Ninh Thư trông thấy dáng vẻ khổ sở của Hạ Hiểu Mạn, có vẻ cô ta thật sự rất quan tâm đến Ninh Thư.
Trong lòng Ninh Thư rất điềm tĩnh, không chút dao động, chuyện đã đến nước này, hoàn toàn là do Hạ Hiểu Mạn tự mình giải quyết, nếu như cô ta chịu bàn bạc với mọi người thì sẽ không phải mệt mỏi như thế này.
Ngay cả đến tận bây giờ, Hạ Hiểu Mạn vẫn không chịu nói với Văn Lãng, miệng lúc nào cũng nói là sẽ không làm hại đến Văn Lãng, nhưng những gì mà Hạ Hiểu Mạn đang làm chính là tổn thương lớn nhất đối với Văn Lãng.
Cứ ra vẻ bản thân rất khổ sở, khiến cho Ninh Thư không thật sự cảm nhận được sự quan tâm mà Hạ Hiểu Mạn dành cho Từ Văn Lãng.
“Những gì em nói, anh đều nhớ rồi.” Ninh Thư nhìn Hạ Hiểu Mạn: “Em cũng phải tự lo cho bản thân mình.”
Hạ Hiểu Mạn nghe Ninh Thư nói, bất giác nghĩ đối phương đã biết chuyện gì đó, gương mặt cô ta lộ vẻ sầu não, lắp bắp hỏi: “Anh Văn Lãng, anh đã biết được chuyện gì rồi phải không?”
“Em nghĩ anh nên biết chuyện gì?” Ninh Thư hỏi lại Hạ Hiểu Mạn: “Chúng ta bên nhau đã 10 năm, từ nhỏ đến trưởng thành, trong lòng em, có sự tồn tại của anh hay không?”
“Sự tồn tại của anh giống như người nhà của em vậy.” Hạ Hiểu Mạn không do dự nói với Ninh Thư: “Em có thể dốc hết tất cả để bảo vệ anh.”
Người nhà?
Câu nói này cũng kì diệu như câu nói em chỉ coi anh như anh trai vậy.
Cũng có thể nói, Hạ Hiểu Mạn đã đá Từ Văn Lãng ra khỏi vòng quay của tình yêu, chỉ có tình bạn hoặc tình thân, chưa bao giờ có tình yêu.
Ninh Thư khẽ nói: “Anh sẽ nói với bố mẹ là chúng ta đã chia tay.”
“Anh Văn Lãng.” Hạ Hiểu Mạn khẽ run rẩy đôi môi: “Chúc anh hạnh phúc.”
Chỉ cần người cô ta quan tâm được hạnh phúc, thì Hạ Hiểu Mạn có thể chịu đựng được mọi nỗi thống khổ trên đời.
Hai người không nói thêm lời nào, Hạ Hiểu Mạn đi đến trước cửa nhà, bước vào cửa Hạ gia, Ninh Thư cũng bước vào cửa nhà Từ gia.
Hạ Hiểu Mạn ngoảnh đầu lại nhìn theo bóng dáng của Ninh Thư, cảm thấy sự xa lạ trước giờ chưa từng có, khẽ mím chặt môi, chỉ cần anh ấy hạnh phúc là được.
Trong lòng Hạ Hiểu Mạn cảm thấy rất áy náy với Từ Văn Lãng, cô ta có lỗi với anh, có lỗi với sự bảo vệ của anh dành cho cô ta từ bé đến bây giờ, từ một cậu bé đến khi thành một chàng trai trưởng thành, anh đều giúp cô ta che chắn mọi khó khăn.
Trong đầu Hạ Hiểu Mạn lại hiện ra hình ảnh của Sở Tiêu Nhiên, hắn mang sát khí hủy diệt, hủy diệt hết tất cả những gì cô ta có, khiến cho cuộc sống của cô ta không khác gì địa ngục.
Mấy tấm ảnh khỏa thân đã khiến cô rơi vào bàn tay của quỷ dữ, trong lòng Hạ Hiểu Mạn rất hận Sở Tiêu Nhiên, tại sao lại là cô, tại sao người Sở Tiêu Nhiên chọn lại là cô.
Một người có thế lực không khác gì vua chúa, sao lại chọn một người bình thường như cô.
Ninh Thư đi vào trong nhà, nói với ông bà Từ: “Bố mẹ, con và Hạ Hiểu Mạn đã chia tay, chúng con sẽ không kết hôn nữa.”
