Ninh Thư trực tiếp kể chuyện tiểu Nữu Hỗ Lộc thị bắt mình làm với Nữu Hỗ Lộc thị, cô mới không muốn bịa chuyện giấu giếm, chuyện này để Nữu Hỗ Lộc thị tự mình đi giải quyết.
Tiểu Nữu Hỗ Lộc thị sao lại khẳng định bản thân sẽ không nói chuyện này cho Nữu Hỗ Lộc thị, khai hết rồi khép lại hết cũng có thể giải quyết vấn đề.
Chuyện này không liên quan gì đến mình nữa rồi.
Đoán chừng là vì chuyện này, nên Nữu Hỗ Lộc thị không tín nhiệm Ninh Thư nữa, bình thường đều rất ít cho Ninh Thư đến gần, trong người thấy không khỏe, đều mời đại phu trong phủ, Ninh Thư cũng không quan tâm, mình nên làm cái gì thì làm cái đó.
Cô cũng chưa từng nghĩ sẽ nhận được sự tín nhiệm của Nữu Hỗ Lộc thị.
Trong lòng Ninh Thư ngầm cảm thấy tiểu Nữu Hỗ Lộc thị muốn làm gì đó, hẳn là muốn giết đứa con trong bụng Nữu Hỗ Lộc thị, để Hoằng Lịch trong tương lai sẽ sinh ra từ trong bụng của nàng.
Hoằng Lịch là Lão tứ, con Ô Lạp Na Lạp thị sinh ra là con cả, đứa con trong bụng Lý thị lần này là một bé trai, Cảnh thị thì không biết, hiện tại Nữu Hỗ Lộc thị và tiểu Nữu Hỗ Lộc thị đồng thời mang thai, không biết hai người kia người nào sẽ sinh trước.
Việc này không tới lượt Ninh Thư quản, mà cô muốn quản cũng không quản được, Ninh Thư chỉ muốn biết đến khi nào mình mới có thể rời khỏi thế giới này.
Bây giờ con của Tống cách cách được Niên thị nuôi rất tốt, có thể vịn vào đồ vật chầm chậm bước đi rồi, nên sẽ không dễ gì mà chết yểu như vậy.
Diệu Lăng. Ninh Thư đang cầm chổi quét sân, Đồng Ngọc đi tới trước mặt Ninh Thư, hỏi Ninh Thư: Thuốc mà Cách cách của Tẩm Tâm viện đưa cho nên xử lý như thế nào.
Thuốc này các người còn giữ? Ninh Thư hỏi: Không xử lý đi còn giữ lại để làm gì?
Thứ này không thể giữ lại ở bên người được, chỉ ngửi thấy mùi thôi sẽ không tốt cho nữ nhân đang mang thai. Ninh Thư hơi kinh ngạc, cũng đã mấy ngày rồi, sao vẫn còn giữ ở bên người được.
Đồng Ngọc nói: Cho nên ta mới đến hỏi ngươi thứ này nên xử lý như thế nào, Cách cách rất hoảng sợ, không biết nên làm như thế nào.
Ninh Thư lạnh nhạt nói: Tùy xử lý như thế nào cũng được, trực tiếp hòa vào nước rồi đem đi chôn là được, thực ra cũng không đáng sợ đến như vậy.
Những thứ này được trộn lại với nhau từ các loại dược liệu, pha loãng ra là không còn có tác dụng gì nữa. Ninh Thư tùy ý nói.
Đồng Ngọc nhìn Ninh Thư: Ta có thể tin ngươi được không?
Tại sao không thể tin, ta là nô tài của Cách cách, Cách cách xảy ra chuyện gì có lợi cho ta sao, ta trước đây là người của Tống cách cách, bây giờ đã theo Cách cách, Cách cách không tín nhiệm ta, lẽ nào ta theo người khác thì tình cảnh sẽ tốt hơn bây giờ sao?
Ai cũng tín nhiệm người của mình.
Đồng Ngọc nhìn thoáng qua Ninh Thư, cuối cùng nói: Ngươi quét sân đi.
Ninh Thư ừ một tiếng tiếp tục quét sân, Đồng Ngọc liếc nhìn Ninh Thư: Ta cảm giác ngươi là người rất kỳ lạ, thứ ngươi muốn có là cái gì?
Đồng Ngọc cảm thấy người này không để ý đến bất cứ chuyện gì.
Ta sợ chết, ta chỉ muốn sống. Ninh Thư cười rồi nói.
