Nhưng cho dù tin tức được che giấu tốt đến đâu, thì vẫn có những lời đồn đại, nói rằng công ty sắp bị bán rồi.
Công ty bị bán đi có nghĩa là gì? Có nghĩa là công ty sắp phá sản chứ còn có nghĩa gì nữa.
Nói chung là khiến lòng người hoảng sợ.
Không ít các cổ đông nhỏ có ý nghĩ bán tháo cổ phần trong tay đi.
Bởi nếu công ty thật sự bị thu mua, thì đống cổ phiếu trên tay ngay lập tức bốc hơi, không còn giá trị, trở thành đống giấy lộn, không đáng một đồng.
Lúc này mẹ Đinh tỏ ý muốn thu mua cổ phần, đám cổ đông nhỏ mơ hồ không biết đầu cua tai nheo gì ỡm ờ õng ẹo làm bộ làm tịch một chút, rồi cũng đồng ý bán đi.
Con người luôn chạy theo xu hướng số đông mù quáng, có người thứ nhất đứng lên bán cổ phần, tất yếu sẽ có những người khác sốt ruột, bán theo.
Trong lúc nhất thời mẹ Đinh mua được kha khá cổ phần vào trong tay.
Trong mắt Ninh Thư Đinh Diên không khác gì tự tìm đường chết.
Nhưng chính lão cũng rất oan ức.
Trước đó, người trong nhà có ai bàn bạc trước với lão lời nào đâu, vì vậy mới tạo thành cục diện như bây giờ.
“Chờ tới khi mẹ nắm quyền điều hành quản lý công ty rồi, mẹ sẽ để sản phẩm này dưới thương hiệu công ty nhà họ Đinh.”
“Vâng.” Ninh Thư gật gật đầu, “Mẹ định tiếp quản công ty à?”
“Cổ phần trong tay mẹ không ít, hơn nữa lòng người trong công ty đã tan rã, nhân cơ hội này chiếm lấy công ty, trong trường hợp không chiếm được, thì chúng ta cũng phải quậy tanh bành đánh sập công ty này luôn.”
Ninh Thư:……
Ninh Thư giơ ngón cái: “Mẹ của con là đỉnh nhất!”
Sau đó, Ninh Thư kiểm tra hóa đơn tài khoản, trong tay có nhiều tiền phết rồi đấy.
Ninh Thư đưa cho mẹ Đinh một khoản tiền, để bà tiếp tục thu mua cổ phiếu.
Rất nhanh mẹ Đinh sẽ trở thành cổ đông lớn nhất công ty.
Lúc này mẹ Đinh nhiệt huyết dâng trào, không giống lúc trước là vì tức giận muốn trả thù Đinh Diên.
Chắc có lẽ là bởi vì hiện tại tìm được mục tiêu sống, nên không đơn giản chỉ là trả thù nữa, mà còn là vì phấn đấu cho tương lai sau này của bản thân hơn.
Ninh Thư luôn chú ý đến công ty nhà họ Đinh, bên đó muốn ngăn cản ý đồ thu mua công ty nhà họ Đinh về làm công ty con của nhà họ Bạch.
Mẹ Đinh mới là người quyết định chuyện bán hay giữ công ty.
Ninh Thư và mẹ Đinh sinh hoạt tự do sung sướng, nhưng ở nhà họ Đinh thì lại không tốt cho lắm.
Sau khi Đinh Diên kết hôn với Quý Lộ, Quý Lộ luôn khoác trên mình phong thái quý bà nhà giàu, nếu không ra ngoài mua sắm thì là đi dạo phố, hoặc là đi nịnh bợ các quý phu nhân khác.
Đinh Diên phát hiện bản thân bận tới bận lui, vừa mới ly hôn chưa được bao lâu thì lại kết hôn thêm lần nữa, đã vậy còn mất đi 30% cổ phần trong tay, bận bịu không ngớt tới lúc ngồi lắng mình suy ngẫm thì mới phát hiện vị trí chủ tịch của mình sắp giữ không nổi nữa.
