Ngày hôm sau, Ninh Thư lại giúp Mạch Đóa Nhi khử trùng vết thương trên chân, sau đó ngồi cùng cô ta xem đĩa CD về giáo trình kỹ năng diễn xuất.
Mạch Đóa Nhi chăm chú nhìn vào tivi màn hình tinh thể lỏng. Ninh Thư nhìn ngoài cửa sổ sắc trời đã tối, bữa tiệc chắc cũng đã bắt đầu rồi.
Ninh Thư nhìn thoáng qua Mạch Đóa Nhi bên cạnh mình, không biết tối hôm nay tên Mạc Tước Phong sẽ lên giường cùng cô gái nào, hay là vẫn cố nhịn?
Nhưng Ninh Thư cam đoan, dù thế nào thì tối nay Mạc Tước Phong cũng không có cách nào gặp được Mạch Đóa Nhi.
Ninh Thư biết mình không thể cắt đứt mối quan hệ giữa nam chính và nữ chính nhưng Ninh Thư không muốn giữa hai người lại có mối quan hệ sớm như vậy.
Mạch Đóa Nhi vừa uống nước quay đầu thấy quản lý đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt của chị ta hơi quái dị, hỏi: “Chị Trần, sao vậy?”
“Không có gì, xem CD xong thấy thế nào?” Ninh Thư tùy ý hỏi một câu.
Mạch Đóa Nhi gật gật đầu nói: “Em thấy mình học được rất nhiều.”
“Vậy là tốt rồi, theo nghệ thuật biểu diễn là đang đi trên con đường rất dài, những thứ mà em cần phải học còn rất nhiều.” Ninh Thư nói một câu, vừa uống nước vừa nhìn lên đồng hồ treo tường.
Mạch Đóa Nhi xem tiếp CD, trong lòng đột nhiên dâng lên một tâm trạng khó có thể hình dung, cảm giác có vật gì bỗng nhiên mất đi, trong lòng sinh ra cảm xúc khó chịu.
Mạch Đóa Nhi ôm ngực, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, rất muốn đi ra ngoài một chút, ở trong phòng cô ta thấy rất ngột ngạt.
Hiện tại Mạch Đóa Nhi thật sự không dám nói tình trạng của mình cho Ninh Thư biết, chỉ có thể đứng lên đi lại trong phòng. Ninh Thư trông thấy bộ dạng này của Mạch Đóa Nhi liền hỏi: “Sao thế, ngồi xuống xem giáo trình đi chứ?”
“Chị Trần, không biết vì sao em thấy ngực rất khó chịu, không thở được.” Mạch Đóa Nhi nhíu chặt lông mày: “Chị Trần, em có thể ra ngoài đi dạo một chút được không, em cảm thấy rất khó chịu, vô cùng khó chịu.”
Cho cô ra ngoài để cô đụng mặt Mạc Tước Phong à, Ninh Thư mở ra cửa sổ sát đất quay sang nói với Mạch Đóa Nhi: “Nếu trong phòng bí hơi thì lên tầng thượng. Bây giờ muộn rồi, chúng ta là nữ giới ra ngoài cũng không an toàn.”
Không biết tại sao bây giờ Mạch Đóa Nhi chỉ muốn đi ra ngoài đi dạo một lát, nhưng lời quản lý nói câu nào cũng thấy có lý làm cho Mạch Đóa Nhi không thể phản bác. Trong lòng Mạch Đóa Nhi lại càng thêm sốt ruột.
Mạch Đóa Nhi nhìn Ninh Thư đứng bên cạnh, gió đêm thổi nhưng cái cảm giác nôn nóng ở trong lòng vẫn không hề thuyên giảm, Mạch Đóa Nhi luôn cảm thấy có cái gì đấy đã rời xa mình, hơn nữa còn là thứ vô cùng quan trọng.
Làm cho trái tim cô ta trở nên trống rỗng, loại cảm xúc chết tiệt này rốt cuộc là thế nào.
Cả buổi tối trong lòng của Mạch Đóa Nhi đều hết sức nôn nóng, Ninh Thư cũng ở bên cạnh cô ta. Ngày hôm sau, Mạch Đóa Nhi vẻ mặt tiều tụy, đôi mắt trong veo cũng mang theo sự ảm đạm, rõ ràng là cả đêm không ngủ.
