Dòng máu nóng hổi bắn tung toé trên mặt đất, nhuộm tuyết trắng thành màu đỏ, Ninh Thư cầm gậy gỗ trong tay, đâm về phía con sói đang nhào về phía cô.
Đang đi đến hang đá, đoàn người của Ninh Thư gặp phải một bầy sói, bầy sói bao vây lấy cô.
Trong lòng hoảng sợ nhưng nét mặt Ninh Thư vẫn rất trấn tĩnh, giằng co với lũ sói.
Nguyên chủ đã chết dưới miệng sói, loại súc sinh này giảo hoạt mà tàn nhẫn.
Không ít người thú giống cái trong nhóm họ bị cảnh kinh khủng này dọa cho khóc, thậm chí cũng chẳng có dũng khí cầm gậy gỗ lên chiến đấu với đám sói.
Ninh Thư nắm thật chặt gậy gỗ trong tay, trấn tĩnh nói: “Có tôi ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu, bọn súc sinh này muốn lấy mạng chúng ta, chúng ta cũng có thể cắn chết chúng.”
Chi đứng bên cạnh Ninh Thư nói: “Đúng, tôi không sợ đâu.”
Nếu không phải giọng cô ta có vẻ đang run thì Ninh Thư cũng cho rằng cô ta không sợ.
Sói thích mấy đứa trẻ trong tay người thú giống cái nhất, chắc là định tha chúng nó đi.
“Ôm chặt lấy đứa bé.” Ninh Thư quát lên, đâm xuyên qua con sói đang định tha đứa bé đi.
“Nếu đám súc sinh này muốn tấn công chúng ta, hãy giơ cao cây gậy trong tay lên. Nếu chúng ta không làm gì, thì chờ bị đám sói này giết chết, sau đó thân thể bị những con sói này ăn tươi đi.” Ninh Thư gằn giọng nói.
Những người thú giống cái kia bị dọa đến khóc thét lên, Ninh Thư đành ra tay trước, điên cuồng đâm chết lũ súc sinh này, ý niệm duy nhất trong đầu là phải sống sót.
Lâm vào đường cùng, người can đảm sẽ là kẻ chiến thắng.
Ninh Thư liếc thấy có người thú nhỏ bị sói lôi đi, trực tiếp bị cắn vào cổ, tiếng khóc ngừng hẳn, cô còn chưa kịp giết chết con sói mà con sói đã giết chết đứa bé rồi.
Ninh Thư cắn chặt môi, trong lòng đau đớn, một gậy đâm chết con sói đang cắn xé thi thể kia.
Ninh Thư ăn một viên Linh Tủy tinh thể, dùng hết sức, đập một gậy lên đầu con sói, khiến đầu con sói toác làm đôi.
Ninh Thư giết lũ sói này giống như đập dưa hấu vậy.
“Mọi người cùng lên đi, lũ sói sắp bị giết chết hết rồi.” Chi thấy bộ dạng dũng mãnh phi thường của Ninh Thư thì la lớn.
Cuối cùng bầy sói cũng rút lui, lúc đi còn tha theo thi thể của người thú, Ninh Thư nhắm mắt lại.
Không cướp thi thể người thú về, bởi vì để đàn sói này ăn thi thể của người thú, sói ăn no rồi, tạm thời bọn cô sẽ không gặp nguy hiểm.
Thật tàn khốc.
Cánh tay Ninh Thư hơi mất lực, bây giờ bắt đầu run lên.
“Đi.” Ninh Thư thấy đám người thú ít dần đi, xoay người đi về hướng hang đá.
Ninh Thư thấy mấy người thú giống cái ôm người thú nhỏ trong người dường như khó mà chạy được nên đành chuyển sang mỗi tay ôm một đứa, còn cõng một đứa trên lưng.
Bắp thịt hơi đau, Ninh Thư biết mình bị căng cơ rồi.
