Sở Tiêu Nhiên làm như vậy, một là bởi vì tức giận, khai đao với hắn thì cũng phải nghĩ đến hậu quả, kinh tế của thành phố T bị khủng hoảng là do Sở Tiêu Nhiên cố ý gây ra, thứ hai là bởi vì hắn đã quen với việc tự cho mình là nhất, đi đến đâu cũng được ủng hộ rầm rộ, họ bảo hắn thay đổi giá cả thì phải thay đổi giá cả à, hắn nghe lời họ mới là lạ.
Có điều Sở Tiêu Nhiên không ngờ rằng ban lãnh đạo thậm chí còn không tìm hắn, không thỏa hiệp, Sở Tiêu Nhiên chỉ có thể vuốt mặt, trong lòng vô cùng tức giận, hơn nữa sản phẩm mà báo chí đưa tin có phải dựa theo lời hứa mà không tiếp tục tiến hành sản xuất nữa không?
Không chỉ có mỗi mấy sản phẩm mất đi vị trí độc quyền, mà còn không thể sản xuất nữa?
Điều này là một đả kích đối với Sở Tiêu Nhiên.
Bây giờ Sở Tiêu Nhiên tiến không được mà lùi cũng không xong, tiến về phía trước thì không biết còn có chuyện gì đang chờ hắn, nếu lùi về phía sau, thực lực của công ty sẽ giảm đi rất nhiều, xung quanh có rất nhiều chó dữ đang nhìn chằm chằm như hổ đói rình mồi, muốn nhào lên xâu xé miếng thịt này.
Trong lòng Sở Tiêu Nhiên nổi giận đùng đùng, mình lại bị một tên nhãi ranh tính kế, không, là lãnh đạo, họ tưởng rằng sai một tên nhóc đối phó với hắn, là có thể đánh bại được hắn.
Vậy hãy để cho kinh tế của thành phố T hoàn toàn hỗn loạn đi.
Sở Tiêu Nhiên đưa tất cả các sản phẩm tồn kho vào thị trường, hơn nữa giá cả chỉ bằng một nửa giá gốc, rẻ hơn rất nhiều so với những sản phẩm đang xâm nhập vào thị trường của thành phố T kia.
Hiện tại chính là cuộc chiến trả giá, Sở Tiêu Nhiên không tính chi phí, giảm giá xuống rất thấp để loại trừ hàng hóa của những người khác, dù sao bây giờ trong lòng Sở Tiêu Nhiên cũng đang phải kìm nén uất ức.
Đối với chuyện này Ninh Thư chỉ có thể nói, ông trời muốn diệt vong con người thì trước tiên phải khiến họ trở nên điên cuồng, hắn làm như vậy vừa hại mình lại hại người, hơn nữa cứ chống lại lãnh đạo như vậy, mà vẫn có thể trụ lại được mới là lạ.
Sở Tiêu Nhiên muốn dùng giá cả để loại trừ những hàng hóa cùng loại, nhưng không lâu sau, trong sản phẩm do Sở Tiêu Nhiên sản xuất bị phát hiện có chứa chất độc hại, sau đó hàng loạt chuyên gia đã nghiêm túc tiến hành giải thích trên truyền thông loại chất độc này gây hại gì cho cơ thể con người. gây tổn thương nghiêm trọng đến tim gan tì phổi thận blab la…
Dân chúng đều mù quáng nghe theo, nghe những chuyên gia đó nói như vậy, không một người nào dám mua sản phẩm của công ty Sở Tiêu Nhiên nữa, phòng ngừa không kịp thì nó sẽ ảnh hưởng giống như thuốc độc vậy.
Ninh Thư gửi công hàm luật sư cho Sở Tiêu Nhiên, buộc hắn ngừng sản xuất mấy thứ này, hơn nữa những sản phẩm trên thị trường đều phải hạ giá xuống.
Những sản phẩm này của Sở Tiêu Nhiên đã mất đi vị trí độc quyền, giờ còn vĩnh viễn mất đi quyền lợi sản xuất, giấy chứng nhận cũng đã bị thu hồi.
