Ninh Thư nhìn thấy vẻ mặt bất an và đấu tranh nội tâm của Diệp Tích, ít ra cô ta cũng tự biết bản thân đang làm điều không đúng, tuy biết mình đang làm điều sai trái nhưng lại tự đắm chìm vào thứ tình cảm này không rút ra được.
Sau khi Nghê Tịnh chết, Diệp Tích cuối cùng cũng trút bỏ được gánh nặng trong lòng và chung sống với Cảnh Thiếu Trạch.
Lại lấy lý do là muốn xây dựng một gia đình hạnh phúc viên mãn cho con của mình.
“Được rồi, cứ chờ thêm hai tháng nữa xem sao.” Mẹ Cảnh Thiếu Trạch nói: “Để Diệp tích điều chỉnh trong hai tháng nữa.”
Ninh Thư không nói gì, mẹ Cảnh Thiếu Trạch muốn tìm phương pháp giúp Diệp Tích mang thai tự nhiên.
Ninh Thư có cảm giác mẹ Cảnh Thiếu Trạch hơi vội vã, hơi tức giận đối với Diệp Tích.
Diệp Tích càng thêm bất an, chỉ sợ mẹ của Cảnh Thiếu Trạch tức giận rồi rút tiền về.
Ninh Thư chỉ cười, muốn có con thì phải xem mấy người có thai được hay không.
Diệp Tích rất muốn có con thật nhanh, khi Cảnh Thiếu Trạch đến phòng của mình, cô ta rất chủ động, khiến cho Cảnh Thiếu Trạch có cảm giác vui sướng chưa từng có.
Đến cả linh hồn cũng đang run rẩy.
Mỗi lần làm xong việc, Diệp Tích đều đẩy eo mình cao lên.
Cảnh Thiếu Trạch ôm lấy Diệp Tích hỏi: “Cô như vậy là muốn làm gì?”
“Tôi muốn có con.” Diệp Tích có vẻ hơi run run, Cảnh Thiếu Trạch nhếch miệng: “Cô muốn có con với tôi rồi à?”
Cảnh Thiếu Trạch nói với giọng rất đểu cáng: “Nhưng bây giờ tôi chưa muốn để cô đi, nếu cô có bầu rồi thì phải làm sao?”
Gương mặt Diệp Tích đỏ bừng lên, lông mày mang theo hương vị ngọt ngào và tình cảm, trong lòng thầm nghĩ, ông trời hãy tha lỗi cho lòng tham của cô ta, cô ta chỉ thèm khát quãng thời gian buổi tối này thôi.
Buổi tối cô ta không quan tâm đến việc người đàn ông này là chồng của người khác, nhưng khi trời sáng, người đàn ông này lại rời khỏi căn phòng này, họ lại không liên lạc nữa.
Cô ta là người mẹ mang thai hộ, còn anh ta lại yêu vợ mình thật lòng.
Diệp Tích ôm lấy cơ thể của Cảnh Thiếu Trạch, gương mặt khẽ rúc vào ngực của Cảnh Thiếu Trạch: “Nhưng mẹ của anh rất gấp gáp, muốn tôi nhanh chóng sinh cho anh người thừa kế.”
“Sinh con không thể vội vã thế được.” Cảnh Thiếu Trạch ôm lấy Diệp Tích rồi kéo chăn lại.
Ninh Thư ngồi trên giường, ngáp một cái rồi lưu lại video, làm cái trò này thật là tra tấn.
Ninh Thư khẽ dụi mắt, đặt máy tính sang một bên, nằm trên giường ngủ thiếp đi, hai người cứ phung phí sức lực của mình đi, tôi không thức cùng hai người đâu.
Trước đây Ninh Thư có một ý chí rất mạnh mẽ, đó là phải lưu lại toàn bộ những cảnh ân ái của Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích, sắp xếp theo thời gian và ngày giờ cụ thể, đến lúc đó tất cả sẽ là chứng cứ.
Hai người này thật sự không chỉ biết cách “hành” nhau bình thường thôi đâu, cảm giác Cảnh Thiếu Trạch cố gắng đem tất cả sức lực của mình để tiêu hao trên cơ thể của Diệp Tích vậy.
Chắc là thời gian ở cạnh Nghê Tịnh rất mệt mỏi bức bối, lúc bên cạnh Nghê Tịnh cứ phải nhẹ nhàng ôn hòa, đâu có được sướng khoái cực đã như thế này.
