Bao dung với bản thân, chưa bao giờ thiết quân luật với chính mình, nhưng lại khắt khe đòi hỏi người khác phải thế này, phải thế kia theo ý mình.
Với bản thân thì dễ dãi tới cực độ, còn với người khác thì chi li, khắt khe tới từng milimet.
Với cha mẹ vất vả một nắng hai sương dầm mưa dãi nắng nuôi mình ăn học thì không có lấy một lời cảm ơn, nhưng mà nhìn thấy mèo hoang, chó dại chỉ chớp mắt cũng có thể rơi lệ được.
Có gan lên mạng giám sát dạy dỗ đạo đức người trong thiên hạ, nhưng ra đường thấy quân trộm cắp thì tới rắm cũng không dám thả một cái.
Mỗi ngày dùng lời nói dung tục mắng người thì bảo tự do ngôn luận, nhưng mà hễ người khác vạc lại cho một câu, thì lại nói người ta bắt nạt mình, ấm ức cứ như vừa bị hấp diêm vậy.
Ninh Thư chỉ muốn nói, chòi má.
Ninh Thư mặc kệ Mina đang thề thốt bên cạnh.
Nghe Mina nói còn chẳng bằng tự mình đánh rắm, đánh rắm còn ngửi thấy mùi.
Mina thấy Ninh Thư không để ý tới mình, thì xách vali ra khỏi cửa.
Trong vali, chỉ có một vài đồ vật chuyên dụng của thợ săn, nhìn kiểu hấp tấp này, lại bảo không phải đi tìm Ferry đi.
Ha ha ha, thỏ rơi miệng hổ.
Không biết tự lượng sức mình, vậy mà cũng đòi đi giết ma cà rồng.
Mina có não không? Chắc là có đấy.
Nhưng não phải có nếp nhăn thì mới dùng được.
Kệ đi, kẻ ngốc lúc này cũng gặp may mắn.
Ninh Thư đột nhiên cảm thấy không quen, thế giới trước gặp được người bình tĩnh biết giữ mình, sang thế giới này đột nhiên lại vớ phải Mina.
Đầu óc ngờ nghệch, ngu dốt, chênh lệch như vậy thật sự rất khó thích nghi.
Mina nóng đầu đi tìm Ferry, Ninh Thư cũng lười quản, dù sao thì Mina cũng không chết được.
Còn việc Mina có biết Ferry ở đâu hay không cũng không quan trọng, vì dù sao chúng nó cũng tự vồ lấy nhau thôi.
Mina vừa đi, Ninh Thư ngồi xếp bằng trên giường, ngón tay tung bay, bố trí Tụ linh trận, linh khí ở thế giới này quá loãng, có Tụ Linh trận mới có thể tụ tập linh khí chung quanh được.
Vậy thì tốc độ tu luyện mới nhanh hơn một chút.
Ninh Thư nỗ lực tu luyện, lúc mở mắt, đã là sáng ngày hôm sau.
Tụ Linh trận cũng đã hỏng.
Ninh Thư dừng việc tu luyện lại, lấy điện thoại nhắn cho Mina một tin, nói cô phải quay lại tổ chức.
Nhiệm vụ lần này đã hoàn thành, không thể có thêm một con thiêu thân nào nữa vì Mina.
Ninh Thư không chờ Mina quay lại, nhảy từ trên giường xuống cầm vali đi luôn.
Sau đó ra ngoài mua hamburger, lên xe.
Mặc kệ Mina, để cô nàng cũng được tung tăng nhảy nhót theo ý mình.
Thật ra Mina có một loại bệnh, gọi là chứng bất tử.
Bởi cho dù có làm gì, hay trêu chòng vào đâu cô nàng vẫn không chết được.
Mặc dù Ferry trêu chòng cô nàng thật đấy, nhưng chỉ cần cô nàng gặp việc gì thật sự nguy hiểm, khẳng định Ferry sẽ tới cứu.
Tổ chức VH trú ngụ tại một trang viên phía tây.
Trang viên này trồng một khu lớn rau dưa và cây ăn quả.
Chẳng khác gì nông trường.
Ninh Thư trở lại tổ chức, viết báo cáo chi tiết lại nhiệm vụ lần này.
Nhấn mạnh Mina có khả năng dính líu tới ma cà rồng, hy vọng tổ chức chú ý tới.
Còn nói tên ma cà rồng kia có thực lực rất mạnh, không sợ nước thánh, lại có áo choàng, song, chỉ có huyết thống cao cấp mới có áo choàng.