Mà công ty của nhà họ Đinh sắp sửa thành họ Bạch!
Dafuq?
Cho nên khi Đinh Diên nhìn thấy Đinh Ngưng Điệp đang chìm ngập trong hũ đường, lúc nào cũng phơi phới tràn đầy ý xuân, thì cực kỳ ngứa mắt.
“Thế rốt cuộc con rỉ tai rót mật gì với Bạch Hàn Mặc, để cho nó đùng đùng chạy tới rồi nằng nặc đòi thu mua công ty của nhà mình thế hả?” Đinh Diên hỏi Đinh Ngưng Điệp.
Đinh Ngưng Điệp trìu mến nở nụ cười đáp lời: “Ba ơi, Hàn Mặc làm thế để giúp nhà mình mà, ngay cả khi ảnh nói mua công ty, thì thực tế cũng chỉ là cái cớ để cho nhà mình một khoản tiền lớn mà thôi, Hàn Mặc nói, công ty vẫn do ba quản lý.”
“Nhưng công ty là của nhà họ Đinh mình, giờ lại sắp biến thành của nhà nó!” Đinh Diên chưa nói trắng ra rằng, Bạch Hàn Mặc nhân lúc cháy nhà đi hôi của.
“Ba à, vậy là ba không hiểu rồi, công ty chỉ mang cái mác nhà họ Bạch thôi, chứ thực chất vẫn là của nhà mình mà, vẫn do ba nắm giữ, đã vậy còn được nhà họ Bạch hậu thuẫn.”
“Làm gì còn ai dám bắt nạt nhà mình nữa.”
“Mày biết cái chó gì!” Đinh Diên rít ầm lên: “Quyền sở hữu và quyền dụng ích (quyền sử dụng tài sản của người khác-thuật ngữ kinh tế) mà giống nhau à?”
Mọe cái con thiểu năng mất não này!
Đinh Ngưng Điệp bị ba quát, hoảng hồn sợ hãi, mắt lại bắt đầu rơm rớm, tủi thân nhìn Đinh Diên.
Đinh Diên nhìn Đinh Ngưng Điệp, gân xanh trên trán giật giật.
Có cảm giác cạn lời bất lực, nói không nên lời: “Ý ba là, vốn dĩ là công ty của nhà mình, giờ lại biến thành công ty của nhà họ Bạch, tự dưng quyền chi phối lại không nằm trong tay nhà mình nữa.”
“Kiểu như chuyện của công ty sẽ không tới lượt chúng ta làm chủ nữa.”
Đinh Diên dứt khoát nói thẳng: “Con nói với Bạch Hàn Mặc, đừng mua công ty nữa.”
Đinh Ngưng Điệp cảm thấy cực kỳ ấm ức, gật đầu: “Để con nói với Bạch Hàn Mặc.”
“Giờ con gọi ngay cho Bạch Hàn Mặc đi.” Đinh Diên muốn nghe Đinh Ngưng Điệp gọi điện thoại.
Giờ Đinh Diên như có lửa trong bụng, có loại dự cảm rất xấu.
Cho dù là chuyện của công ty, chuyện vợ cũ, hay là Bạch Hàn Mặc, đều khiến Đinh Diên cảm giác như bốn bề thụ địch, như thuyền sắp lật.
Đinh Ngưng Điệp lại không muốn gọi điện thoại, tuy Đinh Ngưng Điệp không quá hiểu chuyện kinh doanh này nọ, nhưng tự có trực giác với tình nhân của mình.
Cô ta cảm thấy nếu mình thật sự gọi điện cho Bạch Hàn Mặc, Bạch Hàn Mặc sẽ mất hứng.
Lúc trước là cô ta thỉnh cầu Bạch Hàn Mặc giúp đỡ, giờ lại bảo không cần.
Có khác gì lợi dụng Bạch Hàn Mặc, xong việc đá thẳng người đi không.
Chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới ấn tượng của cô ta trong lòng Bạch Hàn Mặc.
