Lại có thêm vài quả bom rơi xuống, đất trời rung chuyển, những lều vải đơn sơ bị sóng nhiệt khi quả bom nổ lật ngược, có một vài người bệnh vì nằm ở vị trí bom chạm đất mà bị nổ chết, Ninh Thư ngẩng đầu nhìn những người đó, họ đều là những người lính mà cô đã phí rất nhiều công sức để chữa trị, nay vì một quả bom mà tất cả mọi sự cố gắng của cô đều trở thành mây khói.
Không quân của địch bay một lúc trên bầu trời rồi mới chịu rời khỏi nơi này.
Tấn công trên không tuy không thể nào nhắm chuẩn vào một mục tiêu nhất định nhưng có thể phá hủy kiến trúc xung quanh mục tiêu, hơn nữa bức xạ nhiệt và tia phóng xạ khi bom nổ cũng có thể ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe của con người.
Ninh Thư khẽ lắc đầu, cô cảm thấy trong tai mình có những tiếng ong ong, cũng không thể nghe rõ mọi người xung quanh đang nói gì, xem ra tình huống này sẽ kéo dài một khoảng thời gian.
Căn lều cũ đã bị phá hủy, có không ít thương binh nay lại bị thương nghiêm trọng hơn.
Đường Chính dẫn theo một tiểu đội đến đó để kiểm tra tình huống, khi anh ta thấy Ninh Thư thì lập tức hỏi thăm: “Chúc quân y, cô không sao chứ.”
Ninh Thư không nghe rõ đối phương đang nói gì, móc móc lỗ tai rồi nói với Đường Chính: “Có một vài chiến sĩ đã khỏe lại, các anh mau đưa họ trở về đi, ở nơi này quá nguy hiểm.”
“Được rồi, lãnh đạo muốn tìm cô, đến giờ thay thuốc cho vết thương của ông ấy rồi.” Đường Chính hét lên.
Ninh Thư cũng miễn cưỡng có thể nghe được đối phương đang nói gì, nên ra hiệu rằng mình đã biết, rồi sau đó bắt tay vào xử lý vết thương cho những người bị ảnh hưởng do bom nổ trước.
“Phương Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ.” Chúc Nghiễn Thu vội vàng chạy đến, thấy Phương Phỉ Phỉ đang ngồi dưới đất thì lập tức chạy lại để đỡ cô ta đứng dậy, hỏi: “Phỉ Phỉ, em không sao chứ.”
Vẻ mặt của Phương Phỉ Phỉ có chút dại ra, khi nhìn thấy Chúc Nghiễn Thu thì đôi mắt đỏ hoe, lập tức nhào vào lòng đối phương, Chúc Nghiễn Thu cũng nhẹ nhàng an ủi: “Không có việc gì, không có việc gì.”
Đường Chính thì đang chỉ huy binh lính khiêng những người bị thương trở về hậu phương, Ninh Thư thấy thế thì vội vã nói với anh ta: “Mọi người quay về Thượng Hải sao, tôi muốn viết một bức thư, các anh có thể mang về Thượng Hải giúp tôi không?”
Đường Chính gật đầu: “Có thể.”
Ninh Thư nhanh chóng hoàn thành công việc còn đang dang dở, nhưng sau đó lại có chút lúng túng, cô không có giấy cũng chẳng có bút để viết thư, Đường Chính thấy vậy liền đưa cây bút máy của mình và một ít giấy trong tay viên cảnh vệ bên cạnh cho Ninh Thư.
“Cảm ơn Đường sĩ quan.” Ninh Thư nhận giấy bút, sau đó lau sạch bụi bẩn trên tấm ván bên cạnh rồi mới bắt đầu viết thư cho Chúc Tư Viễn.
Ninh Thư kể về công việc của mình, nói bản thân mỗi ngày đều rất bận rộn, cũng đã cứu được rất nhiều người, cô còn nói những vị chiến sĩ đó vì muốn bảo vệ quốc gia mà đã hy sinh nhiều thế nào, đã phải chịu đau đớn ra sao, sau đó nói Chúc Tư Viễn không cần phải lo lắng cho cô.
