Ninh Thư đi vào quán ăn, người phục vụ chạy đến trước mặt cô, nói: Thưa quý khách, có người muốn ngồi cùng cô, mời cô đi qua bên này.
Cô nhìn về phía người phục vụ nói thì nhìn thấy Trương Gia Sâm ăn vận chỉnh tề sạch sẽ, hắn ngồi ở phía xa cười với cô.
Cả người Ninh Thư lập tức nổi hết cả da gà, cô quay người định đi nhưng phục vụ liền nói: Quý khách, vị khách bên kia biết cô không muốn qua nên nhờ tôi chuyển lời với cô.
Anh ta nói gì? Ninh Thư nhíu mày, nhìn Trương Gia Sâm ở phía xa.
Có thể hợp tác cùng nhau. Người phục vụ nói.
Hợp tác với Trương Gia Sâm, đùa đấy à.
Bị bán xong còn muốn đếm tiền thay Trương Gia Sâm ư, hợp tác con khỉ ý.
Ninh Thư quay người rời khỏi quán.
Trương Gia Sâm lắc đầu, hắn đuổi theo Ninh Thư.
Ninh Thư cảnh giác nhìn hắn: Tôi không hiểu vì sao anh cứ sống chết đi theo tôi, anh muốn tìm tôi để trả thù ư?
Trương Gia Sâm thản nhiên nói: Những chuyện trước đây chẳng qua chỉ là mây khói, tại sao tôi phải trả thù cô chứ, tôi chỉ muốn hợp tác với cô mà thôi, hơn nữa, chúng ta cũng coi như là người quen, không phải sao.
Không quen biết chút nào hết, Ninh Thư từ chối: Không cần hợp tác nữa đâu, có lẽ chúng ta cũng sẽ không gặp nhau ở cùng một thế giới.
Trương Gia Sâm nói: Nếu như vừa vặn gặp nhau ở cùng một thế giới, rồi lại lâm vào cảnh đối đầu, không biết hỗ trợ lẫn nhau, há chẳng phải là cả hai bên đều thiệt hay sao, cho nên tôi mới muốn hợp tác cùng cô, dù sao thì chúng ta cũng là người quen.
Ninh Thư ồ một tiếng nhưng không nói gì.
Ánh mắt Trương Gia Sâm lóe lên, hắn lại nói: Nếu như gặp nhau ở một thế giới, việc biết đến sự tồn tại của nhau rất quan trọng, tôi nói thật đấy, tôi không muốn đối địch với cô.
Sau đó thì sao? Ninh Thư nhìn Trương Gia Sâm.
Trương Gia Sâm lấy ra một sợi dây đỏ, hắn nói: Cái này có thể giúp chúng ta biết đến sự tồn tại của nhau.
Ninh Thư nhìn thứ trong tay Trương Gia Sâm, con ngươi cô co rút, trong lòng cô dậy sóng, đây không phải là khiên tình tơ sao.
Sao Trương Gia Sâm lại có thể lấy khiên tình tơ ra chứ.
Hắn đúng là một con người mưu mô, hèn hạ.
Ninh Thư cười lạnh, cô nói: Tôi không cần.
Ninh Thư quay người định rời đi thì Trương Gia Sâm vươn tay chạm vào cánh tay cô, vừa chạm vào một cái liền thả ra ngay, hắn lập tức thu tay lại, nhưng mà sợi dây tơ hồng đã theo sự va chạm của Trương Gia Sâm mà mắc vào cánh tay cô.
Cuối cùng, cổ tay cô xuất hiện một sợi tơ đỏ, Ninh Thư cúi xuống nhìn cổ tay mình, lạnh lùng nhìn Trương Gia Sâm.
Trương Gia Sâm mỉm cười, hắn nói: Như thế này nếu chúng ta có gặp nhau ở cùng một thế giới thì cũng sẽ nhận ra đối phương, cũng sẽ không chém giết lẫn nhau nữa.
Ninh Thư liếc mắt, cô giơ tay lên: Anh nhìn cho rõ đi.
Sợi chỉ đỏ trên cổ tay Ninh Thư dần dần tiêu tan, cuối cùng nó biến thành một làn khói hồng rồi mất hút, trên cổ tay Ninh Thư đã không còn khiên tình tơ nữa.
Đối mặt với tình huống như vậy, Trương Gia Sâm chỉ nhíu mày, hắn bình tĩnh nói: Cô không đồng ý ư?
