Dịch: Lạc Đinh Đang
***
Không rõ có phải vì nguyên nhân trước đó không mà Ninh Thư đã cảm thấy Trình Phi là hung thủ.
Tới tận khi chết, người ủy thác Ngải Vân vẫn nghĩ là chồng mình giết chết mình.
Nhưng Ninh Thư không túm được đuôi cáo của Trình Phi, cái đám linh tinh trước đó đều không thể chứng minh.
Vốn cô nghĩ thông qua vụ bắt cóc có thể khiến cảnh sát nghi ngờ Trình Phi, ai ngờ lại chứng minh anh ta trong sạch.
Ninh Thư ngồi nhìn Trình Phi phía đối diện cô. Gương mặt anh ta đẹp như vẽ, sắc mặt hơi nhợt nhạt. Thanh niên ngẩng mặt 45 độ lên trời vừa đẹp vừa đau lòng.
"Ngải Vân, em nhìn anh như vậy có phải vì thấy anh đẹp trai nên không ly hôn nữa đúng không?" Trình Phi hỏi, "Anh không hiểu lắm, anh ra ngoài có thể khiến em kiêu ngạo trước mặt bạn bè, cũng có thể lo tốt cho cuộc sống của em, sao em khăng khăng đòi ly hôn với anh vậy? Anh có chỗ nào không tốt ư?"
Ninh Thư nhún vai: "Anh rất tốt nha."
"Trình Phi, chúng ta đi du lịch đi, nếu sau khi du lịch về, chúng ta vẫn có thể chịu được nhau, như vậy sẽ không ly hôn nữa. Thế nào?" Ninh Thư nói.
Người yêu nhau thường sẽ đi du lịch. Đi về mà vẫn còn yêu, vậy thì kết hôn đi.
Bởi vì trên đường đi sẽ gặp đủ thứ chuyện bất ngờ, thử thách năng lực ứng biến của người khác, từ đó có thể nhìn ra tính cách và năng lực của người đó.
Ninh Thư quyết định chủ động ra tay, luôn bị động như vậy cũng không phải hay.
Ánh mắt Trình Phi sáng lên, lập tức nói: "Được đó."
"Vậy chúng ta đi đâu? Bao giờ đi? Anh sắp xếp chút việc bên phòng khám là có thể thoải mái đi với em."
"Đi riêng hay theo đoàn?" Trình Phi ngược lại là tràn đầy phấn khởi đi lên.
Ninh Thư hỏi ngược lại: "Anh thấy đi riêng tốt hơn hay đi theo đoàn hơn?"
"Đi riêng đi, anh sẽ lo mọi thứ thật tốt, em yên tâm đi." Trình Phi cười nói, "Em muốn đi đâu?"
"Anh cảm thấy nên đi đâu?" Ninh Thư hỏi.
Trình Phi vẫn luôn cười, vẻ mặt cực kỳ vui sướng, nói: "Chúng ta đi lên núi đi, hoặc là đi lặn xuống nước, Ngải Vân, em thích gì?"
"Lên núi là làm gì?" Hẳn là lên núi bình thường.
"Là đi leo núi đó."
Ninh Thư:...
"Vậy lặn xuống nước, chúng ta đi chỗ nào lặn xuống nước?"
"Bờ biển đó."
Đậu mợ, thật nguy hiểm, Ninh Thư xưa nay không dám tìm đường chết, gì mà leo núi rồi lặn biển, độ nguy hiểm quá cao.
Ninh Thư cực kỳ yêu quý mạng nhỏ của mình, loại chuyện kích thích bỏ đi, ngày tháng yên bình với cô thật sự quý giá.
Trình Phi thấy Ninh Thư không nói lời nào, nghĩ nghĩ nói: "Nếu không chúng ta đi một vòng tới sa mạc nhé?"
Ninh Thư:...
Vì sao không phải là du lịch bình thường, đi ngắm núi ngắm sông làm màu hả?
Đi sa mạc nói không chừng liền táng thân tại sa mạc.