Lúc viết xong bức thư này Ninh Thư cảm giác như bản thân đã trải qua mấy đời rồi, từ khi cô ra tiền tuyến thì cả ngày đều dùng để cứu người, vừa mở mắt ra là lại bắt đầu cứu người, không quan tâm đến thời gian, thậm chí Ninh Thư còn không biết hôm nay là ngày nào tháng nào, cũng không biết được tình hình lúc này của Chúc Tư Viễn.
Khi đưa bức thư cho Đường Chính thì Ninh Thư còn nói thêm: “Đường sĩ quan, anh vất vả rồi.”
Thấy Đường Chính cất bức thư đi, Ninh Thư cũng không quên việc chính: “Chúng ta có thể xin thêm dược phẩm không? Chỗ thuốc trong tay tôi cũng sắp hết rồi, nếu không thì anh có thể mang cho tôi mấy vị thuốc đông y, để tôi tự chế thuốc cũng được.”
Ninh Thư nhìn vào trong hòm, đã hết sạch thuốc bột, nếu không có thuốc bột để cầm máu thì sẽ có không ít người vì mất máu quá nhiều mà chết, căn bản không kịp tiến hành chữa trị, nơi này không thể truyền máu, thời đại này cũng không có đủ điều kiện để tiến hành việc truyền máu, nếu không thể cầm máu thì chỉ có nước chờ chết thôi.
Ninh Thư cũng không đợi Đường Chính trả lời mà lập tức đưa tờ danh sách tên các vị thuốc đông y cần dùng cho viên cảnh vệ đứng bên cạnh rồi nói: “Chúng ta cần những vị thuốc đông y này, đó là nguyên liệu để điều chế thuốc cầm máu, bây giờ không có thuốc thì tôi cũng không thể cứu người.”
Đường Chính chỉ có thể gật đầu, nhắc nhở Ninh Thư nhớ đi đổi thuốc cho lãnh đạo rồi lại bắt đầu đi làm việc của mình.
“Chúc Tố Nương, xem ra bản lĩnh của cô không nhỏ, còn có thể lôi kéo quan hệ với cấp trên, sao trước đây tôi lại không nhìn ra cô có bản lĩnh này nhỉ?” Chúc Nghiễn Thu nhìn thấy Ninh Thư nói chuyện với Đường Chính thì cảm thấy có một ngọn lửa đang thiêu đốt trái tim hắn, hắn bây giờ chỉ là một tên lính quèn, vậy mà loại người như Chúc Tố Ngương lại có thể nói chuyện với Đường Chính.
Đường Chính là ai, hắn ta chính là cánh tay đắc lực của vị chủ soái lớn nhất trong quân đội.
Ninh Thư quay đầu lại thì nhìn thấy Chúc Nghiễn Thu đang đỡ Phương Phỉ Phỉ dậy, nhưng lại dùng ánh mắt khinh bỉ để nhìn cô, giọng nói thì chua loét, giống như vừa uống hết hai chai dấm vậy.
Thấy Ninh Thư nhìn chằm chằm về phía mình thì Chúc Nghiễn Thu lại cất tiếng châm chọc: “Thì ra làm quân y cũng còn có bản lĩnh tán tỉnh đàn ông, không tuân theo đạo đức người vợ.”
Chúc Nghiễn Thu nhìn Ninh Thư, một người mà trước đây hắn vẫn luôn coi thường nay lại vượt qua hắn, nhưng mà cho dù đối phương có thay đổi như thế nào thì cũng không thể thay đổi được sự hèn mọn của một người ở như trước đây.
Lúc này Chúc Nghiễn Thu cũng quên mất rằng bản thân hắn là người được tiếp thu những tư tưởng mới, những thứ như tự do, bác ái, bình đẳng mà hắn thường nói nay đều là vớ vẩn.
Ninh Thư lạnh lùng nhìn Chúc Nghiễn Thu: “Miệng chó không mọc được ngà voi?”
