Sau khi tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, Ninh Thư dừng lại một lúc, cơ thể toát hết mồ hôi, Ninh Thư lấy nước dội qua người một lát, sau đó bắt đầu đi làm đậu phụ.
Lúc này mới chỉ 3 giờ sáng, 10 giờ tối Ninh Thư mới xay xong đậu nành, 3 giờ tỉnh dậy nhóm lửa nấu đậu phụ, trời vừa hửng sáng phải xếp đậu phụ vào gánh hàng đem đi bán, cũng có thể nói một ngày Ninh Thư ngủ chưa được 6 tiếng.
Ninh Thư làm thêm chút đậu khô, cho thêm ít hạt tiêu, ép hết nước từ đậu phụ để làm đậu phụ khô cũng rất ngon, ăn vào rất vừa miệng, bán cùng với đậu phụ cũng rất ổn, giá cũng cao hơn đậu phụ một chút.
Ninh Thư gánh hàng lên vai rồi bước ra cửa, mẹ Chúc bò từ giường dậy, đứng nép bên cửa rồi nói: “Tố Nương, con đi gửi điện báo cho Chúc Nghiễn Thư, mẹ muốn gặp nó.”
Ninh Thư thấy sắc mặt mẹ Chúc trắng bệch, cơ thể yếu ớt hơn, gật đầu nói: “Mẹ, con biết rồi ạ.”
Sau khi bước ra khỏi cửa, cô khóa cửa ngoài lại, trong nhà có người già và trẻ nhỏ, nếu có kẻ trộm vào nhà thì khổ.
Có lẽ bởi vì cô tu luyện Tuyệt Thế Võ Công nên cơ thể có vẻ khỏe hơn một chút, hôm nay gánh hàng rất nhanh, cũng thấy nhẹ hơn.
Đem đậu phụ đi bán, sau đó rẽ vào bưu điện, nhân viên nói với cô: “Hôm nay cô có điện báo.”
Ninh Thư đón lấy điện báo đọc qua một lượt, là thư của Chúc Nghiễn Thư, nội dung đại loại là bản thân đang phải học hành vất vả, không có thời gian về thăm nhà, cuối cùng vẫn không quên nhắc Ninh Thư gửi tiền, giọng nói còn có vẻ không vui, có vẻ như lần trước Ninh Thư không thèm gửi tiền cho hắn nên hắn không vui.
Ninh Thư nhếch mép mỉa mai, gửi điện báo cho Chúc Nghiễn Thư, nội dung là mẹ anh bệnh nặng, muốn gặp anh, mau quay về.
Ninh Thư đưa tiền cho nhân viên bưu điện, tiền gửi điện báo cũng khá đắt, đều tính theo số lượng chữ gửi đi, một chữ cũng đáng giá bao nhiêu tiền, cứ gửi qua gửi lại thế này, tiền Ninh Thư đi bán đậu phụ cũng không còn nhiều, có chuyện gì lớn lắm thì cô mới gửi điện báo, bình thường chỉ viết thư gửi đi.
Rời khỏi bưu điện, Ninh Thư đến cửa hàng mua thịt, muốn cải thiện bữa ăn cho gia đình, một ngày ít nhất cũng phải có chất đạm, lúc tu luyện Tuyệt Thế Võ Công Ninh Thư cũng mất rất nhiều sức lực.
Ban đầu Ninh Thư định ăn Tích Cốc đan, nhưng sau đó nghĩ lại, môi trường càng ngày càng khắc liệt, thức ăn cũng ngày càng khan hiếm, vẫn cứ nên tiết kiệm Tích Cốc đan thì hơn.
Về đến nhà, Ninh Thư đưa điện báo cho mẹ Chúc đọc, nói: “Mẹ, Nghiễn Thư bận học, năm nay chắc không về được.”
Mẹ Chúc đọc xong nội dung điện báo, không nói câu nào, sắc mặt càng trắng bệch, rất thất vọng với đứa con này, Ninh Thư nói: “Con cũng gửi điện báo cho anh ấy rồi.”
Mẹ Chúc mở miệng nói: “Chúc Nghiễn Thư cần tiền, con đã gửi tiền cho nó chưa?”
“Con gửi rồi.” Ninh Thư nói dối, Chúc Nghiễn Thư đừng mơ muốn bào mòn Chúc Tố Nương đến tận xương tủy.
