Liễu Trường Thanh cúi đầu nhìn tay của Ninh Thư, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh, khớp xương nhô lên, Ninh Thư rút tay về, giấu tay vào trong tay áo dài của mình.
Liễu Trường Thanh nhìn Ninh Thư, ánh mắt tràn đầy sự dao động, sắc mặt hắn nhợt nhạt như nước, hắn nói: Bệ hạ uống chút canh đi.
Ninh Thư:...
Canh, canh, không lúc nào là không canh, đúng là cạn lời.
Liễu Trường Thanh đưa bát canh đến bên miệng Ninh Thư, dáng vẻ không bắt Ninh Thư phải uống canh thì không được.
Ninh Thư chỉ uống một ngụm mang tính tượng trưng, Liễu Trường Thanh lại nói: Bệ hạ, người uống thêm hai ngụm nữa đi.
Ninh Thư nhíu chặt mày, cô lắc đầu: Trẫm không muốn uống nữa. Uống vào đến dạ dày chính là một gánh nặng cho cơ thể.
Liễu Trường Thanh nhếch môi, hắn đặt bát xuống, cầm lấy tay Ninh Thư, hắn cúi đầu nhìn đôi tay khó coi của cô: Bệ hạ, sức khỏe của người thực sự là nên cần được chăm sóc, đan dược chỉ đào rỗng cơ thể của người thôi.
Ninh Thư ừ một tiếng, hai người lại im lặng, Liễu Trường Thanh nghiêng người lấy hộp thức ăn, hắn nói với Ninh Thư: Bệ hạ, Trường Thanh xin phép cáo lui.
Ninh Thư lại ừ một tiếng, cơ thể của Liễu Trường Thanh dừng lại một chút, cuối cũng vẫn chậm rãi bước đi.
Liễu Trường Thanh vừa đi khỏi, Ninh Thư lập tức dựa vào cây cột nhà, trượt xuống, chân cô mềm nhũn, hai chân đau đến mức không ngừng run rẩy.
Bệ hạ, bệ hạ... Thu nữ quan vội vàng bước vào trong điện, bởi vì đi quá vội nên chân của nàng va vào cánh cửa sau đó trượt ngã, nàng nói với Ninh Thư: Hoàng tứ nữ điện hạ đã qua đời rồi.
Ninh Thư nôn mạnh ra một ngụm máu, Thu nữ quan vội vàng qua đỡ lấy cơ thể đang loạng choạng của Ninh Thư, Ninh Thư lau máu trên miệng: Hoàng tứ nữ làm sao?
Hoàng tứ nữ điện hạ qua đời rồi. Thu nữ quan mạnh mẽ nói.
Nói bậy, lúc thượng triều buổi sáng Hoàng tứ nữ vẫn còn sống kia mà. Ninh Thư cứng rắn nói: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?
Hoàng thái nữ và Hoàng tứ nữ xảy ra tranh chấp, nô tỳ cũng không biết rõ nguyên nhân, bây giờ Hoàng thái nữ đang ở trước điện. Thu nữ quan qua đỡ Ninh Thư.
Mang một cái kiệu đến đây. Ninh Thư nói.
Ninh Thư ngồi lên kiệu vào triều, Mộc Tuyết đang quỳ dưới đất còn Mộc Dao thì đang nằm trên cáng cứu thương, trên người được phủ một mảnh vải trắng, bên cạnh chiếc cáng có một nam nhân mặc y phục màu thiên thanh đang quỳ ở đó.
Các đại thần xung quanh đang bàn tán sôi nổi, xảy ra chuyện lớn như vậy, những vị đại thần này đương nhiên sẽ đến rồi.
Ninh Thư chịu đựng cơn đau nhức toàn thân, cô bước đến xốc tấm vải trắng lên để lộ khuôn mặt không chút huyết sắc của Mộc Dao, chỗ cổ áo nàng dính đầy máu.
Ngự y, Ngự y, qua xem Hoàng tứ nữ thế nào đi. Ninh Thư gào khản cả giọng, máu tươi tràn lên cổ họng bị Ninh Thư mạnh mẽ nuốt xuống.
Ngự y vội vàng chạy đến kiểm tra, hắn bắt mạch cho Mộc Dao, sau khi kiểm tra đồng tử, hắn quỳ xuống nói với Ninh Thư: Hoàng tứ nữ điện hạ quả thực đã qua đời rồi, bị đánh rất mạnh vào gáy.
