Mạch Đóa Nhi hôn mê được đẩy ra khỏi phòng giải phẫu, sắc mặt của cô ta tái nhợt đến trong suốt, trên môi cũng không còn chút màu sắc nào.
Ninh Thư theo vào phòng bệnh, đến gần bên cạnh Mạch Đóa Nhi đang hôn mê, thực sự có hơi mệt mỏi, dựa bên cạnh giường chợp mắt một lát.
Lần tiếp theo tỉnh lại trời đã sáng rồi, Ninh Thư mở mắt thì thấy Mạch Đóa Nhi đã tỉnh giấc, lúc này đang nhìn chằm chằm trần nhà.
Ninh Thư hỏi: Em tỉnh lại lúc nào vậy?
Mạch Đóa Nhi xoay đầu lại, ánh mắt tê dại nhìn Ninh Thư, ánh mắt cô ta ảm đạm, cả người không chút sức sống, yếu ớt hỏi Ninh Thư: Bộ dạng bây giờ của em có phải rất khó coi không?
Ninh Thư:...
Bây giờ không phải nên hỏi đứa trẻ như thế nào sao?
Người mang thai thì không đẹp đẽ được bao nhiêu. Ninh Thư đứng dậy vận động thân thể một chút: Gần đây em phải nằm viện, bác sĩ nói thân thể của em không được tốt.
Mạch Đóa Nhi liền vội vàng hỏi: Con của em đã không còn rồi sao?
Vẫn còn. Ninh Thư nói, không biết có phải Ninh Thư bị ảo giác hay không, cô đột nhiên nhìn thấy trong mắt Mạch Đóa Nhi lộ ra một tia thất vọng.
Mạch Đóa Nhi đang thất vọng đứa con vẫn còn sao?
Ninh Thư còn nói thêm: Gần đây em đều phải nghỉ ngơi cẩn thận, bác sĩ nói em không thể làm lụng vất vả, hơn nữa tâm trạng cũng không thể quá kích động.
Nhưng, nhưng em còn một bộ phim cần phải quay. Mạch Đóa Nhi nhíu chặt lông mày, xem ra vô cùng nôn nóng.
Ninh Thư nhíu mày: Em thành ra như vậy còn muốn đi quay phim, cơ thể của em hoàn toàn không chịu nổi, bây giờ em đã có triệu chứng báo trước của hiện tượng sinh non, quay phim mệt mỏi như vậy, còn có thể bị chảy máu như hôm nay, bị người khác nhìn thấy, sẽ hoài nghi.
Nhưng, nhưng mà em là nữ chính của bộ phim, là vai nữ chính đầu tiên trong đời em, em, em thực sự... Mạch Đóa Nhi càng nói càng tức giận, sắc mặt càng thêm trắng bệch, vừa uất ức lại vặn vẹo.
Bụng của em đau quá, đau quá. Mạch Đóa Nhi ôm bụng.
Ninh Thư: Tôi...
Quả thực không biết nên nói gì.
Ninh Thư nhanh chóng đi gọi bác sĩ, bác sĩ lập tức tiêm cho Mạch Đóa Nhi, Mạch Đóa Nhi đau đến mức cả khuôn mặt đều toát mồ hôi lạnh, thở dài.
Mạch Đóa Nhi cắn chặt môi, khổ sở nói với bác sĩ: Tôi không cần đứa bé này nữa, giúp tôi lấy nó ra.
Chuyện này... Bác sĩ nhìn Ninh Thư, Ninh Thư nhìn Mạch Đóa Nhi, hỏi: Em nghĩ kỹ chưa?
Mạch Đóa Nhi cắn chặt đôi môi không có chút máu nào, gật đầu với Ninh Thư, lập tức hít một hơi nói: Em không cần đứa bé này.
Ninh Thư nhíu chặt lông mày: Em thực sự nghĩ kỹ chưa?
Trừ con đường này ra, em còn đường khác để đi sao? Thân thể Mạch Đóa Nhi run rẩy nói, vừa rơi lệ, Em hoàn toàn không còn đường khác để đi.
Ký tên đi. Bác sĩ nói với Ninh Thư, Ninh Thư khoát khoát tay: Tôi không phải người thân của cô ấy, để bản thân cô ấy tự ký tên đi.