Tại sao tôi phải đồng ý, anh bắt tôi đeo khiên tình tơ làm gì chứ, anh tưởng tôi là Miêu Diệu Diệu chắc, bị anh lừa đến nỗi mất cả mạng. Vẻ mặt Ninh Thư châm chọc.
Anh muốn báo thù thì chúng ta giải quyết cho rõ ràng đi. Ninh Thư lùi lại hai bước.
Trương Gia Sâm nhếch miệng cười, hắn lắc đầu: Bởi vì chúng ta đã từng không hòa thuận nên em mới có thái độ thù địch lớn như thế với anh.
Ninh Thư: Ô cái con mòe...
Rõ ràng hắn là một kẻ mưu mô, hèn hạ, lại còn bảo người ta có địch ý.
Đúng vậy, tôi rất căm thù anh.
Ninh Thư thầm nói với hệ thống 2333: Quay về không gian của hệ thống đi.
Trương Gia Sâm chỉ lạnh nhạt nhìn Ninh Thư biến mất, sau đó hắn thờ ơ quay người bước đi.
Ninh Thư trở về không gian của hệ thống, cô ngồi xếp bằng trên sô pha niệm Thanh Tâm chú, đúng là bị tên đê tiện Trương Gia Sâm chọc đến nỗi tức muốn hộc máu mà.
Hắn thực sự nghĩ rằng cô tốn tiền trao đổi hào quang tín niệm mà có thể ngăn cản toàn bộ mọi nguyền rủa chỉ để chơi thôi chắc.
May mắn là lúc làm Nữ hoàng chịu nhiều thua thiệt, Ninh Thư đã lập tức đổi hào quang tín niệm có khả năng chống lại bùa chú, không ngờ rằng lần đầu tiên cô dùng khả năng này lại dùng trên người Trương Gia Sâm.
Tên bỉ ổi này nhất định là muốn báo thù cô, đầu tiên hại hắn tự vẫn mà chết, đến người vô tội có tính cách đơn thuần như Miêu Diệu Diệu mà còn bị hắn chơi chết, hắn mà bỏ qua cho cô thì mới lạ.
Ninh Thư có chút hả hê, khiên tình tơ bị hủy rồi, lãng phí điểm tích lũy của hắn rồi, đáng đời.
Ninh Thư chưa định đi làm nhiệm vụ khác, chuyện lần này khiến lòng Ninh Thư chưa kịp bình ổn.
Cô rút một cuốn sách trên giá, quan sát kỹ lưỡng, sau khi xem xong cô lại đặt nó trở lại giá sách.
Ninh Thư tưới nước ấm lên chậu hoa tươi, cô vẫn thấy không khỏe lắm nên lên giường ngủ một giấc.
Ninh Thư ngủ một giấc ngon lành, sau khi ngủ dậy cô ngồi ngay ngắn trên sô pha nói với hệ thống 2333: Cho ta gặp người ủy thác của nhiệm vụ lần này.
Được. 2333 vừa dứt lời, trong không gian liền xuất hiện một người phụ nữ.
Người phụ nữ này có một mái tóc xoăn ngắn, bà ta khoảng tầm hơn 50 tuổi.
Ninh Thư vô cùng kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô thấy người ủy thác lớn tuổi như thế.
Tôi là Dương Tử Di, tôi muốn nhờ cô giúp tôi trả thù. Dương Tử Di nói với Ninh Thư, bà ta quan sát cô từ trên xuống dưới: Cô còn trẻ như vậy...
Ánh mắt Dương Tử Di có chút hoài nghi: Cô là người làm nhiệm vụ ư?
Ninh Thư gật đầu: Trả thù có giá rất cao, phải dùng lực linh hồn để trả công, bà chắc chắc muốn trả thù chứ?
Dương Tử Di im lặng một lát, sau đó bà ta gật đầu nói: Vì con trai tôi, tôi đồng ý.
Ninh Thư xác nhận lại lần nữa: Bà chắc chắn muốn trả thù chứ?
Tôi chắc chắn. Dương Tử Di nói.
Ninh Thư nghe thấy đối tượng của nhiệm vụ lần này là con trai bà ta, cô gật đầu tiếp nhận: Tôi nhận nhiệm vụ này.
Linh hồn của Dương Tử Di biến mất khỏi không gian hệ thống.
Ninh Thư vương vai hai cái, hít sâu một hơi rồi nói: Bắt đầu nhiệm vụ thôi.