Ninh Thư loạng choạng, nhìn chằm chằm vào Mộc Dao đang nằm trên cáng, cô khàn giọng nói: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nam nhân đang quỳ bên cạnh thi thể của Mộc Dao khấu đầu với Ninh Thư, trong giọng nói mang theo sự bi thường và hận thù khắc cốt ghi tâm: Bệ hạ, Nguyên Quân có thể làm chứng, điện hạ đã bị Hoàng thái nữ hại chết.
Đôi mắt Ninh Thư đỏ rực lên, gân xanh trên trán đều nổi cộm lên, nhìn rất đáng sợ, Hoàng thái nữ, chuyện là thế nào, trẫm... Ninh Thư thở hổn hển: Hãy cho trẫm một lí do, vì sao con lại giết hại cả muội muội của mình.
Mộc Tuyết nhíu chặt mày, nàng ta dập đầu xuống đất bi thương nói: Mẫu hoàng, nhi thần bị oan, Tứ hoàng muội động thủ trước, nhi thần chỉ đẩy nó ra, thế là nó liền ngã xuống đất. Cơ thể Ninh Thư run lên mạnh mẽ: Đẩy một cái mà có thể chết ư?
Ánh mắt Mộc Tuyết đóng băng: Nhi thần cũng không hiểu vì sao?
Con không hiểu vì sao thì chẳng nhẽ trẫm hiểu chắc? Ninh Thư cười lạnh băng, cô rút viên Long châu bên hông ra ném về phía Mộc Tuyết.
Mộc Tuyết vốn dĩ muốn tránh, nhưng cuối cùng lại không tránh, viên ngọc bay thẳng đến giữa trán nàng ta, lập tức làm trán nàng ta sưng lên, viên ngọc rơi xuống đất vỡ ra thành nhiều mảnh nhỏ.
Con vốn dĩ đang bị giam lỏng, chạy đến phủ của Hoàng tứ nữ làm gì chứ? Ánh mắt hung hăng của Ninh Thư lướt qua người Mộc Tuyết: Trẫm giam con lại để con kiểm điểm bản thân, con một mực không tuân lệnh, con đúng là coi trời bằng vung, có phải bây giờ con muốn cướp lấy ngai vàng của trẫm không?
Mộc Tuyết đập đầu bịch bịch xuống đất, hốt hoảng nói: Nhi thần không dám, nhi thần tuyệt đối không có ý đó.
Mộc Tuyết hít sâu một hơi, nhìn thấy ánh mắt chán ghét và cảnh giác của Ninh Thư hướng về phía mình, nàng ta vội vàng khấu đầu xuống đất, không ngừng nói: Nhi thần bị oan.
Ninh Thư lau nước mắt, tàn nhẫn nói: Con thân là con gái đầu, là người kế vị của trẫm, thế mà trên không thương bách tính, dưới không yêu tỷ muội, đức hạnh của con như vậy, trẫm làm sao có thế giao giang sơn nước Huyên lại cho con được.
Lý do gì khiến con đang trong thời gian bị giam mà lại làm trái thánh chỉ chạy đến phủ của Hoàng tứ nữ. Ninh Thư đứng không vững, thân thể loạng choạng, Thu nữ quan vội vàng đến đỡ cô, sai người đi lấy ghế.
Mộc Tuyết đang quỳ, trán chạm xuống đất, nàng ta không nói gì, bây giờ dù nàng ta có nói gì thì cũng không đúng.
Mộc Tuyết liếc mắt nhìn Ninh Thư đang ngồi trên ghế, ánh mắt cô dữ tợn vô cùng, dường như muốn tìm người mà cắn.
Chân mày của Mộc Tuyết lộ ra một chút lạnh lùng và châm biếm, mất đi đứa con gái mà mình thương yêu nhất, có phải là đau như bị khoan vào tim không.
Các con rốt cuộc đã tranh chấp vì cái gì, Hoàng thái nữ, có phải con câm rồi không. Cơ thể Ninh Thư run lên mạnh mẽ.
Mộc Tuyết mím chặt môi, nàng ta nghe nói trong phủ của Hoàng tứ nữ có long bào, là tin tức chính xác, có một người thợ thủ công giúp Mộc Dao chế tác long bào, cho nên nàng ta mới mạo hiểm đến phủ Hoàng tứ nữ một chuyến, để cho những hạ nhân dưới tay nàng ta tìm kiếm tung tích của long bào.
Lúc đến phủ của Hoàng tứ nữ, nhìn thấy Mộc Dao và Nguyên Quân đang dùng bữa sáng, còn ngươi đút cho ta, ta đút cho ngươi, Mộc Tuyết cũng thuận miệng nói một câu: Hai vị quả thực là ân ái.
