Ferry chán ghét nhìn Ninh Thư.
Sự thật lần trước Ninh Thư đánh Ferry tới tàn phế, giờ cơ thể Ferry có thể hồi phục lại, vẫn nhờ vào ý chí ngoan cường của gã.
Còn có sự giúp đỡ của ma cà rồng đời thứ ba, mới khôi phục được như lúc ban đầu.
Nhờ trong họa có phúc, thực lực đã mạnh hơn rất nhiều.
Lập tức mang theo một đám ma cà rồng tới rửa hận báo thù, rửa sạch những nhục nhã Ninh Thư dành tặng gã.
Lần trước bị bón hành sml trước mặt bao nhiêu người, bị đánh thành bộ xương, còn khổ sở hơn chuyện tụt quần áo trước mặt bàn dân thiên hạ.
Đã vậy vừa nãy còn bị Ninh Thư không khách khí thóa mạ, trong lòng lại càng tức giận.
Trực tiếp phải ra tay.
Mina nhìn Ninh Thư: “Cô thật đúng là con ếch ngồi dưới đáy giếng sâu, sức mạnh của ma cà rồng cô không thể tưởng tượng nổi đâu.”
Thời gian này Mina ở trong đội ngũ ma cà rồng, mới biết được ma cà rồng có sức mạnh quá to lớn.
Trước kia là thợ săn, chỉ hiểu biết được một góc nhỏ của ma cà rồng, giờ trở thành ma cà rồng mới biết được sức mạnh kinh khủng của ma cà rồng, ma cà rồng thực sự mạnh hơn rất nhiều so với những gì chúng bộc lộ ra bên ngoài.
Ninh Thư nhàn nhạt nói: “Tôi chưa bao giờ hoài nghi thực lực của ma cà rồng, song ma cà rồng mạnh đâu có liên quan gì tới tôi.”
“Các người ban ngày ban mặt kéo nhau tới trang viên, định trở về lên mặt làm màu, khoe khoang với bọn tôi à?”
“Mina, cô là tội nhân của tổ chức, giờ lại tự biến mình thành ma cà rồng, chứng cứ rõ ràng, có thể phản bội tổ chức nuôi dưỡng cô thành người, cô cho rằng ma cà rồng có thể bao dung che chở cho cô?”
“Hôm nay cô yêu một ma cà rồng, lập tức phản bội tổ chức, một ngày nào đó cô lại yêu một con người nào đó, có phải lại muốn bất chấp phá bỏ quy tắc của tổ chức một lần nữa không?”
“À, tôi quên, cô vốn là kẻ tùy tiện như vậy mà.” Ninh Thư như súng máy bắn liên thanh, bùm bùm nói không ngừng.
Mina cẩn thận nhìn Ferry, oán hận nhìn Ninh Thư nói: “Jasmine, cô đừng ở đấy châm ngòi ly gián nữa đi, người tôi thích là Ferry, vẫn luôn luôn là Ferry.”
Ninh Thư tỏ vẻ không tin: “Một đời một kiếp chỉ yêu Ferry?”
Ninh Thư phất tay. “Đừng nói suông, cô có dám thề, cả đời này cô chỉ thích một mình Ferry, vĩnh viễn yêu thương Ferry, không chán ghét Ferry dù chỉ một ngày không?”
“Một đời của ma cà rồng các người rất dài, ngày nào cũng phải nhìn đi nhìn lại một khuôn mặt, trải qua ngày dài đằng đẵng, còn không biết hôm nào sẽ là ngày cuối cùng mình nhắm mắt, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy tuyệt vọng rồi.”
“Quần áo khi mới thì xinh đẹp mỹ miều, nhưng một khi đã cũ rồi sẽ không còn yêu thích nữa, con người cũng vậy, rồi thì cũng từ mới thành cũ mà thôi.”
“Ngày tháng bất tử vô tận, cùng một người ở bên nhau, tình cảm rồi cũng bị thời gian xói mòn hết thôi.”
“Tới đây, nói lớn cho tôi nghe, đứng giữa trời mà nói, cô vĩnh viễn chỉ yêu một mình Ferry, sẽ không có ngày nào mệt mỏi, ngày nào cũng tươi cười đáng yêu trước mặt Ferry cho tôi nghe.”
