Thái An Kỳ gọi nhiều đồ ăn như vậy thì đương nhiên là bọn họ không thể ăn hết rồi, hơn nữa vốn dĩ cô ta đã ăn ít, nên đồ ăn thừa lại rất nhiều.
Thái Ăn Kỳ ăn xong thì đặt bát xuống bàn ăn, cô ta không hề nghĩ đến việc thu dọn bàn ăn, cứ thế quay về phòng của mình.
Vương Bác định dọn bàn ăn thì Thái An Kỳ đứng ở cửa phòng gọi anh: Anh qua đây giúp em lấy chút đồ, em với không tới.
Vương Bác nhìn về phía Ninh Thư, Ninh Thư thản nhiên nói: Con đi đi, để đấy mẹ dọn cho.
Vương Bác khoan khoái đi về phía Thái An Kỳ, anh vừa vào trong thì cô ta khóa cửa lại, không biết bọn họ đang làm gì trong đấy.
Ninh Thư nhìn bàn ăn hỗn độn, cô nhếch khóe miệng, cô bọc hết thức ăn thừa lại rồi cho vào tủ lạnh sau đó mới rửa bát.
Ra khỏi bếp, cô nhìn cánh cửa phòng bị khóa chặt của đôi vợ chồng trẻ, bọn họ cứ ở mãi trong phòng, thỉnh thoảng mới ra ngoài uống nước.
Ninh Thư cũng không thèm để ý, bây giờ Vương Bác đã lấy được vợ nên trong lòng hẳn là rất vui, tình nồng ý thắm là chuyện bình thường.
Điều Ninh Thư phải làm là gây khó dễ cho Thái An Kỳ, sau khi ly hôn cũng không để cho cô ta lấy được đồng nào.
Rõ ràng là do Thái An Kỳ nạo phá thai quá nhiều lần nên mới không thể mang thai được, thế mà cô ta còn đổ toàn bộ trách nhiệm về việc cô ta không thể sinh con nữa lên đầu Vương Bác, ly hôn còn đòi bồi thường tiền.
Cũng tại vì Dương Tử Di và Vương Bác hiền lành quá, dù có phải đền tiền cho Thái An Kỳ, Vương Bác cũng muốn thoát khỏi cô ta bằng mọi giá.
Ninh Thư về phòng, cô ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, vì Dương Tử Di đã đến tuổi mãn kinh nên nội tiết mất cân đối, vì thế mà cô luôn cảm thấy cơ thể mệt mỏi.
Đến giờ cơm tối, Vương Bác và Thái An Kỳ mới ra khỏi phòng, bọn họ ngồi trên sô pha, Thái An Kỳ chơi đện thoại còn Vương Bác thì ngồi bên cạnh nhìn cô ta.
Ninh Thư hâm nóng số thức ăn còn thừa tối qua lên, vì hâm lại nên màu sắc của đồ ăn trở nên khó coi, hơn nữa lại còn mềm nhũn ra.
Vừa nhìn đã không muốn ăn nữa rồi.
Thái An Kỳ nhìn đồ ăn mà Ninh Thư đã hâm lại, gương mặt liền trở nên khó coi, cô ta không vui vẻ gì, nặng nề ngồi xuống ghế.
Vương Bác đường nhiên là thấy Thái An Kỳ không vui, thế nhưng một bên là người mẹ đã nuôi nấng, chăm bẵm mình hai mươi mấy năm, một bên là người phụ nữ mà mình yêu, vợ của mình.
Vương Bác là người hiền lành, nên anh không biết làm sao để thoát khỏi tình trạng này.
Thái An Kỳ thấy anh như thế thì tức muốn chết, cái tên đầu gỗ phiền phức này, ban đầu thì thấy hiền lành, bây giờ nhìn lại mới thấy chẳng phải hiền lành mà là đần độn.
Ninh Thư nhếch miệng nói: Ăn đi, thức ăn lúc trưa còn thừa lại rất nhiều, mẹ hâm nóng lại rồi, các con ăn tạm đi.
Thái An Kỳ cầm đũa nhìn đống thức ăn, cô không biết phải ăn kiểu gì nên không nhịn được mà nói: Mẹ à, đồ ăn thừa rất độc hại, ăn vào sẽ không tốt cho sức khỏe đâu.
Ninh Thư nhìn Thái An Kỳ: Nhiều đồ ăn như thế chẳng lẽ lại đổ đi, những thứ này đều là tiền cả đấy, Vương Bác kiếm tiền rất cực khổ, cho nên chúng ta nên tiết kiệm một chút.
