Chúc Nghiễn Thu thật sự không có đồng nào trong người, người nhà lâu lắm rồi không gửi tiền cho hắn, bây giờ hắn rất ít khi đi chơi với Phương Phỉ Phỉ, ngày trước hai người cứ rảnh rỗi là đi xem phim, bây giờ Chúc Nghiễn Thu chỉ có thể lấy cớ bận học để từ chối Phương Phỉ Phỉ.
Thế nhưng Chúc Nghiễn Thu là người thông minh, hẹn Phương Phỉ Phỉ đến thư viện đọc sách, ngồi ở bệ cửa sổ, ánh nắng hắt vào từ khe cửa vừa đẹp lại vừa mơ mộng, Chúc Nghiễn Thu cầm cây bút và quyển sách vẽ Phương phỉ Phỉ.
Thỉnh thoảng lại viết vài bài thơ vừa lãng mạn lại vừa nhẹ nhàng, không cần phải tiêu tiền phung phí, lại có thể lãng mạn.
Cũng may Phương Phỉ Phỉ là một cô gái yêu văn nghệ mơ mộng, rất dễ dính chiêu này, không nghi ngờ gì đến tình hình kinh tế túng quẫn của Chúc Nghiễn Thu.
Hiện tại, khi Ninh Thư hỏi Chúc Nghiễn Thu về tiền viện phí, Chúc Nghiễn Thu không có đồng nào trong người, chỉ có thể nói bản thân không mang theo tiền, còn bức bách dùng đồng hồ của mình để làm đồ cầm cố.
Ninh Thư nhíu mày, cầm lấy chiếc đồng hồ, chiếc đồng hồ này khá nặng, sản xuất rất tinh xảo, những chiếc kim giờ rất nhỏ, có tạo hình rất đặc biệt, không có cảm giác thừa hay thô kệch, thứ này vừa nhìn là biết không hề rẻ.
“Thứ này đáng bao tiền?” Ninh Thư hỏi.
Chúc Nghiễn Thu nhíu mày tự đắc nói: “Một nghìn đồng đại dương, đã đủ gán nợ tiền thuốc men chưa?”
Trời đất ơi, Ninh Thư muốn dùng cái kẹp chọc vào mặt của Chúc Nghiễn Thu, đâm nát mặt của hắn, chiếc đồng hồ trị giá một nghìn đồng đại dương, ha ha ha, bây giờ một đồng đại dương có thể mua được hơn 85 kg gạo, ba đồng tiền đại dương có thể nuôi sống một gia đình ba miệng ăn trong cả năm, 500 đồng đại dương có thể mua được một căn nhà rồi.
Những việc Chúc Nghiễn Thu làm đúng là không giống con người, kêu Chúc Tố Nương làm việc vất vả, vậy còn bản thân hắn thì sao? Đeo những thứ xa xỉ như thế này.
“Tôi cầm đồng hồ của cậu làm gì, tiền thuốc men không bằng một phần năm của chiếc đồng hồ này, tôi không cần đồng hồ, tôi cần tiền.” Ninh Thư trả lại chiếc đồng hồ cho Chúc Nghiễn Thu, Chúc Nghiễn Thu có chút kinh ngạc cầm chiếc đồng hồ, nói: “Chiếc đồng hồ này rất đắt, cô mà làm rơi thì cô đền không nổi đâu.”
“Tiền thuốc.” Ninh Thư lạnh lùng nói: “Chắc cậu không có tiền chứ gì, nghèo còn sĩ, mang thứ đồng hồ đắt tiền như vậy, mà lại không có đồng nào trong người.”
“Tôi đã nói rồi, hôm nay tôi đi biểu tình, không mang theo tiền trong người.” Chúc Nghiễn Thu đỏ bừng mặt nói, lại thêm vết thương trên mặt, khiến gương mặt vừa tím vừa đỏ.
Ninh Thư cứ nhìn Chúc Nghiễn Thu không nói lời nào.
Cuối cùng đành nhờ những bạn học khác thanh toán tiền viện phí cho hắn, Chúc Nghiễn Thu lập tức đeo lại chiếc đồng hồ lên tay, nói cảm ơn với người bạn kia, nói rằng sau này nhất định sẽ trả tiền.
Chúc Nghiễn Thu rời khỏi phòng bệnh, nhìn thấy Chúc Tư Viễn đang ngồi trên ghế đọc sách, vô cùng chăm chỉ, trong lòng hơi xúc động, quỳ xuống bên cạnh Tư Viễn rồi nói: “Anh bạn nhỏ, sao lại ngồi ở đây một mình thế, cháu tên là gì?”