Ông bà Từ ngây người, cứ đứng im không chút phản ứng, sau đó bà Từ nói: “Đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại chia tay?”
“Chỉ là cảm thấy không hợp nhau nên chia tay.” Ninh Thư lạnh lùng đáp, lần này là chia tay dứt điểm, cứ dây dưa với Hạ Hiểu Mạn thật là phiền phức, Sở Tiêu Nhiên cũng có cớ để đối phó với Ninh Thư.
Bây giờ không còn tư cách để đối phó với Sở Tiêu Nhiên.
“Chắc chỉ là giận dỗi vô cớ thôi, chúng ta hai gia đình đối diện nhau, bước ra khỏi cửa là nhìn thấy mặt nhau, không phải là rất ngại ngùng hay sao, mọi người xung quanh đều biết hai đứa sắp kết hôn, bây giờ con nói không kết hôn nữa, con xem Từ gia còn mặt mũi nào nhìn người ta, tình cảm hơn hai mươi năm giữa hai nhà cũng không còn nữa.” Ông Từ vội cau mày: “Hai đứa lớn lên bên nhau từ nhỏ, cũng là bạn tri âm tri kỷ, tại sao lại chia tay dễ dàng vậy?”
Ninh Thư khẽ mấp máy môi, muốn nói điều gì đó, đúng lúc này thì tiếng chuông cửa réo bên ngoài, bà Từ chạy ra mở cửa.
Người nhấn chuông là mẹ của Hạ Hiểu Mạn, theo sau là Hạ Hiểu Mạn với gương mặt trắng bệch, hai người bước vào phòng khách, bà Hạ hướng về phía Ninh Thư đầy căm phẫn nói: “Văn Lãng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại chia tay với Hiểu Mạn?”
Hạ Hiểu Mạn trong lòng rất áy náy, gương mặt từ trắng bệch chuyển sang xanh, rất bứt rứt đứng cạnh, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Ninh Thư, vội kéo bà Hạ ra ngoài: “Mẹ, chúng ta đi thôi, về rồi còn sẽ nói tất cả mọi chuyện với mẹ.”
Hạ Hiểu Mạn chỉ nói với bà Hạ rằng hai người đã chia tay, bà Hạ là người thẳng tính, kéo tay Hạ Hiểu Mạn vào phòng khách, khiến Hạ Hiểu Mạn thấy rất bối rối, cô ta muốn bảo vệ những người thân của mình, nhưng nếu như cô ta nói hết sự thật ra ở đây, thì cô ta sẽ thấy rất hổ thẹn.
Trong lòng lại càng căm ghét Sở Tiêu Nhiên, hắn ta đã khiến cuộc sống của cô ta trở nên hỗn loạn, cô ta cũng không còn là Hạ Hiểu Mạn thuần khiết ngày xưa nữa, không còn tư cách làm vợ Từ Văn Lãng.
“Có chuyện gì thì nói thẳng ở đây đi.” Ông Từ nhìn Hạ Hiểu Mạn: “Chuyện này không còn là chuyện giữa hai đứa nữa, là chuyện giữa hai gia đình, còn ảnh hướng đến danh dự của hai gia đình, có chuyện gì mà cứ nhất định phải chia tay?”
“Con…” Hạ Hiểu Mạn có nỗi khổ trong lòng, không thể nói ra được, nước mắt rơi lã chã, người vật vã đau khổ.
Bà Từ nhíu mày, bà không thể chịu được cảnh Hạ Hiểu Mạn cứ khóc lóc thế này, không giống với Hạ Hiểu Mạn chút nào.
Ninh Thư chỉ có thể nói, Hạ Hiểu Mạn bây giờ đã biến thành nữ chính, ngược đãi tình cảm, nhân vật chính ngược đãi cô ta, cô ta lại ngược đãi bản thân mình.
Hạ Hiểu Mạn bây giờ cứ như đang trong trạng thái thôi miên, tôi thống khổ, tôi khó chịu, tôi đau khổ.
Ninh Thư cất giọng: “Chúng con đã chia tay rồi, chia tay từ trước rồi.”
“Vì sao, Từ Văn Lãng, con không thể đứng núi này trông núi nọ được, Hạ Hiểu Mạn nhà cô đã cùng con vượt qua bao khó khăn, vậy mà bây giờ con lại trở mặt, con thật quá đáng.” Bà Hạ nhìn Ninh Thư với ánh mắt không hài lòng.