Được. 2333 vừa dứt lời, Ninh Thư liền cảm thấy chóng mặt.
Đến lúc Ninh Thư hòa nhập với thân thể người ủy thác xong, cô còn chưa kịp mở mắt, đã nghe thấy tiếng thùng thùng phát ra từ phòng kế bên, chạy đến nỗi sàn nhà cũng rung ầm cả lên.
Trong lòng Ninh Thư bùng một cái, linh khí trong người bỗng thoát ra, trong lòng cô vô cùng cáu kỉnh.
Ninh Thư thầm niệm Thanh Tâm chú.
Cô cảm thân toàn thân mình đều là mồ hôi, khó chịu vô cùng.
Ninh Thư cảm thấy toàn thân đều trở nên mệt mỏi, bực bội vô cùng, hơn nữa tim còn đập rất nhanh, đây chắc là triệu chứng tổng hợp của thời kỳ mãn kinh.
Thật là phiền phức, đến kỳ kinh thì vật lộn khổ sở, đến lúc không còn nữa lại càng khó chịu hơn.
Cô thầm đọc Thanh Tâm chú, đến lúc bình tĩnh hơn một chút, cô mới bắt đầu tiếp nhận kịch bản.
Dương Tử Di là một người mẹ đơn thân, sống cùng chồng chưa tới bảy năm thì ly hôn, chồng của Dương Tử Di là loại người kết hôn xong mới gặp tình yêu đích thực của đời mình, ông ta yêu một người phụ nữ đơn thuần, không biết giả bộ, khác hoàn toàn với người vợ luống tuổi trong nhà của mình.
Ông ta bằng lòng trả một số tiền phí nuôi dưỡng lớn để ly hôn với Dương Tử Di, đứa con trai thì để cho Dương Tử Di nuôi, sau đó ông ta vui vẻ kết hôn với tình yêu đích thực của mình.
Mỗi tháng ông ta đều gửi tiền sinh hoạt phí cho Dương Tử Di và Vương Bác.
Dương Tử Di là một người khá lương thiện, nhưng mà cũng không thể nói là lương thiện, chỉ có thể nói là nhẫn nhục chịu đựng, bà một mình nuôi đứa con trai mới sáu tuổi của mình cho tới giờ mà không hề tái hôn.
Cô nhìn về phía người phục vụ nói thì nhìn thấy Trương Gia Sâm ăn vận chỉnh tề sạch sẽ, hắn ngồi ở phía xa cười với cô.
Cả người Ninh Thư lập tức nổi hết cả da gà, cô quay người định đi nhưng phục vụ liền nói: Quý khách, vị khách bên kia biết cô không muốn qua nên nhờ tôi chuyển lời với cô.
Anh ta nói gì? Ninh Thư nhíu mày, nhìn Trương Gia Sâm ở phía xa.
Có thể hợp tác cùng nhau. Người phục vụ nói.
Hợp tác với Trương Gia Sâm, đùa đấy à.
Bị bán xong còn muốn đếm tiền thay Trương Gia Sâm ư, hợp tác con khỉ ý.
Ninh Thư quay người rời khỏi quán.
Trương Gia Sâm lắc đầu, hắn đuổi theo Ninh Thư.
Ninh Thư cảnh giác nhìn hắn: Tôi không hiểu vì sao anh cứ sống chết đi theo tôi, anh muốn tìm tôi để trả thù ư?
Trương Gia Sâm thản nhiên nói: Những chuyện trước đây chẳng qua chỉ là mây khói, tại sao tôi phải trả thù cô chứ, tôi chỉ muốn hợp tác với cô mà thôi, hơn nữa, chúng ta cũng coi như là người quen, không phải sao.
Không quen biết chút nào hết, Ninh Thư từ chối: Không cần hợp tác nữa đâu, có lẽ chúng ta cũng sẽ không gặp nhau ở cùng một thế giới.
Trương Gia Sâm nói: Nếu như vừa vặn gặp nhau ở cùng một thế giới, rồi lại lâm vào cảnh đối đầu, không biết hỗ trợ lẫn nhau, há chẳng phải là cả hai bên đều thiệt hay sao, cho nên tôi mới muốn hợp tác cùng cô, dù sao thì chúng ta cũng là người quen.
Ninh Thư ồ một tiếng nhưng không nói gì.