Ninh Thư dự định đến bệnh viện một chuyến, ngày trước có ý định tìm người mang thai hộ, Nghê Tịnh và Cảnh Thiếu Trạch đã đến bệnh viện để đông lạnh trứng và tinh trùng.
Ninh Thư đến bệnh viện nói chuyện với bác sĩ muốn lấy lại tinh trùng của Cảnh Thiếu Trạch, đưa bác sĩ một khoản tiền.
Bác sỹ cầm tinh trùng trong phòng đông lạnh rồi đưa Ninh Thư và nói: “Cô xem, được bảo quản rất tốt, đến lúc đó nhất định sẽ có thai.”
“Cho tôi xem.” Ninh Thư cầm lấy ống nghiệm, được bảo quản dưới nhiệt độ -190 độ, tinh trùng đã đóng thành khối băng, vẫn còn bốc lên làn khói trắng.
Ninh Thư mở nắp ống nghiệm, lúc bác sĩ không chú ý đến, lấy một cái lọ khác từ trong túi ra, bỏ vào trong ống nghiệm một chút thủy ngân kim loại nặng, sau đó đậy nắp lại và nói: “Đặt lại ở chỗ nào, để tôi đặt lại cho.”
“Đây là tên chồng của cô, cô bỏ vào đó đi.” Bác sĩ nói.
Ninh Thư bỏ ống nghiệm vào lại chỗ cũ, khẽ mỉm cười.“Nếu như hai người muốn có con, thì phải nhanh lên, thời gian của tinh trùng không được lâu đâu.”
“Được.” Ninh Thư gật đầu.
Giải quyết xong chuyện này, trong lòng Ninh Thư nhẹ đi rất nhiều, về nhà mẹ đẻ một chuyến.
Vợ chồng Nghê gia rất cưng chiều Nghê Tịnh, Nghê Tịnh đã là vợ người ta mấy năm rồi, nhưng vẫn không ngừng tìm kiếm trái tim phù hợp cho con gái.
Khó khăn lắm mới tìm thấy trái tim phù hợp, nhưng cuối cùng vẫn bị thất bại.
Ninh Thư về nhà làm cho vợ chồng Nghê gia rất vui mừng, kêu Nghê Tịnh ở lại ăn cơm trưa, còn gọi anh trai của Nghê Tịnh từ cơ quan về ăn cùng.
Niinh Thư dạo này có tu luyện Tuyệt Thế Võ Công nên sắc mặt tốt hơn nhiều, khẩu vị cũng khá hơn, ăn được nhiều hơn trước, khiến cho vợ chồng Nghê gia rất vui, gắp thức ăn cho Nghê Tịnh liên tục.
“Cảnh Thiếu Trạch có bắt nạt con không?” Ông Nghê nói với Ninh Thư: “Nếu như nó dám bắt nạt con, cha sẽ đến tìm nó tính sổ.”
Ninh Thư cười một cái rồi nói: “Không có đâu ạ.”
“Thật không có ư, mẹ nghe nói mẹ nó đang tìm người khác mang thai hộ.” Bà Nghê không tin, nhìn Ninh Thư: “Con nói thật với mẹ đi.”
Bà Nghê là người thường xuyên lui tới những bữa tiệc xa hoa, xã hội thượng lưu có động tĩnh gì bà đều nghe ngóng được, trong lòng thương xót con gái: “Tịnh Tịnh, con nói thật với mẹ đi.”
“Đúng là có ý định tìm người mang thai hộ, con cũng đã là con dâu ở Cảnh gia năm năm rồi, không mang thai được con cũng thấy áy náy.” Ninh Thư vừa nói vừa ăn: “Cảnh Thiếu Trạch là con một của Cảnh gia, không có người thừa kế thì không được.”
“Cảnh Thiếu Trạch?” Anh trai Nghê Tinh là Nghê Ngôn nhìn sang Ninh Thư: “Có phải giữa em và Cảnh Thiếu Trạch xảy ra chuyện gì rồi không, trước đây em đều gọi Cảnh Thiếu Trạch là anh Thiếu Trạch, bây giờ lại gọi thẳng tên ra.”
Ninh Thư: …
“Tình cảm của bọn em vẫn thế.” Chỉ là gọi khác tên thôi mà cũng có vấn đề gì ư?
Nghê Ngôn liếc mắt nhìn Ninh Thư dò xét: “Có chuyện gì thì quay về nhà, Nghê gia không sợ Cảnh gia, không cần phải kìm nén bản thân.”
