Ninh Thư cầm quyển nhật ký đến tòa soạn, bắt gặp Phương Phỉ Phỉ, trước ngực Phương Phỉ Phỉ đeo máy ảnh, ăn mặc gọn gàng, khi nhìn thấy Ninh Thư, hai mắt lóe lên, mỉm cười thân thiện tự nhiên nói: Chúc quân y, không ngờ lại gặp ở đây.
Chúc Nghiễn Thu bị thương, cô đến thăm anh ấy sao? Chúc Nghiễn Thu đang nằm trong bệnh viện, bác sĩ nói chân của hắn đi lại sẽ bị ảnh hưởng đôi chút, chạy hay nhảy đều làm tổn thương đến xương đùi.
Có lẽ là bởi vì cố nán lại chiến trường, mà trên chiến trường điều kiện chữa trị lại không được tốt.
Nghe lời Ninh Thư nói, mày Phương Phỉ Phỉ hơi nhíu lại, nhưng ngay sau đó liền giãn ra, giọng điệu mang chút buồn phiền nói: Tôi không đi thăm anh ấy, bởi vì tôi cảm thấy không cần thiết phải như thế, cho dù chúng tôi đã từng yêu nhau, nhưng tổn thương sớm đã hình thành rồi, tình cảm cũng không thể quay về như trước kia nữa, cùng với việc nhẫn nại chịu đựng những vướng mắc ở trong lòng mà hợp lại, đến cuối cùng cũng sẽ oán hận lẫn nhau, vẫn không bằng hiện tại dù cách xa, nhưng trong thâm tâm mỗi người vẫn giữ cho nhau những hồi ức rốt đẹp.
Cô nói chuyện nghe thật xuôi tai. Ninh Thư nói khéo.
Chúc quân y, cô cứ đi trước đi, tôi đi giao hình. Phương Phỉ Phỉ giơ chiếc máy ảnh trong tay lên.
Ninh Thư nheo mắt nhìn Phương Phỉ Phỉ, vậy là Phương Phỉ Phỉ đã đá Chúc Nghiễn Thu rồi, giờ đây Chúc Nghiễn Thu đang lẻ loi nằm trong bệnh viện, bên cạnh không có một ai.
Chúc Nghiễn Thu hiện tại không còn gì cả, trong lòng Phương Phỉ Phỉ dù có thích Chúc Nghiễn Thu đi chăng nữa, nhưng trong thực tế, có lẽ có quá nhiều thứ xen lẫn vào bên trong.
Nếu như Chúc Nghiễn Thu thành công, thì hiện tại Phương Phỉ Phỉ có lẽ đã không rời xa hắn.
Phương Phỉ Phỉ là người được tiếp nhận phương thức giáo dục kiểu mới, biết dự liệu tính toán cho bản thân, trong đầu không có tư tưởng hi sinh vì người khác giống như phụ nữ phong kiến xưa, mọi thứ đều tính toán sao cho có lợi với bản thân mình.
Vô cùng dửng dưng mà bỏ đi.
Chúc Nghiễn Thu thật đáng đời, nhưng Phương Phỉ Phỉ nghĩ làm như vậy là có thể giải thoát khỏi Chúc Nghiễn Thu à, xem ra có chút ngây thơ quá, Chúc Nghiễn Thu là người được nuông chiều từ bé, kỳ thực là một người có tâm lý dựa dẫm người khác.
Hắn yêu Phương Phỉ Phỉ như vậy, Chúc Nghiễn Thu bây giờ không còn thứ gì trong tay, còn không mau lấy cái cớ vì yêu mà giữ chặt lấy Phương Phỉ Phỉ đi.
Ninh Thư đem quyển nhật ký đến tòa soạn rồi rời đi, dẫn theo Chúc Tư Viễn đến bệnh viện thăm Chúc Nghiễn Thu.
