Dịch: Gin
Ninh Thư nhìn March, có vẻ như cậu nhóc có nhiệm vụ ở chỗ này đợi cô.
March nói: “Đi thôi, Alvis đang đợi chúng ta.”
March đi trước dẫn đường, đi về hướng chợ đen.
“Tới rồi.” March chỉ vào phi thuyền.
Alvis ngồi ở trên xe lăn.
Trong lòng Ninh Thư có xíu xiu cảm động.
Nắm tay Tiểu Thảo, bước vào phi thuyền.
Alvis điều khiển phi thuyền, rời khỏi tinh cầu Omega đang cực kỳ hỗn loạn.
Ninh Thư ngồi dưới đất, đấm đấm đôi chân đang nhũn như bún của mình, rồi nhìn sang gương mặt tái nhợt của Tiểu Thảo, mồ hôi mướt mát làm ướt tóc dính ở trên mặt.
Ninh Thư dùng tay gạt tóc trên mặt Tiểu Thảo, “Cảm ơn nhóc.”
“Cô không cần phải cám ơn, ta làm vậy cũng là vì bản thân ta thôi.” Tiểu Thảo dựa vào Ninh Thư.
Ninh Thư hỏi Alvis: “Có dịch dinh dưỡng không?”
Alvis nhờ Vivian cầm hai ống dịch dinh dưỡng đưa cho Ninh Thư, Ninh Thư chia đều cho Tiểu Thảo, Tiểu Thảo uống xong dựa vào người Ninh Thư ngủ.
Ninh Thư nhìn về phía Alvis, “Sao lại muốn rời khỏi đây?”
“Lúc tinh cầu phát sinh hỗn loạn, Alvis lập tức quyết đoán rời khỏi tinh cầu Omega.” Vivian nói.
Alvis nhíu mày, “Hình như thầy Jeffrey biết được lý do vì sao họ lại muốn bắt những người có lực tinh thần, thầy ấy nói tinh cầu Omega sắp mở ra được một kỷ nguyên mới.”
Mục đích của những người này là hồi sinh sinh mệnh của đầu não, chờ tới khi sinh mệnh đầu não tỉnh lại, sức mạnh khoa học công nghệ của tinh cầu Omega sẽ bùng nổ, tiến bộ vượt bậc.
“Em nghĩ sao về việc rời khỏi Omega?” Ninh Thư hỏi.
“Cũng không biết trận hỗn loạn này kéo dài tới bao giờ, rời đi là lựa chọn tốt nhất, chúng ta cũng không đủ sức mạnh để đối phó với việc này.” Alvis nói
Ông Jeffrey chỉ có thể bảo vệ cậu nhóc trong tạm thời, không thể che chở được cả đời.
Ninh Thư không nói cho Alvis biết, cô đoạt sinh mệnh đầu não từ trong tay thầy của cậu nhóc.
“Rời đi cũng tốt, thân phận của chúng ta cũng không thích hợp sinh sống tại tinh cầu Omega, phân biệt địa vực tại đây quá nghiêm trọng.” Ninh Thư nói.
“Cũng không biết tới khi nào những hỗn loạn này mới lắng xuống.” Alvis thở dài một hơi.
Ninh Thư nói: “Chị thấy chúng ta vẫn nên tìm một nơi nào đó cách xa tinh cầu Omega sống mới được.”
“Ừ.” Alvis gật đầu, nhìn đám người đi theo cậu nhóc, “Liên lụy mọi người phải đi chịu khổ với tôi.”
Anh trai Vivian, Owen lắc đầu, “Vốn sẽ chết trên đống rác, giờ có thể ăn cơm no, uống được dịch dinh dưỡng, vậy là quá tốt rồi.”
Ninh Thư nhìn Alvis hỏi, “Vậy người em thích là ai?”
“Là con gái thầy Jeffrey, nhưng cô ấy lại không thích em.” Alvis nói.
Ninh Thư an ủi Alvis, “Em trai đáng thương, nghiệp của nhóc đấy.”
Alvis:……
“Em không thể cho cô ấy cuộc sống cô ấy muốn, hơn nữa, đôi chân này.” Alvis sờ chân.
Tồn tại đã là một việc hết sức khó khăn, vì vậy tình yêu đối với Alvis chính là một thứ xa xỉ phẩm.
