Đoàn người của An Hựu đến cửa, An Hựu xuống ngựa trước, sau đó dìu Quận chúa Minh Châu xuống lưng ngựa, hai người đều không ngại tiếp xúc thân thể với nhau.
Mẹ. Đầu tiên An Hựu gọi một tiếng lão thái thái, lão thái thái liên tục gật đầu, nói: Trở về là tốt rồi, là tốt rồi.
Khuôn mặt Ninh Thư nở nụ cười nhìn An Hựu, An Hựu là một nam nhân anh tuấn uy vũ, tướng mạo khôi ngô tuấn tú, trên người mang theo sức hút của người đàn ông trưởng thành, khoác trên mình bộ quân phục mang lại cho người khác cảm giác an toàn.
Lệnh Nhàn. Vẻ mặt An Hựu nhu hòa, vươn tay nắm lấy bàn tay Ninh Thư, nụ cười trên mặt Ninh Thư đều cứng lại, toàn thân sợ hãi.
Việc trong nhà làm nàng khổ rồi. An Hựu nắm lấy tay Ninh Thư.
Cha, mẹ nhớ người đến mức đổ bệnh, cha vừa trở về thì mẹ lại khỏe rồi. An Linh Vân nhõng nhẽo nói.
Nhìn khuê nữ của mình, An Hựu lại nghĩ tới Quận chúa Minh Châu, giải thích với mọi người: Đây là Quận chúa Minh Châu, là con gái của Yến vương, bên cạnh là tiểu Thế tử.
Mọi người vừa nghe thấy, thì vội vã quỳ xuống hành lễ, Quận chúa Minh Châu vội vàng nói: Mọi người không cần đa lễ, nhìn thấy các người, trong lòng ta vô cùng hâm mộ và ngưỡng vọng, ta muốn hòa mình vào trong gia đình này.
Ninh Thư:...
Mặt lão thái thái Thẩm thị biến sắc, vốn tưởng rằng là một cô gái bình thường trong đám loạn dân, nhưng thật không ngờ lại là Quận chúa hoàng gia, hơn nữa còn cưỡi chung ngựa với con trai mình, không hề đề phòng nam nữ.
Quận chúa Minh Châu tạm thời sẽ ở trong phủ Tướng quân. An Hựu nói với mọi người một câu, sau đó lại xoay đầu lại nói với Quận chúa Minh Châu: Về sau người hãy coi phủ Tướng quân như nhà của mình.
An Linh Vân thấy cha mình đối tốt với Quận chúa Minh Châu như vậy, dậm chân nói: Cha, cha không thương yêu Linh Vân rồi, cha thích cái cô Quận chúa gì gì này rồi.
Ninh Thư quát lớn An Linh Vân: Không cho phép vô lễ với Quận chúa.
Không sao đâu. Quận chúa Minh Châu vội vàng nói: Ta rất hâm mộ các người, nhìn thấy các người, ta lại nhớ lại người thân ở Vân Châu, bọn họ đã không còn trên đời này nữa rồi.
An Linh Vân lập tức lộ ra biểu cảm đồng tình, nói: Không sao, sau này ta sẽ là bạn tốt của cô.
Quận chúa Minh Châu gật đầu cười, dáng vẻ vô cùng cảm động, ánh mắt nhìn về trên người An Hựu, An Hựu mỉm cười nhìn nàng.
Ninh Thư nhìn Quận chúa Minh Châu, nàng thanh lệ thoát tục, thông minh tinh tế, lời nói tràn đầy ý thơ, ôn nhu xinh đẹp, mềm yếu mà dũng cảm kiên cường.
Dường như tất cả mọi thứ tốt đẹp đều tập hợp trên người nàng, nhưng cũng không che giấu được những chuyện nàng đã làm.
Một đám người khách khí nghênh đón Quận chúa Minh Châu vào phủ Tướng quân, Ninh Thư thấy An Hựu luôn trấn an Quận chúa Minh Châu, ngay cả An Linh Vân và An Du đều vây quanh người nàng.
Ninh Thư chỉ nhìn theo, thấy lão thái thái bên cạnh đã nhăn mày, cười nhạt một tiếng, có một số việc cũng không thể để một mình cô gánh vác.
An Hựu mở một viện cho Quận chúa Minh Châu, sắm thêm không ít thứ tốt cho viện đó, chính vì muốn mang lại cảm giác ấm áp cho Quận chúa Minh Châu.