Ninh Thư đang thu dọn đồ đạc, nhìn thấy Chúc Nghiễn Thu đang xoa đầu Chúc Tư Viễn, chợt giật bắn mình, định mang đứa bé đi, nhưng nghe thấy Chúc Tư Viễn nói với Chúc Nghiễn Thu: “Chú xấu thật đấy.”
Giọng nói của Chúc Tư Viễn rất đáng yêu, nhưng biểu cảm lại rất chân thành, sau khi đến Thượng Hải, Ninh Thư chăm chút cho Tư Viễn rất ra dáng, nhìn Tư Viễn trắng trẻo dễ thương, lại rất nghiêm túc nói chú xấu, khiến người khác không biết nên khóc hay nên cười.
Chúc Nghiễn Thu bấy giờ đúng là có chút xộc xệch, mặt toàn vết bầm tím, lại vừa mới bôi thuốc, gương mặt quả thực rất xấu xí, bị một đứa trẻ nói như vậy, Chúc Nghiễn Thu cảm thấy vừa tức giận vừa quẫn bách.
“Đứa bé này thật vô lễ.” Chúc Nghiễn Thu nói xong liền bỏ đi.
Hai cha con vừa gặp nhau lần đầu tiên đã không vui vẻ gì rồi vội tạm biệt, có vẻ hai cha con họ không hợp với nhau, có cảm giác không hòa hợp được.
Ninh Thư nhờ một chị y tá thân thiết giúp một lát, rồi quay ra nói với Tư Viễn: “Tư Viễn, con phải ngoan ngoãn ở đây chờ mẹ, mẹ sẽ quay lại ngay.”
Chúc Tư Viễn gật đầu ngoan ngoãn, rồi vâng một tiếng.
Ninh Thư cởi bỏ bộ quần áo y tá, bỏ khẩu trang ra, rời khỏi bệnh viện ngay sau Chúc Nghiễn Thu. Lúc này trời đã tối, Chúc Nghiễn Thu đi trước không hề nhận ra có người đang đi phía sau hắn, đi qua một con ngõ nhỏ, Ninh Thư cởi bỏ áo khoác của mình, chạy thật nhanh đến bên cạnh Chúc Nghiễn Thu, lấy áo khoác chụp lên đầu hắn rồi kéo vào trong ngõ.
Chúc Nghiễn Thu đang đi trên đường, bỗng nhiên trước mắt một màu đen kịt, lại còn bị người ta kéo đi, Chúc Nghiễn Thu rất hoảng sợ, kịch liệt giãy dụa, nhưng đối phương quá mạnh, không thể thoát ra được.
Ninh Thư đánh liên tục vào Chúc Nghiễn Thu, sau đó dùng chân giẫm, rồi dùng nắm đấm đánh liên tiếp vào mặt Chúc Nghiễn Thu, bản thân Chúc Nghiễn Thu đã bị thương trước đó, bây giờ lại còn bị Ninh Thư đánh chỉ biết hét lên.
“Mày là…” Chúc Nghiễn Thu muốn nói gì đó, muốn bỏ chiếc áo khoác trên đầu mình ra, nhưng người đó cứ đánh tới tấp vào mặt mình, lại còn dùng chân đá vào bụng hắn.
Chúc Nghiễn Thu nôn mửa ra máu, Ninh Thư đánh một phát vào gan bên trái, sau đó đá vào mông của Chúc Nghiễn Thu, Chúc Nghiễn Thu đau đớn ngã xuống đất, cứ nằm đó rất lâu không dậy nổi.
Ninh Thư cúi người lấy chiếc đồng hồ trên tay của Chúc Nghiễn Thu, rồi cởi bỏ quần áo trên người hắn, chỉ để lại chiếc quần cộc.
Chúc Nghiễn Thu đã bị Ninh Thư đánh không kịp trở bàn tay, bị đánh đến mức toàn khớp xương như bị đứt gãy, mắt cũng sưng đến mức không mở được ra.
Quần áo trên người cũng bị người ta lấy, trong lòng Chúc Nghiễn Thu rất sợ hãi, không lẽ hắn bị cưỡng bức ư, lại còn là đàn ông?
Sức mạnh của Ninh Thư rất lớn, trong lòng Chúc Nghiễn Thu nghĩ nhất định người đánh hắn là con trai.
Ninh Thư nhìn thấy cơ thể hắn trắng nõn nà, trong lòng nổi lên khao khát muốn giết người, muốn khiến hắn phải chết cho xong, loại người này chết không có gì đáng tiếc.