“Không sao, em trai, sẽ có ngày em sẽ gặp được một cô gái yêu thương và chấp nhận em, tin chị đi.” Ninh Thư vỗ ngực nói.
Đôi mắt xanh thẳm của Alvis phát ra ánh sáng lập loè, “Có lẽ vậy, tùy duyên đi.”
Quả nhiên trải qua hai đời người, Alvis đã nhận ra được vài điều, có lẽ do đời trước yêu đơn phương không có kết quả, đời này lại được chị gái chăm sóc, có những người anh em dựa dẫm vào mình, nên có vẻ cậu nhóc cũng không còn đặt nặng vấn đề tình cảm cho lắm.
Ninh Thư cảm thấy, người trọng sinh nên như vậy, tránh tạo nên sai lầm nối tiếp sai lầm, nỗ lực sống tốt, mới không uổng công ông trời ban cho cơ hội làm lại lần nữa.
Trên phi thuyền Alvis chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, rất nhiều nhiên liệu dự trữ năng lượng, không lặp lại tình huống như lần trước, phải lo lắng việc năng lượng không đủ.
Đến nỗi việc làm sao có được phi thuyền này, cũng không biết cướp thế nào.
Chắc có lẽ thừa lúc tinh cầu Omega loạn lạc, cướp được, 囧~~
Bởi vì quá mệt mỏi, nên Ninh Thư và Tiểu Thảo ngủ một giấc rất dài.
Lúc Ninh Thư tỉnh lại, cơ thể đã thoải mái hơn rất nhiều.
Mặt Tiểu Thảo rạng rỡ, thấy Ninh Thư tỉnh, nói: “Ta thấy mình đã cường đại hơn trước rất nhiều, hình như đã tiến vào cảnh giới mới, trên người cũng nhẹ hơn rất nhiều.”
“Chuyện tốt.” Ninh Thư nói.
Tiểu Thảo cho Ninh Thư một ống dịch dinh dưỡng, trên tay cũng cầm một ống dịch dinh dưỡng uống hết.
“Kế tiếp chúng ta đi nơi nào?” Tiểu Thảo hỏi.
“Không biết, ngẫu nhiên đi.” Ninh Thư nhún vai.
Còn cả việc có được cơ giáp, trở thành cơ giáp nữa.
Vì sao con đường trở thành cơ giáp sư của cô lại gập ghềnh khó đi tới vậy.
Ninh Thư tìm Alvis hỏi: “Cơ giáp của chị xong chưa?”
Alvis:……
“Vật liệu đâu, tiền đâu, cơ giáp không phải một ngày là có thể làm được, một đồng mua vật liệu chúng ta cũng không có, có khi cả đời này chúng ta cũng không làm được, sao chị lại chấp nhất việc này tới vậy?” Alvis có hơi cạn lời nói.
Ninh Thư hữu khí vô lực nói: “Em không biết được quyết tâm trong lòng chị đâu.”
“Cơ giáp với chúng ta mà nói, là không thể với tới, chị à, cơ hội trở thành cơ giáp sư của chị bằng không đấy chị có hiểu không?”
Không, chị gái nhóc muốn trở thành cơ giáp sư.
“Chị à, em nghĩ chúng ta nên tìm một tinh cầu hẻo lánh nào đó, chưa khai hóa, chỉ cần có thể sống là được.” Alvis nói.
Trong Tinh Tế, có vô số các hành tinh, không phải hành tinh nào cũng được ghi chép trong danh sách, bởi vì có tinh cầu phù hợp với môi trường sống của con người, một số thì không.
Ninh Thư: Không, chị không……
Nếu tới một tinh cầu hẻo lánh để sống, vậy thì giấc mộng cơ giáp sư sẽ vuột khỏi tầm tay mất.
Không, không được, nhiệm vụ của tôi……
Chẳng may Elisa là một cô nhóc bướng bỉnh, lại phán định nhiệm vụ của cô thất bại thì sao.
Alvis nhìn thấy biểu tình sống không còn gì luyến tiếc của Ninh Thư, hỏi: “Khó chấp nhận vậy sao?”