Cấp trên có rất nhiều cách để trị hắn.
Lãnh đạo gửi đơn kiến nghị điều chỉnh giá cả cho Sở Tiêu Nhiên, nếu như Sở Tiêu Nhiên nghe lời điều chỉnh dựa theo đơn kiến nghị, cũng sẽ không gây ra nhiều chuyện như vậy, tuy kiếm được ít tiền hơn, nhưng vẫn có lãi, vậy mà Sở Tiêu Nhiên lại không đồng ý.
Một bộ dạng như muốn lật trời, vậy hắn chỉ có thể chờ bị trấn áp giam giữ giống Tôn Ngộ Không thôi.
Sở Tiêu Nhiên nhận được công hàm luật sư của Ninh Thư, tức đến mức muốn bóp nát mọi thứ, nhức đầu xoa xoa trán, trong khoảng thời gian này, Sở Tiêu Nhiên còn bị lở miệng, áp lực rất lớn đè nặng trên người hắn.
Hội đồng quản trị nghi ngờ năng lực của hắn, năng lực xử lý các tình huống nguy cấp, Sở Tiêu Nhiên chỉ muốn đạp những người này từ trên tầng xuống, trước đây ngay cả một quả rắm cũng không dám đánh, kiếm được tiền thì cười ha ha, hiện tại lại có gan từng người một đi ra hống hách chỉ trích hắn.
Giá cổ phiếu của công ty lên xuống thất thường, những nhà đầu tư chứng khoán với những cổ đông đều điên cuồng vung bỏ hết tất cả số cổ phiếu bọn họ có của công ty Sở Tiêu Nhiên, nhưng không phải muốn là có thể vứt bỏ được, số tiền này coi như đã bị hủy trong tay rồi.
Thậm chí còn có một số nhà đầu tư chứng khoán đến công ty của Sở Tiêu Nhiên để gây rối.
Sở Tiêu Nhiên xoa xoa cái trán đăng căng cứng, dựa vào ghế, nhắm mắt lại không biết là đang ngủ hay đang suy nghĩ điều gì.
Lúc Hạ Hiểu Mạn đi vào phòng làm việc, chợt thấy Sở Tiêu Nhiên đang nhắm mắt nghỉ ngơi, sắc mặt mệt mỏi của hắn khiến Hạ Hiểu Mạn thấy rất đau lòng, đặt bát canh xuống.
Sở Tiêu Nhiên nghe thấy tiếng động, mở mắt liền nhìn thấy Hạ Hiểu Mạn, Hạ Hiểu Mạn mặc váy ngắn, để lộ đôi chân nhỏ trắng noãn mịn màng, khuôn mặt của cô ta hồng hào, giữa hai lông mày còn lộ vẻ vui mừng.
Em hầm canh cho anh, anh mau uống đi. Hạ Hiểu Mạn nói xong liền múc một bát canh cho Sở Tiêu Nhiên, bưng đến trước mặt Sở Tiêu Nhiên: Uống một chút đi.
Sở Tiêu Nhiên đón lấy cái bát, nhìn lướt qua Hạ Hiểu Mạn, hỏi: Sao em lại tới đây, có chuyện gì sao?
Trên mặt Hạ Hiểu Mạn lập tức hiện ra nụ cười, tay sờ sờ phần bụng dưới, hít một hơi thật sâu, lúc đang định nói, thì Sở Tiêu Nhiên nhấp một ngụm canh, sau đó ném cái bát lên trên bàn, khiến canh bắn tung tóe khắp nơi.
Hạ Hiểu Mạn cảm thấy kinh ngạc, vẻ mặt của Sở Tiêu Nhiên vô cùng mất bình tĩnh, trong giọng nói hàm chứa sự tức giận: Đây là canh gì mà tanh vậy, mà em tới công ty làm gì, không có việc gì sao em không ở trong biệt thự, chạy lung tung đi đâu, không thấy anh đang bận sao?
