Vốn dĩ sức khỏe của Ninh Thư đang không được tốt, bây giờ lại phải ngồi nghe Hạ Hiểu Mạn khóc lóc than vãn, nói lời chia tay thôi cũng mất nửa tiếng đồng hồ, cứ khóc mãi không dừng, bộ dạng lặng lẽ rơi lệ như vậy, thật khiến lòng người hoang mang.
“Anh Văn Lãng.” Hạ Hiểu Mạn miễn cưỡng cười với Ninh Thư: “Hy vọng anh sẽ tìm được hạnh phúc, anh hãy quên em đi.”
“Được.” Ninh Thư trả lời.
Hạ Hiểu Mạn hơi khựng lại, nhưng nghĩ tới gương mặt đê tiện ác độc của Sở Tiêu Nhiên, cùng với năng lực hô mưa gọi gió của hắn, vì tương lai của Văn Lãng, cô ta đành phải để anh rời bỏ mình.
“Anh Văn Lãng, em đi trước.” Hạ Hiểu Mạn đứng dậy, yên lặng nhìn Ninh Thư một hồi, buồn bã cười: “Anh Văn Lãng…” Dường như không biết phải nói gì, Hạ Hiểu Mạn quay người bỏ đi.
Bóng lưng của Hạ Hiểu Mạn trông thật đáng thương, cô bước từng bước trông thật nặng nề tốn sức, cứ đi mà không biết tương lai sẽ đi về đâu.
Ninh Thư uống hết cốc café, chuẩn bị quay trở về ngủ thêm một giấc, tinh thần vẫn chưa được tỉnh tảo, phải ngủ cho thật đã.
Trong lòng Ninh Thư đã có phương hướng của mình, sẽ không đối đầu trực diện với Sở Tiêu Nhiên, bản thân Ninh Thư đang ở thế yếu hơn, không có cách nào có thể đấu lại với hắn, cho nên phải từ từ tìm cách.
Nếu như mọi chuyện dễ dàng như vậy, thì người ủy thác đã không dâng tặng linh hồn của mình, muốn thay đổi đời người.
Ninh Thư muốn giúp Văn Lãng báo thù, cô còn muốn Văn Lãng sống một cuộc sống mới hạnh phúc hơn.
Ninh Thư quay trở về nhà, ngủ một giấc, ngủ một giấc thật sâu, đầu tiên sẽ tu luyện Tuyệt Thế Võ Công trước, dù sao thì nguyên chủ của Ninh Thư cũng sẽ bị người ta đâm chết, có chút võ công phòng thân cũng tốt, mặc dù tu luyện căn bản cũng không có tác dụng gì lắm, nhưng khiến bản thân mạnh mẽ minh mẫn hơn cũng tốt.
Trời đã chuyển tối, Ninh Thư ngừng việc tu luyện, bước vào phòng bếp kiếm gì đó để ăn, trong nồi vẫn còn dư lại chút đồ ăn mẹ Từ đã nấu, ăn xong cơm tối, Ninh Thư mới bắt đầu tìm kiếm thông tin về nguyên chủ Văn Lãng.
Ninh Thư chưa từng làm luật sư bao giờ, cũng may nguyên chủ của cô đã chuẩn bị rất kỹ càng, soạn sẵn từng bước trình tự, đến những tình huống có thể xảy ra cũng đã chú thích rõ ràng.
Trong đầu toàn là mấy giấy tờ pháp luật, Ninh cứ phải lật đi lật lại mấy trang sách luật pháp để nghiên cứu.
Vụ án này khá nghiêm trọng, đó là vụ kiện xâm phạm bản quyền giữa hai công ty lớn, phòng luật sư cử Văn Lãng phụ trách vụ án này, là bởi vì năng lực của Từ Văn Lãng rất giỏi, Văn Lãng cũng vì vụ án này mà bỏ ra không ít công sức.