Ngay cả nước bọt cũng không có mà uống, còn có bão cát, xung quanh hoang mạc, nhìn đâu cũng thấy người ta tuyệt vọng, đi giải sầu được à.
Khẩu vị Trình Phi thật sự không phải nặng bình thường, chẳng lẽ không thể lãng mạn được sao?
Ninh Thư buông tay, "Anh thích chỗ nào?"
"Nếu không thì tới sa mạc đi, nếu như xảy ra chuyện gì, thi thể của chúng ta sẽ không bị hư thối, mà là bị gió cát hong khô, trở thành xác ướp, là xác ướp tự nhiên."
Ninh Thư:...
Dù sao Trình Phi hiện tại cho Ninh Thư cảm giác đó là, đáng yêu lại tàn nhẫn.
Tiểu bạch thỏ trắng ơi là trắng, xách hai lỗ tai nó lên, cắt động mạch xong rồi cắt tĩnh mạch, không nhúc nhích thật đáng yêu...
"Không vui sao, vậy em thích gì?" Trình Phi hỏi, "Bất kể em đi chỗ nào, anh đều đi cùng em."
Ninh Thư ngả người ra sau, tựa trên ghế sofa, cố gắng rời xa Trình Phi, nói: "Không bằng chúng ta đi gặp ba mẹ anh đi, tôi kết hôn lâu như vậy còn chưa xuất ngoại tới thăm bọn họ. Lâu rồi chưa thấy bọn họ, không bằng chúng ta nhân cơ hội này đi gặp họ một chút đi."
Ninh Thư vừa nói vừa nhìn về phía biểu cảm của Trình Phi, biểu tình của hắn rất tự nhiên, hỏi: "Có phải em nhớ ba mẹ không?"
"Đúng vậy, dù sao tôi cũng là con dâu, kiểu gì cũng phải tới thăm chứ. Lần này chúng ta xuất ngoại đi xem ba mẹ của anh một chút, xem ba mẹ chồng của tôi thế nào?" Ninh Thư hỏi.
Trình Phi gật gật đầu, "Vậy thì tốt, anh gọi điện thoại hỏi bọn họ một chút xem giờ họ đang ở đâu."
Ninh Thư mỉm cười gật đầu.
Đây là muốn gọi điện cho quỷ à?
Chẳng lẽ lại lại muốn làm một đôi ba mẹ giả ư?
Vì sao Trình Phi phải giấu diếm sự thật là cha mẹ nuôi đã qua đời?
"Vậy định như vậy." Ninh Thư lạnh nhạt nói.
Mẹ Ngải nhìn thấy Ninh Thư và Trình Phi nói chuyện, cảm giác xảy ra nhiều chuyện như vậy, cuối cùng cũng có một chuyện tốt xảy ra.
Ăn cơm lúc, Trình Phi thông báo với ba mẹ Ngải chuyện đi du lịch.
Mẹ Ngải không chút suy nghĩ đã đồng ý, "Ra ngoài giải sầu một chút cũng tốt, gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi."
Giáo sư Ngải không nói gì, chỉ hơi khó hiểu nhìn Ninh Thư. Sau khi ăn cơm, ông tìm cơ hội ở riêng, hỏi Ninh Thư: "Không phải con nghi ngờ Trình Phi à, sao lại tạo cơ hội đi riêng với hắn?"
"Du lịch rất dễ xảy ra chuyện, con nghĩ kỹ vào." Giáo sư Ngải có chút không yên lòng, "Sao lại muốn du lịch ở thời điểm này?"
Chọn giữa con gái và con rể, đương nhiên giáo sư Ngải chọn con gái mình.
Bảo trong lòng giáo sư Ngải không có chút hoài nghi nào với Trình Phi là giả, điều đó không có khả năng.
Cho dù cuối cùng có Lý Thần xuất hiện, khiến chuyện này có thể kết án.
Nhưng Trình Phi cài định vị vào cơ thể con gái mình, chuyện này ông không lý giải được.
Nói Ngải Vân có chướng ngại tinh thần, nhưng con gái mình nhìn cực kỳ bình thường.