Hơn nữa, với vận may của Chúc Nghiễn Thu, sau này hắn sẽ vẫn thành công, đứng trên vạn người, đến lúc đó Ninh Thư sẽ không làm gì được hắn.
Ninh Thư vươn tay ra bóp cổ Chúc Nghiễn Thu, dùng sức rất nhiều.
Chúc Nghiễn Thu giãy dụa kịch liệt, tay nắm chặt lấy bàn tay trên cổ mình, âm thanh khan khàn phát ra từ cổ: “A, cứu…mạng…”
Đến bây giờ, Chúc Nghiễn Thu vẫn chưa nhìn thấy mặt của kẻ đang đánh mình, phổi đang đau như lửa đốt, kêu lên vài tiếng: “Buông…buông tôi ra.”
Ninh Thư càng ra tay mạnh hơn.
Lúc này, cách ngõ có vài tiếng bước chân và tiếng người nói vọng lại, hình như có tuần cảnh đi kiểm tra.
Ninh Thư cắn răng, số Chúc Nghiễn Thu quả thật rất may mắn, Ninh Thư bỏ tay ra khỏi cổ Chúc Nghiễn Thu, dùng nắm đấm đấm thật mạnh vào vị trí tim của Chúc Nghiễn Thu, Chúc Nghiễn Thu bị đánh một đòn ho ra máu, lảo đảo rồi ngã xuống đất, ho rất dữ dội, miệng toàn là máu tươi.
Ninh Thư cầm lấy áo trên đầu Chúc Nghiễn Thu, rồi quay người bỏ chạy mất dạng.
Tuần cảnh soi đèn pin thấy Chúc Nghiễn Thu đang nằm hôn mê dưới đất, người bị lột trần.
Ninh Thư bỏ hết những đồ đạc cướp được từ trên người Chúc Nghiễn Thu vào túi, rồi trở về bệnh viện đón Chúc Tư Viễn.
Ninh Thư không ở lại bệnh viện lâu hơn, bế theo Chúc Tư Viễn về nhà, Chúc Tư viễn được Ninh Thư cõng trên lưng, hỏi: “Mẹ, thế nào là đứa trẻ không có lễ phép?”
Ninh Thư không quan tâm lắm và trả lời qua loa: “Tư Viễn của mẹ là đứa trẻ rất lễ phép, chỉ là Tư Viễn nói sự thật nên khiến cho cái con người lòng dạ hẹp hòi kia thấy không vui mà thôi.”
“Mẹ, người vừa nãy thực sự rất xấu lại còn rất đáng ghét.” Tư Viễn nói.
Thế nhưng Chúc Nghiễn Thu là người thông minh, hẹn Phương Phỉ Phỉ đến thư viện đọc sách, ngồi ở bệ cửa sổ, ánh nắng hắt vào từ khe cửa vừa đẹp lại vừa mơ mộng, Chúc Nghiễn Thu cầm cây bút và quyển sách vẽ Phương phỉ Phỉ.
Thỉnh thoảng lại viết vài bài thơ vừa lãng mạn lại vừa nhẹ nhàng, không cần phải tiêu tiền phung phí, lại có thể lãng mạn.
Cũng may Phương Phỉ Phỉ là một cô gái yêu văn nghệ mơ mộng, rất dễ dính chiêu này, không nghi ngờ gì đến tình hình kinh tế túng quẫn của Chúc Nghiễn Thu.
Hiện tại, khi Ninh Thư hỏi Chúc Nghiễn Thu về tiền viện phí, Chúc Nghiễn Thu không có đồng nào trong người, chỉ có thể nói bản thân không mang theo tiền, còn bức bách dùng đồng hồ của mình để làm đồ cầm cố.
Ninh Thư nhíu mày, cầm lấy chiếc đồng hồ, chiếc đồng hồ này khá nặng, sản xuất rất tinh xảo, những chiếc kim giờ rất nhỏ, có tạo hình rất đặc biệt, không có cảm giác thừa hay thô kệch, thứ này vừa nhìn là biết không hề rẻ.
“Thứ này đáng bao tiền?” Ninh Thư hỏi.
Chúc Nghiễn Thu nhíu mày tự đắc nói: “Một nghìn đồng đại dương, đã đủ gán nợ tiền thuốc men chưa?”
Trời đất ơi, Ninh Thư muốn dùng cái kẹp chọc vào mặt của Chúc Nghiễn Thu, đâm nát mặt của hắn, chiếc đồng hồ trị giá một nghìn đồng đại dương, ha ha ha, bây giờ một đồng đại dương có thể mua được hơn 85 kg gạo, ba đồng tiền đại dương có thể nuôi sống một gia đình ba miệng ăn trong cả năm, 500 đồng đại dương có thể mua được một căn nhà rồi.