Mạch Đóa Nhi nhịn đau ký tên, sau đó có vẻ tan vỡ hét lên: Nhanh lấy đứa bé này ra cho tôi, tôi đau quá, đau quá đi mất.
Hộ sĩ đẩy giường bệnh vào phòng giải phẫu, Ninh Thư đứng ở cửa phòng giải phẩu, nhìn đèn giải phẫu sáng trưng.
Khoảng chừng một giờ đồng hồ trôi qua, Mạch Đóa Nhi bị đẩy ra, sắc mặt trắng như tờ giấy, không có chút sức sống nào nằm trên giường, nhìn mà thấy vô cùng đáng thương.
Ninh Thư nhìn cái bụng của Mạch Đóa Nhi, tiểu sinh mệnh bên trong đã không còn, chỉ là không nghĩ đến Mạch Đóa Nhi lại kiên quyết không cần đứa bé này như vậy.
Có đứa bé này thì cũng nhiều chuyện phiền toái, quan trọng nhất là cha của đứa bé hoàn toàn không chào đón nó, Mạc Tước Phong không muốn để một người phụ nữ vớ vẩn không ra gì mang thai con của mình, Mạch Đóa Nhi cũng bị xem như một người phụ nữ vớ vẩn không ra gì.
Đợi đến khi hiệu quả của thuốc mê không còn, Mạch Đóa Nhi mới từ từ tỉnh lại, vừa tỉnh lại vẫn không nói gì, đầu tiên là chảy nước mắt, dường như vô cùng đau lòng.
Ninh Thư đưa chi phiếu cho Mạch Đóa Nhi, mở miệng nói: Đây là chi phiếu Mạc Tước Phong đưa cho em.
Mạch Đóa Nhi yếu ớt giơ tay lên nhận tờ chi phiếu, muốn xé chi phiếu đi, nhưng cuối cùng vẫn không xé, Mạch Đóa Nhi nhìn Ninh Thư, ánh mắt cô ta đỏ đậm, bất mãn tức giận nói: Em chịu khổ nhiều như vậy, cũng chỉ nhận được mười triệu và một vai diễn, em mất đi đứa con của mình, con của em đã không còn nữa.
Ninh Thư: Thật là phiền phức, quá phiền phức...
Chính bản thân mình ký tên muốn bỏ con, bộ dạng bây giờ nhìn thực khiến người ta vô cùng lo lắng, bây giờ muốn tỏ ra bản thân mình rất đau lòng rất hổ thẹn với đứa bé sao?
Ninh Thư nhìn thấy dáng vẻ đau lòng của Mạch Đóa Nhi, trong lòng không chút dao động, thậm chí còn muốn cười.
Mạch Đóa Nhi bây giờ thực sự đã khác rồi, không còn là cô gái thuần khiết thanh cao nữa, nếu như là Mạch Đóa Nhi lúc trước, là một người sẽ không nói chỉ được có mười triệu và một vai diễn, mà là một người coi trọng tôn nghiêm hơn cả sinh mạng của mình.
Nghỉ ngơi cho tốt đi, con người luôn phải nhìn về phía trước. Ninh Thư lạnh nhạt nói.
Mạch Đóa Nhi nhìn Ninh Thư, cắn môi, cuối cùng nói: Chị Trần, trước đây chị không nên đưa em đi tìm Mạc Tước Phong, nếu như cứ lén lút xử lý ổn thỏa, Mạc Tước Phong cũng sẽ không như vậy mà rời bỏ em, không cần em nữa.
Ninh Thư:...
Cho nên, bây giờ đang trách tôi sao?
Ninh Thư lạnh nhạt nói: Nếu như trước đó em nghĩ tới việc bỏ đứa trẻ trước, em nên trực tiếp nói với chị, chị cũng sẽ không mang theo em đến biệt thự.
Mạch Đóa Nhi khi đó chẳng qua là ôm một chút mộng tưởng trong lòng, cảm thấy có đứa trẻ liền có thể tu thành chính quả với Mạc Tước Phong, nhưng lại không ngờ Mạc Tước Phong tuyệt tình như vậy, hiện tại Mạch Đóa Nhi lại hối hận đã nói chuyện bản thân mang thai cho Mạc Tước Phong.
Như vậy sẽ không chia tay với Mạc Tước Phong.
Cái gì tốt cũng muốn, đúng thực là.