Áo choàng này có chỗ giống như pháp khí, có thể bảo vệ được ma cà rồng.
Ninh Thư giao báo cáo lên, dù sao thì mật báo cũng đã thành công.
Tại lúc hai người kia còn chưa thực sự có tiến triển, cô đã đi cáo trạng.
Tổ chức VH kiêng kị nhất việc thợ săn dính dáng tới ma cà rồng.
Chẳng may bị ma cà rồng dụ dỗ, lại chĩa mũi giáo quay lại cắn ngược tổ chức.
Suy cho cùng ma cà rồng có được quá nhiều thứ, giàu có, quyền lực, tuổi trẻ vĩnh hằng.
Tùy tiện lấy ra một thứ, cũng đủ làm lòng người nguội lạnh.
Trong cốt truyện, Mina bị tổ chức kết án tử hình.
Bởi vì tình trạng của Mina lúc đấy khá nghiêm trọng, cô nàng đã nảy sinh tình cảm với ma cà rồng rồi.
Thật sự tình yêu là thứ tốt đẹp, nhưng thân phận của bọn họ lại thật đáng hổ thẹn, một là ma cà rồng, một là thợ săn ma cà rồng.
Vừa dính dáng tới ma cà rồng, lại vừa dính dáng tới tổ chức đối nghịch.
Tổ chức của loài người cứ như vậy mà biến mất.
Không còn ai có thể chế ngự được bọn ma cà rồng.
Thợ săn là công việc, làm tốt thì được nhận tiền lương cộng thêm tiền thưởng, không phải vì công lý như lời của Ferry.
Phải công nhận là thực dụng, nhưng ai mà chẳng phải sống, chẳng phải ăn uống giải tỏa, không có tiền thì lấy gì mà đòi hỏi.
Thêm nữa, chẳng phải ma cà rồng cũng hút máu người đấy sao, hút máu để có năng lượng sống.
Thế nên đừng có nói ai tốt ai xấu, cũng đừng ở đấy chê mèo dài đuôi, như nhau cả thôi.
Ninh Thư đi trả nhiệm vụ, tiền trong thẻ tăng lên không ít.
Ninh Thư trở lại phòng của mình, trong phòng có hai chiếc giường, đây là phòng của cô và Mina.
Ninh Thư ngồi trên giường, mang đồ trong vali sửa soạn lại một phen.
Vệ sinh súng và nỏ cẩn thận.
Ninh Thư dứt khoát ngâm mũi tên, cung nỏ vào trong nước thánh, nâng cao lực sát thương đối với ma cà rồng bình thường.
Không phải tên ma cà rồng nào cũng có năng lực dịch chuyển tức thời như Ferry.
Ninh Thư lau súng, nạp đạn đầy ổ, đảm bảo tới lúc dùng, sẽ không xuất hiện tình huống có súng mà hết đạn.
Kiểm tra hết một lượt công cụ trong vali xong xuôi rồi đặt dưới gầm giường.
Sau đó ngồi xếp bằng trên giường bắt đầu tu luyện.
Trang viên này nằm ở chỗ hẻo lánh, linh khí sung túc hơn ở chỗ thành phố, đông người.
Bố trí lại Tụ Linh trận, quả thực làm ít hưởng nhiều, hí hí.
Ninh Thư hấp thụ linh khí xung quanh, đan điền bị đào rỗng lúc trước chậm rãi khôi phục trở lại, hơn nữa linh khí còn dồi dào hơn lúc trước.
Ninh Thư phấn khởi, càng mạnh càng tốt, như vậy thì lúc đối đầu với Ferry cũng nắm chắc được vài phần chiến thắng.
Kỳ thật trong lòng Ninh Thư vẫn luôn có nghi hoặc, nếu tổ chức là một tồn tại khó nhằn của ma cà rồng, thì nhân loại chắc chắn sẽ nắm chắc cơ hội đàm phán với ma cà rồng.
Hai bên ký kết khế ước, vậy thì theo như giả thuyết, tổ chức VH sẽ rất hùng mạnh, thế sao lại bị Ferry tiêu diệt được nhỉ.
Cho dù ma cà rồng gã mang theo rất rất mạnh đi chăng nữa, nhưng nếu tổ chức thật sự yếu ớt, thì chắc chắn cũng đã bị tiêu diệt từ lâu rồi, chứ sao chúng lại để cho tổ chức tồn tại tới tận bây giờ.
Chẳng có nhẽ nội bộ tổ chức xảy ra vấn đề, để ma cà rồng lợi dụng sơ hở để tiến vào.
