Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 167 - Thịt Văn: Nữ Chủ Khổ Quá Chịu Không Nổi (46)
/1471
|
Edit: Akito
Ôn Như Họa trên giường ý thức đã bắt đầu mơ hồ, cảm thấy mình khả năng sắp chết rồi, lại nghe thấy nữ nhân Bạch Cầm Tương này kêu rên ở bên tai mình, giống như hắn đã đi vậy, trong lòng Ôn Như Họa càng hận đến muốn chết.
Trước kia nữ nhân này bỏ rơi hắn, bây giờ cư nhiên còn giết hắn.
“Đại phu, đại phu đến rồi.” Thôn dân dẫn theo đại phu đi đến.
Ninh Thư lập tức nói với Ôn Như Họa trên giường: “Biểu ca, đại phu đến rồi, huynh nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, biểu ca, thật sự không phải muội cố ý đâu, biểu ca huynh ngàn vạn không được gặp chuyện không may, huynh xảy ra chuyện thì Cầm Tương phải làm sao bây giờ a, biểu ca a…”
Đại phu bắt mạch cho Ôn Như Họa, lắc đầu nói: “Mất máu quá nhiều, có hơi nguy hiểm.”
Ninh Thư: …
Nam chủ sao có thể dễ dàng rớt đài như vậy đây?
“Biểu ca, biểu ca đáng thương của muội a, đại phu có biện pháp nào không? Chỉ cần ngươi cứu biểu ca của ta, chuyện gì ta cũng có thể làm.” Ninh Thư kêu rên, “Biểu ca, thực xin lỗi, lúc đó trời tối quá, muội thật sự không biết người đó là biểu ca.”
“Có nhân sâm gì đó có thể giúp bổ khí.” Đại phu cũng biết chuyện này không thực tế, nhân sâm kia là đồ vật người nhà có tiền mới có, người trong thôn Hà gia này ăn no bụng cũng không tệ rồi, nhà người nào có nhân sâm đây.
Trên người Ninh Thư vẫn có tiền, nhưng giờ này hơn nữa đêm đi mua nhân sâm cái gì, loại nhân sâm này cũng không phải là dược liệu bình thường, có tiền là có thể mua được chứ, hơn nữa, Ninh Thư cũng không muốn tiêu tiền cho Ôn Như Họa.
Ninh Thư tin chắc nam chủ sẽ không dễ dàng dập máy như thế.
“Thật ra nhà ta có nhân sâm.” Hà Đại Hoa nói.
Ôn Như Họa nghe được lời nói của Hà Đại Hoa, cũng bất chấp hiềm khích ngày thường giữa hai người, dùng ánh mắt chờ mong khao khát nhìn Hà Đại Hoa.
“Ngươi đi tới nhà ta, nói muội muội ta lấy nhân sâm lại đây.” Hà Đại Hoa nói với một thôn dân.
Ninh Thư trộm liếc nhìn Hà Đại Hoa, sao Hà Đại Hoa lại trở nên hào phóng như thế, cư nhiên còn lấy nhân sâm cứu Ôn Như Họa, quả thực chính là mặt trời mọc ở phía Tây.
Miệng vết thương của Ôn Như Họa được đại phu dùng vải quấn lại, tránh khỏi chảy máu, thêm vào trước đó có thảo dược cầm máu, nên máu đã ngừng chảy, nhưng cả người Ôn Như Họa cảm giác bất cứ lúc nào đều có thể chết đi.
Chỉ chốc lát, liền nghe thấy tiếng bước chân vội vàng hỗn loạn chạy tới, y phục trên người Hà Tiểu Hoa có chút lộn xộn, hiển nhiên là gấp gáp chạy tới đây.
Hà Đại Hoa trông thấy Ôn Như Họa nằm trên giường sống chết không rõ, sắc mặt trắng bệch, vội vàng lấy hộp đựng nhân sâm ra, nhân sâm to cỡ ngón cái, hơn nữa cần sâm còn nguyên vẹn, đúng là nhân sâm đáng giá.
Không ngờ nhà trưởng thôn còn có thứ tốt này.
“Đại phu, cái này phải dùng như thế nào a.” Hà Tiểu Hoa rất sốt ruột.
Ôn Như Họa thấy có nhân sâm, trong lòng thở phào một hơi, thấy Hà Tiểu Hoa cũng thuận mắt hơn.
