Dịch:Gin
Alvis nhìn Ninh Thư, đôi mắt màu xanh lam phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
“Chị muốn vứt bỏ em lại, rồi rời khỏi Selde sao?”
“Sao có thể, làm sao chị có thể bỏ Alvis ở lại được.” Ninh Thư khẳng định nói, “Chị sẽ đưa Alvis đi cùng, hai chị em ta rời khỏi nơi đây, rời khỏi Selde này, còn phải giúp em đứng lên nữa.”
Vẻ mặt Alvis rất kỳ quái, tựa như trào phúng, lại tựa như bi ai, cộng thêm một loại cảm xúc không diễn tả được thành lời, tóm lại cực kỳ phức tạp.
“Chị à, em không có lực tinh thần cường đại, sao có thể đi cùng chị đây?” Alvis nói.
Ninh Thư không chút suy nghĩ nói: “Chị sẽ nghĩ cách.”
Có được một cơ hội từ trên trời ban xuống, toàn bộ cư dân của tinh cầu Selde đều xao động hết lên.
Có thể rời khỏi hành tinh Selde là cám dỗ lớn nhất.
Mặc dù sinh ra ở Selde, nhưng ai ai cũng mong muốn được rời khỏi tinh cầu này, đi tới hành tinh khác sinh sống tới cuối đời.
Chẳng mấy chốc, rất nhiều người đã tới phi thuyền chờ đợi để được kiểm tra lực tinh thần.
Một cây thang lớn được phi thuyền thả xuống, tất cả mọi người như ong vỡ tổ, ùn ùn kéo lên, chen lấn nhau sợ chậm chân mất cơ hội.
Manson qua màn kính trên phi thuyền nhìn xuống, quần áo lam lũ, cơ thể bẩn thỉu, còn có cả những linh hồn dơ bẩn, đáng lẽ nên yên phận sống tại nơi rác rưởi ghê tởm này.
Trên mặt Manson hiện lên nụ cười châm chọc.
“Manson, anh đoán xem sẽ có bao nhiêu người có lực tinh thần đủ tiêu chuẩn trên một hành tinh sai lầm thế này?” Một người đàn ông có thân hình cường tráng bước tới bên cạnh Manson hỏi dò, hắn cúi xuống nhìn chằm chằm vào đám người tinh cầu Selde đang chen chúc bò vào trong phi thuyền.
“Joyce à, tôi đoán cũng chẳng được bao nhiêu đâu, không được bao nhiêu hình như là do tôi đã cường điệu quá rồi, phải nói là rất ít mới đúng.” Manson nói.
“Ngay cả mạng sống cũng không bảo đảm được, vậy thì sao chúng có thể rèn luyện được lực tinh thần chứ.” Manson nhàn nhạt nói, gương mặt toát lên vẻ cao ngạo.
Joyce xoay cổ tay, “Có lẽ những người này chăm chú tìm kiếm đồ ăn trong núi rác, lực tinh thần của họ cũng có thể mạnh thì sao?”
“Tôi thích nghe mấy trò khôi hài này của anh đấy, song có điều không khí ở đây thật sự khiến tôi hít thở không thông, nói cho đám người phía dưới, đừng mang bọn người này lên tầng trên.” Manson lấy khăn tay che mũi lại.
“Nếu hành tinh này không có đủ người có lực tinh thần đạt tiêu chuẩn, chúng ta lại phải tới những hành tinh xa xôi khác để kiếm tiếp đấy, sao mọi việc cứ tới lượt chúng ta lại trở nên khó khăn, xóc nảy thế nhỉ.” Manson bực bội phàn nàn, thời gian lượn lờ tới các hành tinh trong Tinh Tế dài đằng đẵng khiến hắn cảm thấy tồi tệ.
Thay vào đó, Joyce lại nói: “Tôi lại thấy điều này khá đơn giản, thú vị, giống như tinh cầu này, chỉ cần vài khẩu súng laser là có thể hủy diệt được hết thảy.”
“Tất cả đám cư dân Selde đều cực kỳ yếu nhớt, chắc có lẽ chẳng có lấy nổi một cơ giáp sư, không một người nào trên Selde này có thể đe dọa được chúng ta.”
Manson lại rất bực bội, “Tôi đã chán ngấy việc lữ hành này rồi, cực kỳ cực kỳ chán ghét.”
