“Tương lai em sẽ gặp được người đàn ông tốt hơn lão khốn đó nhiều. Em hãy yêu chính mình trước rồi người khác sẽ tôn trọng em.”
“Đàn ông đã có vợ còn ngoại tình, em mong gì ở gã?”
“Cảm ơn cô ạ, em sẽ suy nghĩ thật kỹ. Mong cô đừng nói chuyện này ra ngoài.” Sinh viên nữ kia nói.
Ninh Thư ừ một tiếng, “Yên tâm, suy nghĩ kỹ đi, mới có 15 vạn thôi, quá ít. Dù cơ thể có giá cũng không phải mức giá đó. Xảy ra chuyện gì đều để lại dấu ấn trên người em cả.”
Đến lúc đó muốn tìm một người thật thà trên đời cũng không dễ đâu.
Thật ra cái giá ngầm ở trong đó rất lớn. Việc đó vốn không hề có lời, nhìn qua thì không phải cố gắng, thu lợi còn nhiều, dường như còn không tổn thất gì, nhưng cơ thể là món quà trời ban, cần phải yêu quý giữ gìn nó.
“Cô à, người giống cô chắc rất được chồng yêu nhỉ.” Nữ sinh viên nói.
Ninh Thư: …
Yêu lắm, yêu em yêu đến mức muốn giết em.
Ninh Thư bỏ thời gian tới tòa án xin đơn ly hôn. Sống cùng với ông chồng mắc bệnh tâm thần lúc nào cũng muốn giết chết mình rất bất an.
Bên tòa án nhất định sẽ đồng ý ly hôn, không cần tới giấy ly hôn có sự đồng ý từ hai bên.
Qua thêm một thời gian, Ninh Thư lại đến thăm Trình Phi. Cô thấy động tác của anh ta dần cứng ngắc.
Có phần giống hội chứng Parkinson rồi.
Trình Phi nhìn thấy Ninh Thư thì từ từ ngồi xuống ghế.
Ninh Thư hỏi: “Lâu rồi không thấy, xương cốt anh rỉ sét luôn rồi.”
Trình Phi xoa chân, nhìn cô bảo: “Hình như tôi bị mắc hội chứng Parkinson.”
“Có thể lần tới em đến thăm, tiểu não tôi đã teo lại sinh di chứng ngốc nghếch, rồi không thể nhận ra em.”
Ninh Thư ngồi cạnh hắn, “Sao anh biết mình bị Parkinson rồi?”
“Tôi là bác sĩ.”
Ninh Thư chỉ hừ một tiếng, không nói gì.
“Tôi càng nghĩ càng cảm thấy có một số việc nên nói cho em.”
Ninh Thư gật đầu, “Anh nói đi, tôi nghe đây.”
Trình Phi hỏi: “Tình trạng hiện giờ của tôi có liên quan tới em không?”
“Tất nhiên không rồi, anh nghĩ tôi là tiên à, bảo anh mắc bệnh là anh mắc ngay.”
Trình Phi cầm tay Ninh Thư: “Đời này chuyện tôi tiếc nhất là không thể lưu giữ phiên bản đẹp nhất của em.”
“Cảm ơn trời đất đã không để anh lưu giữ phiên phản đẹp nhất của tôi.” Ninh Thư chắp tay khấn trời.
Trình Phi ngoẹo đầu nhìn cô, “Một ngày nào đó em sẽ hiểu tôi, dưới sự chảy trôi của sinh mệnh, lưu giữ ở thời điểm xinh đẹp nhất, vĩnh viễn bảo quản, thời gian cũng không làm gì được.”
Ninh Thư đảo mắt, “Tôi nghĩ tôi hiểu anh nói gì, ý của anh là, dù sao con người cũng chết, chẳng bằng thông minh chọn tự sát, có phải vậy không?”
Trình Phi ngây ra, “Em ngầm tráo khái niệm, hai cái này không giống nhau.”
Ninh Thư đứng dậy: “Tôi thấy đều như nhau cả.”
