Dịch: Bunnycrusher
Ninh Thư gần như không còn vì miếng ăn mà bôn ba nữa, ở đây đất trời cho nguyên liệu, hàng xóm cho đồ ăn.
Người nơi này không giao dịch với nhau bằng tiền bạc, cần gì muốn gì đều lấy vật đổi vật, Ninh Thư có cảm giác mình đang sống trong thời đại nguyên thủy.
Cuộc sống của Ninh Thư cực kì đơn giản, mỗi ngày đều cõng Trăn Trăn ra ngoài hái thuốc, thuận tiện phơi nắng.
Người bình thường không phơi nắng không được, đặc biệt là đứa nhỏ như Trăn Trăn, rất dễ bị thiếu Canxi.
Sau đó là đi theo Đại Tư Tế học thuật chế cổ.
Trong lòng Ninh Thư hoàn toàn từ bỏ ý định lấy linh thạch, mỗi ngày đi ngang qua tông miếu, nhìn nhìn tượng đá, trong lòng luôn thở dài.
Đã có một khối rồi, không thể quá tham lam được.
Những người này muốn sống phải dựa vào một cục đá mới có thể sinh tồn đã quá gian nan.
Ninh Thư vỗ vỗ ngực, thẳng bước hướng về nhà Đại Tư Tế bắt đầu học chế cổ.
Chỉ có điều trong nhà Đại Tư Tế thật sự khiến người ta sợ hãi, những đồ hiếm lạ cổ quái đều tập hợp trong này, trong nhà còn có một lu đựng rắn, mấy con rắn còn quấn quýt lấy nhau.
Mịa, nổi da gà.
Đại Tư Tế tỏ ý sau này muốn nhường vị trí Đại Tư Tế cho Ninh Thư, ngay lập tức Ninh Thư xua tay, xin tha.
Địa vị của Đại Tư Tế trong lòng thôn dân thực sự rất cao, nhưng Ninh Thư không có hứng thú.
Đại Tư Tế thở dài, tỏ vẻ hiểu rõ, cơ thể Ninh Thư bình thường, tùy thời tùy lúc đều có thể rời đi.
Lại ai thán một thân bản lĩnh của mình không biết nên giao cho ai.
Cổ không chỉ biết hại người, còn có thể cứu người, ví dụ thân thể một người có chứng bệnh gì đó, xuất hiện hư thối sinh mủ, có thể hạ cổ để cổ ăn thịt thối.
Chỉ có điều loại cổ trùng này rất khó chế tạo ra.
Đại Tư Tế là nghề một thế hệ truyền một thế hệ, rất nhiều bản lĩnh đều từ thế hệ trước truyền cho thế hệ sau.
Ninh Thư chú ý, con cái cũng là cả thôn liên hôn qua lại, đoán chừng kết hôn cận huyết cũng không ít.
Chẳng lẽ không thể xuất hiện một người biến dị không sợ ánh nắng mặt trời?
Ninh Thư vẫn thành thật học tập chế cổ, trừ bỏ việc cảm thấy ghê tởm, quá trình học chế cổ vẫn tràn đầy vui sướng.
Từ ngày đi ra ngoài truy đuổi Hiên Viên Hạo, thân thể của Đại Tư Tế càng ngày càng kém, tinh thẩn mờ mịt đi rất nhiều.
Đại Tư Tế nói là do ảnh hưởng của mặt trời.
Ninh Thư: ….
Từ trong thôn, Đại Tư Tế chọn ra một đứa nhỏ có linh trí làm truyền nhân.
Có rất nhiều người trong thôn muốn để con của mình trở thành Đại Tư Tế.
Ninh Thư khá tò mò, tại sao Đại Tư Tế không có con.
Đại Tư Tế giải thích, mỗi một Đại Tư Tế đều sẽ không thành gia lập thất.
Vì thôn trả giá.
Ninh Thư trợn mắt, quá không nhân đạo.
Đại Tư Tế lại nói, muốn đứng trên địa vị được tôn sùng thì phải trả giá, càng ở địa vị cao, cái giá phải trả lại càng lớn.
Ninh Thư ngẫm lại thấy cũng có đạo lý, sẽ không ai đi tôn sùng khất cái trên đường hay lưu manh đầu chợ cả.
Tôn sùng người thành công, vì người đó chịu trả giá chịu nỗ lực.
Nih Thư có thể ở lại thôn là một loại ưu đãi, bởi cô có công cứu cả thôn này.
