Cảnh Thiếu Trạch bị vệ sĩ đánh đến nỗi nằm bẹp trên mặt đất, bởi vì mấy người này nghe theo lời của Ninh Thư, cứ nhằm chỗ đau để đánh nên giờ cả người hắn đều đau nhức.
Cảnh Thiếu Trạch nằm trên mặt đất, không đứng dậy nổi, Ninh Thư lấy chiếc kim bạc ở trong túi ra rồi vỗ lên lưng của hắn, sau đó lại nhanh chóng đâm vào thắt lưng của Cảnh Thiếu Trạch.
Cả người của hắn đều đau nhức, sau khi bị Ninh Thư vỗ như vậy thì lập tức đau đến mức hét lên, nhưng chính vì đau như thế nên lại có thể che giấu được cảm giác nhói khi bị kim đâm.
Ninh Thư lạnh lùng nói: “Tôi biết rõ anh đang nghĩ gì trong lòng, nhưng anh cũng đừng coi phụ nữ đều là những kẻ ngốc.”
Cái bộ dạng hư tình giả ý này của Cảnh Thiếu Trạch không phải là vì hai trăm triệu kia sao?
Cảnh Thiếu Trạch đau đến nỗi cả người đều ướt đẫm mồ hôi, con mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm về phía Ninh Thư: “Nghê Tịnh, ngược lại tôi muốn xem không có tôi thì cô có thể sống tốt hay không.”
Ninh Thư mỉm cười: “Cứ chờ mà xem, nhưng tôi có thể biết được là anh sẽ không thể sống hạnh phúc, một người đàn ông không có ý thức trách nhiệm với gia đình, không quản được bản thân, không thể làm cho vợ mình có cảm giác an toàn như anh thì cuộc sống sau này sẽ chỉ càng thêm hỗn loạn mà thôi.”
Cho dù vầng hào quang của anh có mạnh như thế nào thì rất nhanh cũng sẽ biến mất vì những hành động sai trái của anh mà thôi.
Cái giá phải trải cho sự phóng túng là rất cao.
“Chúc anh khỏe mạnh.” Ninh Thư xoay người rời đi.
Ninh thư cầm chi phiếu đến ngân hàng để đổi, chẳng mấy chốc mà tài khoản của cô có thêm một khoản tiền lớn, sau đó cô lại dùng số tiền đó để mua lại những cổ phần rải rác của tập đoàn Cảnh thị.
Dạo gần đây lợi nhuận của tập đoàn Cảnh thị vẫn luôn giảm xuống, Ninh Thư quyết định ra giá cao để thu mua cổ phần trong tay của các cổ đông nhỏ.
Những người này thấy tình hình của công ty không mấy lạc quan, lại thêm giá mà Ninh Thư đưa ra cũng rất cao, nên bọn họ đều chuyển nhượng số cổ phần của Cảnh thị trong tay mình cho cô, giúp Ninh Thư nắm giữ không ít cổ phần của tập đoàn Cảnh thị.
Hôm đó Cảnh Thiếu Trạch về nhà với chi chít vết thương trên người, khi Diệp tích hỏi tại sao bị như thế thì Cảnh Thiếu Trạch liền nói là bị Nghê Tịnh đánh.
Lúc đó Diệp Tích bởi vì việc Cảnh Thiếu Trạch gặp mặt Nghê Tịnh mà cảm thấy mất hứng, hơn nữa cô ta còn gọi điện thoại cho Ninh Thư, nói là không muốn cô gặp mặt Cảnh Thiếu Trạch, còn nói là hai người cũng đã li hôn rồi, bla bla...
Ninh Thư nghe vậy thì cũng chỉ biết trợn ngược mắt, sao đó cúp điện thoại.
Vết thương trên người Cảnh Thiếu Trạch phải đến mấy ngày sau mới khỏi, Cảnh Thiếu Trạch vô cùng tức giận, hắn nhớ đến lần trước Ninh Thư từng gọi điện báo cho cảnh sát nên giờ hắn cũng gọi, nói Ninh Thư cố ý đánh hắn, muốn kiện cô tội cố ý gây thương tích.