“Lần này tôi tới báo cho anh biết tòa án đã phán quyết chúng ta ly hôn, vậy nên chúng ta không còn là vợ chồng, đây là lần cuối tôi tới thăm anh.”
Ninh Thư nhìn quanh, “Tuy bốn phía đều là tường cao nhưng đây cũng rất hợp để dưỡng lão.”
Trình Phi nhìn Ninh Thư, “Em cho rằng đời tôi chỉ có thể trải qua ở trong này sao?”
“Không, tôi không nghi ngờ năng lực của anh, tôi bảo là nơi này rất thích hợp với anh.” Ninh Thư nói.
Trình Phi cười cười, nhưng cơ mặt anh ta không nhịn được run lên.
Trình Phi gầy đi rồi.
“Ở nhà còn một quyển số tiết kiệm, em lấy dùng đi.”
“Cảm ơn, nhưng tôi đã xin việc ở trường, cũng có tiền lương. Về phần tiền của anh, tôi đã thay anh trả viện phí, anh muốn ở đây bao lâu cũng được, không cần cảm ơn.”
Trên mặt Trình Phi vương ý cười, vẫn là dáng vẻ nhìn vật nuôi giương nanh múa vuốt, mặc cho nó quậy vẫn không tức giận.
Ninh Thư: …
Ninh Thư hít một hơi thật sâu, mình cũng không giận, “Tôi đi đây, anh sống cho tốt. Nếu không bận thì đọc sách đi, tôi mang cho anh vài quyển đây.”
Ninh Thư lấy sách từ trong túi ra đặt trên ghế dài. Trình Phi ngó lại xem.
“ , , , mấy thứ này dành cho tôi à?” Trình Phi nghiêng đầu hỏi.
Ninh Thư gật đầu, “Đúng vậy đó, mang cho anh mà, đọc nhiều vào.”
Trình Phi cười nói: “Ừ, vậy tôi sẽ đọc, tôi thích nói chuyện với em như vậy.”
Ninh Thư cảm thấy bầu không khí ở chung giữa mình và Trình Phi có chút quái lạ.
Nhưng Trình Phi vững như Thái Sơn, cô cũng không thể xao động đến mức nhảy tường, có đúng không?
Vậy nên cô cũng phải vô cùng bình tĩnh mới được.
Trình Phi xua tay với Ninh Thư, “Tôi mong lần sau vẫn nhìn thấy em.”
“Chắc vậy.” Điên mới tới.
Ninh Thư rời khỏi bệnh viện tâm thần, giơ tay lên nhìn ngân châm giữa hai ngón tay mình. Ngân châm nhỏ như sợi tóc giờ đã gãy rồi.
Cô cầm một nửa kia ném đi.
Ngân châm vốn không chịu nổi khí kình, chỉ một chút khí kình cũng làm ngân châm dứt rời.
Mà một nửa ngân châm đã gãy vẫn còn trong huyệt vị.
Khí kình đảo loạn, cộng thêm ngân châm luôn kích thích huyệt vị.
Ninh Thư ngẩng đầu ưỡn ngực sải bước đi thẳng xuống núi.
Nếu tiểu não Trình Phi teo lại, chỉ sợ anh ta sẽ được chuyển tới bệnh viện khác điều trị.
Vậy nên cô vẫn cần chú ý tình trạng của anh ta.
Không biết nhiệm vụ này phải làm tới khi nào đây.
Ninh Thư bắt đầu các loại bài kiểm tra, giờ phải học lại nghiên cứu sinh, ít nhất phải có một cái giấy chứng nhận trở thành giáo sư dạy học.
Dù sao làm giáo sư hướng dẫn quá vất vả, làm giáo sư dạy học có thể nhẹ hơn một chút.
Cũng chỉ vất vả giai đoạn đầu.
Thi thoảng Ninh Thư còn muốn ra ngoài làm phiên dịch tạm thời, không kiếm được bao nhiêu nhưng bù lại cô có thể giao lưu với người khác.