Hiện tại Sở Tiêu Nhiên đang rất khó chịu, bất kỳ một chuyện nhỏ nào cũng có thể trở thành lý do để hắn trút giận, Sở Tiêu Nhiên không phải là loại người khổ sở kiềm chế vì người khác, cho dù người trước mặt là Hạ Hiểu Mạn, Sở Tiêu Nhiên cũng sẽ không nhẫn nại.
Sắc mặt của Hạ Hiểu Mạn lập tức tái nhợt, cô ta tới vì muốn thông báo cho Sở Tiêu Nhiên biết tin tốt là cô ta đã mang thai, mặc dù Hạ Hiểu Mạn không quan tâm đến chuyện ở công ty của Sở Tiêu Nhiên, nhưng cô ta cũng biết tình hình gần đây của Sở Tiêu Nhiên, công ty xảy ra một số chuyện, Hạ Hiểu Mạn biết trong lòng Sở Tiêu Nhiên rất lo lắng.
Ba năm trước bị sảy thai khiến Hạ Hiểu Mạn rất quan tâm đến cơ thể của mình, kinh nguyệt của cô ta đã chậm nửa tháng, kiểm tra mới phát hiện cô ta đã mang thai, Hạ Hiểu Mạn sợ không chắc chắn, còn đến bệnh viện kiểm tra lại, khẳng định là đã mang thai, Hạ Hiểu Mạn vừa mừng vừa lo, bởi lúc này cô ta muốn làm một chuyện khiến Sở Tiêu Nhiên vui vẻ, nhưng cô ta lại không biết Sở Tiêu Nhiên có thích đứa bé này hay không.
Hạ Hiểu Mạn nhìn vẻ mặt lạnh lùng cùng sự thiếu kiên nhẫn của Sở Tiêu Nhiên, trong lòng run lên, vội vã bưng bát lên, hỏi: Tanh sao?
Hạ Hiểu Mạn uống một ngụm, lập tức che lấy miệng mình suýt chút nữa thì nhổ ra, dạ dày đều đang cuồn cuộn cả lên.
Sở Tiêu Nhiên thấy Hạ Hiểu Mạn như vậy, vẻ mặt càng mất bình tĩnh: Thứ này em uống còn bị ói ra vậy mà lại bưng cho anh, đừng có gây rối ở đây nữa, về đi, công ty còn rất nhiều việc.
Nhưng, Sở Tiêu Nhiên, em có chuyện muốn nói với anh. Hạ Hiểu Mạn luôn miệng nói, trước đó dáng vẻ vẫn còn vui mừng hớn hở, hiện tại sắc mặt lại trắng bệch.
Anh rất bận, có chuyện gì thì nói sau, ra ngoài đi. Sở Tiêu Nhiên hiện tại giống như con sư tử bị nhốt trong lồng, ở trong lồng thấp thỏm không yên, nhưng cũng không có cách nào để thoát khỏi cái lồng đó.
Hạ Hiểu Mạn bị bộ dạng của Sở Tiêu Nhiên dọa sợ, chân lảo đảo hai bước, sắc mặt trắng bệch, trong lòng cảm thấy vô cùng thê lương.
Bộ dạng này của Sở Tiêu Nhiên căn bản là không hoan nghênh sự xuất hiện của đứa bé này, thậm chí hắn còn không cho cô ta cơ hội để nói ra chuyện này.
Đây là đứa con của bọn họ, trong lòng Hạ Hiểu Mạn vừa mờ mịt lại bi thương, tay che lấy bụng dưới, vẻ mặt dường như phải chịu sự tổn thương cực độ nhìn Sở Tiêu Nhiên.
Vốn dĩ trong lòng Sở Tiêu Nhiên đã nóng như lửa đốt, hiện tại Hạ Hiểu Mạn lại còn dùng khuôn mặt khổ sở này nhìn hắn, trong lòng Sở Tiêu Nhiên lại càng thêm phiền chán, kìm nén lửa giận trong lòng nói: Anh bảo em về đi, em còn ngây ra đó làm gì, công ty không phải là nơi em nên tới, Hạ Hiểu Mạn, đừng có mà thách thức sự nhẫn nại của anh.
