Ninh Thư thấy Mộc Tình đã ở đây cả buổi tối, chờ đến khi trời sáng sẽ sai người đưa nó về lãnh cung, hoàn toàn mặc kệ nó sống ra sao.
Cũng không quan tâm nó có được ăn đủ no, mặc đủ ấm ở lãnh cung hay không, trên thực tế Mộc Tình là một người vô cùng thông minh, là người có thể sống sót ở lãnh cung, Mộc Tình sẽ tự có cách để sinh tồn.
Mộc Tình không dám tiết lộ chuyện này, cũng không dám nói rắng tối nào Nữ hoàng cũng bắt mình đọc tấu chương, có vẻ như cô đang dạy mình cách để trị quốc.
Mộc Tình không biết mụ phù thủy này rốt cuộc có ý gì, nhưng nó cũng biết rằng, nếu như nó tiết lộ chuyện này ra ngoài thì chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn thân, nhất là bây giờ vẫn còn người kế vị.
Mụ phù thủy này muốn ném mình vào lửa nướng chín lên đây mà, bây giờ Mộc Tình ở trong lãnh cung mà vẫn nơm nớp lo sợ.
Ninh Thư có vẻ rất hài lòng với phản ứng của Mộc Tình, nếu như nó vênh váo tự đắc, hoặc là tỏ ra hãnh diện khoe khoang thì Ninh Thư sẽ không để ý đến Mộc Tình nữa.
Bất kể là lúc nào thì con người cũng phải duy trì sự cảnh giác, Ninh Thư cảm thấy bây giờ cô đang khổ sở như vậy chính là vì không đủ cảnh giác, bằng không thì sẽ không bị người khác nguyền rủa, như thế này thà chết còn hơn sống.
Điều khiến Ninh Thư phiền muộn nhất vẫn là hệ thống 2333, gặp phải thứ mang lời nguyền cũng không nói với cô.
Thứ này căn bản là không có dấu vết, ta không thể nào tóm được manh mối, đừng có chuyện gì cũng đổ lên đầu ta thế chứ. 2333 tức giận nói.
Ninh Thư: →_→
Vốn dĩ là vì 2333 vô dụng.
Ninh Thư cảm thấy mình sắp không ổn rồi, bời vì bây giờ cô hoàn toàn không đi nổi nữa rồi, mạch máu trên cơ thể đều nổi cộm lên, toàn thân xanh tím, nhịp tim đều loạn lên hết rồi.
Liễu Trường Thanh đến bên cạnh nhìn Ninh Thư, hắn thấy cô ngồi sau chiếc bàn dài không hề nhúc nhích, bước đến bên cạnh, nói: Bệ hạ, người bị ốm rồi, người truyền Ngự y đến khám xem sao.
Không sao. Ninh Thư thản nhiên nói, cô nhìn vào bản tấu chương trước mặt.
Liễu Trường Thanh nắm lấy tay Ninh Thư, ngón tay của hắn thon dài như ngọc, càng làm cho đôi tay thô ráp như than chì của cô lộ rõ, Ninh Thư muốn rút tay về nhưng lại bị Liễu Trường Thanh giữ lại: Bệ hạ, người đang trốn thánh Trường Thanh ư.
Làm gì có. Ninh Thư không muốn dính líu gì đến Liễu Trường Thanh cả.
Liễu Trường Thanh hỏi Ninh Thư: Bệ hạ, hôm nay người sẽ đến Phượng Tê cung chứ?
Không đi, đi cái mốc ý, Ninh Thư nói: Chính sự hiện đang bộn bề, trẫm không thể đến được.
Liễu Trường Thanh cười thanh nhã: Bệ hạ phải chú ý đến sức khỏe của mình đấy.
Ninh Thư ừ một tiếng, Liễu Trường Thanh cúi người hành lễ, sau đó hắn quay người rời đi, hắn cứ chầm chậm mà đi làm toát lên khí chất thanh cao của mình.
Cuối cùng hắn cũng đi rồi, Ninh Thư nôn ra một ngụm máu, bộ dạng như thể không có chuyện gì làm của Liễu Trường Thanh làm cô có cảm giác bứt rứt, rốt cuộc là hắn có ý gì đây?
Ninh Thư vừa thổ huyết xong, Liễu Trường Thanh lại quay lại, cô sợ đến mức suýt nữa lại nôn ra máu, gương mặt Ninh Thư run rẩy nhìn Liễu Trường Thanh, vội vàng hỏi: Phượng hậu đây là...