Thái An Kỳ bĩu môi, cô ta cãi lại: Kiếm tiền là để có một cuộc sống tốt hơn, nếu không thì kiếm tiền làm gì, mẹ à, mẹ tiết kiệm quá rồi, ăn những thứ đồ ăn độc hại này, đến lúc đổ bệnh lại càng tốn nhiều tiền hơn, lợi bất cập hại.
Anh xem có đúng không? Thái An Kỳ dùng chân đá chân của Vương Bác dưới bàn ăn, Vương Bác chỉ có thể trả lời: Mẹ à, An Kỳ nói đúng đấy ạ.
Ninh Thư nhìn lướt qua Vương Bác, cô nói: Nếu không ăn được thì mua nhiều như thế làm gì, ăn đi, tối hôm nay mà không ăn hết thì sáng mai lại ăn tiếp, ăn đến lúc nào hết thì thôi.
Thái An Kỳ tức giận vô cùng, cô ta buông đũa quay về phòng, đóng sầm cửa lại.
Vương Bác vội vàng đứng dậy, Ninh Thư liền dịu dàng nói: Ngồi xuống ăn đi con, sống trong cùng một nhà chắc chắn sẽ có mâu thuẫn, có như vậy mới thấu hiểu lẫn nhau được.
Vương Bác chỉ có thể ngồi xuống, Ninh Thư lại nói: Không phải mẹ tiếc nên mới bắt các con ăn mà là có những chuyện không cần thiết phải lãng phí, sống phải tiết kiệm một chút, phải dành dụm ít tiền để dùng trong những trường hợp bất ngờ.
Bây giờ cuộc sống rất ổn nhưng đến lúc xảy ra chuyện rồi thì có kêu trời kêu đất cũng vô dụng, điều kiện gia đình của Thái An Kỳ cũng không phải quá tốt, sao nó lại có thể phung phí như thế chứ? Ninh Thư kinh ngạc nói.
Vương Bác không biết nên nói gì, anh im lặng một lúc rồi nói: An Kỳ vừa mới được gả vào nhà chúng ta nên có lẽ cô ấy chưa thích ứng kịp ạ.
Chưa thích ứng được? Ninh Thư thấy cô ta rất thoải mái đấy chứ, không hề khách khí chút nào.
Con ăn cơm đi. Ninh Thư nói với Vương Bác.
Vương Bác nhìn vào phòng ngủ: Mẹ à, có cần đi gọi An Kỳ ra ăn cơm không ạ?
Ninh Thư hòa nhã vô cùng, cô nói: Nó không muốn ăn những thứ này đâu, không cần gọi.
Nhưng mà... Vương Bác nhíu chặt mày, nhưng anh không dám cãi lại Ninh Thư, chỉ có thể ngồi yên lặng ăn cơm, chỉ có điều anh ăn rất nhanh, chỉ và mấy đũa đã hết sạch bát cơm, ăn xong anh đặt bát đũa xuống rồi liền chạy vào phòng xem Thái An Kỳ thế nào.
Ninh Thư một mình chậm rãi ăn cơm, ăn xong, cô đổ hết toàn bộ đồ ăn thừa đi, không muốn ăn thì đừng ăn.
Dù sao cũng không thừa chút đồ ăn nào.
Thu dọn xong, Ninh Thư liền quay về phòng tu luyện.
Thế nhưng, Thái An Kỳ ngủ đến nửa đêm thì thấy đói, hơn nữa lúc nãy còn ân ái kịch liệt nên thực sự rất đói.
Thái An Kỳ đẩy Vương Bác, Vương Bác hỏi cô ta bằng giọng ngái ngủ: Sao thế?
Em đói quá, anh đi lấy gì cho em ăn đi. Thái An Kỳ đá vào chân Vương Bác.
Bây giờ đã nửa đêm rồi, là lúc buồn ngủ vô cùng, hơn nữa ngày mai Vương Bác còn phải đi làm nữa, nhưng nhìn thấy Thái An Kỳ như vậy, anh đành thở dài một hơi rồi rời khỏi giường.
Thái An Kỳ lúc này mới nở nụ cười, cô ta cũng bật dậy theo anh ra ngồi chờ ở bàn ăn.
Vương Bác xuống bếp mở tủ lạnh, trong tủ không còn chút đồ ăn sẵn nào.