Ngồi nhìn đống giấy tờ pháp luật, bản thân Ninh Thư cũng thấy lo lắng, trấn tĩnh lại bản thân, ở thế giới này, Ninh Thư đóng vai một luật sư, không những thế còn phải cố gắng trở thành một luật sư tài giỏi xuất chúng nữa.
Vì vậy, một người thực hiện nhiệm vụ phải rất đa tài đa nghệ, quan trọng hơn là phải có một bộ óc thông minh sắc bén, có chỉ số IQ cao thật sự rất cần thiết.
Chỉ số IQ và võ công, hai thứ đều phải giỏi, thì mới có thể vừa ổn định vừa tiến bộ nhanh được.
Miệng Ninh Thư không ngừng đọc những tài liệu, đầu óc của nguyên chủ vốn thông minh, chỉ cần đọc một lần là đủ hiểu, nhưng trong đầu của Ninh Thư hoàn toàn trống rỗng, phải ngồi học thuộc mấy thứ tài liệu này, nước đến chân rồi đành phải nhảy thôi.
Cũng may mấy ngày nữa mới mở phiên tòa, Ninh Thư vẫn có đủ thời gian để chuẩn bị.
Ninh Thư vẫn đang học thuộc tài liệu, tiếng chuông điện thoại vang lên, trong miệng vẫn đang lẩm nhẩm, cầm điện thoại lên, Ninh Thư chợt nhíu mày, lại là Hạ Hiểu Mạn.
Nửa đêm 12 giờ rồi, còn gọi điện đến làm gì, Ninh nhấn nút nghe máy, alo một tiếng, Hạ Hiểu Mạn ở đầu dây bên kia không nói câu nào, chỉ nghe thấy tiếng nức nở, có vẻ đang che miệng khóc.
Ninh Thư nhéo nhéo mũi, nếu như cô không nhớ nhầm, thì sáng ngày hôm nay hai người họ vừa chia tay đúng không nhỉ?
Tuy là chia tay, nhưng trong lòng Hạ Hiểu Mạn vẫn ỷ lại nguyên chủ, dù sao cũng đã ỷ lại nhiều năm rồi, không cách nào trút bỏ nhanh như vậy được, gọi Ninh Thư trong vô thức, chắc lại gặp phải chuyện gì nên mới nghĩ tới nguyên chủ.
Mới gặp chút chuyện đã vội khóc lóc tìm nguyên chủ, vậy mà gặp chuyện lớn như vậy, lại một mình tự giải quyết, không thèm bàn bạc với Từ Văn Lãng, cô ta coi Từ Văn Lãng là gì chứ, đến khi Từ Văn Lãng biết chuyện, thì cô ta đã hiến dâng cho Sở Tiêu Nhiên rồi.
Hạ Hiểu Mạn cũng thật to gan lớn mật, chuyện lớn như vậy mà cũng giấu giếm cho được.
Tình cảm vun đắp nhiều năm như vậy, nhưng Hạ Hiểu Mạn không thèm nói với Từ Văn Lãng một lời, thậm chí hai người họ còn sắp kết hôn, chỉ riêng việc này thôi, ấn tượng của Ninh Thư đối với Hạ Hiểu Mạn đã không tốt rồi. Hạ Hiểu Mạn vẫn cảm thấy bản thân mình đã hi sinh rất nhiều, trả giá rất nhiều, chịu thiệt để duy trì đại cục, thật là hèn hạ.
“Có chuyện gì?” Ninh Thư lạnh lùng hỏi.
Hạ Hiểu Mạn vẫn không nói gì, có lẽ đang che miệng khóc lóc, chỉ có tiếng mũi khụt khịt ở đầu dây, Ninh Thư cảm thấy thật vô vị, Hạ Hiểu Mạn gọi điện đến làm gì?
Vẫn không nói lời nào, tốn tiền điện thoại quá.
Ninh Thư định cúp máy thì một giọng nói trầm lạnh lùng vọng lại: “Hạ Hiểu Mạn, em trốn ở trong này làm gì thế?”
