Dịch: Bunnycrusher
Không có nữ nhân, nam nhân các người chơi gay hết đi.
Ninh Thư dắt trâu đi, mỗi khi đứa nhỏ đói bụng, Ninh Thư lập tức dừng lại vắt sữa, nhóm lửa nấu sữa, chờ ấm thì đút cho đứa nhỏ ăn.
Ninh Thư định về nhà mẹ đẻ xem tình hình thế nào, nhưng ngay sau đó lại bỏ ý tưởng này đi.
Về nhà làm gì.
Nếu vậy thì tiếp theo cô nên đi phương nào.
Ninh Thư đột nhiên nhớ tới lão đạo sĩ, suy nghĩ một hồi rồi quyết định dạo một vòng Bạch Vân Quan.
Bằng không thực xin lỗi lão đạo sĩ đã “chiếu cố” cô rồi.
Chỉ có điều Bạch Vân Quan cách nơi này hơi xa, Ninh Thư quyết định chậm rãi đi về hướng Bạch Vân Quan.
Dưới Bạch Vân Quan có một thôn trang, nhìn sơ qua có vẻ khá yên bình thanh tĩnh.
Trên hành trình, Ninh Thư vừa đi vừa hành nghề y, bất tri bất giác, trên người cũng tích góp được chút tiền.
Lúc Ninh Thư đặt chân tới dưới núi Bạch Vân Quan cũng đã hơn hai tháng.
Dưới bàn tay nuôi nấng của Ninh Thư, bé con rất trắng trẻo tròn trịa, lâu lâu còn mở mắt nhìn Ninh Thư.
Cười cười trong vô thức.
Ninh Thư vào thôn, tìm một hộ gia đình sống tạm.
Thuận tiện bịa đặt cho mình một thân thế, trượng phu là đại phu, nhưng đã bị cường đạo giết chết.
Hơn nữa thôn quê bị lụt, Ninh Thư chỉ đành rời khỏi quê hương.
Ninh Thư còn nhỏ giọng nói rằng bản thân biết chút y thuật, chuyên trị những triệu chứng của phụ nhân mang thai, cũng có thể đỡ đẻ.
Gia chủ lúc đầu nghe thấy hoàn cảnh của Ninh Thư còn đồng tình một phen, sau đó biết được Ninh Thư trị được bệnh phụ khoa, vội vàng nhờ Ninh Thư xem giúp cho nhà mình.
Ninh Thư bắt mạch cho phụ nhân, ngắt một vài thảo dược thường mọc quanh ruộng đồng lấy về nấu nước uống.
Ninh Thư thấy thôn này không nhiều người, chung quanh đều là đàn sơn, trên núi có Bạch Vân Quan, xem ra địa phương này là nơi địa linh nhân kiệt.
Ninh Thư định ở lại đây định cư, nuôi nấng đứa nhỏ.
Ninh Thư không chắc Lưu Tiểu Nha có trách mình tự tiện đem trẻ nhỏ tới hay không.
Không biết Lưu Tiểu Nha có tái giá không, nếu tái giá thì đứa nhỏ này sẽ tương đối khó xử.
Nếu Lưu Tiểu Nha chọn không gả, có một đứa con bồi bên cạnh cũng là lựa chọn không tồi.
Chủ yếu là vì Ninh Thư không biết nên phó thác đứa nhỏ này cho ai.
Vì cái gì mà luôn ném trẻ nhỏ cho cô vậy.
Ninh Thư không muốn chăm trẻ nữa.
Nhưng hiện tại đứa nhỏ này bị ném vào tay mình rồi.
Ninh Thư đặt tên cho đứa nhỏ là Lưu Trăn Trăn.
Tên lấy từ “Đào yêu” – ‘Cành đào sum suê, Lá xanh um um’, tươi tốt mà phồn vinh.
Ninh Thư tìm thôn trưởng, nhờ ông cấp cho mình một căn nhà hoang, chuẩn bị sửa nhà để ở, đương nhiên cũng phải đưa tiền thuê đất.
Ninh Thư làm bộ dạng nghèo khổ, phải tận hai ngày mới gom đủ tiền để thuê đất.
