Ferry mắt đỏ bừng bừng nhìn hoa hồng trong tay Ninh Thư.
Hoa hồng dưới ánh sáng mặt trời, lại thêm tươi đẹp sống động, giọt sương trên bông hồng tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Vô cùng xinh đẹp.
Ngay cả Mina nhìn thấy hoa hồng, cũng yêu thích không thôi, hơn nữa càng nhìn càng thích.
Không giống với hoa hồng bình thường, dường như còn mang theo ma tính, ngay cả khi Jasmine đang cầm bông hoa, cũng có cảm giác trở nên đẹp hơn rất nhiều.
Rất có mị lực.
Mina cắn môi, nhìn Ferry nói: “Hoa hồng này thật đẹp.”
Con gái ai cũng đều thích những vật xinh đẹp, đặc biệt là hoa tươi.
Ferry nói: “Vốn dĩ thứ này là đồ của ma cà rồng.”
Ninh Thư thấy Ferry nhìn chằm chằm hoa hồng của cô, trong mắt tràn đầy thèm muốn.
Xem ra thứ này là thứ tốt, tới cả Ferry còn không biết xấu hổ đứng đòi.
Ninh Thư khoa trướng ngửi hoa hồng, “Thơm quá.”
Ferry cau mày, bắn một chùm tia sáng về phía Ninh Thư.
Ninh Thư lập tức tránh né.
Ferry thấy Ninh Thư không sử dụng hoa hồng, trong lòng thở phào một hơi.
Ninh Thư vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Ferry, thấy sắc mặt của gã buông lỏng.
Chẳng lẽ thứ này không tương khắc với nhẫn trong tay Ferry.
Ninh Thư nắm hoa hồng, điều động kình khí trong đan điền, đưa vào trong hoa hồng.
Hoa hồng không có phản ứng gì, chẳng lẽ vô dụng, hay là do cô vẫn chưa biết cách sử dụng?
Nhưng nhìn dáng vẻ của Ferry, cái này phải là thứ tốt mới phải.
Bằng không với tính cách cao quý và tự phụ của ma cà rồng, sao có thể không biết xấu hổ há mồm đòi cướp đồ của nhân loại.
Ninh Thư tiếp tục đưa kình khí vào, bông hoa đang tươi đẹp mơn mởn, chợt trở nên khô héo.
Đã vậy còn bắt đầu chậm rãi hư thối.
Ninh Thư:.........
Thế này là thế nào?
Ninh Thư khá là mờ mịt.
Hoa hồng bắt đầu bài trừ ra một giọt máu màu đỏ sậm.
Giọt máu rời khỏi cánh hoa, hoa hồng lại khôi phục như lúc ban đầu, tràn đầy sức sống.
Máu này là máu gì đây?
Chẳng nhẽ là máu chủ nhân trước của hoa hồng, ma cà rồng trong quan tài kia.
Giọt máu muốn quay trở lại hoa hồng, bị rồng lửa của Ninh Thư thả ra làm bốc hơi hết.
Ninh Thư nắm hoa hồng, cảm giác hoa hồng còn xinh đẹp, đầy sức sống hơn trước.
Ferry tức đến vặn vẹo, liên tục bắn vài chùm sáng về phía Ninh Thư.
Nhưng chùm sáng này, còn chưa tiếp xúc được với Ninh Thư đã biến mất.
Ninh Thư nhướng mày kinh ngạc, chuyện gì đây?
Ninh Thư nhìn hoa hồng trong tay, tuy không biết thế nào, nhưng chắc chắn có quan hệ với hoa hồng trong tay cô.
Hoa hồng có thể chống đỡ lại chùm sáng này.
Như vậy thì nhẫn của Ferry không còn chiếm ưu thế nữa.
Ninh Thư ngửi hoa hồng, nói, “Tiếp đi.”
“Đây là đồ của ma cà rồng bọn tao, giao ra đây.” Ferry nhìn chằm chằm Ninh Thư, “Một lời cuối cùng, giao đồ của ma cà rồng ra đây, bằng không ma cà rồng sẽ diệt sạch các ngươi.”
“Khiến tổ chức của các ngươi không còn nơi dừng chân.”
Ninh Thư cài hoa hồng lên tai, nhún vai nói: “Nói như thật ấy nhỉ, giờ bọn mày tới đây là để làm khách, chứ không phải là tới đuổi cùng giết tận bọn tao.”
Ninh Thư cười lạnh một tiếng, nhìn lướt qua Mina và Ferry, sau đó lại nhìn ma cà rồng và thợ săn đang hừng hực khí thế.
“Đây đã là lần thứ hai rồi, các cụ có câu, quá tam ba bận, vậy nên lần này để mấy người lưu lại nơi này thôi.”
