Đợi rất lâu, cuối cùng Ninh Thư cũng rút được tiền, Thái An Kỳ lập tức nói: Mẹ, đưa tiền đây cho con.
Ninh Thư nói: Về nhà rồi hãy nói, tiền không được lộ ra ngoài.
Thái An Kỳ bất mãn các kiểu, cũng không thể cướp được.
Trong lòng nguyền rủa Ninh Thư, bà già này một ngày nào đó tôi sẽ khiến bà mở miệng ra cầu xin.
Ra khỏi ngân hàng, Ninh Thư nói với Thái An Kỳ: Đi ra chợ một chuyến đi.
Thái An Kỳ lập tức nổi giận: Đi ra chợ làm gì, mẹ đưa tiền cho con, con đặt thức ăn sẵn là được.
Vẻ mặt Ninh Thư bình thản nói: Đồ ăn con gọi không có món Vương Bác thích ăn, mẹ mua ít thức ăn về làm cho nó mấy món nó thích.
Thái An Kỳ lẩm bẩm: Đều là đồ ăn cả, ăn được là được.
Mẹ đi chợ đi, con không đi đâu. Thái An Kỳ đưa cái giỏ đựng thức ăn cho Ninh Thư.
Ninh Thư không nhận giỏ đựng thức ăn, nói: Con đi cùng với mẹ, như vậy lúc đặt món ăn mới biết Vương Bác thích ăn cái gì, có thể đặt một hai món Vương Bác thích ăn.
Mẹ nói cho con biết Vương Bác thích ăn cái gì là được rồi, còn phải đi chợ nữa sao? Thái An Kỳ đi giầy cao gót, không thể đi bộ quá nhiều như vậy.
Cô ăn mặc xinh đẹp như vậy, không phải là để đi đến chợ bán thức ăn bẩn thỉu tấp nập người đi lại như vậy.
Ninh Thư kéo lấy cánh tay Thái An Kỳ, nói: Con đi cùng mẹ một lúc, chúng ta mẹ chồng nàng dâu cũng có thể nói chuyện một chút, có gì hiểu lầm lẫn nhau cũng có thể tháo gỡ, thẻ lương của Vương Bác cũng không phải không thể đưa cho con.
Thái An Kỳ muốn bỏ tay Ninh Thư ra, nhưng làm thế nào cũng không thể bỏ ra được, thấy Ninh Thư nhìn mình chằm chằm, nói: Được rồi.
Thái An Kỳ đang nghĩ đến thẻ lương.
Ninh Thư cười cười: Tốt lắm.
Đi đường cũ đến chợ rồi quay về, còn phải đi một đoạn đường rất dài, trong tay Thái An Kỳ xách giỏ thức ăn, lúc đi bộ chân có chút không tự nhiên.
Đi bộ rất lâu, giày cao gót cọ vào chân rất đau.
Ninh Thư giả bộ không nhìn thấy gì cả, cũng không hỏi chân cô ta bị làm sao.
Đến chợ bán thức ăn rồi, Ninh Thư lựa lựa nhặt nhặt suốt dọc đường, nền đất ở chợ bán thức ăn khá bẩn, Thái An Kỳ rất sợ đồi giầy đẹp đẽ ở chân mình bị dính bẩn, bước đi đều rất cẩn thận.
Mồ hôi lăn từng giọt trên mặt Thái An Kỳ, chân lại đau, hết lần này tới lần khác Ninh Thư mua một loại thức ăn mà đi tận mấy gian hàng, vì mấy đồng giảm giá có thể đi tận mấy sạp bán đồ ăn, Thái An Kỳ còn phải chạy đi theo sau cô.
Người chen người, oi bức vô cùng.
Thái An Kỳ thấy mặt Ninh Thư không đỏ cũng không thở hổn hển, chọn thức ăn rất hăng say, thế này còn kêu trong người khó chịu, cơ thể không biết khỏe mạnh đến mức nào, còn không muốn nấu cơm.
Gặp phải mẹ chồng như vậy, Thái An Kỳ cảm thấy thực sự là gặp vận đen tám đời.
Nếu trước đây biết bà già này ki bo như vậy, cô ta nói thế nào cũng sẽ không gả tới đây.
Ninh Thư bỏ những thức ăn đã chọn xong vào trong giỏ.