“Em cảm ơn anh.” Ninh Thư quay sang nói, rồi chuyển sang chủ đề khác: “Khi nào thì anh mới định cưới vợ đây?”
“Nha đầu, đừng có gắp lửa bỏ vào tay anh.” Nghê Ngôn tức giận nhìn sang Ninh thư.
Sau khi ăn xong cơm trưa, Ninh Thư định trở về nhà chồng, ông Nghê cầm thẻ ngân hàng đưa cho Ninh Thư, nói: “Tiền này con cứ cầm lấy, chúng ta dùng tiền của mình, không cần phải khép nép với gia đình họ.”
Nghê gia lo chuyện tìm người mang thai hộ sẽ làm cho Ninh Thư buồn.
“Con cảm ơn cha.” Ninh Thư cầm lấy thẻ ngân hàng, không cần phải khách khí với gia đình ruột của mình, không nhận lại càng khiến hai người họ lo lắng hơn.
“Có chuyện gì thì gọi điện cho cha mẹ, cha mẹ không xử lý được sẽ gọi điện cho anh con.” Bà Nghê dặn dò Ninh Thư.
Ninh Thư gật đầu lia lịa, cha mẹ nói thêm một lúc lâu, không muốn rời xa con gái.
Ninh Thư trở lại căn biệt thư, vào đến phòng khách thấy Cảnh Thiếu Trạch ngồi trên ghế, đang cầm tay của Diệp Tích, trong tay Diệp Tích đang cầm một cái thìa.
Cảnh Thiếu Trạch đang ăn thứ trong thìa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Tích.
Hình như Cảnh Thiếu Trạch đang cầm tay Diệp Tích, để cô ta đút đồ ăn cho hắn.
Cái tư thế mập mờ, gương mặt Diệp Tích đỏ bừng, rõ là ngại vì hành động vừa rồi của Cảnh Thiếu Trạch.
Ninh Thư chỉ yên lặng nhìn hai người, không nói câu nào.
“Ngon lắm, thêm một miếng nữa.” Cảnh Thiếu Trạch nhướn mày, ánh mắt có vẻ dâm đãng, cầm tay Diệp Tích múc thức ăn trong bát.
“Buông tay ra đi.” Diệp Tích đỏ mặt nói: “Để người khác nhìn thấy không hay đâu.”
Sau khi Nghê Tịnh chết, Diệp Tích cuối cùng cũng trút bỏ được gánh nặng trong lòng và chung sống với Cảnh Thiếu Trạch.
Lại lấy lý do là muốn xây dựng một gia đình hạnh phúc viên mãn cho con của mình.
“Được rồi, cứ chờ thêm hai tháng nữa xem sao.” Mẹ Cảnh Thiếu Trạch nói: “Để Diệp tích điều chỉnh trong hai tháng nữa.”
Ninh Thư không nói gì, mẹ Cảnh Thiếu Trạch muốn tìm phương pháp giúp Diệp Tích mang thai tự nhiên.
Ninh Thư có cảm giác mẹ Cảnh Thiếu Trạch hơi vội vã, hơi tức giận đối với Diệp Tích.
Diệp Tích càng thêm bất an, chỉ sợ mẹ của Cảnh Thiếu Trạch tức giận rồi rút tiền về.
Ninh Thư chỉ cười, muốn có con thì phải xem mấy người có thai được hay không.
Diệp Tích rất muốn có con thật nhanh, khi Cảnh Thiếu Trạch đến phòng của mình, cô ta rất chủ động, khiến cho Cảnh Thiếu Trạch có cảm giác vui sướng chưa từng có.
Đến cả linh hồn cũng đang run rẩy.
Mỗi lần làm xong việc, Diệp Tích đều đẩy eo mình cao lên.
Cảnh Thiếu Trạch ôm lấy Diệp Tích hỏi: “Cô như vậy là muốn làm gì?”
“Tôi muốn có con.” Diệp Tích có vẻ hơi run run, Cảnh Thiếu Trạch nhếch miệng: “Cô muốn có con với tôi rồi à?”
Cảnh Thiếu Trạch nói với giọng rất đểu cáng: “Nhưng bây giờ tôi chưa muốn để cô đi, nếu cô có bầu rồi thì phải làm sao?”