“Anh nói tôi không tuân thủ đạo đức người vợ vậy anh thử nói xem chồng của tôi là ai?” Ninh Thư khinh bỉ nhìn Chúc Nghiễn Thu: “Nếu có bản lĩnh thì anh nói xem chồng của tôi là ai?”
“Cô...” Chúc Nghiễn Thu nhìn xung quanh, rốt cuộc hắn cũng không dám nói mối quan hệ giữa hắn và Ninh Thư ra.
Hừ, nhìn cái dáng vẻ nhu nhược vô năng này của hắn mà xem, đúng là loại đàn ông không có tiền đồ.
Khi nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ này của Ninh Thư thì Chúc Nghiễn Thu vô cùng tức giận, nhưng cuối cùng lại chỉ cắn răng không nói gì.
Ninh Thư cũng không để ý đến Chúc Nghiễn Thu, sau khi xử lý xong những người bệnh ở đây, rồi dặn dò Tiểu Đồng vài câu thì Ninh Thư lập tức xách hòm thuốc của mình đi đổi thuốc cho lãnh đạo.
Ninh Thư cảm thấy vị lãnh đạo này vô cùng lợi hại, mới hơn ba mươi tuổi đã có thể lãnh binh đi chống giặc, ít nhất là khi Chúc Nghiễn Thu bẳng tuổi của hắn cũng không có được thành tựu như vậy.
Có lẽ vị lãnh đạo này có người đề bạt, hoặc là ông ấy có gia thế hoành tráng, khi Ninh Thư xách hòm thuốc đi vào trong lều thì ông ấy đang đứng nghiên cứu bản đồ, nhưng sắc mặt lại mang theo sự tái nhợt và suy yếu của một người đang bệnh nặng.
Ninh Thư nghiêm trang hành lễ kiểu nhà binh: “Lãnh đạo.”
Vị lãnh đạo kia ừ một tiếng rồi nói: “Tôi nghe Đường Chính nói là cô đã cứu tôi?”
Ninh Thư gật đầu, thì chính cô là người đã cứu ông ta.
Ninh Thư nhắc vị lãnh đạo kia cởi áo ra, sau đó tháo vải xô để kiểm tra xem vết thương có bị mưng mủ hay không, đợi đến khi xong việc thì mới băng bó lại vế thương, cuối cùng là thu dọn đống vải xô bị nhuốm máu kia.
“Loại vải xô này còn có thể tái sử dụng sao?” Lãnh đạo thấy Ninh Thư thu chỗ vải xô kia lại bèn lên tiếng hỏi.
“Đương nhiên, chỉ cần giặt sạch rồi phơi nắng cho khô là được, bây giờ những thứ này đều rất khan hiếm nên chỉ có thể tái sử dụng.” Ninh Thư nói, trong hoàn cảnh khan hiếm tài nguyên thì phải cố gắng để nghĩ cách khắc phục, dù sao cần phải có vải xô để băng bó vết thương.
Vị lãnh đạo kia thở dài một hơi rồi nói: “Cô nói rất đúng, tôi đã nghe Đường Chính nói, mặc dù cô chỉ là một người phụ nữ nhưng cũng đã cứu được không ít người, sau khi trận chiến này kết thúc, tôi sẽ trao cho cô huân chương quân đội hạng ba.”
“Cảm ơn lãnh đạo.” Ninh Thư lập tức hành lễ, cô cũng rất yên tâm khi tiếp nhận vinh dự này, đây là thứ mà cô nên có, nếu có huân chương thì cuộc sống sau này của Chúc Tố Nương sẽ tốt hơn nhiều.
Ninh Thư không biết cô còn có thể ở lại thế giới này bao lâu, tính cách của Chúc Tố Nương lại có phần nhu nhược, không biết cô ấy có thể trở thành một vị quân y đủ tư cách hay không.