Mặt Thái An Kỳ đã tái xanh cả rồi.
Ninh Thư lại đến quầy bán cá, nói với Thái An Kỳ: Vương Bác thích ăn cá kho.
Thái An Kỳ hoàn toàn không để ý lời Ninh Thư nói, chỗ bán cá khắp nơi đều ngập nước, trên mặt đất toàn là nước màu đen bẩn thỉu.
Thái An Kỳ cũng không biết nên đặt chân lên chỗ nào, đôi giầy trên chân cô ta rất không tiện.
Ninh Thư cầm lên một con cá từ thùng nước, lật qua lật lại để nhìn, nói với Thái An Kỳ: Cá không thể lớn quá, lớn quá thịt sẽ bị già, không lớn không nhỏ là được.
Thái An Kỳ không thèm chú ý gật đầu.
Con cá trong tay Ninh Thư quẫy quẫy, “rào rào” một cái trượt khỏi tay Ninh Thư, rơi trên mặt đất kêu “lộp bộp”, văng nước bẩn lên, nước bẩn bắn lên giầy và tất của Thái An Kỳ.
Thái An Kỳ lập tức nhảy dựng lên, kết quả cô ta càng làm nước bẩn bắn lên người nhiều hơn.
Thái An Kỳ tức muốn khóc, Ninh Thư nói: Không sao, về lấy nước rửa một cái là sạch ngay.
Giày của con làm sao có thể dùng nước rửa được, cái này phải đem đến cửa hàng để xử lý, mỗi lần xử lý đắt như thế nào mẹ biết không. Thái An Kỳ lớn tiếng hét lên, thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Thái An Kỳ mím chặt môi, xanh cả mặt, khóe mắt nhòe đi rồi, mắt mở to như mắt gấu trúc, lông mi giả đều dính vào nhau.
Thái An Kỳ oán hận nói với Ninh Thư: Rốt cuộc còn muốn mua bao lâu nữa.
Ninh Thư từ từ nhặt con cá dưới đất lên, bảo chủ tiệm cân cho, sau đó đặt cá vào trong giỏ thức ăn.
Cá sống ở trong giỏ quẫy không ngừng, Thái An Kỳ thật sự muốn vứt cái giỏ đi.
Trong lòng không ngừng tự an ủi mình, chỉ cần lấy được thẻ lương của Vương Bác là được rồi, chỉ cần lấy được thẻ lương là được rồi.
Thái An Kỳ thấy Ninh Thư vẫn còn đi tiếp, nổi giận đùng đùng hỏi: Mua nhiều đồ thế này rồi, còn muốn mua cái gì nữa?
Ninh Thư bình tĩnh nói: Mua thêm mớ hành.
Thái An Kỳ thực sự là bị làm cho tức đến mức không còn sức đâu mà nổi giận nữa.
Chân của cô ta sắp tàn rồi, bây giờ cô ta muốn ngồi nghỉ một chút, cởi giầy ra, để cho chân mình nghỉ một lát.
Ninh Thư mua một bó hành nhỏ, tự cầm trong tay, Ninh Thư lục giỏ thức ăn: Mẹ xem xem còn có gì chưa mua không, lớn tuổi rồi trí nhớ không được tốt.
Ừm, mua đủ rồi, về thôi. Ninh Thư nói.
Chân Thái An Kỳ bị giầy cọ đau rát nhẫn nhịn đau đớn theo Ninh Thư ra khỏi chợ bán thức ăn.
Ra chợ bán thức ăn đến khu nhà còn cách một đoạn, trọng lượng của cơ thể cộng thêm cái giỏ bên trong rất nhiều đồ, tất cả đều đè nặng lên chân của mình.
Mẹ nó đau thế không biết.
Thái An Kỳ chỉ nghĩ lại thôi đã cảm thấy thật là đáng sợ.
Thái An Kỳ khập khiễng đi theo sau Ninh Thư, Ninh Thư thấy cô ta như vậy nói: Mua giầy sao không mua thoải mái một chút, đi bộ có một tí mà đã thành ra như vậy rồi.
Cởi giầy ra đi chân đất đi. Ninh Thư nói với Thái An Kỳ.
Thái An Kỳ nghe nói thế, lập tức nói: Con không muốn.
Thà đau nhức cũng phải xinh đẹp trở về nhà.
