Mời cô đi dự yến tiệc, là để cô đi nhìn hai người tình cảm ân ái à.
Vẻ mặt Ninh Thư không thay đổi: Gần đây hơi bận, còn phải đi kiểm toán ở một vài công ty nữa, tôi không có diễm phúc như tổng giám đốc Sở đây, chỉ việc nằm đếm tiền, tổng giám đốc Sở, lần sau làm sổ sách cho rõ ràng chút, nếu còn có lần nữa anh có thể sẽ bị khởi tố thật đấy.
Ninh Thư nói xong quay người đi, cái gì mà yến tiệc, chẳng qua là Sở Tiêu Nhiên ra vẻ ta đây với cô.
Ninh Thư thà nhận một vụ kiện miễn phí, cũng không lãng phí thời gian với những chuyện như vậy, Sở Tiêu Nhiên với Hạ Hiểu Mạn, giữa hai người tốt đẹp như thế nào, cũng không muốn nghe, không quan tâm, không để ý.
Sở Tiêu Nhiên định thần lại, nhíu chặt lông mày, một người làm kinh doanh cảm giác nhạy bén, kiểm toán đây chính là một tín hiệu, cảm thấy có người muốn ra tay với hắn rồi?
Nhưng trong lòng Sở Tiêu Nhiên vẫn tự tin, người bình thường ở thành phố T này không thể động đến hắn được.
Là người của cấp trên cũng không dám động đến hắn, bởi vì kinh tế của thành phố T có thể sẽ xảy ra bạo động bất ổn, nhất là khi hắn thao túng rất nhiều ngành nghề, chỉ trong thời gian ngắn sẽ làm cho thị trường của thành phố T trở nên hỗn loạn.
Trong lòng Sở Tiêu Nhiên đối với cái tên Từ văn Lãng ngày càng căm ghét, không chỉ vì chuyện của Hạ Hiểu Mạn, mà là người đàn ông này có khí thế mãnh liệt đối đầu với hắn, có vẻ người đàn ông này có kẻ chống lưng.
Sở Tiêu Nhiên co chân mày lại, phải lập kế hoạch một phen.
Khoảng thời gian gần đây, Ninh Thư cảm giác có người theo dõi mình, cảm giác bị người ta nhìn mình chằm chằm.
Mỗi lần cô muốn tìm hiểu cái cảm giác đó, ánh mắt đó sẽ biến mất.
Ninh Thư cảm thấy chắc là người của Sở Tiêu Nhiên, muốn giết chết cô sao?
Ninh Thư nghĩ Sở Tiêu Nhiên có chút tự tin thái quá, nếu như hắn là một người dân thường, giống như trong kịch bản giết thì đã giết rồi, chỉ coi như một gợn sóng sẽ đi qua rất nhanh.
Nhưng địa vị xã hội của cô bây giờ khác rồi, được coi như một hình tượng mà chính phủ dựng lên trước mặt, đặc biệt là trụ sở văn phòng luật sư còn phải để cô kinh doanh, có chết cũng vẫn còn sức ảnh hưởng nhất định.
Sở Tiêu Nhiên hô mưa gọi gió ở cái thành phố T này lâu quá rồi, đã quên đất dưới chân mình là của ai rồi.
Ninh Thư đi vào trong một hẻm nhỏ, chờ người theo dõi mình xuất hiện.
Người theo dõi Ninh Thư là một người đàn ông, trên người đàn ông này mang theo sự hung hãn, hơn nữa nhìn dáng đi, hình như là lính giải ngũ.
Tại sao lại theo dõi tôi? Ninh Thư hỏi.
Hắn ta không nói gì, kẹp giữa các ngón tay là một lưỡi dao sắc bén, nhìn dáng vẻ như định cắt cổ Ninh Thư vậy.
Ninh Thư hé mắt, nắm tay thành quả đấm tiến về phía hắn ta trước, người đàn ông này đoán chừng là bộ đội đặc chủng, tinh thông kỹ thuật chiến đấu, có vẻ khinh thường Ninh Thư, trực tiếp đưa tay ra tóm lấy cú đấm của Ninh Thư, nhưng lại bị Ninh Thư đánh lui ra sau hai bước.
Lúc này hắn mới tập trung lại, vặn vặn cổ, phát ra tiếng kêu răng rắc, nói với Ninh Thư: Có chút bản lĩnh đấy.
Ninh Thư nhíu mắt, ra tay trước, vẫn siết quả đấm nhằm vào đầu của tên kia, một tay lại lấy ra một bình xịt cay, xịt vào mắt hắn ta.