Mina:..............
Ferry:..............
Quần chúng vây xem:..............
Ninh Thư hất cằm nhìn Mina, “Thề đi, các người là chân ái với nhau cơ mà.”
Mina không nói được lời nào, sắc mặt Ferry xấu tới cực điểm, vốn dĩ mặt mũi đã tái nhợt, giờ lại tức đến xám ngoét, mắt đỏ sậm như sắp sửa nhỏ máu.
“Dong dài với cô ta làm gì, trực tiếp giết.” Ferry phất tay với ma cà rồng sau lưng.
Có lẽ cố kỵ phù chú của Ninh Thư, cao ngạo ra lệnh với cô: “Hai chúng ta đánh trước.”
Lại quay đầu nhìn Mina, “Em tránh sang một bên đi.”
“Ferry, anh cẩn thận nhé.” Mina quan tâm nói với Ferry, trong lòng lại cảm thấy Ninh Thư không phải là đối thủ của Ferry.
Mina không có hiểu biết trực quan gì về thực lực của Ninh Thư, cho dù Ferry đã từng nói thực lực của Ninh Thư quá mạnh.
Ấn tượng của Mina đối với Ninh Thư chỉ dừng lại ở một thợ săn bình thường.
Năng lực săn thú chỉ tốt hơn cô nàng chút ít thôi, sao có thể nói là mạnh được.
Trận chiến lần trước, Mina bị Ninh Thư đánh ngất và trói lại.
Mina còn trông cậy Ferry báo thù cho cô nàng, Jasmine đã châm chọc và giễu cợt cô nàng quá nhiều lần.
Phản bội Mina, châm ngòi quan hệ giữa cô nàng và Ferry, dẫm lên vai cô nàng, để có được vị trí ở tổ chức.
Đồ đê tiện không biết xấu hổ.
Sắc mặt Ferry ngưng trọng, chẳng sợ so bì thực lực, nhưng gã vẫn không dám thả lỏng.
Cho dù hôm nay không giết chết được người con gái này, cũng phải giết sạch đám người thợ săn có mặt tại đây, để cho tổ chức không còn ai chống đỡ, không còn ai khởi dựng lại.
Để tổ chức VH trở thành lịch sử.
Ma cà rồng mà Ferry mang tới để giết thợ săn, trên tay chúng mọc ra móng vuốt thật dài, cứng như sắt.
Thợ săn cầm kiếm bạc, cũng không cam lòng yếu thế xông lên liều mạng.
Kiếm bạc chỉ cần chém trúng ma cà rồng, sẽ tạo thành thương tổn cho ma cà rồng, làm cơ thể ma cà rồng cháy xèo xèo, phun ra khói trắng.
Còn khiến ma cà rồng đau đớn vô cùng.
Ninh Thư nhoẻn miệng cười, quả nhiên có thêm sức mạnh của cô vào không phải đơn giản như một cộng một bình thường đâu.
Mà là không biết bao nhiêu lần lũy thừa lên.
Ferry gắt gao cau mày, nhìn đám ma cà rồng tinh anh gã mang đến bị nhân loại bình thường gây ra thương tổn.
Chẳng lẽ lần này vẫn như lần trước?
Ferry nhếch khóe miệng, giơ tay, trên ngón tay gã là nhẫn ruby.
Nhẫn ruby bắn ra ánh sáng vào người một thợ săn, thợ sắn trúng ánh sáng lập tức biến mất, ngay cả kiếm bạc cũng không còn.
Đến lượt Ninh Thư nhăn mày, Ninh Thư bóp pháp quyết, tạo ra một phù chú thật lớn.
Ferry nhìn thấy phù chú, lập tức dùng nhẫn ruby chiếu ánh sáng vào.
Vì phù chú tập hợp năng lượng lớn, nên trong chốc lát cũng không biến mất ngay, nhưng năng lượng ngày càng bị cạn kiệt, cuối cùng lại biến mất.
Sợ Ninh Thư lại dùng pháp thuật phương Đông, Ferry không dám dùng nhẫn ruby nhắm vào thợ săn khác.