Ninh Thư mỉm cười, tùy cô.
Thái An Kỳ bị phơi nắng đến mức hoa mắt chóng mặt, dưới chân lại đau, đầu óc choáng váng, miệng khô khốc, chưa bao giờ phải khổ thế này.
Nếu lần sau cô ta còn đi ra ngoài cùng cái bà già này thì cô ta chính là con lợn.
Chân Thái An Kỳ bị cọ đến mức không chịu được, đi một bước mà giống như bị kim đâm vậy.
Thái An Kỳ không thể không cởi giày ra đi chân trần đi về.
Bây giờ đang là mùa nóng, ánh sáng mặt trời rọi xuống mặt đất có thể rán được cả trứng, mặc dù không phải là nhiệt độ cao vào buổi trưa, nhưng cũng rất nóng.
Thái An Kỳ một tay xách lấy giầy, một tay cầm giỏ thức ăn, thấy dáng vẻ Ninh Thư không chút lo lắng, tức đến mức toàn thân run rẩy, ném thẳng giỏ thức ăn xuống đất, vứt đi không làm nữa: Con không xách nữa, xách không nổi.
Vì cái thẻ lương của Vương Bác mỗi tháng được có một ít tiền lương, mà cô ta phải phơi đầu dưới mặt trời nắng chang chang, làn da xinh đẹp bị mặt trời thiêu đốt.
Giống như con nha hoàn đi theo bà lão vậy, thế là đủ rồi.
Mẹ nó, nhìn xem cuộc sống mà cô ta trải qua là gì cơ chứ, còn không bằng đi ra ngoài chơi, thoải mái lại còn có tiền.
Ninh Thư nhíu mày, nhìn đống thức ăn rơi dưới đất, nói: Con bị làm sao vậy, tự dưng lại lên cơn giận, trời nóng như vậy, về nhà mau lên.
Thanh niên các con không phải thích chưng diện nhất sao, tia tử ngoại mà chiếu vào là già đi mười tuổi đấy. Ninh Thư vừa nói, vừa nhặt thức ăn rơi trên đất, đặt vào giỏ.
Mẹ thấy con xách cái giỏ rất mệt, mẹ xách giày giúp con. Ninh Thư nói.
Thái An Kỳ:...
Ninh Thư nói: Về nhà rồi hãy nói, tiền không được lộ ra ngoài.
Thái An Kỳ bất mãn các kiểu, cũng không thể cướp được.
Trong lòng nguyền rủa Ninh Thư, bà già này một ngày nào đó tôi sẽ khiến bà mở miệng ra cầu xin.
Ra khỏi ngân hàng, Ninh Thư nói với Thái An Kỳ: Đi ra chợ một chuyến đi.
Thái An Kỳ lập tức nổi giận: Đi ra chợ làm gì, mẹ đưa tiền cho con, con đặt thức ăn sẵn là được.
Vẻ mặt Ninh Thư bình thản nói: Đồ ăn con gọi không có món Vương Bác thích ăn, mẹ mua ít thức ăn về làm cho nó mấy món nó thích.
Thái An Kỳ lẩm bẩm: Đều là đồ ăn cả, ăn được là được.
Mẹ đi chợ đi, con không đi đâu. Thái An Kỳ đưa cái giỏ đựng thức ăn cho Ninh Thư.
Ninh Thư không nhận giỏ đựng thức ăn, nói: Con đi cùng với mẹ, như vậy lúc đặt món ăn mới biết Vương Bác thích ăn cái gì, có thể đặt một hai món Vương Bác thích ăn.
Mẹ nói cho con biết Vương Bác thích ăn cái gì là được rồi, còn phải đi chợ nữa sao? Thái An Kỳ đi giầy cao gót, không thể đi bộ quá nhiều như vậy.
Cô ăn mặc xinh đẹp như vậy, không phải là để đi đến chợ bán thức ăn bẩn thỉu tấp nập người đi lại như vậy.
Ninh Thư kéo lấy cánh tay Thái An Kỳ, nói: Con đi cùng mẹ một lúc, chúng ta mẹ chồng nàng dâu cũng có thể nói chuyện một chút, có gì hiểu lầm lẫn nhau cũng có thể tháo gỡ, thẻ lương của Vương Bác cũng không phải không thể đưa cho con.