“Uống chút sữa nhé.” Ninh Thư đem một ly sữa bò nóng đưa cho Mạch Đóa Nhi, cô ta lười biếng nhận lấy, uống một ngụm hướng phía Ninh Thư nói: “Chị Trần, em không biết mình bị làm sao nữa, trong lòng thật sự rất buồn bực.”
“Không có gì đâu, nghỉ ngơi thật tốt.” Ninh Thư lạnh nhạt nói.
Ninh Thư cực kỳ hào phóng cho Mạch Đóa Nhi nghỉ ngơi thêm vài ngày, cộng thêm chân của Mạch Đóa Nhi bị thương cũng không thể nhận diễn.
Trong lòng Mạch Đóa Nhi phiền não còn Ninh Thư bây giờ cảm thấy rất vui mừng.
Tạm thời chia rẽ được tình duyên mong manh của hai người, thêm vào đó tình hình ca khúc đầu tiên của Kiều Y phát trên mạng rất tốt. Hơn nữa gần đây có một cuộc tuyển chọn tiết mục xuất sắc, Kiều Y cũng muốn đi thử.
Ninh Thư đã đi xin và được công ty phê chuẩn rồi, phần lớn thời gian Ninh Thư đều cùng Kiều Y đi tham gia cuộc thi, sau đó còn phải đi xem tiến độ quay quảng cáo của Hạ Ý.
Dù sao cũng vẫn bận ngập mặt. So với sự phát triển của hai thành viên mới còn lại, Mạch Đóa Nhi rõ ràng không thể làm gì được, nhìn hai người bọn họ chạy trước mặt, trong lòng sinh lo lắng. Hai người này phát triển rồi, tài nguyên trên tay quản lý sẽ nghiêng hết về phía họ. Từ quan hệ đến vận mệnh tương lai của bản thân, Mạch Đóa Nhi được coi là thanh cao cũng không tránh khỏi cuống cuồng chạy đi hỏi Ninh Thư xem có vai diễn nào không, hiện giờ cô ta rất cần một vai diễn.
Thêm vào đó trong khoảng thời gian này tự mình gọt dũa, Mạch Đóa Nhi cảm thấy kỹ năng của mình chắc sẽ không bị đạo diễn mắng nữa.
Hiện tại Ninh Thư đang bận chuyện của Kiều Y, bài Kiều Y hát trong cuộc thi có một số là do cô ta tự sáng tác, hơn nữa Kiều Y còn biết chơi dương cầm. Trên người Kiều Y toát lên phong cách rất tri thức, làm gì cũng rất thong dong, rất dễ tạo thiện cảm cho người khác. Tham gia cuộc thi này, Kiều Y đã có được một vài người hâm mộ.
Có thiên phú, có tinh thần, bây giờ Kiều Y càng chiến càng hăng, rất có khí thế tiến sâu hơn, làm cho công ty dồn hết sự chú ý lên người Kiều Y, rõ ràng muốn công khai Kiều Y trước công chúng. Nếu như cuộc thi này đạt thứ hạng tốt sẽ trực tiếp cho Kiều Y ra album. Một người nghệ sĩ đã ra đĩa hát hơn nữa phải bán thật chạy mới được tính là ca sĩ.
Bây giờ Ninh Thư đang rất vui vẻ, nghệ sĩ của mình cuối cùng cũng có một người được nổi bật. Mạch Đóa Nhi thì lo âu đòi cô vai diễn. Ninh Thư chỉ nói đợi cuộc thi của Kiều Y kết thúc rồi tính.
Trong lòng Mạch Đóa Nhi nhất thời không vui, chặt cắn môi, cảm giác người quản lý hết sức bất công, giúp Kiều Y trong cả quá trình đi học âm nhạc, lại cho Kiều Y tham gia cuộc thi. Bây giờ thì hay rồi, tất cả sự chú ý đều dồn lên người Kiều Y.
Trong lòng Mạch Đóa Nhi thấy chua xót vô cùng, cùng là nghệ sĩ của mình, vì sao chị ta cứ bất công như vậy, cho cô ta mấy vai diễn thì đều là vai quần chúng vừa khổ, vừa mệt, vừa bẩn.
Đối đãi với Kiều Y thì giống như bảo vật trong lòng bàn tay, đãi ngộ khác biệt rất nhiều, Mạch Đóa Nhi nhìn dáng vẻ nhiệt tình của Ninh Thư đưa khăn mặt, đưa nước cho Kiều Y, trong lòng sinh đố kị.