Liễu Trường Thanh đáp: Kể từ hôm nay trở đi, Trường Thanh sẽ chuyển đến ở cùng bệ hạ, chăm sóc sức khỏe cho bệ hạ.
Ninh Thư: Móa móa móa...
Ở cùng thì nguy mất thôi?
Ninh Thư lạnh lùng nói: Trẫm không cần Phượng hậu ở bên chăm sóc, sức khỏe của trẫm như thế nào thì trẫm là người hiểu rõ nhất.
Bệ hạ, người không hề rõ. Liễu Trường Thanh lắc đầu.
Trẫm nói rồi, trẫm không cần Phượng hậu chăm sóc, nếu như Phượng hậu rảnh rỗi như vậy thì hãy dạy dỗ con gái mình cho tốt đi, nhìn việc mà nó đã làm đi, trẫm không muốn nói nữa. Ninh Thư lạnh lùng nói.
Liễu Trường Thanh nhếch môi, nét mặt lộ ra một chút tổn thương, cuối cùng hắn nói: Bệ hạ, sao người lại không hài lòng với Tuyết nhi như vậy?
Hài lòng? Nếu như Mộc Tuyết vẫn là Mộc Tuyết lúc đầu thì Ninh Thư sẽ truyền ngôi lại cho nàng ta, thế nhưng trong cơ thể của Mộc Tuyết bây là một người đàn ông, có vẻ còn là một người làm nhiệm vụ, hắn đã nguyền rủa cô độc ác như vậy, cho dù có phải liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng, cô cũng phải kéo hắn xuống cùng để làm đệm lưng.
Tình huống bây giờ giống y như trong kịch bản, cô cũng giống y như Mộc Nghê Thường, cuối cùng sẽ phế đi vị trí người nối ngôi của Mộc Tuyết, cho dù là không phế được đi chăng nữa, cô cũng sẽ không để Mộc Tuyết lên ngôi Nữ hoàng một cách dễ dàng.
Trẫm yêu nó rất sâu nhưng hận nó cũng rất nhiều, không phải trẫm không hài lòng với nó, mà là những việc nó làm đều khiến trẫm vô cùng thất vọng, Mộc Dao cũng vì nó mà chết, thế mà nó không hề hối hận một chút nào, lại còn bảo trẫm phế nó đi, đây chính là thái độ hối cải của nó ư, nó đang uy hiếp trẫm thì có. Ninh Thư lạnh lùng nói.
Đừng đến làm phiền trẫm nữa, trẫm cũng không cần Phượng hậu ở bên cạnh chăm sóc. Ninh Thư phất phất tay: Trẫm còn phải xử lý chuyện chính sự, hậu cung không được can dự vào chính sự, lúc trẫm xử lý chuyện chính sự mà Phượng hậu cũng muốn đứng bên cạnh để nhìn sao?
Liễu Trường Thanh nhếch khóe miệng, hắn nói: Trường Thanh đã đi quá giới hạn rồi.
Liễu Trường Thanh hành lễ với Ninh Thư, sau đó quay người rời đi, nhìn bóng lưng có vẻ như rất bi thương, nhưng Ninh Thư không hề để ý.
Đỡ trẫm lên giường nằm. Ninh Thư nói với Thu nữ quan, ngồi trên ghế lâu quá khiến nửa thân dưới của Ninh Thư không còn cảm giác, giống như tê liệt hết rồi, có cảm giác như đến máu cũng không lưu thông nữa rồi.
Ninh Thư niệm Thanh Tâm chú trong lòng, nhưng lại mơ màng ngủ quên lúc nào không hay, lúc tỉnh lại, cô thấy Thu nữ quan đang đứng bên giường, trong tay bê một chén trà, nàng nói với Ninh Thư: Bên ngoài bây giờ đang xuất hiện nhiều tin đồn không hay.
Ninh Thư bình tĩnh lại, uống một ngụm trà: Có chuyện gì thế?
Bên ngoài đồn rằng sức khỏe của bệ hạ không ổn, không lâu nữa sẽ... băng hà. Thu nữ quan quỳ trên mặt đất: Bệ hạ, nô tỳ xin thề với bệ hạ, nô tỳ không hề nói chuyện gì ra ngoài, những nô bộc phía dưới nô tỳ cũng đã cảnh cáo nhiều lần rồi, nô tỳ không biết tại sao tin tức này lại truyền ra ngoài được.
Ninh Thư cũng không để ý lắm, trong thiên hạ không có bức tường nào hoàn toàn kín gió, có thể giấu được đến lúc nào thì giấu chứ Ninh Thư chưa từng nghĩ rằng mình có thể giấu được mãi.