Thái An Kỳ muốn bỏ tay Ninh Thư ra, nhưng làm thế nào cũng không thể bỏ ra được, thấy Ninh Thư nhìn mình chằm chằm, nói: Được rồi.
Thái An Kỳ đang nghĩ đến thẻ lương.
Ninh Thư cười cười: Tốt lắm.
Đi đường cũ đến chợ rồi quay về, còn phải đi một đoạn đường rất dài, trong tay Thái An Kỳ xách giỏ thức ăn, lúc đi bộ chân có chút không tự nhiên.
Đi bộ rất lâu, giày cao gót cọ vào chân rất đau.
Ninh Thư giả bộ không nhìn thấy gì cả, cũng không hỏi chân cô ta bị làm sao.
Đến chợ bán thức ăn rồi, Ninh Thư lựa lựa nhặt nhặt suốt dọc đường, nền đất ở chợ bán thức ăn khá bẩn, Thái An Kỳ rất sợ đồi giầy đẹp đẽ ở chân mình bị dính bẩn, bước đi đều rất cẩn thận.
Mồ hôi lăn từng giọt trên mặt Thái An Kỳ, chân lại đau, hết lần này tới lần khác Ninh Thư mua một loại thức ăn mà đi tận mấy gian hàng, vì mấy đồng giảm giá có thể đi tận mấy sạp bán đồ ăn, Thái An Kỳ còn phải chạy đi theo sau cô.
Người chen người, oi bức vô cùng.
Thái An Kỳ thấy mặt Ninh Thư không đỏ cũng không thở hổn hển, chọn thức ăn rất hăng say, thế này còn kêu trong người khó chịu, cơ thể không biết khỏe mạnh đến mức nào, còn không muốn nấu cơm.
Gặp phải mẹ chồng như vậy, Thái An Kỳ cảm thấy thực sự là gặp vận đen tám đời.
Nếu trước đây biết bà già này ki bo như vậy, cô ta nói thế nào cũng sẽ không gả tới đây.
Ninh Thư bỏ những thức ăn đã chọn xong vào trong giỏ.
Mặt Thái An Kỳ đã tái xanh cả rồi.
Ninh Thư lại đến quầy bán cá, nói với Thái An Kỳ: Vương Bác thích ăn cá kho.
Thái An Kỳ hoàn toàn không để ý lời Ninh Thư nói, chỗ bán cá khắp nơi đều ngập nước, trên mặt đất toàn là nước màu đen bẩn thỉu.
Thái An Kỳ cũng không biết nên đặt chân lên chỗ nào, đôi giầy trên chân cô ta rất không tiện.
Ninh Thư cầm lên một con cá từ thùng nước, lật qua lật lại để nhìn, nói với Thái An Kỳ: Cá không thể lớn quá, lớn quá thịt sẽ bị già, không lớn không nhỏ là được.
Thái An Kỳ không thèm chú ý gật đầu.
Con cá trong tay Ninh Thư quẫy quẫy, “rào rào” một cái trượt khỏi tay Ninh Thư, rơi trên mặt đất kêu “lộp bộp”, văng nước bẩn lên, nước bẩn bắn lên giầy và tất của Thái An Kỳ.
Thái An Kỳ lập tức nhảy dựng lên, kết quả cô ta càng làm nước bẩn bắn lên người nhiều hơn.
Thái An Kỳ tức muốn khóc, Ninh Thư nói: Không sao, về lấy nước rửa một cái là sạch ngay.
Giày của con làm sao có thể dùng nước rửa được, cái này phải đem đến cửa hàng để xử lý, mỗi lần xử lý đắt như thế nào mẹ biết không. Thái An Kỳ lớn tiếng hét lên, thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Thái An Kỳ mím chặt môi, xanh cả mặt, khóe mắt nhòe đi rồi, mắt mở to như mắt gấu trúc, lông mi giả đều dính vào nhau.
Thái An Kỳ oán hận nói với Ninh Thư: Rốt cuộc còn muốn mua bao lâu nữa.
Ninh Thư từ từ nhặt con cá dưới đất lên, bảo chủ tiệm cân cho, sau đó đặt cá vào trong giỏ thức ăn.
Cá sống ở trong giỏ quẫy không ngừng, Thái An Kỳ thật sự muốn vứt cái giỏ đi.