“Thật sự cho rằng tổ chức là nơi các người muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao.”
Sau lưng Ninh Thư xuất hiện một em rồng lửa cực lớn, rồng lửa hướng lên trời không tiếng động rít gào một tiếng, tiến về phía Ferry.
Nơi nào rồng lửa đi qua có ma cà rồng, đều bị cầu lửa của rồng lửa đốt thành bột phấn.
Đồng tử Ferry run rẩy, rồng nửa này so với lần trước còn lớn hơn gấp nhiều lần.
Ferry vội vàng chĩa nhẫn bắn chùm sáng về phía rồng lửa.
Ninh Thư đưa kình khí vào trong hoa hồng, tạo một màng chắn vô hình, giải quyết chùm sáng kia.
Ngay tức khắc rồng lửa tiến về phía Ferry.
Trên ngón tay Ferry trồi lên móng vuốt sắc nhọn, há mồm lộ răng nanh, rít gào một tiếng, chặt đôi rồng lửa.
Rồng lửa là thể năng lượng, cho dù bị chặt làm đôi, cũng không có ảnh hưởng gì.
Ngược lại là tay Ferry, bị đốt trụi, đen sì.
Rồng lửa là năng lượng dương, chuyên môn khắc chế ma cà rồng.
Ferry muốn đối cứng với em nó, chắc chắn chỉ có hại chứ không có lợi.
Ferry cắt qua da mình, một giọt máu bay giữa không trung, dừng trên người rồng lửa.
Cơ thể rồng lửa kêu xèo xèo, giống như đổ nước lên một khối gỗ đang cháy vậy, phát ra tiếng xèo xèo và khói đặc mù mịt.
Ninh Thư không để ý, chúng mình cứ từ từ mà chơi, cô cũng không gấp gáp vội vàng gì đâu mà, dù sao năng lượng trong rồng lửa không có biến mất, cô có thể ngưng tụ lại.
Mina run sợ nhìn trận đấu, không nhịn được quay đầu nhìn về phía Ninh Thư, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
Sao Jasmine có thể trở nên lợi hại tới vậy, Jasmine này vẫn là Jasmine cô nàng từng biết đó sao?
Hay Jasmine vẫn luôn che giấu thực lực?
Lại có thể che giấu kỹ tới vậy, lòng dạ cũng thật sâu không thấy đáy.
Trước kia ra vẻ yếu đuối không có sức mạnh gì, giờ lại trở thành chủ tịch giả vờ và cái kết à.
Thật là condi xấu xa.
Mina nhìn Ninh Thư nhàn nhã nghịch hoa hồng, trong lòng như bị vô số con kiếm cắn gặm.
Ninh Thư quay đầu nhìn Mina, cười cười.
Mina nhìn nụ cười trên mặt Ninh Thư, không nhịn được mà rùng mình, lui bước về phía sau.
Trên cao có mặt trời chiếu rọi, khiến cô nàng thấy không thoải mái.
Trước kia, không thấy ánh sáng mặt trời có khó chịu gì, nhưng giờ trở thành ma cà rồng, không thể chịu được ánh sáng mặt trời.
Chung quanh đều là thợ săn chiến đấu với ma cà rồng, chỉ cần không chú ý một chút là bị lan đến gần.
Chỉ có ở bên cạnh Ferry là an toàn nhất, có thể che chở bảo vệ cô nàng.
Có điều hiện giờ Ferry đang chiến đấu với rồng lửa, tay đã bị thiêu trụi tới xương.
Mina cảm thấy bất an vô cùng.
Ninh Thư bóp pháp quyết, tạo phù định thân, định trụ Mina lại.
Mina đột nhiên bị định trụ, cơ thể không thể cử động nổi, tức khắc sợ hãi vô cùng.
Đây là làm sao vậy.
Nhất định là do Jasmine giở trò quỷ, Mina muốn cầu cứu Ferry, nhưng lại bị Ninh Thư cho thêm một phù chú mất tiếng nữa.
Mina há mồm, nhưng không nói được ra tiếng nào, gấp tới độ nước mắt chảy dài trên má.
Mina dùng ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm Ninh Thư, người phụ nữ này thật quá đáng ghét, lúc nào cũng trêu đùa cô nàng.
Đối mặt với ánh mắt của Mina, Ninh Thư cực kỳ vui sướng, chỉ biết thù hận suông, bởi Mina quá yếu, nên mới bị cô tùy ý trêu đùa.
Ferry của cô nàng giờ còn khó giữ được mạng của chính mình.
Có người yêu thì sao, trông cậy vào người khác thì thế nào, lúc xảy ra chuyện bất ngờ cũng chỉ biết luống cuống chân tay.
Ninh Thư bay trên không trung, trên tai cài một đóa hồng diễm lệ, ngón tay tung bay, xuất hiện một phù chú thật lớn.