Khuôn mặt Mộc Dao lập tức cứng lại, lạnh giọng nói với Mộc Tuyết: Ý của Đại hoàng tỷ là gì, chẳng lẽ hoàng muội ân ái với phu quân của mình lại sai ư.
Chắc là trong giọng nói của Mộc Tuyết có một chút châm biếm, mà Mộc Dao nhạy bén cảm nhận được, thế là nàng la hét ầm ĩ hỏi Mộc Tuyết có ý gì?
Mộc Tuyết hơi mất bình tĩnh, nàng bèn đưa tay đẩy ngã Mộc Dao đang la hét trước mặt, chỉ một cái đẩy như thế mà đã xảy ra chuyện, Mộc Dao loạng choạng, sau đó ngã đập gáy vào góc bàn.
Chuyện xảy ra quá nhanh, Mộc Tuyết cũng không phản ứng lại kịp.
Bây giờ Mộc Tuyết đang quỳ dưới mặt đất lạnh lẽo, trong lòng có chút lạnh lẽo, nàng ta bị người khác lợi dụng rồi.
Thế nhưng Mộc Tuyết liền bình tĩnh lại trong nháy mắt, cũng không nói mình bị oan nữa mà thẳng thừng nói: Là nhi thần đẩy ngã Mộc Dao, thế nhưng Nhi thần không hề muốn hại chết Tứ hoàng muội, nhi thần không xứng làm người kế vị, xin Mẫu hoàng hãy phế ngôi vị của nhi thần đi.
Bệ hạ bớt giận, người kế vị của một nước không phải nói phế là phế được. Các vị đại thần đều quỳ xuống cầu xin cho Mộc Tuyết.
Bệ hạ, việc phế đi ngôi vị thái nữ sẽ làm dao động cả nước, xin bệ hạ suy xét thật kỹ, chuyện của Hoàng thái nữ đều là ngoài ý muốn. Một vị đại thần đứng dậy, trong tay hắn cầm một tấm thẻ thượng triều, cúi người nói với Ninh Thư.
Ninh Thư nhìn lướt qua các vị đại thần đang quỳ dưới đất, rồi lại nhìn sang Mộc Tuyết đang quỳ gối thành tâm hối lỗi.
Uy hiếp cô?
Liễu Trường Thanh nhìn Ninh Thư, ánh mắt tràn đầy sự dao động, sắc mặt hắn nhợt nhạt như nước, hắn nói: Bệ hạ uống chút canh đi.
Ninh Thư:...
Canh, canh, không lúc nào là không canh, đúng là cạn lời.
Liễu Trường Thanh đưa bát canh đến bên miệng Ninh Thư, dáng vẻ không bắt Ninh Thư phải uống canh thì không được.
Ninh Thư chỉ uống một ngụm mang tính tượng trưng, Liễu Trường Thanh lại nói: Bệ hạ, người uống thêm hai ngụm nữa đi.
Ninh Thư nhíu chặt mày, cô lắc đầu: Trẫm không muốn uống nữa. Uống vào đến dạ dày chính là một gánh nặng cho cơ thể.
Liễu Trường Thanh nhếch môi, hắn đặt bát xuống, cầm lấy tay Ninh Thư, hắn cúi đầu nhìn đôi tay khó coi của cô: Bệ hạ, sức khỏe của người thực sự là nên cần được chăm sóc, đan dược chỉ đào rỗng cơ thể của người thôi.
Ninh Thư ừ một tiếng, hai người lại im lặng, Liễu Trường Thanh nghiêng người lấy hộp thức ăn, hắn nói với Ninh Thư: Bệ hạ, Trường Thanh xin phép cáo lui.
Ninh Thư lại ừ một tiếng, cơ thể của Liễu Trường Thanh dừng lại một chút, cuối cũng vẫn chậm rãi bước đi.
Liễu Trường Thanh vừa đi khỏi, Ninh Thư lập tức dựa vào cây cột nhà, trượt xuống, chân cô mềm nhũn, hai chân đau đến mức không ngừng run rẩy.
Bệ hạ, bệ hạ... Thu nữ quan vội vàng bước vào trong điện, bởi vì đi quá vội nên chân của nàng va vào cánh cửa sau đó trượt ngã, nàng nói với Ninh Thư: Hoàng tứ nữ điện hạ đã qua đời rồi.