Cố gắng chịu đựng việc sức khỏe đang suy yếu để thượng triều, kết quả là vừa ngồi xuống ngai vàng, tất cả những đại thần phía dưới đều nói phải để cho Ninh Thư dưỡng bệnh thật tốt, bla bla một lúc, sau đó mới muốn Ninh Thư bỏ chuyện giam lỏng Hoàng thái nữ, để Hoàng thái nữ cai quản đất nước.
Biểu cảm của Ninh Thư từ đầu đến cuối đều là: →_→
Cơ thể trúng độc của cô không ổn rồi, đoán chừng là trò do Mộc Tuyết bị giam cầm nên đã không chịu ngồi yên nửa tháng qua, những lời đồn đại này chắc là do Mộc Tuyết tung ra.
Sức khỏe của trẫm rất ổn, chờ đến khi trẫm chết rồi hẵng để nó lên trị vì đất nước, để nó lên làm Nữ hoàng. Ninh Thư chỉ quăng lại một câu rồi rời đi.
Ninh Thư cảm thấy thời gian của mình không còn dài nữa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trong vòng mười ngày nữa chắc chắn cô sẽ chết, chắc là do có ánh nắng chiếu rọi nên Ninh Thư không còn cảm thấy đau như vậy, tinh thần cũng khá tốt.
Tối đến, Ninh Thư gấp rút dạy dỗ cho Mộc Tình, Ninh Thư chỉ có thể dạy cho Mộc Tình tất cả những gì có trong đầu của nguyên chủ, về phần Mộc Tình có hiểu được hay không? Cô cũng không dám chắc.
Bây giờ ánh mắt của Mộc Tình lúc nhìn Ninh Thư đã bình tĩnh hơn nhiều rồi, chí ít thì cũng không còn hận đến thấu xương nữa rồi, mặc dù không gọi Ninh Thư là Nữ hoàng nhưng cũng đã gọi là bệ hạ rồi.
Người thực sự không ổn sao? Mộc Tình nhìn Ninh Thư, hỏi.
Ninh Thư nhìn Mộc Tình một cái, nhỏ vào trong chậu một ngụm máu đen, sau đó cô nói: Con thấy bộ dạng này của ta còn có thể sống được bao lâu nữa?
Mộc Tình:...
Ây da, thật là sởn tóc gáy, sao cô có thể dễ dàng nói mình sắp chết như vậy chứ?
Đúng là phù thủy.
Cũng không quan tâm nó có được ăn đủ no, mặc đủ ấm ở lãnh cung hay không, trên thực tế Mộc Tình là một người vô cùng thông minh, là người có thể sống sót ở lãnh cung, Mộc Tình sẽ tự có cách để sinh tồn.
Mộc Tình không dám tiết lộ chuyện này, cũng không dám nói rắng tối nào Nữ hoàng cũng bắt mình đọc tấu chương, có vẻ như cô đang dạy mình cách để trị quốc.
Mộc Tình không biết mụ phù thủy này rốt cuộc có ý gì, nhưng nó cũng biết rằng, nếu như nó tiết lộ chuyện này ra ngoài thì chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn thân, nhất là bây giờ vẫn còn người kế vị.
Mụ phù thủy này muốn ném mình vào lửa nướng chín lên đây mà, bây giờ Mộc Tình ở trong lãnh cung mà vẫn nơm nớp lo sợ.
Ninh Thư có vẻ rất hài lòng với phản ứng của Mộc Tình, nếu như nó vênh váo tự đắc, hoặc là tỏ ra hãnh diện khoe khoang thì Ninh Thư sẽ không để ý đến Mộc Tình nữa.
Bất kể là lúc nào thì con người cũng phải duy trì sự cảnh giác, Ninh Thư cảm thấy bây giờ cô đang khổ sở như vậy chính là vì không đủ cảnh giác, bằng không thì sẽ không bị người khác nguyền rủa, như thế này thà chết còn hơn sống.
Điều khiến Ninh Thư phiền muộn nhất vẫn là hệ thống 2333, gặp phải thứ mang lời nguyền cũng không nói với cô.
Thứ này căn bản là không có dấu vết, ta không thể nào tóm được manh mối, đừng có chuyện gì cũng đổ lên đầu ta thế chứ. 2333 tức giận nói.
Ninh Thư: →_→
Vốn dĩ là vì 2333 vô dụng.
Ninh Thư cảm thấy mình sắp không ổn rồi, bời vì bây giờ cô hoàn toàn không đi nổi nữa rồi, mạch máu trên cơ thể đều nổi cộm lên, toàn thân xanh tím, nhịp tim đều loạn lên hết rồi.