Vất vả lắm mới đến được hang đá, Ninh Thư vốn cho rằng động đất mạnh như vậy sẽ khiến hang đá sập, nhưng vẫn may, tuy sập nhưng không sập hết.
Ninh Thư đưa đám người thú vào bên trong, nói với Chi: “Cô chăm sóc những người này, tôi trở về bộ lạc một chuyến.”
Chi nhìn Ninh Thư mặt đầy máu, run rẩy hỏi: “Cô trở về làm gì, nguy hiểm lắm, Thảo, cô nghỉ ngơi trước đã.”
Ninh Thư lắc đầu, “Tôi về tìm nồi đá.”
Ban đầu, hang động này có một vũng nước, nhưng bởi vì động đất nên nước đã đục hết rồi, không thể uống được.
Hơn nữa bầu trời còn xuất hiện thêm một mặt trời, cô cảm giác thời tiết đã thay đổi, tuyết đọng rất dày cũng bắt đầu tan rồi.
Sau này có thể sẽ xuất hiện hạn hán, Ninh Thư phải chuẩn bị sẵn sàng trước, tích trữ đủ nước.
Ninh Thư ra khỏi hang, một hơi đẩy một tảng đá lớn chắn ở cửa hang, để lại khe hở nhỏ đủ để người bên trong hô hấp.
Ba mặt trời rọi xuống, toàn bộ trời đất đều ở trong trạng thái rất sáng, sáng đến nhức mắt.
Ở bên ngoài lâu, Ninh Thư cũng cảm giác hơi đau mắt nên lập tức đi về bộ lạc, Ninh Thư chạy được một lát thì cả người đều nóng lên.
Không sợ tuyết rơi, chỉ sợ khí trời khô hạn thật sự, không có nước thì sẽ có người chết.
Ninh Thư về tới bộ lạc, toàn bộ bộ lạc đều đã đổ nát, không còn chút hơi thở của con người.
Đạp lên tuyết, Ninh Thư đi quanh bộ lạc, nếu gặp được sơn động không bị sập thì sẽ chui vào xem có cái gì có thể đựng nước không.
Lại tìm được không ít nồi đá và một ít hũ sành, nhưng những hũ sành này rất yếu, lúc động đất đều vỡ hết rồi.
Ninh Thư lần lượt chuyển nồi đá vào trong động.
Sau đó kêu đám người thú giống cái trong động vớt tuyết sạch cho vào trong nồi, dự trữ nhiều nước một chút.
Ninh Thư có cảm giác không ổn lắm.
Sau khi chết, nguyên chủ cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra với thế giới này nữa, sau thiên tai trời bỗng ấm lên, bầu trời lại có thêm một mặt trời.
Đúng là trêu ngươi mà.
Chi cầm đầu hưởng ứng quyết định của Ninh Thư, lấy tay bốc tuyết cho vào nồi đá, còn đè cho chặt.
Những người thú giống cái khác cũng bắt đầu bận rộn, người thú nhỏ cũng ra giúp đỡ.
Đến khi những nồi đá này đều nhét đủ tuyết, người thú giống cái bèn đem nồi đá vào trong hang đá.
Ninh Thư hỏi: “Ai biết làm nồi đá, ít nước như vậy không đủ.”
“Tôi biết.” Diệp đứng dậy, đúng là không ngờ cô ta vẫn còn sống: “Có điều phải dùng loại đá đặc biệt, tôi biết ở đâu có loại đá đó.”
Ninh Thư gật đầu, “Cô dẫn tôi đi.”
Diệp theo Ninh Thư ra khỏi hang, Ninh Thư dùng sức đẩy tảng đá lớn, chặn cửa hang.
Làm nồi đá phải dùng một loại đá đặc biệt, nói là đá nhưng cũng không giống đá lắm, Ninh Thư cũng không đây là loại đá gì.
Lấy được rất nhiều đá mang về, mỗi viên đều to cỡ bàn học, nên Ninh Thư đành phải khiêng về.