Khi có cảnh sát đến điều tra thì Ninh Thư cũng trực tiếp nói thẳng: “Đó là vì tự vệ, khi ấy trên người tôi còn có một tờ chi phiếu trị giá hai trăm triệu, mà hắn thì nắm chặt tay tôi, ý đồ muốn cướp lấy tờ chi phiếu đó, ở trong quán cà phê cũng có camera, các anh có thể đến đó để điều tra.”
Cảnh Thiếu Trạch: Phụt....
Đồ tiện nhân.
Cảnh Thiếu Trạch vẫn luôn tìm cơ hội để trả thù Ninh Thư, nhưng cô lại rất ít khi ra ngoài, hoặc có đi ra ngoài thì cũng mang theo vệ sĩ.
Cảnh Thiếu Trạch cảm thấy buồn bực, cô thật sự cho rằng bản thân mình quý giá lắm vậy.
Nhưng rất nhanh thì Cảnh Thiếu Trạch cũng không có tâm tư để làm phiền Ninh Thư nữa, bởi vì hắn phát hiện bản thân mình có vấn đề, thời gian khi làm chuyện đó cũng không còn kéo dài được như trước.
Hơn nữa đợi mãi cũng không có cương nổi, điều này khiến cho Diệp Tích cảm thấy mất hứng và có phần u oán.
Cảnh Thiếu Trạch chịu đựng nhục nhã để đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói cái gì mà thần kinh mẫn cảm, cái gì mà tuyến tiền liệt có vấn đề, hơn nữa còn phải làm phẫu thuật.
Cảnh Thiếu Trạch vừa nghe đến việc phải làm phẫu thuật thì lập tức bị dọa sợ, sau đó vội vàng chạy ra khỏi bệnh viện.
Cảnh Thiếu Trạch lại đến một bệnh viện trung y khá nổi tiếng để kiểm tra, bác sĩ nói là thận của hắn bị tổn hại nghiêm trọng, phải hạn chế việc ấy ấy ấy.
Cảnh Thiếu Trạch không biết phải nói gì, trước đây hắn đã mất khả năng làm cha, nay lại còn mất đi khả năng này sao?
Đêm hôm đó, Cảnh Thiếu Trạch muốn cùng Diệp Tích kiểm tra xem có phải là bản thân hắn không được hay không, và cuối cùng kết quả chính là hắn đã xuất trong tốc độ cực nhanh.
Cảnh Thiếu Trạch cảm thấy vô cùng buồn bực, không quan tâm đến việc bản thân còn chưa mặc quần áo mà đã nhảy xuống giường, sau đó bắt đầu đập phá đồ đạc trong phòng.
Diệp Tích thì ngồi ở trên giường, đơ ra nhìn Cảnh Thiếu Trạch, biểu cảm vô cùng phức tạp.
Vì tiếng động quá lớn nên cha mẹ của Cảnh Thiếu Trạch cũng thức giấc, cuối cùng thì hắn chỉ có thể đè sự tức giận trong lòng xuống để ứng phó với cha mẹ.
Cũng không thể nói với cha mẹ là bản thân hắn bị bất lực.
Sáng hôm sau, mẹ của Cảnh Thiếu Trạch lại mắng Diệp Tích một trận.
Bà Cảnh vốn không hài lòng với Diệp Tích, lại thêm gia thế của đối phương thấp hơn Cảnh gia nên mẹ của Cảnh Thiếu Trạch cũng không khách khí với cô ta.
Huống hồ bây giờ Diệp Tích cũng không thể sinh cho Cảnh gia một đứa cháu trai kháu khỉnh như trong cốt truyện nên bà Cảnh vô cùng chán ghét cô con dâu này.
Diệp Tích cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ và đau lòng, nhưng lúc này Cảnh Thiếu Trạch cũng chỉ ngồi ngây một chỗ chứ không có ý muốn nói đỡ cho cô ta.