Joyce nhún vai, nhìn đoàn người Selde lúc nhúc như kiến bò lên phi thuyền, “Khó có thể tưởng tượng được rằng, một nơi hoang tàn như Selde lại có người tồn tại được tới giờ phút này.”
Ninh Thư đứng ở trên núi rác, trông thấy rất nhiều cư dân Selde đi về hướng phi thuyền, có người đi lên cũng có người đi xuống.
Một bên cây thang là đi lên, một bên cây thang là đi xuống.
Hai bên đều tràn ngập người, lúc trước lực tinh thần của Alisa là cấp A, vừa đủ tiêu chuẩn mục tiêu của những người đó.
Cô khẳng định phải đi khảo nghiệm lực tinh thần, chạm vào “gốc rễ” của đám người này.
Ninh Thư ngẩng đầu nhìn phi thuyền, phi thuyền này cũng thật lớn, có thể chứa được rất nhiều người.
Những người này đi khắp nơi tìm kiếm người có lực tinh thần.
Không dám ra tay với cơ giáp sư, đành đi kiếm trên những tinh cầu như Selde, nơi cư dân trú ngụ yếu đuối, có thể hạ mình làm nô lệ.
Ninh Thư chạy xuống núi rác, đi vào trong nhà, thấy Alvis đưa lưng về phía mình, hiển nhiên là không muốn để ý tới cô.
Ninh Thư hô: “Alvis.”
“Nếu chị muốn đi khảo nghiệm lực tinh thần, chị có thể đi, dù sao rời được Selde cũng là chuyện tốt.” Alvis quay xe lăn lại, nhìn Ninh Thư nói.
Ninh Thư nói: “Cho dù có đi, chị cũng sẽ mang Alvis theo cùng, chúng ta sẽ đi cùng nhau.”
“Nhưng em không có lực tinh thần.” Alvis nói.
Ninh Thư hỏi ngược lại: “Còn chưa khảo nghiệm, sao em biết được mình không có lực tinh thần.”
“Em đoán. Tỉ như việc em liên lụy chị, làm sao em có lực tinh thần cường đại đây.” Alvis thấp giọng nỉ non.
Ninh Thư tức giận nói: “Tinh thần lực không liên quan gì tới đầu óc, chứ đừng nói là đôi chân, chúng chẳng có tí quan hệ nào với nhau cả.”
“Đừng suốt ngày suy nghĩ vớ vẩn như thế.” Ninh Thư nói.
Alvis:…
“Alvis, Alvis…” Giọng nói lanh lảnh của Vivian cất lên, nhẹ nhàng đầy vui sướng.
Ninh Thư nhướng mày nhìn Alvis, “ Cô bạn nhỏ của em tới rồi này.”
Ninh Thư chủ động đi ra ngoài, ở cửa gặp Vivian, mái tóc màu đỏ rượu của Vivian xõa xuống, rất lộng lẫy.
“Elisa, chị sẽ đi khảo nghiệm lực tinh thần chứ?” Vivian dè dặt hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư gật đầu, “Sẽ đi.”
Vi Vi An vào nhà trò chuyện với Alvis, tâm trạng lúc này của Alvis không được tốt.
Ninh Thư dùng nồi nấu một chút đồ ăn, thuận tiện quan sát động tĩnh của phi thuyền bên kia.
Càng ngày càng có nhiều người đi về phía phi thuyền, cũng tương tự ngày càng có nhiều người thất vọng ra về.
Lực tinh thần không đạt chuẩn, họ sẽ bị gạt bỏ không thương tiếc.
Những người này sẽ không phát thiện tâm cưu mang thêm một người vô dụng, mang nhiều hơn một người, sẽ gây lãng phí nguồn lương thực của họ.
Vivian và Alvis tranh cãi một trận, lúc Vivian ra khỏi nhà, mặt như đưa đám.
Ninh Thư hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Vi Vi An dậm dậm chân, “Elisa, em về đây.”
Ninh Thư nhìn bóng lưng Vivian, bưng chén vào nhà, đưa chén cho Alvis, hỏi: “Em nói gì với Vivian, để con bé nước mắt nước mũi chảy ròng ròng chạy đi vậy.”
“Không có gì, em chỉ nói với cậu ấy, em sẽ không đi khảo nghiệm lực tinh thần thôi.” Alvis nói.