Chúc Nghiễn Thu gầy rộc hẳn đi, nằm bên giường bệnh, bên cạnh không có lấy một người chăm sóc, so với tình tiết trong kịch bản đi đến đâu cũng được mọi người ủng hộ rầm rộ, quyền sắc hội tụ đủ cả, thì Chúc Nghiễn Thu bây giờ sa sút đến không dám nhìn.
Đến nhìn một chút đi, người đó là cha của con. Ninh Thư nói với Chúc Tư Viễn: Dù không làm tròn trách nhiệm của một người cha, nhưng nói thế nào đi chăng nữa người đó cũng đã trao sinh mệnh cho con, con chỉ cần làm hết trách nhiệm của một người con đối với người đó, như thế là đủ rồi.
Cha không thích con. Chúc Tư Viễn bĩu môi nói.
Chúc Nghiễn Thu xoay đầu nhìn thấy hai mẹ con họ đang đứng ở cửa, ánh mắt tập trung hết trên người Chúc Tư Viễn, môi run run nói: Tư Viễn.
Chúc Tư Viễn hơi do dự đi vào, Ninh Thư xoay người rời đi, không có ý định bước vào bên trong.
Ninh Thư đứng ở hành lang chờ Chúc Tư Viễn, lúc Chúc Tư Viễn đi ra, vẻ mặt vô cùng kỳ lạ, Ninh Thư hỏi: Sao vậy?
Chúc Tư Viễn liếc mắt nhìn Ninh Thư, ấp úng nói: Cha bảo con đi tìm một người tên Phương Phỉ Phỉ, bảo cô ấy đến bệnh viện.
Ninh Thư:...
Anh cứ chờ đi, để tôi xem anh có chờ được Phương Phỉ Phỉ không, cho đến giờ phút này mà trong đầu anh vẫn chỉ có Phương Phỉ Phỉ, lại còn bảo con trai mình đi tìm cô ta nữa.
Chúc Nghiễn Thu à, anh cứ chuẩn bị làm một kẻ cô đơn lẻ loi một mình cả đời đi!
Phương Phỉ Phỉ kỳ thực mới là người có thể gây tổn thương cho Chúc Nghiễn Thu, bởi vì Chúc Nghiễn Thu yêu Phương Phỉ Phỉ, cũng giống như Chúc Nghiễn Thu có thể dễ dàng gây tổn thương cho Chúc Tố Nương vậy, lấy cớ vì yêu mà làm tổn thương người còn lại.
Mẹ, mẹ đừng buồn lòng, con sẽ đối xử thật hiếu thảo với mẹ. Chúc Tư Viễn thấy Ninh Thư không nói gì, vỗ ngực nói.
Ninh Thư ừ một tiếng: Mẹ sẽ đợi tấm lòng hiếu thuận của Tư Viễn.
Cuốn nhật ký quân y mà Ninh Thư viết nhận được tiếng vang vượt ngoài mong đợi, thật ra Ninh Thư viết không được tốt, nhưng đây lại là thời kỳ lãnh thổ đất nước đang bị xâm phạm, cần phải có thứ gì đó khơi dậy lên lòng căm thù giặc trong lòng nhân dân.
Chẳng qua là may mắn gặp đúng thời mà thôi.
Khiến cho nữ quân y trận địa Ninh Thư tên nổi như cồn sau một đêm.
Chúc Tố Nương của hiện tại, đã không còn là người phụ nữ bị vứt bỏ trước kia nữa rồi, có sự nghiệp của riêng mình, cho dù không được tiếp nhận phương thức giáo dục kiểu mới nhưng cô cũng đã là một người phụ nữ tân tiến rồi.
Keng, nhiệm vụ đã hoàn thành, có rời khỏi nhiệm vụ thế giới hay không. Âm thanh của 2333 vang lên trong đầu.
Ninh Thư cảm thấy rất lâu rồi không nghe âm thanh của 2333.
Được.
