Mạch Đóa Nhi đi rồi, Ninh Thư liền bàn thảo chương trình học tập với Kiều Y, nếu muốn đi theo con đường âm nhạc, nhất định phải học được một loại nhạc cụ, như vậy thấy có mới khả thi.
Kiều Y lựa chọn đàn dương cầm, Ninh Thư cảm thấy khí chất Kiều Y rất thích hợp với đàn dương cầm, thời gian tiếp theo, Kiều Y sẽ không nhận bất kỳ thông cáo nào, chỉ tiến hành luyện tập thanh nhạc, luyện tập giọng hát, ít nhất ba tháng Kiều Y sẽ không có thu nhập.
Như vậy em có thể chấp nhận được không? Ninh Thư hỏi, công ty sẽ không ra đĩa nhạc cho một người mới nói muốn làm ca sĩ thì làm ca sĩ, lại còn phải tìm người chế tác soạn nhạc, căn bản sẽ không đập nhiều tài nguyên như vậy lên một người mới.
Nếu em kiên trì đi theo con đường này, phải từ từ. Ninh Thư nói rằng: Trước tiên phải luyện tập cho tốt đã.
Thời gian nửa năm không có thu nhập đối với Ninh Thư hay đối với Kiều Y đều là thử thách, nghệ sĩ một ngày không kiếm được tiền, công ty cũng sẽ không đem tài nguyên đổ lên người nghệ sĩ, nghệ sĩ càng thêm không có cơ hội lộ diện, lại còn không có tiền để kiếm, không có tiền công ty sẽ bỏ mặc thôi.
Nguyên chủ Trần Hi muốn nghệ sĩ của mình phát triển tốt hơn, nhất định phải khiến công ty thấy được giá trị của nghệ sĩ, khiến công ty cảm thấy tài cán của nghệ sĩ này có thể mang đến càng nhiều quyền lợi hơn cho công ty, công ty mới có thể coi trọng nghệ sĩ, bồi dưỡng nghệ sĩ.
Nếu Kiều Y dự định đi theo con đường âm nhạc, ít nhất phải học tập nửa năm, Ninh Thư thở dài một hơi, nhìn Kiều Y nói rằng: Tự em suy nghĩ cho kỹ.
Kiều Y gập ngón tay, nói rằng: Chị Trần, em nguyện ý nghe theo chị, em muốn hát, làm những việc khác em chẳng có chút động lực nào.
Ninh Thư gật đầu: Chúng ta lập kế hoạch một lát.
Ninh Thư cùng Kiều Y thỏa thuận chương trình học, Kiều Y xếp đầy kín chương trình học của mình, tính ra mỗi ngày cũng chỉ có thể nghỉ ngơi tám tiếng, Ninh Thư nhìn cũng thấy liều mạng quá.
Nhưng nhìn bộ dạng của Kiều Y lại rất vui, xem ra phấn đấu vì thứ mình thích hoàn toàn khác với bị buộc phải làm.
Những khóa học này của Kiều Y, Ninh Thư phải đi xin phép công ty, không chắc có thể xin được, dù sao nghệ sĩ của công ty nhiều như vậy, những nghệ sĩ kiếm ra tiền đều được xem xét trước, công ty thực tế như vậy đấy.
Kiều Y đi rồi, Ninh Thư bèn lái xe đến công ty thay Kiều Y xin phép những khóa học này, quả nhiên không có gì bất ngờ xảy ra, dù chỉ một nửa những khóa học này cũng không được phê chuẩn, chỉ có một phần ba, Kiều Y không được coi là nghệ sĩ kiếm ra tiền trong tay Ninh Thư, chỉ là thỉnh thoảng tham gia một vài hoạt động, sau đó bên tổ chức hoạt động cho một ít tiền vì đã xuất hiện.
Trong tay Kiều Y không có tác phẩm gì nổi trội, thời điểm làm diễn viên chỉ là một số nhân vật khiến người ta không nhớ được.
Lần này Kiều Y đột nhiên thay đổi phương hướng của mình, nguy cơ Ninh Thư phải gánh trên người rất lớn, hàng năm công ty đều phải thống kê tình trạng nghệ sĩ, mà Kiều Y đã sắp nửa năm không kiếm được lợi nhuận cho công ty, ngược lại đang tiêu hao tài nguyên của công ty, có thể tưởng tượng ra áp lực trên vai Ninh Thư như thế nào.