Liễu Trường Thanh đến bên cạnh nhìn Ninh Thư, hắn thấy cô ngồi sau chiếc bàn dài không hề nhúc nhích, bước đến bên cạnh, nói: Bệ hạ, người bị ốm rồi, người truyền Ngự y đến khám xem sao.
Không sao. Ninh Thư thản nhiên nói, cô nhìn vào bản tấu chương trước mặt.
Liễu Trường Thanh nắm lấy tay Ninh Thư, ngón tay của hắn thon dài như ngọc, càng làm cho đôi tay thô ráp như than chì của cô lộ rõ, Ninh Thư muốn rút tay về nhưng lại bị Liễu Trường Thanh giữ lại: Bệ hạ, người đang trốn thánh Trường Thanh ư.
Làm gì có. Ninh Thư không muốn dính líu gì đến Liễu Trường Thanh cả.
Liễu Trường Thanh hỏi Ninh Thư: Bệ hạ, hôm nay người sẽ đến Phượng Tê cung chứ?
Không đi, đi cái mốc ý, Ninh Thư nói: Chính sự hiện đang bộn bề, trẫm không thể đến được.
Liễu Trường Thanh cười thanh nhã: Bệ hạ phải chú ý đến sức khỏe của mình đấy.
Ninh Thư ừ một tiếng, Liễu Trường Thanh cúi người hành lễ, sau đó hắn quay người rời đi, hắn cứ chầm chậm mà đi làm toát lên khí chất thanh cao của mình.
Cuối cùng hắn cũng đi rồi, Ninh Thư nôn ra một ngụm máu, bộ dạng như thể không có chuyện gì làm của Liễu Trường Thanh làm cô có cảm giác bứt rứt, rốt cuộc là hắn có ý gì đây?
Ninh Thư vừa thổ huyết xong, Liễu Trường Thanh lại quay lại, cô sợ đến mức suýt nữa lại nôn ra máu, gương mặt Ninh Thư run rẩy nhìn Liễu Trường Thanh, vội vàng hỏi: Phượng hậu đây là...
Liễu Trường Thanh đáp: Kể từ hôm nay trở đi, Trường Thanh sẽ chuyển đến ở cùng bệ hạ, chăm sóc sức khỏe cho bệ hạ.
Ninh Thư: Móa móa móa...
Ở cùng thì nguy mất thôi?
Ninh Thư lạnh lùng nói: Trẫm không cần Phượng hậu ở bên chăm sóc, sức khỏe của trẫm như thế nào thì trẫm là người hiểu rõ nhất.
Bệ hạ, người không hề rõ. Liễu Trường Thanh lắc đầu.
Trẫm nói rồi, trẫm không cần Phượng hậu chăm sóc, nếu như Phượng hậu rảnh rỗi như vậy thì hãy dạy dỗ con gái mình cho tốt đi, nhìn việc mà nó đã làm đi, trẫm không muốn nói nữa. Ninh Thư lạnh lùng nói.
Liễu Trường Thanh nhếch môi, nét mặt lộ ra một chút tổn thương, cuối cùng hắn nói: Bệ hạ, sao người lại không hài lòng với Tuyết nhi như vậy?
Hài lòng? Nếu như Mộc Tuyết vẫn là Mộc Tuyết lúc đầu thì Ninh Thư sẽ truyền ngôi lại cho nàng ta, thế nhưng trong cơ thể của Mộc Tuyết bây là một người đàn ông, có vẻ còn là một người làm nhiệm vụ, hắn đã nguyền rủa cô độc ác như vậy, cho dù có phải liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng, cô cũng phải kéo hắn xuống cùng để làm đệm lưng.
Tình huống bây giờ giống y như trong kịch bản, cô cũng giống y như Mộc Nghê Thường, cuối cùng sẽ phế đi vị trí người nối ngôi của Mộc Tuyết, cho dù là không phế được đi chăng nữa, cô cũng sẽ không để Mộc Tuyết lên ngôi Nữ hoàng một cách dễ dàng.
Trẫm yêu nó rất sâu nhưng hận nó cũng rất nhiều, không phải trẫm không hài lòng với nó, mà là những việc nó làm đều khiến trẫm vô cùng thất vọng, Mộc Dao cũng vì nó mà chết, thế mà nó không hề hối hận một chút nào, lại còn bảo trẫm phế nó đi, đây chính là thái độ hối cải của nó ư, nó đang uy hiếp trẫm thì có. Ninh Thư lạnh lùng nói.