Mắt hắn bất ngờ bị phun cay nóng, đau rát, đôi mắt nóng đến mức như sắp bị mù vậy.
Hắn rên khẽ một tiếng, khom người che mắt lại, Ninh Thư siết quả đấm, đánh cho hắn một trận, từng cú đấm giáng xuống, bởi vì đôi mắt, hắn tuy đã đề phòng Ninh Thư, nhưng vẫn bị Ninh Thư đánh cho hôn mê bất tỉnh.
Ninh Thư đá một cái vào người hắn khi đang hôn mê, hôn cái bình một cái, cái bình xịt cay để phòng kẻ xấu thực sự là một thứ tốt, hiệu quả đến bất ngờ.
Chắc là không ai nghĩ một người đàn ông như Ninh Thư, trên người còn mang theo cả bình xịt cay phòng trừ kẻ xấu.
Ninh Thư nghĩ mà tức, người đàn ông này ra tay quá tàn nhẫn, vừa ra tay đã muốn giết cô, Ninh Thư đá một cái vào chân hắn, sau đó nghe thấy tiếng xương bị gãy, Ninh Thư lại dùng sức dẫm cả hai chân, hắn đau đến mức ngồi dậy, kêu rên một tiếng, mắt đảo đảo một vòng lại hôn mê bất tỉnh, một lúc chân đã sưng lên.
Kỳ thực Ninh Thư muốn giết người đàn ông này, nhưng dù sao đây cũng là xã hội pháp trị, cho dù trong lòng có bụi, nhưng làm luật sư tay của Từ Văn Lãng nhất định phải sạch sẽ, giữ vững nguyên tắc cơ bản nhất.Đoán chừng Từ Văn Lãng cũng không muốn quay lại, mình trở thành người nắm giữ sinh mệnh trong tay.
Ninh Thư gọi điện cho Sở Tiêu Nhiên, bảo hắn tới đem người của mình đi, nếu không sẽ trực tiếp đưa đến trước mặt cảnh sát.
Ninh Thư không muốn báo cảnh sát, bởi vì những người lính cũ này luôn có người đứng ra đảm bảo cho hắn, quân đội và chính phủ đều chung một nhà, thà rằng để Ninh Thư cho Sở Tiêu Nhiên một lời cảnh cáo.
Sở Tiêu Nhiên đích thân đến, Sở Tiêu Nhiên còn đem theo mấy tên hộ vệ.
Sở Tiêu Nhiên thấy người nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, lại đưa ánh mắt nhìn Ninh Thư, khóe miệng khẽ nhếch lên: Tôi quả thật đã xem thường anh rồi.
Sở Tiêu Nhiên, nhìn cho kỹ con chó nhà anh đi, còn có lần sau nữa, sẽ không ở chỗ này nữa đâu, mà là đang trong tù rồi. Ninh Thư lạnh nhạt nói.
Sở Tiêu Nhiên vẫy tay với mấy tên hộ vệ, mấy tên hộ vệ khiêng người đàn ông đang nằm hôn mê trên mặt đất đi rồi.
Sở Tiêu Nhiên nhìn Ninh Thư, nói: Từ Văn Lãng, thật sự tôi càng ngày càng thích anh rồi đấy, nếu như không có chuyện của Hạ Hiểu Mạn, thật lòng tôi hy vọng anh có thể làm việc cho tôi.
Anh cũng biết là không có khả năng đó. Cô mất não mới đi làm việc cho Sở Tiêu Nhiên.
Mục đích của cô là muốn báo thù, làm cho kẻ lừa gạt Sở Tiêu Nhiên phải giãy dụa trong vô vọng.
Anh là một người có khả năng chịu đựng, chuyện của Hạ Hiểu Mạn anh còn nhịn được, mất tích một thời gian, còn trở thành người của cấp trên. Sở Tiêu Nhiên nhíu mắt, che đi sát khí mãnh liệt trong đôi mắt.
Ninh Thư bật cười, có thể thành người của cấp trên, là bởi vì cô có giá trị lợi dụng, tất cả mọi chuyện làm đều gãi đúng chỗ ngứa.
Mà sự tồn tại của Sở Tiêu Nhiên, cũng khiến người ta như bị nghẹn trong cổ họng.
Ninh Thư chẳng qua là mượn gió bẻ măng mà thôi.
Sở Tiêu Nhiên từ trên cao nhìn Ninh Thư bằng nửa con mắt, rồi quay người đi.
Sở Tiêu Nhiên quá kiêu ngạo, ông trời muốn làm cho con người bị diệt vong, trước tiên phải khiến họ điên cuồng.