Người trong thôn đa số đều dùng nhà tranh, Ninh Thư cũng làm nhà tranh, nhập gia tùy tục, tư thái thấp một chút mới hòa nhập tốt được.
Chưa tới một ngày mà sự tình của Ninh Thư đã truyền khắp thôn, nói nàng mất trượng phu, một mình một người nuôi dưỡng con nhỏ, bla bla…
Ninh Thư nghe qua, đại đa số người đều đồng tình với Ninh Thư, cũng có người nói nàng quả phụ không may mắn.
Đối với những lời này, Ninh Thư làm như không thấy, trượng phu của cô đã chết, còn là bị giết chết hoàn toàn.
Ninh Thư nhờ người trong thôn hỗ trợ sửa nhà, hứa hẹn sẽ trả tiền công.
Nghe nói Ninh Thư có một thân y thuật, mọi người làm việc tích cực hẳn, dù sao cũng không ai có thể cam đoan bản thân suốt đời không bị bệnh.
Đặc biệt thôn này khá xa thị trấn, cũng không có phương tiện tìm đại phu.
Mấy ngày làm việc, nhà tranh đã xây xong, Ninh Thư sợ mưa dột, còn cố ý dặn người ta lợp nóc nhà tranh kĩ một chút.
Phòng ở đã dựng xong nhưng phía trong còn trống vắng đồ đạc, Ninh Thư lại nhờ thợ mộc trong thôn làm một cái giường và một cái bàn đơn giản.
Còn đồ vật khác, chậm rãi mua là được.
Cuối cùng căn nhà đã ra hình ra dạng.
Đại thẩm cách vách đưa cho Ninh Thư một chút đồ ăn tươi vừa mới rút khỏi đất.
Ninh Thư cười tiếp nhận, xem chừng người nơi này cũng khá thân thiện.
“Trăn Trăn nè, trước tiên chúng mình sống tại nơi này đi ha.”
Ninh Thư vừa đổi tã cho đứa nhỏ vừa nói.
Đứa bé múa may, cười khanh khách, nắm tay lại bỏ vào miệng cắn.
Nước miếng dính đầy tay.
Đổi tã xong, Ninh Thư cõng đứa nhỏ ở sau lưng, cuốc đất trước nhà lên, vây rào tre lại để chuẩn bị trồng rau.
Ninh Thư xin đại thẩm cách vách một ít hạt giống về gieo trồng.
Ninh Thư cảm thấy bản thân thật toàn năng, có thể đánh đấm, có thể trồng trọt lại còn có thể xuống bếp.
Vừa lên được phòng khách vừa xuống được nhà bếp.
Giỏi voãi ~ ~ ︿( ̄︶ ̄)︽( ̄︶ ̄)︿
Lúc không có việc gì, Ninh Thư lén đưa một ít linh khí vào thân thể của Trăn Trăn để cường kiện thân thể, giúp đứa nhỏ ít sinh bệnh.
Sinh hoạt hằng ngày của Ninh Thư dần an ổn, không phải trồng rau nuôi con thì cũng là lên núi hái thuốc.
Ngẫu nhiên cũng có người tới tìm Ninh Thư xem bệnh, đại đa số đều là phụ nhân.
Nếu không có tiền chẩn bệnh, họ sẽ cho Ninh Thư một rổ đồ ăn, hoặc là một miếng thịt nhỏ.
Ninh Thư cũng chẳng nói gì, có thì nhận lấy, đồ thiếu đi một chút cũng không sao, chỉ sợ những người này xem là chuyện đương nhiên phải thế, cô còn phải nuôi con nữa, không có nhiều thời gian để lãng phí.
Thường xuyên qua lại, Ninh Thư cũng dần quen thuộc với các phụ nhân trong thôn.
Mỗi lần tới thời điểm phùng tràng* đều mời Ninh Thư cùng lên thị trấn đi dạo.
*Phùng tràng: họp chợ.
Ninh Thư mua một ít giấy trắng và bút mực, cắt giấy ra rồi khâu lại thành một quyển sách.
Ninh Thư dự định ghi lại một số chứng bệnh đặc thù thường thấy và phương thuốc chữa trị.
Khi Lưu Tiểu Nha trở lại sẽ có thể nhờ vào thứ này mà sống tạm.