Ngay sau đó, Hạ Hiểu Mạn liền lập tức cúp máy, có vẻ như cô ta đang rất sợ hãi.
Tiếng nói kia chắc chắn là Sở Tiêu Nhiên.
Có thể nói Sở Tiêu Nhiên và Hạ Hiểu Mạn hai người này, một người muốn đánh một người chịu đánh.
Ninh Thư không quan tâm đến tình hình của Hạ Hiểu Mạn, chỉ lo lắng việc khởi kiện, sau khi giải quyết xong vụ án này, Ninh Thư sẽ tìm ra cách mới.
Mấy ngày cũng đủ để Ninh Thư học thuộc những thứ này, đợi đến khi mở phiên tòa, Ninh Thư sẽ được mặc trang phục của luật sư, bước vào phòng xử án với sự cổ vũ của ông chủ.
Bầu không khí ở tòa án rất nghiêm trang, tim Ninh Thư đập nhanh không ngừng, trong lòng phải niệm Thanh Tâm chú mới có thể bình tĩnh trở lại.
Ninh Thư và luật sư biện hộ của đối thủ liên tiếp tranh luận, Ninh Thư chưa từng làm luật sư bao giờ, nhất thời bị luật sư đối phương trấn áp, trong lòng rất lo lắng, hít thở thật sâu. Ninh Thư cứ làm theo trình tự mà nguyên chủ đã vạch sẵn cho mình, phòng thủ rất nghiêm ngặt.
Ninh Thư có cảm giác sau lưng mình đều toát mồ hôi lạnh, còn căng thẳng và mệt mỏi hơn lúc lên chiến trường.
Ninh Thư liếc thấy ngồi ở tòa án có một người đàn ông gương mặt thanh tú, khí chất mạnh mẽ, ánh mắt kiêu ngạo, người đàn ông này vừa bá đạo lại vừa tàn bạo.
Nhìn thấy người đàn ông này, trong đầu Ninh Thư đột nhiên hiện lên ba chữ: Sở Tiêu Nhiên.
Sở Tiêu Nhiên đến đây làm gì?
Ánh mắt của hắn bắt gặp ánh mắt của Ninh Thư, hắn đưa tay lên xoa xoa cằm, biểu cảm có vẻ như đang cười vào mặt Ninh Thư, thể hiện thái độ miệt thị khinh bỉ.
Ninh Thư không nhìn Sở Tiêu Nhiên nữa, tập trung vào vụ án trước mắt.
Cuối cùng Ninh Thư cũng có được ưu thế nho nhỏ cho mình, bởi vì công ty Ninh Thư bảo vệ là công ty bị hại.
Nếu như nguyên chủ có mặt ở đây, chắc chắn sẽ xuất chúng hơn Ninh Thư rất nhiều, chứ không bị đối phương áp chế thế này, rõ ràng là bên có ưu thế, nhưng lại khó giành được chiến thắng.
Ninh Thư cần phải học thêm nữa, không chỉ vì Từ Văn Lãng, mà còn là vì bản thân, nếu như bản thân kém cỏi thế này, thì danh nghĩa của Từ Văn Lãng sẽ bị hủy hoại trong tay Ninh Thư.
Quan tòa tuyên bố kết quả, Ninh Thư tay đầm đìa mồ hôi, thu dọn tài liệu bước ra khỏi tòa án.
Vừa ra khỏi tòa án, Ninh Thư nhìn thấy Sở Tiêu Nhiên đứng đó, có vẻ như đang đợi cô, Ninh Thư giả vờ như không nhìn thấy hắn, tiếp tục bước đi.
Tổng giám đốc có nhiều việc phải làm, bỏ ra một thời gian dài như vậy đến xem cô tranh luận, chắc chắn không phải là điều gì tốt đẹp.
Người đến chắc chắn không thiện, người thiện chắc chắn không đến.