Kiều Y biết những chương trình học mà Ninh Thư thay mình xin phép không nhiều như dự định, cũng không hề không vui, dù sao bây giờ có thể đi theo con đường mình thích đã rất thỏa mãn.
Ninh Thư kỳ thực vẫn rất hài lòng với Kiều Y, so với Mạch Đóa Nhi, Kiều Y rất biết xem xét tình huống, trông có vẻ là một cô gái thông minh.
Ngoại trừ Kiều Y, Mạch Đóa Nhi và Hạ Ý, hai nghệ sĩ còn lại trong tay căn bản cũng không cần Ninh Thư quan tâm, tồn tại trong giới giải trí lâu như vậy, những gì nên hiểu đều hiểu, chỉ là vẫn luôn không “hot”, có thể kiếm ra tiền, nhưng thuộc loại nghệ sĩ kiếm tiền không nhiều.
Cho nên trong tay nguyên chủ Trần Hi không có một nghệ sĩ nào có thể chống đỡ được cục diện.
Lúc đó khi nhìn thấy Mạch Đóa Nhi, Trần Hi đã nghĩ sẽ đưa Mạch Đóa Nhi thành quân bài chính trong tay mình.
Nếu không ngoài dự liệu Trần Hi hẳn cũng được coi là người bồi dưỡng tốt của Mạch Đóa Nhi, nhưng vì tam quan của hai người khác biệt, không có cách nào đàm luận, Trần Hi ở trong giới giải trí một thời gian rất lâu, rất quen thuộc với quy tắc trong giới giải trí, nhưng Mạch Đóa Nhi chỉ là một cô bé, hơn nữa cảm xúc rất kém, rất bất mãn với người quản lý của mình.
Thảo nào cuối cùng Trần Hi không muốn cất nhắc Mạch Đóa Nhi nữa, Mạch Đóa Nhi hơi có tiềm chất của kẻ ăn cháo đá bát.
Ninh Thư để Kiều Y yên tâm học tập, không cần quan tâm đến những chuyện khác, Kiều Y nói với Ninh Thư: Chương trình học ít cũng không sao, lúc rảnh rỗi em có thể chạy thông cáo, không để chị Trần phải khó xử.
Nhìn đi, đây mới là người thông minh.
Ninh Thư gật đầu, như vậy thì cả hai phương diện đều ổn thỏa rồi.
Ngày hôm sau, Ninh Thư còn chưa rời giường, tiếng chuông cửa đã vang lên, mở cửa nhìn thấy Mạch Đóa Nhi, Mạch Đóa Nhi mặc trên người chiếc váy liền màu trắng, bên hông thắt dây uốn lượn xinh đẹp, hợp với khuôn mặt thanh thuần của cô ta, cảm thấy trước mặt chính là một đóa hoa bách hợp tươi mới.
Xem ra Mạch Đóa Nhi có chăm chút cho việc ăn diện, câu nói đầu tiên khi nhìn thấy Ninh Thư là: Chị Trần, ngày hôm qua chị bảo hôm nay sẽ dẫn em đi thử vai.
Ninh Thư giơ cổ tay lên nhìn một chút, hiện tại cũng mới sáu giờ sáng, đúng là gấp gáp ha, Ninh Thư lạnh nhạt nói: Đừng gấp, chín giờ mới thử vai.
Mạch Đóa Nhi trông mặt hơi lo lắng, vẫn kiềm chế, vào phòng hơi câu nệ ngồi trên ghế sofa nhìn Ninh Thư không hề hoang mang đi chuẩn bị đồ ăn sáng.
Em biết làm đồ ăn sáng không? Ninh Thư nói với Mạch Đóa Nhi, Ninh Thư phát hiện mình căn bản cũng không biết làm cơm, đã trải qua vài thế giới, cũng không có được kỹ năng làm cơm này.
Mạch Đóa Nhi lắc đầu mình cũng không biết làm cơm, cuối cùng Ninh Thư làm ít nước trái cây, uống một ít sữa bò, từ đầu đến cuối Mạch Đóa Nhi vẫn nhìn Ninh Thư chằm chằm, một đôi mắt trong veo như nước, rõ ràng trong suốt, lại như gãi ngứa trong lòng người ta.