Đồng Ngọc xùy một tiếng: Chỉ cần ngươi không làm chuyện gì làm hại đến Cách cách, Cách cách tự sẽ bảo vệ ngươi.
Ta đương nhiên sẽ hướng về phía Cách cách. Ninh Thư nói.
Vẻ mặt Đồng Ngọc bình thản, không biết có nên tin vào lời nói của Ninh Thư hay không đây.
Thời gian mang thai lâu dần, Nữu Hỗ Lộc thị xuất hiện các triệu chứng có thai, hoa mắt chóng mặt thèm ngủ, đây là hiện tượng bình thường khi mang thai.
Đồng Ngọc tìm đến Ninh Thư, hỏi Ninh Thư có cách gì không, cứ nôn hết ra không ăn được gì như vậy cơ thể sẽ không chịu nổi mất.
Ninh Thư lấy một cái túi thơm chứa lá bạc hà và vỏ quýt đưa cho Đồng Ngọc, nói: Khi cảm thấy khó chịu có thể ngửi một chút, nấu ăn có thể thêm một ít giấm chua, giúp ăn ngon miệng hơn. Đồng Ngọc cầm túi thơm trở về, đưa cho đại phu xem, đại phu nói không có vấn đề gì, quả thực cảm thấy khó chịu có thể dùng cách này để kiềm chế lại một chút.
Nữu Hỗ Lộc thị cũng yên tâm, đem túi thơm Ninh Thư làm cho mang theo người, nhưng nữ nhân mang thai bị nôn nghén thuốc gì cũng không chữa khỏi, chỉ có thể kiềm chế được một chút.
Nữu Hỗ Lộc thị nôn rất khó chịu, choáng váng đầu óc không xuống nổi giường, nhưng Nữu Hỗ Lộc thị có khó chịu hơn nữa cũng sẽ không sai người đi gọi Dận Chân.
Tình cờ lúc Dận Chân đến thăm nàng, Nữu Hỗ Lộc thị mới nói mình khó chịu đến thế nào, không khiến Dận Chân chán ghét, ngược lại còn khiến Dận Chân thấy đau lòng.
Bình thường Nữu Hỗ Lộc thị sẽ không đi làm phiền Dận Chân, khi nào Dận Chân tới mới làm nũng, oán trách đôi chút, so với diễn xuất của Tống thị lúc mang thai hoàn toàn khác nhau.
Tống thị có một chút xíu vấn đề lập tức sẽ mời người, làm náo loạn hết cả lên, kết quả là chẳng có chuyện gì.
Thủ đoạn của hai người không cùng một trình độ.
Hơn nữa trong cái hậu viện này có tận mấy người mang thai, người này gọi người kia cũng gọi, Dận Chân chắc bận chết.
Ninh Thư vẫn làm công việc dọn dẹp mà a hoàn ba cấp làm như trước đây, mỗi ngày đều quét sân lau chùi, cả hai tay đều bị thô ráp.
Mẹ nó khi nào cô mới có thể rời khỏi nơi này đây trời ơi, Nữu Hỗ Lộc thị đã mang thai được năm tháng rồi, cô còn ở cái thế giới này làm cái mẹ gì nữa.
Tính cũng hai năm trôi qua rồi, hệ thống tại sao còn chưa thông báo để cô rời khỏi thế giới này.
Tiểu Nữu Hỗ Lộc thị thỉnh thoảng sẽ đến viện của Nữu Hỗ Lộc thị lê la tán dóc, mỗi lần nhìn thấy Ninh Thư đều nháy mắt với cô, Ninh Thư coi như không nhìn thấy, mình làm việc của mình.
Nữu Hỗ Lộc thị biết rõ người trước mặt muốn làm hại con mình, nhưng không thể hiện ra mặt, tiểu Nữu Hỗ Lộc thị gọi tỷ tỷ, Nữu Hỗ Lộc thị kêu muội muội, lúc hai người gặp mặt quan hệ chị em ruột rất tốt.
Tiểu Nữu Hỗ Lộc thị thấy bụng dưới của Nữu Hỗ Lộc thị hơi nhô lên, ánh mắt chợt hiện lên sự ngập ngừng, tại sao đến bây giờ đối phương còn chưa bị sảy thai.
Thấy sắc mặt Nữu Hỗ Lộc thị vẫn tốt, lại nghe thấy Nữu Hỗ Lộc thị nói cảm giác được đứa bé đang động đậy, tiểu Nữu Hỗ Lộc thị cảm thấy kế hoạch của mình đã thất bại.
