Ninh Thư cùng Chi tích trữ rất nhiều thịt, thấy chỗ thịt muối kia đã được kha khá, tốc độ săn thú của Ninh Thư cũng chậm lại, bắt đầu hái thảo dược.
Vào mùa đông cả trời đất đều bị băng tuyết bao trùm, đến lúc đó căn bản sẽ không tìm được thảo dược, cho dù là cỏ dại cũng không có một cây.
Thảo dược được phơi khô sau đó dùng da thú bọc lại.
Hũ sành được mọi người ưa chuộng chưa được bao lâu, Thiên Giai lại bắt đầu xây nhà, bởi vì Thiên Giai thực sự không chịu nổi khi sống trong hang động ẩm ướt, không khí cũng không lưu thông.
Thiên Giai phàn nàn nói với Thụy ở quê nhà mình đều sống trong nhà, sống trong sơn động này thật sự sẽ trở thành người trong hang luôn.
Mặc dù không biết người trong hang là gì, nhưng Thụy lại ghi nhớ trong lòng, bèn nói sẽ xây cho Thiên Giai một căn nhà.
Thiên Giai lập tức vô cùng hào hứng, quyết định sẽ xây nhà, sớm đã không muốn ở trong sơn động rồi, vừa ẩm ướt lại còn nhiều côn trùng.
Thiên Giai cũng biết ở đây không có gạch, liền sai người đi nhặt đá, dùng đá thay thế cho gạch.
Sau đó toàn bộ bộ lạc bắt đầu bận rộn, tìm đá ở khắp nơi, các loại đá đều có, Thiên Giai rất vừa ý đá hoa cương mà Khải tìm thấy, nguyên nhân bởi vì độ cứng của nó rất cao.
Không có xi-măng thì dùng bùn thay thế, Thiên Giai rất thông minh khi dùng bùn lắng ở dưới sông và ao cá, độ dính của loại bùn này cao, có thể thay thế xi-măng.
Dưới sự chỉ huy của Thiên Giai, một gian nhà khá đơn giản đã được dựng lên, trên nóc nhà là cỏ tranh.
Mặc dù chỉ là một căn nhà đơn giản, một cửa chính một cửa sổ, trong nhà còn làm một cái giường đất, nhưng lại khiến Thiên Giai vô cùng phấn khởi, lăn qua lộn lại trên giường.
Thủ lĩnh tộc trưởng thấy vậy, lập tức bảo con trai mình làm cho mình một gian nhà như vậy.
Căn nhà trở thành thứ đồ mới mẻ trong bộ lạc, trước đây vẫn luôn ở trong sơn động, không ngờ còn có thể sống ở một nơi như này.
Ngay cả Chi ngày nào cũng đến vây xem căn nhà.
Dần dần nhà ở trong bộ lạc bắt đầu được xây dựng nhiều hơn, nhìn thấy căn nhà như vậy, tất cả mọi người đều không muốn sống trong sơn động nữa.
Chi nhìn căn nhà có vẻ rất ngưỡng mộ, hỏi Ninh Thư: Thảo, hay là chúng ta cũng làm một căn nhà đi.
Không có hứng, mùa đông sắp tới đến nơi rồi, cỏ tranh không chống đỡ được trọng lượng của tuyết, tuyết sẽ đập toàn bộ vào trong nhà. Ninh Thư lạnh nhạt nói.
Chi ồ một tiếng không nói gì thêm, cũng không nhắc đến chuyện xây nhà nữa, Ninh Thư nói với Chi, nếu như sơn động thực sự ẩm ướt, thì rắc than củi đã được đốt hoặc là tro của cỏ khô lên mặt đất trong hang động, có thể hút ẩm.
Mỗi lần Ninh Thư đều tự mình rắc than củi đã đốt ở trong phòng.
Ninh Thư cảm thấy khí hậu đã hơi lạnh, buổi tối lúc đi ngủ, phải đắp da thú, vậy thì mùa đông cũng sắp tới rồi.
Vu gọi Ninh Thư tới, hỏi Ninh Thư có giao tiếp với đá thần không.
Ninh Thư đã sớm quăng chuyện này ra ngoài chín tầng mây rồi, không nhớ rõ nữa, đôi mắt Ninh Thư chớp chớp nói: Tôi không có cách nào để giao tiếp với đá thần.
Trong mắt Vu lóe lên vẻ thất vọng: Xem ra thần không chọn cô.