Mỗi ngày trôi qua đều bình bình tĩnh tĩnh như vậy, Trăn Trăn hiện tại đã có thể ngồi, còn có thể bò.
Đại Tư Tế ôm Trăn Trăn, nói muốn gả Trăn Trăn cho tiểu hỏa anh tuấn trong thôn làm tức phụ.
Ninh Thư: →_→
Hiên Viên Hạo và Vô Hựu lại tìm tới lần nữa, nhưng không thể tìm thấy vị trí của thôn kia, cũng không tìm thấy đường vào.
Cứ như cả thôn biến mất trong hư không.
Địa hình cực kỳ phức tạp, ở trong núi rừng tựa mê cung, đi lại một hồi lâu, cuối cùng lạc đường.
Không biết do Vô Hựu cơ trí hay vận khí tốt mới có thể thoát ra ngoài.
Hiên Viên Hạo thậm chí đã mời Bạch Vân Quan chủ tới, lão đạo sĩ có thể nhìn ra một ít manh mối, nhưng không có biện pháp phá giải, thiếu chút nữa cũng lạc luôn trong rừng.
Dù Hiên Viên Hạo có không cam lòng cách mấy, cũng không có cách nào tìm đươc đường vào.
Sức mạnh, đó là sức mạnh lớn lao tới cỡ nào. Vậy mà mấy tên nhà quê đó chỉ dùng để che nắng!
Vô Hựu không nhịn được nói: “Đều tại ả thôn phụ nhiều chuyện kia.”
Lão đạo sĩ ném phất trần, “Đó không hoàn toàn là thôn phụ, lúc trước ả ta vốn là một tân nương bị minh hôn.”
“Sau đó kháng cự chạy trốn.”
“Hóa ra là vậy?” Vô Hựu cảm thán một tiếng.
Lão đạo sĩ phe phẩy đầu nói: “Kiệt ngạo khó thuần, lại không có một chút lễ pháp nào, loại nữ tử này, ai gặp cũng xui xẻo.”
Mà mẹ nó giận nhất chính là, không ai trị được nàng.
Vô Hựu gật đầu, “Đúng là rất xui xẻo, vốn dĩ tướng quân đã có được linh thạch, chỉ vì ả thôn phụ kia nửa đường nhảy ra, một hai đòi phải giúp đám người đó tìm công đạo.”
“Tâm địa đặc biệt cứng.” Vô Hựu chưa từng thấy qua nữ tử nào như vậy.
“Tướng quân, thực xin lỗi, tất cả mọi chuyện là do ta, nếu không phải vì ta quá yếu, tướng quân đã không cần phải lấy linh thạch đổi lại ta.” Vô Hựu phi thường áy náy.
Hiên Viên Hạo nhìn Vô Hựu: “Là ta lựa chọn, cũng là ta nguyện ý, linh thạch chỉ là vật chết, mà bản tướng quân cần chính là một quân sư đa mưu túc trí.”
Mắt Vô Hựu đỏ hoe, “Cảm ơn tướng quân.” Ánh mắt nhìn Hiên Viên Hạo như có như không nhu tình không nói nên lời.
Một đám người miệng nhắc mãi Ninh Thư, ảo não quay về.
Ninh Thư hắt xì một tiếng, tiếp tục đút cháo cho Trăn Trăn, buông chén sờ trán, chẳng lẽ bị cảm rồi?
Đút xong cháo, Ninh Thư ôm Trăn Trăn ra ngoài kết giới để phơi nắng.
Thuận tiện nói chuyện phiếm với động vật có linh trí trong rừng núi, ví dụ như hỏi xem nơi nào có thảo dược, nơi nào hay ho.
Kết quả chỉ có động vật tương đối có linh tính mới có thể trả lời Ninh Thư.
Cái kỹ năng nói chuyện này, phạm vi hạn chế có vẻ hơi lớn.
Ninh Thư tiếp tục viết tất cả dược tính, chủ yếu chuyên trị của dược thảo vào sách.
Mỗi ngày ghi một trang dược liệu, Ninh Thư đã viết được một quyển thật dày.
Hằng ngày trôi qua bình đạm phong phú, bản thân Ninh Thư cũng đạt được thành tựu đầu tiên trong luyện chế cổ, chỉ có điều chỉ là một ít cổ đơn giản.
Sống ở trong thôn lâu, Ninh Thư cũng chậm rãi hiểu về thôn.