“Thay vì chật vật trên tinh cầu tương tự như Omega, tìm tinh cầu hẻo lánh thuộc về chúng ta sống không tốt hơn à?” Alvis nói.
Ninh Thư gật đầu, “Em nói có lý, nghe em hết, em còn bỏ được người mình thích, thì chị có ý kiến gì.”
“Đối phương thậm chí còn không thèm để ý tới em, có em bên cạnh hay không cũng như nhau cả, em mà ở bên cạnh cô ấy có khi còn làm phiền cho cô ấy hơn.” Alvis nhàn nhạt nói.
Ninh Thư tát bộp vào miệng một cái, “Xin lỗi, chị lại xát muối vào vết thương lòng của em rồi.”
Ninh Thư bỏ mộng cơ giáp trong lòng xuống, không thể ích kỷ nghĩ cho mình, mà tổn hại tới tính mạng nhiều người được.
Phi thuyền bay lượn trong vũ trụ rộng lớn, mỗi lần gặp được một tinh cầu, Alvis đều tiến hành kiểm tra đo lường xem tinh cầu này có phù hợp để dừng chân ở lại sinh sống không.
Dù sao cũng đã cách rất xa Omega.
Hỗn loạn của Omega giờ đây cũng không còn liên quan gì tới bọn họ.
Mất đi thứ quan trọng, chỉ sợ người tinh cầu Omega còn đang cuống cuồng tìm kiếm thứ đó thôi.
Những ngày tháng trên phi thuyền này lại là những ngày tháng an tâm bình tĩnh nhất.
Ninh Thư thả lỏng tinh thần, lúc không có việc gì làm, còn tết bím tóc cho Tiểu Thảo.
Tết tóc cho Tiểu Thảo, khiến cô nhóc đau tới nhe răng trợn mắt, tới nỗi không cho Ninh Thư chơi với tóc của mình nữa.
Ninh Thư thích mái tóc màu rượu đỏ của Vivian, đi tết tóc cho Vivian.
Khiến cho cả Tiểu Thảo lẫn Vivian không thèm nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư lập tức tự thử nghiệm trên đầu mình, nói cho bọn họ biết cái gì được gọi là thời thượng.
Ninh Thư nhìn March, có vẻ như cậu nhóc có nhiệm vụ ở chỗ này đợi cô.
March nói: “Đi thôi, Alvis đang đợi chúng ta.”
March đi trước dẫn đường, đi về hướng chợ đen.
“Tới rồi.” March chỉ vào phi thuyền.
Alvis ngồi ở trên xe lăn.
Trong lòng Ninh Thư có xíu xiu cảm động.
Nắm tay Tiểu Thảo, bước vào phi thuyền.
Alvis điều khiển phi thuyền, rời khỏi tinh cầu Omega đang cực kỳ hỗn loạn.
Ninh Thư ngồi dưới đất, đấm đấm đôi chân đang nhũn như bún của mình, rồi nhìn sang gương mặt tái nhợt của Tiểu Thảo, mồ hôi mướt mát làm ướt tóc dính ở trên mặt.
Ninh Thư dùng tay gạt tóc trên mặt Tiểu Thảo, “Cảm ơn nhóc.”
“Cô không cần phải cám ơn, ta làm vậy cũng là vì bản thân ta thôi.” Tiểu Thảo dựa vào Ninh Thư.
Ninh Thư hỏi Alvis: “Có dịch dinh dưỡng không?”
Alvis nhờ Vivian cầm hai ống dịch dinh dưỡng đưa cho Ninh Thư, Ninh Thư chia đều cho Tiểu Thảo, Tiểu Thảo uống xong dựa vào người Ninh Thư ngủ.
Ninh Thư nhìn về phía Alvis, “Sao lại muốn rời khỏi đây?”
“Lúc tinh cầu phát sinh hỗn loạn, Alvis lập tức quyết đoán rời khỏi tinh cầu Omega.” Vivian nói.
Alvis nhíu mày, “Hình như thầy Jeffrey biết được lý do vì sao họ lại muốn bắt những người có lực tinh thần, thầy ấy nói tinh cầu Omega sắp mở ra được một kỷ nguyên mới.”
