Ninh Thư tắm rửa xong xuôi chuẩn bị đi ngủ, bắt đầu tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, bất kể thế nào cũng phải có một tinh thần và thể xác khỏe mạnh mới có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Ninh Thư cảm thấy khá may mắn vì Tuyệt Thế Võ Công là của mình chứ không phải đổi lấy từ hệ thống, nếu không thì bây giờ cô không cách nào tu luyện được.
Đúng là chuyện gì cũng phải dựa vào bản thân tự học hỏi, những thứ trong hệ thống nói lấy là lấy, nói thu hồi liền thu hồi, bất ngờ không kịp trở tay, hoàn toàn không quan tâm tới sự sống chết của người ta.
Ba a hoàn cùng phòng đều đi ngủ rồi, Ninh Thư thầm niệm khẩu quyết Tuyệt Thế Võ Công trong lòng.
Cốc, cốc, cốc... Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, từng tiếng vang lên rất có nhịp điệu, cứ như đang gõ vào lòng người vậy.
Ưm, ai ra mở cửa đi, chắc là các chủ tử cần sai gì đấy. Một a hoàn lên tiếng bằng giọng mũi nhàn nhạt.
Chắc là Tống cách cách đang mang thai cần việc gì rồi, chủ tử nhà ai thì người ấy ra mà mở cửa. Một a hoàn khác lên tiếng.
Tuy là nói như vậy nhưng ba a hoàn đều bật dậy ra khỏi giường.
Ninh Thư nghe tiếng gõ cửa trong lòng có chút sốt ruột, bỗng chốc liền có cảm giác hãi hùng khiếp vía.
Để ta ra mở cửa. Thấy Ninh Thư không động đậy, một a hoàn lườm cô một cái, xỏ giày vào, khêu bấc đèn lên để ngọn đèn dầu sáng hơn rồi mới ra mở cửa.
Cót két một tiếng cửa liền mở ra, Ninh Thư hướng về phía cửa liền nhìn thấy a hoàn ra mở cửa xụi lơ trên mặt đất, không có giằng co, cũng không có kêu la đau đớn, cứ thế nằm vật xuống sàn nhà, tắt thở.
Trái tim trong ngực Ninh Thư nặng nề đập, Ninh Thư vội vàng nhảy xuống giường, không buồn xỏ giày chạy thẳng ra cửa, chạy ra tới cửa cô lập tức lùi bước về sau.
Bởi vì cô nhìn thấy một họng súng đen như mực đang nhắm thẳng vào mình.
Súng?
Ngay sau đó một nam nhân mặc áo khoác ngoài màu đen bước vào, vạt áo khẽ tung bay, cả người hắn toát ra hơi thở vô cùng lạnh lẽo, lúc này súng trong tay hắn đang nhắm thẳng vào đầu Ninh Thư.
Ninh Thư: Σ (° °) ︴
Đại... Đại thúc!
Đại thúc mặc áo khoác màu đen, lúc này bên ngoài tối đen như mực, hắn tựa như ma quỷ, lạnh lùng vô cùng.
Bị họng súng đen bóng kề vào đầu, lông tơ trên người Ninh Thư dựng hết cả lên, ngay cả linh hồn cũng đang run rẩy giống như gặp phải thứ gì kinh khủng lắm.
Vẻ mặt Ninh Thư run rẩy, trên trán đều túa ra mồ hôi lạnh, bị súng chĩa vào đầu thế này Ninh Thư mới nhận ra bản thân muốn mở lời cũng hết sức khó khăn.
Cứ như con ếch bị rắn độc nhìn chằm chằm, chẳng khác nào gặp phải khắc tinh của đời mình.
Ninh Thư giơ tay lên tỏ ý đầu hàng, đây là triều Thanh, ngươi cầm súng là phạm quy rồi, dựa vào cái ngóe gì mà chơi ngông thế!
Ninh Thư dám cam đoan cô chỉ cần khẽ động một cái lập tức sẽ bị bắn chết.
Giáo Y đại thúc đẩy mắt kính, nhăn mày nhìn Ninh Thư, mở miệng nói: Nhiệm vụ giả trung cấp?
Mặc dù tỏ ra nghi ngờ nhưng ngữ điệu vô cùng bình thản, thậm chí là lạnh lùng.