Hà Đại Hoa vươn tay lấy nhân sâm trong tay Hà Tiểu Hoa, Hà Tiểu Hoa kinh ngạc nhìn ca ca của mình, nôn nóng nói: “Ca ca, huynh làm gì vậy, Ôn tiên sinh đang chờ dùng nhân sâm mà.”
“Vật trân quý như này, sao có thể dễ dàng liền cho hắn dùng đây, tên Ôn Như Họa này không đáng lãng phí nhân sâm, thứ này thế nhưng là mệnh căn tử của phụ thân chúng ta.”
Ninh Thư dùng khăn tay lau nước mắt, lắp bắp nói: “Ngươi có yêu cầu gì cứ nói đi, chỉ cần có thể cứu biểu ca, chuyện gì ta cũng nguyện ý làm, đều là lỗi của ta, biểu ca biến thành như vậy đều là lỗi của ta, biểu ca, Cầm Tương thực xin lỗi huynh.”
“Tiền trên người ta đều cho ngươi.” Ninh Thư nói với Hà Đại Hoa.
Hà Đại Hoa khoát tay ngăn lại, nghiêng mắt nhìn Ninh Thư nói: “Giữa ta và ngươi nói cái gì tiền?”
“Ca ca, rốt cuộc huynh muốn thế nào, Ôn tiên sinh chờ không nổi nữa rồi.” Hà Tiểu Hoa phi thường sốt ruột nói.“Thứ tốt thế này đương nhiên phải dùng cho người trong nhà, sẽ cho nếu Ôn Như Họa đáp ứng thành thân với Tiểu Hoa, ở rể Hà gia chúng ta.” Vẻ mặt Hà Đại Hoa rất lãnh khốc, “Đương nhiên ngươi cũng có thể cự tuyệt.”
Mặt Hà Tiểu Hoa nháy mắt đỏ bừng, thẹn thùng không thôi.
“Không…..” Ôn Như Họa mở to hai mắt, như hồi sinh trở lại vậy trung khí mười phần hô lên một tiếng
‘Không’.
“Không sai.” Ninh Thư lập tức tiếp nhận lời nói của Ôn Như Họa, “Ân cứu mạng lấy thân báo đáp, tích thủy chi ân đem dũng tuyền tương báo, ta thay biểu ca ta đáp ứng, nhanh cho biểu ca ta dùng dược đi.”
Ôn Như Họa trợn to mắt nhìn Ninh Thư, một khuôn mặt xanh tím đan xen vặn vẹo, trong cổ họng phát ra tiếng ‘hự hự’, sau đó hôn mê bất tỉnh, bất tỉnh nhân sự.
Hà Đại Hoa nhìn Ninh Thư, “Hắn tỉnh lại sẽ giết ngươi.”
Ninh Thư chớp mắt nhìn Hà Đại Hoa, “Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Biểu ca là người đọc sách, đương nhiên hiểu rõ đạo lý này.”
Hà Đại Hoa ‘vù’ một phát mở quạt xếp ra, làm dáng phẩy phẩy, phiết miệng nhìn Ôn Như Họa trên giường.
Đại phu chỉ dùng một ít râu nhân sâm nấu thuốc, sau đó rót hết vào miệng Ôn Như Họa, dặn dò một vài việc cần chú ý rồi rời đi.
Hiện tại Hà Tiểu Hoa coi Ôn Như Họa như phu quân của mình mà hầu hạ, thay Ôn Như Họa lau mồ hôi lạnh trên trán, lau tay.
Cả người thẹn thùng không chịu nổi, tựa hồ được bao phủ trong hạnh phúc vậy.
Ninh Thư ngáp một cái, đảo mắt thấy Nguyệt Lan dựa vào khung cửa đã ngủ từ lúc nào rồi, nước miếng đều chảy ra.
Thần kinh nha đầu này cũng quá thô đi, Ninh Thư đẩy đẩy Nguyệt Lan, Nguyệt Lan lập tức mở mắt, nhìn Ninh Thư hỏi: “Tiểu thư, sao rồi?”
“Không chết được.” Ninh Thư nhàn nhạt nói.
Thấy tình hình Ôn Như Họa đã ổn định lại, thôn dân cũng đều rời đi, Hà Đại Hoa ngáp một cái nói Hà Tiểu Hoa về cùng, nhưng Hà Tiểu Hoa lại nói muốn lưu lại chiếu cố Ôn Như Họa.