Mục đích của những người này là hồi sinh sinh mệnh của đầu não, chờ tới khi sinh mệnh đầu não tỉnh lại, sức mạnh khoa học công nghệ của tinh cầu Omega sẽ bùng nổ, tiến bộ vượt bậc.
“Em nghĩ sao về việc rời khỏi Omega?” Ninh Thư hỏi.
“Cũng không biết trận hỗn loạn này kéo dài tới bao giờ, rời đi là lựa chọn tốt nhất, chúng ta cũng không đủ sức mạnh để đối phó với việc này.” Alvis nói
Ông Jeffrey chỉ có thể bảo vệ cậu nhóc trong tạm thời, không thể che chở được cả đời.
Ninh Thư không nói cho Alvis biết, cô đoạt sinh mệnh đầu não từ trong tay thầy của cậu nhóc.
“Rời đi cũng tốt, thân phận của chúng ta cũng không thích hợp sinh sống tại tinh cầu Omega, phân biệt địa vực tại đây quá nghiêm trọng.” Ninh Thư nói.
“Cũng không biết tới khi nào những hỗn loạn này mới lắng xuống.” Alvis thở dài một hơi.
Ninh Thư nói: “Chị thấy chúng ta vẫn nên tìm một nơi nào đó cách xa tinh cầu Omega sống mới được.”
“Ừ.” Alvis gật đầu, nhìn đám người đi theo cậu nhóc, “Liên lụy mọi người phải đi chịu khổ với tôi.”
Anh trai Vivian, Owen lắc đầu, “Vốn sẽ chết trên đống rác, giờ có thể ăn cơm no, uống được dịch dinh dưỡng, vậy là quá tốt rồi.”
Ninh Thư nhìn Alvis hỏi, “Vậy người em thích là ai?”
“Là con gái thầy Jeffrey, nhưng cô ấy lại không thích em.” Alvis nói.
Ninh Thư an ủi Alvis, “Em trai đáng thương, nghiệp của nhóc đấy.”
Alvis:……
“Em không thể cho cô ấy cuộc sống cô ấy muốn, hơn nữa, đôi chân này.” Alvis sờ chân.
Tồn tại đã là một việc hết sức khó khăn, vì vậy tình yêu đối với Alvis chính là một thứ xa xỉ phẩm.
“Không sao, em trai, sẽ có ngày em sẽ gặp được một cô gái yêu thương và chấp nhận em, tin chị đi.” Ninh Thư vỗ ngực nói.
Đôi mắt xanh thẳm của Alvis phát ra ánh sáng lập loè, “Có lẽ vậy, tùy duyên đi.”
Quả nhiên trải qua hai đời người, Alvis đã nhận ra được vài điều, có lẽ do đời trước yêu đơn phương không có kết quả, đời này lại được chị gái chăm sóc, có những người anh em dựa dẫm vào mình, nên có vẻ cậu nhóc cũng không còn đặt nặng vấn đề tình cảm cho lắm.
Ninh Thư cảm thấy, người trọng sinh nên như vậy, tránh tạo nên sai lầm nối tiếp sai lầm, nỗ lực sống tốt, mới không uổng công ông trời ban cho cơ hội làm lại lần nữa.
Trên phi thuyền Alvis chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, rất nhiều nhiên liệu dự trữ năng lượng, không lặp lại tình huống như lần trước, phải lo lắng việc năng lượng không đủ.
Đến nỗi việc làm sao có được phi thuyền này, cũng không biết cướp thế nào.
Chắc có lẽ thừa lúc tinh cầu Omega loạn lạc, cướp được, 囧~~
Bởi vì quá mệt mỏi, nên Ninh Thư và Tiểu Thảo ngủ một giấc rất dài.
Lúc Ninh Thư tỉnh lại, cơ thể đã thoải mái hơn rất nhiều.
Mặt Tiểu Thảo rạng rỡ, thấy Ninh Thư tỉnh, nói: “Ta thấy mình đã cường đại hơn trước rất nhiều, hình như đã tiến vào cảnh giới mới, trên người cũng nhẹ hơn rất nhiều.”
“Chuyện tốt.” Ninh Thư nói.
Tiểu Thảo cho Ninh Thư một ống dịch dinh dưỡng, trên tay cũng cầm một ống dịch dinh dưỡng uống hết.