An Hựu tìm đến Ninh Thư, bảo Ninh Thư chi từ trong sổ ra ít tiền, cố gắng chi cho việc này thoải mái một chút, dù sao Quận chúa Minh Châu cũng là Quận chúa hoàng gia.
Ninh Thư suýt nữa tức điên, cô thật sự cảm thấy đầu óc An Hựu có bệnh, tự nhiên lại mang một tổ tông trở về, khiến cho mọi người trong nhà đều không thoải mái.
Hành động ấu trĩ như vậy, vì sao An Hựu chỉ cảm giác bản thân phải chịu trách nhiệm rồi lo chuyện bao đồng về Quận chúa Minh Châu.
Nếu là Quận chúa hoàng gia, nên ở lại trong hoàng cung, không nên để tang ở trong nhà triều thần.
Có lẽ Quận chúa Minh Châu thực sự không biết những thứ này, ở Vân Châu, Yến vương chính là trời, Quận chúa Minh Châu sống cuộc sống của một cô công chúa, không ai yêu cầu nàng, cuộc sống của nàng đơn thuần và hoàn mỹ.
Xảy ra biến cố gia tộc như vậy, Quận chúa Minh Châu vẫn chọn sự đơn thuần như trước.
Đây là một đóa hoa sen trắng thuần túy, thuần khiết đến mức không biết thế sự, không biết mặt dày mày dạn vô sỉ là gì.
Ninh Thư cười vô cùng hiền lành, nói với An Hựu rằng: Bây giờ Linh Vân đang quản chuyện trong nhà, chàng có chuyện gì thì nói với nó, thiếp nghĩ tuổi của Linh Vân không còn nhỏ nữa, vì vậy để cho nó quản lý gia sự.”
An Hựu gật đầu, xoay người đi tìm An Linh Vân.
Sau đó An Linh Vân rộng lượng chi một số tiền lớn, thậm chí cùng Quận chúa Minh Châu đi ra ngoài mua đồ, bảo Quận chúa Minh Châu không cần khách khí.
Ninh Thư biết những chuyện này thì chỉ cười nhạt một tiếng, cô quả thực không hề sốt ruột, giống như đang xem một vở kịch hay vậy.
Sắc mặc lão thái thái không được tốt cho lắm, nhưng không thể nói gì được, chẳng lẽ lại không đưa tiền sao? Cái tiếng bạc đãi Quận chúa hoàng gia rơi vào đầu thì biết làm sao, Thái hậu trong cung bất mãn thì phải làm sao.
Không phải ai cũng giống như Quận chúa Minh Châu không để ý ánh mắt thế tục.
Đại phật mà con trai mình mời về, ngậm nước mắt cũng phải quỳ lạy cung phụng.
Nói ra cũng thật là châm chọc, rõ ràng là Quận chúa hoàng gia, mà lại muốn phủ Tướng quân cung phụng nuôi dưỡng, hơn nữa cũng không thấy Hoàng thượng và Thái hậu bồi thường cái gì cho phủ Tướng quân.
Cũng không cử hành tang lễ cho Yến vương, quan tài đặt thi thể Yến vương cũng không kéo về kinh thành, việc này đều bị nhạt hóa mất rồi, Quận chúa Minh Châu thậm chí còn không đốt một chút vàng mã cho cha mình và những người trong tộc Vân Châu.
Toàn chỉ biết có yêu yêu đương đương, một quận chúa hoàng gia khóc sướt mướt muốn làm con mèo con chó cho một thằng trai già, làm tiểu thiếp của người đàn ông đã có tuổi.
Bận rộn cả một ngày, cuối cùng cũng khiến cho tiểu viện của Quận chúa Minh Châu có chút dáng vẻ.
Ninh Thư gọi An Linh Vân đi ra ngoài chơi cho đã cả một ngày đến trước mặt, nhìn khuê nữ xinh đẹp chân đi xiêu vẹo như con bươm bướm, trong lòng lạnh nhạt.
Mẹ, mẹ gọi con có chuyện gì không ạ? An Linh Vân hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư dặn An Linh Vân: Bữa tối nay làm cơm chay đi, Quận chúa Minh Châu vừa mới mất đi người thân, cần giữ đạo hiếu với người thân, Linh Vân, con là một đại cô nương, có một số việc chắc cũng phải biết.
Quần áo đại tang của cổ nhân, phẩm chất tốt đẹp là quan trọng nhất, lòng hiếu thảo để đánh giá phẩm hạnh của một người, gia tộc có chút nghiêm khác thậm chí còn cấm dục, trong thời hạn chịu tang có đứa trẻ nào được sinh ra, thậm chí sẽ trở thành một vết nhơ trong sự nghiệp của quan viên.