Trong lòng không ngừng tự an ủi mình, chỉ cần lấy được thẻ lương của Vương Bác là được rồi, chỉ cần lấy được thẻ lương là được rồi.
Thái An Kỳ thấy Ninh Thư vẫn còn đi tiếp, nổi giận đùng đùng hỏi: Mua nhiều đồ thế này rồi, còn muốn mua cái gì nữa?
Ninh Thư bình tĩnh nói: Mua thêm mớ hành.
Thái An Kỳ thực sự là bị làm cho tức đến mức không còn sức đâu mà nổi giận nữa.
Chân của cô ta sắp tàn rồi, bây giờ cô ta muốn ngồi nghỉ một chút, cởi giầy ra, để cho chân mình nghỉ một lát.
Ninh Thư mua một bó hành nhỏ, tự cầm trong tay, Ninh Thư lục giỏ thức ăn: Mẹ xem xem còn có gì chưa mua không, lớn tuổi rồi trí nhớ không được tốt.
Ừm, mua đủ rồi, về thôi. Ninh Thư nói.
Chân Thái An Kỳ bị giầy cọ đau rát nhẫn nhịn đau đớn theo Ninh Thư ra khỏi chợ bán thức ăn.
Ra chợ bán thức ăn đến khu nhà còn cách một đoạn, trọng lượng của cơ thể cộng thêm cái giỏ bên trong rất nhiều đồ, tất cả đều đè nặng lên chân của mình.
Mẹ nó đau thế không biết.
Thái An Kỳ chỉ nghĩ lại thôi đã cảm thấy thật là đáng sợ.
Thái An Kỳ khập khiễng đi theo sau Ninh Thư, Ninh Thư thấy cô ta như vậy nói: Mua giầy sao không mua thoải mái một chút, đi bộ có một tí mà đã thành ra như vậy rồi.
Cởi giầy ra đi chân đất đi. Ninh Thư nói với Thái An Kỳ.
Thái An Kỳ nghe nói thế, lập tức nói: Con không muốn.
Thà đau nhức cũng phải xinh đẹp trở về nhà.
Ninh Thư mỉm cười, tùy cô.
Thái An Kỳ bị phơi nắng đến mức hoa mắt chóng mặt, dưới chân lại đau, đầu óc choáng váng, miệng khô khốc, chưa bao giờ phải khổ thế này.
Nếu lần sau cô ta còn đi ra ngoài cùng cái bà già này thì cô ta chính là con lợn.
Chân Thái An Kỳ bị cọ đến mức không chịu được, đi một bước mà giống như bị kim đâm vậy.
Thái An Kỳ không thể không cởi giày ra đi chân trần đi về.
Bây giờ đang là mùa nóng, ánh sáng mặt trời rọi xuống mặt đất có thể rán được cả trứng, mặc dù không phải là nhiệt độ cao vào buổi trưa, nhưng cũng rất nóng.
Thái An Kỳ một tay xách lấy giầy, một tay cầm giỏ thức ăn, thấy dáng vẻ Ninh Thư không chút lo lắng, tức đến mức toàn thân run rẩy, ném thẳng giỏ thức ăn xuống đất, vứt đi không làm nữa: Con không xách nữa, xách không nổi.
Vì cái thẻ lương của Vương Bác mỗi tháng được có một ít tiền lương, mà cô ta phải phơi đầu dưới mặt trời nắng chang chang, làn da xinh đẹp bị mặt trời thiêu đốt.
Giống như con nha hoàn đi theo bà lão vậy, thế là đủ rồi.
Mẹ nó, nhìn xem cuộc sống mà cô ta trải qua là gì cơ chứ, còn không bằng đi ra ngoài chơi, thoải mái lại còn có tiền.
Ninh Thư nhíu mày, nhìn đống thức ăn rơi dưới đất, nói: Con bị làm sao vậy, tự dưng lại lên cơn giận, trời nóng như vậy, về nhà mau lên.
Thanh niên các con không phải thích chưng diện nhất sao, tia tử ngoại mà chiếu vào là già đi mười tuổi đấy. Ninh Thư vừa nói, vừa nhặt thức ăn rơi trên đất, đặt vào giỏ.
Mẹ thấy con xách cái giỏ rất mệt, mẹ xách giày giúp con. Ninh Thư nói.
Thái An Kỳ:...
/1471
|