Cuộc đời luyện đan của Ninh Thư vô cùng lận đận, từ khi mở lò đã được hơn mười ngày rồi, thế mà Ninh Thư vẫn chưa luyện ra một viên đan dược nào.
Nguyên nhân lớn nhất đó là không thể luyện đan dược thành hình, mà luôn thành một bãi bầy nhầy, Ninh Thư chán không muốn nữa, nghĩ đến người khác luyện đan, đan dược từ trong lò luyện đan bay ra, hào quang lấp lánh, thật là giỏi quá đi.
Thanh Việt ở bên cạnh nhìn, cuối cùng lắc đầu, nói: Lò luyện đan này là thần khí trong các lò luyện đan, sẽ giúp đỡ cho người lúc luyện đan, nhưng như thế này cũng không thể nào cứu được cô.
Ninh Thư khó chịu, mắt liếc nhìn Thanh Việt: Vậy ngươi luyện ra viên đan dược đầu tiên trong bao lâu.
Đôi mắt Thanh Việt giật giật, rõ ràng đang nhớ lại, Cũng tương đương hơn một nghìn năm.
Mẹ kiếp, ngươi dùng đến hơn một nghìn năm còn dám cười ta, chí ít ta sẽ không dùng tới một ngàn năm mới luyện ra được đan dược. Ninh Thư bĩu môi.
Thanh Việt nói: Đồ của con người quá phức tạp đối với ta, trước đây ta đã tốn rất nhiều thời gian, mới hiểu rõ được luyện đan là chuyện gì gì đấy.
Ninh Thư có chút áy này: Xin lỗi, ta không nên cười ngươi bị thiểu năng.
Thanh Việt:...
Ninh Thư vì chuyện luyện đan mà đầu óc thực sự quay cuồng, giống như lời Thanh Việt nói, vô cùng phức tạp, linh thảo linh dược phải phân thứ tự trước sau, thời gian còn phải xem cách nhau bao lâu nữa.
Không phải là nấu món thập cẩm, ném tất cả nguyên liệu vào trong lò luyện đan một cái sau đó ở ngay bên cạnh mà ngủ gà ngủ gật được đâu.
Trước tiên cứ mặc kệ đan dược đi, chúng ta tới học bày binh bố trận đã. Ninh Thư nói, đổi bài học đi.
Thanh Việt liếc nhìn Ninh Thư: Pháp trận cũng phức tạp như thế thôi, kỳ môn độn giáp*, “kỳ” bao gồm nhật nguyệt tinh, “môn” có tám môn là hưu, sanh, thương, đổ, kiển, tử, kinh, khai, “giáp” thì có giáp tử, giáp lại có một giáp, giáp tuất, giáp thân, giáp ngọ, giáp thìn, giáp dần, ẩn giấu, độn trong sáu nghi, sáu nghi lại bao gồm...
... Giống như bị thiểu năng trí tuệ vậy.
Ninh Thư cười khan một tiếng: Từ từ học vậy.
Ninh Thư lại bắt đầu cuộc sống đọc thuộc lòng thiên can địa chi, các loại phức tạp tổ hợp lại với nhau, Ninh Thư khẽ mỉm cười, mẹ kiếp, chi bằng luyện võ cho xong.
Ninh Thư cảm thấy cả người mình sắp không ổn rồi.
Nhưng dù có khó hơn đi chăng nữa cũng phải học, nói không chừng những thứ đồ ngày nào đó còn có thể dùng tới.
Cô dựa vào y thuật gà mờ đã đi được vài thế giới nữa.
Học xong mấy thứ này, nếu như trong hoàn cảnh nhiệm vụ quá khó khăn, nói không chừng có thể bày quầy xem bói cái gì đó ấy chứ.
Tất cả cũng là vì thuận tiện thoải mái hoàn thành nhiệm vụ.
Ninh Thư khắc mấy thứ này trong đầu, Thanh Việt ở một bên chỉ đạo Ninh Thư.