Kiên cường sống vì bản thân cũng không quá khó, cho dù là vì Chúc Tư Viễn thì cô ấy cũng nên dũng cảm, trở thành một người mẹ khiến cho Chúc Tư Viễn cảm thấy kiêu ngạo, Chúc Tư Viễn bây giờ cũng cảm thấy vinh dự vì mẹ của mình.
Không quân của địch bay một lúc trên bầu trời rồi mới chịu rời khỏi nơi này.
Tấn công trên không tuy không thể nào nhắm chuẩn vào một mục tiêu nhất định nhưng có thể phá hủy kiến trúc xung quanh mục tiêu, hơn nữa bức xạ nhiệt và tia phóng xạ khi bom nổ cũng có thể ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe của con người.
Ninh Thư khẽ lắc đầu, cô cảm thấy trong tai mình có những tiếng ong ong, cũng không thể nghe rõ mọi người xung quanh đang nói gì, xem ra tình huống này sẽ kéo dài một khoảng thời gian.
Căn lều cũ đã bị phá hủy, có không ít thương binh nay lại bị thương nghiêm trọng hơn.
Đường Chính dẫn theo một tiểu đội đến đó để kiểm tra tình huống, khi anh ta thấy Ninh Thư thì lập tức hỏi thăm: “Chúc quân y, cô không sao chứ.”
Ninh Thư không nghe rõ đối phương đang nói gì, móc móc lỗ tai rồi nói với Đường Chính: “Có một vài chiến sĩ đã khỏe lại, các anh mau đưa họ trở về đi, ở nơi này quá nguy hiểm.”
“Được rồi, lãnh đạo muốn tìm cô, đến giờ thay thuốc cho vết thương của ông ấy rồi.” Đường Chính hét lên.
Ninh Thư cũng miễn cưỡng có thể nghe được đối phương đang nói gì, nên ra hiệu rằng mình đã biết, rồi sau đó bắt tay vào xử lý vết thương cho những người bị ảnh hưởng do bom nổ trước.
“Phương Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ.” Chúc Nghiễn Thu vội vàng chạy đến, thấy Phương Phỉ Phỉ đang ngồi dưới đất thì lập tức chạy lại để đỡ cô ta đứng dậy, hỏi: “Phỉ Phỉ, em không sao chứ.”
Vẻ mặt của Phương Phỉ Phỉ có chút dại ra, khi nhìn thấy Chúc Nghiễn Thu thì đôi mắt đỏ hoe, lập tức nhào vào lòng đối phương, Chúc Nghiễn Thu cũng nhẹ nhàng an ủi: “Không có việc gì, không có việc gì.”
Đường Chính thì đang chỉ huy binh lính khiêng những người bị thương trở về hậu phương, Ninh Thư thấy thế thì vội vã nói với anh ta: “Mọi người quay về Thượng Hải sao, tôi muốn viết một bức thư, các anh có thể mang về Thượng Hải giúp tôi không?”
Đường Chính gật đầu: “Có thể.”
Ninh Thư nhanh chóng hoàn thành công việc còn đang dang dở, nhưng sau đó lại có chút lúng túng, cô không có giấy cũng chẳng có bút để viết thư, Đường Chính thấy vậy liền đưa cây bút máy của mình và một ít giấy trong tay viên cảnh vệ bên cạnh cho Ninh Thư.
“Cảm ơn Đường sĩ quan.” Ninh Thư nhận giấy bút, sau đó lau sạch bụi bẩn trên tấm ván bên cạnh rồi mới bắt đầu viết thư cho Chúc Tư Viễn.
Ninh Thư kể về công việc của mình, nói bản thân mỗi ngày đều rất bận rộn, cũng đã cứu được rất nhiều người, cô còn nói những vị chiến sĩ đó vì muốn bảo vệ quốc gia mà đã hy sinh nhiều thế nào, đã phải chịu đau đớn ra sao, sau đó nói Chúc Tư Viễn không cần phải lo lắng cho cô.