Diệp Tích cảm thấy lạnh lẽo, cô ta cũng bắt đầu lo lắng cho nửa đời sau của bản thân.
Cô ta vốn cho rằng từ nay về sau bản thân sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, ai ngờ lại có kết cục như vậy, sớm biết vậy...
Sớm biết vậy thì trước đây cô nên chuồn mất, cũng sẽ không phải rơi vào cục diện của ngày hôm nay, đời này cô ta đã không thể có con, giờ có chồng nhưng lại có thể sẽ phải sống như một góa phụ.
Bỗng nhiên Diệp Tích cảm thấy nản lòng.
Cô ta đã có được những thứ mà bản thân ao ước nhưng thực tế lại khác xa hoàn toàn với tưởng tượng.
Thanh danh của bà Cảnh không tốt, cho dù có yến tiệc thì cũng không ai mời bà ta tham dự cả.
Bởi vì cả ngày không có việc gì làm nên mẹ của Cảnh Thiếu Trạch bắt đầu bày dáng vẻ của mẹ chồng ra trước mặt Diệp Tích, sau đó không ngừng hành hạ cô ta.
Tuy là trong nhà có người giúp việc nhưng lại yêu cầu Diệp Tích phải giặt quần áo, nấu cơm và quét dọn vệ sinh.
Diệu Tích tức muốn chết, cuối cùng vì Cảnh Thiếu Trạch nhìn không nổi mới nói giúp cô ta hai câu, hơn nữa bây giờ mỗi khi đối diện với Diệp Tích thì Cảnh Thiếu Trạch đều cảm thấy chột dạ, bởi vì phương diện kia của hắn không được.
Lúc mà bà Cảnh đang vui vẻ hành hạ Diệp Tích thì có một người phụ nữ vác bụng bầu tìm đến cửa.
Người phụ nữ kia còn rất kiêu ngạo nói đứa bé trong bụng mình là của ông Cảnh, hơn nữa còn là một bé trai, và sau này sẽ là người thừa kế của tập đoàn Cảnh thị.
Bà Cảnh tức đến run người, bà ta không ngừng ném đồ đạc vào bụng của người phụ nữ kia, ý muốn giết chết nghiệt chủng ở trong bụng.
Bởi vì đứa bé này là át chủ bài trong tay mình cho nên đương nhiên người phụ nữ kia sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ nó.
Diệp Tích đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn hai người này, cô ta căn bản không nghĩ đi giúp bà Cảnh, khóe môi còn nhếch lên nụ cười vui sướng khi người gặp họa.
Hai cha con của Cảnh gia cũng đã nhận được tin tức, khi cả hai về đến nhà thì chỉ biết ngây người nhìn bà bầu đang đứng trong phòng.
Ông Cảnh không hề quen biết người phụ nữ này, cho nên không tin đứa bé trong bụng là con của ông ta.
Người phụ nữ kia không còn cách nào nên chỉ có thể giải thích rõ cách cô ta có con với ông Cảnh, hơn nữa còn chắc chắn một trăm phần trăm rằng đây là một bé trai.
Khi bà Cảnh biết được người đàn bà không biết xấu hổ này đã lấy trộm tinh dịch của chồng mình thì bà ta tức đến mức muốn đánh chết cô ta.
Ông Cảnh thì không dám mạo hiểm, nhỡ đâu đứa bé kia thật sự là con của ông ta thì sao.
Bà Cảnh tức đến mức muốn nhảy lầu, bà ta chỉ hận không thể kéo người phụ nữ ghê tởm đang đắc ý kia cùng chết.
Bà Cảnh cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi và bất an khi có một người phụ nữ trẻ tuổi, xinh đẹp hơn nữa lại còn đang mang thai đứa con của chồng bà ta tìm đến cửa.
Nay bà ta đã già, không biết có thể níu giữ được chồng của mình hay không, nhỡ đâu chồng của bà ta bị người phụ nữ này chiếm lấy thì sao.