Đinh Ngưng Điệp do dự, Đinh Diên thúc giục: “Gọi nhanh đi con.”
“Ba à.”
“Mau gọi đi.” Đinh Diên càng ngày càng nóng nảy.
Đinh Ngưng Điệp cắn môi, lấy di động ra gọi cho Bạch Hàn Mặc.
Trong lòng thầm suy nghĩ nên nói chuyện với Bạch Hàn Mặc thế nào.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Đinh Diên, Đinh Ngưng Điệp có chút bực bội.
Cô ta sợ ba giận, sẽ ảnh hưởng tới địa vị của mẹ ở trong nhà, nhưng cũng lo Bạch Hàn Mặc nổi giận, ảnh hưởng tới tình cảm của cô ta và Bạch Hàn Mặc.
Đinh Diên nóng nảy, khiến Đinh Ngưng Điệp bắt đầu bực bội theo.
Lúc trước đã bị mắng là tuesday, là hồ ly tinh, giờ lại xảy ra thêm chuyện này nữa.
Chẳng riêng gì Đinh Diên cảm thấy bận việc không công, mà trong lòng Đinh Ngưng Điệp cũng thấy bất an không thôi.
Điện thoại còn chưa kết nối, Đinh Ngưng Điệp đã cúp máy, cô ta không muốn gọi cho Bạch Hàn Mặc, Đinh Ngưng Điệp cảm thấy làm như vậy không ổn.
Đinh Ngưng Điệp tin vào trực giác của mình.
“Làm sao vậy?” Đinh Diên nhìn Đinh Ngưng Điệp: “Gọi điện đi, nói rõ với Bạch Hàn Mặc!”
Đinh Ngưng Điệp hít sâu một hơi, ủ rũ bảo: “Ba ơi, con có hiểu gì về chuyện làm ăn kinh doanh đâu, sao ba cứ bắt con gọi cho Bạch Hàn Mặc thế, có gì thì ba tự nói với Bạch Hàn Mặc đi.”
Đinh Ngưng Điệp cân nhắc lợi và hại, ai gọi cuộc điện thoại này cũng được, nhưng riêng cô ta thì không thể!
Đinh Diên nghe con gái nói, cả người đều muốn cuồng loạn.
Nếu Bạch Hàn Mặc chịu nghe lời lão, thì sao lão phải mất công mất sức chiều theo ý thằng ranh ấy làm gì, vừa ly hôn xong lại kết hôn?
Vốn còn hy vọng có một người nói được lời đủ trọng lượng trước mặt Bạch Hàn Mặc.
Bây giờ con ranh con này lại dám phủi tay đùn đẩy trách nhiệm sang cho lão rồi.
Cổ phần đã mất, công ty cũng sắp không còn, đã vậy lại còn là do thằng rể hờ đâm sau lưng nữa chứ!
Đinh Diên không muốn dâng tâm huyết của mình cho Bạch gia.
Đinh Diên chỉ muốn núp sau lưng Bạch gia để chiếm lợi, nhặt chỗ tốt, chứ không phải biến công ty của mình thành công ty của nhà họ Bạch!
Sở dĩ lão ta hy sinh nhiều như vậy, là bởi vì muốn cho công ty mạnh hơn, để cho nhà họ Đinh của lão nhảy lên tầng lớp trâm anh thế phiệt.
Chứ không phải trở thành râu ria hoàn toàn phụ thuộc vào nhà họ Bạch.
Biểu hiện của Đinh Ngưng Điệp khiến Đinh Diên thất vọng, và lo lắng.
Đúng lúc này, Quý Lộ đi shopping về, tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ hàng hóa bước vào cửa.
Ngọn núi lửa trong lòng Đinh Diên bùng nổ, trực tiếp rít gào: “Cả ngày chỉ biết mua mua mua, tiền là lá đa à?”
“Bắt đầu từ ngày mai, khóa thẻ của bà lại, không có chuyện gì thì ở yên trong nhà đi.”