Ánh mắt Trương Gia Sâm lóe lên, hắn lại nói: Nếu như gặp nhau ở một thế giới, việc biết đến sự tồn tại của nhau rất quan trọng, tôi nói thật đấy, tôi không muốn đối địch với cô.
Sau đó thì sao? Ninh Thư nhìn Trương Gia Sâm.
Trương Gia Sâm lấy ra một sợi dây đỏ, hắn nói: Cái này có thể giúp chúng ta biết đến sự tồn tại của nhau.
Ninh Thư nhìn thứ trong tay Trương Gia Sâm, con ngươi cô co rút, trong lòng cô dậy sóng, đây không phải là khiên tình tơ sao.
Sao Trương Gia Sâm lại có thể lấy khiên tình tơ ra chứ.
Hắn đúng là một con người mưu mô, hèn hạ.
Ninh Thư cười lạnh, cô nói: Tôi không cần.
Ninh Thư quay người định rời đi thì Trương Gia Sâm vươn tay chạm vào cánh tay cô, vừa chạm vào một cái liền thả ra ngay, hắn lập tức thu tay lại, nhưng mà sợi dây tơ hồng đã theo sự va chạm của Trương Gia Sâm mà mắc vào cánh tay cô.
Cuối cùng, cổ tay cô xuất hiện một sợi tơ đỏ, Ninh Thư cúi xuống nhìn cổ tay mình, lạnh lùng nhìn Trương Gia Sâm.
Trương Gia Sâm mỉm cười, hắn nói: Như thế này nếu chúng ta có gặp nhau ở cùng một thế giới thì cũng sẽ nhận ra đối phương, cũng sẽ không chém giết lẫn nhau nữa.
Ninh Thư liếc mắt, cô giơ tay lên: Anh nhìn cho rõ đi.
Sợi chỉ đỏ trên cổ tay Ninh Thư dần dần tiêu tan, cuối cùng nó biến thành một làn khói hồng rồi mất hút, trên cổ tay Ninh Thư đã không còn khiên tình tơ nữa.
Đối mặt với tình huống như vậy, Trương Gia Sâm chỉ nhíu mày, hắn bình tĩnh nói: Cô không đồng ý ư?
Tại sao tôi phải đồng ý, anh bắt tôi đeo khiên tình tơ làm gì chứ, anh tưởng tôi là Miêu Diệu Diệu chắc, bị anh lừa đến nỗi mất cả mạng. Vẻ mặt Ninh Thư châm chọc.
Anh muốn báo thù thì chúng ta giải quyết cho rõ ràng đi. Ninh Thư lùi lại hai bước.
Trương Gia Sâm nhếch miệng cười, hắn lắc đầu: Bởi vì chúng ta đã từng không hòa thuận nên em mới có thái độ thù địch lớn như thế với anh.
Ninh Thư: Ô cái con mòe...
Rõ ràng hắn là một kẻ mưu mô, hèn hạ, lại còn bảo người ta có địch ý.
Đúng vậy, tôi rất căm thù anh.
Ninh Thư thầm nói với hệ thống 2333: Quay về không gian của hệ thống đi.
Trương Gia Sâm chỉ lạnh nhạt nhìn Ninh Thư biến mất, sau đó hắn thờ ơ quay người bước đi.
Ninh Thư trở về không gian của hệ thống, cô ngồi xếp bằng trên sô pha niệm Thanh Tâm chú, đúng là bị tên đê tiện Trương Gia Sâm chọc đến nỗi tức muốn hộc máu mà.
Hắn thực sự nghĩ rằng cô tốn tiền trao đổi hào quang tín niệm mà có thể ngăn cản toàn bộ mọi nguyền rủa chỉ để chơi thôi chắc.
May mắn là lúc làm Nữ hoàng chịu nhiều thua thiệt, Ninh Thư đã lập tức đổi hào quang tín niệm có khả năng chống lại bùa chú, không ngờ rằng lần đầu tiên cô dùng khả năng này lại dùng trên người Trương Gia Sâm.
Tên bỉ ổi này nhất định là muốn báo thù cô, đầu tiên hại hắn tự vẫn mà chết, đến người vô tội có tính cách đơn thuần như Miêu Diệu Diệu mà còn bị hắn chơi chết, hắn mà bỏ qua cho cô thì mới lạ.
Ninh Thư có chút hả hê, khiên tình tơ bị hủy rồi, lãng phí điểm tích lũy của hắn rồi, đáng đời.