Vu, thần nói cho bà biết, Giai là thần nữ sao? Ninh Thư vẫn luôn tò mò tại sao Vu lại cho rằng Thiên Giai là thần nữ.
Ánh mắt Vu có vẻ mơ hồ: Cô cứ nhìn quần áo trên người cô ta đi, chỉ có thần mới có thể mặc quần áo như vậy, những vị thần tôi thấy đều mặc quần áo như thế.
Hả? Ninh Thư càng thêm nghi hoặc, lẽ nào Vu thực sự thấy rõ người bóng đen kia có bộ dạng như thế nào sao?
Thứ cô nhìn thấy thực sự chỉ là một cái bóng, toàn thân đen xám nên không nhìn rõ, cái mà bọn cô nhìn thấy có phải là một không? Hội chợ lần này cô cũng đi cùng đi, ra ngoài ngắm nghía thế giới cũng tốt, cố gắng giao tiếp với đá thần, cô phải giữ vững ý nghĩ trở thành Vu của mình, tự nhiên sẽ giao tiếp được với đá thần. Vu dặn dò Ninh Thư.
Nói xong Vu liền ho khan, Ninh Thư nhìn bộ dạng của Vu hình như bị viêm phế quản, hỏi: Vu, bà làm sao vậy?
Bệnh cũ, trời trở lạnh là lại như vậy. Vu khoát khoát tay nói: Không bao lâu nữa chắc tôi phải đi tìm thần, rồi trở thành người ngồi dưới hầu hạ thần.
Ninh Thư:...
Cho nên bây giờ Vu sốt ruột tìm người thừa kế tiếp theo.
Ninh Thư trở về từ chỗ của Vu, trong đầu luôn nghĩ đến chuyện đi hội chợ, trước khi mùa đông đến sẽ tổ chức một hội chợ, hội chợ này là nơi trao đổi mua bán những đồ vật mà các bộ tộc cần, để có thể thuận lợi vượt qua mùa đông.
Chi nghe nói Ninh Thư có thể đến hội chợ, vô cùng ngưỡng mộ, ở hội chợ có rất nhiều thứ, còn có thể gặp người thú của các bộ lạc.
Ngược lại Ninh Thư lại không để ý lắm.
Nhưng điều khiến Ninh Thư không nghĩ tới đó là, vài ngày sau, cô đã bị loại khỏi danh sách, người thay thế là Chi.
Ninh Thư híp mắt, sau đó lại nghe nói lần này Thiên Giai cũng đi, nhóm người thú giống cái là do Thiên Giai dẫn đội.
Chắc là Thiên Giai không muốn dẫn mình đi, hiện tại Thiên Giai muốn làm chuyện gì chẳng phải chỉ cần nói một câu là xong sao.
Ninh Thư bị loại khỏi danh sách, Vu cũng không tiện nói gì, chỉ là ho ngày càng kịch liệt, cau mày nhìn Thiên Giai.
Vu thở dài nói với Ninh Thư: Cô ta là thần nữ, chỉ là không biết thần phái cô ta tới để trợ giúp người thú, hay là hủy diệt người thú nữa, chỉ hy vọng thần có thể thương xót tộc của chúng ta.
Khóe miệng Ninh Thư kéo ra, bà lại nghĩ nhiều rồi.
Đương nhiên, làm một nữ phụ hay càn quấy gây rối, Ninh Thư lại chạy đi tìm Thiên Giai cãi nhau một trận lớn, muốn Thiên Giai cho mình một lời giải thích, dựa vào cái gì mà không cho mình đi, nói chuyện trực tiếp khiến Thiên Giai bối rối không biết làm thế nào.
Thiên Giai vẫn không nói gì, xung quanh có người thú bất bình thay Thiên Giai, tất cả mọi người không đếm xỉa đến việc Ninh Thư bị loại ra khỏi danh sách, ngược lại đi an ủi Thiên Giai bị Ninh Thư bắt nạt, lại còn lên tiếng phê phán Ninh Thư.
Ninh Thư nhìn những người thú này ủng hộ Thiên Giai, cũng coi như đã thấy rõ danh vọng của Thiên Giai hiện tại ở Dực Hổ tộc sáng rỡ như mặt trời ban trưa.