Những việc Chúc Nghiễn Thu làm đúng là không giống con người, kêu Chúc Tố Nương làm việc vất vả, vậy còn bản thân hắn thì sao? Đeo những thứ xa xỉ như thế này.
“Tôi cầm đồng hồ của cậu làm gì, tiền thuốc men không bằng một phần năm của chiếc đồng hồ này, tôi không cần đồng hồ, tôi cần tiền.” Ninh Thư trả lại chiếc đồng hồ cho Chúc Nghiễn Thu, Chúc Nghiễn Thu có chút kinh ngạc cầm chiếc đồng hồ, nói: “Chiếc đồng hồ này rất đắt, cô mà làm rơi thì cô đền không nổi đâu.”
“Tiền thuốc.” Ninh Thư lạnh lùng nói: “Chắc cậu không có tiền chứ gì, nghèo còn sĩ, mang thứ đồng hồ đắt tiền như vậy, mà lại không có đồng nào trong người.”
“Tôi đã nói rồi, hôm nay tôi đi biểu tình, không mang theo tiền trong người.” Chúc Nghiễn Thu đỏ bừng mặt nói, lại thêm vết thương trên mặt, khiến gương mặt vừa tím vừa đỏ.
Ninh Thư cứ nhìn Chúc Nghiễn Thu không nói lời nào.
Cuối cùng đành nhờ những bạn học khác thanh toán tiền viện phí cho hắn, Chúc Nghiễn Thu lập tức đeo lại chiếc đồng hồ lên tay, nói cảm ơn với người bạn kia, nói rằng sau này nhất định sẽ trả tiền.
Chúc Nghiễn Thu rời khỏi phòng bệnh, nhìn thấy Chúc Tư Viễn đang ngồi trên ghế đọc sách, vô cùng chăm chỉ, trong lòng hơi xúc động, quỳ xuống bên cạnh Tư Viễn rồi nói: “Anh bạn nhỏ, sao lại ngồi ở đây một mình thế, cháu tên là gì?”
Ninh Thư đang thu dọn đồ đạc, nhìn thấy Chúc Nghiễn Thu đang xoa đầu Chúc Tư Viễn, chợt giật bắn mình, định mang đứa bé đi, nhưng nghe thấy Chúc Tư Viễn nói với Chúc Nghiễn Thu: “Chú xấu thật đấy.”
Giọng nói của Chúc Tư Viễn rất đáng yêu, nhưng biểu cảm lại rất chân thành, sau khi đến Thượng Hải, Ninh Thư chăm chút cho Tư Viễn rất ra dáng, nhìn Tư Viễn trắng trẻo dễ thương, lại rất nghiêm túc nói chú xấu, khiến người khác không biết nên khóc hay nên cười.
Chúc Nghiễn Thu bấy giờ đúng là có chút xộc xệch, mặt toàn vết bầm tím, lại vừa mới bôi thuốc, gương mặt quả thực rất xấu xí, bị một đứa trẻ nói như vậy, Chúc Nghiễn Thu cảm thấy vừa tức giận vừa quẫn bách.
“Đứa bé này thật vô lễ.” Chúc Nghiễn Thu nói xong liền bỏ đi.
Hai cha con vừa gặp nhau lần đầu tiên đã không vui vẻ gì rồi vội tạm biệt, có vẻ hai cha con họ không hợp với nhau, có cảm giác không hòa hợp được.
Ninh Thư nhờ một chị y tá thân thiết giúp một lát, rồi quay ra nói với Tư Viễn: “Tư Viễn, con phải ngoan ngoãn ở đây chờ mẹ, mẹ sẽ quay lại ngay.”
Chúc Tư Viễn gật đầu ngoan ngoãn, rồi vâng một tiếng.
Ninh Thư cởi bỏ bộ quần áo y tá, bỏ khẩu trang ra, rời khỏi bệnh viện ngay sau Chúc Nghiễn Thu. Lúc này trời đã tối, Chúc Nghiễn Thu đi trước không hề nhận ra có người đang đi phía sau hắn, đi qua một con ngõ nhỏ, Ninh Thư cởi bỏ áo khoác của mình, chạy thật nhanh đến bên cạnh Chúc Nghiễn Thu, lấy áo khoác chụp lên đầu hắn rồi kéo vào trong ngõ.
Chúc Nghiễn Thu đang đi trên đường, bỗng nhiên trước mắt một màu đen kịt, lại còn bị người ta kéo đi, Chúc Nghiễn Thu rất hoảng sợ, kịch liệt giãy dụa, nhưng đối phương quá mạnh, không thể thoát ra được.
