Mặc dù rồng pha lê không biết mục đích của đám người này, nhưng mạnh như thế, bám đuôi theo nói không chừng lại chiếm được chỗ tốt.
Thấy nó vất vả, biết đâu lại cho nó một ít bảo vật linh tinh thì sao.
Lại còn tận mắt nhìn thấy toàn cảnh vụ biến mất của Tộc tinh linh, chứng kiến được loại chuyện này, nói sao cũng rất có mặt mũi, vì nó biết được chân tướng sự việc.
Cảm giác rất là vui sướng!
Rồng pha lê chạy tới trước mặt Ninh Thư: “Cho em đi ké với, em còn bay được, em biết Tộc người cá ở đâu.”
Ninh Thư hạn hán lời, cô là kẻ không có tiếng nói nhất đội ngũ này, tìm cô làm gì?
Chọn hồng mềm để bóp?
Sao không xun xoe xoắn xuýt với ba tên kia đi?
Ninh Thư bất lực: “Hay là cho nó đi cùng đi, dù sao nó nói nó vẫn còn bay được.”
Rồng pha lê liên tục gật đầu: “Đúng á đúng á.”
“Vậy thì cho đi cùng, nếu có nguy hiểm gì cứ để nó chịu trận trước tiên.” Thanh niên xức nước hoa bảo.
Rồng pha lê:……
J z chòi,thật hay giỡn vậy cha nội? Mạnh như vậy còn để nó làm pháo hôi á hả?
Thu xong Tộc tinh linh, mọi người bay về phía bờ biển, qua khỏi rặng núi này tới một vùng biển rộng.
Trong biển có rất nhiều ma thú, các loài ma thú trong đại dương đa dạng hơn ma thú trên đất liền.
Nơi này lộng lẫy kỳ ảo là nơi trú ngụ của tộc người cá giỏi mê hoặc nhân tâm.
Ninh Thư ngồi trên lưng rồng pha lê nhìn xuống mặt nước biển, đại dương sóng nước dập dìu, dưới ánh nắng chiếu rọi, y như phủ một lớp kim tuyến, sáng lấp lánh.
Đại dương tươi đẹp nhưng lại đầy rẫy nguy hiểm.
Ninh Thư thấy một vài con cá nhảy lên khỏi mặt nước, còn có người cá xinh đẹp, hoặc tung người khỏi mặt hồ, hoặc ngồi phơi nắng trên mỏm đá ngầm.
Bọn họ nửa người dưới là đuôi cá, nửa thân trên là con người, khỏa thân, tóc giống như rong biển che khuất phần trước đẫy đà.
Bọn họ mở miệng hát ra những câu ca mỹ diệu, dụ người trầm luân.
Thanh niên thơm tho ôm ngực, lộ vẻ say mê: “Tiếng hát này hay quá, bỏ vào thế giới của tôi là hợp nhất.”
Ninh Thư:……
Động lòng với nhan sắc của người ta thì nói đại đi!
Rồng pha lê đập cánh, đột nhiên phía dưới phun lên một cột nước, chắc là do ma thú bên dưới công kích bọn họ.
Rồng pha lê vỗ cánh, né tránh cột nước.
Tuy đã tránh đi, nhưng mọi người đều bị tạt ướt hết.
Ninh Thư vuốt nước trên mặt, thấy ba người kia cũng không khá hơn mình.
Ninh Thư mở miệng nói: “Nước này nhất định phun ra từ trong miệng ma thú.”
Thấy nó vất vả, biết đâu lại cho nó một ít bảo vật linh tinh thì sao.
Lại còn tận mắt nhìn thấy toàn cảnh vụ biến mất của Tộc tinh linh, chứng kiến được loại chuyện này, nói sao cũng rất có mặt mũi, vì nó biết được chân tướng sự việc.
Cảm giác rất là vui sướng!
Rồng pha lê chạy tới trước mặt Ninh Thư: “Cho em đi ké với, em còn bay được, em biết Tộc người cá ở đâu.”
Ninh Thư hạn hán lời, cô là kẻ không có tiếng nói nhất đội ngũ này, tìm cô làm gì?
Chọn hồng mềm để bóp?
Sao không xun xoe xoắn xuýt với ba tên kia đi?
Ninh Thư bất lực: “Hay là cho nó đi cùng đi, dù sao nó nói nó vẫn còn bay được.”
Rồng pha lê liên tục gật đầu: “Đúng á đúng á.”
“Vậy thì cho đi cùng, nếu có nguy hiểm gì cứ để nó chịu trận trước tiên.” Thanh niên xức nước hoa bảo.
Rồng pha lê:……
J z chòi,thật hay giỡn vậy cha nội? Mạnh như vậy còn để nó làm pháo hôi á hả?
Thu xong Tộc tinh linh, mọi người bay về phía bờ biển, qua khỏi rặng núi này tới một vùng biển rộng.
Trong biển có rất nhiều ma thú, các loài ma thú trong đại dương đa dạng hơn ma thú trên đất liền.
Nơi này lộng lẫy kỳ ảo là nơi trú ngụ của tộc người cá giỏi mê hoặc nhân tâm.
Ninh Thư ngồi trên lưng rồng pha lê nhìn xuống mặt nước biển, đại dương sóng nước dập dìu, dưới ánh nắng chiếu rọi, y như phủ một lớp kim tuyến, sáng lấp lánh.
Đại dương tươi đẹp nhưng lại đầy rẫy nguy hiểm.
Ninh Thư thấy một vài con cá nhảy lên khỏi mặt nước, còn có người cá xinh đẹp, hoặc tung người khỏi mặt hồ, hoặc ngồi phơi nắng trên mỏm đá ngầm.
Bọn họ nửa người dưới là đuôi cá, nửa thân trên là con người, khỏa thân, tóc giống như rong biển che khuất phần trước đẫy đà.
Bọn họ mở miệng hát ra những câu ca mỹ diệu, dụ người trầm luân.
Thanh niên thơm tho ôm ngực, lộ vẻ say mê: “Tiếng hát này hay quá, bỏ vào thế giới của tôi là hợp nhất.”
Ninh Thư:……
Động lòng với nhan sắc của người ta thì nói đại đi!
Rồng pha lê đập cánh, đột nhiên phía dưới phun lên một cột nước, chắc là do ma thú bên dưới công kích bọn họ.
Rồng pha lê vỗ cánh, né tránh cột nước.
Tuy đã tránh đi, nhưng mọi người đều bị tạt ướt hết.
Ninh Thư vuốt nước trên mặt, thấy ba người kia cũng không khá hơn mình.
Ninh Thư mở miệng nói: “Nước này nhất định phun ra từ trong miệng ma thú.”