Mặt Ferry nhợt nhạt, như ma cà rồng.
Nhưng nếu thật sự là ma cà rồng, thì tại sao lại không giết thợ săn Mina.
Ninh Thư túm chặt tay Mina, định kéo cô nàng sang một bên nói chuyện.
Mina và Ferry đúng là hai kẻ phiền phức.
Ninh Thư tính toán trong lòng, linh khí trong đan điền của cô lúc này cũng coi như là đầy đủ, có thể vẽ bùa giữa không trung kiên trì được một trận.
Ninh Thư vừa mới túm lấy tay của Mina, lại bị Ferry bắt được.
Tay của Ferry rất lạnh, như tay của xác chết.
Hơn nữa lực tay rất lớn, như thể muốn bóp nát cổ tay cô vậy.
Mina bị Ninh Thư túm tay, còn Ninh Thư bị Ferry giữ chặt.
Ninh Thư quay đầu nhìn Ferry, mắt gã chợt lóe ánh đỏ rồi nhanh chóng biến mất.
Tất cả chỉ trong nháy mắt, không ai phát hiện ra.
“Làm gì vậy?” Ninh Thư mặt không cảm xúc hỏi.
“Cô buông Mina ra.” Ferry từ trên cao nhìn xuống nói.
Tay Ninh Thư bị Ferry siết chặt đau muốn chết, nhưng mặt vẫn không đổi sắc, “Tôi muốn nói vài lời với cộng sự của mình thì làm sao, anh có tư cách gì nhúng tay vào việc giữa tôi và Mina, đừng quên thân phận của mình.”
“Anh đi theo bên cạnh Mina là có mục đích gì?” Ninh Thư lạnh mặt chất vấn Ferry.
Giờ lại trở thành bộ dáng hộ hoa sứ giả, thật khiến người khác cạn lời.
Mối quan hệ giữa người với người với nhau, sao lại có thể kỳ quái tới vậy.
Mina thấy sắc mặt Ninh Thư không vui, sợ Ninh Thư nói ra chuyện Ferry là ma cà rồng.
Mà tổ chức thì lại không cho phép thợ săn giao tiếp với ma cà rồng.
“Anh buông Jasmine ra đi, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy.” Mina nhìn Ferry nói.
Ferry giận lẫy, “Cô đang ra lệnh cho tôi đấy à?”
Song cũng nghe lời buông tay Ninh Thư ra.
Ninh Thư nhìn cổ tay mình, đã tái xanh lại.
Cái duma.
Ninh Thư kéo Mina sang một bên hỏi: “Cô có biết mục tiêu của chúng tôi lần này là cái gì không, là ma cà rồng đã hại chết rất nhiều cô gái rồi.”
“Rồi giờ cô lại nghênh ngang mang theo một tên ma cà rồng tới nữa, cô muốn hại chết chúng tôi sao?”
Ninh Thư phiền não, “Cô còn nhớ lập trường của mình là gì không?”
Chắc chắn là muốn ở cùng ma cà rồng thần bí cao quý, và không cần làm nhiệm vụ gì.
Mina há miệng thở dốc, ấm ức nói: “Jasmine, cô thay đổi rồi, tôi chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ với cô, cô bỏ rơi tôi, làm tôi không biết nên theo ai nữa.”
“Lúc tôi tỉnh lại đi tìm cô, ra khỏi trang viên, là Ferry đưa tôi tới đây, tôi có nói gì anh ta cũng không đi.”
Ninh Thư xoa xoa mày, “Cho nên là hắn bám theo cô, xong cô không đuổi được hắn đi, rồi giờ cô ấm ức cái gì, cô ấm ức với tôi làm cái gì?”
Ninh Thư cũng phải khép đít lạy.
“Nếu Ferry đi theo cô, vậy thì cô đừng đi theo chúng tôi nữa, Ferry rất lợi hại, cả bốn thợ săn chúng ta cũng không phải là đối thủ của hắn.”