Mệt rồi thì tu luyện, tu luyện đủ rồi lại bắt đầu học, luyện đan, bày binh bố trận.
Cứ từ từ như thế mà chịu đựng, Ninh Thư cảm thấy lực tinh thần của mình mạnh hơn so với trước kia rồi, lúc luyện đan còn có thể cảm nhận được sự biến hóa của linh thảo linh quả.
Khi Ninh Thư luyện đan được gần ba tháng, cuối cùng cũng luyện ra một lò Tích Cốc đan, có điều những Tích Cốc đan này có hình dạng khác nhau, không mượt mà chút nào cả, khác biệt quá lớn với Tích Cốc đan Ninh Thư đổi ở cửa hàng hệ thống.
Vẻ ngoài chẳng đẹp chút nào cả.
Ninh Thư thử ăn một viên, tuy là vẻ ngoài không được đẹp, nhưng quả thật rất có tác dụng.
Có thể khiến đan dược ngưng tụ lại, coi như là một mở đầu tốt đi, luyện cho chặt rồi, đan dược sẽ tròn và mềm mịn hơn thôi.
Còn cái gì mà đan vân đan văn đối với Ninh Thư mà nói chính là truyền thuyết, có thể khiến đan dược mềm mại hơn đã là không dễ dàng rồi.
Ngoại trừ việc luyện đan, cô sẽ ở trong sân bày bố một vài trận pháp đơn giản, nhưng vì là trận pháp vô cùng đơn giản, nên Thanh Việt chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra ngay.
Ninh Thư thật sự muốn làm một cái phức tạp hơn một chút, nhưng những thứ này phải dựa theo quy luật để chồng lên, thành công của một trận pháp là cần đủ các loại yếu tố như thiên thời địa lợi nhân hoà, thêm thần hỗ trợ, bố cục nữa.
Mỗi lần bày binh bố trận, Ninh Thư đều đặt bảo bối trong túi mình lên, mỗi mắt trận của trận pháp đều cần có đồ đạc ngăn chặn.
Nhưng mỗi lần đều bị Thanh Việt dùng cỏ khô gỗ mục làm hỏng, trận pháp cô bày bố hoàn toàn không dùng được.
Ninh Thư cũng không nổi giận, đối với Thanh Việt không có tác dụng, nhưng đối với người bình thường thì có tác dụng.
Mỗi ngày Ninh Thư đều bận rộn, tranh thủ thời gian trước khi rời khỏi thế giới này cùng rong biển học nhiều hơn chút.
Không phải thế giới nào cũng đều có người đồng ý giáo dục mình như vậy.
Có điều kình khí trong đan điền của Ninh Thư lại có sự biến hóa rồi, vốn là màu bạc, bây giờ biến thành màu trắng luôn, hơn nữa còn phát triển theo hướng trong suốt nữa.
Ninh Thư thả kình khí ra ngoài, quả nhiên không có màu vàng chói mắt, rất tầm thường.
Chẳng lẽ thực sự giống như lời rong biển nói sao, vẻ ngoài quá sáng, không tiện ẩn giấu?
Ninh Thư cảm giác mình có thể nhấc cả căn phòng lên, ôm cây đại thụ trong sân, dễ dàng nhấc lên, không mất chút sức lực nào.
Ninh Thư cũng không biết thực lực của mình như thế nào nữa.
Thanh Việt không thích động thủ với Ninh Thư, dùng lời của hắn mà nói: Mỗi lần động thủ đều bị tước đoạt số mệnh, có thể tìm yêu thú.
Ninh Thư chỉ có thể đến dãy núi Huyền Linh tìm yêu thú, càng đi vào bên trong, yêu thú càng mạnh, yêu thú cũng sẽ phân chia địa bàn.
Ninh Thư chỉ cần đi đến địa bàn yêu thú nào đó ra vẻ một chút, sau đó thách thức yêu thú, yêu thú trực tiếp xông lên đấu với Ninh Thư.
Sức mạnh của Ninh Thư lớn hơn trước kia nhiều, mỗi tế bào đều tràn đầy sức mạnh.