Mẹ Chúc nằm xuống giường, lật qua lật lại, quay lưng với Ninh Thư, hô hấp rất khó khăn, có lẽ đang len lén khóc.
Ninh Thư không nói gì, rời khỏi căn phòng, đến phòng của mình, nhìn thấy Tư Viễn đang ngồi trên giường, ăn mứt và đậu phụ khô, nhìn thấy Ninh Thư bước vào, trèo từ trên giường xuống, gọi tên Ninh Thư rối rít.
Đứa trẻ sắp ba tuổi, lại chưa từng gặp mặt cha, sau khi Chúc Tố Nương chết, Chúc Tư Viễn được Chúc Nghiễn Thư nhận về nuôi, dù sao cũng là con ruột.
Đứa trẻ 10 tuổi bước vào giai đoạn dậy thì, trong lòng rất hận cha của mình, lại còn cái bà Phương Phỉ Phỉ, vì vậy nó cứ làm phiền tới Chúc Nghiễn Thư, biến thành đứa trẻ hư hỏng, Chúc Nghiễn Thư có đánh có mắng cũng không có ích gì.
Lúc đó Chúc Nghiễn Thư đã công thành danh toại, làm sĩ quan cao cấp, trong tay có hàng vạn quân lính, có thể nói là một người có tiếng trong vùng, nhưng lực sát thương của Tư Viễn thực sự quá lớn, ỷ vào thế lực của Chúc Nghiễn Thu đi khắp nơi gây chuyện.Trong lòng Chúc Tư Viễn rất căm hận người cha này, mẹ của mình vất vả vì cha, đổi lại là sự vô tình của hắn.
Hai cha con là kẻ thù của nhau, cảm giác không đội trời chung, cứ gặp nhau là cãi nhau, nhiều lần Chúc Nghiễn Thư chỉ muốn rút súng ra bắn chết, nhưng lại không thể ra tay được.
Một người đàn ông bỏ rơi vợ, sau này thành công rồi, được mọi người trọng vọng.
Ninh Thư xoa đầu Tư Viễn, bây giờ hai mẹ con họ sẽ sống cuộc sống của mình, không cần quan tâm đến Chúc Nghiễn Thư, cô sẽ nuôi nấng Tư Viễn trở thành một người tốt có lý tưởng, phải thành công hơn cha của nó, bắt cha nó phải hành lễ với mình.
Căm hận một người là phải trèo cao hơn người đó, rồi làm chủ luôn cả số phận của hắn.
Thân là mẹ của Tư Viễn, Tố Nương phải làm tấm gương cho con, Phương Phỉ Phỉ không phải cũng được phong là anh hùng đó sao?
Ngày nào Ninh Thư cũng sống trong khổ cực, buổi tối còn không được ngủ, tờ mờ sáng đã phải dậy làm đậu phụ.
Ninh Thư bây giờ chỉ muốn kiếm tiền, mua thật nhiều đồ ăn, đợi đến lúc lương thực thực sự khan hiếm, đến lúc đó một thỏi vàng cũng không mua nổi chiếc màn thầu.
Đang hoàn thành tâm nguyện của Tố Nương, phải cố gắng chăm sóc cho Tư Viễn, còn phải giúp Tố Nương có được một cuộc sống hạnh phúc, Tố Nương đi đến bước đường này, không phải vì Tố Nương kém bản lĩnh hơn Phương Phỉ Phỉ sao?
Trời càng ngày càng trở lạnh, Ninh Thư mua vải về may áo cho Tư Viễn và bản thân mặc chống rét, cô không may áo cho mẹ Chúc, bởi vì mẹ Chúc bây giờ bệnh nặng suốt ngày nằm trên giường, không thể đi đâu được.
Có uống bao nhiêu thuốc cũng vô dụng, tuy không có tác dụng nhưng Ninh Thư vẫn đều đặn mua thuốc cho bà, nấu thuốc cho mẹ Chúc uống, mấy lần cũng mua thêm mứt cho bà.
Ninh Thư cảm thấy nguyên nhân là do mẹ Chúc không chịu được khổ, nếu như có thể qua được vận nạn này chắc chắn bà sẽ được hưởng phúc, dù sao thì sau này Chúc Nghiễn Thư cũng phát tài.
