Dịch: Phong Thanh
Cuộc phẫu thuật của La Giang phải kéo dài hết một ngày mới xong, đến nỗi hiệu quả sau đó không ai dám đảm bảo.
Lúc La Giang tỉnh lại, cả người như chết lặng, đột nhiên nhớ tới tiểu huynh đệ của mình, giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng chỉ hơi dùng sức đã khiến phía dưới đau tới chảy nước mắt.
“Này, anh mau nằm xuống, ngủ một giấc đi, anh mới giải phẫu xong đừng vội vàng cử động.” Nữ bác sĩ đè thân người La Giang lại, “Nếu đụng đến miệng vết thương sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến hiệu quả đấy.”
La Giang nhìn mỹ nữ, trong lòng thật sự ngượng ngùng. Vì sao mỗi lần cậu bé của hắn xảy ra sự cố đều để cô gái này chứng kiến.
Đặc biệt là lúc này, chỗ đó còn bị chó cắn. La Giang cực kỳ sốt ruột hỏi nữ bác sĩ: “Phía dưới của tôi thật sự không có việc gì chứ?”
Bác sĩ xinh đẹp hơi do dự khiến sắc mặt của La Giang càng trở nên trắng bệch.
“Chẳng lẽ xảy ra vấn đề?”
Trong lòng La Giang có một dự cảm không mấy tốt đẹp, nhớ lại lúc đó, con chó kia gắt gao cắn chặt, như kiểu muốn cắn rớt phần dưới của hắn ra vậy.
“Hiện giờ khó nói, phải xem hiệu quả hồi phục sau giải phẫu thế nào đã. Song anh được đưa đến bệnh viện kịp lúc, nên hẳn là không có việc gì. Chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được.” Bác sĩ ba phải nói.
La Giang thở phào nhẹ nhõm. Hắn nhớ đến trước mặt mình là một mỹ nữ thì thói trêu ghẹo lại phát tác, “Cảm ơn em, nếu không phải có em thì tôi không biết lúc này phải làm sao nữa. Sau này tôi còn phải phiền em giúp đỡ. Nói nữa thì mất mặt, mỗi lần gặp em thì tôi đều bó bột.”
La Giang ra vẻ đáng thương, giọng điệu ngọt ngào khiến cho phụ nữ dễ dàng đồng tình.
Nữ bác sĩ lập tức nói: “Anh yên tâm, chỉ cần dưỡng thương cho tốt khẳng định không có vấn đề gì.”
Mặt La Giang tái nhợt, sắc mặt nhợt nhạt nặn ra nụ cười gượng yếu ớt.
Một người đàn ông có dáng vẻ yếu ớt u buồn là cách dễ nhất để nữ nhân buông lỏng đề phòng.
Nữ bác sĩ lấy kim tiêm, chuẩn bị tiêm thuốc cho La Giang.
“Anh bị chó cắn, trên người chó hoang có rất nhiều virus, nên bây giờ phải tiêm vắc-xin phòng bệnh chó dại và ngừa cảm lạnh.” Nữ bác sĩ nói.
La Giang nhìn đầu kim tiêm nhọn hoắc đang chảy vài giọt thuốc thì trong lòng tức giận muốn chết. Hắn muốn băm chết con chó hoang đã cắn hắn thành nghìn mảnh.
Lúc nữ bác sĩ đang tiêm thuốc, ba La đi vào.
Ba La thần sắc mệt mỏi nhìn La Giang trên giường bệnh, “Sao lại bị chó cắn. Lúc đó nếu mày không giận dỗi bỏ chạy cũng sẽ không bị chó cắn.”
“Mày có biết rằng, mày vừa làm phẫu thuật vừa nằm viện đã tiêu hết tiền trong nhà rồi không?” Ba La tức giận lại càng đau lòng, “Còn bị chó cắn chỗ hiểm nữa chứ.”
“Tiền tiền tiền, trong lòng ông lúc nào cũng chỉ có tiền. Nếu lúc đó ông tin tôi, tôi sẽ không rời khỏi nhà. Tôi rõ ràng vì sự nghiệp nhưng ông lại không hề tin tưởng tôi. Tôi là con của ông, ấy vậy mà ông lại không hề tin tưởng tôi lấy một lời.”
La Giang cảm thấy, nếu không phải do hắn xảy ra xung đột với ba, nếu không phải do ba không tin hắn thì hắn sẽ không chạy ra khỏi nhà, sẽ không gặp con chó điên đó, hơn nữa sẽ không bị nó cắn.