“Giờ bọn tôi lại đi giết đồng tộc của hắn, cô chắc hắn sẽ không ra tay với bọn tôi chứ?” Nếu không phải Ferry nhìn chằm chằm về phía hai người, Ninh Thư còn định đập vỡ đầu Mina ra.
Mina nói: “Tôi cũng đã nói với Ferry là, bọn mình đi giết ma cà rồng rồi, nhưng anh ta vẫn muốn đi cùng, nói là ma cà rồng cũng có quy tắc, không thể tùy tiện giết người được.”
“Nếu ma cà rồng nào làm trái với quy tắc, Ferry sẽ đích thân trừng phạt.”
“Nói không chừng, lần này chúng ta có thể dựa vào Ferry để hoàn thành nhiệm vụ.”
Ninh Thư:......
Điều lệ khế ước, địa vị ngang nhau mới có thể nói chuyện, mấy thợ săn quèn này ngang cơ với gã sao.
Ferry có thể ra tay sát hại đồng tộc?
Mina ngây thơ và tốt bụng thật đấy nhỉ.
“Nhiệm vụ lần này cô đừng theo.” Ninh Thư nhẹ giọng nói, “Với cả, Dulo và Casey chỉ mời tôi, mà không mời cô, vậy nên cô đừng cầu xin đi theo chúng tôi nữa.”
Mina mở to hai mắt nhìn Ninh Thư, “Jasmine, cô phải nói khó nghe tới vậy sao?”
“Khó nghe sao?” Ninh Thư nói, “Tôi còn có thể nói chuyện càng khó nghe hơn đấy.”
“Biết quy định của tổ chức rồi chứ, quan hệ giữa cô và Ferry cực kỳ nguy hiểm, sẽ khiến tôi bị liên lụy, cô muốn chết thì chết một mình đi, sao còn định kéo thêm cả tôi vào nữa, tôi nợ cô cái gì?”
Mina hít một hơi thật sâu, nuốt nước mắt vào trong, xách vali rời đi.
Mina đến bên người Ferry, “Chúng ta về thôi, bọn họ không chào đón chúng ta.”
Ferry cong cong khóe miệng, “Vốn dĩ tôi cũng không tán thành việc cô đi giết ma cà rồng mà.”
Ferry ôm eo Mina, bắt lấy dây thừng, cánh quạt trực thăng chuyển động nhanh, thoáng chốc đã đi xa.
Casey sững sờ, hỏi Ninh Thư: “Cô với Mina chơi trò gì vậy?”
Mina nói ra chân tướng, càng nhiều người biết, tội danh Mina càng vững chắc.
Sắc mặt của Casey và Dulo đều biến đổi, “Làm phản là tội lớn.”
Trán Dulo tứa ra mồ hôi lạnh, “Hoàng tử à, may mà không động thủ.”
“Nếu là hoàng tử, sao lại đối tốt với Mina vậy?” Casey nói.
Thân là đàn ông, Casey tự nhiên hiểu được ánh mắt của ma cà rồng nhìn Mina.
Đó là ánh mắt đàn ông nhìn phụ nữ, đầy quan tâm và hứng thú.
Bằng không chẳng có tên nào sẽ vì phụ nữ, đi theo làm tùy tùng.
Ninh Thư nói: “Dulo, Casey, trở về hai người cũng viết báo cáo đi, tường thuật lại sự việc của Mina và Ferry.”
“Ferry thân là hoàng tử, ở trong giới ma cà rồng có quyền lực rất lớn, nếu hắn lợi dụng Mina, điều động ma cà rồng tinh nhuệ tấn công tổ chức, chắc chắn tổ chức sẽ không trở tay kịp.”
Casey và Dulo nhìn nhau, sôi nổi gật đầu, “Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, chúng tôi sẽ viết.”
Mina vừa đi, ba người Ninh Thư lập tức lên xe tới thị trấn ma cà rồng làm loạn.