Cảm giác làm người quản lý như mình khổ quá, khổ sở cả một đêm, người ta còn không cảm ơn một tiếng, còn đổ chuyện này lên đầu cô rồi trách cứ, thật không hiểu nổi tại sao Mạch Đóa Nhi lại cảm thấy chuyện này là đương nhiên nhỉ.
Ninh Thư lạnh nhạt nói: Nếu như em cảm thấy chuyện này là lỗi của chị, chị cũng không lời nào để nói nữa, còn về chuyện của em và Mạc Tước Phong, từ trước đến giờ chị chưa từng can thiệp vào, nghỉ ngơi cho tốt đi, em còn có phim phải quay nữa đấy.
Nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng như vậy của người quản lý, trong lòng vô cùng uất ức, Mạch Đóa Nhi cảm thấy cuộc sống của mình thực sự rất không ổn, bị người yêu bỏ rơi, con cũng đã không còn, bây giờ ngay tới cả người quản lý nhìn thấy bản thân cô ta không còn chỗ dựa, cũng bắt nạt cô ta.
Chị Trần, có phải chị cảm thấy em đã chia tay Mạc Tước Phong, trong lòng chị khinh thường em? Mạch Đóa Nhi đỏ mắt hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư:...
Đây là loại logic gì vậy?
Chẳng lẽ Mạch Đóa Nhi cho rằng leo lên được người Mạc Tước Phong, tất cả mọi người trong thiên hạ đều nên nịnh bợ cô ta sao? Bây giờ không có Mạc Tước Phong, mọi người trong thiên hạ đều phỉ nhổ cô ta sao?
Cảm giác Mạch Đóa Nhi lại có chứng ỷ lại Mạc Tước Phong rồi, dù cho Mạc Tước Phong đối xử không tốt với Mạch Đóa Nhi, nhưng Mạch Đóa Nhi lại không cách nào rời xa Mạc Tước Phong.
Từng cơn hoa mắt chóng mặt kéo đến trước mặt Mạch Đóa Nhi, cái bụng cũng đau đớn, đau đến mức Mạch Đóa Nhi rất muốn khóc, chỉ cần vừa nghĩ tới Mạc Tước Phong, Mạch Đóa Nhi đau thấu cả xương luôn rồi.
Ninh Thư theo vào phòng bệnh, đến gần bên cạnh Mạch Đóa Nhi đang hôn mê, thực sự có hơi mệt mỏi, dựa bên cạnh giường chợp mắt một lát.
Lần tiếp theo tỉnh lại trời đã sáng rồi, Ninh Thư mở mắt thì thấy Mạch Đóa Nhi đã tỉnh giấc, lúc này đang nhìn chằm chằm trần nhà.
Ninh Thư hỏi: Em tỉnh lại lúc nào vậy?
Mạch Đóa Nhi xoay đầu lại, ánh mắt tê dại nhìn Ninh Thư, ánh mắt cô ta ảm đạm, cả người không chút sức sống, yếu ớt hỏi Ninh Thư: Bộ dạng bây giờ của em có phải rất khó coi không?
Ninh Thư:...
Bây giờ không phải nên hỏi đứa trẻ như thế nào sao?
Người mang thai thì không đẹp đẽ được bao nhiêu. Ninh Thư đứng dậy vận động thân thể một chút: Gần đây em phải nằm viện, bác sĩ nói thân thể của em không được tốt.
Mạch Đóa Nhi liền vội vàng hỏi: Con của em đã không còn rồi sao?
Vẫn còn. Ninh Thư nói, không biết có phải Ninh Thư bị ảo giác hay không, cô đột nhiên nhìn thấy trong mắt Mạch Đóa Nhi lộ ra một tia thất vọng.
Mạch Đóa Nhi đang thất vọng đứa con vẫn còn sao?
Ninh Thư còn nói thêm: Gần đây em đều phải nghỉ ngơi cẩn thận, bác sĩ nói em không thể làm lụng vất vả, hơn nữa tâm trạng cũng không thể quá kích động.
Nhưng, nhưng em còn một bộ phim cần phải quay. Mạch Đóa Nhi nhíu chặt lông mày, xem ra vô cùng nôn nóng.