Còn Ninh Thư chỉ dựa lưng vào cây hóng mát thôi.
Điều khiến Ninh Thư rất buồn cười là, chuyện công ty của Sở Tiêu Nhiên trốn thuế đã bị giới truyền thông đưa tin một cách trắng trợn, làm cho giá cổ phiếu của công ty Sở Tiêu Nhiên giảm xuống đáng kể.
Bản tin sáng trưa chiều tối luân phiên nhau phát một lần, còn có báo kinh tế tài chính, Sở Tiêu Nhiên lập tức phong tỏa tin tức, quả thật không thấy đưa tin về chuyện này nữa.
Sức ảnh hưởng của Sở Tiêu Nhiên ở thành phố T quả không thể khinh thường được.
Nhưng Ninh Thư biết trèo càng cao thì ngã càng đau.
Lúc đó, Hạ Hiểu Mạn lại tìm đến Ninh Thư, nhưng lần này không phải nói về việc muốn chia tay với Sở Tiêu Nhiên, mà là đến để làm người hòa giải cho Sở Tiêu Nhiên và Ninh Thư.
Anh Văn Lãng, chuyện này hãy để cho nó qua đi, anh và Sở Tiêu Nhiên đấu đá với nhau không có ích lợi gì cả, con người của Sở Tiêu Nhiên thủ đoạn độc ác, quyền thế rất lớn, anh Văn Lãng, anh đối phó với hắn như vậy, sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ và sự nghiệp của anh. Hạ Hiểu Mạn nói với Ninh Thư, khuyên bảo Ninh Thư, vẻ mặt đều là lo lắng cho Ninh Thư.
Ninh Thư:...
Ninh Thư thực sự không biết phải nói gì, Hạ Hiểu Mạn dựa vào lập trường nào mà tới yêu cầu, tuy là Hạ Hiểu Mạn đứng ở lập trường của cô ta để nói, nhưng lại nghiêng về phía Sở Tiêu Nhiên.
Đến quỳ! Trước đó không lâu còn khóc lóc tới nói với cô muốn chia tay, bây giờ lại tới nói giúp Sở Tiêu Nhiên.
Cho nên lời nói của Hạ Hiểu Mạn một chữ cũng không thể tin được, tin rồi thì chỉ có bi kịch.
Vẻ mặt Ninh Thư không thay đổi: Gần đây hơi bận, còn phải đi kiểm toán ở một vài công ty nữa, tôi không có diễm phúc như tổng giám đốc Sở đây, chỉ việc nằm đếm tiền, tổng giám đốc Sở, lần sau làm sổ sách cho rõ ràng chút, nếu còn có lần nữa anh có thể sẽ bị khởi tố thật đấy.
Ninh Thư nói xong quay người đi, cái gì mà yến tiệc, chẳng qua là Sở Tiêu Nhiên ra vẻ ta đây với cô.
Ninh Thư thà nhận một vụ kiện miễn phí, cũng không lãng phí thời gian với những chuyện như vậy, Sở Tiêu Nhiên với Hạ Hiểu Mạn, giữa hai người tốt đẹp như thế nào, cũng không muốn nghe, không quan tâm, không để ý.
Sở Tiêu Nhiên định thần lại, nhíu chặt lông mày, một người làm kinh doanh cảm giác nhạy bén, kiểm toán đây chính là một tín hiệu, cảm thấy có người muốn ra tay với hắn rồi?
Nhưng trong lòng Sở Tiêu Nhiên vẫn tự tin, người bình thường ở thành phố T này không thể động đến hắn được.
Là người của cấp trên cũng không dám động đến hắn, bởi vì kinh tế của thành phố T có thể sẽ xảy ra bạo động bất ổn, nhất là khi hắn thao túng rất nhiều ngành nghề, chỉ trong thời gian ngắn sẽ làm cho thị trường của thành phố T trở nên hỗn loạn.
Trong lòng Sở Tiêu Nhiên đối với cái tên Từ văn Lãng ngày càng căm ghét, không chỉ vì chuyện của Hạ Hiểu Mạn, mà là người đàn ông này có khí thế mãnh liệt đối đầu với hắn, có vẻ người đàn ông này có kẻ chống lưng.
Sở Tiêu Nhiên co chân mày lại, phải lập kế hoạch một phen.
Khoảng thời gian gần đây, Ninh Thư cảm giác có người theo dõi mình, cảm giác bị người ta nhìn mình chằm chằm.
Mỗi lần cô muốn tìm hiểu cái cảm giác đó, ánh mắt đó sẽ biến mất.