Thảo nào Mạc Tước Phong đã quen với những thứ bẩn thỉu mờ ám trong giới giải trí cuối cùng vẫn thua bởi tay Mạch Đóa Nhi, có vài người nhìn đã thấy thanh thuần.
Ăn sáng xong, Ninh Thư bèn mang theo Mạch Đóa Nhi đến phim trường, Mạch Đóa Nhi ngồi kế bên tài xế, hơi khẩn trương hỏi Ninh Thư: Chị Trần, em sẽ thử vai nhân vật nào vậy?
Em muốn thử vai nhân vật nào, em mới vào giới nghệ sĩ, một số nhân vật quan trọng khả năng em không lấy được, chuyện gì cũng phải đi từng bước một. Ninh Thư lạnh nhạt nói.
Thấy vẻ lạnh nhạt như vậy của Ninh Thư, trong lòng Mạch Đóa Nhi hơi ấm ức, nói: Bất luận là nhân vật gì, em đều có thể nhận, nhưng chị Trần, em không muốn nhận nhân vật như kia.
Nhân vật như kia là nhân vật như nào? Vừa chuyển động tay lái, vừa lướt mắt nhìn Mạch Đóa Nhi đang đỏ mặt.
Chính là kiểu nhân vật trong phim cấp ba. Mạch Đóa Nhi cắn môi một cái: Chị Trần, em muốn trở thành một diễn viên giỏi, chứ không muốn khoe thân.
Ninh Thư gật đầu: Chị chưa từng nghĩ sẽ tìm nhân vật như vậy cho em, bây giờ em là một người mới hoàn toàn, nhân vật nhận được có thể sẽ rất mệt.
Mạch Đóa Nhi liền vội vàng gật đầu, hơi kích động nói: Chị Trần, em không sợ khổ, khổ thế nào em cũng chịu được.
Ninh Thư ừ một tiếng, đến phim trường, Ninh Thư đi nói với đạo diễn thêm một vai quần chúng, dù là quần chúng kiểu gì cũng được, đạo diễn nhìn thoáng qua Mạch Đóa Nhi, trực tiếp cho Mạch Đóa Nhi một nhân vật nữ ăn mày.
Kiều Y lựa chọn đàn dương cầm, Ninh Thư cảm thấy khí chất Kiều Y rất thích hợp với đàn dương cầm, thời gian tiếp theo, Kiều Y sẽ không nhận bất kỳ thông cáo nào, chỉ tiến hành luyện tập thanh nhạc, luyện tập giọng hát, ít nhất ba tháng Kiều Y sẽ không có thu nhập.
Như vậy em có thể chấp nhận được không? Ninh Thư hỏi, công ty sẽ không ra đĩa nhạc cho một người mới nói muốn làm ca sĩ thì làm ca sĩ, lại còn phải tìm người chế tác soạn nhạc, căn bản sẽ không đập nhiều tài nguyên như vậy lên một người mới.
Nếu em kiên trì đi theo con đường này, phải từ từ. Ninh Thư nói rằng: Trước tiên phải luyện tập cho tốt đã.
Thời gian nửa năm không có thu nhập đối với Ninh Thư hay đối với Kiều Y đều là thử thách, nghệ sĩ một ngày không kiếm được tiền, công ty cũng sẽ không đem tài nguyên đổ lên người nghệ sĩ, nghệ sĩ càng thêm không có cơ hội lộ diện, lại còn không có tiền để kiếm, không có tiền công ty sẽ bỏ mặc thôi.
Nguyên chủ Trần Hi muốn nghệ sĩ của mình phát triển tốt hơn, nhất định phải khiến công ty thấy được giá trị của nghệ sĩ, khiến công ty cảm thấy tài cán của nghệ sĩ này có thể mang đến càng nhiều quyền lợi hơn cho công ty, công ty mới có thể coi trọng nghệ sĩ, bồi dưỡng nghệ sĩ.
Nếu Kiều Y dự định đi theo con đường âm nhạc, ít nhất phải học tập nửa năm, Ninh Thư thở dài một hơi, nhìn Kiều Y nói rằng: Tự em suy nghĩ cho kỹ.