Những người bất bình thay Thiên Giai đều là người thú giống đực, người thú giống cái cơ bản đều không nói gì, có lẽ trong lòng người thú giống cái cũng không vừa lòng với thần nữ hấp dẫn tất cả ánh mắt của người thú giống đực này, nhưng lại không thể nói ra.
Ninh Thư và Thiên Giai xảy ra xung đột, rất nhiều người thú giống cái đều lựa chọn không giúp bên nào trong cả hai bên, thậm chí còn trực tiếp rời khỏi hiện trường.
Ninh Thư nhận thấy cứ tiếp tục làm ầm ĩ như vậy cũng không có gì hay ho, xoay người rời đi, Khải đuổi theo Ninh Thư, Ninh Thư nhìn sắc mặt khó chịu của hắn liền đoán chắc hắn lại muốn giáo huấn mình.
Ninh Thư không nói hai lời, trực tiếp đá một cước vào cẳng chân của Khải, với năng lực của Khải tất nhiên có thể tránh được, nhưng Khải không ngờ một giống cái lại ra tay với mình, miễn cưỡng chịu đựng một cước, đau như kim châm muối sát.
Tôi nói rồi, tôi không muốn nói chuyện với anh, bớt giáo huấn tôi đi. Ninh Thư xoay người rời đi.
Cha của nguyên chủ Thảo vì cứu Khải mà chết, một đứa trẻ không có cha mẹ chính là một cây cỏ, nếu như cha của nguyên chủ Thảo vẫn còn sống, Khải dám bắt nạt cô như vậy sao?
Chi được đến hội chợ lại cảm thấy bất an nói với Ninh Thư: Tôi không biết tại sao lại biến thành tên tôi nữa.
Ninh Thư cười cười với cô ta: Ra bên ngoài quan sát một chút cũng tốt, cô cũng biết vốn dĩ cô ta không vừa mắt tôi, nếu tôi đi rồi hai người chạm mặt chỉ càng thêm chán ghét nhau mà thôi.
Dực Hổ tộc vô cùng chờ mong lần hội chợ này, bởi vì bộ lạc của mình có rất nhiều đồ tốt, hũ sành, hạt giống, các loại rau dưa đồ gia vị, nhất định có thể khiến những bộ lạc khác khiếp sợ đến nỗi rơi tròng mắt.
Có cảm giác nở mày nở mặt, Dực Hổ tộc bọn họ cũng sẽ nhận được nhiều thứ tốt.
Vào mùa đông cả trời đất đều bị băng tuyết bao trùm, đến lúc đó căn bản sẽ không tìm được thảo dược, cho dù là cỏ dại cũng không có một cây.
Thảo dược được phơi khô sau đó dùng da thú bọc lại.
Hũ sành được mọi người ưa chuộng chưa được bao lâu, Thiên Giai lại bắt đầu xây nhà, bởi vì Thiên Giai thực sự không chịu nổi khi sống trong hang động ẩm ướt, không khí cũng không lưu thông.
Thiên Giai phàn nàn nói với Thụy ở quê nhà mình đều sống trong nhà, sống trong sơn động này thật sự sẽ trở thành người trong hang luôn.
Mặc dù không biết người trong hang là gì, nhưng Thụy lại ghi nhớ trong lòng, bèn nói sẽ xây cho Thiên Giai một căn nhà.
Thiên Giai lập tức vô cùng hào hứng, quyết định sẽ xây nhà, sớm đã không muốn ở trong sơn động rồi, vừa ẩm ướt lại còn nhiều côn trùng.
Thiên Giai cũng biết ở đây không có gạch, liền sai người đi nhặt đá, dùng đá thay thế cho gạch.
Sau đó toàn bộ bộ lạc bắt đầu bận rộn, tìm đá ở khắp nơi, các loại đá đều có, Thiên Giai rất vừa ý đá hoa cương mà Khải tìm thấy, nguyên nhân bởi vì độ cứng của nó rất cao.
Không có xi-măng thì dùng bùn thay thế, Thiên Giai rất thông minh khi dùng bùn lắng ở dưới sông và ao cá, độ dính của loại bùn này cao, có thể thay thế xi-măng.
Dưới sự chỉ huy của Thiên Giai, một gian nhà khá đơn giản đã được dựng lên, trên nóc nhà là cỏ tranh.
Mặc dù chỉ là một căn nhà đơn giản, một cửa chính một cửa sổ, trong nhà còn làm một cái giường đất, nhưng lại khiến Thiên Giai vô cùng phấn khởi, lăn qua lộn lại trên giường.
