Ninh Thư hư tình giả ý đi thăm tiểu hồ ly một chút, tiểu hồ ly nằm trên long sàng, ngoại trừ chi trước quấn vải, mặt khác đều khá tốt, quả thực bộ dáng sinh long hoạt hổ.
Khi tiểu hồ ly nhìn thấy Ninh Thư, ánh mắt mang theo địch ý, dùng một chi trước không chút để ý mà đạp lên cầu nhỏ, quả cầu nhỏ này thủ công rất tinh xảo, vải dệt vô cùng mềm mại.
Trong lòng tiểu hồ ly đang rất vô ngữ, nàng rất ghét cái Hoàng Hậu này, vì nàng ta là thê tử của Hoắc Khanh.
Chân của mình là do nữ nhân này mà bị thương, đã lâu không thể cử động, Hoắc Khanh không cho phép nàng chạy, quả thực là buồn chết người. Hoàng cung này thật sự rất nhàm chán, nàng thật xui xẻo, sao lại xuyên thành hồ ly, trời xanh a, thiên địa a, sao nàng lại xui xẻo như vậy chứ?!
Ninh Thư nhìn con hồ ly này đôi mắt đang xoay tròn chuyển động, có vẻ thông tuệ vô cùng, rất có nhân tính, khó trách Hoắc Khanh sủng ái nó đến như vậy.
Sao ngươi lại tới đây? Hoắc Khanh đi vào nhìn thấy Ninh Thư trong phòng, mặt tức khắc trầm xuống, khi nhìn đến tiểu hồ ly đang chơi đùa trên long sàng, sắc mặt mới hòa hoãn lại.
Thần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng. Ninh Thư cung kính hành lễ với Hoắc Khanh.
Hoắc Khanh ừ một tiếng, không thèm liếc nhìn Ninh Thư một cái, ngồi ở mép giường vươn tay sờ tiểu hồ ly, trong mắt tràn đầy sủng nịch, tiểu hồ ly dùng đầu lưỡi liếm tay Hoắc Khanh.
Hoắc Khanh ánh mắt thêm vài phần thâm sâu.
Ninh Thư cảm giác mình chính là một người ngoài, hoàn toàn không dung nhập được bầu không khí một người một hồ này, rất xấu hổ, đã chạm phải ung nhọt xấu hổ rồi.
Bộ lông tiểu hồ ly giống như đói khát, rất hưởng thụ Hoắc Khanh vuốt ve, Ninh Thư chép chép miệng, nghĩ đến quan hệ giữa hai người này đã vượt qua quan hệ chủ tớ bình thường, liền cảm thấy ghê tởm.
Ninh Thư đứng ở bên cạnh giống như đầu gỗ, Hoắc Khanh hỏi Ninh Thư: Hoàng Hậu còn có chuyện gì sao?
Thần thiếp tới đưa dược. Ninh Thư lấy ra bình dược, đặt trên bàn, nói: Thuốc bột này dược tính khá tốt.
Phiền Hoàng Hậu rồi. Hoắc Khanh nhàn nhạt nói, ngón tay vuốt ve bộ lông kim sắc của tiểu hồ ly, lông hơi xù lên, làm những ngón tay Hoắc Khanh như chìm trong da lông của nó.
Ninh Thư cắn cắn môi, dùng biểu tình u oán nhìn Hoắc Khanh, Hoắc Khanh ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Ninh Như, Còn có chuyện gì sao?
Ninh Thư chớp chớp mắt, khiến đôi mắt của mình hàm chứa nước mắt, u oán nói: Hoàng Thượng, đêm qua người đến cung của Huyên Quý phi, Hoàng Thượng, hôm qua là mười lăm.
Sắc mặt Hoắc Khanh lập tức trở nên không tốt, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía tiểu hồ ly, tiểu hồ ly lập tức dùng mông của mình đối diện với Hoắc Khanh, cái đuôi màu bạc phe phẩy, hiển nhiên là đang tức giận.
Hoàng Hậu là đang trách cứ trẫm sao? Trẫm là thiên tử, có chỗ nào trẫm không thể đi? Hoắc Khanh thẹn quá thành giận nói, ánh mắt nhìn Ninh Thư rất không tốt, rõ ràng bất mãn Ninh Thư nói chuyện như vậy trước mặt tiểu hồ ly.