Bởi vì đã chết không ít người, nên người trong thị trấn còn lại rất ít, cho dù là ban ngày, về cơ bản cũng không có người nào, cửa hàng cũng đóng cửa.
Chẳng khác gì thị trấn bị bỏ hoang.
Dulo tới Sở cảnh sát, tìm hiểu tình huống cụ thể.
Casey giúp Ninh Thư mặc váy.
Ninh Thư cạn lời, “Sao cứ phải nhất định phải mặc váy?”
“Tin tôi đi, con gái mặc váy sẽ hấp dẫn người nhìn hơn là mặc quần.”
“Mặc váy thì chỉ trong nháy mắt là có thể xác định được cô là đực hay cái.” (are u sure?)
“Nếu cô là con mồi, nhất định phải để cho chúng thấy rõ.”
Ninh Thư: …….
Ninh Thư nhận mệnh mặc váy vào, Casey cầm tóc giả màu vàng đặt lên trên đầu Ninh Thư.
Casey vuốt cằm, đánh giá Ninh Thư một lượt, “Quả nhiên so với vừa nãy, giống với con gái hơn rồi.”
Ninh Thư nói: “Đừng thèm khát nhan sắc của tôi.”
“Tôi chưa bao giờ ăn cỏ gần hang, phiền lắm.”
“Hơn nữa, tôi có dự cảm, nếu tôi thật sự làm gì, sẽ bị cô đánh gãy.”
Ninh Thư đi giày cao gót vào, gật đầu, “Dự cảm chuẩn đấy, tôi thực sự sẽ đập gãy chân thứ ba của anh.”
Màn đêm buông xuống, Ninh Thư õng ẹo tạo dáng đi lại trên phố, chờ ma cà rồng cắn câu.
Đi giày cao gót đau chân dã man, Ninh Thư lắc lư một lúc lâu, cũng không thấy ma cà rồng xuất hiện.
Chẳng lẽ biết cô là mồi.
Nhưng nếu thật sự là ma cà rồng, thì tại sao lại không giết thợ săn Mina.
Ninh Thư túm chặt tay Mina, định kéo cô nàng sang một bên nói chuyện.
Mina và Ferry đúng là hai kẻ phiền phức.
Ninh Thư tính toán trong lòng, linh khí trong đan điền của cô lúc này cũng coi như là đầy đủ, có thể vẽ bùa giữa không trung kiên trì được một trận.
Ninh Thư vừa mới túm lấy tay của Mina, lại bị Ferry bắt được.
Tay của Ferry rất lạnh, như tay của xác chết.
Hơn nữa lực tay rất lớn, như thể muốn bóp nát cổ tay cô vậy.
Mina bị Ninh Thư túm tay, còn Ninh Thư bị Ferry giữ chặt.
Ninh Thư quay đầu nhìn Ferry, mắt gã chợt lóe ánh đỏ rồi nhanh chóng biến mất.
Tất cả chỉ trong nháy mắt, không ai phát hiện ra.
“Làm gì vậy?” Ninh Thư mặt không cảm xúc hỏi.
“Cô buông Mina ra.” Ferry từ trên cao nhìn xuống nói.
Tay Ninh Thư bị Ferry siết chặt đau muốn chết, nhưng mặt vẫn không đổi sắc, “Tôi muốn nói vài lời với cộng sự của mình thì làm sao, anh có tư cách gì nhúng tay vào việc giữa tôi và Mina, đừng quên thân phận của mình.”
“Anh đi theo bên cạnh Mina là có mục đích gì?” Ninh Thư lạnh mặt chất vấn Ferry.
Giờ lại trở thành bộ dáng hộ hoa sứ giả, thật khiến người khác cạn lời.
Mối quan hệ giữa người với người với nhau, sao lại có thể kỳ quái tới vậy.
Mina thấy sắc mặt Ninh Thư không vui, sợ Ninh Thư nói ra chuyện Ferry là ma cà rồng.