Ba La giận tím người nhưng nghĩ đến con mình còn nằm ở trên giường bệnh, đành nén lại, “Tới lúc hết bệnh rồi thì nhanh chóng kiếm việc mà làm đi. Mày có biết tiền phẫu thuật của mày phải nhờ chú Hồ chi trả một phần không hả?”
“Ba của Hồ Đóa? Tôi không kêu ông ta hỗ trợ. Ai cần ông ta bố thí, sau này tôi có tiền rồi, sẽ trả lại cho ông ta gấp bội.” La Giang cứng đầu cứng cổ nói.
Vì mới trải qua giải phẫu hơn nữa lại mất máu không ít, mặt hắn càng lúc càng tái nhợt.
Ba La giận đến mức tim muốn ngừng đập, thằng con này của ông suy cho cùng là bị sao vậy.
“Ba, tôi nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”
Lần nào cũng nghe con trai nói muốn lập nghiệp kiếm tiền nhưng lại chẳng thấy động tay chân làm ra một cái kế hoạch rõ ràng, cũng chẳng biết nó muốn làm cái gì.
Ba La cảm thấy do con trai ru rú trong nhà cả ngày quá lâu, nên cũng không biết đầu óc đã bay bổng tới tận đâu.
Nữ bác sĩ ở bên cạnh thấy tình hình căng thẳng, đành lên tiếng, “Bệnh nhân vừa mới phẫu thuật, không thể quá kích động. Người nhà không nên kích thích bệnh nhân thêm nữa.”
Ba La mất cả đêm chạy vạy khắp nơi, xong xuôi lại còn phải làm thủ tục đăng ký đóng tiền các kiểu, đã vậy lại phải ở ngoài phòng giải phẫu túc trực cả đêm.
Lúc con trai tỉnh lại vẫn giữ thái độ như cũ, khiến ba La trong nháy mắt già nua đi không ít.
Thần sắc thực sự mệt mỏi.
Đầu tiên, không bàn đến việc con ông có hiếu hay không nhưng có một thằng con trai tính tình ương bướng như vậy, cũng khiến người làm cha phải lao tâm khổ tứ.
Cha mẹ vất vả nuôi con trai lớn lên làm người, thế nhưng kết quả, đứa con ấy lại cảm thấy bọn họ thiếu nợ hắn rất nhiều.
Ba La lê bước ra khỏi phòng bệnh, ngồi gục đầu xuống ghế ngoài cửa.
La Giang nhìn nữ bác sĩ, “Cám ơn em đã nói giúp, tính ba tôi vậy đấy, em đừng để ý.”
La Giang cảm thấy ba hắn xuất hiện trước mặt mỹ nữ khiến hắn cực kỳ mất mặt, hơi tí lại quát tháo ầm ĩ.
“Cảm ơn gì chứ, anh là bệnh nhân của tôi, tôi phải có trách nhiệm chứ.”
“Em phụ trách chăm sóc cho tôi sao. Tôi đồng ý, một trăm phần trăm đồng ý.”
Nữ bác sĩ oán trách liếc nhìn La Giang, còn La Giang cứ mãi hỏi thăm bác sĩ để chứng thực, “Bệnh của tôi thật sự sẽ không sao phải không.”
“Không có việc gì, nếu có thì y học hiện đại bây giờ cũng có thể tạo ra bộ phận giả khác giúp anh, hiệu quả không khác gì.”
La Giang: ….
Đừng … đùa thế chứ.
La Giang chờ tới lúc nữ bác sĩ rời đi, mới tức tốc kêu réo hệ thống cứu giúp, “Này, tiểu huynh đệ của ta sẽ không sao đúng không.”
“Đã hư thành như vậy làm sao lại không có việc gì cho được. Ngươi không thể cẩn thận hơn được tí nào à. Bị thương tới mức này, chẳng những không có bản lĩnh lại còn không có khả năng chăn gối thì sao mà chinh phục được mỹ nữ.”
“Sao ngươi lại ngu ngốc tới vậy cơ chứ?” Hệ thống thật sự buồn bực, ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’.
Nói thật, hệ thống cũng điên máu lắm chứ, La Giang điên khùng nổi giận với con chó, móa nó còn bị con chó phản dame, cắn hư luôn cái ấy.
Ký chủ này thiệt ngu xuẩn.