Đinh Diên một mặt là xả giận, mặt khác là kín đáo phê bình Đinh Ngưng Điệp.
Công ty bị bán đi có nghĩa là gì? Có nghĩa là công ty sắp phá sản chứ còn có nghĩa gì nữa.
Nói chung là khiến lòng người hoảng sợ.
Không ít các cổ đông nhỏ có ý nghĩ bán tháo cổ phần trong tay đi.
Bởi nếu công ty thật sự bị thu mua, thì đống cổ phiếu trên tay ngay lập tức bốc hơi, không còn giá trị, trở thành đống giấy lộn, không đáng một đồng.
Lúc này mẹ Đinh tỏ ý muốn thu mua cổ phần, đám cổ đông nhỏ mơ hồ không biết đầu cua tai nheo gì ỡm ờ õng ẹo làm bộ làm tịch một chút, rồi cũng đồng ý bán đi.
Con người luôn chạy theo xu hướng số đông mù quáng, có người thứ nhất đứng lên bán cổ phần, tất yếu sẽ có những người khác sốt ruột, bán theo.
Trong lúc nhất thời mẹ Đinh mua được kha khá cổ phần vào trong tay.
Trong mắt Ninh Thư Đinh Diên không khác gì tự tìm đường chết.
Nhưng chính lão cũng rất oan ức.
Trước đó, người trong nhà có ai bàn bạc trước với lão lời nào đâu, vì vậy mới tạo thành cục diện như bây giờ.
“Chờ tới khi mẹ nắm quyền điều hành quản lý công ty rồi, mẹ sẽ để sản phẩm này dưới thương hiệu công ty nhà họ Đinh.”
“Vâng.” Ninh Thư gật gật đầu, “Mẹ định tiếp quản công ty à?”
“Cổ phần trong tay mẹ không ít, hơn nữa lòng người trong công ty đã tan rã, nhân cơ hội này chiếm lấy công ty, trong trường hợp không chiếm được, thì chúng ta cũng phải quậy tanh bành đánh sập công ty này luôn.”
Ninh Thư:……
Ninh Thư giơ ngón cái: “Mẹ của con là đỉnh nhất!”
Sau đó, Ninh Thư kiểm tra hóa đơn tài khoản, trong tay có nhiều tiền phết rồi đấy.
Ninh Thư đưa cho mẹ Đinh một khoản tiền, để bà tiếp tục thu mua cổ phiếu.
Rất nhanh mẹ Đinh sẽ trở thành cổ đông lớn nhất công ty.
Lúc này mẹ Đinh nhiệt huyết dâng trào, không giống lúc trước là vì tức giận muốn trả thù Đinh Diên.
Chắc có lẽ là bởi vì hiện tại tìm được mục tiêu sống, nên không đơn giản chỉ là trả thù nữa, mà còn là vì phấn đấu cho tương lai sau này của bản thân hơn.
Ninh Thư luôn chú ý đến công ty nhà họ Đinh, bên đó muốn ngăn cản ý đồ thu mua công ty nhà họ Đinh về làm công ty con của nhà họ Bạch.
Mẹ Đinh mới là người quyết định chuyện bán hay giữ công ty.
Ninh Thư và mẹ Đinh sinh hoạt tự do sung sướng, nhưng ở nhà họ Đinh thì lại không tốt cho lắm.
Sau khi Đinh Diên kết hôn với Quý Lộ, Quý Lộ luôn khoác trên mình phong thái quý bà nhà giàu, nếu không ra ngoài mua sắm thì là đi dạo phố, hoặc là đi nịnh bợ các quý phu nhân khác.
Đinh Diên phát hiện bản thân bận tới bận lui, vừa mới ly hôn chưa được bao lâu thì lại kết hôn thêm lần nữa, đã vậy còn mất đi 30% cổ phần trong tay, bận bịu không ngớt tới lúc ngồi lắng mình suy ngẫm thì mới phát hiện vị trí chủ tịch của mình sắp giữ không nổi nữa.
Mà công ty của nhà họ Đinh sắp sửa thành họ Bạch!