Hà Đại Hoa liền tùy nàng, đi đến trước mặt Ninh Thư, nói: “Mỹ nhân, không nhìn ra ngươi nhìn dịu dàng yếu ớt như vậy, cư nhiên lại ra tay nặng như thế, bây giờ ta cũng có chút sợ ngươi rồi.”
Ninh Thư lập tức nặn ra hai giọt nước mắt nhỏ, áy náy không chịu được nói: “Là ta không cẩn thận thôi.”
“Kia cũng là hắn đáng đời, khuya khoắt khẳng định tới không phải làm chuyện tốt gì.” Hà Đại Hoa như một viên thịt lớn lăn đi rồi.
Ninh Thư quan sát Hà Tiểu Hoa đang bận bịu, hỏi nàng: “Tiểu Hoa, dường như biểu ca ta cũng không thích ngươi, cho dù hai người thành thân có thể sẽ không hạnh phúc đâu.”
“Lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, đến lúc hắn thuận lợi ở rễ nhà chúng ta, còn không phải do ta định đoạt, hơn nữa ta chỗ nào không xứng với hắn đây, từ từ dạy dỗ là được rồi.” Tựa hồ Hà Đại Hoa một chút cũng không lo lắng chuyện Ôn Như Họa không thích mình.
Chỉ cần thành thân, tự nhiên chuyện gì đều có thể giải quyết.
Ninh Thư: …
Nàng cứ như vậy gả Ôn Như Họa đi?!
Ninh Thư nhìn thoáng qua Ôn Như Họa chật vật trên giường, trong lòng thì thầm một tiếng A Di Đà Phật, sau đó dẫn Nguyệt Lan đi ngủ nướng.
“Tiểu thư, khi nào chúng ta mới có thể rời khỏi nơi này?” Trên mặt Nguyệt Lan mang theo phẫn nộ, “Tên kia cư nhiên nửa đêm lén lút vào lều của chúng ta, hắn muốn làm gì, hay có mưu đồ muốn gây rối tiểu thư, quả thực chính là súc sinh.”
Ninh Thư sờ sờ cái còi trước ngực, chỉ sợ Ôn Như Họa gia hỏa này muốn trộm cái còi của nàng, thuận tiện lại làm chuyện kia gì với nàng, dù sao cốt truyện chính là như thế, Ôn Như Họa cường bạo Mộc Yên La.
Ôn Như Họa trên giường ý thức đã bắt đầu mơ hồ, cảm thấy mình khả năng sắp chết rồi, lại nghe thấy nữ nhân Bạch Cầm Tương này kêu rên ở bên tai mình, giống như hắn đã đi vậy, trong lòng Ôn Như Họa càng hận đến muốn chết.
Trước kia nữ nhân này bỏ rơi hắn, bây giờ cư nhiên còn giết hắn.
“Đại phu, đại phu đến rồi.” Thôn dân dẫn theo đại phu đi đến.
Ninh Thư lập tức nói với Ôn Như Họa trên giường: “Biểu ca, đại phu đến rồi, huynh nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, biểu ca, thật sự không phải muội cố ý đâu, biểu ca huynh ngàn vạn không được gặp chuyện không may, huynh xảy ra chuyện thì Cầm Tương phải làm sao bây giờ a, biểu ca a…”
Đại phu bắt mạch cho Ôn Như Họa, lắc đầu nói: “Mất máu quá nhiều, có hơi nguy hiểm.”
Ninh Thư: …
Nam chủ sao có thể dễ dàng rớt đài như vậy đây?
“Biểu ca, biểu ca đáng thương của muội a, đại phu có biện pháp nào không? Chỉ cần ngươi cứu biểu ca của ta, chuyện gì ta cũng có thể làm.” Ninh Thư kêu rên, “Biểu ca, thực xin lỗi, lúc đó trời tối quá, muội thật sự không biết người đó là biểu ca.”
“Có nhân sâm gì đó có thể giúp bổ khí.” Đại phu cũng biết chuyện này không thực tế, nhân sâm kia là đồ vật người nhà có tiền mới có, người trong thôn Hà gia này ăn no bụng cũng không tệ rồi, nhà người nào có nhân sâm đây.
Trên người Ninh Thư vẫn có tiền, nhưng giờ này hơn nữa đêm đi mua nhân sâm cái gì, loại nhân sâm này cũng không phải là dược liệu bình thường, có tiền là có thể mua được chứ, hơn nữa, Ninh Thư cũng không muốn tiêu tiền cho Ôn Như Họa.