Thủ lĩnh tộc trưởng thấy vậy, lập tức bảo con trai mình làm cho mình một gian nhà như vậy.
Căn nhà trở thành thứ đồ mới mẻ trong bộ lạc, trước đây vẫn luôn ở trong sơn động, không ngờ còn có thể sống ở một nơi như này.
Ngay cả Chi ngày nào cũng đến vây xem căn nhà.
Dần dần nhà ở trong bộ lạc bắt đầu được xây dựng nhiều hơn, nhìn thấy căn nhà như vậy, tất cả mọi người đều không muốn sống trong sơn động nữa.
Chi nhìn căn nhà có vẻ rất ngưỡng mộ, hỏi Ninh Thư: Thảo, hay là chúng ta cũng làm một căn nhà đi.
Không có hứng, mùa đông sắp tới đến nơi rồi, cỏ tranh không chống đỡ được trọng lượng của tuyết, tuyết sẽ đập toàn bộ vào trong nhà. Ninh Thư lạnh nhạt nói.
Chi ồ một tiếng không nói gì thêm, cũng không nhắc đến chuyện xây nhà nữa, Ninh Thư nói với Chi, nếu như sơn động thực sự ẩm ướt, thì rắc than củi đã được đốt hoặc là tro của cỏ khô lên mặt đất trong hang động, có thể hút ẩm.
Mỗi lần Ninh Thư đều tự mình rắc than củi đã đốt ở trong phòng.
Ninh Thư cảm thấy khí hậu đã hơi lạnh, buổi tối lúc đi ngủ, phải đắp da thú, vậy thì mùa đông cũng sắp tới rồi.
Vu gọi Ninh Thư tới, hỏi Ninh Thư có giao tiếp với đá thần không.
Ninh Thư đã sớm quăng chuyện này ra ngoài chín tầng mây rồi, không nhớ rõ nữa, đôi mắt Ninh Thư chớp chớp nói: Tôi không có cách nào để giao tiếp với đá thần.
Trong mắt Vu lóe lên vẻ thất vọng: Xem ra thần không chọn cô.
Vu, thần nói cho bà biết, Giai là thần nữ sao? Ninh Thư vẫn luôn tò mò tại sao Vu lại cho rằng Thiên Giai là thần nữ.
Ánh mắt Vu có vẻ mơ hồ: Cô cứ nhìn quần áo trên người cô ta đi, chỉ có thần mới có thể mặc quần áo như vậy, những vị thần tôi thấy đều mặc quần áo như thế.
Hả? Ninh Thư càng thêm nghi hoặc, lẽ nào Vu thực sự thấy rõ người bóng đen kia có bộ dạng như thế nào sao?
Thứ cô nhìn thấy thực sự chỉ là một cái bóng, toàn thân đen xám nên không nhìn rõ, cái mà bọn cô nhìn thấy có phải là một không? Hội chợ lần này cô cũng đi cùng đi, ra ngoài ngắm nghía thế giới cũng tốt, cố gắng giao tiếp với đá thần, cô phải giữ vững ý nghĩ trở thành Vu của mình, tự nhiên sẽ giao tiếp được với đá thần. Vu dặn dò Ninh Thư.
Nói xong Vu liền ho khan, Ninh Thư nhìn bộ dạng của Vu hình như bị viêm phế quản, hỏi: Vu, bà làm sao vậy?
Bệnh cũ, trời trở lạnh là lại như vậy. Vu khoát khoát tay nói: Không bao lâu nữa chắc tôi phải đi tìm thần, rồi trở thành người ngồi dưới hầu hạ thần.
Ninh Thư:...
Cho nên bây giờ Vu sốt ruột tìm người thừa kế tiếp theo.
Ninh Thư trở về từ chỗ của Vu, trong đầu luôn nghĩ đến chuyện đi hội chợ, trước khi mùa đông đến sẽ tổ chức một hội chợ, hội chợ này là nơi trao đổi mua bán những đồ vật mà các bộ tộc cần, để có thể thuận lợi vượt qua mùa đông.
Chi nghe nói Ninh Thư có thể đến hội chợ, vô cùng ngưỡng mộ, ở hội chợ có rất nhiều thứ, còn có thể gặp người thú của các bộ lạc.
Ngược lại Ninh Thư lại không để ý lắm.