Ninh Thư nhíu mày: Em thành ra như vậy còn muốn đi quay phim, cơ thể của em hoàn toàn không chịu nổi, bây giờ em đã có triệu chứng báo trước của hiện tượng sinh non, quay phim mệt mỏi như vậy, còn có thể bị chảy máu như hôm nay, bị người khác nhìn thấy, sẽ hoài nghi.
Nhưng, nhưng mà em là nữ chính của bộ phim, là vai nữ chính đầu tiên trong đời em, em, em thực sự... Mạch Đóa Nhi càng nói càng tức giận, sắc mặt càng thêm trắng bệch, vừa uất ức lại vặn vẹo.
Bụng của em đau quá, đau quá. Mạch Đóa Nhi ôm bụng.
Ninh Thư: Tôi...
Quả thực không biết nên nói gì.
Ninh Thư nhanh chóng đi gọi bác sĩ, bác sĩ lập tức tiêm cho Mạch Đóa Nhi, Mạch Đóa Nhi đau đến mức cả khuôn mặt đều toát mồ hôi lạnh, thở dài.
Mạch Đóa Nhi cắn chặt môi, khổ sở nói với bác sĩ: Tôi không cần đứa bé này nữa, giúp tôi lấy nó ra.
Chuyện này... Bác sĩ nhìn Ninh Thư, Ninh Thư nhìn Mạch Đóa Nhi, hỏi: Em nghĩ kỹ chưa?
Mạch Đóa Nhi cắn chặt đôi môi không có chút máu nào, gật đầu với Ninh Thư, lập tức hít một hơi nói: Em không cần đứa bé này.
Ninh Thư nhíu chặt lông mày: Em thực sự nghĩ kỹ chưa?
Trừ con đường này ra, em còn đường khác để đi sao? Thân thể Mạch Đóa Nhi run rẩy nói, vừa rơi lệ, Em hoàn toàn không còn đường khác để đi.
Ký tên đi. Bác sĩ nói với Ninh Thư, Ninh Thư khoát khoát tay: Tôi không phải người thân của cô ấy, để bản thân cô ấy tự ký tên đi.
Mạch Đóa Nhi nhịn đau ký tên, sau đó có vẻ tan vỡ hét lên: Nhanh lấy đứa bé này ra cho tôi, tôi đau quá, đau quá đi mất.
Hộ sĩ đẩy giường bệnh vào phòng giải phẫu, Ninh Thư đứng ở cửa phòng giải phẩu, nhìn đèn giải phẫu sáng trưng.
Khoảng chừng một giờ đồng hồ trôi qua, Mạch Đóa Nhi bị đẩy ra, sắc mặt trắng như tờ giấy, không có chút sức sống nào nằm trên giường, nhìn mà thấy vô cùng đáng thương.
Ninh Thư nhìn cái bụng của Mạch Đóa Nhi, tiểu sinh mệnh bên trong đã không còn, chỉ là không nghĩ đến Mạch Đóa Nhi lại kiên quyết không cần đứa bé này như vậy.
Có đứa bé này thì cũng nhiều chuyện phiền toái, quan trọng nhất là cha của đứa bé hoàn toàn không chào đón nó, Mạc Tước Phong không muốn để một người phụ nữ vớ vẩn không ra gì mang thai con của mình, Mạch Đóa Nhi cũng bị xem như một người phụ nữ vớ vẩn không ra gì.
Đợi đến khi hiệu quả của thuốc mê không còn, Mạch Đóa Nhi mới từ từ tỉnh lại, vừa tỉnh lại vẫn không nói gì, đầu tiên là chảy nước mắt, dường như vô cùng đau lòng.
Ninh Thư đưa chi phiếu cho Mạch Đóa Nhi, mở miệng nói: Đây là chi phiếu Mạc Tước Phong đưa cho em.
Mạch Đóa Nhi yếu ớt giơ tay lên nhận tờ chi phiếu, muốn xé chi phiếu đi, nhưng cuối cùng vẫn không xé, Mạch Đóa Nhi nhìn Ninh Thư, ánh mắt cô ta đỏ đậm, bất mãn tức giận nói: Em chịu khổ nhiều như vậy, cũng chỉ nhận được mười triệu và một vai diễn, em mất đi đứa con của mình, con của em đã không còn nữa.
Ninh Thư: Thật là phiền phức, quá phiền phức...