Bà Cảnh cảm giác có một con dao đang không ngừng đâm vào trái tim của bà ta, đau muốn chết.
Cảnh Thiếu Trạch nằm trên mặt đất, không đứng dậy nổi, Ninh Thư lấy chiếc kim bạc ở trong túi ra rồi vỗ lên lưng của hắn, sau đó lại nhanh chóng đâm vào thắt lưng của Cảnh Thiếu Trạch.
Cả người của hắn đều đau nhức, sau khi bị Ninh Thư vỗ như vậy thì lập tức đau đến mức hét lên, nhưng chính vì đau như thế nên lại có thể che giấu được cảm giác nhói khi bị kim đâm.
Ninh Thư lạnh lùng nói: “Tôi biết rõ anh đang nghĩ gì trong lòng, nhưng anh cũng đừng coi phụ nữ đều là những kẻ ngốc.”
Cái bộ dạng hư tình giả ý này của Cảnh Thiếu Trạch không phải là vì hai trăm triệu kia sao?
Cảnh Thiếu Trạch đau đến nỗi cả người đều ướt đẫm mồ hôi, con mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm về phía Ninh Thư: “Nghê Tịnh, ngược lại tôi muốn xem không có tôi thì cô có thể sống tốt hay không.”
Ninh Thư mỉm cười: “Cứ chờ mà xem, nhưng tôi có thể biết được là anh sẽ không thể sống hạnh phúc, một người đàn ông không có ý thức trách nhiệm với gia đình, không quản được bản thân, không thể làm cho vợ mình có cảm giác an toàn như anh thì cuộc sống sau này sẽ chỉ càng thêm hỗn loạn mà thôi.”
Cho dù vầng hào quang của anh có mạnh như thế nào thì rất nhanh cũng sẽ biến mất vì những hành động sai trái của anh mà thôi.
Cái giá phải trải cho sự phóng túng là rất cao.
“Chúc anh khỏe mạnh.” Ninh Thư xoay người rời đi.
Ninh thư cầm chi phiếu đến ngân hàng để đổi, chẳng mấy chốc mà tài khoản của cô có thêm một khoản tiền lớn, sau đó cô lại dùng số tiền đó để mua lại những cổ phần rải rác của tập đoàn Cảnh thị.
Dạo gần đây lợi nhuận của tập đoàn Cảnh thị vẫn luôn giảm xuống, Ninh Thư quyết định ra giá cao để thu mua cổ phần trong tay của các cổ đông nhỏ.
Những người này thấy tình hình của công ty không mấy lạc quan, lại thêm giá mà Ninh Thư đưa ra cũng rất cao, nên bọn họ đều chuyển nhượng số cổ phần của Cảnh thị trong tay mình cho cô, giúp Ninh Thư nắm giữ không ít cổ phần của tập đoàn Cảnh thị.
Hôm đó Cảnh Thiếu Trạch về nhà với chi chít vết thương trên người, khi Diệp tích hỏi tại sao bị như thế thì Cảnh Thiếu Trạch liền nói là bị Nghê Tịnh đánh.
Lúc đó Diệp Tích bởi vì việc Cảnh Thiếu Trạch gặp mặt Nghê Tịnh mà cảm thấy mất hứng, hơn nữa cô ta còn gọi điện thoại cho Ninh Thư, nói là không muốn cô gặp mặt Cảnh Thiếu Trạch, còn nói là hai người cũng đã li hôn rồi, bla bla...
Ninh Thư nghe vậy thì cũng chỉ biết trợn ngược mắt, sao đó cúp điện thoại.
Vết thương trên người Cảnh Thiếu Trạch phải đến mấy ngày sau mới khỏi, Cảnh Thiếu Trạch vô cùng tức giận, hắn nhớ đến lần trước Ninh Thư từng gọi điện báo cho cảnh sát nên giờ hắn cũng gọi, nói Ninh Thư cố ý đánh hắn, muốn kiện cô tội cố ý gây thương tích.