Có điều Sở Tiêu Nhiên không ngờ rằng ban lãnh đạo thậm chí còn không tìm hắn, không thỏa hiệp, Sở Tiêu Nhiên chỉ có thể vuốt mặt, trong lòng vô cùng tức giận, hơn nữa sản phẩm mà báo chí đưa tin có phải dựa theo lời hứa mà không tiếp tục tiến hành sản xuất nữa không?
Không chỉ có mỗi mấy sản phẩm mất đi vị trí độc quyền, mà còn không thể sản xuất nữa?
Điều này là một đả kích đối với Sở Tiêu Nhiên.
Bây giờ Sở Tiêu Nhiên tiến không được mà lùi cũng không xong, tiến về phía trước thì không biết còn có chuyện gì đang chờ hắn, nếu lùi về phía sau, thực lực của công ty sẽ giảm đi rất nhiều, xung quanh có rất nhiều chó dữ đang nhìn chằm chằm như hổ đói rình mồi, muốn nhào lên xâu xé miếng thịt này.
Trong lòng Sở Tiêu Nhiên nổi giận đùng đùng, mình lại bị một tên nhãi ranh tính kế, không, là lãnh đạo, họ tưởng rằng sai một tên nhóc đối phó với hắn, là có thể đánh bại được hắn.
Vậy hãy để cho kinh tế của thành phố T hoàn toàn hỗn loạn đi.
Sở Tiêu Nhiên đưa tất cả các sản phẩm tồn kho vào thị trường, hơn nữa giá cả chỉ bằng một nửa giá gốc, rẻ hơn rất nhiều so với những sản phẩm đang xâm nhập vào thị trường của thành phố T kia.
Hiện tại chính là cuộc chiến trả giá, Sở Tiêu Nhiên không tính chi phí, giảm giá xuống rất thấp để loại trừ hàng hóa của những người khác, dù sao bây giờ trong lòng Sở Tiêu Nhiên cũng đang phải kìm nén uất ức.
Đối với chuyện này Ninh Thư chỉ có thể nói, ông trời muốn diệt vong con người thì trước tiên phải khiến họ trở nên điên cuồng, hắn làm như vậy vừa hại mình lại hại người, hơn nữa cứ chống lại lãnh đạo như vậy, mà vẫn có thể trụ lại được mới là lạ.
Sở Tiêu Nhiên muốn dùng giá cả để loại trừ những hàng hóa cùng loại, nhưng không lâu sau, trong sản phẩm do Sở Tiêu Nhiên sản xuất bị phát hiện có chứa chất độc hại, sau đó hàng loạt chuyên gia đã nghiêm túc tiến hành giải thích trên truyền thông loại chất độc này gây hại gì cho cơ thể con người. gây tổn thương nghiêm trọng đến tim gan tì phổi thận blab la…
Dân chúng đều mù quáng nghe theo, nghe những chuyên gia đó nói như vậy, không một người nào dám mua sản phẩm của công ty Sở Tiêu Nhiên nữa, phòng ngừa không kịp thì nó sẽ ảnh hưởng giống như thuốc độc vậy.
Ninh Thư gửi công hàm luật sư cho Sở Tiêu Nhiên, buộc hắn ngừng sản xuất mấy thứ này, hơn nữa những sản phẩm trên thị trường đều phải hạ giá xuống.
Những sản phẩm này của Sở Tiêu Nhiên đã mất đi vị trí độc quyền, giờ còn vĩnh viễn mất đi quyền lợi sản xuất, giấy chứng nhận cũng đã bị thu hồi.
Cấp trên có rất nhiều cách để trị hắn.