Giáo Y đại thúc rời họng súng khỏi người Ninh Thư, nhắm tới hai a hoàn khác trong phòng.
Ta cầu xin ngươi, tha cho ta, ta sai rồi, ta sẽ rời khỏi thế giới này ngay lập tức. Một a hoàn quỳ xuống đất, dập đầu trước mặt Giáo Y đại thúc, dáng vẻ vô cùng ân hận, nước mắt nước mũi giàn giụa trên mặt.
Ninh Thư: Ngây dại...
Giáo Y đại thúc nhíu mày nói: Được.
Cảm ơn. A hoàn vừa khóc vừa cười, nhưng giây tiếp theo biểu cảm liền cứng ngắc, cả người ngã nhào xuống đất, trên người không có vết thương nào nhưng đã tắt thở rồi.
Hơn nữa Ninh Thư không hề nghe thấy tiếng súng nổ, cử động cần cổ cứng ngắc nhìn a hoàn ngã sóng xoài trên mặt đất, ngoảnh lại thấy Giáo Y đại thúc đang nhìn mình, Ninh Thư lập tức sợ muốn tè ra quần.
Tới lượt ngươi rồi. Đại thúc hướng nòng súng về phía a hoàn đang ôm chăn run lẩy bẩy, bóp cò, a hoàn nọ không chút phản kháng mà chết tươi.
Mồ hôi trên trán Ninh Thư tuôn ra như suối, từng tế bào trong cơ thể đều đang run bần bật, khi đại thúc nhìn qua phía cô, da mặt Ninh Thư co giật càng kịch liệt hơn.
Đến bây giờ Ninh Thư vẫn giữ một vẻ mặt dại ra như “dog”. Khoé mắt liếc thấy vạt áo khoác ngoài của đại thúc khẽ lay động, trong đầu Ninh Thư liền điên cuồng gào thét 2333.
Tình cảnh bây giờ là thế nào đây, sao ta lại gặp một tên biến thái thế này. Ninh Thư gào lên với 2333: Phải làm thế nào bây giờ?
Chạy đi. 2333 phun ra một câu.
Đại thúc bây giờ còn khủng bố hơn trước, còn có chút kỳ quái. Ninh Thư chậm rãi nhích ra phía cửa, cô không thể bị giết. Chết rồi thì nhiệm vụ phải làm thế nào, chết rồi lại phải làm lại từ đầu, tới lúc đó muốn thăng cấp làm nhiệm vụ giả trung cấp phải cần gấp đôi điểm tích lũy.
Khó khăn lắm mới trở thành nhiệm vụ giả trung cấp, nhiệm vụ lần này bất kể thế nào cô cũng phải hoàn thành.
Rốt cuộc thân phận của đại thúc là gì?
Giáo Y đại thúc ngoảnh đầu lại nhìn Ninh Thư, nhàn nhạt nói: Bọn họ đều bị xóa sổ rồi, chỉ còn mình cô cô đơn lẻ loi ở nơi này thật sự khiến người ta bực bội mà.
Ninh Thư: Σ(°°)︴
Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của đại thúc thật hết thuốc chữa rồi, giết mất ba người, để lại một người lẻ loi đơn độc, nên cứ dứt khoát tiêu diệt hết có phải không?
Con mợ nó, cô bây giờ chính là nằm không cũng bị trúng đạn mà.
Tôi không biết gì hết, chú tha cho tôi được không? Ninh Thư nói với đại thúc.
Đại thúc liếc Ninh Thư một cái, đẩy gọng kính, quét mắt một lượt căn phòng rồi hỏi Ninh Thư: Cô nằm ở giường nào?
Gì cơ? Ninh Thư trừng mắt nhìn Giáo Y đại thúc, Chú nói gì cơ?
Hắn nhất định là muốn cô hiến thân cho hắn nên mới hỏi cô ngủ ở giường nào. Giọng 2333 vang lên trong đầu Ninh Thư.
Giáo Y đại thúc nhếch khóe miệng, mắt kính lóe lên một tia lạnh lẽo trông hắn càng quỷ quái hơn, nhất là đứng ở trong căn phòng này, có cặp chân dài của hắn làm nền khiến cho cả căn phòng trở nên thấp bé hơn rất nhiều.