Xét từ điểm đó, quả thực Quận chúa Minh Châu là một kẻ không có trái tim, trong thời gian chịu tang còn tằng tịu bất chính với nam nhân khác, không biết Yến vương có tức giận đến mức sống lại hay không.
Có điều một người không rành thế sự như Quận chúa Minh Châu lại không biết những điều này.
Đây là thế giới ngôn tình, những thứ này đều là việc nhỏ không đáng kể nên không cần để ý.
Rảnh rỗi thì đi thỉnh giáo bà của con, bà của con là một người vô cùng giỏi giang. Ninh Thư lạnh nhạt nói một câu.
An Linh Vân gật đầu lui xuống sắp xếp.
Lúc ăn cơm.
Lão thái thái Thẩm thị nhìn một bàn toàn là thức ăn chay, hỏi Ninh Thư: Hôm nay cũng không phải là ngày mười lăm, sao lại ăn chay thế.
Lão thái thái tín Phật, ngày mười lăm mỗi tháng đều sẽ ăn chay một ngày, cầu nguyện cho An Hựu ngày thường hay đi đánh trận có thể bình an, cũng là vì muốn tiêu tán chuộc tội cho bàn tay dính đầy máu tươi của An Hựu.
Tùy tiện phá vỡ quy tắc của lão thái thái như vậy, trong lòng lão thái thái rất khó chịu.
Ninh Thư lại nói: Mẹ, Quận chúa Minh Châu là người đang để tang, thực sự không thích hợp ăn thịt cá như chúng ta.
Lúc này, Quận chúa Minh Châu dắt tiểu Thế tử đi tới, nghe được lời nói của Ninh Thư, vô cùng cảm động nói: Đa tạ phu nhân đã nghĩ cho ta, nhưng ta muốn hòa vào trong đại gia đình này, mọi người không cần lo lắng cho ta.
Ninh Thư: Ha ha ha...
Ninh Thư rõ ràng nhìn thấy sắc mặt lão thái thái đen lại, Thẩm thị nhìn Quận chúa Minh Châu điềm đạm đáng yêu, tươi mát thoát tục, trong lòng vô cùng khó chịu, một kẻ đang trong thời gian để tang lại muốn sống một khoảng thời gian dài trong gia đình người khác.
Mẹ. Đầu tiên An Hựu gọi một tiếng lão thái thái, lão thái thái liên tục gật đầu, nói: Trở về là tốt rồi, là tốt rồi.
Khuôn mặt Ninh Thư nở nụ cười nhìn An Hựu, An Hựu là một nam nhân anh tuấn uy vũ, tướng mạo khôi ngô tuấn tú, trên người mang theo sức hút của người đàn ông trưởng thành, khoác trên mình bộ quân phục mang lại cho người khác cảm giác an toàn.
Lệnh Nhàn. Vẻ mặt An Hựu nhu hòa, vươn tay nắm lấy bàn tay Ninh Thư, nụ cười trên mặt Ninh Thư đều cứng lại, toàn thân sợ hãi.
Việc trong nhà làm nàng khổ rồi. An Hựu nắm lấy tay Ninh Thư.
Cha, mẹ nhớ người đến mức đổ bệnh, cha vừa trở về thì mẹ lại khỏe rồi. An Linh Vân nhõng nhẽo nói.
Nhìn khuê nữ của mình, An Hựu lại nghĩ tới Quận chúa Minh Châu, giải thích với mọi người: Đây là Quận chúa Minh Châu, là con gái của Yến vương, bên cạnh là tiểu Thế tử.
Mọi người vừa nghe thấy, thì vội vã quỳ xuống hành lễ, Quận chúa Minh Châu vội vàng nói: Mọi người không cần đa lễ, nhìn thấy các người, trong lòng ta vô cùng hâm mộ và ngưỡng vọng, ta muốn hòa mình vào trong gia đình này.
Ninh Thư:...
Mặt lão thái thái Thẩm thị biến sắc, vốn tưởng rằng là một cô gái bình thường trong đám loạn dân, nhưng thật không ngờ lại là Quận chúa hoàng gia, hơn nữa còn cưỡi chung ngựa với con trai mình, không hề đề phòng nam nữ.
Quận chúa Minh Châu tạm thời sẽ ở trong phủ Tướng quân. An Hựu nói với mọi người một câu, sau đó lại xoay đầu lại nói với Quận chúa Minh Châu: Về sau người hãy coi phủ Tướng quân như nhà của mình.