*SM: Sadist & Masochist hay còn gọi là kẻ cuồng dâm và kẻ khổ dâm, S chỉ người thích hành hạ, đánh đập dâm loạn, M chỉ người thích chịu đựng khi được hành hạ, đánh đập dâm loạn như thế.
“Anh Văn Lãng.” Hạ Hiểu Mạn miễn cưỡng cười với Ninh Thư: “Hy vọng anh sẽ tìm được hạnh phúc, anh hãy quên em đi.”
“Được.” Ninh Thư trả lời.
Hạ Hiểu Mạn hơi khựng lại, nhưng nghĩ tới gương mặt đê tiện ác độc của Sở Tiêu Nhiên, cùng với năng lực hô mưa gọi gió của hắn, vì tương lai của Văn Lãng, cô ta đành phải để anh rời bỏ mình.
“Anh Văn Lãng, em đi trước.” Hạ Hiểu Mạn đứng dậy, yên lặng nhìn Ninh Thư một hồi, buồn bã cười: “Anh Văn Lãng…” Dường như không biết phải nói gì, Hạ Hiểu Mạn quay người bỏ đi.
Bóng lưng của Hạ Hiểu Mạn trông thật đáng thương, cô bước từng bước trông thật nặng nề tốn sức, cứ đi mà không biết tương lai sẽ đi về đâu.
Ninh Thư uống hết cốc café, chuẩn bị quay trở về ngủ thêm một giấc, tinh thần vẫn chưa được tỉnh tảo, phải ngủ cho thật đã.
Trong lòng Ninh Thư đã có phương hướng của mình, sẽ không đối đầu trực diện với Sở Tiêu Nhiên, bản thân Ninh Thư đang ở thế yếu hơn, không có cách nào có thể đấu lại với hắn, cho nên phải từ từ tìm cách.
Nếu như mọi chuyện dễ dàng như vậy, thì người ủy thác đã không dâng tặng linh hồn của mình, muốn thay đổi đời người.
Ninh Thư muốn giúp Văn Lãng báo thù, cô còn muốn Văn Lãng sống một cuộc sống mới hạnh phúc hơn.
Ninh Thư quay trở về nhà, ngủ một giấc, ngủ một giấc thật sâu, đầu tiên sẽ tu luyện Tuyệt Thế Võ Công trước, dù sao thì nguyên chủ của Ninh Thư cũng sẽ bị người ta đâm chết, có chút võ công phòng thân cũng tốt, mặc dù tu luyện căn bản cũng không có tác dụng gì lắm, nhưng khiến bản thân mạnh mẽ minh mẫn hơn cũng tốt.
Trời đã chuyển tối, Ninh Thư ngừng việc tu luyện, bước vào phòng bếp kiếm gì đó để ăn, trong nồi vẫn còn dư lại chút đồ ăn mẹ Từ đã nấu, ăn xong cơm tối, Ninh Thư mới bắt đầu tìm kiếm thông tin về nguyên chủ Văn Lãng.
Ninh Thư chưa từng làm luật sư bao giờ, cũng may nguyên chủ của cô đã chuẩn bị rất kỹ càng, soạn sẵn từng bước trình tự, đến những tình huống có thể xảy ra cũng đã chú thích rõ ràng.
Trong đầu toàn là mấy giấy tờ pháp luật, Ninh cứ phải lật đi lật lại mấy trang sách luật pháp để nghiên cứu.
Vụ án này khá nghiêm trọng, đó là vụ kiện xâm phạm bản quyền giữa hai công ty lớn, phòng luật sư cử Văn Lãng phụ trách vụ án này, là bởi vì năng lực của Từ Văn Lãng rất giỏi, Văn Lãng cũng vì vụ án này mà bỏ ra không ít công sức.
Ngồi nhìn đống giấy tờ pháp luật, bản thân Ninh Thư cũng thấy lo lắng, trấn tĩnh lại bản thân, ở thế giới này, Ninh Thư đóng vai một luật sư, không những thế còn phải cố gắng trở thành một luật sư tài giỏi xuất chúng nữa.