Ninh Thư nôn mạnh ra một ngụm máu, Thu nữ quan vội vàng qua đỡ lấy cơ thể đang loạng choạng của Ninh Thư, Ninh Thư lau máu trên miệng: Hoàng tứ nữ làm sao?
Hoàng tứ nữ điện hạ qua đời rồi. Thu nữ quan mạnh mẽ nói.
Nói bậy, lúc thượng triều buổi sáng Hoàng tứ nữ vẫn còn sống kia mà. Ninh Thư cứng rắn nói: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?
Hoàng thái nữ và Hoàng tứ nữ xảy ra tranh chấp, nô tỳ cũng không biết rõ nguyên nhân, bây giờ Hoàng thái nữ đang ở trước điện. Thu nữ quan qua đỡ Ninh Thư.
Mang một cái kiệu đến đây. Ninh Thư nói.
Ninh Thư ngồi lên kiệu vào triều, Mộc Tuyết đang quỳ dưới đất còn Mộc Dao thì đang nằm trên cáng cứu thương, trên người được phủ một mảnh vải trắng, bên cạnh chiếc cáng có một nam nhân mặc y phục màu thiên thanh đang quỳ ở đó.
Các đại thần xung quanh đang bàn tán sôi nổi, xảy ra chuyện lớn như vậy, những vị đại thần này đương nhiên sẽ đến rồi.
Ninh Thư chịu đựng cơn đau nhức toàn thân, cô bước đến xốc tấm vải trắng lên để lộ khuôn mặt không chút huyết sắc của Mộc Dao, chỗ cổ áo nàng dính đầy máu.
Ngự y, Ngự y, qua xem Hoàng tứ nữ thế nào đi. Ninh Thư gào khản cả giọng, máu tươi tràn lên cổ họng bị Ninh Thư mạnh mẽ nuốt xuống.
Ngự y vội vàng chạy đến kiểm tra, hắn bắt mạch cho Mộc Dao, sau khi kiểm tra đồng tử, hắn quỳ xuống nói với Ninh Thư: Hoàng tứ nữ điện hạ quả thực đã qua đời rồi, bị đánh rất mạnh vào gáy.
Ninh Thư loạng choạng, nhìn chằm chằm vào Mộc Dao đang nằm trên cáng, cô khàn giọng nói: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nam nhân đang quỳ bên cạnh thi thể của Mộc Dao khấu đầu với Ninh Thư, trong giọng nói mang theo sự bi thường và hận thù khắc cốt ghi tâm: Bệ hạ, Nguyên Quân có thể làm chứng, điện hạ đã bị Hoàng thái nữ hại chết.
Đôi mắt Ninh Thư đỏ rực lên, gân xanh trên trán đều nổi cộm lên, nhìn rất đáng sợ, Hoàng thái nữ, chuyện là thế nào, trẫm... Ninh Thư thở hổn hển: Hãy cho trẫm một lí do, vì sao con lại giết hại cả muội muội của mình.
Mộc Tuyết nhíu chặt mày, nàng ta dập đầu xuống đất bi thương nói: Mẫu hoàng, nhi thần bị oan, Tứ hoàng muội động thủ trước, nhi thần chỉ đẩy nó ra, thế là nó liền ngã xuống đất. Cơ thể Ninh Thư run lên mạnh mẽ: Đẩy một cái mà có thể chết ư?
Ánh mắt Mộc Tuyết đóng băng: Nhi thần cũng không hiểu vì sao?
Con không hiểu vì sao thì chẳng nhẽ trẫm hiểu chắc? Ninh Thư cười lạnh băng, cô rút viên Long châu bên hông ra ném về phía Mộc Tuyết.
Mộc Tuyết vốn dĩ muốn tránh, nhưng cuối cùng lại không tránh, viên ngọc bay thẳng đến giữa trán nàng ta, lập tức làm trán nàng ta sưng lên, viên ngọc rơi xuống đất vỡ ra thành nhiều mảnh nhỏ.
Con vốn dĩ đang bị giam lỏng, chạy đến phủ của Hoàng tứ nữ làm gì chứ? Ánh mắt hung hăng của Ninh Thư lướt qua người Mộc Tuyết: Trẫm giam con lại để con kiểm điểm bản thân, con một mực không tuân lệnh, con đúng là coi trời bằng vung, có phải bây giờ con muốn cướp lấy ngai vàng của trẫm không?
Mộc Tuyết đập đầu bịch bịch xuống đất, hốt hoảng nói: Nhi thần không dám, nhi thần tuyệt đối không có ý đó.
