Ninh Thư thừa nhận bản thân có chút lo được lo mất, trong lòng có hơi hoảng, vòng tới vòng lui trong không gian hệ thống.
Cái bộ dạng này của cô thật giống con chó tự cắn đuôi mình. 2333 nói.
Ninh Thư:...
Có thể tiết lộ một chút về nhiệm vụ lần này không? Ninh Thư nói với 2333: Ta có chút hoảng rồi.
Chớ có hoảng, chưa biết chừng nhiệm vụ lại dễ như ăn kẹo thì sao? 2333 an ủi Ninh Thư: Chúng ta sợ gì chứ.
Ninh Thư: Ha hả...
Cũng không phải là ngươi làm nhiệm vụ nên mới nói hay như vậy.
Ninh Thư thức dậy, cảm thấy mình quá lo lắng rồi bèn thầm niệm Thanh Tâm chú trong lòng, lại nghĩ thực ra cũng chẳng có gì ghê gớm, cùng lắm thì làm lại từ đầu, đã hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ như vậy, Ninh Thư cảm thấy lần này mình sẽ làm được.
Ninh Thư lại đến không gian ảo đi dạo một vòng, chủ yếu là đến quán ăn một bữa, thức ăn ở quán có ăn nhiều tới mấy cũng không thừa, ăn vào là tiêu hóa ngay, có thể gây nghiện. Ninh Thư lần nào cũng vung ra vài nghìn điểm tích lũy đổi lấy một bàn đầy thức ăn, thử một lượt tất cả các món.
May mắn cô chỉ là một linh hồn, nếu là con người mà rượu chè ăn uống quá độ như này chắc chắn sẽ trở thành một mụ mập ú. 2333 khinh bỉ nói.
Chính vì biết mình chỉ là một linh hồn nên mới ăn uống không chút kiêng nể như vậy chứ.
Đánh chén một bữa no say, Ninh Thư mới trở về không gian hệ thống, bình tâm lại, lấy một cuốn sách trên giá sách ra xem, lòng cô quả thực bình ổn hơn rất nhiều.
Đọc hết một quyển sách, Ninh Thư lại chậm rãi tưới nước cho bồn hoa, chạy trên máy chạy bộ một lúc, cứ chỗ này tạt một chút, chỗ kia ghé một lát.
Có phải cô không muốn tiến vào nhiệm vụ không? Lần chần như vậy làm gì? 2333 hỏi.
Ninh Thư ngồi xếp bằng ở trên ghế sô - pha, nói: Ta vẫn chưa sẵn sàng, để ta chuẩn bị trước tâm lý đã.
Cần chuẩn bị cái gì cơ? Giọng điệu 2333 có chút ngờ vực.
Chuẩn bị tâm lý.
Tín hiệu từ hệ thống: 2333 không muốn nói chuyện với cô, đồng thời ném cho cô một bãi shit.
Ninh Thư vươn người một cái, vốn định tiến vào thế giới nhiệm vụ song cô bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, 2333 không còn hữu dụng nữa rồi nhưng có một người có thể nói cho cô biết khi làm nhiệm vụ thực tập phải lưu ý những gì.
Ninh Thư bước vào không gian ảo, đầu óc quay mòng một hồi, khi mở mắt ra thì đã đang ở trên đường rồi.
Ninh Thư không chút chần chừ, một mạch đi đến phòng tư vấn, tới cửa, cô bỗng xót xa cho số điểm tích lũy sắp vơi đi của mình.
Bước vào phòng tư vấn, Ninh Thư lại ngửi thấy một mùi hương tựa như trầm hương, khi cô hít vào, linh hồn liền cảm thấy mát rượi, dường như mọi bụi bặm trong tâm hồn đều đang dần dần được gột sạch.
Ninh Thư ra sức hít vào mùi hương trầm tao nhã.
Một người đàn ông tóc bạc từ trong phòng bước ra, cầm trên tay một cuốn sách có bìa sách làm bằng da, từ tốn ngồi xuống, mọi động tác đều toát lên phong thái của lễ nghi quý tộc cổ xưa.
Mời ngồi. Người đàn ông đặt cuốn sách ở trong tay xuống bàn, mở ra, nói với Ninh Thư trong khi đầu vẫn không hề ngẩng lên.