Ninh Thư tin chắc nam chủ sẽ không dễ dàng dập máy như thế.
“Thật ra nhà ta có nhân sâm.” Hà Đại Hoa nói.
Ôn Như Họa nghe được lời nói của Hà Đại Hoa, cũng bất chấp hiềm khích ngày thường giữa hai người, dùng ánh mắt chờ mong khao khát nhìn Hà Đại Hoa.
“Ngươi đi tới nhà ta, nói muội muội ta lấy nhân sâm lại đây.” Hà Đại Hoa nói với một thôn dân.
Ninh Thư trộm liếc nhìn Hà Đại Hoa, sao Hà Đại Hoa lại trở nên hào phóng như thế, cư nhiên còn lấy nhân sâm cứu Ôn Như Họa, quả thực chính là mặt trời mọc ở phía Tây.
Miệng vết thương của Ôn Như Họa được đại phu dùng vải quấn lại, tránh khỏi chảy máu, thêm vào trước đó có thảo dược cầm máu, nên máu đã ngừng chảy, nhưng cả người Ôn Như Họa cảm giác bất cứ lúc nào đều có thể chết đi.
Chỉ chốc lát, liền nghe thấy tiếng bước chân vội vàng hỗn loạn chạy tới, y phục trên người Hà Tiểu Hoa có chút lộn xộn, hiển nhiên là gấp gáp chạy tới đây.
Hà Đại Hoa trông thấy Ôn Như Họa nằm trên giường sống chết không rõ, sắc mặt trắng bệch, vội vàng lấy hộp đựng nhân sâm ra, nhân sâm to cỡ ngón cái, hơn nữa cần sâm còn nguyên vẹn, đúng là nhân sâm đáng giá.
Không ngờ nhà trưởng thôn còn có thứ tốt này.
“Đại phu, cái này phải dùng như thế nào a.” Hà Tiểu Hoa rất sốt ruột.
Ôn Như Họa thấy có nhân sâm, trong lòng thở phào một hơi, thấy Hà Tiểu Hoa cũng thuận mắt hơn.
Hà Đại Hoa vươn tay lấy nhân sâm trong tay Hà Tiểu Hoa, Hà Tiểu Hoa kinh ngạc nhìn ca ca của mình, nôn nóng nói: “Ca ca, huynh làm gì vậy, Ôn tiên sinh đang chờ dùng nhân sâm mà.”
“Vật trân quý như này, sao có thể dễ dàng liền cho hắn dùng đây, tên Ôn Như Họa này không đáng lãng phí nhân sâm, thứ này thế nhưng là mệnh căn tử của phụ thân chúng ta.”
Ninh Thư dùng khăn tay lau nước mắt, lắp bắp nói: “Ngươi có yêu cầu gì cứ nói đi, chỉ cần có thể cứu biểu ca, chuyện gì ta cũng nguyện ý làm, đều là lỗi của ta, biểu ca biến thành như vậy đều là lỗi của ta, biểu ca, Cầm Tương thực xin lỗi huynh.”
“Tiền trên người ta đều cho ngươi.” Ninh Thư nói với Hà Đại Hoa.
Hà Đại Hoa khoát tay ngăn lại, nghiêng mắt nhìn Ninh Thư nói: “Giữa ta và ngươi nói cái gì tiền?”
“Ca ca, rốt cuộc huynh muốn thế nào, Ôn tiên sinh chờ không nổi nữa rồi.” Hà Tiểu Hoa phi thường sốt ruột nói.“Thứ tốt thế này đương nhiên phải dùng cho người trong nhà, sẽ cho nếu Ôn Như Họa đáp ứng thành thân với Tiểu Hoa, ở rể Hà gia chúng ta.” Vẻ mặt Hà Đại Hoa rất lãnh khốc, “Đương nhiên ngươi cũng có thể cự tuyệt.”
Mặt Hà Tiểu Hoa nháy mắt đỏ bừng, thẹn thùng không thôi.
“Không…..” Ôn Như Họa mở to hai mắt, như hồi sinh trở lại vậy trung khí mười phần hô lên một tiếng
‘Không’.
“Không sai.” Ninh Thư lập tức tiếp nhận lời nói của Ôn Như Họa, “Ân cứu mạng lấy thân báo đáp, tích thủy chi ân đem dũng tuyền tương báo, ta thay biểu ca ta đáp ứng, nhanh cho biểu ca ta dùng dược đi.”