Vương Bác chỉ có thể qua gõ cửa phòng Ninh Thư, Ninh Thư đang tu luyện thì nghe thấy tiếng gõ cửa, cô đứng dậy mở cửa, ngoài cửa là Vương Bác, còn Thái An Kỳ đang ngồi trên ghế chờ ăn, cô hỏi: Sao thế?
Mẹ à, lúc nãy không phải là còn rất nhiều đồ ăn thừa ư? Vương Bác hỏi Ninh Thư: An Kỳ đói nên con muốn xào lại một ít thức ăn cho cô ấy.
Ninh Thư nhíu mày nói: Không phải An Kỳ nói là đồ ăn thừa rất độc hại sao, mẹ đổ hết rồi, bây giờ chẳng còn gì nữa cả.
Không phải cô ta nói rằng không ăn thức ăn thừa sao?
Mẹ đổ rồi à. Vương Bác có chút bất đắc dĩ nhìn Thái An Kỳ.
Suýt chút nữa thì Thái An Kỳ không nhịn được mà trợn tròn mắt, cô ta cảm thấy bà mẹ chồng này thật đáng ghét.
Biết rõ cô ta chưa ăn gì mà còn đổ hết thức ăn đi, lại còn mang lời cô ta nói ra để chặn họng, trong lòng cô ta rất tức giận nhưng không có lý do gì để cãi lại Ninh Thư.
Ninh Thư xoa trán nói: Có thể nấu chút mì, mẹ không được khỏe lắm, các con tự nấu đi nhé.
Nói xong, Ninh Thư liền đóng cửa đi ngủ.
Vương Bác và Thái An Kỳ nhìn nhau ngơ ngác, Thái An Kỳ kiềm chế cơn thịnh nộ, cô ta nũng nịu nói: Vương Bác, em đói lắm.
Vương Bác chỉ có thể bật bếp nấu mì cho Thái An Kỳ, anh lúng ta lúng túng hồi lâu mới nấu xong một bát mì, mùi vị cũng chẳng ra sao, mì nhanh chóng nhão như hồ dán.
Vương Bác là đứa trẻ lớn lên trong gia đình đơn thân, nhưng Dương Tử Di rất ít khi bắt anh làm việc nhà, bà ấy đã gắng hết sức để chăm sóc con trai mình.
Thái Ăn Kỳ ăn xong thì đặt bát xuống bàn ăn, cô ta không hề nghĩ đến việc thu dọn bàn ăn, cứ thế quay về phòng của mình.
Vương Bác định dọn bàn ăn thì Thái An Kỳ đứng ở cửa phòng gọi anh: Anh qua đây giúp em lấy chút đồ, em với không tới.
Vương Bác nhìn về phía Ninh Thư, Ninh Thư thản nhiên nói: Con đi đi, để đấy mẹ dọn cho.
Vương Bác khoan khoái đi về phía Thái An Kỳ, anh vừa vào trong thì cô ta khóa cửa lại, không biết bọn họ đang làm gì trong đấy.
Ninh Thư nhìn bàn ăn hỗn độn, cô nhếch khóe miệng, cô bọc hết thức ăn thừa lại rồi cho vào tủ lạnh sau đó mới rửa bát.
Ra khỏi bếp, cô nhìn cánh cửa phòng bị khóa chặt của đôi vợ chồng trẻ, bọn họ cứ ở mãi trong phòng, thỉnh thoảng mới ra ngoài uống nước.
Ninh Thư cũng không thèm để ý, bây giờ Vương Bác đã lấy được vợ nên trong lòng hẳn là rất vui, tình nồng ý thắm là chuyện bình thường.
Điều Ninh Thư phải làm là gây khó dễ cho Thái An Kỳ, sau khi ly hôn cũng không để cho cô ta lấy được đồng nào.
Rõ ràng là do Thái An Kỳ nạo phá thai quá nhiều lần nên mới không thể mang thai được, thế mà cô ta còn đổ toàn bộ trách nhiệm về việc cô ta không thể sinh con nữa lên đầu Vương Bác, ly hôn còn đòi bồi thường tiền.
Cũng tại vì Dương Tử Di và Vương Bác hiền lành quá, dù có phải đền tiền cho Thái An Kỳ, Vương Bác cũng muốn thoát khỏi cô ta bằng mọi giá.