Hoa hồng dưới ánh sáng mặt trời, lại thêm tươi đẹp sống động, giọt sương trên bông hồng tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Vô cùng xinh đẹp.
Ngay cả Mina nhìn thấy hoa hồng, cũng yêu thích không thôi, hơn nữa càng nhìn càng thích.
Không giống với hoa hồng bình thường, dường như còn mang theo ma tính, ngay cả khi Jasmine đang cầm bông hoa, cũng có cảm giác trở nên đẹp hơn rất nhiều.
Rất có mị lực.
Mina cắn môi, nhìn Ferry nói: “Hoa hồng này thật đẹp.”
Con gái ai cũng đều thích những vật xinh đẹp, đặc biệt là hoa tươi.
Ferry nói: “Vốn dĩ thứ này là đồ của ma cà rồng.”
Ninh Thư thấy Ferry nhìn chằm chằm hoa hồng của cô, trong mắt tràn đầy thèm muốn.
Xem ra thứ này là thứ tốt, tới cả Ferry còn không biết xấu hổ đứng đòi.
Ninh Thư khoa trướng ngửi hoa hồng, “Thơm quá.”
Ferry cau mày, bắn một chùm tia sáng về phía Ninh Thư.
Ninh Thư lập tức tránh né.
Ferry thấy Ninh Thư không sử dụng hoa hồng, trong lòng thở phào một hơi.
Ninh Thư vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Ferry, thấy sắc mặt của gã buông lỏng.
Chẳng lẽ thứ này không tương khắc với nhẫn trong tay Ferry.
Ninh Thư nắm hoa hồng, điều động kình khí trong đan điền, đưa vào trong hoa hồng.
Hoa hồng không có phản ứng gì, chẳng lẽ vô dụng, hay là do cô vẫn chưa biết cách sử dụng?
Nhưng nhìn dáng vẻ của Ferry, cái này phải là thứ tốt mới phải.
Bằng không với tính cách cao quý và tự phụ của ma cà rồng, sao có thể không biết xấu hổ há mồm đòi cướp đồ của nhân loại.
Ninh Thư tiếp tục đưa kình khí vào, bông hoa đang tươi đẹp mơn mởn, chợt trở nên khô héo.
Đã vậy còn bắt đầu chậm rãi hư thối.
Ninh Thư:.........
Thế này là thế nào?
Ninh Thư khá là mờ mịt.
Hoa hồng bắt đầu bài trừ ra một giọt máu màu đỏ sậm.
Giọt máu rời khỏi cánh hoa, hoa hồng lại khôi phục như lúc ban đầu, tràn đầy sức sống.
Máu này là máu gì đây?
Chẳng nhẽ là máu chủ nhân trước của hoa hồng, ma cà rồng trong quan tài kia.
Giọt máu muốn quay trở lại hoa hồng, bị rồng lửa của Ninh Thư thả ra làm bốc hơi hết.
Ninh Thư nắm hoa hồng, cảm giác hoa hồng còn xinh đẹp, đầy sức sống hơn trước.
Ferry tức đến vặn vẹo, liên tục bắn vài chùm sáng về phía Ninh Thư.
Nhưng chùm sáng này, còn chưa tiếp xúc được với Ninh Thư đã biến mất.
Ninh Thư nhướng mày kinh ngạc, chuyện gì đây?
Ninh Thư nhìn hoa hồng trong tay, tuy không biết thế nào, nhưng chắc chắn có quan hệ với hoa hồng trong tay cô.
Hoa hồng có thể chống đỡ lại chùm sáng này.
Như vậy thì nhẫn của Ferry không còn chiếm ưu thế nữa.
Ninh Thư ngửi hoa hồng, nói, “Tiếp đi.”
“Đây là đồ của ma cà rồng bọn tao, giao ra đây.” Ferry nhìn chằm chằm Ninh Thư, “Một lời cuối cùng, giao đồ của ma cà rồng ra đây, bằng không ma cà rồng sẽ diệt sạch các ngươi.”
“Khiến tổ chức của các ngươi không còn nơi dừng chân.”
Ninh Thư cài hoa hồng lên tai, nhún vai nói: “Nói như thật ấy nhỉ, giờ bọn mày tới đây là để làm khách, chứ không phải là tới đuổi cùng giết tận bọn tao.”
Ninh Thư cười lạnh một tiếng, nhìn lướt qua Mina và Ferry, sau đó lại nhìn ma cà rồng và thợ săn đang hừng hực khí thế.
“Đây đã là lần thứ hai rồi, các cụ có câu, quá tam ba bận, vậy nên lần này để mấy người lưu lại nơi này thôi.”
“Thật sự cho rằng tổ chức là nơi các người muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao.”