Mà tổ chức thì lại không cho phép thợ săn giao tiếp với ma cà rồng.
“Anh buông Jasmine ra đi, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy.” Mina nhìn Ferry nói.
Ferry giận lẫy, “Cô đang ra lệnh cho tôi đấy à?”
Song cũng nghe lời buông tay Ninh Thư ra.
Ninh Thư nhìn cổ tay mình, đã tái xanh lại.
Cái duma.
Ninh Thư kéo Mina sang một bên hỏi: “Cô có biết mục tiêu của chúng tôi lần này là cái gì không, là ma cà rồng đã hại chết rất nhiều cô gái rồi.”
“Rồi giờ cô lại nghênh ngang mang theo một tên ma cà rồng tới nữa, cô muốn hại chết chúng tôi sao?”
Ninh Thư phiền não, “Cô còn nhớ lập trường của mình là gì không?”
Chắc chắn là muốn ở cùng ma cà rồng thần bí cao quý, và không cần làm nhiệm vụ gì.
Mina há miệng thở dốc, ấm ức nói: “Jasmine, cô thay đổi rồi, tôi chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ với cô, cô bỏ rơi tôi, làm tôi không biết nên theo ai nữa.”
“Lúc tôi tỉnh lại đi tìm cô, ra khỏi trang viên, là Ferry đưa tôi tới đây, tôi có nói gì anh ta cũng không đi.”
Ninh Thư xoa xoa mày, “Cho nên là hắn bám theo cô, xong cô không đuổi được hắn đi, rồi giờ cô ấm ức cái gì, cô ấm ức với tôi làm cái gì?”
Ninh Thư cũng phải khép đít lạy.
“Nếu Ferry đi theo cô, vậy thì cô đừng đi theo chúng tôi nữa, Ferry rất lợi hại, cả bốn thợ săn chúng ta cũng không phải là đối thủ của hắn.”
“Giờ bọn tôi lại đi giết đồng tộc của hắn, cô chắc hắn sẽ không ra tay với bọn tôi chứ?” Nếu không phải Ferry nhìn chằm chằm về phía hai người, Ninh Thư còn định đập vỡ đầu Mina ra.
Mina nói: “Tôi cũng đã nói với Ferry là, bọn mình đi giết ma cà rồng rồi, nhưng anh ta vẫn muốn đi cùng, nói là ma cà rồng cũng có quy tắc, không thể tùy tiện giết người được.”
“Nếu ma cà rồng nào làm trái với quy tắc, Ferry sẽ đích thân trừng phạt.”
“Nói không chừng, lần này chúng ta có thể dựa vào Ferry để hoàn thành nhiệm vụ.”
Ninh Thư:......
Điều lệ khế ước, địa vị ngang nhau mới có thể nói chuyện, mấy thợ săn quèn này ngang cơ với gã sao.
Ferry có thể ra tay sát hại đồng tộc?
Mina ngây thơ và tốt bụng thật đấy nhỉ.
“Nhiệm vụ lần này cô đừng theo.” Ninh Thư nhẹ giọng nói, “Với cả, Dulo và Casey chỉ mời tôi, mà không mời cô, vậy nên cô đừng cầu xin đi theo chúng tôi nữa.”
Mina mở to hai mắt nhìn Ninh Thư, “Jasmine, cô phải nói khó nghe tới vậy sao?”
“Khó nghe sao?” Ninh Thư nói, “Tôi còn có thể nói chuyện càng khó nghe hơn đấy.”
“Biết quy định của tổ chức rồi chứ, quan hệ giữa cô và Ferry cực kỳ nguy hiểm, sẽ khiến tôi bị liên lụy, cô muốn chết thì chết một mình đi, sao còn định kéo thêm cả tôi vào nữa, tôi nợ cô cái gì?”
Mina hít một hơi thật sâu, nuốt nước mắt vào trong, xách vali rời đi.