An Linh Vân thấy cha mình đối tốt với Quận chúa Minh Châu như vậy, dậm chân nói: Cha, cha không thương yêu Linh Vân rồi, cha thích cái cô Quận chúa gì gì này rồi.
Ninh Thư quát lớn An Linh Vân: Không cho phép vô lễ với Quận chúa.
Không sao đâu. Quận chúa Minh Châu vội vàng nói: Ta rất hâm mộ các người, nhìn thấy các người, ta lại nhớ lại người thân ở Vân Châu, bọn họ đã không còn trên đời này nữa rồi.
An Linh Vân lập tức lộ ra biểu cảm đồng tình, nói: Không sao, sau này ta sẽ là bạn tốt của cô.
Quận chúa Minh Châu gật đầu cười, dáng vẻ vô cùng cảm động, ánh mắt nhìn về trên người An Hựu, An Hựu mỉm cười nhìn nàng.
Ninh Thư nhìn Quận chúa Minh Châu, nàng thanh lệ thoát tục, thông minh tinh tế, lời nói tràn đầy ý thơ, ôn nhu xinh đẹp, mềm yếu mà dũng cảm kiên cường.
Dường như tất cả mọi thứ tốt đẹp đều tập hợp trên người nàng, nhưng cũng không che giấu được những chuyện nàng đã làm.
Một đám người khách khí nghênh đón Quận chúa Minh Châu vào phủ Tướng quân, Ninh Thư thấy An Hựu luôn trấn an Quận chúa Minh Châu, ngay cả An Linh Vân và An Du đều vây quanh người nàng.
Ninh Thư chỉ nhìn theo, thấy lão thái thái bên cạnh đã nhăn mày, cười nhạt một tiếng, có một số việc cũng không thể để một mình cô gánh vác.
An Hựu mở một viện cho Quận chúa Minh Châu, sắm thêm không ít thứ tốt cho viện đó, chính vì muốn mang lại cảm giác ấm áp cho Quận chúa Minh Châu.
An Hựu tìm đến Ninh Thư, bảo Ninh Thư chi từ trong sổ ra ít tiền, cố gắng chi cho việc này thoải mái một chút, dù sao Quận chúa Minh Châu cũng là Quận chúa hoàng gia.
Ninh Thư suýt nữa tức điên, cô thật sự cảm thấy đầu óc An Hựu có bệnh, tự nhiên lại mang một tổ tông trở về, khiến cho mọi người trong nhà đều không thoải mái.
Hành động ấu trĩ như vậy, vì sao An Hựu chỉ cảm giác bản thân phải chịu trách nhiệm rồi lo chuyện bao đồng về Quận chúa Minh Châu.
Nếu là Quận chúa hoàng gia, nên ở lại trong hoàng cung, không nên để tang ở trong nhà triều thần.
Có lẽ Quận chúa Minh Châu thực sự không biết những thứ này, ở Vân Châu, Yến vương chính là trời, Quận chúa Minh Châu sống cuộc sống của một cô công chúa, không ai yêu cầu nàng, cuộc sống của nàng đơn thuần và hoàn mỹ.
Xảy ra biến cố gia tộc như vậy, Quận chúa Minh Châu vẫn chọn sự đơn thuần như trước.
Đây là một đóa hoa sen trắng thuần túy, thuần khiết đến mức không biết thế sự, không biết mặt dày mày dạn vô sỉ là gì.
Ninh Thư cười vô cùng hiền lành, nói với An Hựu rằng: Bây giờ Linh Vân đang quản chuyện trong nhà, chàng có chuyện gì thì nói với nó, thiếp nghĩ tuổi của Linh Vân không còn nhỏ nữa, vì vậy để cho nó quản lý gia sự.”
An Hựu gật đầu, xoay người đi tìm An Linh Vân.
Sau đó An Linh Vân rộng lượng chi một số tiền lớn, thậm chí cùng Quận chúa Minh Châu đi ra ngoài mua đồ, bảo Quận chúa Minh Châu không cần khách khí.
Ninh Thư biết những chuyện này thì chỉ cười nhạt một tiếng, cô quả thực không hề sốt ruột, giống như đang xem một vở kịch hay vậy.
Sắc mặc lão thái thái không được tốt cho lắm, nhưng không thể nói gì được, chẳng lẽ lại không đưa tiền sao? Cái tiếng bạc đãi Quận chúa hoàng gia rơi vào đầu thì biết làm sao, Thái hậu trong cung bất mãn thì phải làm sao.