Cô cũng bỏ thời gian tới bệnh viện tâm thần một chút, nhưng không hề gặp mặt Trình Phi mà chỉ xem tình trạng của anh ta.
Tình huống hiện giờ của Trình Phi khá nghiêm trọng, tiểu não teo mạnh, giờ chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
Trình Phi gầy tới mức gương mặt chỉ còn một lớp da, cằm cũng nhọn lên.
Nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh như trước, tay vất vả lật sách.
Dường như cảm giác được có người đang quan sát mình, anh ta quay đầu lại đối diện với ánh mắt Ninh Thư.
Bị phát hiện, Ninh Thư thoải mái bước ra trước mặt Trình Phi.
“Em tới rồi.” Trình Phi gập sách lại, xoay cổ nhìn Ninh Thư, quan sát cô thật kỹ, “Hình như em ngày càng đẹp hơn.”
“Đó là vì tôi tung cánh đúng thời điểm đẹp nhất.” Ninh Thư đáp, “Tôi đẹp bởi chính tôi.”
“Nếu không lưu giữ thì quá tiếc, nếu có thể mãi mãi giữ lại vẻ đẹp này thì càng tốt hơn.” Trình Phi thở dài.
Ninh Thư: …
Sao anh ta luôn nghĩ tới việc biến cô thành tiêu bản vậy, chẳng lẽ anh ta không nghĩ tới việc làm như vậy cô sẽ chết, chết đấy.
Không có hô hấp, không có nhịp đập sinh mệnh, không có rung động nhẹ nhàng từ con tim.
“Tôi bảo rồi, em sẽ hiểu tôi thôi, sinh mệnh là nhất thời, nhưng làm vậy em sẽ tồn tại mãi mãi.”
Ninh Thư không thể hiểu nổi, lưu giữ mãi mãi thì sao, mà làm một côn trùng mùa hạ sống ngắn ngủi không hiểu mùa đông thì thế nào.
Chỉ cần đụng độ, hai bên đều không thể hiểu nhau.
“Đàn ông đã có vợ còn ngoại tình, em mong gì ở gã?”
“Cảm ơn cô ạ, em sẽ suy nghĩ thật kỹ. Mong cô đừng nói chuyện này ra ngoài.” Sinh viên nữ kia nói.
Ninh Thư ừ một tiếng, “Yên tâm, suy nghĩ kỹ đi, mới có 15 vạn thôi, quá ít. Dù cơ thể có giá cũng không phải mức giá đó. Xảy ra chuyện gì đều để lại dấu ấn trên người em cả.”
Đến lúc đó muốn tìm một người thật thà trên đời cũng không dễ đâu.
Thật ra cái giá ngầm ở trong đó rất lớn. Việc đó vốn không hề có lời, nhìn qua thì không phải cố gắng, thu lợi còn nhiều, dường như còn không tổn thất gì, nhưng cơ thể là món quà trời ban, cần phải yêu quý giữ gìn nó.
“Cô à, người giống cô chắc rất được chồng yêu nhỉ.” Nữ sinh viên nói.
Ninh Thư: …
Yêu lắm, yêu em yêu đến mức muốn giết em.
Ninh Thư bỏ thời gian tới tòa án xin đơn ly hôn. Sống cùng với ông chồng mắc bệnh tâm thần lúc nào cũng muốn giết chết mình rất bất an.
Bên tòa án nhất định sẽ đồng ý ly hôn, không cần tới giấy ly hôn có sự đồng ý từ hai bên.
Qua thêm một thời gian, Ninh Thư lại đến thăm Trình Phi. Cô thấy động tác của anh ta dần cứng ngắc.
Có phần giống hội chứng Parkinson rồi.
Trình Phi nhìn thấy Ninh Thư thì từ từ ngồi xuống ghế.
Ninh Thư hỏi: “Lâu rồi không thấy, xương cốt anh rỉ sét luôn rồi.”