Đầu óc Ninh Thư mê muội một hồi, mở mắt ra đã đang ở trong không gian hệ thống, nhìn cách bày biện quen thuộc, trong lòng Ninh Thư liền cảm thấy vô cùng yên bình.
Cúi đầu thấy linh hồn của bản thân vô cùng cứng cỏi, sờ sờ mặt mình, có cảm giác giống như đang sờ lên thạch hoa quả.
Xem điểm tích lũy lần này đi. Ninh Thư nhìn về phía 2333 nói. Được.
Trước mặt Ninh Thư xuất hiện mặt bảng skill.
Số hiệu: 23333
Tên gọi: Ninh Thư (người làm nhiệm vụ sơ cấp)
Tuổi tác: 27
Điểm tích lũy: 165 vạn + 150 vạn
Điểm linh hồn: 300
Điểm sinh mệnh: 71
Điểm trí tuệ: 170
Điểm mị lực: 4
Điểm may mắn: 44
Lực tinh thần: 120
Lực tín ngưỡng: 14+30
Tư chất: 39
Điểm vũ lực: 112
Công đức: 620
Kỹ năng: Kỹ thuật đấu súng vòng năm, kỹ thuật solo cặn bã - học viện thời kỳ nhập môn Tuyệt Thế Võ Công, kỹ năng dùng độc sơ cấp, kiến thức quản lý doanh nghiệp sơ cấp, kỹ năng lập trình mã hóa sơ cấp, kỹ năng luật sư sơ cấp.
Danh hiệu vinh dự: Chiến thần nương nương, Tổ tiên bao dung
Đạo cụ: hào quang bình tĩnh, bùa hộ mệnh.
Hào quang: Mẫu nghi thiên hạ (lời chúc của Hoàng hậu), chiến sĩ thi đua (lời chúc của Trần Hi), hào quang thủ lĩnh (lời chúc của Thảo), bạn thân trọn đời (lời chúc của Miêu Diệu Diệu), người cứu sống (lời chúc của Chúc Tố Nương)
Hoàn thành tâm nguyện của Chúc Tố Nương: Không vì Chúc gia mà mệt mỏi, mang theo Chúc Tư Viễn sống cuộc sống của mình.
Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ 100, thu được 150 vạn điểm tích lũy, thu được 60 điểm skill, công đức 20 điểm, mức tín ngưỡng 30 điểm, lại có thêm một hào quang giúp đỡ người bị thương.
Thu hoạch lần này rất tuyệt, điểm skill 60 điểm, trị số của cô đi lên rất nhanh.
Giọng điệu của 2333 mang theo vẻ vui mừng: Chúc mừng cô, bây giờ có ba triệu điểm tích lũy rồi, có thể thăng cấp lên làm người làm nhiệm vụ trung cấp rồi, có muốn thăng cấp hay không.
Đương nhiên là muốn thăng cấp rồi, nhưng trước khi thăng cấp ta có chuyện muốn hỏi, đó là sau khi thăng cấp, hệ thống vẫn là ngươi sao. Ninh Thư hỏi.
2333 lập tức nói: Đương nhiên là ta rồi, chúng ta đã gắn kết cố định rồi, cô là người trở thành người làm nhiệm vụ siêu cấp, hệ thống phụ trợ cũng là ta.
Ninh Thư: Sinh mệnh đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Đột nhiên ngay cả một chút cảm giác mong đợi việc thăng cấp cũng không còn nữa.
Thăng cấp chứ? 2333 hỏi Ninh Thư.
Thăng.
Xin chờ một chút. 2333 nói.
Ninh Thư chờ, cứ tưởng không gian hệ thống sẽ có gì đó thay đổi, thế nhưng đợi một lúc lâu cũng không có động tĩnh gì, Ninh Thư hỏi: Đã được chưa?
Được rồi. 2333 nói.
Thế, thế này là được rồi ư? Ninh Thư ngạc nhiên không thốt lên lời.