Cho nên giáo sư Ngải không tán thành hành động chạy đi du lịch giữa thời buổi rối loạn này của Trình Phi và Ninh Thư.
Ninh Thư chỉ nói: "Không hẳn là đi du lịch, chỉ là ra nước ngoài thăm ba mẹ Trình Phi một chút. Lần trước kết hôn chưa nói được mấy câu với họ."
"Ít nhiều cũng hai năm rồi mà họ chưa gọi điện cho con nên muốn đi xem thử xem có chuyện gì không, làm gì có ai lâu vậy rồi vẫn không liên lạc."
Giáo sư Ngải vẫn không đồng ý, "Việc này không tốt lắm, thời gian gần đây đừng ra ngoài, hơn nữa việc ở trường học vẫn chưa xong đâu."
Ninh Thư trấn an giáo sư Ngải, "Ba yên tâm, nhất định con sẽ không có chuyện gì đâu."
"Ba, Ngải Vân." Trình Phi đến ban công, nói với hai người: "Mẹ bảo con tới gọi hai người ra ăn trái cây."
Giáo sư Ngải gật gật đầu, đi vào phòng.
Trên ban công chỉ còn lại hai người Ninh Thư và Trình Phi, Trình Phi hỏi: "Anh thấy sắc mặt ba không tốt, chuyện gì xảy ra vậy?"
Ninh Thư nằm ở ban công, nhìn thành phố vào đêm, nói: "Ba không đồng ý chúng ta đi gặp ba mẹ anh, bảo muốn chờ mọi chuyện ổn hơn. Tìm được ngày, ba mẹ sẽ cùng đi gặp ba mẹ anh với chúng ta."
Trình Phi nở nụ cười, "Ba câu nệ quá, người một nhà còn khách khí như vậy."
Chậc chậc chậc, Ninh Thư rất thưởng thức người nói dối không đổi sắc mặt thế này.
Hơn nữa còn khiến cho người ta không nhìn ra là đang nói láo.
***
Không rõ có phải vì nguyên nhân trước đó không mà Ninh Thư đã cảm thấy Trình Phi là hung thủ.
Tới tận khi chết, người ủy thác Ngải Vân vẫn nghĩ là chồng mình giết chết mình.
Nhưng Ninh Thư không túm được đuôi cáo của Trình Phi, cái đám linh tinh trước đó đều không thể chứng minh.
Vốn cô nghĩ thông qua vụ bắt cóc có thể khiến cảnh sát nghi ngờ Trình Phi, ai ngờ lại chứng minh anh ta trong sạch.
Ninh Thư ngồi nhìn Trình Phi phía đối diện cô. Gương mặt anh ta đẹp như vẽ, sắc mặt hơi nhợt nhạt. Thanh niên ngẩng mặt 45 độ lên trời vừa đẹp vừa đau lòng.
"Ngải Vân, em nhìn anh như vậy có phải vì thấy anh đẹp trai nên không ly hôn nữa đúng không?" Trình Phi hỏi, "Anh không hiểu lắm, anh ra ngoài có thể khiến em kiêu ngạo trước mặt bạn bè, cũng có thể lo tốt cho cuộc sống của em, sao em khăng khăng đòi ly hôn với anh vậy? Anh có chỗ nào không tốt ư?"
Ninh Thư nhún vai: "Anh rất tốt nha."
"Trình Phi, chúng ta đi du lịch đi, nếu sau khi du lịch về, chúng ta vẫn có thể chịu được nhau, như vậy sẽ không ly hôn nữa. Thế nào?" Ninh Thư nói.
Người yêu nhau thường sẽ đi du lịch. Đi về mà vẫn còn yêu, vậy thì kết hôn đi.
Bởi vì trên đường đi sẽ gặp đủ thứ chuyện bất ngờ, thử thách năng lực ứng biến của người khác, từ đó có thể nhìn ra tính cách và năng lực của người đó.
Ninh Thư quyết định chủ động ra tay, luôn bị động như vậy cũng không phải hay.