Trình Phi xoa chân, nhìn cô bảo: “Hình như tôi bị mắc hội chứng Parkinson.”
“Có thể lần tới em đến thăm, tiểu não tôi đã teo lại sinh di chứng ngốc nghếch, rồi không thể nhận ra em.”
Ninh Thư ngồi cạnh hắn, “Sao anh biết mình bị Parkinson rồi?”
“Tôi là bác sĩ.”
Ninh Thư chỉ hừ một tiếng, không nói gì.
“Tôi càng nghĩ càng cảm thấy có một số việc nên nói cho em.”
Ninh Thư gật đầu, “Anh nói đi, tôi nghe đây.”
Trình Phi hỏi: “Tình trạng hiện giờ của tôi có liên quan tới em không?”
“Tất nhiên không rồi, anh nghĩ tôi là tiên à, bảo anh mắc bệnh là anh mắc ngay.”
Trình Phi cầm tay Ninh Thư: “Đời này chuyện tôi tiếc nhất là không thể lưu giữ phiên bản đẹp nhất của em.”
“Cảm ơn trời đất đã không để anh lưu giữ phiên phản đẹp nhất của tôi.” Ninh Thư chắp tay khấn trời.
Trình Phi ngoẹo đầu nhìn cô, “Một ngày nào đó em sẽ hiểu tôi, dưới sự chảy trôi của sinh mệnh, lưu giữ ở thời điểm xinh đẹp nhất, vĩnh viễn bảo quản, thời gian cũng không làm gì được.”
Ninh Thư đảo mắt, “Tôi nghĩ tôi hiểu anh nói gì, ý của anh là, dù sao con người cũng chết, chẳng bằng thông minh chọn tự sát, có phải vậy không?”
Trình Phi ngây ra, “Em ngầm tráo khái niệm, hai cái này không giống nhau.”
Ninh Thư đứng dậy: “Tôi thấy đều như nhau cả.”
“Lần này tôi tới báo cho anh biết tòa án đã phán quyết chúng ta ly hôn, vậy nên chúng ta không còn là vợ chồng, đây là lần cuối tôi tới thăm anh.”
Ninh Thư nhìn quanh, “Tuy bốn phía đều là tường cao nhưng đây cũng rất hợp để dưỡng lão.”
Trình Phi nhìn Ninh Thư, “Em cho rằng đời tôi chỉ có thể trải qua ở trong này sao?”
“Không, tôi không nghi ngờ năng lực của anh, tôi bảo là nơi này rất thích hợp với anh.” Ninh Thư nói.
Trình Phi cười cười, nhưng cơ mặt anh ta không nhịn được run lên.
Trình Phi gầy đi rồi.
“Ở nhà còn một quyển số tiết kiệm, em lấy dùng đi.”
“Cảm ơn, nhưng tôi đã xin việc ở trường, cũng có tiền lương. Về phần tiền của anh, tôi đã thay anh trả viện phí, anh muốn ở đây bao lâu cũng được, không cần cảm ơn.”
Trên mặt Trình Phi vương ý cười, vẫn là dáng vẻ nhìn vật nuôi giương nanh múa vuốt, mặc cho nó quậy vẫn không tức giận.
Ninh Thư: …
Ninh Thư hít một hơi thật sâu, mình cũng không giận, “Tôi đi đây, anh sống cho tốt. Nếu không bận thì đọc sách đi, tôi mang cho anh vài quyển đây.”
Ninh Thư lấy sách từ trong túi ra đặt trên ghế dài. Trình Phi ngó lại xem.
“ , , , mấy thứ này dành cho tôi à?” Trình Phi nghiêng đầu hỏi.
Ninh Thư gật đầu, “Đúng vậy đó, mang cho anh mà, đọc nhiều vào.”
Trình Phi cười nói: “Ừ, vậy tôi sẽ đọc, tôi thích nói chuyện với em như vậy.”
Ninh Thư cảm thấy bầu không khí ở chung giữa mình và Trình Phi có chút quái lạ.