Trần Hi trước đây đem rất nhiều tài nguyên đập lên người Mạch Đóa Nhi, Mạch Đóa Nhi không có cảm giác gì, trong lòng còn trách cứ Trần Hi luôn mang cô ta đi tới các tình huống không chịu nổi này, cô ta muốn đi diễn. Nhưng bây giờ Ninh Thư có hơi bất công, Mạch Đóa Nhi sắp chịu không nổi rồi.
Ninh Thư cố ý không quan tâm Mạch Đóa Nhi một thời gian rồi mới đưa cô ta đi thử vai.
Mạch Đoá Nhi lấy dũng khí quay sang Ninh Thư thỉnh cầu: “Chị Trần, em có thể không diễn vai quần chúng nữa được không, em muốn diễn một vai tốt hơn một chút.”
Diễn vai quần chúng một chút danh tiếng cũng không có, nhưng lại rất khổ, Kiều Y bây giờ đã có chút danh tiếng, cô ta vẫn chưa có thành tựu gì, cô ta muốn dùng tư thế tốt nhất phơi bày trên màn ảnh.
Ninh Thư nhìn bộ dạng lo lắng của Mạch Đóa Nhi, vầng trán của cô ta trong lúc đó tràn đầy sự nôn nóng. Bây giờ tâm lý của Mạch Đóa Nhi đang bị mất thăng bằng, Ninh Thư nhìn Mạch Đóa Nhi hỏi: “Em muốn diễn nhân vật nào?”
Mạch Đóa Nhi cắn môi một cái nói với Ninh Thư: “Chị Trần, em muốn nhận vai nữ phụ.” Mạch Đóa Nhi thấy mặt Ninh Thư vô cùng kinh ngạc, trong lòng hơi chột dạ bèn nói lại: “Nha hoàn, vai diễn không quan trọng cũng được, em chỉ muốn được lộ mặt.”
Ninh Thư thở dài một hơi, nhìn Mạch Đóa Nhi nói: “Chị sẽ cố gắng tìm cho em kiểu nhân vật như vậy.”
“Cảm ơn, cảm ơn chị Trần.” Mạch Đóa Nhi vui mừng lộ rõ trên nét mặt, ánh mắt trong suốt nhìn Ninh Thư, trong lòng khá chờ mong nhân vật mà người quản lý tìm cho mình.
Ninh Thư không để ý tới cô ta, lái xe đi đến phim trường, dọc theo đường đi Mạch Đóa Nhi rất chờ mong và kích động.
Mạch Đóa Nhi chăm chú nhìn vào tivi màn hình tinh thể lỏng. Ninh Thư nhìn ngoài cửa sổ sắc trời đã tối, bữa tiệc chắc cũng đã bắt đầu rồi.
Ninh Thư nhìn thoáng qua Mạch Đóa Nhi bên cạnh mình, không biết tối hôm nay tên Mạc Tước Phong sẽ lên giường cùng cô gái nào, hay là vẫn cố nhịn?
Nhưng Ninh Thư cam đoan, dù thế nào thì tối nay Mạc Tước Phong cũng không có cách nào gặp được Mạch Đóa Nhi.
Ninh Thư biết mình không thể cắt đứt mối quan hệ giữa nam chính và nữ chính nhưng Ninh Thư không muốn giữa hai người lại có mối quan hệ sớm như vậy.
Mạch Đóa Nhi vừa uống nước quay đầu thấy quản lý đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt của chị ta hơi quái dị, hỏi: “Chị Trần, sao vậy?”
“Không có gì, xem CD xong thấy thế nào?” Ninh Thư tùy ý hỏi một câu.
Mạch Đóa Nhi gật gật đầu nói: “Em thấy mình học được rất nhiều.”
“Vậy là tốt rồi, theo nghệ thuật biểu diễn là đang đi trên con đường rất dài, những thứ mà em cần phải học còn rất nhiều.” Ninh Thư nói một câu, vừa uống nước vừa nhìn lên đồng hồ treo tường.
Mạch Đóa Nhi xem tiếp CD, trong lòng đột nhiên dâng lên một tâm trạng khó có thể hình dung, cảm giác có vật gì bỗng nhiên mất đi, trong lòng sinh ra cảm xúc khó chịu.
Mạch Đóa Nhi ôm ngực, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, rất muốn đi ra ngoài một chút, ở trong phòng cô ta thấy rất ngột ngạt.
Hiện tại Mạch Đóa Nhi thật sự không dám nói tình trạng của mình cho Ninh Thư biết, chỉ có thể đứng lên đi lại trong phòng. Ninh Thư trông thấy bộ dạng này của Mạch Đóa Nhi liền hỏi: “Sao thế, ngồi xuống xem giáo trình đi chứ?”