“Hạ Hiểu Mạn nhà chúng tôi không nhất thiết phải lấy cậu, nhưng chia tay thì cũng phải có lý do chính đáng, cậu đá Hạ Hiểu Mạn nhà tôi, chuyện này tôi không đồng ý, ông Từ, tình cảm của hai gia đình chúng ta bao lâu nay, ông không thể đối xử với tôi như vậy được.” Bà Hạ nói không ngừng, giọng đanh thép như tiếng pháo nổ.
Hạ Hiểu Mạn đỏ bừng mặt, nước mắt không ngừng rơi.
Ninh Thư trông thấy vậy, cô đã biết kể từ giây phút này, tình cảm sâu sắc giữa hai nhà đã không còn nữa, không còn là người một nhà như trước đây nữa.
“Người nói lời chia tay không phải là con, thậm chí lý do chia tay là gì con cũng không biết.” Ninh Thư điềm đạm nói: “Con cũng muốn hỏi Hạ Hiểu Mạn lý do tại sao lại muốn chia tay?”
Bà Hạ cau mày, quay lại phản bác: “Hạ Hiểu Mạn là đứa con gái nhút nhát, nó không bao giờ nói chia tay đâu.”
Quả thực Hạ Hiểu Mạn không phải là mẫu người có chính kiến, từ chuyện Sở Tiêu Nhiên dùng mấy bức ảnh có thể khống chế được cô ta thì có thể thấy, cô ta là người nhát gan, Ninh Thư cười nhạt, gan cô ta không bé tí nào, cô ta thay hai gia đình đưa ra quyết định lớn như vậy cơ mà.
Thật ngu xuẩn, bản thân cứ nghĩ là đang hi sinh cho mọi người, nhưng lại không nghĩ đến cảnh hai gia đình đối đầu nhau, Từ Văn Lãng cũng vì cô ta mà chết.
“Tiểu Mạn, có chuyện gì thế, con là người muốn chia tay?” Bà Hạ sửng sốt hỏi Hạ Hiểu Mạn.
Hạ Hiểu Mạn cắn chặt môi, buồn bã gật đầu
Trong lòng Ninh Thư rất điềm tĩnh, không chút dao động, chuyện đã đến nước này, hoàn toàn là do Hạ Hiểu Mạn tự mình giải quyết, nếu như cô ta chịu bàn bạc với mọi người thì sẽ không phải mệt mỏi như thế này.
Ngay cả đến tận bây giờ, Hạ Hiểu Mạn vẫn không chịu nói với Văn Lãng, miệng lúc nào cũng nói là sẽ không làm hại đến Văn Lãng, nhưng những gì mà Hạ Hiểu Mạn đang làm chính là tổn thương lớn nhất đối với Văn Lãng.
Cứ ra vẻ bản thân rất khổ sở, khiến cho Ninh Thư không thật sự cảm nhận được sự quan tâm mà Hạ Hiểu Mạn dành cho Từ Văn Lãng.
“Những gì em nói, anh đều nhớ rồi.” Ninh Thư nhìn Hạ Hiểu Mạn: “Em cũng phải tự lo cho bản thân mình.”
Hạ Hiểu Mạn nghe Ninh Thư nói, bất giác nghĩ đối phương đã biết chuyện gì đó, gương mặt cô ta lộ vẻ sầu não, lắp bắp hỏi: “Anh Văn Lãng, anh đã biết được chuyện gì rồi phải không?”
“Em nghĩ anh nên biết chuyện gì?” Ninh Thư hỏi lại Hạ Hiểu Mạn: “Chúng ta bên nhau đã 10 năm, từ nhỏ đến trưởng thành, trong lòng em, có sự tồn tại của anh hay không?”
“Sự tồn tại của anh giống như người nhà của em vậy.” Hạ Hiểu Mạn không do dự nói với Ninh Thư: “Em có thể dốc hết tất cả để bảo vệ anh.”
Người nhà?
Câu nói này cũng kì diệu như câu nói em chỉ coi anh như anh trai vậy.
Cũng có thể nói, Hạ Hiểu Mạn đã đá Từ Văn Lãng ra khỏi vòng quay của tình yêu, chỉ có tình bạn hoặc tình thân, chưa bao giờ có tình yêu.