Khi có cảnh sát đến điều tra thì Ninh Thư cũng trực tiếp nói thẳng: “Đó là vì tự vệ, khi ấy trên người tôi còn có một tờ chi phiếu trị giá hai trăm triệu, mà hắn thì nắm chặt tay tôi, ý đồ muốn cướp lấy tờ chi phiếu đó, ở trong quán cà phê cũng có camera, các anh có thể đến đó để điều tra.”
Cảnh Thiếu Trạch: Phụt....
Đồ tiện nhân.
Cảnh Thiếu Trạch vẫn luôn tìm cơ hội để trả thù Ninh Thư, nhưng cô lại rất ít khi ra ngoài, hoặc có đi ra ngoài thì cũng mang theo vệ sĩ.
Cảnh Thiếu Trạch cảm thấy buồn bực, cô thật sự cho rằng bản thân mình quý giá lắm vậy.
Nhưng rất nhanh thì Cảnh Thiếu Trạch cũng không có tâm tư để làm phiền Ninh Thư nữa, bởi vì hắn phát hiện bản thân mình có vấn đề, thời gian khi làm chuyện đó cũng không còn kéo dài được như trước.
Hơn nữa đợi mãi cũng không có cương nổi, điều này khiến cho Diệp Tích cảm thấy mất hứng và có phần u oán.
Cảnh Thiếu Trạch chịu đựng nhục nhã để đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói cái gì mà thần kinh mẫn cảm, cái gì mà tuyến tiền liệt có vấn đề, hơn nữa còn phải làm phẫu thuật.
Cảnh Thiếu Trạch vừa nghe đến việc phải làm phẫu thuật thì lập tức bị dọa sợ, sau đó vội vàng chạy ra khỏi bệnh viện.
Cảnh Thiếu Trạch lại đến một bệnh viện trung y khá nổi tiếng để kiểm tra, bác sĩ nói là thận của hắn bị tổn hại nghiêm trọng, phải hạn chế việc ấy ấy ấy.
Cảnh Thiếu Trạch không biết phải nói gì, trước đây hắn đã mất khả năng làm cha, nay lại còn mất đi khả năng này sao?
Đêm hôm đó, Cảnh Thiếu Trạch muốn cùng Diệp Tích kiểm tra xem có phải là bản thân hắn không được hay không, và cuối cùng kết quả chính là hắn đã xuất trong tốc độ cực nhanh.
Cảnh Thiếu Trạch cảm thấy vô cùng buồn bực, không quan tâm đến việc bản thân còn chưa mặc quần áo mà đã nhảy xuống giường, sau đó bắt đầu đập phá đồ đạc trong phòng.
Diệp Tích thì ngồi ở trên giường, đơ ra nhìn Cảnh Thiếu Trạch, biểu cảm vô cùng phức tạp.
Vì tiếng động quá lớn nên cha mẹ của Cảnh Thiếu Trạch cũng thức giấc, cuối cùng thì hắn chỉ có thể đè sự tức giận trong lòng xuống để ứng phó với cha mẹ.
Cũng không thể nói với cha mẹ là bản thân hắn bị bất lực.
Sáng hôm sau, mẹ của Cảnh Thiếu Trạch lại mắng Diệp Tích một trận.
Bà Cảnh vốn không hài lòng với Diệp Tích, lại thêm gia thế của đối phương thấp hơn Cảnh gia nên mẹ của Cảnh Thiếu Trạch cũng không khách khí với cô ta.
Huống hồ bây giờ Diệp Tích cũng không thể sinh cho Cảnh gia một đứa cháu trai kháu khỉnh như trong cốt truyện nên bà Cảnh vô cùng chán ghét cô con dâu này.
Diệp Tích cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ và đau lòng, nhưng lúc này Cảnh Thiếu Trạch cũng chỉ ngồi ngây một chỗ chứ không có ý muốn nói đỡ cho cô ta.
Diệp Tích cảm thấy lạnh lẽo, cô ta cũng bắt đầu lo lắng cho nửa đời sau của bản thân.