Ninh Thư và Ferry duy trì hòa bình quỷ dị, nhìn ma cà rồng và thợ săn chiến đấu.
Ninh Thư nhìn nhẫn trên tay Ferry, nhẫn này không phải đồ của ma cà rồng đời thứ ba kia sao?
Sao giờ lại rơi vào tay của Ferry rồi.
Chẳng lẽ ma cà rồng đời thứ ba cho gã mượn dùng.
Đồ tốt như vậy, cho mượn sẽ trả lại sao?
Ninh Thư vuốt cằm, chẳng có nhẽ Ferry thực sự là con hoang của tên ma cà rồng đời thứ ba kia?
Ninh Thư đảo tròng mắt, ánh mắt đảo qua trên người Ferry và Mina, trong lòng lóe lên một ý nghĩ.
Đó là Ferry đã giết chết ma cà rồng đời thứ ba kia.
Chứ không sao Ferry có thể khôi phục tốt tới vậy.
Máu của ma cà rồng đời thứ ba chứa năng lượng cực lớn.
Có thể hình dung như máu của thần.
Lúc trước Ferry suýt chết tới lòi cả mắt ra ngoài, vẫn là nhờ ma cà rồng đời thứ ba kia dùng máu giữ mệnh giúp gã.
Ninh Thư hoài nghi Ferry hút cạn máu ma cà rồng đời thứ ba, mới có thể hồi phục trong thời gian ngắn như vậy.
Hơn nữa khí thế trên người còn mạnh hơn xưa.
Trừ bỏ giải thích này ra, Ninh Thư không còn tìm ra được lý giải nào khác.
Ninh Thư cảm thấy cô có khả năng đoán trúng chân tướng câu chuyện rồi.
Kỳ thật Ferry và Mina là cùng một loại người, rặt một lũ ích kỷ.
Bên ngoài, bọn chúng có tình yêu cảm động thế gian lắm.
Nhưng trừ bỏ bản thân chúng và đối phương ra, sẽ chẳng còn có gì lọt vào mắt đám người này.
Đã vậy lại còn chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình sai nữa cơ.
Sự thật lần trước Ninh Thư đánh Ferry tới tàn phế, giờ cơ thể Ferry có thể hồi phục lại, vẫn nhờ vào ý chí ngoan cường của gã.
Còn có sự giúp đỡ của ma cà rồng đời thứ ba, mới khôi phục được như lúc ban đầu.
Nhờ trong họa có phúc, thực lực đã mạnh hơn rất nhiều.
Lập tức mang theo một đám ma cà rồng tới rửa hận báo thù, rửa sạch những nhục nhã Ninh Thư dành tặng gã.
Lần trước bị bón hành sml trước mặt bao nhiêu người, bị đánh thành bộ xương, còn khổ sở hơn chuyện tụt quần áo trước mặt bàn dân thiên hạ.
Đã vậy vừa nãy còn bị Ninh Thư không khách khí thóa mạ, trong lòng lại càng tức giận.
Trực tiếp phải ra tay.
Mina nhìn Ninh Thư: “Cô thật đúng là con ếch ngồi dưới đáy giếng sâu, sức mạnh của ma cà rồng cô không thể tưởng tượng nổi đâu.”
Thời gian này Mina ở trong đội ngũ ma cà rồng, mới biết được ma cà rồng có sức mạnh quá to lớn.
Trước kia là thợ săn, chỉ hiểu biết được một góc nhỏ của ma cà rồng, giờ trở thành ma cà rồng mới biết được sức mạnh kinh khủng của ma cà rồng, ma cà rồng thực sự mạnh hơn rất nhiều so với những gì chúng bộc lộ ra bên ngoài.
Ninh Thư nhàn nhạt nói: “Tôi chưa bao giờ hoài nghi thực lực của ma cà rồng, song ma cà rồng mạnh đâu có liên quan gì tới tôi.”
“Các người ban ngày ban mặt kéo nhau tới trang viên, định trở về lên mặt làm màu, khoe khoang với bọn tôi à?”