Ninh Thư cũng tán thành việc Alvis không đi khảo nghiệm lực tinh thần, lỡ chẳng may Alvis thật sự có lực tinh thần đạt chuẩn, lại phải trơ mắt nhìn cậu bị lôi đi, cuối cùng bị tước đoạt lực tinh thần.
“Khi nào thì chị đi khảo nghiệm lực tinh thần?” Alvis nhìn Ninh Thư hỏi.
Ninh Thư ăn đồ trong chén, “Đợi qua một thời gian nữa rồi nói tiếp, giờ có nhiều người đi rồi.”
Hiện giờ người của tinh cầu Selde đều đang ở trong trạng thái phấn khích và không thể bình tĩnh nổi.
Chờ thêm một khoảng thời gian nữa, số người thất bại tăng lên, mọi người sẽ dần dần bình tĩnh lại.
Ninh Thư nhìn Alvis nói: “Em trai bé bỏng của chị, chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi chốn này.”
Alvis cũng không ngẩng đầu lên, “Chỉ cần chị vượt qua khảo nghiệm lực tinh thần, là có thể rời khỏi Selde này.”
Ninh Thư tự dưng cảm thấy Alvis âm dương quái khí, úp úp mở mở chuyện gì đó.
Ninh Thư nhìn Alvis nói: “Em trai à, hay là chúng ta cướp phi thuyền của bọn họ đi.”
“Cái gì?” Alvis khiếp sợ quay đầu lại, không thể tưởng tượng nổi nhìn Ninh Thư.
“Chị đang nói cái gì vậy, chị cảm thấy việc này có khả năng không?” Alvis thu hồi vẻ kinh ngạc trên mặt lại.
“Người của tinh cầu Selde nhiều như vậy, chẳng lẽ chúng ta lại không đánh bại được bọn người đó?” Ninh Thư nói, kiến nhiều còn cắn chết được cả voi đấy bé con ạ.
Alvis lắc đầu, “Sức mạnh công nghệ đôi khi không thể đo đếm được đâu chị ạ.”
“Người của Selde nhiều, nhưng với sức mạnh tiên tiến của đám người đó,... chuyện này không phải chỉ cần nhiều người là có thể giải quyết được.” Alvis nói.
Alvis nhìn Ninh Thư, đôi mắt màu xanh lam phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
“Chị muốn vứt bỏ em lại, rồi rời khỏi Selde sao?”
“Sao có thể, làm sao chị có thể bỏ Alvis ở lại được.” Ninh Thư khẳng định nói, “Chị sẽ đưa Alvis đi cùng, hai chị em ta rời khỏi nơi đây, rời khỏi Selde này, còn phải giúp em đứng lên nữa.”
Vẻ mặt Alvis rất kỳ quái, tựa như trào phúng, lại tựa như bi ai, cộng thêm một loại cảm xúc không diễn tả được thành lời, tóm lại cực kỳ phức tạp.
“Chị à, em không có lực tinh thần cường đại, sao có thể đi cùng chị đây?” Alvis nói.
Ninh Thư không chút suy nghĩ nói: “Chị sẽ nghĩ cách.”
Có được một cơ hội từ trên trời ban xuống, toàn bộ cư dân của tinh cầu Selde đều xao động hết lên.
Có thể rời khỏi hành tinh Selde là cám dỗ lớn nhất.
Mặc dù sinh ra ở Selde, nhưng ai ai cũng mong muốn được rời khỏi tinh cầu này, đi tới hành tinh khác sinh sống tới cuối đời.
Chẳng mấy chốc, rất nhiều người đã tới phi thuyền chờ đợi để được kiểm tra lực tinh thần.
Một cây thang lớn được phi thuyền thả xuống, tất cả mọi người như ong vỡ tổ, ùn ùn kéo lên, chen lấn nhau sợ chậm chân mất cơ hội.
Manson qua màn kính trên phi thuyền nhìn xuống, quần áo lam lũ, cơ thể bẩn thỉu, còn có cả những linh hồn dơ bẩn, đáng lẽ nên yên phận sống tại nơi rác rưởi ghê tởm này.
Trên mặt Manson hiện lên nụ cười châm chọc.
“Manson, anh đoán xem sẽ có bao nhiêu người có lực tinh thần đủ tiêu chuẩn trên một hành tinh sai lầm thế này?” Một người đàn ông có thân hình cường tráng bước tới bên cạnh Manson hỏi dò, hắn cúi xuống nhìn chằm chằm vào đám người tinh cầu Selde đang chen chúc bò vào trong phi thuyền.