Mẹ Chúc nhiều đêm nằm mơ miệng vẫn gọi tên Chúc Nghiễn Thư, cảm giác mình không còn sống được bao ngày nữa, đại phu đến cũng bó tay, bảo Ninh Thư chuẩn bị hậu sự.
Ninh Thư nhiều lần đến bưu điện gửi điện báo cho Chúc Nghiễn Thư, bảo anh ta quay về, ngày trước hắn ta còn hay viết thư về, sau này có vẻ như hắn thấy phiền quá, lại lâu rồi không thèm gửi tiền, nên hắn giận, không thèm hồi âm nữa.
Ninh Thư viết hẳn ra mẹ hắn sắp chết, mau về làm đám tang cho mẹ.
Lần này, Chúc Nghiễn Thư đã hồi âm, cảm giác không hài lòng với Ninh Thư về cái chết của mẹ Chúc, Chúc Nghiễn Thư không tin lời Ninh Thư nói là mẹ mình sắp chết, mẹ Chúc là phu nhân của gia tộc giàu có, cơ thể vốn rất khỏe mạnh, chuyện trong nhà cũng do Tố Nương làm hết.
Cuối cùng Chúc Nghiễn Thư cuối thư có viết, tất cả mọi chuyện trong nhà đều nhờ cả vào Tố Nương, sau đó còn thêm một câu trời đang rất lạnh, gió từ sông Hoàng Phổ thổi tới Thượng Hải vô cùng mạnh, hắn lại đang đòi tiền mua áo khoác.
Ninh Thư: →_→
Ninh Thư xé nát tờ điện báo, có nói thêm nữa thì hắn cũng không thèm về, bước ra khỏi bưu điện, Ninh Thư đi mua quan tài và áo liệm chuẩn bị cho mẹ Chúc.
Mẹ Chúc hiện tại đến cơm cũng không ăn nổi nữa, chỉ có thể ăn chút nước cháo, có bữa nước còn không uống được.
Mẹ Chúc lúc tỉnh táo lại hỏi Chúc Nghiễn Thu đã về chưa? Ninh Thư không nói câu nào, mẹ Chúc lại bắt đầu khóc.
Lúc này mới chỉ 3 giờ sáng, 10 giờ tối Ninh Thư mới xay xong đậu nành, 3 giờ tỉnh dậy nhóm lửa nấu đậu phụ, trời vừa hửng sáng phải xếp đậu phụ vào gánh hàng đem đi bán, cũng có thể nói một ngày Ninh Thư ngủ chưa được 6 tiếng.
Ninh Thư làm thêm chút đậu khô, cho thêm ít hạt tiêu, ép hết nước từ đậu phụ để làm đậu phụ khô cũng rất ngon, ăn vào rất vừa miệng, bán cùng với đậu phụ cũng rất ổn, giá cũng cao hơn đậu phụ một chút.
Ninh Thư gánh hàng lên vai rồi bước ra cửa, mẹ Chúc bò từ giường dậy, đứng nép bên cửa rồi nói: “Tố Nương, con đi gửi điện báo cho Chúc Nghiễn Thư, mẹ muốn gặp nó.”
Ninh Thư thấy sắc mặt mẹ Chúc trắng bệch, cơ thể yếu ớt hơn, gật đầu nói: “Mẹ, con biết rồi ạ.”
Sau khi bước ra khỏi cửa, cô khóa cửa ngoài lại, trong nhà có người già và trẻ nhỏ, nếu có kẻ trộm vào nhà thì khổ.
Có lẽ bởi vì cô tu luyện Tuyệt Thế Võ Công nên cơ thể có vẻ khỏe hơn một chút, hôm nay gánh hàng rất nhanh, cũng thấy nhẹ hơn.
Đem đậu phụ đi bán, sau đó rẽ vào bưu điện, nhân viên nói với cô: “Hôm nay cô có điện báo.”
Ninh Thư đón lấy điện báo đọc qua một lượt, là thư của Chúc Nghiễn Thư, nội dung đại loại là bản thân đang phải học hành vất vả, không có thời gian về thăm nhà, cuối cùng vẫn không quên nhắc Ninh Thư gửi tiền, giọng nói còn có vẻ không vui, có vẻ như lần trước Ninh Thư không thèm gửi tiền cho hắn nên hắn không vui.