Cô ta vốn cho rằng từ nay về sau bản thân sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, ai ngờ lại có kết cục như vậy, sớm biết vậy...
Sớm biết vậy thì trước đây cô nên chuồn mất, cũng sẽ không phải rơi vào cục diện của ngày hôm nay, đời này cô ta đã không thể có con, giờ có chồng nhưng lại có thể sẽ phải sống như một góa phụ.
Bỗng nhiên Diệp Tích cảm thấy nản lòng.
Cô ta đã có được những thứ mà bản thân ao ước nhưng thực tế lại khác xa hoàn toàn với tưởng tượng.
Thanh danh của bà Cảnh không tốt, cho dù có yến tiệc thì cũng không ai mời bà ta tham dự cả.
Bởi vì cả ngày không có việc gì làm nên mẹ của Cảnh Thiếu Trạch bắt đầu bày dáng vẻ của mẹ chồng ra trước mặt Diệp Tích, sau đó không ngừng hành hạ cô ta.
Tuy là trong nhà có người giúp việc nhưng lại yêu cầu Diệp Tích phải giặt quần áo, nấu cơm và quét dọn vệ sinh.
Diệu Tích tức muốn chết, cuối cùng vì Cảnh Thiếu Trạch nhìn không nổi mới nói giúp cô ta hai câu, hơn nữa bây giờ mỗi khi đối diện với Diệp Tích thì Cảnh Thiếu Trạch đều cảm thấy chột dạ, bởi vì phương diện kia của hắn không được.
Lúc mà bà Cảnh đang vui vẻ hành hạ Diệp Tích thì có một người phụ nữ vác bụng bầu tìm đến cửa.
Người phụ nữ kia còn rất kiêu ngạo nói đứa bé trong bụng mình là của ông Cảnh, hơn nữa còn là một bé trai, và sau này sẽ là người thừa kế của tập đoàn Cảnh thị.
Bà Cảnh tức đến run người, bà ta không ngừng ném đồ đạc vào bụng của người phụ nữ kia, ý muốn giết chết nghiệt chủng ở trong bụng.
Bởi vì đứa bé này là át chủ bài trong tay mình cho nên đương nhiên người phụ nữ kia sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ nó.
Diệp Tích đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn hai người này, cô ta căn bản không nghĩ đi giúp bà Cảnh, khóe môi còn nhếch lên nụ cười vui sướng khi người gặp họa.
Hai cha con của Cảnh gia cũng đã nhận được tin tức, khi cả hai về đến nhà thì chỉ biết ngây người nhìn bà bầu đang đứng trong phòng.
Ông Cảnh không hề quen biết người phụ nữ này, cho nên không tin đứa bé trong bụng là con của ông ta.
Người phụ nữ kia không còn cách nào nên chỉ có thể giải thích rõ cách cô ta có con với ông Cảnh, hơn nữa còn chắc chắn một trăm phần trăm rằng đây là một bé trai.
Khi bà Cảnh biết được người đàn bà không biết xấu hổ này đã lấy trộm tinh dịch của chồng mình thì bà ta tức đến mức muốn đánh chết cô ta.
Ông Cảnh thì không dám mạo hiểm, nhỡ đâu đứa bé kia thật sự là con của ông ta thì sao.
Bà Cảnh tức đến mức muốn nhảy lầu, bà ta chỉ hận không thể kéo người phụ nữ ghê tởm đang đắc ý kia cùng chết.
Bà Cảnh cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi và bất an khi có một người phụ nữ trẻ tuổi, xinh đẹp hơn nữa lại còn đang mang thai đứa con của chồng bà ta tìm đến cửa.
Nay bà ta đã già, không biết có thể níu giữ được chồng của mình hay không, nhỡ đâu chồng của bà ta bị người phụ nữ này chiếm lấy thì sao.
Bà Cảnh cảm giác có một con dao đang không ngừng đâm vào trái tim của bà ta, đau muốn chết.
/1471
|