“Joyce à, tôi đoán cũng chẳng được bao nhiêu đâu, không được bao nhiêu hình như là do tôi đã cường điệu quá rồi, phải nói là rất ít mới đúng.” Manson nói.
“Ngay cả mạng sống cũng không bảo đảm được, vậy thì sao chúng có thể rèn luyện được lực tinh thần chứ.” Manson nhàn nhạt nói, gương mặt toát lên vẻ cao ngạo.
Joyce xoay cổ tay, “Có lẽ những người này chăm chú tìm kiếm đồ ăn trong núi rác, lực tinh thần của họ cũng có thể mạnh thì sao?”
“Tôi thích nghe mấy trò khôi hài này của anh đấy, song có điều không khí ở đây thật sự khiến tôi hít thở không thông, nói cho đám người phía dưới, đừng mang bọn người này lên tầng trên.” Manson lấy khăn tay che mũi lại.
“Nếu hành tinh này không có đủ người có lực tinh thần đạt tiêu chuẩn, chúng ta lại phải tới những hành tinh xa xôi khác để kiếm tiếp đấy, sao mọi việc cứ tới lượt chúng ta lại trở nên khó khăn, xóc nảy thế nhỉ.” Manson bực bội phàn nàn, thời gian lượn lờ tới các hành tinh trong Tinh Tế dài đằng đẵng khiến hắn cảm thấy tồi tệ.
Thay vào đó, Joyce lại nói: “Tôi lại thấy điều này khá đơn giản, thú vị, giống như tinh cầu này, chỉ cần vài khẩu súng laser là có thể hủy diệt được hết thảy.”
“Tất cả đám cư dân Selde đều cực kỳ yếu nhớt, chắc có lẽ chẳng có lấy nổi một cơ giáp sư, không một người nào trên Selde này có thể đe dọa được chúng ta.”
Manson lại rất bực bội, “Tôi đã chán ngấy việc lữ hành này rồi, cực kỳ cực kỳ chán ghét.”
Joyce nhún vai, nhìn đoàn người Selde lúc nhúc như kiến bò lên phi thuyền, “Khó có thể tưởng tượng được rằng, một nơi hoang tàn như Selde lại có người tồn tại được tới giờ phút này.”
Ninh Thư đứng ở trên núi rác, trông thấy rất nhiều cư dân Selde đi về hướng phi thuyền, có người đi lên cũng có người đi xuống.
Một bên cây thang là đi lên, một bên cây thang là đi xuống.
Hai bên đều tràn ngập người, lúc trước lực tinh thần của Alisa là cấp A, vừa đủ tiêu chuẩn mục tiêu của những người đó.
Cô khẳng định phải đi khảo nghiệm lực tinh thần, chạm vào “gốc rễ” của đám người này.
Ninh Thư ngẩng đầu nhìn phi thuyền, phi thuyền này cũng thật lớn, có thể chứa được rất nhiều người.
Những người này đi khắp nơi tìm kiếm người có lực tinh thần.
Không dám ra tay với cơ giáp sư, đành đi kiếm trên những tinh cầu như Selde, nơi cư dân trú ngụ yếu đuối, có thể hạ mình làm nô lệ.
Ninh Thư chạy xuống núi rác, đi vào trong nhà, thấy Alvis đưa lưng về phía mình, hiển nhiên là không muốn để ý tới cô.
Ninh Thư hô: “Alvis.”
“Nếu chị muốn đi khảo nghiệm lực tinh thần, chị có thể đi, dù sao rời được Selde cũng là chuyện tốt.” Alvis quay xe lăn lại, nhìn Ninh Thư nói.
Ninh Thư nói: “Cho dù có đi, chị cũng sẽ mang Alvis theo cùng, chúng ta sẽ đi cùng nhau.”
“Nhưng em không có lực tinh thần.” Alvis nói.
Ninh Thư hỏi ngược lại: “Còn chưa khảo nghiệm, sao em biết được mình không có lực tinh thần.”
“Em đoán. Tỉ như việc em liên lụy chị, làm sao em có lực tinh thần cường đại đây.” Alvis thấp giọng nỉ non.