“Chị Trần, không biết vì sao em thấy ngực rất khó chịu, không thở được.” Mạch Đóa Nhi nhíu chặt lông mày: “Chị Trần, em có thể ra ngoài đi dạo một chút được không, em cảm thấy rất khó chịu, vô cùng khó chịu.”
Cho cô ra ngoài để cô đụng mặt Mạc Tước Phong à, Ninh Thư mở ra cửa sổ sát đất quay sang nói với Mạch Đóa Nhi: “Nếu trong phòng bí hơi thì lên tầng thượng. Bây giờ muộn rồi, chúng ta là nữ giới ra ngoài cũng không an toàn.”
Không biết tại sao bây giờ Mạch Đóa Nhi chỉ muốn đi ra ngoài đi dạo một lát, nhưng lời quản lý nói câu nào cũng thấy có lý làm cho Mạch Đóa Nhi không thể phản bác. Trong lòng Mạch Đóa Nhi lại càng thêm sốt ruột.
Mạch Đóa Nhi nhìn Ninh Thư đứng bên cạnh, gió đêm thổi nhưng cái cảm giác nôn nóng ở trong lòng vẫn không hề thuyên giảm, Mạch Đóa Nhi luôn cảm thấy có cái gì đấy đã rời xa mình, hơn nữa còn là thứ vô cùng quan trọng.
Làm cho trái tim cô ta trở nên trống rỗng, loại cảm xúc chết tiệt này rốt cuộc là thế nào.
Cả buổi tối trong lòng của Mạch Đóa Nhi đều hết sức nôn nóng, Ninh Thư cũng ở bên cạnh cô ta. Ngày hôm sau, Mạch Đóa Nhi vẻ mặt tiều tụy, đôi mắt trong veo cũng mang theo sự ảm đạm, rõ ràng là cả đêm không ngủ.
“Uống chút sữa nhé.” Ninh Thư đem một ly sữa bò nóng đưa cho Mạch Đóa Nhi, cô ta lười biếng nhận lấy, uống một ngụm hướng phía Ninh Thư nói: “Chị Trần, em không biết mình bị làm sao nữa, trong lòng thật sự rất buồn bực.”
“Không có gì đâu, nghỉ ngơi thật tốt.” Ninh Thư lạnh nhạt nói.
Ninh Thư cực kỳ hào phóng cho Mạch Đóa Nhi nghỉ ngơi thêm vài ngày, cộng thêm chân của Mạch Đóa Nhi bị thương cũng không thể nhận diễn.
Trong lòng Mạch Đóa Nhi phiền não còn Ninh Thư bây giờ cảm thấy rất vui mừng.
Tạm thời chia rẽ được tình duyên mong manh của hai người, thêm vào đó tình hình ca khúc đầu tiên của Kiều Y phát trên mạng rất tốt. Hơn nữa gần đây có một cuộc tuyển chọn tiết mục xuất sắc, Kiều Y cũng muốn đi thử.
Ninh Thư đã đi xin và được công ty phê chuẩn rồi, phần lớn thời gian Ninh Thư đều cùng Kiều Y đi tham gia cuộc thi, sau đó còn phải đi xem tiến độ quay quảng cáo của Hạ Ý.
Dù sao cũng vẫn bận ngập mặt. So với sự phát triển của hai thành viên mới còn lại, Mạch Đóa Nhi rõ ràng không thể làm gì được, nhìn hai người bọn họ chạy trước mặt, trong lòng sinh lo lắng. Hai người này phát triển rồi, tài nguyên trên tay quản lý sẽ nghiêng hết về phía họ. Từ quan hệ đến vận mệnh tương lai của bản thân, Mạch Đóa Nhi được coi là thanh cao cũng không tránh khỏi cuống cuồng chạy đi hỏi Ninh Thư xem có vai diễn nào không, hiện giờ cô ta rất cần một vai diễn.
Thêm vào đó trong khoảng thời gian này tự mình gọt dũa, Mạch Đóa Nhi cảm thấy kỹ năng của mình chắc sẽ không bị đạo diễn mắng nữa.
Hiện tại Ninh Thư đang bận chuyện của Kiều Y, bài Kiều Y hát trong cuộc thi có một số là do cô ta tự sáng tác, hơn nữa Kiều Y còn biết chơi dương cầm. Trên người Kiều Y toát lên phong cách rất tri thức, làm gì cũng rất thong dong, rất dễ tạo thiện cảm cho người khác. Tham gia cuộc thi này, Kiều Y đã có được một vài người hâm mộ.