Trong cốt truyện chỉ miêu tả Ferry như thiên thần giáng thế, cứu giúp Mina, rồi tiêu diệt tổ chức.
Rồi lại cứ thế mà cùng nhau biến mất hút khỏi thế gian, quả nhiên rất tiêu sái.
Giống như là vì Mina mà tới.
Nguyên chủ Jasmine không giữ chức vụ cao trong tổ chức, nên cũng không biết được gì nhiều, chỉ cho là Ferry vì cứu Mina mà thôi.
Tiêu diệt tổ chức, sát hại cô ấy.
Ninh Thư nghĩ mãi không ra, nhưng vì kế hoạch sau này, chỉ còn cách tu luyện nhanh hơn.
Đói bụng, phải ra khỏi phòng đi ăn.
Trang viên này là dạng tự cung tự cấp, trồng đủ các loại rau củ, trái cây, có cả đầu bếp.
Ninh Thư uống sữa bò, ăn hamburger, loại đồ ăn nước ngoài này, Ninh Thư ăn không có tiêu.
Cảm thấy không có cơm không no được.
Ăn tí bột mì như vậy, cũng không được tính là ăn cơm.
Người ngồi đối diện Ninh Thư, vừa ngẩng đầu là đồng nghiệp nam Dulo.
Dulo mặc áo khoác da quần jean, theo phong cách cao bồi miền Tây.
“Sao chỉ có một mình vậy, Mina đâu rồi?” Dulo chấm sandwich vào nước sốt cà chua, uống rượu kiều mạch.
Ninh Thư nói cho có lệ: “Cô ấy có việc phải làm, qua một khoảng thời gian nữa sẽ quay trở về.”
Dulo gật đầu, “Tôi nhớ không nhầm thì cô nhóm máu O nhỉ?”
Ninh Thư gật gù, “Là nhóm máu O.”
“Nếu cộng sự của cô không ở đây, cô lại nhóm máu O, thì theo tôi nhận nhiệm vụ, có ma cà rồng tác quái ở thị trấn Mulos, chúng đã giết rất nhiều cô gái rồi.” Dulo nói.
Ninh Thư nghe Dulo nói xong, nuốt nốt miếng hamburger vào trong miệng hỏi: “Cộng sự của anh đâu?”
Với bản thân thì dễ dãi tới cực độ, còn với người khác thì chi li, khắt khe tới từng milimet.
Với cha mẹ vất vả một nắng hai sương dầm mưa dãi nắng nuôi mình ăn học thì không có lấy một lời cảm ơn, nhưng mà nhìn thấy mèo hoang, chó dại chỉ chớp mắt cũng có thể rơi lệ được.
Có gan lên mạng giám sát dạy dỗ đạo đức người trong thiên hạ, nhưng ra đường thấy quân trộm cắp thì tới rắm cũng không dám thả một cái.
Mỗi ngày dùng lời nói dung tục mắng người thì bảo tự do ngôn luận, nhưng mà hễ người khác vạc lại cho một câu, thì lại nói người ta bắt nạt mình, ấm ức cứ như vừa bị hấp diêm vậy.
Ninh Thư chỉ muốn nói, chòi má.
Ninh Thư mặc kệ Mina đang thề thốt bên cạnh.
Nghe Mina nói còn chẳng bằng tự mình đánh rắm, đánh rắm còn ngửi thấy mùi.
Mina thấy Ninh Thư không để ý tới mình, thì xách vali ra khỏi cửa.
Trong vali, chỉ có một vài đồ vật chuyên dụng của thợ săn, nhìn kiểu hấp tấp này, lại bảo không phải đi tìm Ferry đi.
Ha ha ha, thỏ rơi miệng hổ.
Không biết tự lượng sức mình, vậy mà cũng đòi đi giết ma cà rồng.
Mina có não không? Chắc là có đấy.
Nhưng não phải có nếp nhăn thì mới dùng được.
Kệ đi, kẻ ngốc lúc này cũng gặp may mắn.
Ninh Thư đột nhiên cảm thấy không quen, thế giới trước gặp được người bình tĩnh biết giữ mình, sang thế giới này đột nhiên lại vớ phải Mina.
Đầu óc ngờ nghệch, ngu dốt, chênh lệch như vậy thật sự rất khó thích nghi.
Mina nóng đầu đi tìm Ferry, Ninh Thư cũng lười quản, dù sao thì Mina cũng không chết được.