Hoắc Khanh chưa từng xem tiểu hồ ly như những con hồ ly bình thường, nàng rất thông minh, cái gì cũng hiểu, như bây giờ nàng đang tỏ vẻ mình rất tức giận.
Ninh Thư biểu tình rất đau lòng, lẩm bẩm nói không ra lời, nhìn có chút thất hồn lạc phách, tiểu hồ ly nhìn bộ dạng của Ninh Thư bộ dáng, nhe răng với Ninh Thư, giống như đang cười nhạo nàng vậy.
Ninh Thư đạm mạc nhìn nó một cái, cuối cùng hành lễ với Hoắc Khanh, Thần thiếp cáo lui.
Hoắc Khanh phất phất tay, tựa hồ thực không kiên nhẫn, muốn làm nàng đi nhanh đi.
Ninh Thư vừa ra khỏi cửa thì nghe được tiếng đồ sứ rơi vỡ phát ra tiếng thanh thúy trong phòng, quay đầu nhìn lại, thì nhìn thấy tiểu hồ ly ngồi ở trên bàn, đẩy bình dược nàng mang đến đẩy ra khỏi bàn, rơi trên mặt đất, thuốc bột tung tóe.
Tiểu hồ ly ô ô kêu với Hoắc Khanh, trên mặt hắn mang theo sự sủng nịch, điểm chiếc mũi hồng phấn của nó, Cái tiểu gia hỏa này, không thích đồ của Hoàng Hậu, vậy về sau chúng ta không nhận đồ của Hoàng Hậu nữa là được rồi. Tiểu hồ ly lúc này mới vui vẻ một chút, hơi hơi ngửa đầu, ngay sau đó lại phẫn nộ kêu với Hoắc Khanh, Hoắc Khanh giống như có thuật đọc tâm vậy, giải thích với tiểu hồ, Đêm qua là trẫm không đúng, không nên đến cung của Huyên Quý phi, em cái vật nhỏ này, còn ghen tị cái gì.
Tiểu hồ ly đẩy đẩy cổ của Hoắc Khanh, ô ô ô kêu.
Về sau trẫm cũng chỉ thích em mà thôi, vật nhỏ nghịch ngợm. Hoắc Khanh cảm giác cổ hơi đau đớn, bị răng nanh của tiểu hồ ly cắn, nhưng không phải rất đau, hắn biết đây là tiểu hồ ly đang trừng phạt mình.
Trên mặt Hoắc Khanh lộ ra biểu tình mê say lại ẩn nhẫn.
Ninh Thư cũng không biết một người một hồ này giao lưu như thế nào, thật thần kỳ, đây là tâm đầu ý hợp trong truyền thuyết, chỉ cần một ánh mắt là đủ hiểu đối phương nghĩ gì chăng?
Quá thần kỳ đi, chậc chậc chậc.
Ninh Thư xoa xoa hai mắt của mình, quyết định không nhìn nữa, quay lại tẩm cung của mình, cứ để cho bọn họ tình chàng ý thiếp đi.
Nương nương, phu nhân đã tới, đang ở trong điện chờ nương nương ạ. Ninh Thư vừa đến cung Thanh Trúc đã chào đón nói.
Ninh thư chạy nhanh tiến điện, liền nhìn đến trong điện ngồi một cái ăn mặc cáo mệnh phục phụ nhân, này đó là mẫu thân của nguyên chủ, Triệu thị.
Thần phụ thỉnh an nương nương. Lúc Triệu thị nhìn thấy Ninh Thư, ánh mắt rất quan tâm.
Ninh Thư vội vàng đỡ Triệu thị, Mẫu thân mau đứng dậy.
Nương nương thân thể như thế nào rồi, lúc trước nghe nói thân thể nương nương không thoải mái. Triệu thị hỏi Ninh Thư hỏi, Người nên bảo thái y bốc thuốc cho.
Ninh thư cười nói: Nương, nữ nhi không có việc gì, tổ phụ và cha gần đây có khỏe không?
Cha con khá tốt, còn thân thể tổ phụ con cũng đã lớn tuổi, có chút bệnh nhẹ, không phải chuyện lớn, không nghiêm trọng. Triệu thị gật đầu nói, Cha con nghe nói con ở trong cung thân thể không tốt, có hơi lo lắng.