Ninh Thư bất giác cảm thấy đại thúc nghe được những lời 2333 vừa nói, khóe miệng nhếch lên với độ cong kia mới đáng sợ làm sao, Ninh Thư liền vội vã chỉ vào một chiếc giường: Tôi ngủ ở đây.
Phủi sạch sẽ bụi trên giường cho tôi. Đại thúc lạnh nhạt nói.
Ninh Thư: Σ(°°)︴
Đây là muốn làm gì?
Dưới ánh nhìn của đại thúc, Ninh Thư khom người phủi bụi trên giường, Giáo Y đại thúc lui về phía sau mấy bước, lạnh lùng nhìn Ninh Thư sửa sang lại giường chiếu.
Xong, xong rồi. Ninh Thư nói với đại thúc đang mân mê khẩu súng.
Đại thúc lúc này mới ngồi xuống, hai chân bắt chéo vào nhau, lộ ra đôi chân dài miên man.
Ninh Thư vốn cũng muốn ngồi xuống, sát bên cạnh đại thúc nhưng Giáo Y đại thúc xoay đầu lại nhìn Ninh Thư nói: Tránh xa tôi ra.
Ninh Thư:...
Sắp đặt mông xuống giường rồi nên Ninh Thư chỉ có thể lúng túng đứng lên, nói: Uống trà không? Tôi đi nấu nước pha trà cho chú.
Giáo Y đại thúc nhẹ nhàng nhìn Ninh Thư một cái nhưng không nói gì. Ninh Thư thăm dò chạy hai bước về phía cửa, thấy Giáo Y đại thúc không có chĩa súng vào cô liền lập tức chạy vù ra khỏi phòng cứ như bị lửa cháy tới mông.
Cứu tôi với!
Ninh Thư điên cuồng chạy tới nhà bếp, cài then cửa thật chặt, tựa vào cửa thở hổn hển. Đúng là nước sôi nóng cháy mông mà, cô cũng không dám trở về phòng nữa, về đó chưa biết chừng sẽ bị xóa sổ mất.
Mà Ninh Thư cũng không hiểu tại sao đại thúc lại muốn giết những nhiệm vụ giả kia?
Ninh Thư cảm thấy khá may mắn vì Tuyệt Thế Võ Công là của mình chứ không phải đổi lấy từ hệ thống, nếu không thì bây giờ cô không cách nào tu luyện được.
Đúng là chuyện gì cũng phải dựa vào bản thân tự học hỏi, những thứ trong hệ thống nói lấy là lấy, nói thu hồi liền thu hồi, bất ngờ không kịp trở tay, hoàn toàn không quan tâm tới sự sống chết của người ta.
Ba a hoàn cùng phòng đều đi ngủ rồi, Ninh Thư thầm niệm khẩu quyết Tuyệt Thế Võ Công trong lòng.
Cốc, cốc, cốc... Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, từng tiếng vang lên rất có nhịp điệu, cứ như đang gõ vào lòng người vậy.
Ưm, ai ra mở cửa đi, chắc là các chủ tử cần sai gì đấy. Một a hoàn lên tiếng bằng giọng mũi nhàn nhạt.
Chắc là Tống cách cách đang mang thai cần việc gì rồi, chủ tử nhà ai thì người ấy ra mà mở cửa. Một a hoàn khác lên tiếng.
Tuy là nói như vậy nhưng ba a hoàn đều bật dậy ra khỏi giường.
Ninh Thư nghe tiếng gõ cửa trong lòng có chút sốt ruột, bỗng chốc liền có cảm giác hãi hùng khiếp vía.
Để ta ra mở cửa. Thấy Ninh Thư không động đậy, một a hoàn lườm cô một cái, xỏ giày vào, khêu bấc đèn lên để ngọn đèn dầu sáng hơn rồi mới ra mở cửa.
Cót két một tiếng cửa liền mở ra, Ninh Thư hướng về phía cửa liền nhìn thấy a hoàn ra mở cửa xụi lơ trên mặt đất, không có giằng co, cũng không có kêu la đau đớn, cứ thế nằm vật xuống sàn nhà, tắt thở.