Không gặp phải yêu thú có sức mạnh quá lớn, Ninh Thư đương nhiên có thể dùng một quyền đánh nó thành một vũng máu.
Thanh Việt đánh giá thực lực Ninh Thư cũng tương đương với Hóa Thần kỳ rồi.
Tốc độ tu luyện như vậy khiến Ninh Thư cũng cảm giác sợ hãi, cô tới thế giới này chưa được bao lâu, vậy mà tốc độ này thật sự như cưỡi tên lửa mà.
Người bình thường tu luyện đến Trúc Cơ, sau đó xông pha lên thành Kim Đan, có thể trở thành Kim Đan mới hơi được xem là kẻ mạnh.
Cô đột nhiên tăng mạnh như thế thật sự là khủng bố, khiến Ninh Thư sinh ra một loại cảm giác không chân thật không thực tế, luôn cảm thấy lâng lâng.
Đậu má, bản thân cô giống như con ếch chưa từng va chạm xã hội vậy.
Thanh Việt hỏi Ninh Thư: Cô muốn loại vũ khí gì.
Ninh Thư suy nghĩ một lát, với sức mạnh của mình, loại đồ vật như kiếm hoàn toàn không phù hợp với mình, nhất định phải là một loại vũ khí thoải mái mà lại ngang ngược, vừa ra trận là có thể trấn áp được người khác, một loại vũ khí có thể cho kẻ khác thấy sự lợi hại của mình.
Thanh Việt nghe xong yêu cầu của Ninh Thư, yên lặng nhìn cô: Rìu đi.
Hai mắt Ninh Thư lập tức sáng ngời, nhớ tới dáng vẻ Bàn Cổ khai thiên lập địa, gật đầu: Vậy rìu đi.
Thanh Việt: →_→
Ta hành tẩu trong giới tu chân nhiều năm như vậy, chưa từng thấy nữ nhân dùng rìu, mà nam nhân cũng rất ít dùng. Thanh Việt nói.
Người tu tiên đương nhiên coi trọng dáng vẻ của mình, không chỉ có nữ nhân, nam nhân cũng cần phong thái đạo mạo.
Thanh Việt nhìn Ninh Thư, trong đầu có thể tưởng tượng ra hình ảnh cô cầm rìu, cảm giác có chút cay mắt, không nghĩ tới nữa.
Cảm ơn, làm phiền ngươi rồi, cần nguyên liệu gì ta sẽ đi tìm. Ninh Thư nói với Thanh Việt.
Thanh Việt lắc đầu: Ta có rất nhiều nguyên liệu.
Vậy làm phiền ngươi rồi. Ninh Thư khích lệ vỗ vỗ Thanh Việt: Ta xem trọng ngươi lắm đấy.
Thanh Việt dịch chuyển thân thể, tránh khỏi tay Ninh Thư: Ta hiện tại đang bế quan luyện khí, cô không nên đến chỗ đó chạy nhảy lung tung.
Ninh Thư gật đầu: Chú ý an toàn nhé.
Nghe nói luyện khí còn nguy hiểm hơn luyện đan.
Thanh Việt: Không muốn nói chuyện với cô.
Thanh Việt bế quan, Ninh Thư tự mình luyện đan, luyện tập bày binh bố trận.
Thỉnh thoảng đi quấy rối yêu thú bên trong dãy núi một chút, thử xem khả năng chiến đấu của bản thân như thế nào rồi, đến khi mạnh rồi, tuyệt đối sẽ trở về “báo đáp” Thanh Hoa Quân một chút.
Nếu không thực sự thấy có lỗi vì hắn đã khổ tâm “suy nghĩ” cho cô như thế.
*Kỳ môn độn giáp: một loại thuật số, là môn dự đoán, phát sinh từ Dịch học, ứng dụng dịch lý, để cho ta biết được thời điểm nào, phương vị nào sẽ có lợi cho ta và phương vị nào sẽ bất lợi cho ta, rồi ta có thể dựa vào đó cải thiện vận mệnh của ta cho từng thời điểm.