Vác trên vai, Ninh Thư cảm giác chân mình run lẩy bẩy, có điều vẫn cố gắng mang về.
Diệp bắt đầu làm nồi đá.
Mà Ninh Thư lại muốn đến mỏ muối, chuẩn bị lấy ít muối ăn về, còn phải nuôi nhiều người như vậy.
Đúng là Chủ tịch Hội phụ nữ không dễ làm mà.
Lấy đầy một rổ muối mang về, Ninh Thư lại bắt đầu giao việc cho người thú giống cái, đó chính là đi kiếm củi, tốt nhất là đi theo nhóm, không cần đi xa, nói không chừng còn có nguy hiểm.
Trong rừng có rất nhiều dã thú.
Đến khi tìm củi về, Ninh Thư mới phát hiện không thể nhóm lửa, chẳng lẽ phải đánh lửa?
Sao xã hội nguyên thuỷ khó sống vậy, quả thực không hiểu sao Thiên Giai lại như cá gặp nước vậy chứ.
Sau đó Ninh Thư bắt đầu đánh lửa, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có lấy một tia lửa bắn ra.
Đám người thú giống cái cứ nhìn Ninh Thư, cuối cùng một con hổ nhỏ dùng móng vuốt của mình cào lên tảng đá, tia lửa bắn ra, đốt cháy cỏ khô.
Ninh Thư:...
Xin tha thứ cho sự ngu dốt của cô, cô thật sự không biết móng vuốt còn có chức năng này.
Đốt lửa xong, nhìn ngọn lửa đang bập bùng, nỗi phiền muộn trong lòng mọi người dường như tan biến hết.
Ninh Thư nói với Chi: “Theo tôi ra ngoài săn thú.”
“Săn thú?” Chi ngây người nhưng vẫn theo Ninh Thư ra ngoài hang.
Ninh Thư đẩy tảng đá lớn chặn cửa động, hỏi Chi: “Cô nói chuyện thịt muối cho họ nghe chưa?”
Chi lắc đầu: “Chuyện này nên để cô nói, tôi chưa nói.”
Đang đi đến hang đá, đoàn người của Ninh Thư gặp phải một bầy sói, bầy sói bao vây lấy cô.
Trong lòng hoảng sợ nhưng nét mặt Ninh Thư vẫn rất trấn tĩnh, giằng co với lũ sói.
Nguyên chủ đã chết dưới miệng sói, loại súc sinh này giảo hoạt mà tàn nhẫn.
Không ít người thú giống cái trong nhóm họ bị cảnh kinh khủng này dọa cho khóc, thậm chí cũng chẳng có dũng khí cầm gậy gỗ lên chiến đấu với đám sói.
Ninh Thư nắm thật chặt gậy gỗ trong tay, trấn tĩnh nói: “Có tôi ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu, bọn súc sinh này muốn lấy mạng chúng ta, chúng ta cũng có thể cắn chết chúng.”
Chi đứng bên cạnh Ninh Thư nói: “Đúng, tôi không sợ đâu.”
Nếu không phải giọng cô ta có vẻ đang run thì Ninh Thư cũng cho rằng cô ta không sợ.
Sói thích mấy đứa trẻ trong tay người thú giống cái nhất, chắc là định tha chúng nó đi.
“Ôm chặt lấy đứa bé.” Ninh Thư quát lên, đâm xuyên qua con sói đang định tha đứa bé đi.
“Nếu đám súc sinh này muốn tấn công chúng ta, hãy giơ cao cây gậy trong tay lên. Nếu chúng ta không làm gì, thì chờ bị đám sói này giết chết, sau đó thân thể bị những con sói này ăn tươi đi.” Ninh Thư gằn giọng nói.
Những người thú giống cái kia bị dọa đến khóc thét lên, Ninh Thư đành ra tay trước, điên cuồng đâm chết lũ súc sinh này, ý niệm duy nhất trong đầu là phải sống sót.