Không phải ai cũng giống như Quận chúa Minh Châu không để ý ánh mắt thế tục.
Đại phật mà con trai mình mời về, ngậm nước mắt cũng phải quỳ lạy cung phụng.
Nói ra cũng thật là châm chọc, rõ ràng là Quận chúa hoàng gia, mà lại muốn phủ Tướng quân cung phụng nuôi dưỡng, hơn nữa cũng không thấy Hoàng thượng và Thái hậu bồi thường cái gì cho phủ Tướng quân.
Cũng không cử hành tang lễ cho Yến vương, quan tài đặt thi thể Yến vương cũng không kéo về kinh thành, việc này đều bị nhạt hóa mất rồi, Quận chúa Minh Châu thậm chí còn không đốt một chút vàng mã cho cha mình và những người trong tộc Vân Châu.
Toàn chỉ biết có yêu yêu đương đương, một quận chúa hoàng gia khóc sướt mướt muốn làm con mèo con chó cho một thằng trai già, làm tiểu thiếp của người đàn ông đã có tuổi.
Bận rộn cả một ngày, cuối cùng cũng khiến cho tiểu viện của Quận chúa Minh Châu có chút dáng vẻ.
Ninh Thư gọi An Linh Vân đi ra ngoài chơi cho đã cả một ngày đến trước mặt, nhìn khuê nữ xinh đẹp chân đi xiêu vẹo như con bươm bướm, trong lòng lạnh nhạt.
Mẹ, mẹ gọi con có chuyện gì không ạ? An Linh Vân hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư dặn An Linh Vân: Bữa tối nay làm cơm chay đi, Quận chúa Minh Châu vừa mới mất đi người thân, cần giữ đạo hiếu với người thân, Linh Vân, con là một đại cô nương, có một số việc chắc cũng phải biết.
Quần áo đại tang của cổ nhân, phẩm chất tốt đẹp là quan trọng nhất, lòng hiếu thảo để đánh giá phẩm hạnh của một người, gia tộc có chút nghiêm khác thậm chí còn cấm dục, trong thời hạn chịu tang có đứa trẻ nào được sinh ra, thậm chí sẽ trở thành một vết nhơ trong sự nghiệp của quan viên.
Xét từ điểm đó, quả thực Quận chúa Minh Châu là một kẻ không có trái tim, trong thời gian chịu tang còn tằng tịu bất chính với nam nhân khác, không biết Yến vương có tức giận đến mức sống lại hay không.
Có điều một người không rành thế sự như Quận chúa Minh Châu lại không biết những điều này.
Đây là thế giới ngôn tình, những thứ này đều là việc nhỏ không đáng kể nên không cần để ý.
Rảnh rỗi thì đi thỉnh giáo bà của con, bà của con là một người vô cùng giỏi giang. Ninh Thư lạnh nhạt nói một câu.
An Linh Vân gật đầu lui xuống sắp xếp.
Lúc ăn cơm.
Lão thái thái Thẩm thị nhìn một bàn toàn là thức ăn chay, hỏi Ninh Thư: Hôm nay cũng không phải là ngày mười lăm, sao lại ăn chay thế.
Lão thái thái tín Phật, ngày mười lăm mỗi tháng đều sẽ ăn chay một ngày, cầu nguyện cho An Hựu ngày thường hay đi đánh trận có thể bình an, cũng là vì muốn tiêu tán chuộc tội cho bàn tay dính đầy máu tươi của An Hựu.
Tùy tiện phá vỡ quy tắc của lão thái thái như vậy, trong lòng lão thái thái rất khó chịu.
Ninh Thư lại nói: Mẹ, Quận chúa Minh Châu là người đang để tang, thực sự không thích hợp ăn thịt cá như chúng ta.
Lúc này, Quận chúa Minh Châu dắt tiểu Thế tử đi tới, nghe được lời nói của Ninh Thư, vô cùng cảm động nói: Đa tạ phu nhân đã nghĩ cho ta, nhưng ta muốn hòa vào trong đại gia đình này, mọi người không cần lo lắng cho ta.
Ninh Thư: Ha ha ha...
Ninh Thư rõ ràng nhìn thấy sắc mặt lão thái thái đen lại, Thẩm thị nhìn Quận chúa Minh Châu điềm đạm đáng yêu, tươi mát thoát tục, trong lòng vô cùng khó chịu, một kẻ đang trong thời gian để tang lại muốn sống một khoảng thời gian dài trong gia đình người khác.
/1471
|