Nhưng điều khiến Ninh Thư không nghĩ tới đó là, vài ngày sau, cô đã bị loại khỏi danh sách, người thay thế là Chi.
Ninh Thư híp mắt, sau đó lại nghe nói lần này Thiên Giai cũng đi, nhóm người thú giống cái là do Thiên Giai dẫn đội.
Chắc là Thiên Giai không muốn dẫn mình đi, hiện tại Thiên Giai muốn làm chuyện gì chẳng phải chỉ cần nói một câu là xong sao.
Ninh Thư bị loại khỏi danh sách, Vu cũng không tiện nói gì, chỉ là ho ngày càng kịch liệt, cau mày nhìn Thiên Giai.
Vu thở dài nói với Ninh Thư: Cô ta là thần nữ, chỉ là không biết thần phái cô ta tới để trợ giúp người thú, hay là hủy diệt người thú nữa, chỉ hy vọng thần có thể thương xót tộc của chúng ta.
Khóe miệng Ninh Thư kéo ra, bà lại nghĩ nhiều rồi.
Đương nhiên, làm một nữ phụ hay càn quấy gây rối, Ninh Thư lại chạy đi tìm Thiên Giai cãi nhau một trận lớn, muốn Thiên Giai cho mình một lời giải thích, dựa vào cái gì mà không cho mình đi, nói chuyện trực tiếp khiến Thiên Giai bối rối không biết làm thế nào.
Thiên Giai vẫn không nói gì, xung quanh có người thú bất bình thay Thiên Giai, tất cả mọi người không đếm xỉa đến việc Ninh Thư bị loại ra khỏi danh sách, ngược lại đi an ủi Thiên Giai bị Ninh Thư bắt nạt, lại còn lên tiếng phê phán Ninh Thư.
Ninh Thư nhìn những người thú này ủng hộ Thiên Giai, cũng coi như đã thấy rõ danh vọng của Thiên Giai hiện tại ở Dực Hổ tộc sáng rỡ như mặt trời ban trưa.
Những người bất bình thay Thiên Giai đều là người thú giống đực, người thú giống cái cơ bản đều không nói gì, có lẽ trong lòng người thú giống cái cũng không vừa lòng với thần nữ hấp dẫn tất cả ánh mắt của người thú giống đực này, nhưng lại không thể nói ra.
Ninh Thư và Thiên Giai xảy ra xung đột, rất nhiều người thú giống cái đều lựa chọn không giúp bên nào trong cả hai bên, thậm chí còn trực tiếp rời khỏi hiện trường.
Ninh Thư nhận thấy cứ tiếp tục làm ầm ĩ như vậy cũng không có gì hay ho, xoay người rời đi, Khải đuổi theo Ninh Thư, Ninh Thư nhìn sắc mặt khó chịu của hắn liền đoán chắc hắn lại muốn giáo huấn mình.
Ninh Thư không nói hai lời, trực tiếp đá một cước vào cẳng chân của Khải, với năng lực của Khải tất nhiên có thể tránh được, nhưng Khải không ngờ một giống cái lại ra tay với mình, miễn cưỡng chịu đựng một cước, đau như kim châm muối sát.
Tôi nói rồi, tôi không muốn nói chuyện với anh, bớt giáo huấn tôi đi. Ninh Thư xoay người rời đi.
Cha của nguyên chủ Thảo vì cứu Khải mà chết, một đứa trẻ không có cha mẹ chính là một cây cỏ, nếu như cha của nguyên chủ Thảo vẫn còn sống, Khải dám bắt nạt cô như vậy sao?
Chi được đến hội chợ lại cảm thấy bất an nói với Ninh Thư: Tôi không biết tại sao lại biến thành tên tôi nữa.
Ninh Thư cười cười với cô ta: Ra bên ngoài quan sát một chút cũng tốt, cô cũng biết vốn dĩ cô ta không vừa mắt tôi, nếu tôi đi rồi hai người chạm mặt chỉ càng thêm chán ghét nhau mà thôi.
Dực Hổ tộc vô cùng chờ mong lần hội chợ này, bởi vì bộ lạc của mình có rất nhiều đồ tốt, hũ sành, hạt giống, các loại rau dưa đồ gia vị, nhất định có thể khiến những bộ lạc khác khiếp sợ đến nỗi rơi tròng mắt.
Có cảm giác nở mày nở mặt, Dực Hổ tộc bọn họ cũng sẽ nhận được nhiều thứ tốt.
/1471
|