Lãnh đạo gửi đơn kiến nghị điều chỉnh giá cả cho Sở Tiêu Nhiên, nếu như Sở Tiêu Nhiên nghe lời điều chỉnh dựa theo đơn kiến nghị, cũng sẽ không gây ra nhiều chuyện như vậy, tuy kiếm được ít tiền hơn, nhưng vẫn có lãi, vậy mà Sở Tiêu Nhiên lại không đồng ý.
Một bộ dạng như muốn lật trời, vậy hắn chỉ có thể chờ bị trấn áp giam giữ giống Tôn Ngộ Không thôi.
Sở Tiêu Nhiên nhận được công hàm luật sư của Ninh Thư, tức đến mức muốn bóp nát mọi thứ, nhức đầu xoa xoa trán, trong khoảng thời gian này, Sở Tiêu Nhiên còn bị lở miệng, áp lực rất lớn đè nặng trên người hắn.
Hội đồng quản trị nghi ngờ năng lực của hắn, năng lực xử lý các tình huống nguy cấp, Sở Tiêu Nhiên chỉ muốn đạp những người này từ trên tầng xuống, trước đây ngay cả một quả rắm cũng không dám đánh, kiếm được tiền thì cười ha ha, hiện tại lại có gan từng người một đi ra hống hách chỉ trích hắn.
Giá cổ phiếu của công ty lên xuống thất thường, những nhà đầu tư chứng khoán với những cổ đông đều điên cuồng vung bỏ hết tất cả số cổ phiếu bọn họ có của công ty Sở Tiêu Nhiên, nhưng không phải muốn là có thể vứt bỏ được, số tiền này coi như đã bị hủy trong tay rồi.
Thậm chí còn có một số nhà đầu tư chứng khoán đến công ty của Sở Tiêu Nhiên để gây rối.
Sở Tiêu Nhiên xoa xoa cái trán đăng căng cứng, dựa vào ghế, nhắm mắt lại không biết là đang ngủ hay đang suy nghĩ điều gì.
Lúc Hạ Hiểu Mạn đi vào phòng làm việc, chợt thấy Sở Tiêu Nhiên đang nhắm mắt nghỉ ngơi, sắc mặt mệt mỏi của hắn khiến Hạ Hiểu Mạn thấy rất đau lòng, đặt bát canh xuống.
Sở Tiêu Nhiên nghe thấy tiếng động, mở mắt liền nhìn thấy Hạ Hiểu Mạn, Hạ Hiểu Mạn mặc váy ngắn, để lộ đôi chân nhỏ trắng noãn mịn màng, khuôn mặt của cô ta hồng hào, giữa hai lông mày còn lộ vẻ vui mừng.
Em hầm canh cho anh, anh mau uống đi. Hạ Hiểu Mạn nói xong liền múc một bát canh cho Sở Tiêu Nhiên, bưng đến trước mặt Sở Tiêu Nhiên: Uống một chút đi.
Sở Tiêu Nhiên đón lấy cái bát, nhìn lướt qua Hạ Hiểu Mạn, hỏi: Sao em lại tới đây, có chuyện gì sao?
Trên mặt Hạ Hiểu Mạn lập tức hiện ra nụ cười, tay sờ sờ phần bụng dưới, hít một hơi thật sâu, lúc đang định nói, thì Sở Tiêu Nhiên nhấp một ngụm canh, sau đó ném cái bát lên trên bàn, khiến canh bắn tung tóe khắp nơi.
Hạ Hiểu Mạn cảm thấy kinh ngạc, vẻ mặt của Sở Tiêu Nhiên vô cùng mất bình tĩnh, trong giọng nói hàm chứa sự tức giận: Đây là canh gì mà tanh vậy, mà em tới công ty làm gì, không có việc gì sao em không ở trong biệt thự, chạy lung tung đi đâu, không thấy anh đang bận sao?
Hiện tại Sở Tiêu Nhiên đang rất khó chịu, bất kỳ một chuyện nhỏ nào cũng có thể trở thành lý do để hắn trút giận, Sở Tiêu Nhiên không phải là loại người khổ sở kiềm chế vì người khác, cho dù người trước mặt là Hạ Hiểu Mạn, Sở Tiêu Nhiên cũng sẽ không nhẫn nại.