Mina đến bên người Ferry, “Chúng ta về thôi, bọn họ không chào đón chúng ta.”
Ferry cong cong khóe miệng, “Vốn dĩ tôi cũng không tán thành việc cô đi giết ma cà rồng mà.”
Ferry ôm eo Mina, bắt lấy dây thừng, cánh quạt trực thăng chuyển động nhanh, thoáng chốc đã đi xa.
Casey sững sờ, hỏi Ninh Thư: “Cô với Mina chơi trò gì vậy?”
Mina nói ra chân tướng, càng nhiều người biết, tội danh Mina càng vững chắc.
Sắc mặt của Casey và Dulo đều biến đổi, “Làm phản là tội lớn.”
Trán Dulo tứa ra mồ hôi lạnh, “Hoàng tử à, may mà không động thủ.”
“Nếu là hoàng tử, sao lại đối tốt với Mina vậy?” Casey nói.
Thân là đàn ông, Casey tự nhiên hiểu được ánh mắt của ma cà rồng nhìn Mina.
Đó là ánh mắt đàn ông nhìn phụ nữ, đầy quan tâm và hứng thú.
Bằng không chẳng có tên nào sẽ vì phụ nữ, đi theo làm tùy tùng.
Ninh Thư nói: “Dulo, Casey, trở về hai người cũng viết báo cáo đi, tường thuật lại sự việc của Mina và Ferry.”
“Ferry thân là hoàng tử, ở trong giới ma cà rồng có quyền lực rất lớn, nếu hắn lợi dụng Mina, điều động ma cà rồng tinh nhuệ tấn công tổ chức, chắc chắn tổ chức sẽ không trở tay kịp.”
Casey và Dulo nhìn nhau, sôi nổi gật đầu, “Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, chúng tôi sẽ viết.”
Mina vừa đi, ba người Ninh Thư lập tức lên xe tới thị trấn ma cà rồng làm loạn.
Bởi vì đã chết không ít người, nên người trong thị trấn còn lại rất ít, cho dù là ban ngày, về cơ bản cũng không có người nào, cửa hàng cũng đóng cửa.
Chẳng khác gì thị trấn bị bỏ hoang.
Dulo tới Sở cảnh sát, tìm hiểu tình huống cụ thể.
Casey giúp Ninh Thư mặc váy.
Ninh Thư cạn lời, “Sao cứ phải nhất định phải mặc váy?”
“Tin tôi đi, con gái mặc váy sẽ hấp dẫn người nhìn hơn là mặc quần.”
“Mặc váy thì chỉ trong nháy mắt là có thể xác định được cô là đực hay cái.” (are u sure?)
“Nếu cô là con mồi, nhất định phải để cho chúng thấy rõ.”
Ninh Thư: …….
Ninh Thư nhận mệnh mặc váy vào, Casey cầm tóc giả màu vàng đặt lên trên đầu Ninh Thư.
Casey vuốt cằm, đánh giá Ninh Thư một lượt, “Quả nhiên so với vừa nãy, giống với con gái hơn rồi.”
Ninh Thư nói: “Đừng thèm khát nhan sắc của tôi.”
“Tôi chưa bao giờ ăn cỏ gần hang, phiền lắm.”
“Hơn nữa, tôi có dự cảm, nếu tôi thật sự làm gì, sẽ bị cô đánh gãy.”
Ninh Thư đi giày cao gót vào, gật đầu, “Dự cảm chuẩn đấy, tôi thực sự sẽ đập gãy chân thứ ba của anh.”
Màn đêm buông xuống, Ninh Thư õng ẹo tạo dáng đi lại trên phố, chờ ma cà rồng cắn câu.
Đi giày cao gót đau chân dã man, Ninh Thư lắc lư một lúc lâu, cũng không thấy ma cà rồng xuất hiện.
Chẳng lẽ biết cô là mồi.
/1471
|