Đợi đến khi đại phu tới bắt mạch, tiểu Nữu Hỗ Lộc thị hỏi đại phu: Cơ thể của tỷ tỷ ta như thế nào, trước nghe nói người tỷ ấy bị khó chịu, bây giờ khá hơn nhiều chưa.
Đại phu nói: Cách cách không sao, đứa bé cũng rất khỏe mạnh.
Thực sự không có chuyện gì sao, ta rất lo lắng cho tỷ tỷ. Nữu Hỗ Lộc thị nhìn đại phu muốn tìm ra câu trả lời chắc chắn: Tỷ tỷ thực sự không có chuyện gì sao?
Không sao ạ, rất khỏe mạnh. Đại phu nói.
Trong lòng Nữu Hỗ Lộc thị vừa thất vọng vừa tức giận, cái tên nha đầu chết tiệt kia nhận tiền rồi mà không làm việc, không làm theo chỉ thị của nàng.
Hay là bởi vì nha đầu này không có cách nào tiếp cận Nữu Hỗ Lộc thị?
Tiểu Nữu Hỗ Lộc thị xoa trán một cái, vẫy tay về phía đại phu, cho hắn lui, sau đó liền gọi đại phu lại: Ngươi chờ một chút, bây giờ có thể biết được đứa bé là con trai hay con gái chưa?
Đại phu chắp tay nói: Cái thai trong bụng Cách cách là con trai.
Tiểu Nữu Hỗ Lộc thị cười cười, bảo tỳ nữ thân cận của mình thưởng cho đại phu một ít tiền.
Đại phu nhận lấy tiền thưởng của Nữu Hỗ Lộc thị rồi đi, tiểu Nữu Hỗ Lộc thị nhìn theo bóng lưng đại phu, ánh mắt nhấp nháy, nếu như a hoàn không được, vậy thì dùng đại phu vậy.
Tiểu Nữu Hỗ Lộc thị sờ bụng của mình: Con à, mẹ làm tất cả cũng là vì con, ở cái hậu viện này, chỉ có kẻ thắng mới có thể ngồi ở vị trí cao được.
Nàng là người hiện đại, bây giờ mặt dày trở thành một tiểu thiếp, nếu không phải trong tương lai Dận Chân trở thành hoàng đế Đại Thanh, nàng cũng không muốn chung chồng với người khác, hơn nữa người đàn ông này còn có danh nghĩa là anh rể của mình.
Tiểu Nữu Hỗ Lộc thị sao lại khẳng định bản thân sẽ không nói chuyện này cho Nữu Hỗ Lộc thị, khai hết rồi khép lại hết cũng có thể giải quyết vấn đề.
Chuyện này không liên quan gì đến mình nữa rồi.
Đoán chừng là vì chuyện này, nên Nữu Hỗ Lộc thị không tín nhiệm Ninh Thư nữa, bình thường đều rất ít cho Ninh Thư đến gần, trong người thấy không khỏe, đều mời đại phu trong phủ, Ninh Thư cũng không quan tâm, mình nên làm cái gì thì làm cái đó.
Cô cũng chưa từng nghĩ sẽ nhận được sự tín nhiệm của Nữu Hỗ Lộc thị.
Trong lòng Ninh Thư ngầm cảm thấy tiểu Nữu Hỗ Lộc thị muốn làm gì đó, hẳn là muốn giết đứa con trong bụng Nữu Hỗ Lộc thị, để Hoằng Lịch trong tương lai sẽ sinh ra từ trong bụng của nàng.
Hoằng Lịch là Lão tứ, con Ô Lạp Na Lạp thị sinh ra là con cả, đứa con trong bụng Lý thị lần này là một bé trai, Cảnh thị thì không biết, hiện tại Nữu Hỗ Lộc thị và tiểu Nữu Hỗ Lộc thị đồng thời mang thai, không biết hai người kia người nào sẽ sinh trước.
Việc này không tới lượt Ninh Thư quản, mà cô muốn quản cũng không quản được, Ninh Thư chỉ muốn biết đến khi nào mình mới có thể rời khỏi thế giới này.
Bây giờ con của Tống cách cách được Niên thị nuôi rất tốt, có thể vịn vào đồ vật chầm chậm bước đi rồi, nên sẽ không dễ gì mà chết yểu như vậy.
Diệu Lăng. Ninh Thư đang cầm chổi quét sân, Đồng Ngọc đi tới trước mặt Ninh Thư, hỏi Ninh Thư: Thuốc mà Cách cách của Tẩm Tâm viện đưa cho nên xử lý như thế nào.