“Kế tiếp chúng ta đi nơi nào?” Tiểu Thảo hỏi.
“Không biết, ngẫu nhiên đi.” Ninh Thư nhún vai.
Còn cả việc có được cơ giáp, trở thành cơ giáp nữa.
Vì sao con đường trở thành cơ giáp sư của cô lại gập ghềnh khó đi tới vậy.
Ninh Thư tìm Alvis hỏi: “Cơ giáp của chị xong chưa?”
Alvis:……
“Vật liệu đâu, tiền đâu, cơ giáp không phải một ngày là có thể làm được, một đồng mua vật liệu chúng ta cũng không có, có khi cả đời này chúng ta cũng không làm được, sao chị lại chấp nhất việc này tới vậy?” Alvis có hơi cạn lời nói.
Ninh Thư hữu khí vô lực nói: “Em không biết được quyết tâm trong lòng chị đâu.”
“Cơ giáp với chúng ta mà nói, là không thể với tới, chị à, cơ hội trở thành cơ giáp sư của chị bằng không đấy chị có hiểu không?”
Không, chị gái nhóc muốn trở thành cơ giáp sư.
“Chị à, em nghĩ chúng ta nên tìm một tinh cầu hẻo lánh nào đó, chưa khai hóa, chỉ cần có thể sống là được.” Alvis nói.
Trong Tinh Tế, có vô số các hành tinh, không phải hành tinh nào cũng được ghi chép trong danh sách, bởi vì có tinh cầu phù hợp với môi trường sống của con người, một số thì không.
Ninh Thư: Không, chị không……
Nếu tới một tinh cầu hẻo lánh để sống, vậy thì giấc mộng cơ giáp sư sẽ vuột khỏi tầm tay mất.
Không, không được, nhiệm vụ của tôi……
Chẳng may Elisa là một cô nhóc bướng bỉnh, lại phán định nhiệm vụ của cô thất bại thì sao.
Alvis nhìn thấy biểu tình sống không còn gì luyến tiếc của Ninh Thư, hỏi: “Khó chấp nhận vậy sao?”
“Thay vì chật vật trên tinh cầu tương tự như Omega, tìm tinh cầu hẻo lánh thuộc về chúng ta sống không tốt hơn à?” Alvis nói.
Ninh Thư gật đầu, “Em nói có lý, nghe em hết, em còn bỏ được người mình thích, thì chị có ý kiến gì.”
“Đối phương thậm chí còn không thèm để ý tới em, có em bên cạnh hay không cũng như nhau cả, em mà ở bên cạnh cô ấy có khi còn làm phiền cho cô ấy hơn.” Alvis nhàn nhạt nói.
Ninh Thư tát bộp vào miệng một cái, “Xin lỗi, chị lại xát muối vào vết thương lòng của em rồi.”
Ninh Thư bỏ mộng cơ giáp trong lòng xuống, không thể ích kỷ nghĩ cho mình, mà tổn hại tới tính mạng nhiều người được.
Phi thuyền bay lượn trong vũ trụ rộng lớn, mỗi lần gặp được một tinh cầu, Alvis đều tiến hành kiểm tra đo lường xem tinh cầu này có phù hợp để dừng chân ở lại sinh sống không.
Dù sao cũng đã cách rất xa Omega.
Hỗn loạn của Omega giờ đây cũng không còn liên quan gì tới bọn họ.
Mất đi thứ quan trọng, chỉ sợ người tinh cầu Omega còn đang cuống cuồng tìm kiếm thứ đó thôi.
Những ngày tháng trên phi thuyền này lại là những ngày tháng an tâm bình tĩnh nhất.
Ninh Thư thả lỏng tinh thần, lúc không có việc gì làm, còn tết bím tóc cho Tiểu Thảo.
Tết tóc cho Tiểu Thảo, khiến cô nhóc đau tới nhe răng trợn mắt, tới nỗi không cho Ninh Thư chơi với tóc của mình nữa.
Ninh Thư thích mái tóc màu rượu đỏ của Vivian, đi tết tóc cho Vivian.
Khiến cho cả Tiểu Thảo lẫn Vivian không thèm nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư lập tức tự thử nghiệm trên đầu mình, nói cho bọn họ biết cái gì được gọi là thời thượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/1471
|