Nghe nói mỗi một thế hệ Đại Tư Tế đều có một con cổ, cổ này sau khi Đại Tư Tế tiền nhiệm chết đi sẽ truyền cho đời sau, một truyền một.
Nghe nói được gọi là Vạn Vương Cổ.
Chuyện Ninh Thư để ý chỉ có một, cổ này sống lâu dữ vậy?
Quá không khoa học rồi!
Ninh Thư muốn chứng kiến vị Vạn Vương Cổ này, Đại Tư Tế lại nói, cổ này không đi ra ngoài, chỉ khi thời điểm Đại Tư Tế chết đi mới ra, sau đó tiếp tục chui vào sống trong thân thể của Đại Tư Tế đời sau.
Tác dụng của Vạn Vương Cổ là bảo hộ Đại Tư Tế lúc chế cổ, không bị cổ xao động làm tổn thương.
Ninh Thư: →_→
Càng nói càng thấy mơ hồ, rốt cuộc có tồn tại hay không vậy.
Chắc không có cơ hội nhìn thấy được rồi.
Mỗi lần chế cổ Ninh Thư đều chạy tới nhà Đại Tư Tế, cô không muốn nhà mình thối hoắc.
Đặc biệt là mấy con trùng độc rắn độc gì đó, đột nhiên chui ra cắn Trăn Trăn thì làm sao bây giờ.
Dần dần, Ninh Thư nắm giữ kỹ năng chế cổ ngày càng thuần thục.
Ninh Thư phát hiện nếu đưa một chút linh khí vào trùng, sẽ khiến trùng tranh đoạt với nhau càng kịch liệt, kẻ thắng cuối cùng
có sức mạnh tương đương một con cổ cường đại.
Trong lòng Ninh Thư vui sướng, xem ra có thể nắm giữ được một kỹ năng nữa rồi, chỉ cần trong điều kiện cho phép là có thể chế được cổ.
Mặc kệ là cổ cứu người hay hại người, Ninh Thư đều học, đồ nhiều không sợ nặng.
Ninh Thư cảm giác được nhiệm vụ gần đây càng lúc càng khó, không có chuẩn bị căn bản không thể hoàn thành được nhiệm vụ.
Mong muốn đứng trên đỉnh là quá xa vời, chỉ cần có thể tồn tại được là tốt lắm rồi.
Ninh Thư gần như không còn vì miếng ăn mà bôn ba nữa, ở đây đất trời cho nguyên liệu, hàng xóm cho đồ ăn.
Người nơi này không giao dịch với nhau bằng tiền bạc, cần gì muốn gì đều lấy vật đổi vật, Ninh Thư có cảm giác mình đang sống trong thời đại nguyên thủy.
Cuộc sống của Ninh Thư cực kì đơn giản, mỗi ngày đều cõng Trăn Trăn ra ngoài hái thuốc, thuận tiện phơi nắng.
Người bình thường không phơi nắng không được, đặc biệt là đứa nhỏ như Trăn Trăn, rất dễ bị thiếu Canxi.
Sau đó là đi theo Đại Tư Tế học thuật chế cổ.
Trong lòng Ninh Thư hoàn toàn từ bỏ ý định lấy linh thạch, mỗi ngày đi ngang qua tông miếu, nhìn nhìn tượng đá, trong lòng luôn thở dài.
Đã có một khối rồi, không thể quá tham lam được.
Những người này muốn sống phải dựa vào một cục đá mới có thể sinh tồn đã quá gian nan.
Ninh Thư vỗ vỗ ngực, thẳng bước hướng về nhà Đại Tư Tế bắt đầu học chế cổ.
Chỉ có điều trong nhà Đại Tư Tế thật sự khiến người ta sợ hãi, những đồ hiếm lạ cổ quái đều tập hợp trong này, trong nhà còn có một lu đựng rắn, mấy con rắn còn quấn quýt lấy nhau.
Mịa, nổi da gà.
Đại Tư Tế tỏ ý sau này muốn nhường vị trí Đại Tư Tế cho Ninh Thư, ngay lập tức Ninh Thư xua tay, xin tha.
Địa vị của Đại Tư Tế trong lòng thôn dân thực sự rất cao, nhưng Ninh Thư không có hứng thú.
Đại Tư Tế thở dài, tỏ vẻ hiểu rõ, cơ thể Ninh Thư bình thường, tùy thời tùy lúc đều có thể rời đi.
Lại ai thán một thân bản lĩnh của mình không biết nên giao cho ai.