La Giang không nói nên lời. Hắn đâu nghĩ con chó hoang kia lại hung hãn tới vậy.
Hắn cũng không để ý việc hệ thống mắng hắn ngu ngốc, vội vàng hỏi: “Ngươi có thể khôi phục tiểu huynh đệ của ta trở lại như xưa được không? Nếu không thì ta không thể ở cùng với mỹ nữ, cũng không có cách nào phô bày năng lực của chính mình.”
Tất cả các mối quan hệ đều vì bước cuối cùng này, mỹ nữ nằm ở trên giường nhưng hắn không làm ăn được gì thì cũng vô dụng.
La Giang mới nghĩ thôi cũng đã muốn điên rồi.
Hệ thống trầm mặc một lúc, thời gian im lặng càng dài càng khiến La Giang lo sợ.
“Cuối cùng là có được hay không, ngươi mau nói một câu đi.” La Giang nói nhưng lòng cực kỳ run sợ.
“Không phải là không thể chữa trị.” Hệ thống lạnh nhạt nói.
La Giang thở dài một tiếng, trái tim đang đập mạnh cũng lấy lại cân bằng. Hệ thống này cuối cùng cũng có chút tác dụng.
“Vậy được rồi, ngươi mau giúp ta chữa trị đi. Chữa xong thì ta sẽ dùng tài năng đi chinh phục từng mỹ nữ một cho ngươi.” La Giang nói.
“Chữa khỏi phải tốn rất nhiều năng lượng, ngươi có biết muốn đem một bộ phận bị hư chữa lành giống như trước kia cần tiêu tốn biết bao nhiêu năng lượng không?” Hệ thống tức giận, giọng điệu vô cùng cay nghiệt.
La Giang tức khắc ngây ngẩn cả người, cảm thấy không thể tin nổi, rặn ra từng chữ: “Chẳng lẽ ngươi không muốn chữa cho ta?”
“Ta chữa cho ngươi, phải hao phí rất nhiều rất nhiều năng lượng, ta được thứ tốt gì cơ chứ?”
Thứ, thứ tốt gì ư? La Giang vò vò đầu, hắn đúng thật là không đưa được cho hệ thống thứ tốt nào cả.
Cuộc phẫu thuật của La Giang phải kéo dài hết một ngày mới xong, đến nỗi hiệu quả sau đó không ai dám đảm bảo.
Lúc La Giang tỉnh lại, cả người như chết lặng, đột nhiên nhớ tới tiểu huynh đệ của mình, giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng chỉ hơi dùng sức đã khiến phía dưới đau tới chảy nước mắt.
“Này, anh mau nằm xuống, ngủ một giấc đi, anh mới giải phẫu xong đừng vội vàng cử động.” Nữ bác sĩ đè thân người La Giang lại, “Nếu đụng đến miệng vết thương sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến hiệu quả đấy.”
La Giang nhìn mỹ nữ, trong lòng thật sự ngượng ngùng. Vì sao mỗi lần cậu bé của hắn xảy ra sự cố đều để cô gái này chứng kiến.
Đặc biệt là lúc này, chỗ đó còn bị chó cắn. La Giang cực kỳ sốt ruột hỏi nữ bác sĩ: “Phía dưới của tôi thật sự không có việc gì chứ?”
Bác sĩ xinh đẹp hơi do dự khiến sắc mặt của La Giang càng trở nên trắng bệch.
“Chẳng lẽ xảy ra vấn đề?”
Trong lòng La Giang có một dự cảm không mấy tốt đẹp, nhớ lại lúc đó, con chó kia gắt gao cắn chặt, như kiểu muốn cắn rớt phần dưới của hắn ra vậy.
“Hiện giờ khó nói, phải xem hiệu quả hồi phục sau giải phẫu thế nào đã. Song anh được đưa đến bệnh viện kịp lúc, nên hẳn là không có việc gì. Chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được.” Bác sĩ ba phải nói.
La Giang thở phào nhẹ nhõm. Hắn nhớ đến trước mặt mình là một mỹ nữ thì thói trêu ghẹo lại phát tác, “Cảm ơn em, nếu không phải có em thì tôi không biết lúc này phải làm sao nữa. Sau này tôi còn phải phiền em giúp đỡ. Nói nữa thì mất mặt, mỗi lần gặp em thì tôi đều bó bột.”