Nguyên nhân lớn nhất đó là không thể luyện đan dược thành hình, mà luôn thành một bãi bầy nhầy, Ninh Thư chán không muốn nữa, nghĩ đến người khác luyện đan, đan dược từ trong lò luyện đan bay ra, hào quang lấp lánh, thật là giỏi quá đi.
Thanh Việt ở bên cạnh nhìn, cuối cùng lắc đầu, nói: Lò luyện đan này là thần khí trong các lò luyện đan, sẽ giúp đỡ cho người lúc luyện đan, nhưng như thế này cũng không thể nào cứu được cô.
Ninh Thư khó chịu, mắt liếc nhìn Thanh Việt: Vậy ngươi luyện ra viên đan dược đầu tiên trong bao lâu.
Đôi mắt Thanh Việt giật giật, rõ ràng đang nhớ lại, Cũng tương đương hơn một nghìn năm.
Mẹ kiếp, ngươi dùng đến hơn một nghìn năm còn dám cười ta, chí ít ta sẽ không dùng tới một ngàn năm mới luyện ra được đan dược. Ninh Thư bĩu môi.
Thanh Việt nói: Đồ của con người quá phức tạp đối với ta, trước đây ta đã tốn rất nhiều thời gian, mới hiểu rõ được luyện đan là chuyện gì gì đấy.
Ninh Thư có chút áy này: Xin lỗi, ta không nên cười ngươi bị thiểu năng.
Thanh Việt:...
Ninh Thư vì chuyện luyện đan mà đầu óc thực sự quay cuồng, giống như lời Thanh Việt nói, vô cùng phức tạp, linh thảo linh dược phải phân thứ tự trước sau, thời gian còn phải xem cách nhau bao lâu nữa.
Không phải là nấu món thập cẩm, ném tất cả nguyên liệu vào trong lò luyện đan một cái sau đó ở ngay bên cạnh mà ngủ gà ngủ gật được đâu.
Trước tiên cứ mặc kệ đan dược đi, chúng ta tới học bày binh bố trận đã. Ninh Thư nói, đổi bài học đi.
Thanh Việt liếc nhìn Ninh Thư: Pháp trận cũng phức tạp như thế thôi, kỳ môn độn giáp*, “kỳ” bao gồm nhật nguyệt tinh, “môn” có tám môn là hưu, sanh, thương, đổ, kiển, tử, kinh, khai, “giáp” thì có giáp tử, giáp lại có một giáp, giáp tuất, giáp thân, giáp ngọ, giáp thìn, giáp dần, ẩn giấu, độn trong sáu nghi, sáu nghi lại bao gồm...
... Giống như bị thiểu năng trí tuệ vậy.
Ninh Thư cười khan một tiếng: Từ từ học vậy.
Ninh Thư lại bắt đầu cuộc sống đọc thuộc lòng thiên can địa chi, các loại phức tạp tổ hợp lại với nhau, Ninh Thư khẽ mỉm cười, mẹ kiếp, chi bằng luyện võ cho xong.
Ninh Thư cảm thấy cả người mình sắp không ổn rồi.
Nhưng dù có khó hơn đi chăng nữa cũng phải học, nói không chừng những thứ đồ ngày nào đó còn có thể dùng tới.
Cô dựa vào y thuật gà mờ đã đi được vài thế giới nữa.
Học xong mấy thứ này, nếu như trong hoàn cảnh nhiệm vụ quá khó khăn, nói không chừng có thể bày quầy xem bói cái gì đó ấy chứ.
Tất cả cũng là vì thuận tiện thoải mái hoàn thành nhiệm vụ.
Ninh Thư khắc mấy thứ này trong đầu, Thanh Việt ở một bên chỉ đạo Ninh Thư.
Mệt rồi thì tu luyện, tu luyện đủ rồi lại bắt đầu học, luyện đan, bày binh bố trận.