Lúc viết xong bức thư này Ninh Thư cảm giác như bản thân đã trải qua mấy đời rồi, từ khi cô ra tiền tuyến thì cả ngày đều dùng để cứu người, vừa mở mắt ra là lại bắt đầu cứu người, không quan tâm đến thời gian, thậm chí Ninh Thư còn không biết hôm nay là ngày nào tháng nào, cũng không biết được tình hình lúc này của Chúc Tư Viễn.
Khi đưa bức thư cho Đường Chính thì Ninh Thư còn nói thêm: “Đường sĩ quan, anh vất vả rồi.”
Thấy Đường Chính cất bức thư đi, Ninh Thư cũng không quên việc chính: “Chúng ta có thể xin thêm dược phẩm không? Chỗ thuốc trong tay tôi cũng sắp hết rồi, nếu không thì anh có thể mang cho tôi mấy vị thuốc đông y, để tôi tự chế thuốc cũng được.”
Ninh Thư nhìn vào trong hòm, đã hết sạch thuốc bột, nếu không có thuốc bột để cầm máu thì sẽ có không ít người vì mất máu quá nhiều mà chết, căn bản không kịp tiến hành chữa trị, nơi này không thể truyền máu, thời đại này cũng không có đủ điều kiện để tiến hành việc truyền máu, nếu không thể cầm máu thì chỉ có nước chờ chết thôi.
Ninh Thư cũng không đợi Đường Chính trả lời mà lập tức đưa tờ danh sách tên các vị thuốc đông y cần dùng cho viên cảnh vệ đứng bên cạnh rồi nói: “Chúng ta cần những vị thuốc đông y này, đó là nguyên liệu để điều chế thuốc cầm máu, bây giờ không có thuốc thì tôi cũng không thể cứu người.”
Đường Chính chỉ có thể gật đầu, nhắc nhở Ninh Thư nhớ đi đổi thuốc cho lãnh đạo rồi lại bắt đầu đi làm việc của mình.
“Chúc Tố Nương, xem ra bản lĩnh của cô không nhỏ, còn có thể lôi kéo quan hệ với cấp trên, sao trước đây tôi lại không nhìn ra cô có bản lĩnh này nhỉ?” Chúc Nghiễn Thu nhìn thấy Ninh Thư nói chuyện với Đường Chính thì cảm thấy có một ngọn lửa đang thiêu đốt trái tim hắn, hắn bây giờ chỉ là một tên lính quèn, vậy mà loại người như Chúc Tố Ngương lại có thể nói chuyện với Đường Chính.
Đường Chính là ai, hắn ta chính là cánh tay đắc lực của vị chủ soái lớn nhất trong quân đội.
Ninh Thư quay đầu lại thì nhìn thấy Chúc Nghiễn Thu đang đỡ Phương Phỉ Phỉ dậy, nhưng lại dùng ánh mắt khinh bỉ để nhìn cô, giọng nói thì chua loét, giống như vừa uống hết hai chai dấm vậy.
Thấy Ninh Thư nhìn chằm chằm về phía mình thì Chúc Nghiễn Thu lại cất tiếng châm chọc: “Thì ra làm quân y cũng còn có bản lĩnh tán tỉnh đàn ông, không tuân theo đạo đức người vợ.”
Chúc Nghiễn Thu nhìn Ninh Thư, một người mà trước đây hắn vẫn luôn coi thường nay lại vượt qua hắn, nhưng mà cho dù đối phương có thay đổi như thế nào thì cũng không thể thay đổi được sự hèn mọn của một người ở như trước đây.
Lúc này Chúc Nghiễn Thu cũng quên mất rằng bản thân hắn là người được tiếp thu những tư tưởng mới, những thứ như tự do, bác ái, bình đẳng mà hắn thường nói nay đều là vớ vẩn.
Ninh Thư lạnh lùng nhìn Chúc Nghiễn Thu: “Miệng chó không mọc được ngà voi?”
“Anh nói tôi không tuân thủ đạo đức người vợ vậy anh thử nói xem chồng của tôi là ai?” Ninh Thư khinh bỉ nhìn Chúc Nghiễn Thu: “Nếu có bản lĩnh thì anh nói xem chồng của tôi là ai?”