Ninh Thư về phòng, cô ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, vì Dương Tử Di đã đến tuổi mãn kinh nên nội tiết mất cân đối, vì thế mà cô luôn cảm thấy cơ thể mệt mỏi.
Đến giờ cơm tối, Vương Bác và Thái An Kỳ mới ra khỏi phòng, bọn họ ngồi trên sô pha, Thái An Kỳ chơi đện thoại còn Vương Bác thì ngồi bên cạnh nhìn cô ta.
Ninh Thư hâm nóng số thức ăn còn thừa tối qua lên, vì hâm lại nên màu sắc của đồ ăn trở nên khó coi, hơn nữa lại còn mềm nhũn ra.
Vừa nhìn đã không muốn ăn nữa rồi.
Thái An Kỳ nhìn đồ ăn mà Ninh Thư đã hâm lại, gương mặt liền trở nên khó coi, cô ta không vui vẻ gì, nặng nề ngồi xuống ghế.
Vương Bác đường nhiên là thấy Thái An Kỳ không vui, thế nhưng một bên là người mẹ đã nuôi nấng, chăm bẵm mình hai mươi mấy năm, một bên là người phụ nữ mà mình yêu, vợ của mình.
Vương Bác là người hiền lành, nên anh không biết làm sao để thoát khỏi tình trạng này.
Thái An Kỳ thấy anh như thế thì tức muốn chết, cái tên đầu gỗ phiền phức này, ban đầu thì thấy hiền lành, bây giờ nhìn lại mới thấy chẳng phải hiền lành mà là đần độn.
Ninh Thư nhếch miệng nói: Ăn đi, thức ăn lúc trưa còn thừa lại rất nhiều, mẹ hâm nóng lại rồi, các con ăn tạm đi.
Thái An Kỳ cầm đũa nhìn đống thức ăn, cô không biết phải ăn kiểu gì nên không nhịn được mà nói: Mẹ à, đồ ăn thừa rất độc hại, ăn vào sẽ không tốt cho sức khỏe đâu.
Ninh Thư nhìn Thái An Kỳ: Nhiều đồ ăn như thế chẳng lẽ lại đổ đi, những thứ này đều là tiền cả đấy, Vương Bác kiếm tiền rất cực khổ, cho nên chúng ta nên tiết kiệm một chút.
Thái An Kỳ bĩu môi, cô ta cãi lại: Kiếm tiền là để có một cuộc sống tốt hơn, nếu không thì kiếm tiền làm gì, mẹ à, mẹ tiết kiệm quá rồi, ăn những thứ đồ ăn độc hại này, đến lúc đổ bệnh lại càng tốn nhiều tiền hơn, lợi bất cập hại.
Anh xem có đúng không? Thái An Kỳ dùng chân đá chân của Vương Bác dưới bàn ăn, Vương Bác chỉ có thể trả lời: Mẹ à, An Kỳ nói đúng đấy ạ.
Ninh Thư nhìn lướt qua Vương Bác, cô nói: Nếu không ăn được thì mua nhiều như thế làm gì, ăn đi, tối hôm nay mà không ăn hết thì sáng mai lại ăn tiếp, ăn đến lúc nào hết thì thôi.
Thái An Kỳ tức giận vô cùng, cô ta buông đũa quay về phòng, đóng sầm cửa lại.
Vương Bác vội vàng đứng dậy, Ninh Thư liền dịu dàng nói: Ngồi xuống ăn đi con, sống trong cùng một nhà chắc chắn sẽ có mâu thuẫn, có như vậy mới thấu hiểu lẫn nhau được.
Vương Bác chỉ có thể ngồi xuống, Ninh Thư lại nói: Không phải mẹ tiếc nên mới bắt các con ăn mà là có những chuyện không cần thiết phải lãng phí, sống phải tiết kiệm một chút, phải dành dụm ít tiền để dùng trong những trường hợp bất ngờ.
Bây giờ cuộc sống rất ổn nhưng đến lúc xảy ra chuyện rồi thì có kêu trời kêu đất cũng vô dụng, điều kiện gia đình của Thái An Kỳ cũng không phải quá tốt, sao nó lại có thể phung phí như thế chứ? Ninh Thư kinh ngạc nói.
Vương Bác không biết nên nói gì, anh im lặng một lúc rồi nói: An Kỳ vừa mới được gả vào nhà chúng ta nên có lẽ cô ấy chưa thích ứng kịp ạ.
Chưa thích ứng được? Ninh Thư thấy cô ta rất thoải mái đấy chứ, không hề khách khí chút nào.