Cứ từ từ như thế mà chịu đựng, Ninh Thư cảm thấy lực tinh thần của mình mạnh hơn so với trước kia rồi, lúc luyện đan còn có thể cảm nhận được sự biến hóa của linh thảo linh quả.
Khi Ninh Thư luyện đan được gần ba tháng, cuối cùng cũng luyện ra một lò Tích Cốc đan, có điều những Tích Cốc đan này có hình dạng khác nhau, không mượt mà chút nào cả, khác biệt quá lớn với Tích Cốc đan Ninh Thư đổi ở cửa hàng hệ thống.
Vẻ ngoài chẳng đẹp chút nào cả.
Ninh Thư thử ăn một viên, tuy là vẻ ngoài không được đẹp, nhưng quả thật rất có tác dụng.
Có thể khiến đan dược ngưng tụ lại, coi như là một mở đầu tốt đi, luyện cho chặt rồi, đan dược sẽ tròn và mềm mịn hơn thôi.
Còn cái gì mà đan vân đan văn đối với Ninh Thư mà nói chính là truyền thuyết, có thể khiến đan dược mềm mại hơn đã là không dễ dàng rồi.
Ngoại trừ việc luyện đan, cô sẽ ở trong sân bày bố một vài trận pháp đơn giản, nhưng vì là trận pháp vô cùng đơn giản, nên Thanh Việt chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra ngay.
Ninh Thư thật sự muốn làm một cái phức tạp hơn một chút, nhưng những thứ này phải dựa theo quy luật để chồng lên, thành công của một trận pháp là cần đủ các loại yếu tố như thiên thời địa lợi nhân hoà, thêm thần hỗ trợ, bố cục nữa.
Mỗi lần bày binh bố trận, Ninh Thư đều đặt bảo bối trong túi mình lên, mỗi mắt trận của trận pháp đều cần có đồ đạc ngăn chặn.
Nhưng mỗi lần đều bị Thanh Việt dùng cỏ khô gỗ mục làm hỏng, trận pháp cô bày bố hoàn toàn không dùng được.
Ninh Thư cũng không nổi giận, đối với Thanh Việt không có tác dụng, nhưng đối với người bình thường thì có tác dụng.
Mỗi ngày Ninh Thư đều bận rộn, tranh thủ thời gian trước khi rời khỏi thế giới này cùng rong biển học nhiều hơn chút.
Không phải thế giới nào cũng đều có người đồng ý giáo dục mình như vậy.
Có điều kình khí trong đan điền của Ninh Thư lại có sự biến hóa rồi, vốn là màu bạc, bây giờ biến thành màu trắng luôn, hơn nữa còn phát triển theo hướng trong suốt nữa.
Ninh Thư thả kình khí ra ngoài, quả nhiên không có màu vàng chói mắt, rất tầm thường.
Chẳng lẽ thực sự giống như lời rong biển nói sao, vẻ ngoài quá sáng, không tiện ẩn giấu?
Ninh Thư cảm giác mình có thể nhấc cả căn phòng lên, ôm cây đại thụ trong sân, dễ dàng nhấc lên, không mất chút sức lực nào.
Ninh Thư cũng không biết thực lực của mình như thế nào nữa.
Thanh Việt không thích động thủ với Ninh Thư, dùng lời của hắn mà nói: Mỗi lần động thủ đều bị tước đoạt số mệnh, có thể tìm yêu thú.
Ninh Thư chỉ có thể đến dãy núi Huyền Linh tìm yêu thú, càng đi vào bên trong, yêu thú càng mạnh, yêu thú cũng sẽ phân chia địa bàn.
Ninh Thư chỉ cần đi đến địa bàn yêu thú nào đó ra vẻ một chút, sau đó thách thức yêu thú, yêu thú trực tiếp xông lên đấu với Ninh Thư.
Sức mạnh của Ninh Thư lớn hơn trước kia nhiều, mỗi tế bào đều tràn đầy sức mạnh.