La Giang ra vẻ đáng thương, giọng điệu ngọt ngào khiến cho phụ nữ dễ dàng đồng tình.
Nữ bác sĩ lập tức nói: “Anh yên tâm, chỉ cần dưỡng thương cho tốt khẳng định không có vấn đề gì.”
Mặt La Giang tái nhợt, sắc mặt nhợt nhạt nặn ra nụ cười gượng yếu ớt.
Một người đàn ông có dáng vẻ yếu ớt u buồn là cách dễ nhất để nữ nhân buông lỏng đề phòng.
Nữ bác sĩ lấy kim tiêm, chuẩn bị tiêm thuốc cho La Giang.
“Anh bị chó cắn, trên người chó hoang có rất nhiều virus, nên bây giờ phải tiêm vắc-xin phòng bệnh chó dại và ngừa cảm lạnh.” Nữ bác sĩ nói.
La Giang nhìn đầu kim tiêm nhọn hoắc đang chảy vài giọt thuốc thì trong lòng tức giận muốn chết. Hắn muốn băm chết con chó hoang đã cắn hắn thành nghìn mảnh.
Lúc nữ bác sĩ đang tiêm thuốc, ba La đi vào.
Ba La thần sắc mệt mỏi nhìn La Giang trên giường bệnh, “Sao lại bị chó cắn. Lúc đó nếu mày không giận dỗi bỏ chạy cũng sẽ không bị chó cắn.”
“Mày có biết rằng, mày vừa làm phẫu thuật vừa nằm viện đã tiêu hết tiền trong nhà rồi không?” Ba La tức giận lại càng đau lòng, “Còn bị chó cắn chỗ hiểm nữa chứ.”
“Tiền tiền tiền, trong lòng ông lúc nào cũng chỉ có tiền. Nếu lúc đó ông tin tôi, tôi sẽ không rời khỏi nhà. Tôi rõ ràng vì sự nghiệp nhưng ông lại không hề tin tưởng tôi. Tôi là con của ông, ấy vậy mà ông lại không hề tin tưởng tôi lấy một lời.”
La Giang cảm thấy, nếu không phải do hắn xảy ra xung đột với ba, nếu không phải do ba không tin hắn thì hắn sẽ không chạy ra khỏi nhà, sẽ không gặp con chó điên đó, hơn nữa sẽ không bị nó cắn.
Ba La giận tím người nhưng nghĩ đến con mình còn nằm ở trên giường bệnh, đành nén lại, “Tới lúc hết bệnh rồi thì nhanh chóng kiếm việc mà làm đi. Mày có biết tiền phẫu thuật của mày phải nhờ chú Hồ chi trả một phần không hả?”
“Ba của Hồ Đóa? Tôi không kêu ông ta hỗ trợ. Ai cần ông ta bố thí, sau này tôi có tiền rồi, sẽ trả lại cho ông ta gấp bội.” La Giang cứng đầu cứng cổ nói.
Vì mới trải qua giải phẫu hơn nữa lại mất máu không ít, mặt hắn càng lúc càng tái nhợt.
Ba La giận đến mức tim muốn ngừng đập, thằng con này của ông suy cho cùng là bị sao vậy.
“Ba, tôi nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”
Lần nào cũng nghe con trai nói muốn lập nghiệp kiếm tiền nhưng lại chẳng thấy động tay chân làm ra một cái kế hoạch rõ ràng, cũng chẳng biết nó muốn làm cái gì.
Ba La cảm thấy do con trai ru rú trong nhà cả ngày quá lâu, nên cũng không biết đầu óc đã bay bổng tới tận đâu.
Nữ bác sĩ ở bên cạnh thấy tình hình căng thẳng, đành lên tiếng, “Bệnh nhân vừa mới phẫu thuật, không thể quá kích động. Người nhà không nên kích thích bệnh nhân thêm nữa.”
Ba La mất cả đêm chạy vạy khắp nơi, xong xuôi lại còn phải làm thủ tục đăng ký đóng tiền các kiểu, đã vậy lại phải ở ngoài phòng giải phẫu túc trực cả đêm.
Lúc con trai tỉnh lại vẫn giữ thái độ như cũ, khiến ba La trong nháy mắt già nua đi không ít.
Thần sắc thực sự mệt mỏi.
Đầu tiên, không bàn đến việc con ông có hiếu hay không nhưng có một thằng con trai tính tình ương bướng như vậy, cũng khiến người làm cha phải lao tâm khổ tứ.