Cổ không chỉ biết hại người, còn có thể cứu người, ví dụ thân thể một người có chứng bệnh gì đó, xuất hiện hư thối sinh mủ, có thể hạ cổ để cổ ăn thịt thối.
Chỉ có điều loại cổ trùng này rất khó chế tạo ra.
Đại Tư Tế là nghề một thế hệ truyền một thế hệ, rất nhiều bản lĩnh đều từ thế hệ trước truyền cho thế hệ sau.
Ninh Thư chú ý, con cái cũng là cả thôn liên hôn qua lại, đoán chừng kết hôn cận huyết cũng không ít.
Chẳng lẽ không thể xuất hiện một người biến dị không sợ ánh nắng mặt trời?
Ninh Thư vẫn thành thật học tập chế cổ, trừ bỏ việc cảm thấy ghê tởm, quá trình học chế cổ vẫn tràn đầy vui sướng.
Từ ngày đi ra ngoài truy đuổi Hiên Viên Hạo, thân thể của Đại Tư Tế càng ngày càng kém, tinh thẩn mờ mịt đi rất nhiều.
Đại Tư Tế nói là do ảnh hưởng của mặt trời.
Ninh Thư: ….
Từ trong thôn, Đại Tư Tế chọn ra một đứa nhỏ có linh trí làm truyền nhân.
Có rất nhiều người trong thôn muốn để con của mình trở thành Đại Tư Tế.
Ninh Thư khá tò mò, tại sao Đại Tư Tế không có con.
Đại Tư Tế giải thích, mỗi một Đại Tư Tế đều sẽ không thành gia lập thất.
Vì thôn trả giá.
Ninh Thư trợn mắt, quá không nhân đạo.
Đại Tư Tế lại nói, muốn đứng trên địa vị được tôn sùng thì phải trả giá, càng ở địa vị cao, cái giá phải trả lại càng lớn.
Ninh Thư ngẫm lại thấy cũng có đạo lý, sẽ không ai đi tôn sùng khất cái trên đường hay lưu manh đầu chợ cả.
Tôn sùng người thành công, vì người đó chịu trả giá chịu nỗ lực.
Nih Thư có thể ở lại thôn là một loại ưu đãi, bởi cô có công cứu cả thôn này.
Mỗi ngày trôi qua đều bình bình tĩnh tĩnh như vậy, Trăn Trăn hiện tại đã có thể ngồi, còn có thể bò.
Đại Tư Tế ôm Trăn Trăn, nói muốn gả Trăn Trăn cho tiểu hỏa anh tuấn trong thôn làm tức phụ.
Ninh Thư: →_→
Hiên Viên Hạo và Vô Hựu lại tìm tới lần nữa, nhưng không thể tìm thấy vị trí của thôn kia, cũng không tìm thấy đường vào.
Cứ như cả thôn biến mất trong hư không.
Địa hình cực kỳ phức tạp, ở trong núi rừng tựa mê cung, đi lại một hồi lâu, cuối cùng lạc đường.
Không biết do Vô Hựu cơ trí hay vận khí tốt mới có thể thoát ra ngoài.
Hiên Viên Hạo thậm chí đã mời Bạch Vân Quan chủ tới, lão đạo sĩ có thể nhìn ra một ít manh mối, nhưng không có biện pháp phá giải, thiếu chút nữa cũng lạc luôn trong rừng.
Dù Hiên Viên Hạo có không cam lòng cách mấy, cũng không có cách nào tìm đươc đường vào.
Sức mạnh, đó là sức mạnh lớn lao tới cỡ nào. Vậy mà mấy tên nhà quê đó chỉ dùng để che nắng!
Vô Hựu không nhịn được nói: “Đều tại ả thôn phụ nhiều chuyện kia.”
Lão đạo sĩ ném phất trần, “Đó không hoàn toàn là thôn phụ, lúc trước ả ta vốn là một tân nương bị minh hôn.”
“Sau đó kháng cự chạy trốn.”
“Hóa ra là vậy?” Vô Hựu cảm thán một tiếng.
Lão đạo sĩ phe phẩy đầu nói: “Kiệt ngạo khó thuần, lại không có một chút lễ pháp nào, loại nữ tử này, ai gặp cũng xui xẻo.”
Mà mẹ nó giận nhất chính là, không ai trị được nàng.
Vô Hựu gật đầu, “Đúng là rất xui xẻo, vốn dĩ tướng quân đã có được linh thạch, chỉ vì ả thôn phụ kia nửa đường nhảy ra, một hai đòi phải giúp đám người đó tìm công đạo.”