Mộc Tuyết hít sâu một hơi, nhìn thấy ánh mắt chán ghét và cảnh giác của Ninh Thư hướng về phía mình, nàng ta vội vàng khấu đầu xuống đất, không ngừng nói: Nhi thần bị oan.
Ninh Thư lau nước mắt, tàn nhẫn nói: Con thân là con gái đầu, là người kế vị của trẫm, thế mà trên không thương bách tính, dưới không yêu tỷ muội, đức hạnh của con như vậy, trẫm làm sao có thế giao giang sơn nước Huyên lại cho con được.
Lý do gì khiến con đang trong thời gian bị giam mà lại làm trái thánh chỉ chạy đến phủ của Hoàng tứ nữ. Ninh Thư đứng không vững, thân thể loạng choạng, Thu nữ quan vội vàng đến đỡ cô, sai người đi lấy ghế.
Mộc Tuyết đang quỳ, trán chạm xuống đất, nàng ta không nói gì, bây giờ dù nàng ta có nói gì thì cũng không đúng.
Mộc Tuyết liếc mắt nhìn Ninh Thư đang ngồi trên ghế, ánh mắt cô dữ tợn vô cùng, dường như muốn tìm người mà cắn.
Chân mày của Mộc Tuyết lộ ra một chút lạnh lùng và châm biếm, mất đi đứa con gái mà mình thương yêu nhất, có phải là đau như bị khoan vào tim không.
Các con rốt cuộc đã tranh chấp vì cái gì, Hoàng thái nữ, có phải con câm rồi không. Cơ thể Ninh Thư run lên mạnh mẽ.
Mộc Tuyết mím chặt môi, nàng ta nghe nói trong phủ của Hoàng tứ nữ có long bào, là tin tức chính xác, có một người thợ thủ công giúp Mộc Dao chế tác long bào, cho nên nàng ta mới mạo hiểm đến phủ Hoàng tứ nữ một chuyến, để cho những hạ nhân dưới tay nàng ta tìm kiếm tung tích của long bào.
Lúc đến phủ của Hoàng tứ nữ, nhìn thấy Mộc Dao và Nguyên Quân đang dùng bữa sáng, còn ngươi đút cho ta, ta đút cho ngươi, Mộc Tuyết cũng thuận miệng nói một câu: Hai vị quả thực là ân ái.
Khuôn mặt Mộc Dao lập tức cứng lại, lạnh giọng nói với Mộc Tuyết: Ý của Đại hoàng tỷ là gì, chẳng lẽ hoàng muội ân ái với phu quân của mình lại sai ư.
Chắc là trong giọng nói của Mộc Tuyết có một chút châm biếm, mà Mộc Dao nhạy bén cảm nhận được, thế là nàng la hét ầm ĩ hỏi Mộc Tuyết có ý gì?
Mộc Tuyết hơi mất bình tĩnh, nàng bèn đưa tay đẩy ngã Mộc Dao đang la hét trước mặt, chỉ một cái đẩy như thế mà đã xảy ra chuyện, Mộc Dao loạng choạng, sau đó ngã đập gáy vào góc bàn.
Chuyện xảy ra quá nhanh, Mộc Tuyết cũng không phản ứng lại kịp.
Bây giờ Mộc Tuyết đang quỳ dưới mặt đất lạnh lẽo, trong lòng có chút lạnh lẽo, nàng ta bị người khác lợi dụng rồi.
Thế nhưng Mộc Tuyết liền bình tĩnh lại trong nháy mắt, cũng không nói mình bị oan nữa mà thẳng thừng nói: Là nhi thần đẩy ngã Mộc Dao, thế nhưng Nhi thần không hề muốn hại chết Tứ hoàng muội, nhi thần không xứng làm người kế vị, xin Mẫu hoàng hãy phế ngôi vị của nhi thần đi.
Bệ hạ bớt giận, người kế vị của một nước không phải nói phế là phế được. Các vị đại thần đều quỳ xuống cầu xin cho Mộc Tuyết.
Bệ hạ, việc phế đi ngôi vị thái nữ sẽ làm dao động cả nước, xin bệ hạ suy xét thật kỹ, chuyện của Hoàng thái nữ đều là ngoài ý muốn. Một vị đại thần đứng dậy, trong tay hắn cầm một tấm thẻ thượng triều, cúi người nói với Ninh Thư.
Ninh Thư nhìn lướt qua các vị đại thần đang quỳ dưới đất, rồi lại nhìn sang Mộc Tuyết đang quỳ gối thành tâm hối lỗi.
Uy hiếp cô?
/1471
|