“Mina, cô là tội nhân của tổ chức, giờ lại tự biến mình thành ma cà rồng, chứng cứ rõ ràng, có thể phản bội tổ chức nuôi dưỡng cô thành người, cô cho rằng ma cà rồng có thể bao dung che chở cho cô?”
“Hôm nay cô yêu một ma cà rồng, lập tức phản bội tổ chức, một ngày nào đó cô lại yêu một con người nào đó, có phải lại muốn bất chấp phá bỏ quy tắc của tổ chức một lần nữa không?”
“À, tôi quên, cô vốn là kẻ tùy tiện như vậy mà.” Ninh Thư như súng máy bắn liên thanh, bùm bùm nói không ngừng.
Mina cẩn thận nhìn Ferry, oán hận nhìn Ninh Thư nói: “Jasmine, cô đừng ở đấy châm ngòi ly gián nữa đi, người tôi thích là Ferry, vẫn luôn luôn là Ferry.”
Ninh Thư tỏ vẻ không tin: “Một đời một kiếp chỉ yêu Ferry?”
Ninh Thư phất tay. “Đừng nói suông, cô có dám thề, cả đời này cô chỉ thích một mình Ferry, vĩnh viễn yêu thương Ferry, không chán ghét Ferry dù chỉ một ngày không?”
“Một đời của ma cà rồng các người rất dài, ngày nào cũng phải nhìn đi nhìn lại một khuôn mặt, trải qua ngày dài đằng đẵng, còn không biết hôm nào sẽ là ngày cuối cùng mình nhắm mắt, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy tuyệt vọng rồi.”
“Quần áo khi mới thì xinh đẹp mỹ miều, nhưng một khi đã cũ rồi sẽ không còn yêu thích nữa, con người cũng vậy, rồi thì cũng từ mới thành cũ mà thôi.”
“Ngày tháng bất tử vô tận, cùng một người ở bên nhau, tình cảm rồi cũng bị thời gian xói mòn hết thôi.”
“Tới đây, nói lớn cho tôi nghe, đứng giữa trời mà nói, cô vĩnh viễn chỉ yêu một mình Ferry, sẽ không có ngày nào mệt mỏi, ngày nào cũng tươi cười đáng yêu trước mặt Ferry cho tôi nghe.”
Mina:..............
Ferry:..............
Quần chúng vây xem:..............
Ninh Thư hất cằm nhìn Mina, “Thề đi, các người là chân ái với nhau cơ mà.”
Mina không nói được lời nào, sắc mặt Ferry xấu tới cực điểm, vốn dĩ mặt mũi đã tái nhợt, giờ lại tức đến xám ngoét, mắt đỏ sậm như sắp sửa nhỏ máu.
“Dong dài với cô ta làm gì, trực tiếp giết.” Ferry phất tay với ma cà rồng sau lưng.
Có lẽ cố kỵ phù chú của Ninh Thư, cao ngạo ra lệnh với cô: “Hai chúng ta đánh trước.”
Lại quay đầu nhìn Mina, “Em tránh sang một bên đi.”
“Ferry, anh cẩn thận nhé.” Mina quan tâm nói với Ferry, trong lòng lại cảm thấy Ninh Thư không phải là đối thủ của Ferry.
Mina không có hiểu biết trực quan gì về thực lực của Ninh Thư, cho dù Ferry đã từng nói thực lực của Ninh Thư quá mạnh.
Ấn tượng của Mina đối với Ninh Thư chỉ dừng lại ở một thợ săn bình thường.
Năng lực săn thú chỉ tốt hơn cô nàng chút ít thôi, sao có thể nói là mạnh được.
Trận chiến lần trước, Mina bị Ninh Thư đánh ngất và trói lại.
Mina còn trông cậy Ferry báo thù cho cô nàng, Jasmine đã châm chọc và giễu cợt cô nàng quá nhiều lần.
Phản bội Mina, châm ngòi quan hệ giữa cô nàng và Ferry, dẫm lên vai cô nàng, để có được vị trí ở tổ chức.
Đồ đê tiện không biết xấu hổ.
Sắc mặt Ferry ngưng trọng, chẳng sợ so bì thực lực, nhưng gã vẫn không dám thả lỏng.