Ninh Thư khẽ nói: “Anh sẽ nói với bố mẹ là chúng ta đã chia tay.”
“Anh Văn Lãng.” Hạ Hiểu Mạn khẽ run rẩy đôi môi: “Chúc anh hạnh phúc.”
Chỉ cần người cô ta quan tâm được hạnh phúc, thì Hạ Hiểu Mạn có thể chịu đựng được mọi nỗi thống khổ trên đời.
Hai người không nói thêm lời nào, Hạ Hiểu Mạn đi đến trước cửa nhà, bước vào cửa Hạ gia, Ninh Thư cũng bước vào cửa nhà Từ gia.
Hạ Hiểu Mạn ngoảnh đầu lại nhìn theo bóng dáng của Ninh Thư, cảm thấy sự xa lạ trước giờ chưa từng có, khẽ mím chặt môi, chỉ cần anh ấy hạnh phúc là được.
Trong lòng Hạ Hiểu Mạn cảm thấy rất áy náy với Từ Văn Lãng, cô ta có lỗi với anh, có lỗi với sự bảo vệ của anh dành cho cô ta từ bé đến bây giờ, từ một cậu bé đến khi thành một chàng trai trưởng thành, anh đều giúp cô ta che chắn mọi khó khăn.
Trong đầu Hạ Hiểu Mạn lại hiện ra hình ảnh của Sở Tiêu Nhiên, hắn mang sát khí hủy diệt, hủy diệt hết tất cả những gì cô ta có, khiến cho cuộc sống của cô ta không khác gì địa ngục.
Mấy tấm ảnh khỏa thân đã khiến cô rơi vào bàn tay của quỷ dữ, trong lòng Hạ Hiểu Mạn rất hận Sở Tiêu Nhiên, tại sao lại là cô, tại sao người Sở Tiêu Nhiên chọn lại là cô.
Một người có thế lực không khác gì vua chúa, sao lại chọn một người bình thường như cô.
Ninh Thư đi vào trong nhà, nói với ông bà Từ: “Bố mẹ, con và Hạ Hiểu Mạn đã chia tay, chúng con sẽ không kết hôn nữa.”
Ông bà Từ ngây người, cứ đứng im không chút phản ứng, sau đó bà Từ nói: “Đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại chia tay?”
“Chỉ là cảm thấy không hợp nhau nên chia tay.” Ninh Thư lạnh lùng đáp, lần này là chia tay dứt điểm, cứ dây dưa với Hạ Hiểu Mạn thật là phiền phức, Sở Tiêu Nhiên cũng có cớ để đối phó với Ninh Thư.
Bây giờ không còn tư cách để đối phó với Sở Tiêu Nhiên.
“Chắc chỉ là giận dỗi vô cớ thôi, chúng ta hai gia đình đối diện nhau, bước ra khỏi cửa là nhìn thấy mặt nhau, không phải là rất ngại ngùng hay sao, mọi người xung quanh đều biết hai đứa sắp kết hôn, bây giờ con nói không kết hôn nữa, con xem Từ gia còn mặt mũi nào nhìn người ta, tình cảm hơn hai mươi năm giữa hai nhà cũng không còn nữa.” Ông Từ vội cau mày: “Hai đứa lớn lên bên nhau từ nhỏ, cũng là bạn tri âm tri kỷ, tại sao lại chia tay dễ dàng vậy?”
Ninh Thư khẽ mấp máy môi, muốn nói điều gì đó, đúng lúc này thì tiếng chuông cửa réo bên ngoài, bà Từ chạy ra mở cửa.
Người nhấn chuông là mẹ của Hạ Hiểu Mạn, theo sau là Hạ Hiểu Mạn với gương mặt trắng bệch, hai người bước vào phòng khách, bà Hạ hướng về phía Ninh Thư đầy căm phẫn nói: “Văn Lãng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại chia tay với Hiểu Mạn?”
Hạ Hiểu Mạn trong lòng rất áy náy, gương mặt từ trắng bệch chuyển sang xanh, rất bứt rứt đứng cạnh, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Ninh Thư, vội kéo bà Hạ ra ngoài: “Mẹ, chúng ta đi thôi, về rồi còn sẽ nói tất cả mọi chuyện với mẹ.”