Vì vậy, một người thực hiện nhiệm vụ phải rất đa tài đa nghệ, quan trọng hơn là phải có một bộ óc thông minh sắc bén, có chỉ số IQ cao thật sự rất cần thiết.
Chỉ số IQ và võ công, hai thứ đều phải giỏi, thì mới có thể vừa ổn định vừa tiến bộ nhanh được.
Miệng Ninh Thư không ngừng đọc những tài liệu, đầu óc của nguyên chủ vốn thông minh, chỉ cần đọc một lần là đủ hiểu, nhưng trong đầu của Ninh Thư hoàn toàn trống rỗng, phải ngồi học thuộc mấy thứ tài liệu này, nước đến chân rồi đành phải nhảy thôi.
Cũng may mấy ngày nữa mới mở phiên tòa, Ninh Thư vẫn có đủ thời gian để chuẩn bị.
Ninh Thư vẫn đang học thuộc tài liệu, tiếng chuông điện thoại vang lên, trong miệng vẫn đang lẩm nhẩm, cầm điện thoại lên, Ninh Thư chợt nhíu mày, lại là Hạ Hiểu Mạn.
Nửa đêm 12 giờ rồi, còn gọi điện đến làm gì, Ninh nhấn nút nghe máy, alo một tiếng, Hạ Hiểu Mạn ở đầu dây bên kia không nói câu nào, chỉ nghe thấy tiếng nức nở, có vẻ đang che miệng khóc.
Ninh Thư nhéo nhéo mũi, nếu như cô không nhớ nhầm, thì sáng ngày hôm nay hai người họ vừa chia tay đúng không nhỉ?
Tuy là chia tay, nhưng trong lòng Hạ Hiểu Mạn vẫn ỷ lại nguyên chủ, dù sao cũng đã ỷ lại nhiều năm rồi, không cách nào trút bỏ nhanh như vậy được, gọi Ninh Thư trong vô thức, chắc lại gặp phải chuyện gì nên mới nghĩ tới nguyên chủ.
Mới gặp chút chuyện đã vội khóc lóc tìm nguyên chủ, vậy mà gặp chuyện lớn như vậy, lại một mình tự giải quyết, không thèm bàn bạc với Từ Văn Lãng, cô ta coi Từ Văn Lãng là gì chứ, đến khi Từ Văn Lãng biết chuyện, thì cô ta đã hiến dâng cho Sở Tiêu Nhiên rồi.
Hạ Hiểu Mạn cũng thật to gan lớn mật, chuyện lớn như vậy mà cũng giấu giếm cho được.
Tình cảm vun đắp nhiều năm như vậy, nhưng Hạ Hiểu Mạn không thèm nói với Từ Văn Lãng một lời, thậm chí hai người họ còn sắp kết hôn, chỉ riêng việc này thôi, ấn tượng của Ninh Thư đối với Hạ Hiểu Mạn đã không tốt rồi. Hạ Hiểu Mạn vẫn cảm thấy bản thân mình đã hi sinh rất nhiều, trả giá rất nhiều, chịu thiệt để duy trì đại cục, thật là hèn hạ.
“Có chuyện gì?” Ninh Thư lạnh lùng hỏi.
Hạ Hiểu Mạn vẫn không nói gì, có lẽ đang che miệng khóc lóc, chỉ có tiếng mũi khụt khịt ở đầu dây, Ninh Thư cảm thấy thật vô vị, Hạ Hiểu Mạn gọi điện đến làm gì?
Vẫn không nói lời nào, tốn tiền điện thoại quá.
Ninh Thư định cúp máy thì một giọng nói trầm lạnh lùng vọng lại: “Hạ Hiểu Mạn, em trốn ở trong này làm gì thế?”
Ngay sau đó, Hạ Hiểu Mạn liền lập tức cúp máy, có vẻ như cô ta đang rất sợ hãi.
Tiếng nói kia chắc chắn là Sở Tiêu Nhiên.