Ninh Thư ngồi ở phía đối diện với người đàn ông tóc bạc, mũi vẫn không ngừng hít lấy mùi trầm hương, nói: Khi làm nhiệm vụ thực tập trung cấp cần phải chú ý những gì, à không, tôi trước hết muốn hỏi, phí tư vấn cho nhiệm vụ này là bao nhiêu?
Một triệu điểm tích lũy. Người đàn ông tóc bạc nhàn nhạt nói.
Ninh Thư: Chết rồi, chết thật rồi...Da mặt Ninh Thư giật giật, lần trước ba trăm nghìn, lần này hẳn một triệu điểm.
Tại sao lại đắt như vậy? May mà cô hỏi trước, bằng không tư vấn xong phải bỏ ra một triệu điểm chắc cô sợ tới hồn bay phách lạc mất.
Cô cũng có thể chọn không tư vấn nữa, trả tôi hai trăm nghìn điểm thì cô có thể đi. Người đàn ông tóc bạc lạnh nhạt nói, ngón tay với những khớp xương rõ ràng gập cuốn sách lại.
Ninh Thư thiếu chút nữa bị đôi bàn tay này hớp mất hồn, lập tức phản ứng kịp: Tại sao chưa tư vấn mà đã thu hai trăm nghìn điểm tích lũy?
Thật là ác độc mà, tự ý quyết định giá cả, mở mồm ra là được một triệu điểm, ngươi cướp luôn của người ta đi cho rồi. Trước giờ chưa từng gặp người nào lòng dạ thâm độc như vậy, khổ một nỗi là cô chỉ có thể tìm tới hắn mà thôi.
Người đàn ông tóc bạc ngước lên nhìn Ninh Thư: Từ khi cô bước chân vào phòng tư vấn thì bắt đầu tính phí rồi, hương thơm mà cô ngửi thấy chính là trầm hương đó, thứ này quý giá tới mức không thể nào ước lượng nổi giá trị của nó.
Ninh Thư lập tức nín thở: Ta không có hít nha.
Nếu tư vấn xong xuôi rồi thu tiền thì không nói làm gì, đằng này chưa tư vấn gì mà đã thu của người ta hai trăm nghìn điểm, Ninh Thư hỏi hắn: Ta muốn biết làm nhiệm vụ thực tập cần chú ý những gì.
Không chỉ nhiệm vụ thực tập sơ cấp, nhiệm vụ thực tập trung cấp hay nhiệm vụ thực tập cao cấp, còn có những cấp cao hơn nữa, khoan hãy nói tới có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không, quan trọng nhất chính là phải giữ được tính mạng, không được chết trong khi làm nhiệm vụ.
Chỉ cần chờ tới lúc hệ thống phụ trợ thông báo có thể rời khỏi thế giới nhiệm vụ, cũng coi là đã hoàn thành nhiệm vụ, hoàn thành 60% nhiệm vụ cũng coi như đã vượt qua. Người đàn ông tóc bạc chậm rãi nói một tràng, Ninh Thư nghe rất rõ ràng.
Trong đầu Ninh Thư có chút hoảng, đồng thời trong lòng bỗng nhiên ớn lạnh: Khi làm nhiệm vụ thực tập có thể nguy hiểm tới tính mạng?
Tất nhiên rồi. Càng lên cao nhiệm vụ thực tập càng nguy hiểm. Người đàn ông tóc bạc lại nói tiếp: Bất kể thực tập gì, cũng phải giữ lấy tính mạng, không chết trong khi làm nhiệm vụ là được, có thể tiến hành nhiệm vụ với điều kiện tiên quyết là không đe doạ tới tính mạng.
Ninh Thư gật đầu tỏ ý mình đã hiểu, quả thật vẫn là nên hỏi người trong cuộc, thế nhưng vừa nghĩ tới lệ phí tư vấn, Ninh Thư lại quặn hết ruột gan, không, phải nói là đứt ruột đứt gan mới đúng.
Ninh Thư run rẩy lấy thẻ tích điểm ra, thanh toán một triệu điểm tích lũy.