Trái tim trong ngực Ninh Thư nặng nề đập, Ninh Thư vội vàng nhảy xuống giường, không buồn xỏ giày chạy thẳng ra cửa, chạy ra tới cửa cô lập tức lùi bước về sau.
Bởi vì cô nhìn thấy một họng súng đen như mực đang nhắm thẳng vào mình.
Súng?
Ngay sau đó một nam nhân mặc áo khoác ngoài màu đen bước vào, vạt áo khẽ tung bay, cả người hắn toát ra hơi thở vô cùng lạnh lẽo, lúc này súng trong tay hắn đang nhắm thẳng vào đầu Ninh Thư.
Ninh Thư: Σ (° °) ︴
Đại... Đại thúc!
Đại thúc mặc áo khoác màu đen, lúc này bên ngoài tối đen như mực, hắn tựa như ma quỷ, lạnh lùng vô cùng.
Bị họng súng đen bóng kề vào đầu, lông tơ trên người Ninh Thư dựng hết cả lên, ngay cả linh hồn cũng đang run rẩy giống như gặp phải thứ gì kinh khủng lắm.
Vẻ mặt Ninh Thư run rẩy, trên trán đều túa ra mồ hôi lạnh, bị súng chĩa vào đầu thế này Ninh Thư mới nhận ra bản thân muốn mở lời cũng hết sức khó khăn.
Cứ như con ếch bị rắn độc nhìn chằm chằm, chẳng khác nào gặp phải khắc tinh của đời mình.
Ninh Thư giơ tay lên tỏ ý đầu hàng, đây là triều Thanh, ngươi cầm súng là phạm quy rồi, dựa vào cái ngóe gì mà chơi ngông thế!
Ninh Thư dám cam đoan cô chỉ cần khẽ động một cái lập tức sẽ bị bắn chết.
Giáo Y đại thúc đẩy mắt kính, nhăn mày nhìn Ninh Thư, mở miệng nói: Nhiệm vụ giả trung cấp?
Mặc dù tỏ ra nghi ngờ nhưng ngữ điệu vô cùng bình thản, thậm chí là lạnh lùng.
Giáo Y đại thúc rời họng súng khỏi người Ninh Thư, nhắm tới hai a hoàn khác trong phòng.
Ta cầu xin ngươi, tha cho ta, ta sai rồi, ta sẽ rời khỏi thế giới này ngay lập tức. Một a hoàn quỳ xuống đất, dập đầu trước mặt Giáo Y đại thúc, dáng vẻ vô cùng ân hận, nước mắt nước mũi giàn giụa trên mặt.
Ninh Thư: Ngây dại...
Giáo Y đại thúc nhíu mày nói: Được.
Cảm ơn. A hoàn vừa khóc vừa cười, nhưng giây tiếp theo biểu cảm liền cứng ngắc, cả người ngã nhào xuống đất, trên người không có vết thương nào nhưng đã tắt thở rồi.
Hơn nữa Ninh Thư không hề nghe thấy tiếng súng nổ, cử động cần cổ cứng ngắc nhìn a hoàn ngã sóng xoài trên mặt đất, ngoảnh lại thấy Giáo Y đại thúc đang nhìn mình, Ninh Thư lập tức sợ muốn tè ra quần.
Tới lượt ngươi rồi. Đại thúc hướng nòng súng về phía a hoàn đang ôm chăn run lẩy bẩy, bóp cò, a hoàn nọ không chút phản kháng mà chết tươi.
Mồ hôi trên trán Ninh Thư tuôn ra như suối, từng tế bào trong cơ thể đều đang run bần bật, khi đại thúc nhìn qua phía cô, da mặt Ninh Thư co giật càng kịch liệt hơn.
Đến bây giờ Ninh Thư vẫn giữ một vẻ mặt dại ra như “dog”. Khoé mắt liếc thấy vạt áo khoác ngoài của đại thúc khẽ lay động, trong đầu Ninh Thư liền điên cuồng gào thét 2333.
Tình cảnh bây giờ là thế nào đây, sao ta lại gặp một tên biến thái thế này. Ninh Thư gào lên với 2333: Phải làm thế nào bây giờ?
Chạy đi. 2333 phun ra một câu.