Ánh mắt Trình Phi sáng lên, lập tức nói: "Được đó."
"Vậy chúng ta đi đâu? Bao giờ đi? Anh sắp xếp chút việc bên phòng khám là có thể thoải mái đi với em."
"Đi riêng hay theo đoàn?" Trình Phi ngược lại là tràn đầy phấn khởi đi lên.
Ninh Thư hỏi ngược lại: "Anh thấy đi riêng tốt hơn hay đi theo đoàn hơn?"
"Đi riêng đi, anh sẽ lo mọi thứ thật tốt, em yên tâm đi." Trình Phi cười nói, "Em muốn đi đâu?"
"Anh cảm thấy nên đi đâu?" Ninh Thư hỏi.
Trình Phi vẫn luôn cười, vẻ mặt cực kỳ vui sướng, nói: "Chúng ta đi lên núi đi, hoặc là đi lặn xuống nước, Ngải Vân, em thích gì?"
"Lên núi là làm gì?" Hẳn là lên núi bình thường.
"Là đi leo núi đó."
Ninh Thư:...
"Vậy lặn xuống nước, chúng ta đi chỗ nào lặn xuống nước?"
"Bờ biển đó."
Đậu mợ, thật nguy hiểm, Ninh Thư xưa nay không dám tìm đường chết, gì mà leo núi rồi lặn biển, độ nguy hiểm quá cao.
Ninh Thư cực kỳ yêu quý mạng nhỏ của mình, loại chuyện kích thích bỏ đi, ngày tháng yên bình với cô thật sự quý giá.
Trình Phi thấy Ninh Thư không nói lời nào, nghĩ nghĩ nói: "Nếu không chúng ta đi một vòng tới sa mạc nhé?"
Ninh Thư:...
Vì sao không phải là du lịch bình thường, đi ngắm núi ngắm sông làm màu hả?
Đi sa mạc nói không chừng liền táng thân tại sa mạc.
Ngay cả nước bọt cũng không có mà uống, còn có bão cát, xung quanh hoang mạc, nhìn đâu cũng thấy người ta tuyệt vọng, đi giải sầu được à.
Khẩu vị Trình Phi thật sự không phải nặng bình thường, chẳng lẽ không thể lãng mạn được sao?
Ninh Thư buông tay, "Anh thích chỗ nào?"
"Nếu không thì tới sa mạc đi, nếu như xảy ra chuyện gì, thi thể của chúng ta sẽ không bị hư thối, mà là bị gió cát hong khô, trở thành xác ướp, là xác ướp tự nhiên."
Ninh Thư:...
Dù sao Trình Phi hiện tại cho Ninh Thư cảm giác đó là, đáng yêu lại tàn nhẫn.
Tiểu bạch thỏ trắng ơi là trắng, xách hai lỗ tai nó lên, cắt động mạch xong rồi cắt tĩnh mạch, không nhúc nhích thật đáng yêu...
"Không vui sao, vậy em thích gì?" Trình Phi hỏi, "Bất kể em đi chỗ nào, anh đều đi cùng em."
Ninh Thư ngả người ra sau, tựa trên ghế sofa, cố gắng rời xa Trình Phi, nói: "Không bằng chúng ta đi gặp ba mẹ anh đi, tôi kết hôn lâu như vậy còn chưa xuất ngoại tới thăm bọn họ. Lâu rồi chưa thấy bọn họ, không bằng chúng ta nhân cơ hội này đi gặp họ một chút đi."
Ninh Thư vừa nói vừa nhìn về phía biểu cảm của Trình Phi, biểu tình của hắn rất tự nhiên, hỏi: "Có phải em nhớ ba mẹ không?"
"Đúng vậy, dù sao tôi cũng là con dâu, kiểu gì cũng phải tới thăm chứ. Lần này chúng ta xuất ngoại đi xem ba mẹ của anh một chút, xem ba mẹ chồng của tôi thế nào?" Ninh Thư hỏi.