Lúc từ phòng tư vấn đi ra, Ninh thư bước thật chậm, hít lấy hít để mùi trầm hương, mỗi lần hít vào đều cảm thấy cả linh hồn như đang thả trôi trong làn nước mát rười rượi, trong lòng hết sức bình yên.
Quả là thứ tốt.
Ninh Thư nhìn tấm biển của phòng tư vấn, cảm thấy lại bị hớ rồi, thật đau lòng quá đi.
Ninh Thư có thể cảm nhận được người đàn ông tóc bạc này khá mạnh, ít ra thì trong không gian ảo này không ai có thể chọc tới hắn.
Ninh Thư rất muốn ăn quỵt nhưng lại không dám.
Ninh Thư rốt cuộc cũng hiểu ra, có lẽ 2333 biết quy tắc này, cũng biết những quy tắc thực tập này nhưng những chuyện như vậy không được phép nói ra từ miệng 2333.
Ầy, mình mới thật bé nhỏ làm sao, chẳng khác gì một con kiến hôi.
Trở về không gian hệ thống, Ninh Thư hỏi 2333: Có phải ta nhỏ bé lắm không?
Đúng vậy, rất nhỏ bé. 2333 đáp. Nhưng mà mọi người đều từ nhỏ bé mà trở nên lớn mạnh, ta ban đầu còn tưởng là cô chẳng trụ được bao lâu, thế mà bây giờ cô đã trở thành người làm nhiệm vụ trung cấp rồi, sau này có thể còn lớn mạnh hơn nữa.
Không cần quá bận tâm đến một triệu điểm tích lũy kia, có thể sử dụng điểm tích lũy để đổi lấy sự chỉ bảo của người đi trước thì cũng đáng mà. 2333 nhìn vẻ mặt đau khổ của Ninh Thư, nói tiếp: Đừng có keo kiệt như vậy chứ, hào phóng lên nào.
Ninh Thư: Ha hả...
Bình thường chỉ biết giả chết, lại nói ra những lời vô nghĩa như vậy, quả thật là không còn gì để nói nữa rồi.
Có điều 2333 bây giờ không còn mặc định cô sẽ không thể đi tiếp được như trước nữa, nó đang khích lệ cô, ngày trước nó luôn tỏ thái độ thờ ơ, coi thường người làm nhiệm vụ là mình.
Cái bộ dạng này của cô thật giống con chó tự cắn đuôi mình. 2333 nói.
Ninh Thư:...
Có thể tiết lộ một chút về nhiệm vụ lần này không? Ninh Thư nói với 2333: Ta có chút hoảng rồi.
Chớ có hoảng, chưa biết chừng nhiệm vụ lại dễ như ăn kẹo thì sao? 2333 an ủi Ninh Thư: Chúng ta sợ gì chứ.
Ninh Thư: Ha hả...
Cũng không phải là ngươi làm nhiệm vụ nên mới nói hay như vậy.
Ninh Thư thức dậy, cảm thấy mình quá lo lắng rồi bèn thầm niệm Thanh Tâm chú trong lòng, lại nghĩ thực ra cũng chẳng có gì ghê gớm, cùng lắm thì làm lại từ đầu, đã hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ như vậy, Ninh Thư cảm thấy lần này mình sẽ làm được.
Ninh Thư lại đến không gian ảo đi dạo một vòng, chủ yếu là đến quán ăn một bữa, thức ăn ở quán có ăn nhiều tới mấy cũng không thừa, ăn vào là tiêu hóa ngay, có thể gây nghiện. Ninh Thư lần nào cũng vung ra vài nghìn điểm tích lũy đổi lấy một bàn đầy thức ăn, thử một lượt tất cả các món.
May mắn cô chỉ là một linh hồn, nếu là con người mà rượu chè ăn uống quá độ như này chắc chắn sẽ trở thành một mụ mập ú. 2333 khinh bỉ nói.
Chính vì biết mình chỉ là một linh hồn nên mới ăn uống không chút kiêng nể như vậy chứ.
Đánh chén một bữa no say, Ninh Thư mới trở về không gian hệ thống, bình tâm lại, lấy một cuốn sách trên giá sách ra xem, lòng cô quả thực bình ổn hơn rất nhiều.
Đọc hết một quyển sách, Ninh Thư lại chậm rãi tưới nước cho bồn hoa, chạy trên máy chạy bộ một lúc, cứ chỗ này tạt một chút, chỗ kia ghé một lát.