“Cô...” Chúc Nghiễn Thu nhìn xung quanh, rốt cuộc hắn cũng không dám nói mối quan hệ giữa hắn và Ninh Thư ra.
Hừ, nhìn cái dáng vẻ nhu nhược vô năng này của hắn mà xem, đúng là loại đàn ông không có tiền đồ.
Khi nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ này của Ninh Thư thì Chúc Nghiễn Thu vô cùng tức giận, nhưng cuối cùng lại chỉ cắn răng không nói gì.
Ninh Thư cũng không để ý đến Chúc Nghiễn Thu, sau khi xử lý xong những người bệnh ở đây, rồi dặn dò Tiểu Đồng vài câu thì Ninh Thư lập tức xách hòm thuốc của mình đi đổi thuốc cho lãnh đạo.
Ninh Thư cảm thấy vị lãnh đạo này vô cùng lợi hại, mới hơn ba mươi tuổi đã có thể lãnh binh đi chống giặc, ít nhất là khi Chúc Nghiễn Thu bẳng tuổi của hắn cũng không có được thành tựu như vậy.
Có lẽ vị lãnh đạo này có người đề bạt, hoặc là ông ấy có gia thế hoành tráng, khi Ninh Thư xách hòm thuốc đi vào trong lều thì ông ấy đang đứng nghiên cứu bản đồ, nhưng sắc mặt lại mang theo sự tái nhợt và suy yếu của một người đang bệnh nặng.
Ninh Thư nghiêm trang hành lễ kiểu nhà binh: “Lãnh đạo.”
Vị lãnh đạo kia ừ một tiếng rồi nói: “Tôi nghe Đường Chính nói là cô đã cứu tôi?”
Ninh Thư gật đầu, thì chính cô là người đã cứu ông ta.
Ninh Thư nhắc vị lãnh đạo kia cởi áo ra, sau đó tháo vải xô để kiểm tra xem vết thương có bị mưng mủ hay không, đợi đến khi xong việc thì mới băng bó lại vế thương, cuối cùng là thu dọn đống vải xô bị nhuốm máu kia.
“Loại vải xô này còn có thể tái sử dụng sao?” Lãnh đạo thấy Ninh Thư thu chỗ vải xô kia lại bèn lên tiếng hỏi.
“Đương nhiên, chỉ cần giặt sạch rồi phơi nắng cho khô là được, bây giờ những thứ này đều rất khan hiếm nên chỉ có thể tái sử dụng.” Ninh Thư nói, trong hoàn cảnh khan hiếm tài nguyên thì phải cố gắng để nghĩ cách khắc phục, dù sao cần phải có vải xô để băng bó vết thương.
Vị lãnh đạo kia thở dài một hơi rồi nói: “Cô nói rất đúng, tôi đã nghe Đường Chính nói, mặc dù cô chỉ là một người phụ nữ nhưng cũng đã cứu được không ít người, sau khi trận chiến này kết thúc, tôi sẽ trao cho cô huân chương quân đội hạng ba.”
“Cảm ơn lãnh đạo.” Ninh Thư lập tức hành lễ, cô cũng rất yên tâm khi tiếp nhận vinh dự này, đây là thứ mà cô nên có, nếu có huân chương thì cuộc sống sau này của Chúc Tố Nương sẽ tốt hơn nhiều.
Ninh Thư không biết cô còn có thể ở lại thế giới này bao lâu, tính cách của Chúc Tố Nương lại có phần nhu nhược, không biết cô ấy có thể trở thành một vị quân y đủ tư cách hay không.
Kiên cường sống vì bản thân cũng không quá khó, cho dù là vì Chúc Tư Viễn thì cô ấy cũng nên dũng cảm, trở thành một người mẹ khiến cho Chúc Tư Viễn cảm thấy kiêu ngạo, Chúc Tư Viễn bây giờ cũng cảm thấy vinh dự vì mẹ của mình.
/1471
|