây có nhiều người đang dùng vũ khí để đánh nhau, muốn xông vào nhà tôi. Trong nhà chỉ có tôi với con dâu, xin được bảo vệ ạ.”
Ninh Thư đem điện thoại nói chuyện gần như ngay trước cửa đang vang lên tiếng đập ầm ầm.
Cô nói xong địa chỉ thì cúp máy.
Thái An Kỳ ngẩn người nhìn Ninh Thư, lắp bắp nói: “Bà, bà… sao bà báo cảnh sát chứ?”
“Các người nhiều người như vậy, tôi đánh không lại.” Ninh Thư giơ tay ra nói.
Thái An Kỳ giậm chân tính ra ngoài mở cửa nhưng bị Ninh Thư giữ chặt vai lại. Cô ta vùng vẫy một hồi vẫn không thoát ra được, mặt tức đến đỏ bừng lên.
“Bà buông tôi ra, tôi phải đi mở cửa.” Thái An Kỳ lo lắng nói. Nếu như cảnh sát tới thật thì rất phiền toái.
Thái An Kỳ căn bản không nghĩ tới việc Ninh Thư sẽ báo cảnh sát.
Bởi vì lâu quá vẫn chưa mở cửa, những người bên ngoài có vẻ rất sốt ruột, gào thét đòi mở cửa nhưng Ninh Thư không quan tâm.
Anh của Thái An Kỳ lại bắt đầu dùng chân đạp cửa.
Khuôn mặt Ninh Thư hết sức bình tĩnh. Mày thích đạp thì đạp đi, đạp hỏng thì càng tốt.
Thái An Kỳ nhíu chặt lông mày, nhìn ra ngoài cửa la lên: “Đừng đạp nữa, không được đạp.”
Cửa thì đã đóng, người phía ngoài càng không thể nghe thấy người trong phòng nói gì cả, chưa kể hiện nay trên lầu đầy người đang vây quanh.
Mẹ của Thái An Kỳ vừa khóc lóc vừa kể lể với những người đang đứng xem cảnh náo nhiệt này là con gái cưng gả tới nhà này bị bắt nạt, bị làm khó, chuyện gì cũng phải làm. Bây giờ còn sắp bị đuổi ra khỏi nhà…
Những người xung quanh nghe những lời này, đều lộ ra vẻ hoài nghi.
Ở gần Dương Tử Di lâu như vậy, Dương Tử Di căn bản không phải người như vậy, đối đãi với con dâu mình tốt biết bao nhiêu, còn nhắc con trai số giày của con dâu, nhắc con trai phải cõng vợ lên lầu.
Còn việc ức hiếp con dâu?
Không lâu sau, những người cảnh sát mặc cảnh phục đến, nhìn thấy anh của Thái Vịnh Kỳ đang đạp cửa, vội vã đi tới khống chế anh ta.
Người nhà Thái gia đều lờ mờ, cảnh sát đến để làm gì chứ?
Vương Bác vội vã quay về thì nhìn thấy nhà mình nhiều người tụ tập như vậy, còn có cảnh sát, trong lòng giật mình lo lắng cho người mẹ trong nhà.
Vương Bác vội vàng tiến tới hỏi cảnh sát: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có người báo cảnh sát ở đây có người dùng vũ khí đánh nhau.” Cảnh sát đang giữ lấy anh của Thái An Kỳ.
Vương Bác vội vã rút chìa khóa ra mở cửa, đi vào phòng nhìn thấy Ninh Thư vẫn bình thường, trong lòng thở phào một cái.
“Anh.” Thái An Kỳ vội vàng chạy ra ngoài, nhìn thấy anh mình đang bị giữ chặt, trong lòng vô cùng lo lắng.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cảnh sát sao lại đến đây.” Mẹ của Thái An Kỳ lo lắng hỏi.
Thái An Kỳ quay đầu nhìn Ninh Thư trong phòng nói: “Bà già đó báo cảnh sát.”
/1471
|