Nương, con không có việc gì, đừng để cha phải lo lắng, nữ nhi hết thảy đều tốt cả. Ninh thư đối Triệu thị quan tâm nói: Nương cũng phải bảo trọng thân thể.
Triệu thị nhìn thoáng qua trái phải, nhỏ giọng hỏi Ninh Thư hỏi: Nương nương, ngày hôm qua là mười lăm, Hoàng Thượng nghỉ tạm ở trong cung của con sao?
Ninh Thư:......
Là ở phòng của nữ nhi. Ninh Thư đổi đề tài, sai Thanh Trúc cầm hộp, Ninh Thư nói với Triệu thị: Nương, những cái này là đồ bổ nữ nhi đưa cho tổ phụ và cha, nương mang về cho bọn hắn đi.
Triệu thị xua xua tay, Trong nhà không thiếu, mấy thứ này nương nương tự giữ lại đi.
Đây là hiếu tâm của nữ nhi. Ninh Thư ép Triệu thị nhận lấy, lúc đưa tới tay Triệu thị, nhỏ giọng nói một tiếng: Giao cho tổ phụ.
Triệu thị sắc mặt như thường, cười nói: Đa tạ nương nương ban thưởng.
Trong lòng Triệu thị và Ninh Thư đều có tâm sự, sau đó tùy tiện hàn huyên hai câu, Triệu thị đã đi rồi.
Ninh Thư chỉ có thể hy vọng tổ phụ hiểu được lời mình muốn nói.
Nghĩ đến việc phải đối kháng với tên Hoàng Đế này, chân Ninh Thư liền mềm ra, từ trong trí nhớ nguyên chủ biết được, Hoắc Khanh là một người rất có bản lĩnh, nam nhân có tâm kế có thủ đoạn lại đa nghi, Ninh Thư cần phải thật cẩn thận.
Không thể lộ ra sơ hở, đã là phu thê nhiều năm, chẳng sợ Hoắc Khanh không thích thê tử của mình, nhưng vẫn biết rõ Tiêu Tiêu. Trước mặt Hoắc Khanh, Ninh Thư làm bộ vẫn còn ái mộ hắn, vì hắn mà uốn lượn thành toàn cho hắn.
Khi tiểu hồ ly nhìn thấy Ninh Thư, ánh mắt mang theo địch ý, dùng một chi trước không chút để ý mà đạp lên cầu nhỏ, quả cầu nhỏ này thủ công rất tinh xảo, vải dệt vô cùng mềm mại.
Trong lòng tiểu hồ ly đang rất vô ngữ, nàng rất ghét cái Hoàng Hậu này, vì nàng ta là thê tử của Hoắc Khanh.
Chân của mình là do nữ nhân này mà bị thương, đã lâu không thể cử động, Hoắc Khanh không cho phép nàng chạy, quả thực là buồn chết người. Hoàng cung này thật sự rất nhàm chán, nàng thật xui xẻo, sao lại xuyên thành hồ ly, trời xanh a, thiên địa a, sao nàng lại xui xẻo như vậy chứ?!
Ninh Thư nhìn con hồ ly này đôi mắt đang xoay tròn chuyển động, có vẻ thông tuệ vô cùng, rất có nhân tính, khó trách Hoắc Khanh sủng ái nó đến như vậy.
Sao ngươi lại tới đây? Hoắc Khanh đi vào nhìn thấy Ninh Thư trong phòng, mặt tức khắc trầm xuống, khi nhìn đến tiểu hồ ly đang chơi đùa trên long sàng, sắc mặt mới hòa hoãn lại.
Thần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng. Ninh Thư cung kính hành lễ với Hoắc Khanh.
Hoắc Khanh ừ một tiếng, không thèm liếc nhìn Ninh Thư một cái, ngồi ở mép giường vươn tay sờ tiểu hồ ly, trong mắt tràn đầy sủng nịch, tiểu hồ ly dùng đầu lưỡi liếm tay Hoắc Khanh.
Hoắc Khanh ánh mắt thêm vài phần thâm sâu.
Ninh Thư cảm giác mình chính là một người ngoài, hoàn toàn không dung nhập được bầu không khí một người một hồ này, rất xấu hổ, đã chạm phải ung nhọt xấu hổ rồi.