Nhưng Trình Phi vững như Thái Sơn, cô cũng không thể xao động đến mức nhảy tường, có đúng không?
Vậy nên cô cũng phải vô cùng bình tĩnh mới được.
Trình Phi xua tay với Ninh Thư, “Tôi mong lần sau vẫn nhìn thấy em.”
“Chắc vậy.” Điên mới tới.
Ninh Thư rời khỏi bệnh viện tâm thần, giơ tay lên nhìn ngân châm giữa hai ngón tay mình. Ngân châm nhỏ như sợi tóc giờ đã gãy rồi.
Cô cầm một nửa kia ném đi.
Ngân châm vốn không chịu nổi khí kình, chỉ một chút khí kình cũng làm ngân châm dứt rời.
Mà một nửa ngân châm đã gãy vẫn còn trong huyệt vị.
Khí kình đảo loạn, cộng thêm ngân châm luôn kích thích huyệt vị.
Ninh Thư ngẩng đầu ưỡn ngực sải bước đi thẳng xuống núi.
Nếu tiểu não Trình Phi teo lại, chỉ sợ anh ta sẽ được chuyển tới bệnh viện khác điều trị.
Vậy nên cô vẫn cần chú ý tình trạng của anh ta.
Không biết nhiệm vụ này phải làm tới khi nào đây.
Ninh Thư bắt đầu các loại bài kiểm tra, giờ phải học lại nghiên cứu sinh, ít nhất phải có một cái giấy chứng nhận trở thành giáo sư dạy học.
Dù sao làm giáo sư hướng dẫn quá vất vả, làm giáo sư dạy học có thể nhẹ hơn một chút.
Cũng chỉ vất vả giai đoạn đầu.
Thi thoảng Ninh Thư còn muốn ra ngoài làm phiên dịch tạm thời, không kiếm được bao nhiêu nhưng bù lại cô có thể giao lưu với người khác.
Cô cũng bỏ thời gian tới bệnh viện tâm thần một chút, nhưng không hề gặp mặt Trình Phi mà chỉ xem tình trạng của anh ta.
Tình huống hiện giờ của Trình Phi khá nghiêm trọng, tiểu não teo mạnh, giờ chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
Trình Phi gầy tới mức gương mặt chỉ còn một lớp da, cằm cũng nhọn lên.
Nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh như trước, tay vất vả lật sách.
Dường như cảm giác được có người đang quan sát mình, anh ta quay đầu lại đối diện với ánh mắt Ninh Thư.
Bị phát hiện, Ninh Thư thoải mái bước ra trước mặt Trình Phi.
“Em tới rồi.” Trình Phi gập sách lại, xoay cổ nhìn Ninh Thư, quan sát cô thật kỹ, “Hình như em ngày càng đẹp hơn.”
“Đó là vì tôi tung cánh đúng thời điểm đẹp nhất.” Ninh Thư đáp, “Tôi đẹp bởi chính tôi.”
“Nếu không lưu giữ thì quá tiếc, nếu có thể mãi mãi giữ lại vẻ đẹp này thì càng tốt hơn.” Trình Phi thở dài.
Ninh Thư: …
Sao anh ta luôn nghĩ tới việc biến cô thành tiêu bản vậy, chẳng lẽ anh ta không nghĩ tới việc làm như vậy cô sẽ chết, chết đấy.
Không có hô hấp, không có nhịp đập sinh mệnh, không có rung động nhẹ nhàng từ con tim.
“Tôi bảo rồi, em sẽ hiểu tôi thôi, sinh mệnh là nhất thời, nhưng làm vậy em sẽ tồn tại mãi mãi.”
Ninh Thư không thể hiểu nổi, lưu giữ mãi mãi thì sao, mà làm một côn trùng mùa hạ sống ngắn ngủi không hiểu mùa đông thì thế nào.
Chỉ cần đụng độ, hai bên đều không thể hiểu nhau.
/1471
|