Cha mẹ vất vả nuôi con trai lớn lên làm người, thế nhưng kết quả, đứa con ấy lại cảm thấy bọn họ thiếu nợ hắn rất nhiều.
Ba La lê bước ra khỏi phòng bệnh, ngồi gục đầu xuống ghế ngoài cửa.
La Giang nhìn nữ bác sĩ, “Cám ơn em đã nói giúp, tính ba tôi vậy đấy, em đừng để ý.”
La Giang cảm thấy ba hắn xuất hiện trước mặt mỹ nữ khiến hắn cực kỳ mất mặt, hơi tí lại quát tháo ầm ĩ.
“Cảm ơn gì chứ, anh là bệnh nhân của tôi, tôi phải có trách nhiệm chứ.”
“Em phụ trách chăm sóc cho tôi sao. Tôi đồng ý, một trăm phần trăm đồng ý.”
Nữ bác sĩ oán trách liếc nhìn La Giang, còn La Giang cứ mãi hỏi thăm bác sĩ để chứng thực, “Bệnh của tôi thật sự sẽ không sao phải không.”
“Không có việc gì, nếu có thì y học hiện đại bây giờ cũng có thể tạo ra bộ phận giả khác giúp anh, hiệu quả không khác gì.”
La Giang: ….
Đừng … đùa thế chứ.
La Giang chờ tới lúc nữ bác sĩ rời đi, mới tức tốc kêu réo hệ thống cứu giúp, “Này, tiểu huynh đệ của ta sẽ không sao đúng không.”
“Đã hư thành như vậy làm sao lại không có việc gì cho được. Ngươi không thể cẩn thận hơn được tí nào à. Bị thương tới mức này, chẳng những không có bản lĩnh lại còn không có khả năng chăn gối thì sao mà chinh phục được mỹ nữ.”
“Sao ngươi lại ngu ngốc tới vậy cơ chứ?” Hệ thống thật sự buồn bực, ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’.
Nói thật, hệ thống cũng điên máu lắm chứ, La Giang điên khùng nổi giận với con chó, móa nó còn bị con chó phản dame, cắn hư luôn cái ấy.
Ký chủ này thiệt ngu xuẩn.
La Giang không nói nên lời. Hắn đâu nghĩ con chó hoang kia lại hung hãn tới vậy.
Hắn cũng không để ý việc hệ thống mắng hắn ngu ngốc, vội vàng hỏi: “Ngươi có thể khôi phục tiểu huynh đệ của ta trở lại như xưa được không? Nếu không thì ta không thể ở cùng với mỹ nữ, cũng không có cách nào phô bày năng lực của chính mình.”
Tất cả các mối quan hệ đều vì bước cuối cùng này, mỹ nữ nằm ở trên giường nhưng hắn không làm ăn được gì thì cũng vô dụng.
La Giang mới nghĩ thôi cũng đã muốn điên rồi.
Hệ thống trầm mặc một lúc, thời gian im lặng càng dài càng khiến La Giang lo sợ.
“Cuối cùng là có được hay không, ngươi mau nói một câu đi.” La Giang nói nhưng lòng cực kỳ run sợ.
“Không phải là không thể chữa trị.” Hệ thống lạnh nhạt nói.
La Giang thở dài một tiếng, trái tim đang đập mạnh cũng lấy lại cân bằng. Hệ thống này cuối cùng cũng có chút tác dụng.
“Vậy được rồi, ngươi mau giúp ta chữa trị đi. Chữa xong thì ta sẽ dùng tài năng đi chinh phục từng mỹ nữ một cho ngươi.” La Giang nói.
“Chữa khỏi phải tốn rất nhiều năng lượng, ngươi có biết muốn đem một bộ phận bị hư chữa lành giống như trước kia cần tiêu tốn biết bao nhiêu năng lượng không?” Hệ thống tức giận, giọng điệu vô cùng cay nghiệt.
La Giang tức khắc ngây ngẩn cả người, cảm thấy không thể tin nổi, rặn ra từng chữ: “Chẳng lẽ ngươi không muốn chữa cho ta?”
“Ta chữa cho ngươi, phải hao phí rất nhiều rất nhiều năng lượng, ta được thứ tốt gì cơ chứ?”
Thứ, thứ tốt gì ư? La Giang vò vò đầu, hắn đúng thật là không đưa được cho hệ thống thứ tốt nào cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/1471
|