Kiều Y gập ngón tay, nói rằng: Chị Trần, em nguyện ý nghe theo chị, em muốn hát, làm những việc khác em chẳng có chút động lực nào.
Ninh Thư gật đầu: Chúng ta lập kế hoạch một lát.
Ninh Thư cùng Kiều Y thỏa thuận chương trình học, Kiều Y xếp đầy kín chương trình học của mình, tính ra mỗi ngày cũng chỉ có thể nghỉ ngơi tám tiếng, Ninh Thư nhìn cũng thấy liều mạng quá.
Nhưng nhìn bộ dạng của Kiều Y lại rất vui, xem ra phấn đấu vì thứ mình thích hoàn toàn khác với bị buộc phải làm.
Những khóa học này của Kiều Y, Ninh Thư phải đi xin phép công ty, không chắc có thể xin được, dù sao nghệ sĩ của công ty nhiều như vậy, những nghệ sĩ kiếm ra tiền đều được xem xét trước, công ty thực tế như vậy đấy.
Kiều Y đi rồi, Ninh Thư bèn lái xe đến công ty thay Kiều Y xin phép những khóa học này, quả nhiên không có gì bất ngờ xảy ra, dù chỉ một nửa những khóa học này cũng không được phê chuẩn, chỉ có một phần ba, Kiều Y không được coi là nghệ sĩ kiếm ra tiền trong tay Ninh Thư, chỉ là thỉnh thoảng tham gia một vài hoạt động, sau đó bên tổ chức hoạt động cho một ít tiền vì đã xuất hiện.
Trong tay Kiều Y không có tác phẩm gì nổi trội, thời điểm làm diễn viên chỉ là một số nhân vật khiến người ta không nhớ được.
Lần này Kiều Y đột nhiên thay đổi phương hướng của mình, nguy cơ Ninh Thư phải gánh trên người rất lớn, hàng năm công ty đều phải thống kê tình trạng nghệ sĩ, mà Kiều Y đã sắp nửa năm không kiếm được lợi nhuận cho công ty, ngược lại đang tiêu hao tài nguyên của công ty, có thể tưởng tượng ra áp lực trên vai Ninh Thư như thế nào.
Kiều Y biết những chương trình học mà Ninh Thư thay mình xin phép không nhiều như dự định, cũng không hề không vui, dù sao bây giờ có thể đi theo con đường mình thích đã rất thỏa mãn.
Ninh Thư kỳ thực vẫn rất hài lòng với Kiều Y, so với Mạch Đóa Nhi, Kiều Y rất biết xem xét tình huống, trông có vẻ là một cô gái thông minh.
Ngoại trừ Kiều Y, Mạch Đóa Nhi và Hạ Ý, hai nghệ sĩ còn lại trong tay căn bản cũng không cần Ninh Thư quan tâm, tồn tại trong giới giải trí lâu như vậy, những gì nên hiểu đều hiểu, chỉ là vẫn luôn không “hot”, có thể kiếm ra tiền, nhưng thuộc loại nghệ sĩ kiếm tiền không nhiều.
Cho nên trong tay nguyên chủ Trần Hi không có một nghệ sĩ nào có thể chống đỡ được cục diện.
Lúc đó khi nhìn thấy Mạch Đóa Nhi, Trần Hi đã nghĩ sẽ đưa Mạch Đóa Nhi thành quân bài chính trong tay mình.
Nếu không ngoài dự liệu Trần Hi hẳn cũng được coi là người bồi dưỡng tốt của Mạch Đóa Nhi, nhưng vì tam quan của hai người khác biệt, không có cách nào đàm luận, Trần Hi ở trong giới giải trí một thời gian rất lâu, rất quen thuộc với quy tắc trong giới giải trí, nhưng Mạch Đóa Nhi chỉ là một cô bé, hơn nữa cảm xúc rất kém, rất bất mãn với người quản lý của mình.
Thảo nào cuối cùng Trần Hi không muốn cất nhắc Mạch Đóa Nhi nữa, Mạch Đóa Nhi hơi có tiềm chất của kẻ ăn cháo đá bát.
Ninh Thư để Kiều Y yên tâm học tập, không cần quan tâm đến những chuyện khác, Kiều Y nói với Ninh Thư: Chương trình học ít cũng không sao, lúc rảnh rỗi em có thể chạy thông cáo, không để chị Trần phải khó xử.