Ninh Thư nhếch mép mỉa mai, gửi điện báo cho Chúc Nghiễn Thư, nội dung là mẹ anh bệnh nặng, muốn gặp anh, mau quay về.
Ninh Thư đưa tiền cho nhân viên bưu điện, tiền gửi điện báo cũng khá đắt, đều tính theo số lượng chữ gửi đi, một chữ cũng đáng giá bao nhiêu tiền, cứ gửi qua gửi lại thế này, tiền Ninh Thư đi bán đậu phụ cũng không còn nhiều, có chuyện gì lớn lắm thì cô mới gửi điện báo, bình thường chỉ viết thư gửi đi.
Rời khỏi bưu điện, Ninh Thư đến cửa hàng mua thịt, muốn cải thiện bữa ăn cho gia đình, một ngày ít nhất cũng phải có chất đạm, lúc tu luyện Tuyệt Thế Võ Công Ninh Thư cũng mất rất nhiều sức lực.
Ban đầu Ninh Thư định ăn Tích Cốc đan, nhưng sau đó nghĩ lại, môi trường càng ngày càng khắc liệt, thức ăn cũng ngày càng khan hiếm, vẫn cứ nên tiết kiệm Tích Cốc đan thì hơn.
Về đến nhà, Ninh Thư đưa điện báo cho mẹ Chúc đọc, nói: “Mẹ, Nghiễn Thư bận học, năm nay chắc không về được.”
Mẹ Chúc đọc xong nội dung điện báo, không nói câu nào, sắc mặt càng trắng bệch, rất thất vọng với đứa con này, Ninh Thư nói: “Con cũng gửi điện báo cho anh ấy rồi.”
Mẹ Chúc mở miệng nói: “Chúc Nghiễn Thư cần tiền, con đã gửi tiền cho nó chưa?”
“Con gửi rồi.” Ninh Thư nói dối, Chúc Nghiễn Thư đừng mơ muốn bào mòn Chúc Tố Nương đến tận xương tủy.
Mẹ Chúc nằm xuống giường, lật qua lật lại, quay lưng với Ninh Thư, hô hấp rất khó khăn, có lẽ đang len lén khóc.
Ninh Thư không nói gì, rời khỏi căn phòng, đến phòng của mình, nhìn thấy Tư Viễn đang ngồi trên giường, ăn mứt và đậu phụ khô, nhìn thấy Ninh Thư bước vào, trèo từ trên giường xuống, gọi tên Ninh Thư rối rít.
Đứa trẻ sắp ba tuổi, lại chưa từng gặp mặt cha, sau khi Chúc Tố Nương chết, Chúc Tư Viễn được Chúc Nghiễn Thư nhận về nuôi, dù sao cũng là con ruột.
Đứa trẻ 10 tuổi bước vào giai đoạn dậy thì, trong lòng rất hận cha của mình, lại còn cái bà Phương Phỉ Phỉ, vì vậy nó cứ làm phiền tới Chúc Nghiễn Thư, biến thành đứa trẻ hư hỏng, Chúc Nghiễn Thư có đánh có mắng cũng không có ích gì.
Lúc đó Chúc Nghiễn Thư đã công thành danh toại, làm sĩ quan cao cấp, trong tay có hàng vạn quân lính, có thể nói là một người có tiếng trong vùng, nhưng lực sát thương của Tư Viễn thực sự quá lớn, ỷ vào thế lực của Chúc Nghiễn Thu đi khắp nơi gây chuyện.Trong lòng Chúc Tư Viễn rất căm hận người cha này, mẹ của mình vất vả vì cha, đổi lại là sự vô tình của hắn.
Hai cha con là kẻ thù của nhau, cảm giác không đội trời chung, cứ gặp nhau là cãi nhau, nhiều lần Chúc Nghiễn Thư chỉ muốn rút súng ra bắn chết, nhưng lại không thể ra tay được.
Một người đàn ông bỏ rơi vợ, sau này thành công rồi, được mọi người trọng vọng.