2333 nói như lẽ đương nhiên: Phải, được rồi, ta đã sửa lại mặt bảng skill rồi, bây giờ cô đã là người thực hiện nhiệm vụ trung cấp rồi đấy.
Trời ơi, sao lại cảm thấy không có tý sức lực nào thế này.
Chúc Nghiễn Thu bị thương, cô đến thăm anh ấy sao? Chúc Nghiễn Thu đang nằm trong bệnh viện, bác sĩ nói chân của hắn đi lại sẽ bị ảnh hưởng đôi chút, chạy hay nhảy đều làm tổn thương đến xương đùi.
Có lẽ là bởi vì cố nán lại chiến trường, mà trên chiến trường điều kiện chữa trị lại không được tốt.
Nghe lời Ninh Thư nói, mày Phương Phỉ Phỉ hơi nhíu lại, nhưng ngay sau đó liền giãn ra, giọng điệu mang chút buồn phiền nói: Tôi không đi thăm anh ấy, bởi vì tôi cảm thấy không cần thiết phải như thế, cho dù chúng tôi đã từng yêu nhau, nhưng tổn thương sớm đã hình thành rồi, tình cảm cũng không thể quay về như trước kia nữa, cùng với việc nhẫn nại chịu đựng những vướng mắc ở trong lòng mà hợp lại, đến cuối cùng cũng sẽ oán hận lẫn nhau, vẫn không bằng hiện tại dù cách xa, nhưng trong thâm tâm mỗi người vẫn giữ cho nhau những hồi ức rốt đẹp.
Cô nói chuyện nghe thật xuôi tai. Ninh Thư nói khéo.
Chúc quân y, cô cứ đi trước đi, tôi đi giao hình. Phương Phỉ Phỉ giơ chiếc máy ảnh trong tay lên.
Ninh Thư nheo mắt nhìn Phương Phỉ Phỉ, vậy là Phương Phỉ Phỉ đã đá Chúc Nghiễn Thu rồi, giờ đây Chúc Nghiễn Thu đang lẻ loi nằm trong bệnh viện, bên cạnh không có một ai.
Chúc Nghiễn Thu hiện tại không còn gì cả, trong lòng Phương Phỉ Phỉ dù có thích Chúc Nghiễn Thu đi chăng nữa, nhưng trong thực tế, có lẽ có quá nhiều thứ xen lẫn vào bên trong.
Nếu như Chúc Nghiễn Thu thành công, thì hiện tại Phương Phỉ Phỉ có lẽ đã không rời xa hắn.
Phương Phỉ Phỉ là người được tiếp nhận phương thức giáo dục kiểu mới, biết dự liệu tính toán cho bản thân, trong đầu không có tư tưởng hi sinh vì người khác giống như phụ nữ phong kiến xưa, mọi thứ đều tính toán sao cho có lợi với bản thân mình.
Vô cùng dửng dưng mà bỏ đi.
Chúc Nghiễn Thu thật đáng đời, nhưng Phương Phỉ Phỉ nghĩ làm như vậy là có thể giải thoát khỏi Chúc Nghiễn Thu à, xem ra có chút ngây thơ quá, Chúc Nghiễn Thu là người được nuông chiều từ bé, kỳ thực là một người có tâm lý dựa dẫm người khác.
Hắn yêu Phương Phỉ Phỉ như vậy, Chúc Nghiễn Thu bây giờ không còn thứ gì trong tay, còn không mau lấy cái cớ vì yêu mà giữ chặt lấy Phương Phỉ Phỉ đi.
Ninh Thư đem quyển nhật ký đến tòa soạn rồi rời đi, dẫn theo Chúc Tư Viễn đến bệnh viện thăm Chúc Nghiễn Thu.
Chúc Nghiễn Thu gầy rộc hẳn đi, nằm bên giường bệnh, bên cạnh không có lấy một người chăm sóc, so với tình tiết trong kịch bản đi đến đâu cũng được mọi người ủng hộ rầm rộ, quyền sắc hội tụ đủ cả, thì Chúc Nghiễn Thu bây giờ sa sút đến không dám nhìn.