Sau lưng Ninh Thư xuất hiện một em rồng lửa cực lớn, rồng lửa hướng lên trời không tiếng động rít gào một tiếng, tiến về phía Ferry.
Nơi nào rồng lửa đi qua có ma cà rồng, đều bị cầu lửa của rồng lửa đốt thành bột phấn.
Đồng tử Ferry run rẩy, rồng nửa này so với lần trước còn lớn hơn gấp nhiều lần.
Ferry vội vàng chĩa nhẫn bắn chùm sáng về phía rồng lửa.
Ninh Thư đưa kình khí vào trong hoa hồng, tạo một màng chắn vô hình, giải quyết chùm sáng kia.
Ngay tức khắc rồng lửa tiến về phía Ferry.
Trên ngón tay Ferry trồi lên móng vuốt sắc nhọn, há mồm lộ răng nanh, rít gào một tiếng, chặt đôi rồng lửa.
Rồng lửa là thể năng lượng, cho dù bị chặt làm đôi, cũng không có ảnh hưởng gì.
Ngược lại là tay Ferry, bị đốt trụi, đen sì.
Rồng lửa là năng lượng dương, chuyên môn khắc chế ma cà rồng.
Ferry muốn đối cứng với em nó, chắc chắn chỉ có hại chứ không có lợi.
Ferry cắt qua da mình, một giọt máu bay giữa không trung, dừng trên người rồng lửa.
Cơ thể rồng lửa kêu xèo xèo, giống như đổ nước lên một khối gỗ đang cháy vậy, phát ra tiếng xèo xèo và khói đặc mù mịt.
Ninh Thư không để ý, chúng mình cứ từ từ mà chơi, cô cũng không gấp gáp vội vàng gì đâu mà, dù sao năng lượng trong rồng lửa không có biến mất, cô có thể ngưng tụ lại.
Mina run sợ nhìn trận đấu, không nhịn được quay đầu nhìn về phía Ninh Thư, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
Sao Jasmine có thể trở nên lợi hại tới vậy, Jasmine này vẫn là Jasmine cô nàng từng biết đó sao?
Hay Jasmine vẫn luôn che giấu thực lực?
Lại có thể che giấu kỹ tới vậy, lòng dạ cũng thật sâu không thấy đáy.
Trước kia ra vẻ yếu đuối không có sức mạnh gì, giờ lại trở thành chủ tịch giả vờ và cái kết à.
Thật là condi xấu xa.
Mina nhìn Ninh Thư nhàn nhã nghịch hoa hồng, trong lòng như bị vô số con kiếm cắn gặm.
Ninh Thư quay đầu nhìn Mina, cười cười.
Mina nhìn nụ cười trên mặt Ninh Thư, không nhịn được mà rùng mình, lui bước về phía sau.
Trên cao có mặt trời chiếu rọi, khiến cô nàng thấy không thoải mái.
Trước kia, không thấy ánh sáng mặt trời có khó chịu gì, nhưng giờ trở thành ma cà rồng, không thể chịu được ánh sáng mặt trời.
Chung quanh đều là thợ săn chiến đấu với ma cà rồng, chỉ cần không chú ý một chút là bị lan đến gần.
Chỉ có ở bên cạnh Ferry là an toàn nhất, có thể che chở bảo vệ cô nàng.
Có điều hiện giờ Ferry đang chiến đấu với rồng lửa, tay đã bị thiêu trụi tới xương.
Mina cảm thấy bất an vô cùng.
Ninh Thư bóp pháp quyết, tạo phù định thân, định trụ Mina lại.
Mina đột nhiên bị định trụ, cơ thể không thể cử động nổi, tức khắc sợ hãi vô cùng.
Đây là làm sao vậy.
Nhất định là do Jasmine giở trò quỷ, Mina muốn cầu cứu Ferry, nhưng lại bị Ninh Thư cho thêm một phù chú mất tiếng nữa.
Mina há mồm, nhưng không nói được ra tiếng nào, gấp tới độ nước mắt chảy dài trên má.
Mina dùng ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm Ninh Thư, người phụ nữ này thật quá đáng ghét, lúc nào cũng trêu đùa cô nàng.
Đối mặt với ánh mắt của Mina, Ninh Thư cực kỳ vui sướng, chỉ biết thù hận suông, bởi Mina quá yếu, nên mới bị cô tùy ý trêu đùa.
Ferry của cô nàng giờ còn khó giữ được mạng của chính mình.
Có người yêu thì sao, trông cậy vào người khác thì thế nào, lúc xảy ra chuyện bất ngờ cũng chỉ biết luống cuống chân tay.
Ninh Thư bay trên không trung, trên tai cài một đóa hồng diễm lệ, ngón tay tung bay, xuất hiện một phù chú thật lớn.
/1471
|