Ninh Thư chưa định đi làm nhiệm vụ khác, chuyện lần này khiến lòng Ninh Thư chưa kịp bình ổn.
Cô rút một cuốn sách trên giá, quan sát kỹ lưỡng, sau khi xem xong cô lại đặt nó trở lại giá sách.
Ninh Thư tưới nước ấm lên chậu hoa tươi, cô vẫn thấy không khỏe lắm nên lên giường ngủ một giấc.
Ninh Thư ngủ một giấc ngon lành, sau khi ngủ dậy cô ngồi ngay ngắn trên sô pha nói với hệ thống 2333: Cho ta gặp người ủy thác của nhiệm vụ lần này.
Được. 2333 vừa dứt lời, trong không gian liền xuất hiện một người phụ nữ.
Người phụ nữ này có một mái tóc xoăn ngắn, bà ta khoảng tầm hơn 50 tuổi.
Ninh Thư vô cùng kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô thấy người ủy thác lớn tuổi như thế.
Tôi là Dương Tử Di, tôi muốn nhờ cô giúp tôi trả thù. Dương Tử Di nói với Ninh Thư, bà ta quan sát cô từ trên xuống dưới: Cô còn trẻ như vậy...
Ánh mắt Dương Tử Di có chút hoài nghi: Cô là người làm nhiệm vụ ư?
Ninh Thư gật đầu: Trả thù có giá rất cao, phải dùng lực linh hồn để trả công, bà chắc chắc muốn trả thù chứ?
Dương Tử Di im lặng một lát, sau đó bà ta gật đầu nói: Vì con trai tôi, tôi đồng ý.
Ninh Thư xác nhận lại lần nữa: Bà chắc chắn muốn trả thù chứ?
Tôi chắc chắn. Dương Tử Di nói.
Ninh Thư nghe thấy đối tượng của nhiệm vụ lần này là con trai bà ta, cô gật đầu tiếp nhận: Tôi nhận nhiệm vụ này.
Linh hồn của Dương Tử Di biến mất khỏi không gian hệ thống.
Ninh Thư vương vai hai cái, hít sâu một hơi rồi nói: Bắt đầu nhiệm vụ thôi.
Được. 2333 vừa dứt lời, Ninh Thư liền cảm thấy chóng mặt.
Đến lúc Ninh Thư hòa nhập với thân thể người ủy thác xong, cô còn chưa kịp mở mắt, đã nghe thấy tiếng thùng thùng phát ra từ phòng kế bên, chạy đến nỗi sàn nhà cũng rung ầm cả lên.
Trong lòng Ninh Thư bùng một cái, linh khí trong người bỗng thoát ra, trong lòng cô vô cùng cáu kỉnh.
Ninh Thư thầm niệm Thanh Tâm chú.
Cô cảm thân toàn thân mình đều là mồ hôi, khó chịu vô cùng.
Ninh Thư cảm thấy toàn thân đều trở nên mệt mỏi, bực bội vô cùng, hơn nữa tim còn đập rất nhanh, đây chắc là triệu chứng tổng hợp của thời kỳ mãn kinh.
Thật là phiền phức, đến kỳ kinh thì vật lộn khổ sở, đến lúc không còn nữa lại càng khó chịu hơn.
Cô thầm đọc Thanh Tâm chú, đến lúc bình tĩnh hơn một chút, cô mới bắt đầu tiếp nhận kịch bản.
Dương Tử Di là một người mẹ đơn thân, sống cùng chồng chưa tới bảy năm thì ly hôn, chồng của Dương Tử Di là loại người kết hôn xong mới gặp tình yêu đích thực của đời mình, ông ta yêu một người phụ nữ đơn thuần, không biết giả bộ, khác hoàn toàn với người vợ luống tuổi trong nhà của mình.
Ông ta bằng lòng trả một số tiền phí nuôi dưỡng lớn để ly hôn với Dương Tử Di, đứa con trai thì để cho Dương Tử Di nuôi, sau đó ông ta vui vẻ kết hôn với tình yêu đích thực của mình.
Mỗi tháng ông ta đều gửi tiền sinh hoạt phí cho Dương Tử Di và Vương Bác.
Dương Tử Di là một người khá lương thiện, nhưng mà cũng không thể nói là lương thiện, chỉ có thể nói là nhẫn nhục chịu đựng, bà một mình nuôi đứa con trai mới sáu tuổi của mình cho tới giờ mà không hề tái hôn.
/1471
|