Bộ lông tiểu hồ ly giống như đói khát, rất hưởng thụ Hoắc Khanh vuốt ve, Ninh Thư chép chép miệng, nghĩ đến quan hệ giữa hai người này đã vượt qua quan hệ chủ tớ bình thường, liền cảm thấy ghê tởm.
Ninh Thư đứng ở bên cạnh giống như đầu gỗ, Hoắc Khanh hỏi Ninh Thư: Hoàng Hậu còn có chuyện gì sao?
Thần thiếp tới đưa dược. Ninh Thư lấy ra bình dược, đặt trên bàn, nói: Thuốc bột này dược tính khá tốt.
Phiền Hoàng Hậu rồi. Hoắc Khanh nhàn nhạt nói, ngón tay vuốt ve bộ lông kim sắc của tiểu hồ ly, lông hơi xù lên, làm những ngón tay Hoắc Khanh như chìm trong da lông của nó.
Ninh Thư cắn cắn môi, dùng biểu tình u oán nhìn Hoắc Khanh, Hoắc Khanh ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Ninh Như, Còn có chuyện gì sao?
Ninh Thư chớp chớp mắt, khiến đôi mắt của mình hàm chứa nước mắt, u oán nói: Hoàng Thượng, đêm qua người đến cung của Huyên Quý phi, Hoàng Thượng, hôm qua là mười lăm.
Sắc mặt Hoắc Khanh lập tức trở nên không tốt, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía tiểu hồ ly, tiểu hồ ly lập tức dùng mông của mình đối diện với Hoắc Khanh, cái đuôi màu bạc phe phẩy, hiển nhiên là đang tức giận.
Hoàng Hậu là đang trách cứ trẫm sao? Trẫm là thiên tử, có chỗ nào trẫm không thể đi? Hoắc Khanh thẹn quá thành giận nói, ánh mắt nhìn Ninh Thư rất không tốt, rõ ràng bất mãn Ninh Thư nói chuyện như vậy trước mặt tiểu hồ ly.
Hoắc Khanh chưa từng xem tiểu hồ ly như những con hồ ly bình thường, nàng rất thông minh, cái gì cũng hiểu, như bây giờ nàng đang tỏ vẻ mình rất tức giận.
Ninh Thư biểu tình rất đau lòng, lẩm bẩm nói không ra lời, nhìn có chút thất hồn lạc phách, tiểu hồ ly nhìn bộ dạng của Ninh Thư bộ dáng, nhe răng với Ninh Thư, giống như đang cười nhạo nàng vậy.
Ninh Thư đạm mạc nhìn nó một cái, cuối cùng hành lễ với Hoắc Khanh, Thần thiếp cáo lui.
Hoắc Khanh phất phất tay, tựa hồ thực không kiên nhẫn, muốn làm nàng đi nhanh đi.
Ninh Thư vừa ra khỏi cửa thì nghe được tiếng đồ sứ rơi vỡ phát ra tiếng thanh thúy trong phòng, quay đầu nhìn lại, thì nhìn thấy tiểu hồ ly ngồi ở trên bàn, đẩy bình dược nàng mang đến đẩy ra khỏi bàn, rơi trên mặt đất, thuốc bột tung tóe.
Tiểu hồ ly ô ô kêu với Hoắc Khanh, trên mặt hắn mang theo sự sủng nịch, điểm chiếc mũi hồng phấn của nó, Cái tiểu gia hỏa này, không thích đồ của Hoàng Hậu, vậy về sau chúng ta không nhận đồ của Hoàng Hậu nữa là được rồi. Tiểu hồ ly lúc này mới vui vẻ một chút, hơi hơi ngửa đầu, ngay sau đó lại phẫn nộ kêu với Hoắc Khanh, Hoắc Khanh giống như có thuật đọc tâm vậy, giải thích với tiểu hồ, Đêm qua là trẫm không đúng, không nên đến cung của Huyên Quý phi, em cái vật nhỏ này, còn ghen tị cái gì.
Tiểu hồ ly đẩy đẩy cổ của Hoắc Khanh, ô ô ô kêu.