Nhìn đi, đây mới là người thông minh.
Ninh Thư gật đầu, như vậy thì cả hai phương diện đều ổn thỏa rồi.
Ngày hôm sau, Ninh Thư còn chưa rời giường, tiếng chuông cửa đã vang lên, mở cửa nhìn thấy Mạch Đóa Nhi, Mạch Đóa Nhi mặc trên người chiếc váy liền màu trắng, bên hông thắt dây uốn lượn xinh đẹp, hợp với khuôn mặt thanh thuần của cô ta, cảm thấy trước mặt chính là một đóa hoa bách hợp tươi mới.
Xem ra Mạch Đóa Nhi có chăm chút cho việc ăn diện, câu nói đầu tiên khi nhìn thấy Ninh Thư là: Chị Trần, ngày hôm qua chị bảo hôm nay sẽ dẫn em đi thử vai.
Ninh Thư giơ cổ tay lên nhìn một chút, hiện tại cũng mới sáu giờ sáng, đúng là gấp gáp ha, Ninh Thư lạnh nhạt nói: Đừng gấp, chín giờ mới thử vai.
Mạch Đóa Nhi trông mặt hơi lo lắng, vẫn kiềm chế, vào phòng hơi câu nệ ngồi trên ghế sofa nhìn Ninh Thư không hề hoang mang đi chuẩn bị đồ ăn sáng.
Em biết làm đồ ăn sáng không? Ninh Thư nói với Mạch Đóa Nhi, Ninh Thư phát hiện mình căn bản cũng không biết làm cơm, đã trải qua vài thế giới, cũng không có được kỹ năng làm cơm này.
Mạch Đóa Nhi lắc đầu mình cũng không biết làm cơm, cuối cùng Ninh Thư làm ít nước trái cây, uống một ít sữa bò, từ đầu đến cuối Mạch Đóa Nhi vẫn nhìn Ninh Thư chằm chằm, một đôi mắt trong veo như nước, rõ ràng trong suốt, lại như gãi ngứa trong lòng người ta.
Thảo nào Mạc Tước Phong đã quen với những thứ bẩn thỉu mờ ám trong giới giải trí cuối cùng vẫn thua bởi tay Mạch Đóa Nhi, có vài người nhìn đã thấy thanh thuần.
Ăn sáng xong, Ninh Thư bèn mang theo Mạch Đóa Nhi đến phim trường, Mạch Đóa Nhi ngồi kế bên tài xế, hơi khẩn trương hỏi Ninh Thư: Chị Trần, em sẽ thử vai nhân vật nào vậy?
Em muốn thử vai nhân vật nào, em mới vào giới nghệ sĩ, một số nhân vật quan trọng khả năng em không lấy được, chuyện gì cũng phải đi từng bước một. Ninh Thư lạnh nhạt nói.
Thấy vẻ lạnh nhạt như vậy của Ninh Thư, trong lòng Mạch Đóa Nhi hơi ấm ức, nói: Bất luận là nhân vật gì, em đều có thể nhận, nhưng chị Trần, em không muốn nhận nhân vật như kia.
Nhân vật như kia là nhân vật như nào? Vừa chuyển động tay lái, vừa lướt mắt nhìn Mạch Đóa Nhi đang đỏ mặt.
Chính là kiểu nhân vật trong phim cấp ba. Mạch Đóa Nhi cắn môi một cái: Chị Trần, em muốn trở thành một diễn viên giỏi, chứ không muốn khoe thân.
Ninh Thư gật đầu: Chị chưa từng nghĩ sẽ tìm nhân vật như vậy cho em, bây giờ em là một người mới hoàn toàn, nhân vật nhận được có thể sẽ rất mệt.
Mạch Đóa Nhi liền vội vàng gật đầu, hơi kích động nói: Chị Trần, em không sợ khổ, khổ thế nào em cũng chịu được.
Ninh Thư ừ một tiếng, đến phim trường, Ninh Thư đi nói với đạo diễn thêm một vai quần chúng, dù là quần chúng kiểu gì cũng được, đạo diễn nhìn thoáng qua Mạch Đóa Nhi, trực tiếp cho Mạch Đóa Nhi một nhân vật nữ ăn mày.
/1471
|