Ninh Thư xoa đầu Tư Viễn, bây giờ hai mẹ con họ sẽ sống cuộc sống của mình, không cần quan tâm đến Chúc Nghiễn Thư, cô sẽ nuôi nấng Tư Viễn trở thành một người tốt có lý tưởng, phải thành công hơn cha của nó, bắt cha nó phải hành lễ với mình.
Căm hận một người là phải trèo cao hơn người đó, rồi làm chủ luôn cả số phận của hắn.
Thân là mẹ của Tư Viễn, Tố Nương phải làm tấm gương cho con, Phương Phỉ Phỉ không phải cũng được phong là anh hùng đó sao?
Ngày nào Ninh Thư cũng sống trong khổ cực, buổi tối còn không được ngủ, tờ mờ sáng đã phải dậy làm đậu phụ.
Ninh Thư bây giờ chỉ muốn kiếm tiền, mua thật nhiều đồ ăn, đợi đến lúc lương thực thực sự khan hiếm, đến lúc đó một thỏi vàng cũng không mua nổi chiếc màn thầu.
Đang hoàn thành tâm nguyện của Tố Nương, phải cố gắng chăm sóc cho Tư Viễn, còn phải giúp Tố Nương có được một cuộc sống hạnh phúc, Tố Nương đi đến bước đường này, không phải vì Tố Nương kém bản lĩnh hơn Phương Phỉ Phỉ sao?
Trời càng ngày càng trở lạnh, Ninh Thư mua vải về may áo cho Tư Viễn và bản thân mặc chống rét, cô không may áo cho mẹ Chúc, bởi vì mẹ Chúc bây giờ bệnh nặng suốt ngày nằm trên giường, không thể đi đâu được.
Có uống bao nhiêu thuốc cũng vô dụng, tuy không có tác dụng nhưng Ninh Thư vẫn đều đặn mua thuốc cho bà, nấu thuốc cho mẹ Chúc uống, mấy lần cũng mua thêm mứt cho bà.
Ninh Thư cảm thấy nguyên nhân là do mẹ Chúc không chịu được khổ, nếu như có thể qua được vận nạn này chắc chắn bà sẽ được hưởng phúc, dù sao thì sau này Chúc Nghiễn Thư cũng phát tài.
Mẹ Chúc nhiều đêm nằm mơ miệng vẫn gọi tên Chúc Nghiễn Thư, cảm giác mình không còn sống được bao ngày nữa, đại phu đến cũng bó tay, bảo Ninh Thư chuẩn bị hậu sự.
Ninh Thư nhiều lần đến bưu điện gửi điện báo cho Chúc Nghiễn Thư, bảo anh ta quay về, ngày trước hắn ta còn hay viết thư về, sau này có vẻ như hắn thấy phiền quá, lại lâu rồi không thèm gửi tiền, nên hắn giận, không thèm hồi âm nữa.
Ninh Thư viết hẳn ra mẹ hắn sắp chết, mau về làm đám tang cho mẹ.
Lần này, Chúc Nghiễn Thư đã hồi âm, cảm giác không hài lòng với Ninh Thư về cái chết của mẹ Chúc, Chúc Nghiễn Thư không tin lời Ninh Thư nói là mẹ mình sắp chết, mẹ Chúc là phu nhân của gia tộc giàu có, cơ thể vốn rất khỏe mạnh, chuyện trong nhà cũng do Tố Nương làm hết.
Cuối cùng Chúc Nghiễn Thư cuối thư có viết, tất cả mọi chuyện trong nhà đều nhờ cả vào Tố Nương, sau đó còn thêm một câu trời đang rất lạnh, gió từ sông Hoàng Phổ thổi tới Thượng Hải vô cùng mạnh, hắn lại đang đòi tiền mua áo khoác.
Ninh Thư: →_→
Ninh Thư xé nát tờ điện báo, có nói thêm nữa thì hắn cũng không thèm về, bước ra khỏi bưu điện, Ninh Thư đi mua quan tài và áo liệm chuẩn bị cho mẹ Chúc.
Mẹ Chúc hiện tại đến cơm cũng không ăn nổi nữa, chỉ có thể ăn chút nước cháo, có bữa nước còn không uống được.
Mẹ Chúc lúc tỉnh táo lại hỏi Chúc Nghiễn Thu đã về chưa? Ninh Thư không nói câu nào, mẹ Chúc lại bắt đầu khóc.
/1471
|