Còn việc Mina có biết Ferry ở đâu hay không cũng không quan trọng, vì dù sao chúng nó cũng tự vồ lấy nhau thôi.
Mina vừa đi, Ninh Thư ngồi xếp bằng trên giường, ngón tay tung bay, bố trí Tụ linh trận, linh khí ở thế giới này quá loãng, có Tụ Linh trận mới có thể tụ tập linh khí chung quanh được.
Vậy thì tốc độ tu luyện mới nhanh hơn một chút.
Ninh Thư nỗ lực tu luyện, lúc mở mắt, đã là sáng ngày hôm sau.
Tụ Linh trận cũng đã hỏng.
Ninh Thư dừng việc tu luyện lại, lấy điện thoại nhắn cho Mina một tin, nói cô phải quay lại tổ chức.
Nhiệm vụ lần này đã hoàn thành, không thể có thêm một con thiêu thân nào nữa vì Mina.
Ninh Thư không chờ Mina quay lại, nhảy từ trên giường xuống cầm vali đi luôn.
Sau đó ra ngoài mua hamburger, lên xe.
Mặc kệ Mina, để cô nàng cũng được tung tăng nhảy nhót theo ý mình.
Thật ra Mina có một loại bệnh, gọi là chứng bất tử.
Bởi cho dù có làm gì, hay trêu chòng vào đâu cô nàng vẫn không chết được.
Mặc dù Ferry trêu chòng cô nàng thật đấy, nhưng chỉ cần cô nàng gặp việc gì thật sự nguy hiểm, khẳng định Ferry sẽ tới cứu.
Tổ chức VH trú ngụ tại một trang viên phía tây.
Trang viên này trồng một khu lớn rau dưa và cây ăn quả.
Chẳng khác gì nông trường.
Ninh Thư trở lại tổ chức, viết báo cáo chi tiết lại nhiệm vụ lần này.
Nhấn mạnh Mina có khả năng dính líu tới ma cà rồng, hy vọng tổ chức chú ý tới.
Còn nói tên ma cà rồng kia có thực lực rất mạnh, không sợ nước thánh, lại có áo choàng, song, chỉ có huyết thống cao cấp mới có áo choàng.
Áo choàng này có chỗ giống như pháp khí, có thể bảo vệ được ma cà rồng.
Ninh Thư giao báo cáo lên, dù sao thì mật báo cũng đã thành công.
Tại lúc hai người kia còn chưa thực sự có tiến triển, cô đã đi cáo trạng.
Tổ chức VH kiêng kị nhất việc thợ săn dính dáng tới ma cà rồng.
Chẳng may bị ma cà rồng dụ dỗ, lại chĩa mũi giáo quay lại cắn ngược tổ chức.
Suy cho cùng ma cà rồng có được quá nhiều thứ, giàu có, quyền lực, tuổi trẻ vĩnh hằng.
Tùy tiện lấy ra một thứ, cũng đủ làm lòng người nguội lạnh.
Trong cốt truyện, Mina bị tổ chức kết án tử hình.
Bởi vì tình trạng của Mina lúc đấy khá nghiêm trọng, cô nàng đã nảy sinh tình cảm với ma cà rồng rồi.
Thật sự tình yêu là thứ tốt đẹp, nhưng thân phận của bọn họ lại thật đáng hổ thẹn, một là ma cà rồng, một là thợ săn ma cà rồng.
Vừa dính dáng tới ma cà rồng, lại vừa dính dáng tới tổ chức đối nghịch.
Tổ chức của loài người cứ như vậy mà biến mất.
Không còn ai có thể chế ngự được bọn ma cà rồng.
Thợ săn là công việc, làm tốt thì được nhận tiền lương cộng thêm tiền thưởng, không phải vì công lý như lời của Ferry.
Phải công nhận là thực dụng, nhưng ai mà chẳng phải sống, chẳng phải ăn uống giải tỏa, không có tiền thì lấy gì mà đòi hỏi.
Thêm nữa, chẳng phải ma cà rồng cũng hút máu người đấy sao, hút máu để có năng lượng sống.
Thế nên đừng có nói ai tốt ai xấu, cũng đừng ở đấy chê mèo dài đuôi, như nhau cả thôi.
Ninh Thư đi trả nhiệm vụ, tiền trong thẻ tăng lên không ít.
Ninh Thư trở lại phòng của mình, trong phòng có hai chiếc giường, đây là phòng của cô và Mina.
Ninh Thư ngồi trên giường, mang đồ trong vali sửa soạn lại một phen.