Có phải cô không muốn tiến vào nhiệm vụ không? Lần chần như vậy làm gì? 2333 hỏi.
Ninh Thư ngồi xếp bằng ở trên ghế sô - pha, nói: Ta vẫn chưa sẵn sàng, để ta chuẩn bị trước tâm lý đã.
Cần chuẩn bị cái gì cơ? Giọng điệu 2333 có chút ngờ vực.
Chuẩn bị tâm lý.
Tín hiệu từ hệ thống: 2333 không muốn nói chuyện với cô, đồng thời ném cho cô một bãi shit.
Ninh Thư vươn người một cái, vốn định tiến vào thế giới nhiệm vụ song cô bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, 2333 không còn hữu dụng nữa rồi nhưng có một người có thể nói cho cô biết khi làm nhiệm vụ thực tập phải lưu ý những gì.
Ninh Thư bước vào không gian ảo, đầu óc quay mòng một hồi, khi mở mắt ra thì đã đang ở trên đường rồi.
Ninh Thư không chút chần chừ, một mạch đi đến phòng tư vấn, tới cửa, cô bỗng xót xa cho số điểm tích lũy sắp vơi đi của mình.
Bước vào phòng tư vấn, Ninh Thư lại ngửi thấy một mùi hương tựa như trầm hương, khi cô hít vào, linh hồn liền cảm thấy mát rượi, dường như mọi bụi bặm trong tâm hồn đều đang dần dần được gột sạch.
Ninh Thư ra sức hít vào mùi hương trầm tao nhã.
Một người đàn ông tóc bạc từ trong phòng bước ra, cầm trên tay một cuốn sách có bìa sách làm bằng da, từ tốn ngồi xuống, mọi động tác đều toát lên phong thái của lễ nghi quý tộc cổ xưa.
Mời ngồi. Người đàn ông đặt cuốn sách ở trong tay xuống bàn, mở ra, nói với Ninh Thư trong khi đầu vẫn không hề ngẩng lên.
Ninh Thư ngồi ở phía đối diện với người đàn ông tóc bạc, mũi vẫn không ngừng hít lấy mùi trầm hương, nói: Khi làm nhiệm vụ thực tập trung cấp cần phải chú ý những gì, à không, tôi trước hết muốn hỏi, phí tư vấn cho nhiệm vụ này là bao nhiêu?
Một triệu điểm tích lũy. Người đàn ông tóc bạc nhàn nhạt nói.
Ninh Thư: Chết rồi, chết thật rồi...Da mặt Ninh Thư giật giật, lần trước ba trăm nghìn, lần này hẳn một triệu điểm.
Tại sao lại đắt như vậy? May mà cô hỏi trước, bằng không tư vấn xong phải bỏ ra một triệu điểm chắc cô sợ tới hồn bay phách lạc mất.
Cô cũng có thể chọn không tư vấn nữa, trả tôi hai trăm nghìn điểm thì cô có thể đi. Người đàn ông tóc bạc lạnh nhạt nói, ngón tay với những khớp xương rõ ràng gập cuốn sách lại.
Ninh Thư thiếu chút nữa bị đôi bàn tay này hớp mất hồn, lập tức phản ứng kịp: Tại sao chưa tư vấn mà đã thu hai trăm nghìn điểm tích lũy?
Thật là ác độc mà, tự ý quyết định giá cả, mở mồm ra là được một triệu điểm, ngươi cướp luôn của người ta đi cho rồi. Trước giờ chưa từng gặp người nào lòng dạ thâm độc như vậy, khổ một nỗi là cô chỉ có thể tìm tới hắn mà thôi.
Người đàn ông tóc bạc ngước lên nhìn Ninh Thư: Từ khi cô bước chân vào phòng tư vấn thì bắt đầu tính phí rồi, hương thơm mà cô ngửi thấy chính là trầm hương đó, thứ này quý giá tới mức không thể nào ước lượng nổi giá trị của nó.
Ninh Thư lập tức nín thở: Ta không có hít nha.
Nếu tư vấn xong xuôi rồi thu tiền thì không nói làm gì, đằng này chưa tư vấn gì mà đã thu của người ta hai trăm nghìn điểm, Ninh Thư hỏi hắn: Ta muốn biết làm nhiệm vụ thực tập cần chú ý những gì.