Dafuq?
Cho nên khi Đinh Diên nhìn thấy Đinh Ngưng Điệp đang chìm ngập trong hũ đường, lúc nào cũng phơi phới tràn đầy ý xuân, thì cực kỳ ngứa mắt.
“Thế rốt cuộc con rỉ tai rót mật gì với Bạch Hàn Mặc, để cho nó đùng đùng chạy tới rồi nằng nặc đòi thu mua công ty của nhà mình thế hả?” Đinh Diên hỏi Đinh Ngưng Điệp.
Đinh Ngưng Điệp trìu mến nở nụ cười đáp lời: “Ba ơi, Hàn Mặc làm thế để giúp nhà mình mà, ngay cả khi ảnh nói mua công ty, thì thực tế cũng chỉ là cái cớ để cho nhà mình một khoản tiền lớn mà thôi, Hàn Mặc nói, công ty vẫn do ba quản lý.”
“Nhưng công ty là của nhà họ Đinh mình, giờ lại sắp biến thành của nhà nó!” Đinh Diên chưa nói trắng ra rằng, Bạch Hàn Mặc nhân lúc cháy nhà đi hôi của.
“Ba à, vậy là ba không hiểu rồi, công ty chỉ mang cái mác nhà họ Bạch thôi, chứ thực chất vẫn là của nhà mình mà, vẫn do ba nắm giữ, đã vậy còn được nhà họ Bạch hậu thuẫn.”
“Làm gì còn ai dám bắt nạt nhà mình nữa.”
“Mày biết cái chó gì!” Đinh Diên rít ầm lên: “Quyền sở hữu và quyền dụng ích (quyền sử dụng tài sản của người khác-thuật ngữ kinh tế) mà giống nhau à?”
Mọe cái con thiểu năng mất não này!
Đinh Ngưng Điệp bị ba quát, hoảng hồn sợ hãi, mắt lại bắt đầu rơm rớm, tủi thân nhìn Đinh Diên.
Đinh Diên nhìn Đinh Ngưng Điệp, gân xanh trên trán giật giật.
Có cảm giác cạn lời bất lực, nói không nên lời: “Ý ba là, vốn dĩ là công ty của nhà mình, giờ lại biến thành công ty của nhà họ Bạch, tự dưng quyền chi phối lại không nằm trong tay nhà mình nữa.”
“Kiểu như chuyện của công ty sẽ không tới lượt chúng ta làm chủ nữa.”
Đinh Diên dứt khoát nói thẳng: “Con nói với Bạch Hàn Mặc, đừng mua công ty nữa.”
Đinh Ngưng Điệp cảm thấy cực kỳ ấm ức, gật đầu: “Để con nói với Bạch Hàn Mặc.”
“Giờ con gọi ngay cho Bạch Hàn Mặc đi.” Đinh Diên muốn nghe Đinh Ngưng Điệp gọi điện thoại.
Giờ Đinh Diên như có lửa trong bụng, có loại dự cảm rất xấu.
Cho dù là chuyện của công ty, chuyện vợ cũ, hay là Bạch Hàn Mặc, đều khiến Đinh Diên cảm giác như bốn bề thụ địch, như thuyền sắp lật.
Đinh Ngưng Điệp lại không muốn gọi điện thoại, tuy Đinh Ngưng Điệp không quá hiểu chuyện kinh doanh này nọ, nhưng tự có trực giác với tình nhân của mình.
Cô ta cảm thấy nếu mình thật sự gọi điện cho Bạch Hàn Mặc, Bạch Hàn Mặc sẽ mất hứng.
Lúc trước là cô ta thỉnh cầu Bạch Hàn Mặc giúp đỡ, giờ lại bảo không cần.
Có khác gì lợi dụng Bạch Hàn Mặc, xong việc đá thẳng người đi không.
Chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới ấn tượng của cô ta trong lòng Bạch Hàn Mặc.
Đinh Ngưng Điệp do dự, Đinh Diên thúc giục: “Gọi nhanh đi con.”