Thuốc này các người còn giữ? Ninh Thư hỏi: Không xử lý đi còn giữ lại để làm gì?
Thứ này không thể giữ lại ở bên người được, chỉ ngửi thấy mùi thôi sẽ không tốt cho nữ nhân đang mang thai. Ninh Thư hơi kinh ngạc, cũng đã mấy ngày rồi, sao vẫn còn giữ ở bên người được.
Đồng Ngọc nói: Cho nên ta mới đến hỏi ngươi thứ này nên xử lý như thế nào, Cách cách rất hoảng sợ, không biết nên làm như thế nào.
Ninh Thư lạnh nhạt nói: Tùy xử lý như thế nào cũng được, trực tiếp hòa vào nước rồi đem đi chôn là được, thực ra cũng không đáng sợ đến như vậy.
Những thứ này được trộn lại với nhau từ các loại dược liệu, pha loãng ra là không còn có tác dụng gì nữa. Ninh Thư tùy ý nói.
Đồng Ngọc nhìn Ninh Thư: Ta có thể tin ngươi được không?
Tại sao không thể tin, ta là nô tài của Cách cách, Cách cách xảy ra chuyện gì có lợi cho ta sao, ta trước đây là người của Tống cách cách, bây giờ đã theo Cách cách, Cách cách không tín nhiệm ta, lẽ nào ta theo người khác thì tình cảnh sẽ tốt hơn bây giờ sao?
Ai cũng tín nhiệm người của mình.
Đồng Ngọc nhìn thoáng qua Ninh Thư, cuối cùng nói: Ngươi quét sân đi.
Ninh Thư ừ một tiếng tiếp tục quét sân, Đồng Ngọc liếc nhìn Ninh Thư: Ta cảm giác ngươi là người rất kỳ lạ, thứ ngươi muốn có là cái gì?
Đồng Ngọc cảm thấy người này không để ý đến bất cứ chuyện gì.
Ta sợ chết, ta chỉ muốn sống. Ninh Thư cười rồi nói.
Đồng Ngọc xùy một tiếng: Chỉ cần ngươi không làm chuyện gì làm hại đến Cách cách, Cách cách tự sẽ bảo vệ ngươi.
Ta đương nhiên sẽ hướng về phía Cách cách. Ninh Thư nói.
Vẻ mặt Đồng Ngọc bình thản, không biết có nên tin vào lời nói của Ninh Thư hay không đây.
Thời gian mang thai lâu dần, Nữu Hỗ Lộc thị xuất hiện các triệu chứng có thai, hoa mắt chóng mặt thèm ngủ, đây là hiện tượng bình thường khi mang thai.
Đồng Ngọc tìm đến Ninh Thư, hỏi Ninh Thư có cách gì không, cứ nôn hết ra không ăn được gì như vậy cơ thể sẽ không chịu nổi mất.
Ninh Thư lấy một cái túi thơm chứa lá bạc hà và vỏ quýt đưa cho Đồng Ngọc, nói: Khi cảm thấy khó chịu có thể ngửi một chút, nấu ăn có thể thêm một ít giấm chua, giúp ăn ngon miệng hơn. Đồng Ngọc cầm túi thơm trở về, đưa cho đại phu xem, đại phu nói không có vấn đề gì, quả thực cảm thấy khó chịu có thể dùng cách này để kiềm chế lại một chút.
Nữu Hỗ Lộc thị cũng yên tâm, đem túi thơm Ninh Thư làm cho mang theo người, nhưng nữ nhân mang thai bị nôn nghén thuốc gì cũng không chữa khỏi, chỉ có thể kiềm chế được một chút.
Nữu Hỗ Lộc thị nôn rất khó chịu, choáng váng đầu óc không xuống nổi giường, nhưng Nữu Hỗ Lộc thị có khó chịu hơn nữa cũng sẽ không sai người đi gọi Dận Chân.
Tình cờ lúc Dận Chân đến thăm nàng, Nữu Hỗ Lộc thị mới nói mình khó chịu đến thế nào, không khiến Dận Chân chán ghét, ngược lại còn khiến Dận Chân thấy đau lòng.
Bình thường Nữu Hỗ Lộc thị sẽ không đi làm phiền Dận Chân, khi nào Dận Chân tới mới làm nũng, oán trách đôi chút, so với diễn xuất của Tống thị lúc mang thai hoàn toàn khác nhau.