Không chỉ nhiệm vụ thực tập sơ cấp, nhiệm vụ thực tập trung cấp hay nhiệm vụ thực tập cao cấp, còn có những cấp cao hơn nữa, khoan hãy nói tới có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không, quan trọng nhất chính là phải giữ được tính mạng, không được chết trong khi làm nhiệm vụ.
Chỉ cần chờ tới lúc hệ thống phụ trợ thông báo có thể rời khỏi thế giới nhiệm vụ, cũng coi là đã hoàn thành nhiệm vụ, hoàn thành 60% nhiệm vụ cũng coi như đã vượt qua. Người đàn ông tóc bạc chậm rãi nói một tràng, Ninh Thư nghe rất rõ ràng.
Trong đầu Ninh Thư có chút hoảng, đồng thời trong lòng bỗng nhiên ớn lạnh: Khi làm nhiệm vụ thực tập có thể nguy hiểm tới tính mạng?
Tất nhiên rồi. Càng lên cao nhiệm vụ thực tập càng nguy hiểm. Người đàn ông tóc bạc lại nói tiếp: Bất kể thực tập gì, cũng phải giữ lấy tính mạng, không chết trong khi làm nhiệm vụ là được, có thể tiến hành nhiệm vụ với điều kiện tiên quyết là không đe doạ tới tính mạng.
Ninh Thư gật đầu tỏ ý mình đã hiểu, quả thật vẫn là nên hỏi người trong cuộc, thế nhưng vừa nghĩ tới lệ phí tư vấn, Ninh Thư lại quặn hết ruột gan, không, phải nói là đứt ruột đứt gan mới đúng.
Ninh Thư run rẩy lấy thẻ tích điểm ra, thanh toán một triệu điểm tích lũy.
Lúc từ phòng tư vấn đi ra, Ninh thư bước thật chậm, hít lấy hít để mùi trầm hương, mỗi lần hít vào đều cảm thấy cả linh hồn như đang thả trôi trong làn nước mát rười rượi, trong lòng hết sức bình yên.
Quả là thứ tốt.
Ninh Thư nhìn tấm biển của phòng tư vấn, cảm thấy lại bị hớ rồi, thật đau lòng quá đi.
Ninh Thư có thể cảm nhận được người đàn ông tóc bạc này khá mạnh, ít ra thì trong không gian ảo này không ai có thể chọc tới hắn.
Ninh Thư rất muốn ăn quỵt nhưng lại không dám.
Ninh Thư rốt cuộc cũng hiểu ra, có lẽ 2333 biết quy tắc này, cũng biết những quy tắc thực tập này nhưng những chuyện như vậy không được phép nói ra từ miệng 2333.
Ầy, mình mới thật bé nhỏ làm sao, chẳng khác gì một con kiến hôi.
Trở về không gian hệ thống, Ninh Thư hỏi 2333: Có phải ta nhỏ bé lắm không?
Đúng vậy, rất nhỏ bé. 2333 đáp. Nhưng mà mọi người đều từ nhỏ bé mà trở nên lớn mạnh, ta ban đầu còn tưởng là cô chẳng trụ được bao lâu, thế mà bây giờ cô đã trở thành người làm nhiệm vụ trung cấp rồi, sau này có thể còn lớn mạnh hơn nữa.
Không cần quá bận tâm đến một triệu điểm tích lũy kia, có thể sử dụng điểm tích lũy để đổi lấy sự chỉ bảo của người đi trước thì cũng đáng mà. 2333 nhìn vẻ mặt đau khổ của Ninh Thư, nói tiếp: Đừng có keo kiệt như vậy chứ, hào phóng lên nào.
Ninh Thư: Ha hả...
Bình thường chỉ biết giả chết, lại nói ra những lời vô nghĩa như vậy, quả thật là không còn gì để nói nữa rồi.
Có điều 2333 bây giờ không còn mặc định cô sẽ không thể đi tiếp được như trước nữa, nó đang khích lệ cô, ngày trước nó luôn tỏ thái độ thờ ơ, coi thường người làm nhiệm vụ là mình.
/1471
|