“Tâm địa đặc biệt cứng.” Vô Hựu chưa từng thấy qua nữ tử nào như vậy.
“Tướng quân, thực xin lỗi, tất cả mọi chuyện là do ta, nếu không phải vì ta quá yếu, tướng quân đã không cần phải lấy linh thạch đổi lại ta.” Vô Hựu phi thường áy náy.
Hiên Viên Hạo nhìn Vô Hựu: “Là ta lựa chọn, cũng là ta nguyện ý, linh thạch chỉ là vật chết, mà bản tướng quân cần chính là một quân sư đa mưu túc trí.”
Mắt Vô Hựu đỏ hoe, “Cảm ơn tướng quân.” Ánh mắt nhìn Hiên Viên Hạo như có như không nhu tình không nói nên lời.
Một đám người miệng nhắc mãi Ninh Thư, ảo não quay về.
Ninh Thư hắt xì một tiếng, tiếp tục đút cháo cho Trăn Trăn, buông chén sờ trán, chẳng lẽ bị cảm rồi?
Đút xong cháo, Ninh Thư ôm Trăn Trăn ra ngoài kết giới để phơi nắng.
Thuận tiện nói chuyện phiếm với động vật có linh trí trong rừng núi, ví dụ như hỏi xem nơi nào có thảo dược, nơi nào hay ho.
Kết quả chỉ có động vật tương đối có linh tính mới có thể trả lời Ninh Thư.
Cái kỹ năng nói chuyện này, phạm vi hạn chế có vẻ hơi lớn.
Ninh Thư tiếp tục viết tất cả dược tính, chủ yếu chuyên trị của dược thảo vào sách.
Mỗi ngày ghi một trang dược liệu, Ninh Thư đã viết được một quyển thật dày.
Hằng ngày trôi qua bình đạm phong phú, bản thân Ninh Thư cũng đạt được thành tựu đầu tiên trong luyện chế cổ, chỉ có điều chỉ là một ít cổ đơn giản.
Sống ở trong thôn lâu, Ninh Thư cũng chậm rãi hiểu về thôn.
Nghe nói mỗi một thế hệ Đại Tư Tế đều có một con cổ, cổ này sau khi Đại Tư Tế tiền nhiệm chết đi sẽ truyền cho đời sau, một truyền một.
Nghe nói được gọi là Vạn Vương Cổ.
Chuyện Ninh Thư để ý chỉ có một, cổ này sống lâu dữ vậy?
Quá không khoa học rồi!
Ninh Thư muốn chứng kiến vị Vạn Vương Cổ này, Đại Tư Tế lại nói, cổ này không đi ra ngoài, chỉ khi thời điểm Đại Tư Tế chết đi mới ra, sau đó tiếp tục chui vào sống trong thân thể của Đại Tư Tế đời sau.
Tác dụng của Vạn Vương Cổ là bảo hộ Đại Tư Tế lúc chế cổ, không bị cổ xao động làm tổn thương.
Ninh Thư: →_→
Càng nói càng thấy mơ hồ, rốt cuộc có tồn tại hay không vậy.
Chắc không có cơ hội nhìn thấy được rồi.
Mỗi lần chế cổ Ninh Thư đều chạy tới nhà Đại Tư Tế, cô không muốn nhà mình thối hoắc.
Đặc biệt là mấy con trùng độc rắn độc gì đó, đột nhiên chui ra cắn Trăn Trăn thì làm sao bây giờ.
Dần dần, Ninh Thư nắm giữ kỹ năng chế cổ ngày càng thuần thục.
Ninh Thư phát hiện nếu đưa một chút linh khí vào trùng, sẽ khiến trùng tranh đoạt với nhau càng kịch liệt, kẻ thắng cuối cùng
có sức mạnh tương đương một con cổ cường đại.
Trong lòng Ninh Thư vui sướng, xem ra có thể nắm giữ được một kỹ năng nữa rồi, chỉ cần trong điều kiện cho phép là có thể chế được cổ.
Mặc kệ là cổ cứu người hay hại người, Ninh Thư đều học, đồ nhiều không sợ nặng.
Ninh Thư cảm giác được nhiệm vụ gần đây càng lúc càng khó, không có chuẩn bị căn bản không thể hoàn thành được nhiệm vụ.
Mong muốn đứng trên đỉnh là quá xa vời, chỉ cần có thể tồn tại được là tốt lắm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/1471
|