Lâm vào đường cùng, người can đảm sẽ là kẻ chiến thắng.
Ninh Thư liếc thấy có người thú nhỏ bị sói lôi đi, trực tiếp bị cắn vào cổ, tiếng khóc ngừng hẳn, cô còn chưa kịp giết chết con sói mà con sói đã giết chết đứa bé rồi.
Ninh Thư cắn chặt môi, trong lòng đau đớn, một gậy đâm chết con sói đang cắn xé thi thể kia.
Ninh Thư ăn một viên Linh Tủy tinh thể, dùng hết sức, đập một gậy lên đầu con sói, khiến đầu con sói toác làm đôi.
Ninh Thư giết lũ sói này giống như đập dưa hấu vậy.
“Mọi người cùng lên đi, lũ sói sắp bị giết chết hết rồi.” Chi thấy bộ dạng dũng mãnh phi thường của Ninh Thư thì la lớn.
Cuối cùng bầy sói cũng rút lui, lúc đi còn tha theo thi thể của người thú, Ninh Thư nhắm mắt lại.
Không cướp thi thể người thú về, bởi vì để đàn sói này ăn thi thể của người thú, sói ăn no rồi, tạm thời bọn cô sẽ không gặp nguy hiểm.
Thật tàn khốc.
Cánh tay Ninh Thư hơi mất lực, bây giờ bắt đầu run lên.
“Đi.” Ninh Thư thấy đám người thú ít dần đi, xoay người đi về hướng hang đá.
Ninh Thư thấy mấy người thú giống cái ôm người thú nhỏ trong người dường như khó mà chạy được nên đành chuyển sang mỗi tay ôm một đứa, còn cõng một đứa trên lưng.
Bắp thịt hơi đau, Ninh Thư biết mình bị căng cơ rồi.
Vất vả lắm mới đến được hang đá, Ninh Thư vốn cho rằng động đất mạnh như vậy sẽ khiến hang đá sập, nhưng vẫn may, tuy sập nhưng không sập hết.
Ninh Thư đưa đám người thú vào bên trong, nói với Chi: “Cô chăm sóc những người này, tôi trở về bộ lạc một chuyến.”
Chi nhìn Ninh Thư mặt đầy máu, run rẩy hỏi: “Cô trở về làm gì, nguy hiểm lắm, Thảo, cô nghỉ ngơi trước đã.”
Ninh Thư lắc đầu, “Tôi về tìm nồi đá.”
Ban đầu, hang động này có một vũng nước, nhưng bởi vì động đất nên nước đã đục hết rồi, không thể uống được.
Hơn nữa bầu trời còn xuất hiện thêm một mặt trời, cô cảm giác thời tiết đã thay đổi, tuyết đọng rất dày cũng bắt đầu tan rồi.
Sau này có thể sẽ xuất hiện hạn hán, Ninh Thư phải chuẩn bị sẵn sàng trước, tích trữ đủ nước.
Ninh Thư ra khỏi hang, một hơi đẩy một tảng đá lớn chắn ở cửa hang, để lại khe hở nhỏ đủ để người bên trong hô hấp.
Ba mặt trời rọi xuống, toàn bộ trời đất đều ở trong trạng thái rất sáng, sáng đến nhức mắt.
Ở bên ngoài lâu, Ninh Thư cũng cảm giác hơi đau mắt nên lập tức đi về bộ lạc, Ninh Thư chạy được một lát thì cả người đều nóng lên.
Không sợ tuyết rơi, chỉ sợ khí trời khô hạn thật sự, không có nước thì sẽ có người chết.
Ninh Thư về tới bộ lạc, toàn bộ bộ lạc đều đã đổ nát, không còn chút hơi thở của con người.
Đạp lên tuyết, Ninh Thư đi quanh bộ lạc, nếu gặp được sơn động không bị sập thì sẽ chui vào xem có cái gì có thể đựng nước không.