Về sau trẫm cũng chỉ thích em mà thôi, vật nhỏ nghịch ngợm. Hoắc Khanh cảm giác cổ hơi đau đớn, bị răng nanh của tiểu hồ ly cắn, nhưng không phải rất đau, hắn biết đây là tiểu hồ ly đang trừng phạt mình.
Trên mặt Hoắc Khanh lộ ra biểu tình mê say lại ẩn nhẫn.
Ninh Thư cũng không biết một người một hồ này giao lưu như thế nào, thật thần kỳ, đây là tâm đầu ý hợp trong truyền thuyết, chỉ cần một ánh mắt là đủ hiểu đối phương nghĩ gì chăng?
Quá thần kỳ đi, chậc chậc chậc.
Ninh Thư xoa xoa hai mắt của mình, quyết định không nhìn nữa, quay lại tẩm cung của mình, cứ để cho bọn họ tình chàng ý thiếp đi.
Nương nương, phu nhân đã tới, đang ở trong điện chờ nương nương ạ. Ninh Thư vừa đến cung Thanh Trúc đã chào đón nói.
Ninh thư chạy nhanh tiến điện, liền nhìn đến trong điện ngồi một cái ăn mặc cáo mệnh phục phụ nhân, này đó là mẫu thân của nguyên chủ, Triệu thị.
Thần phụ thỉnh an nương nương. Lúc Triệu thị nhìn thấy Ninh Thư, ánh mắt rất quan tâm.
Ninh Thư vội vàng đỡ Triệu thị, Mẫu thân mau đứng dậy.
Nương nương thân thể như thế nào rồi, lúc trước nghe nói thân thể nương nương không thoải mái. Triệu thị hỏi Ninh Thư hỏi, Người nên bảo thái y bốc thuốc cho.
Ninh thư cười nói: Nương, nữ nhi không có việc gì, tổ phụ và cha gần đây có khỏe không?
Cha con khá tốt, còn thân thể tổ phụ con cũng đã lớn tuổi, có chút bệnh nhẹ, không phải chuyện lớn, không nghiêm trọng. Triệu thị gật đầu nói, Cha con nghe nói con ở trong cung thân thể không tốt, có hơi lo lắng.
Nương, con không có việc gì, đừng để cha phải lo lắng, nữ nhi hết thảy đều tốt cả. Ninh thư đối Triệu thị quan tâm nói: Nương cũng phải bảo trọng thân thể.
Triệu thị nhìn thoáng qua trái phải, nhỏ giọng hỏi Ninh Thư hỏi: Nương nương, ngày hôm qua là mười lăm, Hoàng Thượng nghỉ tạm ở trong cung của con sao?
Ninh Thư:......
Là ở phòng của nữ nhi. Ninh Thư đổi đề tài, sai Thanh Trúc cầm hộp, Ninh Thư nói với Triệu thị: Nương, những cái này là đồ bổ nữ nhi đưa cho tổ phụ và cha, nương mang về cho bọn hắn đi.
Triệu thị xua xua tay, Trong nhà không thiếu, mấy thứ này nương nương tự giữ lại đi.
Đây là hiếu tâm của nữ nhi. Ninh Thư ép Triệu thị nhận lấy, lúc đưa tới tay Triệu thị, nhỏ giọng nói một tiếng: Giao cho tổ phụ.
Triệu thị sắc mặt như thường, cười nói: Đa tạ nương nương ban thưởng.
Trong lòng Triệu thị và Ninh Thư đều có tâm sự, sau đó tùy tiện hàn huyên hai câu, Triệu thị đã đi rồi.
Ninh Thư chỉ có thể hy vọng tổ phụ hiểu được lời mình muốn nói.
Nghĩ đến việc phải đối kháng với tên Hoàng Đế này, chân Ninh Thư liền mềm ra, từ trong trí nhớ nguyên chủ biết được, Hoắc Khanh là một người rất có bản lĩnh, nam nhân có tâm kế có thủ đoạn lại đa nghi, Ninh Thư cần phải thật cẩn thận.
Không thể lộ ra sơ hở, đã là phu thê nhiều năm, chẳng sợ Hoắc Khanh không thích thê tử của mình, nhưng vẫn biết rõ Tiêu Tiêu. Trước mặt Hoắc Khanh, Ninh Thư làm bộ vẫn còn ái mộ hắn, vì hắn mà uốn lượn thành toàn cho hắn.
/1471
|