Ninh Thư đánh liên tục vào Chúc Nghiễn Thu, sau đó dùng chân giẫm, rồi dùng nắm đấm đánh liên tiếp vào mặt Chúc Nghiễn Thu, bản thân Chúc Nghiễn Thu đã bị thương trước đó, bây giờ lại còn bị Ninh Thư đánh chỉ biết hét lên.
“Mày là…” Chúc Nghiễn Thu muốn nói gì đó, muốn bỏ chiếc áo khoác trên đầu mình ra, nhưng người đó cứ đánh tới tấp vào mặt mình, lại còn dùng chân đá vào bụng hắn.
Chúc Nghiễn Thu nôn mửa ra máu, Ninh Thư đánh một phát vào gan bên trái, sau đó đá vào mông của Chúc Nghiễn Thu, Chúc Nghiễn Thu đau đớn ngã xuống đất, cứ nằm đó rất lâu không dậy nổi.
Ninh Thư cúi người lấy chiếc đồng hồ trên tay của Chúc Nghiễn Thu, rồi cởi bỏ quần áo trên người hắn, chỉ để lại chiếc quần cộc.
Chúc Nghiễn Thu đã bị Ninh Thư đánh không kịp trở bàn tay, bị đánh đến mức toàn khớp xương như bị đứt gãy, mắt cũng sưng đến mức không mở được ra.
Quần áo trên người cũng bị người ta lấy, trong lòng Chúc Nghiễn Thu rất sợ hãi, không lẽ hắn bị cưỡng bức ư, lại còn là đàn ông?
Sức mạnh của Ninh Thư rất lớn, trong lòng Chúc Nghiễn Thu nghĩ nhất định người đánh hắn là con trai.
Ninh Thư nhìn thấy cơ thể hắn trắng nõn nà, trong lòng nổi lên khao khát muốn giết người, muốn khiến hắn phải chết cho xong, loại người này chết không có gì đáng tiếc.
Hơn nữa, với vận may của Chúc Nghiễn Thu, sau này hắn sẽ vẫn thành công, đứng trên vạn người, đến lúc đó Ninh Thư sẽ không làm gì được hắn.
Ninh Thư vươn tay ra bóp cổ Chúc Nghiễn Thu, dùng sức rất nhiều.
Chúc Nghiễn Thu giãy dụa kịch liệt, tay nắm chặt lấy bàn tay trên cổ mình, âm thanh khan khàn phát ra từ cổ: “A, cứu…mạng…”
Đến bây giờ, Chúc Nghiễn Thu vẫn chưa nhìn thấy mặt của kẻ đang đánh mình, phổi đang đau như lửa đốt, kêu lên vài tiếng: “Buông…buông tôi ra.”
Ninh Thư càng ra tay mạnh hơn.
Lúc này, cách ngõ có vài tiếng bước chân và tiếng người nói vọng lại, hình như có tuần cảnh đi kiểm tra.
Ninh Thư cắn răng, số Chúc Nghiễn Thu quả thật rất may mắn, Ninh Thư bỏ tay ra khỏi cổ Chúc Nghiễn Thu, dùng nắm đấm đấm thật mạnh vào vị trí tim của Chúc Nghiễn Thu, Chúc Nghiễn Thu bị đánh một đòn ho ra máu, lảo đảo rồi ngã xuống đất, ho rất dữ dội, miệng toàn là máu tươi.
Ninh Thư cầm lấy áo trên đầu Chúc Nghiễn Thu, rồi quay người bỏ chạy mất dạng.
Tuần cảnh soi đèn pin thấy Chúc Nghiễn Thu đang nằm hôn mê dưới đất, người bị lột trần.
Ninh Thư bỏ hết những đồ đạc cướp được từ trên người Chúc Nghiễn Thu vào túi, rồi trở về bệnh viện đón Chúc Tư Viễn.
Ninh Thư không ở lại bệnh viện lâu hơn, bế theo Chúc Tư Viễn về nhà, Chúc Tư viễn được Ninh Thư cõng trên lưng, hỏi: “Mẹ, thế nào là đứa trẻ không có lễ phép?”
Ninh Thư không quan tâm lắm và trả lời qua loa: “Tư Viễn của mẹ là đứa trẻ rất lễ phép, chỉ là Tư Viễn nói sự thật nên khiến cho cái con người lòng dạ hẹp hòi kia thấy không vui mà thôi.”
“Mẹ, người vừa nãy thực sự rất xấu lại còn rất đáng ghét.” Tư Viễn nói.
/1471
|