Đừng đến làm phiền trẫm nữa, trẫm cũng không cần Phượng hậu ở bên cạnh chăm sóc. Ninh Thư phất phất tay: Trẫm còn phải xử lý chuyện chính sự, hậu cung không được can dự vào chính sự, lúc trẫm xử lý chuyện chính sự mà Phượng hậu cũng muốn đứng bên cạnh để nhìn sao?
Liễu Trường Thanh nhếch khóe miệng, hắn nói: Trường Thanh đã đi quá giới hạn rồi.
Liễu Trường Thanh hành lễ với Ninh Thư, sau đó quay người rời đi, nhìn bóng lưng có vẻ như rất bi thương, nhưng Ninh Thư không hề để ý.
Đỡ trẫm lên giường nằm. Ninh Thư nói với Thu nữ quan, ngồi trên ghế lâu quá khiến nửa thân dưới của Ninh Thư không còn cảm giác, giống như tê liệt hết rồi, có cảm giác như đến máu cũng không lưu thông nữa rồi.
Ninh Thư niệm Thanh Tâm chú trong lòng, nhưng lại mơ màng ngủ quên lúc nào không hay, lúc tỉnh lại, cô thấy Thu nữ quan đang đứng bên giường, trong tay bê một chén trà, nàng nói với Ninh Thư: Bên ngoài bây giờ đang xuất hiện nhiều tin đồn không hay.
Ninh Thư bình tĩnh lại, uống một ngụm trà: Có chuyện gì thế?
Bên ngoài đồn rằng sức khỏe của bệ hạ không ổn, không lâu nữa sẽ... băng hà. Thu nữ quan quỳ trên mặt đất: Bệ hạ, nô tỳ xin thề với bệ hạ, nô tỳ không hề nói chuyện gì ra ngoài, những nô bộc phía dưới nô tỳ cũng đã cảnh cáo nhiều lần rồi, nô tỳ không biết tại sao tin tức này lại truyền ra ngoài được.
Ninh Thư cũng không để ý lắm, trong thiên hạ không có bức tường nào hoàn toàn kín gió, có thể giấu được đến lúc nào thì giấu chứ Ninh Thư chưa từng nghĩ rằng mình có thể giấu được mãi.
Cố gắng chịu đựng việc sức khỏe đang suy yếu để thượng triều, kết quả là vừa ngồi xuống ngai vàng, tất cả những đại thần phía dưới đều nói phải để cho Ninh Thư dưỡng bệnh thật tốt, bla bla một lúc, sau đó mới muốn Ninh Thư bỏ chuyện giam lỏng Hoàng thái nữ, để Hoàng thái nữ cai quản đất nước.
Biểu cảm của Ninh Thư từ đầu đến cuối đều là: →_→
Cơ thể trúng độc của cô không ổn rồi, đoán chừng là trò do Mộc Tuyết bị giam cầm nên đã không chịu ngồi yên nửa tháng qua, những lời đồn đại này chắc là do Mộc Tuyết tung ra.
Sức khỏe của trẫm rất ổn, chờ đến khi trẫm chết rồi hẵng để nó lên trị vì đất nước, để nó lên làm Nữ hoàng. Ninh Thư chỉ quăng lại một câu rồi rời đi.
Ninh Thư cảm thấy thời gian của mình không còn dài nữa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trong vòng mười ngày nữa chắc chắn cô sẽ chết, chắc là do có ánh nắng chiếu rọi nên Ninh Thư không còn cảm thấy đau như vậy, tinh thần cũng khá tốt.
Tối đến, Ninh Thư gấp rút dạy dỗ cho Mộc Tình, Ninh Thư chỉ có thể dạy cho Mộc Tình tất cả những gì có trong đầu của nguyên chủ, về phần Mộc Tình có hiểu được hay không? Cô cũng không dám chắc.
Bây giờ ánh mắt của Mộc Tình lúc nhìn Ninh Thư đã bình tĩnh hơn nhiều rồi, chí ít thì cũng không còn hận đến thấu xương nữa rồi, mặc dù không gọi Ninh Thư là Nữ hoàng nhưng cũng đã gọi là bệ hạ rồi.
Người thực sự không ổn sao? Mộc Tình nhìn Ninh Thư, hỏi.
Ninh Thư nhìn Mộc Tình một cái, nhỏ vào trong chậu một ngụm máu đen, sau đó cô nói: Con thấy bộ dạng này của ta còn có thể sống được bao lâu nữa?
Mộc Tình:...
Ây da, thật là sởn tóc gáy, sao cô có thể dễ dàng nói mình sắp chết như vậy chứ?
Đúng là phù thủy.
/1471
|