Gương mặt Diệp Tích đỏ bừng lên, lông mày mang theo hương vị ngọt ngào và tình cảm, trong lòng thầm nghĩ, ông trời hãy tha lỗi cho lòng tham của cô ta, cô ta chỉ thèm khát quãng thời gian buổi tối này thôi.
Buổi tối cô ta không quan tâm đến việc người đàn ông này là chồng của người khác, nhưng khi trời sáng, người đàn ông này lại rời khỏi căn phòng này, họ lại không liên lạc nữa.
Cô ta là người mẹ mang thai hộ, còn anh ta lại yêu vợ mình thật lòng.
Diệp Tích ôm lấy cơ thể của Cảnh Thiếu Trạch, gương mặt khẽ rúc vào ngực của Cảnh Thiếu Trạch: “Nhưng mẹ của anh rất gấp gáp, muốn tôi nhanh chóng sinh cho anh người thừa kế.”
“Sinh con không thể vội vã thế được.” Cảnh Thiếu Trạch ôm lấy Diệp Tích rồi kéo chăn lại.
Ninh Thư ngồi trên giường, ngáp một cái rồi lưu lại video, làm cái trò này thật là tra tấn.
Ninh Thư khẽ dụi mắt, đặt máy tính sang một bên, nằm trên giường ngủ thiếp đi, hai người cứ phung phí sức lực của mình đi, tôi không thức cùng hai người đâu.
Trước đây Ninh Thư có một ý chí rất mạnh mẽ, đó là phải lưu lại toàn bộ những cảnh ân ái của Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích, sắp xếp theo thời gian và ngày giờ cụ thể, đến lúc đó tất cả sẽ là chứng cứ.
Hai người này thật sự không chỉ biết cách “hành” nhau bình thường thôi đâu, cảm giác Cảnh Thiếu Trạch cố gắng đem tất cả sức lực của mình để tiêu hao trên cơ thể của Diệp Tích vậy.
Chắc là thời gian ở cạnh Nghê Tịnh rất mệt mỏi bức bối, lúc bên cạnh Nghê Tịnh cứ phải nhẹ nhàng ôn hòa, đâu có được sướng khoái cực đã như thế này.
Ninh Thư dự định đến bệnh viện một chuyến, ngày trước có ý định tìm người mang thai hộ, Nghê Tịnh và Cảnh Thiếu Trạch đã đến bệnh viện để đông lạnh trứng và tinh trùng.
Ninh Thư đến bệnh viện nói chuyện với bác sĩ muốn lấy lại tinh trùng của Cảnh Thiếu Trạch, đưa bác sĩ một khoản tiền.
Bác sỹ cầm tinh trùng trong phòng đông lạnh rồi đưa Ninh Thư và nói: “Cô xem, được bảo quản rất tốt, đến lúc đó nhất định sẽ có thai.”
“Cho tôi xem.” Ninh Thư cầm lấy ống nghiệm, được bảo quản dưới nhiệt độ -190 độ, tinh trùng đã đóng thành khối băng, vẫn còn bốc lên làn khói trắng.
Ninh Thư mở nắp ống nghiệm, lúc bác sĩ không chú ý đến, lấy một cái lọ khác từ trong túi ra, bỏ vào trong ống nghiệm một chút thủy ngân kim loại nặng, sau đó đậy nắp lại và nói: “Đặt lại ở chỗ nào, để tôi đặt lại cho.”
“Đây là tên chồng của cô, cô bỏ vào đó đi.” Bác sĩ nói.
Ninh Thư bỏ ống nghiệm vào lại chỗ cũ, khẽ mỉm cười.“Nếu như hai người muốn có con, thì phải nhanh lên, thời gian của tinh trùng không được lâu đâu.”
“Được.” Ninh Thư gật đầu.
Giải quyết xong chuyện này, trong lòng Ninh Thư nhẹ đi rất nhiều, về nhà mẹ đẻ một chuyến.
Vợ chồng Nghê gia rất cưng chiều Nghê Tịnh, Nghê Tịnh đã là vợ người ta mấy năm rồi, nhưng vẫn không ngừng tìm kiếm trái tim phù hợp cho con gái.
Khó khăn lắm mới tìm thấy trái tim phù hợp, nhưng cuối cùng vẫn bị thất bại.
Ninh Thư về nhà làm cho vợ chồng Nghê gia rất vui mừng, kêu Nghê Tịnh ở lại ăn cơm trưa, còn gọi anh trai của Nghê Tịnh từ cơ quan về ăn cùng.