Không gặp phải yêu thú có sức mạnh quá lớn, Ninh Thư đương nhiên có thể dùng một quyền đánh nó thành một vũng máu.
Thanh Việt đánh giá thực lực Ninh Thư cũng tương đương với Hóa Thần kỳ rồi.
Tốc độ tu luyện như vậy khiến Ninh Thư cũng cảm giác sợ hãi, cô tới thế giới này chưa được bao lâu, vậy mà tốc độ này thật sự như cưỡi tên lửa mà.
Người bình thường tu luyện đến Trúc Cơ, sau đó xông pha lên thành Kim Đan, có thể trở thành Kim Đan mới hơi được xem là kẻ mạnh.
Cô đột nhiên tăng mạnh như thế thật sự là khủng bố, khiến Ninh Thư sinh ra một loại cảm giác không chân thật không thực tế, luôn cảm thấy lâng lâng.
Đậu má, bản thân cô giống như con ếch chưa từng va chạm xã hội vậy.
Thanh Việt hỏi Ninh Thư: Cô muốn loại vũ khí gì.
Ninh Thư suy nghĩ một lát, với sức mạnh của mình, loại đồ vật như kiếm hoàn toàn không phù hợp với mình, nhất định phải là một loại vũ khí thoải mái mà lại ngang ngược, vừa ra trận là có thể trấn áp được người khác, một loại vũ khí có thể cho kẻ khác thấy sự lợi hại của mình.
Thanh Việt nghe xong yêu cầu của Ninh Thư, yên lặng nhìn cô: Rìu đi.
Hai mắt Ninh Thư lập tức sáng ngời, nhớ tới dáng vẻ Bàn Cổ khai thiên lập địa, gật đầu: Vậy rìu đi.
Thanh Việt: →_→
Ta hành tẩu trong giới tu chân nhiều năm như vậy, chưa từng thấy nữ nhân dùng rìu, mà nam nhân cũng rất ít dùng. Thanh Việt nói.
Người tu tiên đương nhiên coi trọng dáng vẻ của mình, không chỉ có nữ nhân, nam nhân cũng cần phong thái đạo mạo.
Thanh Việt nhìn Ninh Thư, trong đầu có thể tưởng tượng ra hình ảnh cô cầm rìu, cảm giác có chút cay mắt, không nghĩ tới nữa.
Cảm ơn, làm phiền ngươi rồi, cần nguyên liệu gì ta sẽ đi tìm. Ninh Thư nói với Thanh Việt.
Thanh Việt lắc đầu: Ta có rất nhiều nguyên liệu.
Vậy làm phiền ngươi rồi. Ninh Thư khích lệ vỗ vỗ Thanh Việt: Ta xem trọng ngươi lắm đấy.
Thanh Việt dịch chuyển thân thể, tránh khỏi tay Ninh Thư: Ta hiện tại đang bế quan luyện khí, cô không nên đến chỗ đó chạy nhảy lung tung.
Ninh Thư gật đầu: Chú ý an toàn nhé.
Nghe nói luyện khí còn nguy hiểm hơn luyện đan.
Thanh Việt: Không muốn nói chuyện với cô.
Thanh Việt bế quan, Ninh Thư tự mình luyện đan, luyện tập bày binh bố trận.
Thỉnh thoảng đi quấy rối yêu thú bên trong dãy núi một chút, thử xem khả năng chiến đấu của bản thân như thế nào rồi, đến khi mạnh rồi, tuyệt đối sẽ trở về “báo đáp” Thanh Hoa Quân một chút.
Nếu không thực sự thấy có lỗi vì hắn đã khổ tâm “suy nghĩ” cho cô như thế.
*Kỳ môn độn giáp: một loại thuật số, là môn dự đoán, phát sinh từ Dịch học, ứng dụng dịch lý, để cho ta biết được thời điểm nào, phương vị nào sẽ có lợi cho ta và phương vị nào sẽ bất lợi cho ta, rồi ta có thể dựa vào đó cải thiện vận mệnh của ta cho từng thời điểm.
/1471
|