Ninh Thư tức giận nói: “Tinh thần lực không liên quan gì tới đầu óc, chứ đừng nói là đôi chân, chúng chẳng có tí quan hệ nào với nhau cả.”
“Đừng suốt ngày suy nghĩ vớ vẩn như thế.” Ninh Thư nói.
Alvis:…
“Alvis, Alvis…” Giọng nói lanh lảnh của Vivian cất lên, nhẹ nhàng đầy vui sướng.
Ninh Thư nhướng mày nhìn Alvis, “ Cô bạn nhỏ của em tới rồi này.”
Ninh Thư chủ động đi ra ngoài, ở cửa gặp Vivian, mái tóc màu đỏ rượu của Vivian xõa xuống, rất lộng lẫy.
“Elisa, chị sẽ đi khảo nghiệm lực tinh thần chứ?” Vivian dè dặt hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư gật đầu, “Sẽ đi.”
Vi Vi An vào nhà trò chuyện với Alvis, tâm trạng lúc này của Alvis không được tốt.
Ninh Thư dùng nồi nấu một chút đồ ăn, thuận tiện quan sát động tĩnh của phi thuyền bên kia.
Càng ngày càng có nhiều người đi về phía phi thuyền, cũng tương tự ngày càng có nhiều người thất vọng ra về.
Lực tinh thần không đạt chuẩn, họ sẽ bị gạt bỏ không thương tiếc.
Những người này sẽ không phát thiện tâm cưu mang thêm một người vô dụng, mang nhiều hơn một người, sẽ gây lãng phí nguồn lương thực của họ.
Vivian và Alvis tranh cãi một trận, lúc Vivian ra khỏi nhà, mặt như đưa đám.
Ninh Thư hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Vi Vi An dậm dậm chân, “Elisa, em về đây.”
Ninh Thư nhìn bóng lưng Vivian, bưng chén vào nhà, đưa chén cho Alvis, hỏi: “Em nói gì với Vivian, để con bé nước mắt nước mũi chảy ròng ròng chạy đi vậy.”
“Không có gì, em chỉ nói với cậu ấy, em sẽ không đi khảo nghiệm lực tinh thần thôi.” Alvis nói.
Ninh Thư cũng tán thành việc Alvis không đi khảo nghiệm lực tinh thần, lỡ chẳng may Alvis thật sự có lực tinh thần đạt chuẩn, lại phải trơ mắt nhìn cậu bị lôi đi, cuối cùng bị tước đoạt lực tinh thần.
“Khi nào thì chị đi khảo nghiệm lực tinh thần?” Alvis nhìn Ninh Thư hỏi.
Ninh Thư ăn đồ trong chén, “Đợi qua một thời gian nữa rồi nói tiếp, giờ có nhiều người đi rồi.”
Hiện giờ người của tinh cầu Selde đều đang ở trong trạng thái phấn khích và không thể bình tĩnh nổi.
Chờ thêm một khoảng thời gian nữa, số người thất bại tăng lên, mọi người sẽ dần dần bình tĩnh lại.
Ninh Thư nhìn Alvis nói: “Em trai bé bỏng của chị, chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi chốn này.”
Alvis cũng không ngẩng đầu lên, “Chỉ cần chị vượt qua khảo nghiệm lực tinh thần, là có thể rời khỏi Selde này.”
Ninh Thư tự dưng cảm thấy Alvis âm dương quái khí, úp úp mở mở chuyện gì đó.
Ninh Thư nhìn Alvis nói: “Em trai à, hay là chúng ta cướp phi thuyền của bọn họ đi.”
“Cái gì?” Alvis khiếp sợ quay đầu lại, không thể tưởng tượng nổi nhìn Ninh Thư.
“Chị đang nói cái gì vậy, chị cảm thấy việc này có khả năng không?” Alvis thu hồi vẻ kinh ngạc trên mặt lại.
“Người của tinh cầu Selde nhiều như vậy, chẳng lẽ chúng ta lại không đánh bại được bọn người đó?” Ninh Thư nói, kiến nhiều còn cắn chết được cả voi đấy bé con ạ.
Alvis lắc đầu, “Sức mạnh công nghệ đôi khi không thể đo đếm được đâu chị ạ.”
“Người của Selde nhiều, nhưng với sức mạnh tiên tiến của đám người đó,... chuyện này không phải chỉ cần nhiều người là có thể giải quyết được.” Alvis nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/1471
|