Niinh Thư dạo này có tu luyện Tuyệt Thế Võ Công nên sắc mặt tốt hơn nhiều, khẩu vị cũng khá hơn, ăn được nhiều hơn trước, khiến cho vợ chồng Nghê gia rất vui, gắp thức ăn cho Nghê Tịnh liên tục.
“Cảnh Thiếu Trạch có bắt nạt con không?” Ông Nghê nói với Ninh Thư: “Nếu như nó dám bắt nạt con, cha sẽ đến tìm nó tính sổ.”
Ninh Thư cười một cái rồi nói: “Không có đâu ạ.”
“Thật không có ư, mẹ nghe nói mẹ nó đang tìm người khác mang thai hộ.” Bà Nghê không tin, nhìn Ninh Thư: “Con nói thật với mẹ đi.”
Bà Nghê là người thường xuyên lui tới những bữa tiệc xa hoa, xã hội thượng lưu có động tĩnh gì bà đều nghe ngóng được, trong lòng thương xót con gái: “Tịnh Tịnh, con nói thật với mẹ đi.”
“Đúng là có ý định tìm người mang thai hộ, con cũng đã là con dâu ở Cảnh gia năm năm rồi, không mang thai được con cũng thấy áy náy.” Ninh Thư vừa nói vừa ăn: “Cảnh Thiếu Trạch là con một của Cảnh gia, không có người thừa kế thì không được.”
“Cảnh Thiếu Trạch?” Anh trai Nghê Tinh là Nghê Ngôn nhìn sang Ninh Thư: “Có phải giữa em và Cảnh Thiếu Trạch xảy ra chuyện gì rồi không, trước đây em đều gọi Cảnh Thiếu Trạch là anh Thiếu Trạch, bây giờ lại gọi thẳng tên ra.”
Ninh Thư: …
“Tình cảm của bọn em vẫn thế.” Chỉ là gọi khác tên thôi mà cũng có vấn đề gì ư?
Nghê Ngôn liếc mắt nhìn Ninh Thư dò xét: “Có chuyện gì thì quay về nhà, Nghê gia không sợ Cảnh gia, không cần phải kìm nén bản thân.”
“Em cảm ơn anh.” Ninh Thư quay sang nói, rồi chuyển sang chủ đề khác: “Khi nào thì anh mới định cưới vợ đây?”
“Nha đầu, đừng có gắp lửa bỏ vào tay anh.” Nghê Ngôn tức giận nhìn sang Ninh thư.
Sau khi ăn xong cơm trưa, Ninh Thư định trở về nhà chồng, ông Nghê cầm thẻ ngân hàng đưa cho Ninh Thư, nói: “Tiền này con cứ cầm lấy, chúng ta dùng tiền của mình, không cần phải khép nép với gia đình họ.”
Nghê gia lo chuyện tìm người mang thai hộ sẽ làm cho Ninh Thư buồn.
“Con cảm ơn cha.” Ninh Thư cầm lấy thẻ ngân hàng, không cần phải khách khí với gia đình ruột của mình, không nhận lại càng khiến hai người họ lo lắng hơn.
“Có chuyện gì thì gọi điện cho cha mẹ, cha mẹ không xử lý được sẽ gọi điện cho anh con.” Bà Nghê dặn dò Ninh Thư.
Ninh Thư gật đầu lia lịa, cha mẹ nói thêm một lúc lâu, không muốn rời xa con gái.
Ninh Thư trở lại căn biệt thư, vào đến phòng khách thấy Cảnh Thiếu Trạch ngồi trên ghế, đang cầm tay của Diệp Tích, trong tay Diệp Tích đang cầm một cái thìa.
Cảnh Thiếu Trạch đang ăn thứ trong thìa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Tích.
Hình như Cảnh Thiếu Trạch đang cầm tay Diệp Tích, để cô ta đút đồ ăn cho hắn.
Cái tư thế mập mờ, gương mặt Diệp Tích đỏ bừng, rõ là ngại vì hành động vừa rồi của Cảnh Thiếu Trạch.
Ninh Thư chỉ yên lặng nhìn hai người, không nói câu nào.
“Ngon lắm, thêm một miếng nữa.” Cảnh Thiếu Trạch nhướn mày, ánh mắt có vẻ dâm đãng, cầm tay Diệp Tích múc thức ăn trong bát.
“Buông tay ra đi.” Diệp Tích đỏ mặt nói: “Để người khác nhìn thấy không hay đâu.”
/1471
|