Ôn Như Họa trợn to mắt nhìn Ninh Thư, một khuôn mặt xanh tím đan xen vặn vẹo, trong cổ họng phát ra tiếng ‘hự hự’, sau đó hôn mê bất tỉnh, bất tỉnh nhân sự.
Hà Đại Hoa nhìn Ninh Thư, “Hắn tỉnh lại sẽ giết ngươi.”
Ninh Thư chớp mắt nhìn Hà Đại Hoa, “Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Biểu ca là người đọc sách, đương nhiên hiểu rõ đạo lý này.”
Hà Đại Hoa ‘vù’ một phát mở quạt xếp ra, làm dáng phẩy phẩy, phiết miệng nhìn Ôn Như Họa trên giường.
Đại phu chỉ dùng một ít râu nhân sâm nấu thuốc, sau đó rót hết vào miệng Ôn Như Họa, dặn dò một vài việc cần chú ý rồi rời đi.
Hiện tại Hà Tiểu Hoa coi Ôn Như Họa như phu quân của mình mà hầu hạ, thay Ôn Như Họa lau mồ hôi lạnh trên trán, lau tay.
Cả người thẹn thùng không chịu nổi, tựa hồ được bao phủ trong hạnh phúc vậy.
Ninh Thư ngáp một cái, đảo mắt thấy Nguyệt Lan dựa vào khung cửa đã ngủ từ lúc nào rồi, nước miếng đều chảy ra.
Thần kinh nha đầu này cũng quá thô đi, Ninh Thư đẩy đẩy Nguyệt Lan, Nguyệt Lan lập tức mở mắt, nhìn Ninh Thư hỏi: “Tiểu thư, sao rồi?”
“Không chết được.” Ninh Thư nhàn nhạt nói.
Thấy tình hình Ôn Như Họa đã ổn định lại, thôn dân cũng đều rời đi, Hà Đại Hoa ngáp một cái nói Hà Tiểu Hoa về cùng, nhưng Hà Tiểu Hoa lại nói muốn lưu lại chiếu cố Ôn Như Họa.
Hà Đại Hoa liền tùy nàng, đi đến trước mặt Ninh Thư, nói: “Mỹ nhân, không nhìn ra ngươi nhìn dịu dàng yếu ớt như vậy, cư nhiên lại ra tay nặng như thế, bây giờ ta cũng có chút sợ ngươi rồi.”
Ninh Thư lập tức nặn ra hai giọt nước mắt nhỏ, áy náy không chịu được nói: “Là ta không cẩn thận thôi.”
“Kia cũng là hắn đáng đời, khuya khoắt khẳng định tới không phải làm chuyện tốt gì.” Hà Đại Hoa như một viên thịt lớn lăn đi rồi.
Ninh Thư quan sát Hà Tiểu Hoa đang bận bịu, hỏi nàng: “Tiểu Hoa, dường như biểu ca ta cũng không thích ngươi, cho dù hai người thành thân có thể sẽ không hạnh phúc đâu.”
“Lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, đến lúc hắn thuận lợi ở rễ nhà chúng ta, còn không phải do ta định đoạt, hơn nữa ta chỗ nào không xứng với hắn đây, từ từ dạy dỗ là được rồi.” Tựa hồ Hà Đại Hoa một chút cũng không lo lắng chuyện Ôn Như Họa không thích mình.
Chỉ cần thành thân, tự nhiên chuyện gì đều có thể giải quyết.
Ninh Thư: …
Nàng cứ như vậy gả Ôn Như Họa đi?!
Ninh Thư nhìn thoáng qua Ôn Như Họa chật vật trên giường, trong lòng thì thầm một tiếng A Di Đà Phật, sau đó dẫn Nguyệt Lan đi ngủ nướng.
“Tiểu thư, khi nào chúng ta mới có thể rời khỏi nơi này?” Trên mặt Nguyệt Lan mang theo phẫn nộ, “Tên kia cư nhiên nửa đêm lén lút vào lều của chúng ta, hắn muốn làm gì, hay có mưu đồ muốn gây rối tiểu thư, quả thực chính là súc sinh.”
Ninh Thư sờ sờ cái còi trước ngực, chỉ sợ Ôn Như Họa gia hỏa này muốn trộm cái còi của nàng, thuận tiện lại làm chuyện kia gì với nàng, dù sao cốt truyện chính là như thế, Ôn Như Họa cường bạo Mộc Yên La.
/1471
|