Con ăn cơm đi. Ninh Thư nói với Vương Bác.
Vương Bác nhìn vào phòng ngủ: Mẹ à, có cần đi gọi An Kỳ ra ăn cơm không ạ?
Ninh Thư hòa nhã vô cùng, cô nói: Nó không muốn ăn những thứ này đâu, không cần gọi.
Nhưng mà... Vương Bác nhíu chặt mày, nhưng anh không dám cãi lại Ninh Thư, chỉ có thể ngồi yên lặng ăn cơm, chỉ có điều anh ăn rất nhanh, chỉ và mấy đũa đã hết sạch bát cơm, ăn xong anh đặt bát đũa xuống rồi liền chạy vào phòng xem Thái An Kỳ thế nào.
Ninh Thư một mình chậm rãi ăn cơm, ăn xong, cô đổ hết toàn bộ đồ ăn thừa đi, không muốn ăn thì đừng ăn.
Dù sao cũng không thừa chút đồ ăn nào.
Thu dọn xong, Ninh Thư liền quay về phòng tu luyện.
Thế nhưng, Thái An Kỳ ngủ đến nửa đêm thì thấy đói, hơn nữa lúc nãy còn ân ái kịch liệt nên thực sự rất đói.
Thái An Kỳ đẩy Vương Bác, Vương Bác hỏi cô ta bằng giọng ngái ngủ: Sao thế?
Em đói quá, anh đi lấy gì cho em ăn đi. Thái An Kỳ đá vào chân Vương Bác.
Bây giờ đã nửa đêm rồi, là lúc buồn ngủ vô cùng, hơn nữa ngày mai Vương Bác còn phải đi làm nữa, nhưng nhìn thấy Thái An Kỳ như vậy, anh đành thở dài một hơi rồi rời khỏi giường.
Thái An Kỳ lúc này mới nở nụ cười, cô ta cũng bật dậy theo anh ra ngồi chờ ở bàn ăn.
Vương Bác xuống bếp mở tủ lạnh, trong tủ không còn chút đồ ăn sẵn nào.
Vương Bác chỉ có thể qua gõ cửa phòng Ninh Thư, Ninh Thư đang tu luyện thì nghe thấy tiếng gõ cửa, cô đứng dậy mở cửa, ngoài cửa là Vương Bác, còn Thái An Kỳ đang ngồi trên ghế chờ ăn, cô hỏi: Sao thế?
Mẹ à, lúc nãy không phải là còn rất nhiều đồ ăn thừa ư? Vương Bác hỏi Ninh Thư: An Kỳ đói nên con muốn xào lại một ít thức ăn cho cô ấy.
Ninh Thư nhíu mày nói: Không phải An Kỳ nói là đồ ăn thừa rất độc hại sao, mẹ đổ hết rồi, bây giờ chẳng còn gì nữa cả.
Không phải cô ta nói rằng không ăn thức ăn thừa sao?
Mẹ đổ rồi à. Vương Bác có chút bất đắc dĩ nhìn Thái An Kỳ.
Suýt chút nữa thì Thái An Kỳ không nhịn được mà trợn tròn mắt, cô ta cảm thấy bà mẹ chồng này thật đáng ghét.
Biết rõ cô ta chưa ăn gì mà còn đổ hết thức ăn đi, lại còn mang lời cô ta nói ra để chặn họng, trong lòng cô ta rất tức giận nhưng không có lý do gì để cãi lại Ninh Thư.
Ninh Thư xoa trán nói: Có thể nấu chút mì, mẹ không được khỏe lắm, các con tự nấu đi nhé.
Nói xong, Ninh Thư liền đóng cửa đi ngủ.
Vương Bác và Thái An Kỳ nhìn nhau ngơ ngác, Thái An Kỳ kiềm chế cơn thịnh nộ, cô ta nũng nịu nói: Vương Bác, em đói lắm.
Vương Bác chỉ có thể bật bếp nấu mì cho Thái An Kỳ, anh lúng ta lúng túng hồi lâu mới nấu xong một bát mì, mùi vị cũng chẳng ra sao, mì nhanh chóng nhão như hồ dán.
Vương Bác là đứa trẻ lớn lên trong gia đình đơn thân, nhưng Dương Tử Di rất ít khi bắt anh làm việc nhà, bà ấy đã gắng hết sức để chăm sóc con trai mình.
/1471
|