Chính bản thân mình ký tên muốn bỏ con, bộ dạng bây giờ nhìn thực khiến người ta vô cùng lo lắng, bây giờ muốn tỏ ra bản thân mình rất đau lòng rất hổ thẹn với đứa bé sao?
Ninh Thư nhìn thấy dáng vẻ đau lòng của Mạch Đóa Nhi, trong lòng không chút dao động, thậm chí còn muốn cười.
Mạch Đóa Nhi bây giờ thực sự đã khác rồi, không còn là cô gái thuần khiết thanh cao nữa, nếu như là Mạch Đóa Nhi lúc trước, là một người sẽ không nói chỉ được có mười triệu và một vai diễn, mà là một người coi trọng tôn nghiêm hơn cả sinh mạng của mình.
Nghỉ ngơi cho tốt đi, con người luôn phải nhìn về phía trước. Ninh Thư lạnh nhạt nói.
Mạch Đóa Nhi nhìn Ninh Thư, cắn môi, cuối cùng nói: Chị Trần, trước đây chị không nên đưa em đi tìm Mạc Tước Phong, nếu như cứ lén lút xử lý ổn thỏa, Mạc Tước Phong cũng sẽ không như vậy mà rời bỏ em, không cần em nữa.
Ninh Thư:...
Cho nên, bây giờ đang trách tôi sao?
Ninh Thư lạnh nhạt nói: Nếu như trước đó em nghĩ tới việc bỏ đứa trẻ trước, em nên trực tiếp nói với chị, chị cũng sẽ không mang theo em đến biệt thự.
Mạch Đóa Nhi khi đó chẳng qua là ôm một chút mộng tưởng trong lòng, cảm thấy có đứa trẻ liền có thể tu thành chính quả với Mạc Tước Phong, nhưng lại không ngờ Mạc Tước Phong tuyệt tình như vậy, hiện tại Mạch Đóa Nhi lại hối hận đã nói chuyện bản thân mang thai cho Mạc Tước Phong.
Như vậy sẽ không chia tay với Mạc Tước Phong.
Cái gì tốt cũng muốn, đúng thực là.
Cảm giác làm người quản lý như mình khổ quá, khổ sở cả một đêm, người ta còn không cảm ơn một tiếng, còn đổ chuyện này lên đầu cô rồi trách cứ, thật không hiểu nổi tại sao Mạch Đóa Nhi lại cảm thấy chuyện này là đương nhiên nhỉ.
Ninh Thư lạnh nhạt nói: Nếu như em cảm thấy chuyện này là lỗi của chị, chị cũng không lời nào để nói nữa, còn về chuyện của em và Mạc Tước Phong, từ trước đến giờ chị chưa từng can thiệp vào, nghỉ ngơi cho tốt đi, em còn có phim phải quay nữa đấy.
Nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng như vậy của người quản lý, trong lòng vô cùng uất ức, Mạch Đóa Nhi cảm thấy cuộc sống của mình thực sự rất không ổn, bị người yêu bỏ rơi, con cũng đã không còn, bây giờ ngay tới cả người quản lý nhìn thấy bản thân cô ta không còn chỗ dựa, cũng bắt nạt cô ta.
Chị Trần, có phải chị cảm thấy em đã chia tay Mạc Tước Phong, trong lòng chị khinh thường em? Mạch Đóa Nhi đỏ mắt hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư:...
Đây là loại logic gì vậy?
Chẳng lẽ Mạch Đóa Nhi cho rằng leo lên được người Mạc Tước Phong, tất cả mọi người trong thiên hạ đều nên nịnh bợ cô ta sao? Bây giờ không có Mạc Tước Phong, mọi người trong thiên hạ đều phỉ nhổ cô ta sao?
Cảm giác Mạch Đóa Nhi lại có chứng ỷ lại Mạc Tước Phong rồi, dù cho Mạc Tước Phong đối xử không tốt với Mạch Đóa Nhi, nhưng Mạch Đóa Nhi lại không cách nào rời xa Mạc Tước Phong.
Từng cơn hoa mắt chóng mặt kéo đến trước mặt Mạch Đóa Nhi, cái bụng cũng đau đớn, đau đến mức Mạch Đóa Nhi rất muốn khóc, chỉ cần vừa nghĩ tới Mạc Tước Phong, Mạch Đóa Nhi đau thấu cả xương luôn rồi.
/1471
|