Trình Phi gật gật đầu, "Vậy thì tốt, anh gọi điện thoại hỏi bọn họ một chút xem giờ họ đang ở đâu."
Ninh Thư mỉm cười gật đầu.
Đây là muốn gọi điện cho quỷ à?
Chẳng lẽ lại lại muốn làm một đôi ba mẹ giả ư?
Vì sao Trình Phi phải giấu diếm sự thật là cha mẹ nuôi đã qua đời?
"Vậy định như vậy." Ninh Thư lạnh nhạt nói.
Mẹ Ngải nhìn thấy Ninh Thư và Trình Phi nói chuyện, cảm giác xảy ra nhiều chuyện như vậy, cuối cùng cũng có một chuyện tốt xảy ra.
Ăn cơm lúc, Trình Phi thông báo với ba mẹ Ngải chuyện đi du lịch.
Mẹ Ngải không chút suy nghĩ đã đồng ý, "Ra ngoài giải sầu một chút cũng tốt, gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi."
Giáo sư Ngải không nói gì, chỉ hơi khó hiểu nhìn Ninh Thư. Sau khi ăn cơm, ông tìm cơ hội ở riêng, hỏi Ninh Thư: "Không phải con nghi ngờ Trình Phi à, sao lại tạo cơ hội đi riêng với hắn?"
"Du lịch rất dễ xảy ra chuyện, con nghĩ kỹ vào." Giáo sư Ngải có chút không yên lòng, "Sao lại muốn du lịch ở thời điểm này?"
Chọn giữa con gái và con rể, đương nhiên giáo sư Ngải chọn con gái mình.
Bảo trong lòng giáo sư Ngải không có chút hoài nghi nào với Trình Phi là giả, điều đó không có khả năng.
Cho dù cuối cùng có Lý Thần xuất hiện, khiến chuyện này có thể kết án.
Nhưng Trình Phi cài định vị vào cơ thể con gái mình, chuyện này ông không lý giải được.
Nói Ngải Vân có chướng ngại tinh thần, nhưng con gái mình nhìn cực kỳ bình thường.
Cho nên giáo sư Ngải không tán thành hành động chạy đi du lịch giữa thời buổi rối loạn này của Trình Phi và Ninh Thư.
Ninh Thư chỉ nói: "Không hẳn là đi du lịch, chỉ là ra nước ngoài thăm ba mẹ Trình Phi một chút. Lần trước kết hôn chưa nói được mấy câu với họ."
"Ít nhiều cũng hai năm rồi mà họ chưa gọi điện cho con nên muốn đi xem thử xem có chuyện gì không, làm gì có ai lâu vậy rồi vẫn không liên lạc."
Giáo sư Ngải vẫn không đồng ý, "Việc này không tốt lắm, thời gian gần đây đừng ra ngoài, hơn nữa việc ở trường học vẫn chưa xong đâu."
Ninh Thư trấn an giáo sư Ngải, "Ba yên tâm, nhất định con sẽ không có chuyện gì đâu."
"Ba, Ngải Vân." Trình Phi đến ban công, nói với hai người: "Mẹ bảo con tới gọi hai người ra ăn trái cây."
Giáo sư Ngải gật gật đầu, đi vào phòng.
Trên ban công chỉ còn lại hai người Ninh Thư và Trình Phi, Trình Phi hỏi: "Anh thấy sắc mặt ba không tốt, chuyện gì xảy ra vậy?"
Ninh Thư nằm ở ban công, nhìn thành phố vào đêm, nói: "Ba không đồng ý chúng ta đi gặp ba mẹ anh, bảo muốn chờ mọi chuyện ổn hơn. Tìm được ngày, ba mẹ sẽ cùng đi gặp ba mẹ anh với chúng ta."
Trình Phi nở nụ cười, "Ba câu nệ quá, người một nhà còn khách khí như vậy."
Chậc chậc chậc, Ninh Thư rất thưởng thức người nói dối không đổi sắc mặt thế này.
Hơn nữa còn khiến cho người ta không nhìn ra là đang nói láo.
/1471
|