Có thiên phú, có tinh thần, bây giờ Kiều Y càng chiến càng hăng, rất có khí thế tiến sâu hơn, làm cho công ty dồn hết sự chú ý lên người Kiều Y, rõ ràng muốn công khai Kiều Y trước công chúng. Nếu như cuộc thi này đạt thứ hạng tốt sẽ trực tiếp cho Kiều Y ra album. Một người nghệ sĩ đã ra đĩa hát hơn nữa phải bán thật chạy mới được tính là ca sĩ.
Bây giờ Ninh Thư đang rất vui vẻ, nghệ sĩ của mình cuối cùng cũng có một người được nổi bật. Mạch Đóa Nhi thì lo âu đòi cô vai diễn. Ninh Thư chỉ nói đợi cuộc thi của Kiều Y kết thúc rồi tính.
Trong lòng Mạch Đóa Nhi nhất thời không vui, chặt cắn môi, cảm giác người quản lý hết sức bất công, giúp Kiều Y trong cả quá trình đi học âm nhạc, lại cho Kiều Y tham gia cuộc thi. Bây giờ thì hay rồi, tất cả sự chú ý đều dồn lên người Kiều Y.
Trong lòng Mạch Đóa Nhi thấy chua xót vô cùng, cùng là nghệ sĩ của mình, vì sao chị ta cứ bất công như vậy, cho cô ta mấy vai diễn thì đều là vai quần chúng vừa khổ, vừa mệt, vừa bẩn.
Đối đãi với Kiều Y thì giống như bảo vật trong lòng bàn tay, đãi ngộ khác biệt rất nhiều, Mạch Đóa Nhi nhìn dáng vẻ nhiệt tình của Ninh Thư đưa khăn mặt, đưa nước cho Kiều Y, trong lòng sinh đố kị.
Trần Hi trước đây đem rất nhiều tài nguyên đập lên người Mạch Đóa Nhi, Mạch Đóa Nhi không có cảm giác gì, trong lòng còn trách cứ Trần Hi luôn mang cô ta đi tới các tình huống không chịu nổi này, cô ta muốn đi diễn. Nhưng bây giờ Ninh Thư có hơi bất công, Mạch Đóa Nhi sắp chịu không nổi rồi.
Ninh Thư cố ý không quan tâm Mạch Đóa Nhi một thời gian rồi mới đưa cô ta đi thử vai.
Mạch Đoá Nhi lấy dũng khí quay sang Ninh Thư thỉnh cầu: “Chị Trần, em có thể không diễn vai quần chúng nữa được không, em muốn diễn một vai tốt hơn một chút.”
Diễn vai quần chúng một chút danh tiếng cũng không có, nhưng lại rất khổ, Kiều Y bây giờ đã có chút danh tiếng, cô ta vẫn chưa có thành tựu gì, cô ta muốn dùng tư thế tốt nhất phơi bày trên màn ảnh.
Ninh Thư nhìn bộ dạng lo lắng của Mạch Đóa Nhi, vầng trán của cô ta trong lúc đó tràn đầy sự nôn nóng. Bây giờ tâm lý của Mạch Đóa Nhi đang bị mất thăng bằng, Ninh Thư nhìn Mạch Đóa Nhi hỏi: “Em muốn diễn nhân vật nào?”
Mạch Đóa Nhi cắn môi một cái nói với Ninh Thư: “Chị Trần, em muốn nhận vai nữ phụ.” Mạch Đóa Nhi thấy mặt Ninh Thư vô cùng kinh ngạc, trong lòng hơi chột dạ bèn nói lại: “Nha hoàn, vai diễn không quan trọng cũng được, em chỉ muốn được lộ mặt.”
Ninh Thư thở dài một hơi, nhìn Mạch Đóa Nhi nói: “Chị sẽ cố gắng tìm cho em kiểu nhân vật như vậy.”
“Cảm ơn, cảm ơn chị Trần.” Mạch Đóa Nhi vui mừng lộ rõ trên nét mặt, ánh mắt trong suốt nhìn Ninh Thư, trong lòng khá chờ mong nhân vật mà người quản lý tìm cho mình.
Ninh Thư không để ý tới cô ta, lái xe đi đến phim trường, dọc theo đường đi Mạch Đóa Nhi rất chờ mong và kích động.
/1471
|