Đại thúc bây giờ còn khủng bố hơn trước, còn có chút kỳ quái. Ninh Thư chậm rãi nhích ra phía cửa, cô không thể bị giết. Chết rồi thì nhiệm vụ phải làm thế nào, chết rồi lại phải làm lại từ đầu, tới lúc đó muốn thăng cấp làm nhiệm vụ giả trung cấp phải cần gấp đôi điểm tích lũy.
Khó khăn lắm mới trở thành nhiệm vụ giả trung cấp, nhiệm vụ lần này bất kể thế nào cô cũng phải hoàn thành.
Rốt cuộc thân phận của đại thúc là gì?
Giáo Y đại thúc ngoảnh đầu lại nhìn Ninh Thư, nhàn nhạt nói: Bọn họ đều bị xóa sổ rồi, chỉ còn mình cô cô đơn lẻ loi ở nơi này thật sự khiến người ta bực bội mà.
Ninh Thư: Σ(°°)︴
Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của đại thúc thật hết thuốc chữa rồi, giết mất ba người, để lại một người lẻ loi đơn độc, nên cứ dứt khoát tiêu diệt hết có phải không?
Con mợ nó, cô bây giờ chính là nằm không cũng bị trúng đạn mà.
Tôi không biết gì hết, chú tha cho tôi được không? Ninh Thư nói với đại thúc.
Đại thúc liếc Ninh Thư một cái, đẩy gọng kính, quét mắt một lượt căn phòng rồi hỏi Ninh Thư: Cô nằm ở giường nào?
Gì cơ? Ninh Thư trừng mắt nhìn Giáo Y đại thúc, Chú nói gì cơ?
Hắn nhất định là muốn cô hiến thân cho hắn nên mới hỏi cô ngủ ở giường nào. Giọng 2333 vang lên trong đầu Ninh Thư.
Giáo Y đại thúc nhếch khóe miệng, mắt kính lóe lên một tia lạnh lẽo trông hắn càng quỷ quái hơn, nhất là đứng ở trong căn phòng này, có cặp chân dài của hắn làm nền khiến cho cả căn phòng trở nên thấp bé hơn rất nhiều.
Ninh Thư bất giác cảm thấy đại thúc nghe được những lời 2333 vừa nói, khóe miệng nhếch lên với độ cong kia mới đáng sợ làm sao, Ninh Thư liền vội vã chỉ vào một chiếc giường: Tôi ngủ ở đây.
Phủi sạch sẽ bụi trên giường cho tôi. Đại thúc lạnh nhạt nói.
Ninh Thư: Σ(°°)︴
Đây là muốn làm gì?
Dưới ánh nhìn của đại thúc, Ninh Thư khom người phủi bụi trên giường, Giáo Y đại thúc lui về phía sau mấy bước, lạnh lùng nhìn Ninh Thư sửa sang lại giường chiếu.
Xong, xong rồi. Ninh Thư nói với đại thúc đang mân mê khẩu súng.
Đại thúc lúc này mới ngồi xuống, hai chân bắt chéo vào nhau, lộ ra đôi chân dài miên man.
Ninh Thư vốn cũng muốn ngồi xuống, sát bên cạnh đại thúc nhưng Giáo Y đại thúc xoay đầu lại nhìn Ninh Thư nói: Tránh xa tôi ra.
Ninh Thư:...
Sắp đặt mông xuống giường rồi nên Ninh Thư chỉ có thể lúng túng đứng lên, nói: Uống trà không? Tôi đi nấu nước pha trà cho chú.
Giáo Y đại thúc nhẹ nhàng nhìn Ninh Thư một cái nhưng không nói gì. Ninh Thư thăm dò chạy hai bước về phía cửa, thấy Giáo Y đại thúc không có chĩa súng vào cô liền lập tức chạy vù ra khỏi phòng cứ như bị lửa cháy tới mông.
Cứu tôi với!
Ninh Thư điên cuồng chạy tới nhà bếp, cài then cửa thật chặt, tựa vào cửa thở hổn hển. Đúng là nước sôi nóng cháy mông mà, cô cũng không dám trở về phòng nữa, về đó chưa biết chừng sẽ bị xóa sổ mất.
Mà Ninh Thư cũng không hiểu tại sao đại thúc lại muốn giết những nhiệm vụ giả kia?
/1471
|