“Ba à.”
“Mau gọi đi.” Đinh Diên càng ngày càng nóng nảy.
Đinh Ngưng Điệp cắn môi, lấy di động ra gọi cho Bạch Hàn Mặc.
Trong lòng thầm suy nghĩ nên nói chuyện với Bạch Hàn Mặc thế nào.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Đinh Diên, Đinh Ngưng Điệp có chút bực bội.
Cô ta sợ ba giận, sẽ ảnh hưởng tới địa vị của mẹ ở trong nhà, nhưng cũng lo Bạch Hàn Mặc nổi giận, ảnh hưởng tới tình cảm của cô ta và Bạch Hàn Mặc.
Đinh Diên nóng nảy, khiến Đinh Ngưng Điệp bắt đầu bực bội theo.
Lúc trước đã bị mắng là tuesday, là hồ ly tinh, giờ lại xảy ra thêm chuyện này nữa.
Chẳng riêng gì Đinh Diên cảm thấy bận việc không công, mà trong lòng Đinh Ngưng Điệp cũng thấy bất an không thôi.
Điện thoại còn chưa kết nối, Đinh Ngưng Điệp đã cúp máy, cô ta không muốn gọi cho Bạch Hàn Mặc, Đinh Ngưng Điệp cảm thấy làm như vậy không ổn.
Đinh Ngưng Điệp tin vào trực giác của mình.
“Làm sao vậy?” Đinh Diên nhìn Đinh Ngưng Điệp: “Gọi điện đi, nói rõ với Bạch Hàn Mặc!”
Đinh Ngưng Điệp hít sâu một hơi, ủ rũ bảo: “Ba ơi, con có hiểu gì về chuyện làm ăn kinh doanh đâu, sao ba cứ bắt con gọi cho Bạch Hàn Mặc thế, có gì thì ba tự nói với Bạch Hàn Mặc đi.”
Đinh Ngưng Điệp cân nhắc lợi và hại, ai gọi cuộc điện thoại này cũng được, nhưng riêng cô ta thì không thể!
Đinh Diên nghe con gái nói, cả người đều muốn cuồng loạn.
Nếu Bạch Hàn Mặc chịu nghe lời lão, thì sao lão phải mất công mất sức chiều theo ý thằng ranh ấy làm gì, vừa ly hôn xong lại kết hôn?
Vốn còn hy vọng có một người nói được lời đủ trọng lượng trước mặt Bạch Hàn Mặc.
Bây giờ con ranh con này lại dám phủi tay đùn đẩy trách nhiệm sang cho lão rồi.
Cổ phần đã mất, công ty cũng sắp không còn, đã vậy lại còn là do thằng rể hờ đâm sau lưng nữa chứ!
Đinh Diên không muốn dâng tâm huyết của mình cho Bạch gia.
Đinh Diên chỉ muốn núp sau lưng Bạch gia để chiếm lợi, nhặt chỗ tốt, chứ không phải biến công ty của mình thành công ty của nhà họ Bạch!
Sở dĩ lão ta hy sinh nhiều như vậy, là bởi vì muốn cho công ty mạnh hơn, để cho nhà họ Đinh của lão nhảy lên tầng lớp trâm anh thế phiệt.
Chứ không phải trở thành râu ria hoàn toàn phụ thuộc vào nhà họ Bạch.
Biểu hiện của Đinh Ngưng Điệp khiến Đinh Diên thất vọng, và lo lắng.
Đúng lúc này, Quý Lộ đi shopping về, tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ hàng hóa bước vào cửa.
Ngọn núi lửa trong lòng Đinh Diên bùng nổ, trực tiếp rít gào: “Cả ngày chỉ biết mua mua mua, tiền là lá đa à?”
“Bắt đầu từ ngày mai, khóa thẻ của bà lại, không có chuyện gì thì ở yên trong nhà đi.”
Đinh Diên một mặt là xả giận, mặt khác là kín đáo phê bình Đinh Ngưng Điệp.
/1471
|