Hạ Hiểu Mạn chỉ nói với bà Hạ rằng hai người đã chia tay, bà Hạ là người thẳng tính, kéo tay Hạ Hiểu Mạn vào phòng khách, khiến Hạ Hiểu Mạn thấy rất bối rối, cô ta muốn bảo vệ những người thân của mình, nhưng nếu như cô ta nói hết sự thật ra ở đây, thì cô ta sẽ thấy rất hổ thẹn.
Trong lòng lại càng căm ghét Sở Tiêu Nhiên, hắn ta đã khiến cuộc sống của cô ta trở nên hỗn loạn, cô ta cũng không còn là Hạ Hiểu Mạn thuần khiết ngày xưa nữa, không còn tư cách làm vợ Từ Văn Lãng.
“Có chuyện gì thì nói thẳng ở đây đi.” Ông Từ nhìn Hạ Hiểu Mạn: “Chuyện này không còn là chuyện giữa hai đứa nữa, là chuyện giữa hai gia đình, còn ảnh hướng đến danh dự của hai gia đình, có chuyện gì mà cứ nhất định phải chia tay?”
“Con…” Hạ Hiểu Mạn có nỗi khổ trong lòng, không thể nói ra được, nước mắt rơi lã chã, người vật vã đau khổ.
Bà Từ nhíu mày, bà không thể chịu được cảnh Hạ Hiểu Mạn cứ khóc lóc thế này, không giống với Hạ Hiểu Mạn chút nào.
Ninh Thư chỉ có thể nói, Hạ Hiểu Mạn bây giờ đã biến thành nữ chính, ngược đãi tình cảm, nhân vật chính ngược đãi cô ta, cô ta lại ngược đãi bản thân mình.
Hạ Hiểu Mạn bây giờ cứ như đang trong trạng thái thôi miên, tôi thống khổ, tôi khó chịu, tôi đau khổ.
Ninh Thư cất giọng: “Chúng con đã chia tay rồi, chia tay từ trước rồi.”
“Vì sao, Từ Văn Lãng, con không thể đứng núi này trông núi nọ được, Hạ Hiểu Mạn nhà cô đã cùng con vượt qua bao khó khăn, vậy mà bây giờ con lại trở mặt, con thật quá đáng.” Bà Hạ nhìn Ninh Thư với ánh mắt không hài lòng.
“Hạ Hiểu Mạn nhà chúng tôi không nhất thiết phải lấy cậu, nhưng chia tay thì cũng phải có lý do chính đáng, cậu đá Hạ Hiểu Mạn nhà tôi, chuyện này tôi không đồng ý, ông Từ, tình cảm của hai gia đình chúng ta bao lâu nay, ông không thể đối xử với tôi như vậy được.” Bà Hạ nói không ngừng, giọng đanh thép như tiếng pháo nổ.
Hạ Hiểu Mạn đỏ bừng mặt, nước mắt không ngừng rơi.
Ninh Thư trông thấy vậy, cô đã biết kể từ giây phút này, tình cảm sâu sắc giữa hai nhà đã không còn nữa, không còn là người một nhà như trước đây nữa.
“Người nói lời chia tay không phải là con, thậm chí lý do chia tay là gì con cũng không biết.” Ninh Thư điềm đạm nói: “Con cũng muốn hỏi Hạ Hiểu Mạn lý do tại sao lại muốn chia tay?”
Bà Hạ cau mày, quay lại phản bác: “Hạ Hiểu Mạn là đứa con gái nhút nhát, nó không bao giờ nói chia tay đâu.”
Quả thực Hạ Hiểu Mạn không phải là mẫu người có chính kiến, từ chuyện Sở Tiêu Nhiên dùng mấy bức ảnh có thể khống chế được cô ta thì có thể thấy, cô ta là người nhát gan, Ninh Thư cười nhạt, gan cô ta không bé tí nào, cô ta thay hai gia đình đưa ra quyết định lớn như vậy cơ mà.
Thật ngu xuẩn, bản thân cứ nghĩ là đang hi sinh cho mọi người, nhưng lại không nghĩ đến cảnh hai gia đình đối đầu nhau, Từ Văn Lãng cũng vì cô ta mà chết.
“Tiểu Mạn, có chuyện gì thế, con là người muốn chia tay?” Bà Hạ sửng sốt hỏi Hạ Hiểu Mạn.
Hạ Hiểu Mạn cắn chặt môi, buồn bã gật đầu
/1471
|