Ninh Thư cảm thấy chắc là người của Sở Tiêu Nhiên, muốn giết chết cô sao?
Ninh Thư nghĩ Sở Tiêu Nhiên có chút tự tin thái quá, nếu như hắn là một người dân thường, giống như trong kịch bản giết thì đã giết rồi, chỉ coi như một gợn sóng sẽ đi qua rất nhanh.
Nhưng địa vị xã hội của cô bây giờ khác rồi, được coi như một hình tượng mà chính phủ dựng lên trước mặt, đặc biệt là trụ sở văn phòng luật sư còn phải để cô kinh doanh, có chết cũng vẫn còn sức ảnh hưởng nhất định.
Sở Tiêu Nhiên hô mưa gọi gió ở cái thành phố T này lâu quá rồi, đã quên đất dưới chân mình là của ai rồi.
Ninh Thư đi vào trong một hẻm nhỏ, chờ người theo dõi mình xuất hiện.
Người theo dõi Ninh Thư là một người đàn ông, trên người đàn ông này mang theo sự hung hãn, hơn nữa nhìn dáng đi, hình như là lính giải ngũ.
Tại sao lại theo dõi tôi? Ninh Thư hỏi.
Hắn ta không nói gì, kẹp giữa các ngón tay là một lưỡi dao sắc bén, nhìn dáng vẻ như định cắt cổ Ninh Thư vậy.
Ninh Thư hé mắt, nắm tay thành quả đấm tiến về phía hắn ta trước, người đàn ông này đoán chừng là bộ đội đặc chủng, tinh thông kỹ thuật chiến đấu, có vẻ khinh thường Ninh Thư, trực tiếp đưa tay ra tóm lấy cú đấm của Ninh Thư, nhưng lại bị Ninh Thư đánh lui ra sau hai bước.
Lúc này hắn mới tập trung lại, vặn vặn cổ, phát ra tiếng kêu răng rắc, nói với Ninh Thư: Có chút bản lĩnh đấy.
Ninh Thư nhíu mắt, ra tay trước, vẫn siết quả đấm nhằm vào đầu của tên kia, một tay lại lấy ra một bình xịt cay, xịt vào mắt hắn ta.
Mắt hắn bất ngờ bị phun cay nóng, đau rát, đôi mắt nóng đến mức như sắp bị mù vậy.
Hắn rên khẽ một tiếng, khom người che mắt lại, Ninh Thư siết quả đấm, đánh cho hắn một trận, từng cú đấm giáng xuống, bởi vì đôi mắt, hắn tuy đã đề phòng Ninh Thư, nhưng vẫn bị Ninh Thư đánh cho hôn mê bất tỉnh.
Ninh Thư đá một cái vào người hắn khi đang hôn mê, hôn cái bình một cái, cái bình xịt cay để phòng kẻ xấu thực sự là một thứ tốt, hiệu quả đến bất ngờ.
Chắc là không ai nghĩ một người đàn ông như Ninh Thư, trên người còn mang theo cả bình xịt cay phòng trừ kẻ xấu.
Ninh Thư nghĩ mà tức, người đàn ông này ra tay quá tàn nhẫn, vừa ra tay đã muốn giết cô, Ninh Thư đá một cái vào chân hắn, sau đó nghe thấy tiếng xương bị gãy, Ninh Thư lại dùng sức dẫm cả hai chân, hắn đau đến mức ngồi dậy, kêu rên một tiếng, mắt đảo đảo một vòng lại hôn mê bất tỉnh, một lúc chân đã sưng lên.
Kỳ thực Ninh Thư muốn giết người đàn ông này, nhưng dù sao đây cũng là xã hội pháp trị, cho dù trong lòng có bụi, nhưng làm luật sư tay của Từ Văn Lãng nhất định phải sạch sẽ, giữ vững nguyên tắc cơ bản nhất.Đoán chừng Từ Văn Lãng cũng không muốn quay lại, mình trở thành người nắm giữ sinh mệnh trong tay.
Ninh Thư gọi điện cho Sở Tiêu Nhiên, bảo hắn tới đem người của mình đi, nếu không sẽ trực tiếp đưa đến trước mặt cảnh sát.
Ninh Thư không muốn báo cảnh sát, bởi vì những người lính cũ này luôn có người đứng ra đảm bảo cho hắn, quân đội và chính phủ đều chung một nhà, thà rằng để Ninh Thư cho Sở Tiêu Nhiên một lời cảnh cáo.