Sắc mặt của Hạ Hiểu Mạn lập tức tái nhợt, cô ta tới vì muốn thông báo cho Sở Tiêu Nhiên biết tin tốt là cô ta đã mang thai, mặc dù Hạ Hiểu Mạn không quan tâm đến chuyện ở công ty của Sở Tiêu Nhiên, nhưng cô ta cũng biết tình hình gần đây của Sở Tiêu Nhiên, công ty xảy ra một số chuyện, Hạ Hiểu Mạn biết trong lòng Sở Tiêu Nhiên rất lo lắng.
Ba năm trước bị sảy thai khiến Hạ Hiểu Mạn rất quan tâm đến cơ thể của mình, kinh nguyệt của cô ta đã chậm nửa tháng, kiểm tra mới phát hiện cô ta đã mang thai, Hạ Hiểu Mạn sợ không chắc chắn, còn đến bệnh viện kiểm tra lại, khẳng định là đã mang thai, Hạ Hiểu Mạn vừa mừng vừa lo, bởi lúc này cô ta muốn làm một chuyện khiến Sở Tiêu Nhiên vui vẻ, nhưng cô ta lại không biết Sở Tiêu Nhiên có thích đứa bé này hay không.
Hạ Hiểu Mạn nhìn vẻ mặt lạnh lùng cùng sự thiếu kiên nhẫn của Sở Tiêu Nhiên, trong lòng run lên, vội vã bưng bát lên, hỏi: Tanh sao?
Hạ Hiểu Mạn uống một ngụm, lập tức che lấy miệng mình suýt chút nữa thì nhổ ra, dạ dày đều đang cuồn cuộn cả lên.
Sở Tiêu Nhiên thấy Hạ Hiểu Mạn như vậy, vẻ mặt càng mất bình tĩnh: Thứ này em uống còn bị ói ra vậy mà lại bưng cho anh, đừng có gây rối ở đây nữa, về đi, công ty còn rất nhiều việc.
Nhưng, Sở Tiêu Nhiên, em có chuyện muốn nói với anh. Hạ Hiểu Mạn luôn miệng nói, trước đó dáng vẻ vẫn còn vui mừng hớn hở, hiện tại sắc mặt lại trắng bệch.
Anh rất bận, có chuyện gì thì nói sau, ra ngoài đi. Sở Tiêu Nhiên hiện tại giống như con sư tử bị nhốt trong lồng, ở trong lồng thấp thỏm không yên, nhưng cũng không có cách nào để thoát khỏi cái lồng đó.
Hạ Hiểu Mạn bị bộ dạng của Sở Tiêu Nhiên dọa sợ, chân lảo đảo hai bước, sắc mặt trắng bệch, trong lòng cảm thấy vô cùng thê lương.
Bộ dạng này của Sở Tiêu Nhiên căn bản là không hoan nghênh sự xuất hiện của đứa bé này, thậm chí hắn còn không cho cô ta cơ hội để nói ra chuyện này.
Đây là đứa con của bọn họ, trong lòng Hạ Hiểu Mạn vừa mờ mịt lại bi thương, tay che lấy bụng dưới, vẻ mặt dường như phải chịu sự tổn thương cực độ nhìn Sở Tiêu Nhiên.
Vốn dĩ trong lòng Sở Tiêu Nhiên đã nóng như lửa đốt, hiện tại Hạ Hiểu Mạn lại còn dùng khuôn mặt khổ sở này nhìn hắn, trong lòng Sở Tiêu Nhiên lại càng thêm phiền chán, kìm nén lửa giận trong lòng nói: Anh bảo em về đi, em còn ngây ra đó làm gì, công ty không phải là nơi em nên tới, Hạ Hiểu Mạn, đừng có mà thách thức sự nhẫn nại của anh.
/1471
|