Lại tìm được không ít nồi đá và một ít hũ sành, nhưng những hũ sành này rất yếu, lúc động đất đều vỡ hết rồi.
Ninh Thư lần lượt chuyển nồi đá vào trong động.
Sau đó kêu đám người thú giống cái trong động vớt tuyết sạch cho vào trong nồi, dự trữ nhiều nước một chút.
Ninh Thư có cảm giác không ổn lắm.
Sau khi chết, nguyên chủ cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra với thế giới này nữa, sau thiên tai trời bỗng ấm lên, bầu trời lại có thêm một mặt trời.
Đúng là trêu ngươi mà.
Chi cầm đầu hưởng ứng quyết định của Ninh Thư, lấy tay bốc tuyết cho vào nồi đá, còn đè cho chặt.
Những người thú giống cái khác cũng bắt đầu bận rộn, người thú nhỏ cũng ra giúp đỡ.
Đến khi những nồi đá này đều nhét đủ tuyết, người thú giống cái bèn đem nồi đá vào trong hang đá.
Ninh Thư hỏi: “Ai biết làm nồi đá, ít nước như vậy không đủ.”
“Tôi biết.” Diệp đứng dậy, đúng là không ngờ cô ta vẫn còn sống: “Có điều phải dùng loại đá đặc biệt, tôi biết ở đâu có loại đá đó.”
Ninh Thư gật đầu, “Cô dẫn tôi đi.”
Diệp theo Ninh Thư ra khỏi hang, Ninh Thư dùng sức đẩy tảng đá lớn, chặn cửa hang.
Làm nồi đá phải dùng một loại đá đặc biệt, nói là đá nhưng cũng không giống đá lắm, Ninh Thư cũng không đây là loại đá gì.
Lấy được rất nhiều đá mang về, mỗi viên đều to cỡ bàn học, nên Ninh Thư đành phải khiêng về.
Vác trên vai, Ninh Thư cảm giác chân mình run lẩy bẩy, có điều vẫn cố gắng mang về.
Diệp bắt đầu làm nồi đá.
Mà Ninh Thư lại muốn đến mỏ muối, chuẩn bị lấy ít muối ăn về, còn phải nuôi nhiều người như vậy.
Đúng là Chủ tịch Hội phụ nữ không dễ làm mà.
Lấy đầy một rổ muối mang về, Ninh Thư lại bắt đầu giao việc cho người thú giống cái, đó chính là đi kiếm củi, tốt nhất là đi theo nhóm, không cần đi xa, nói không chừng còn có nguy hiểm.
Trong rừng có rất nhiều dã thú.
Đến khi tìm củi về, Ninh Thư mới phát hiện không thể nhóm lửa, chẳng lẽ phải đánh lửa?
Sao xã hội nguyên thuỷ khó sống vậy, quả thực không hiểu sao Thiên Giai lại như cá gặp nước vậy chứ.
Sau đó Ninh Thư bắt đầu đánh lửa, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có lấy một tia lửa bắn ra.
Đám người thú giống cái cứ nhìn Ninh Thư, cuối cùng một con hổ nhỏ dùng móng vuốt của mình cào lên tảng đá, tia lửa bắn ra, đốt cháy cỏ khô.
Ninh Thư:...
Xin tha thứ cho sự ngu dốt của cô, cô thật sự không biết móng vuốt còn có chức năng này.
Đốt lửa xong, nhìn ngọn lửa đang bập bùng, nỗi phiền muộn trong lòng mọi người dường như tan biến hết.
Ninh Thư nói với Chi: “Theo tôi ra ngoài săn thú.”
“Săn thú?” Chi ngây người nhưng vẫn theo Ninh Thư ra ngoài hang.
Ninh Thư đẩy tảng đá lớn chặn cửa động, hỏi Chi: “Cô nói chuyện thịt muối cho họ nghe chưa?”
Chi lắc đầu: “Chuyện này nên để cô nói, tôi chưa nói.”
/1471
|