Sở Tiêu Nhiên đích thân đến, Sở Tiêu Nhiên còn đem theo mấy tên hộ vệ.
Sở Tiêu Nhiên thấy người nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, lại đưa ánh mắt nhìn Ninh Thư, khóe miệng khẽ nhếch lên: Tôi quả thật đã xem thường anh rồi.
Sở Tiêu Nhiên, nhìn cho kỹ con chó nhà anh đi, còn có lần sau nữa, sẽ không ở chỗ này nữa đâu, mà là đang trong tù rồi. Ninh Thư lạnh nhạt nói.
Sở Tiêu Nhiên vẫy tay với mấy tên hộ vệ, mấy tên hộ vệ khiêng người đàn ông đang nằm hôn mê trên mặt đất đi rồi.
Sở Tiêu Nhiên nhìn Ninh Thư, nói: Từ Văn Lãng, thật sự tôi càng ngày càng thích anh rồi đấy, nếu như không có chuyện của Hạ Hiểu Mạn, thật lòng tôi hy vọng anh có thể làm việc cho tôi.
Anh cũng biết là không có khả năng đó. Cô mất não mới đi làm việc cho Sở Tiêu Nhiên.
Mục đích của cô là muốn báo thù, làm cho kẻ lừa gạt Sở Tiêu Nhiên phải giãy dụa trong vô vọng.
Anh là một người có khả năng chịu đựng, chuyện của Hạ Hiểu Mạn anh còn nhịn được, mất tích một thời gian, còn trở thành người của cấp trên. Sở Tiêu Nhiên nhíu mắt, che đi sát khí mãnh liệt trong đôi mắt.
Ninh Thư bật cười, có thể thành người của cấp trên, là bởi vì cô có giá trị lợi dụng, tất cả mọi chuyện làm đều gãi đúng chỗ ngứa.
Mà sự tồn tại của Sở Tiêu Nhiên, cũng khiến người ta như bị nghẹn trong cổ họng.
Ninh Thư chẳng qua là mượn gió bẻ măng mà thôi.
Sở Tiêu Nhiên từ trên cao nhìn Ninh Thư bằng nửa con mắt, rồi quay người đi.
Sở Tiêu Nhiên quá kiêu ngạo, ông trời muốn làm cho con người bị diệt vong, trước tiên phải khiến họ điên cuồng.
Còn Ninh Thư chỉ dựa lưng vào cây hóng mát thôi.
Điều khiến Ninh Thư rất buồn cười là, chuyện công ty của Sở Tiêu Nhiên trốn thuế đã bị giới truyền thông đưa tin một cách trắng trợn, làm cho giá cổ phiếu của công ty Sở Tiêu Nhiên giảm xuống đáng kể.
Bản tin sáng trưa chiều tối luân phiên nhau phát một lần, còn có báo kinh tế tài chính, Sở Tiêu Nhiên lập tức phong tỏa tin tức, quả thật không thấy đưa tin về chuyện này nữa.
Sức ảnh hưởng của Sở Tiêu Nhiên ở thành phố T quả không thể khinh thường được.
Nhưng Ninh Thư biết trèo càng cao thì ngã càng đau.
Lúc đó, Hạ Hiểu Mạn lại tìm đến Ninh Thư, nhưng lần này không phải nói về việc muốn chia tay với Sở Tiêu Nhiên, mà là đến để làm người hòa giải cho Sở Tiêu Nhiên và Ninh Thư.
Anh Văn Lãng, chuyện này hãy để cho nó qua đi, anh và Sở Tiêu Nhiên đấu đá với nhau không có ích lợi gì cả, con người của Sở Tiêu Nhiên thủ đoạn độc ác, quyền thế rất lớn, anh Văn Lãng, anh đối phó với hắn như vậy, sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ và sự nghiệp của anh. Hạ Hiểu Mạn nói với Ninh Thư, khuyên bảo Ninh Thư, vẻ mặt đều là lo lắng cho Ninh Thư.
Ninh Thư:...
Ninh Thư thực sự không biết phải nói gì, Hạ Hiểu Mạn dựa vào lập trường nào mà tới yêu cầu, tuy là Hạ Hiểu Mạn đứng ở lập trường của cô ta để nói, nhưng lại nghiêng về phía Sở Tiêu Nhiên.
Đến quỳ! Trước đó không lâu còn khóc lóc tới nói với cô muốn chia tay, bây giờ lại tới nói giúp Sở Tiêu Nhiên.
Cho nên lời nói của Hạ Hiểu Mạn một chữ cũng không thể tin được, tin rồi thì chỉ có bi kịch.
/1471
|