Tống thị có một chút xíu vấn đề lập tức sẽ mời người, làm náo loạn hết cả lên, kết quả là chẳng có chuyện gì.
Thủ đoạn của hai người không cùng một trình độ.
Hơn nữa trong cái hậu viện này có tận mấy người mang thai, người này gọi người kia cũng gọi, Dận Chân chắc bận chết.
Ninh Thư vẫn làm công việc dọn dẹp mà a hoàn ba cấp làm như trước đây, mỗi ngày đều quét sân lau chùi, cả hai tay đều bị thô ráp.
Mẹ nó khi nào cô mới có thể rời khỏi nơi này đây trời ơi, Nữu Hỗ Lộc thị đã mang thai được năm tháng rồi, cô còn ở cái thế giới này làm cái mẹ gì nữa.
Tính cũng hai năm trôi qua rồi, hệ thống tại sao còn chưa thông báo để cô rời khỏi thế giới này.
Tiểu Nữu Hỗ Lộc thị thỉnh thoảng sẽ đến viện của Nữu Hỗ Lộc thị lê la tán dóc, mỗi lần nhìn thấy Ninh Thư đều nháy mắt với cô, Ninh Thư coi như không nhìn thấy, mình làm việc của mình.
Nữu Hỗ Lộc thị biết rõ người trước mặt muốn làm hại con mình, nhưng không thể hiện ra mặt, tiểu Nữu Hỗ Lộc thị gọi tỷ tỷ, Nữu Hỗ Lộc thị kêu muội muội, lúc hai người gặp mặt quan hệ chị em ruột rất tốt.
Tiểu Nữu Hỗ Lộc thị thấy bụng dưới của Nữu Hỗ Lộc thị hơi nhô lên, ánh mắt chợt hiện lên sự ngập ngừng, tại sao đến bây giờ đối phương còn chưa bị sảy thai.
Thấy sắc mặt Nữu Hỗ Lộc thị vẫn tốt, lại nghe thấy Nữu Hỗ Lộc thị nói cảm giác được đứa bé đang động đậy, tiểu Nữu Hỗ Lộc thị cảm thấy kế hoạch của mình đã thất bại.
Đợi đến khi đại phu tới bắt mạch, tiểu Nữu Hỗ Lộc thị hỏi đại phu: Cơ thể của tỷ tỷ ta như thế nào, trước nghe nói người tỷ ấy bị khó chịu, bây giờ khá hơn nhiều chưa.
Đại phu nói: Cách cách không sao, đứa bé cũng rất khỏe mạnh.
Thực sự không có chuyện gì sao, ta rất lo lắng cho tỷ tỷ. Nữu Hỗ Lộc thị nhìn đại phu muốn tìm ra câu trả lời chắc chắn: Tỷ tỷ thực sự không có chuyện gì sao?
Không sao ạ, rất khỏe mạnh. Đại phu nói.
Trong lòng Nữu Hỗ Lộc thị vừa thất vọng vừa tức giận, cái tên nha đầu chết tiệt kia nhận tiền rồi mà không làm việc, không làm theo chỉ thị của nàng.
Hay là bởi vì nha đầu này không có cách nào tiếp cận Nữu Hỗ Lộc thị?
Tiểu Nữu Hỗ Lộc thị xoa trán một cái, vẫy tay về phía đại phu, cho hắn lui, sau đó liền gọi đại phu lại: Ngươi chờ một chút, bây giờ có thể biết được đứa bé là con trai hay con gái chưa?
Đại phu chắp tay nói: Cái thai trong bụng Cách cách là con trai.
Tiểu Nữu Hỗ Lộc thị cười cười, bảo tỳ nữ thân cận của mình thưởng cho đại phu một ít tiền.
Đại phu nhận lấy tiền thưởng của Nữu Hỗ Lộc thị rồi đi, tiểu Nữu Hỗ Lộc thị nhìn theo bóng lưng đại phu, ánh mắt nhấp nháy, nếu như a hoàn không được, vậy thì dùng đại phu vậy.
Tiểu Nữu Hỗ Lộc thị sờ bụng của mình: Con à, mẹ làm tất cả cũng là vì con, ở cái hậu viện này, chỉ có kẻ thắng mới có thể ngồi ở vị trí cao được.
Nàng là người hiện đại, bây giờ mặt dày trở thành một tiểu thiếp, nếu không phải trong tương lai Dận Chân trở thành hoàng đế Đại Thanh, nàng cũng không muốn chung chồng với người khác, hơn nữa người đàn ông này còn có danh nghĩa là anh rể của mình.
/1471
|