Có thể nói Sở Tiêu Nhiên và Hạ Hiểu Mạn hai người này, một người muốn đánh một người chịu đánh.
Ninh Thư không quan tâm đến tình hình của Hạ Hiểu Mạn, chỉ lo lắng việc khởi kiện, sau khi giải quyết xong vụ án này, Ninh Thư sẽ tìm ra cách mới.
Mấy ngày cũng đủ để Ninh Thư học thuộc những thứ này, đợi đến khi mở phiên tòa, Ninh Thư sẽ được mặc trang phục của luật sư, bước vào phòng xử án với sự cổ vũ của ông chủ.
Bầu không khí ở tòa án rất nghiêm trang, tim Ninh Thư đập nhanh không ngừng, trong lòng phải niệm Thanh Tâm chú mới có thể bình tĩnh trở lại.
Ninh Thư và luật sư biện hộ của đối thủ liên tiếp tranh luận, Ninh Thư chưa từng làm luật sư bao giờ, nhất thời bị luật sư đối phương trấn áp, trong lòng rất lo lắng, hít thở thật sâu. Ninh Thư cứ làm theo trình tự mà nguyên chủ đã vạch sẵn cho mình, phòng thủ rất nghiêm ngặt.
Ninh Thư có cảm giác sau lưng mình đều toát mồ hôi lạnh, còn căng thẳng và mệt mỏi hơn lúc lên chiến trường.
Ninh Thư liếc thấy ngồi ở tòa án có một người đàn ông gương mặt thanh tú, khí chất mạnh mẽ, ánh mắt kiêu ngạo, người đàn ông này vừa bá đạo lại vừa tàn bạo.
Nhìn thấy người đàn ông này, trong đầu Ninh Thư đột nhiên hiện lên ba chữ: Sở Tiêu Nhiên.
Sở Tiêu Nhiên đến đây làm gì?
Ánh mắt của hắn bắt gặp ánh mắt của Ninh Thư, hắn đưa tay lên xoa xoa cằm, biểu cảm có vẻ như đang cười vào mặt Ninh Thư, thể hiện thái độ miệt thị khinh bỉ.
Ninh Thư không nhìn Sở Tiêu Nhiên nữa, tập trung vào vụ án trước mắt.
Cuối cùng Ninh Thư cũng có được ưu thế nho nhỏ cho mình, bởi vì công ty Ninh Thư bảo vệ là công ty bị hại.
Nếu như nguyên chủ có mặt ở đây, chắc chắn sẽ xuất chúng hơn Ninh Thư rất nhiều, chứ không bị đối phương áp chế thế này, rõ ràng là bên có ưu thế, nhưng lại khó giành được chiến thắng.
Ninh Thư cần phải học thêm nữa, không chỉ vì Từ Văn Lãng, mà còn là vì bản thân, nếu như bản thân kém cỏi thế này, thì danh nghĩa của Từ Văn Lãng sẽ bị hủy hoại trong tay Ninh Thư.
Quan tòa tuyên bố kết quả, Ninh Thư tay đầm đìa mồ hôi, thu dọn tài liệu bước ra khỏi tòa án.
Vừa ra khỏi tòa án, Ninh Thư nhìn thấy Sở Tiêu Nhiên đứng đó, có vẻ như đang đợi cô, Ninh Thư giả vờ như không nhìn thấy hắn, tiếp tục bước đi.
Tổng giám đốc có nhiều việc phải làm, bỏ ra một thời gian dài như vậy đến xem cô tranh luận, chắc chắn không phải là điều gì tốt đẹp.
Người đến chắc chắn không thiện, người thiện chắc chắn không đến.
*SM: Sadist & Masochist hay còn gọi là kẻ cuồng dâm và kẻ khổ dâm, S chỉ người thích hành hạ, đánh đập dâm loạn, M chỉ người thích chịu đựng khi được hành hạ, đánh đập dâm loạn như thế.
/1471
|