Đến nhìn một chút đi, người đó là cha của con. Ninh Thư nói với Chúc Tư Viễn: Dù không làm tròn trách nhiệm của một người cha, nhưng nói thế nào đi chăng nữa người đó cũng đã trao sinh mệnh cho con, con chỉ cần làm hết trách nhiệm của một người con đối với người đó, như thế là đủ rồi.
Cha không thích con. Chúc Tư Viễn bĩu môi nói.
Chúc Nghiễn Thu xoay đầu nhìn thấy hai mẹ con họ đang đứng ở cửa, ánh mắt tập trung hết trên người Chúc Tư Viễn, môi run run nói: Tư Viễn.
Chúc Tư Viễn hơi do dự đi vào, Ninh Thư xoay người rời đi, không có ý định bước vào bên trong.
Ninh Thư đứng ở hành lang chờ Chúc Tư Viễn, lúc Chúc Tư Viễn đi ra, vẻ mặt vô cùng kỳ lạ, Ninh Thư hỏi: Sao vậy?
Chúc Tư Viễn liếc mắt nhìn Ninh Thư, ấp úng nói: Cha bảo con đi tìm một người tên Phương Phỉ Phỉ, bảo cô ấy đến bệnh viện.
Ninh Thư:...
Anh cứ chờ đi, để tôi xem anh có chờ được Phương Phỉ Phỉ không, cho đến giờ phút này mà trong đầu anh vẫn chỉ có Phương Phỉ Phỉ, lại còn bảo con trai mình đi tìm cô ta nữa.
Chúc Nghiễn Thu à, anh cứ chuẩn bị làm một kẻ cô đơn lẻ loi một mình cả đời đi!
Phương Phỉ Phỉ kỳ thực mới là người có thể gây tổn thương cho Chúc Nghiễn Thu, bởi vì Chúc Nghiễn Thu yêu Phương Phỉ Phỉ, cũng giống như Chúc Nghiễn Thu có thể dễ dàng gây tổn thương cho Chúc Tố Nương vậy, lấy cớ vì yêu mà làm tổn thương người còn lại.
Mẹ, mẹ đừng buồn lòng, con sẽ đối xử thật hiếu thảo với mẹ. Chúc Tư Viễn thấy Ninh Thư không nói gì, vỗ ngực nói.
Ninh Thư ừ một tiếng: Mẹ sẽ đợi tấm lòng hiếu thuận của Tư Viễn.
Cuốn nhật ký quân y mà Ninh Thư viết nhận được tiếng vang vượt ngoài mong đợi, thật ra Ninh Thư viết không được tốt, nhưng đây lại là thời kỳ lãnh thổ đất nước đang bị xâm phạm, cần phải có thứ gì đó khơi dậy lên lòng căm thù giặc trong lòng nhân dân.
Chẳng qua là may mắn gặp đúng thời mà thôi.
Khiến cho nữ quân y trận địa Ninh Thư tên nổi như cồn sau một đêm.
Chúc Tố Nương của hiện tại, đã không còn là người phụ nữ bị vứt bỏ trước kia nữa rồi, có sự nghiệp của riêng mình, cho dù không được tiếp nhận phương thức giáo dục kiểu mới nhưng cô cũng đã là một người phụ nữ tân tiến rồi.
Keng, nhiệm vụ đã hoàn thành, có rời khỏi nhiệm vụ thế giới hay không. Âm thanh của 2333 vang lên trong đầu.
Ninh Thư cảm thấy rất lâu rồi không nghe âm thanh của 2333.
Được.
Đầu óc Ninh Thư mê muội một hồi, mở mắt ra đã đang ở trong không gian hệ thống, nhìn cách bày biện quen thuộc, trong lòng Ninh Thư liền cảm thấy vô cùng yên bình.