Cho dù hôm nay không giết chết được người con gái này, cũng phải giết sạch đám người thợ săn có mặt tại đây, để cho tổ chức không còn ai chống đỡ, không còn ai khởi dựng lại.
Để tổ chức VH trở thành lịch sử.
Ma cà rồng mà Ferry mang tới để giết thợ săn, trên tay chúng mọc ra móng vuốt thật dài, cứng như sắt.
Thợ săn cầm kiếm bạc, cũng không cam lòng yếu thế xông lên liều mạng.
Kiếm bạc chỉ cần chém trúng ma cà rồng, sẽ tạo thành thương tổn cho ma cà rồng, làm cơ thể ma cà rồng cháy xèo xèo, phun ra khói trắng.
Còn khiến ma cà rồng đau đớn vô cùng.
Ninh Thư nhoẻn miệng cười, quả nhiên có thêm sức mạnh của cô vào không phải đơn giản như một cộng một bình thường đâu.
Mà là không biết bao nhiêu lần lũy thừa lên.
Ferry gắt gao cau mày, nhìn đám ma cà rồng tinh anh gã mang đến bị nhân loại bình thường gây ra thương tổn.
Chẳng lẽ lần này vẫn như lần trước?
Ferry nhếch khóe miệng, giơ tay, trên ngón tay gã là nhẫn ruby.
Nhẫn ruby bắn ra ánh sáng vào người một thợ săn, thợ sắn trúng ánh sáng lập tức biến mất, ngay cả kiếm bạc cũng không còn.
Đến lượt Ninh Thư nhăn mày, Ninh Thư bóp pháp quyết, tạo ra một phù chú thật lớn.
Ferry nhìn thấy phù chú, lập tức dùng nhẫn ruby chiếu ánh sáng vào.
Vì phù chú tập hợp năng lượng lớn, nên trong chốc lát cũng không biến mất ngay, nhưng năng lượng ngày càng bị cạn kiệt, cuối cùng lại biến mất.
Sợ Ninh Thư lại dùng pháp thuật phương Đông, Ferry không dám dùng nhẫn ruby nhắm vào thợ săn khác.
Ninh Thư và Ferry duy trì hòa bình quỷ dị, nhìn ma cà rồng và thợ săn chiến đấu.
Ninh Thư nhìn nhẫn trên tay Ferry, nhẫn này không phải đồ của ma cà rồng đời thứ ba kia sao?
Sao giờ lại rơi vào tay của Ferry rồi.
Chẳng lẽ ma cà rồng đời thứ ba cho gã mượn dùng.
Đồ tốt như vậy, cho mượn sẽ trả lại sao?
Ninh Thư vuốt cằm, chẳng có nhẽ Ferry thực sự là con hoang của tên ma cà rồng đời thứ ba kia?
Ninh Thư đảo tròng mắt, ánh mắt đảo qua trên người Ferry và Mina, trong lòng lóe lên một ý nghĩ.
Đó là Ferry đã giết chết ma cà rồng đời thứ ba kia.
Chứ không sao Ferry có thể khôi phục tốt tới vậy.
Máu của ma cà rồng đời thứ ba chứa năng lượng cực lớn.
Có thể hình dung như máu của thần.
Lúc trước Ferry suýt chết tới lòi cả mắt ra ngoài, vẫn là nhờ ma cà rồng đời thứ ba kia dùng máu giữ mệnh giúp gã.
Ninh Thư hoài nghi Ferry hút cạn máu ma cà rồng đời thứ ba, mới có thể hồi phục trong thời gian ngắn như vậy.
Hơn nữa khí thế trên người còn mạnh hơn xưa.
Trừ bỏ giải thích này ra, Ninh Thư không còn tìm ra được lý giải nào khác.
Ninh Thư cảm thấy cô có khả năng đoán trúng chân tướng câu chuyện rồi.
Kỳ thật Ferry và Mina là cùng một loại người, rặt một lũ ích kỷ.
Bên ngoài, bọn chúng có tình yêu cảm động thế gian lắm.
Nhưng trừ bỏ bản thân chúng và đối phương ra, sẽ chẳng còn có gì lọt vào mắt đám người này.
Đã vậy lại còn chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình sai nữa cơ.
/1471
|