Vệ sinh súng và nỏ cẩn thận.
Ninh Thư dứt khoát ngâm mũi tên, cung nỏ vào trong nước thánh, nâng cao lực sát thương đối với ma cà rồng bình thường.
Không phải tên ma cà rồng nào cũng có năng lực dịch chuyển tức thời như Ferry.
Ninh Thư lau súng, nạp đạn đầy ổ, đảm bảo tới lúc dùng, sẽ không xuất hiện tình huống có súng mà hết đạn.
Kiểm tra hết một lượt công cụ trong vali xong xuôi rồi đặt dưới gầm giường.
Sau đó ngồi xếp bằng trên giường bắt đầu tu luyện.
Trang viên này nằm ở chỗ hẻo lánh, linh khí sung túc hơn ở chỗ thành phố, đông người.
Bố trí lại Tụ Linh trận, quả thực làm ít hưởng nhiều, hí hí.
Ninh Thư hấp thụ linh khí xung quanh, đan điền bị đào rỗng lúc trước chậm rãi khôi phục trở lại, hơn nữa linh khí còn dồi dào hơn lúc trước.
Ninh Thư phấn khởi, càng mạnh càng tốt, như vậy thì lúc đối đầu với Ferry cũng nắm chắc được vài phần chiến thắng.
Kỳ thật trong lòng Ninh Thư vẫn luôn có nghi hoặc, nếu tổ chức là một tồn tại khó nhằn của ma cà rồng, thì nhân loại chắc chắn sẽ nắm chắc cơ hội đàm phán với ma cà rồng.
Hai bên ký kết khế ước, vậy thì theo như giả thuyết, tổ chức VH sẽ rất hùng mạnh, thế sao lại bị Ferry tiêu diệt được nhỉ.
Cho dù ma cà rồng gã mang theo rất rất mạnh đi chăng nữa, nhưng nếu tổ chức thật sự yếu ớt, thì chắc chắn cũng đã bị tiêu diệt từ lâu rồi, chứ sao chúng lại để cho tổ chức tồn tại tới tận bây giờ.
Chẳng có nhẽ nội bộ tổ chức xảy ra vấn đề, để ma cà rồng lợi dụng sơ hở để tiến vào.
Trong cốt truyện chỉ miêu tả Ferry như thiên thần giáng thế, cứu giúp Mina, rồi tiêu diệt tổ chức.
Rồi lại cứ thế mà cùng nhau biến mất hút khỏi thế gian, quả nhiên rất tiêu sái.
Giống như là vì Mina mà tới.
Nguyên chủ Jasmine không giữ chức vụ cao trong tổ chức, nên cũng không biết được gì nhiều, chỉ cho là Ferry vì cứu Mina mà thôi.
Tiêu diệt tổ chức, sát hại cô ấy.
Ninh Thư nghĩ mãi không ra, nhưng vì kế hoạch sau này, chỉ còn cách tu luyện nhanh hơn.
Đói bụng, phải ra khỏi phòng đi ăn.
Trang viên này là dạng tự cung tự cấp, trồng đủ các loại rau củ, trái cây, có cả đầu bếp.
Ninh Thư uống sữa bò, ăn hamburger, loại đồ ăn nước ngoài này, Ninh Thư ăn không có tiêu.
Cảm thấy không có cơm không no được.
Ăn tí bột mì như vậy, cũng không được tính là ăn cơm.
Người ngồi đối diện Ninh Thư, vừa ngẩng đầu là đồng nghiệp nam Dulo.
Dulo mặc áo khoác da quần jean, theo phong cách cao bồi miền Tây.
“Sao chỉ có một mình vậy, Mina đâu rồi?” Dulo chấm sandwich vào nước sốt cà chua, uống rượu kiều mạch.
Ninh Thư nói cho có lệ: “Cô ấy có việc phải làm, qua một khoảng thời gian nữa sẽ quay trở về.”
Dulo gật đầu, “Tôi nhớ không nhầm thì cô nhóm máu O nhỉ?”
Ninh Thư gật gù, “Là nhóm máu O.”
“Nếu cộng sự của cô không ở đây, cô lại nhóm máu O, thì theo tôi nhận nhiệm vụ, có ma cà rồng tác quái ở thị trấn Mulos, chúng đã giết rất nhiều cô gái rồi.” Dulo nói.
Ninh Thư nghe Dulo nói xong, nuốt nốt miếng hamburger vào trong miệng hỏi: “Cộng sự của anh đâu?”
/1471
|