Cúi đầu thấy linh hồn của bản thân vô cùng cứng cỏi, sờ sờ mặt mình, có cảm giác giống như đang sờ lên thạch hoa quả.
Xem điểm tích lũy lần này đi. Ninh Thư nhìn về phía 2333 nói. Được.
Trước mặt Ninh Thư xuất hiện mặt bảng skill.
Số hiệu: 23333
Tên gọi: Ninh Thư (người làm nhiệm vụ sơ cấp)
Tuổi tác: 27
Điểm tích lũy: 165 vạn + 150 vạn
Điểm linh hồn: 300
Điểm sinh mệnh: 71
Điểm trí tuệ: 170
Điểm mị lực: 4
Điểm may mắn: 44
Lực tinh thần: 120
Lực tín ngưỡng: 14+30
Tư chất: 39
Điểm vũ lực: 112
Công đức: 620
Kỹ năng: Kỹ thuật đấu súng vòng năm, kỹ thuật solo cặn bã - học viện thời kỳ nhập môn Tuyệt Thế Võ Công, kỹ năng dùng độc sơ cấp, kiến thức quản lý doanh nghiệp sơ cấp, kỹ năng lập trình mã hóa sơ cấp, kỹ năng luật sư sơ cấp.
Danh hiệu vinh dự: Chiến thần nương nương, Tổ tiên bao dung
Đạo cụ: hào quang bình tĩnh, bùa hộ mệnh.
Hào quang: Mẫu nghi thiên hạ (lời chúc của Hoàng hậu), chiến sĩ thi đua (lời chúc của Trần Hi), hào quang thủ lĩnh (lời chúc của Thảo), bạn thân trọn đời (lời chúc của Miêu Diệu Diệu), người cứu sống (lời chúc của Chúc Tố Nương)
Hoàn thành tâm nguyện của Chúc Tố Nương: Không vì Chúc gia mà mệt mỏi, mang theo Chúc Tư Viễn sống cuộc sống của mình.
Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ 100, thu được 150 vạn điểm tích lũy, thu được 60 điểm skill, công đức 20 điểm, mức tín ngưỡng 30 điểm, lại có thêm một hào quang giúp đỡ người bị thương.
Thu hoạch lần này rất tuyệt, điểm skill 60 điểm, trị số của cô đi lên rất nhanh.
Giọng điệu của 2333 mang theo vẻ vui mừng: Chúc mừng cô, bây giờ có ba triệu điểm tích lũy rồi, có thể thăng cấp lên làm người làm nhiệm vụ trung cấp rồi, có muốn thăng cấp hay không.
Đương nhiên là muốn thăng cấp rồi, nhưng trước khi thăng cấp ta có chuyện muốn hỏi, đó là sau khi thăng cấp, hệ thống vẫn là ngươi sao. Ninh Thư hỏi.
2333 lập tức nói: Đương nhiên là ta rồi, chúng ta đã gắn kết cố định rồi, cô là người trở thành người làm nhiệm vụ siêu cấp, hệ thống phụ trợ cũng là ta.
Ninh Thư: Sinh mệnh đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Đột nhiên ngay cả một chút cảm giác mong đợi việc thăng cấp cũng không còn nữa.
Thăng cấp chứ? 2333 hỏi Ninh Thư.
Thăng.
Xin chờ một chút. 2333 nói.
Ninh Thư chờ, cứ tưởng không gian hệ thống sẽ có gì đó thay đổi, thế nhưng đợi một lúc lâu cũng không có động tĩnh gì, Ninh Thư hỏi: Đã được chưa?
Được rồi. 2333 nói.
Thế, thế này là được rồi ư? Ninh Thư ngạc nhiên không thốt lên lời.
2333 nói như lẽ đương nhiên: Phải, được rồi, ta đã sửa lại mặt bảng skill rồi, bây giờ cô đã là người thực hiện nhiệm vụ trung cấp rồi đấy.
Trời ơi, sao lại cảm thấy không có tý sức lực nào thế này.
/1471
|