Ninh Thư có thể dừng chân trong thôn này chính vì có tay nghề chẩn bệnh, người ăn ngũ cốc hoa màu không thể không bị bệnh.
Trong thôn không phải không có người ba hoa sau lưng bàn luận về Ninh Thư, nhưng lúc đối mặt với Ninh Thư, đều phải khách khí mỉm cưởi.
Đại phu có thể cứu người, cũng có thể giết người.
Đôi lúc Ninh Thư quan sát Bạch Vân Quan, vốn định dạo một vòng trong đó, nhưng nghĩ tới lão đạo sĩ kia biết rõ chuyện của cô.
Lúc này những người trong thôn đã quen thuộc với thân phận của Ninh Thư, cũng được họ đồng tình, không cần làm những chuyện không cần thiết đánh vỡ cuộc sống ổn định trước mắt này.
Phải cho Lưu Trăn Trăn một cuộc sống an ổn.
Thôn này thật sự không tồi, người không nhiều, lại rời xa nơi náo động ồn ào.
Tính đi tính lại, hẳn cô đã hoàn toàn thoát khỏi Lý gia, đã vậy trước khi đi còn chơi xỏ Lý gia một lượt.
Điều Ninh Thư vừa lòng nhất là xung quanh thôn này có rất nhiều núi, nhiều rừng, tài nguyên phong phú.
Lâu lâu Ninh Thư còn ngẫu nhiên bắt được một con thỏ để luộc ăn, hơn nữa quanh đây linh khí đầy đủ, giúp Ninh Thư thuận lợi tu luyện.
Một cuộc sống an bình thanh tĩnh, hẳn là điều Lưu Tiểu Nha mong muốn.
Tay làm hàm nhai, không cần phải nhìn sắc mặt người khác.
Không cần mỗi ngày lo sợ quỷ trượng phu xuất quỷ nhập thần hù dọa, cũng không cần phải nhìn sắc mặt từng người Lý gia.
Phú quý của Lý gia Lưu Tiểu Nha không hưởng thụ được, nhân sinh là đánh đổi như vậy, có được ắt có mất.
Mà thân phận của Lưu Tiểu Nha khi đó cũng rất xấu hổ, chẳng một ai để nàng vào mắt.
Chung quy cũng chỉ là một món đồ vật được mua với giá mười lượng bạc.
Ninh Thư không tìm tới Bạch Vân Quan, nhưng Bạch Vân Quan lại dẫn người tới thôn này.
Ninh Thư lại nhìn thấy lão đạo sĩ tiên phong đạo cốt, gió nhẹ thổi góc áo, tựa như thuận gió mà đi, tạo hình kì kì ảo ảo.
Ninh Thư mỉm cười chào hỏi, “Đạo trưởng.”
Lão đạo sĩ vừa nhìn thấy Ninh Thư, tạo hình ảo diệu nứt nẻ trong nháy mắt, nhịn không được mà nhìn Ninh Thư, phải một lúc lâu sau mới hỏi, “Sao ngươi lại ở đây?”
Không có nữ nhân, nam nhân các người chơi gay hết đi.
Ninh Thư dắt trâu đi, mỗi khi đứa nhỏ đói bụng, Ninh Thư lập tức dừng lại vắt sữa, nhóm lửa nấu sữa, chờ ấm thì đút cho đứa nhỏ ăn.
Ninh Thư định về nhà mẹ đẻ xem tình hình thế nào, nhưng ngay sau đó lại bỏ ý tưởng này đi.
Về nhà làm gì.
Nếu vậy thì tiếp theo cô nên đi phương nào.
Ninh Thư đột nhiên nhớ tới lão đạo sĩ, suy nghĩ một hồi rồi quyết định dạo một vòng Bạch Vân Quan.
Bằng không thực xin lỗi lão đạo sĩ đã “chiếu cố” cô rồi.
Chỉ có điều Bạch Vân Quan cách nơi này hơi xa, Ninh Thư quyết định chậm rãi đi về hướng Bạch Vân Quan.
Dưới Bạch Vân Quan có một thôn trang, nhìn sơ qua có vẻ khá yên bình thanh tĩnh.
Trên hành trình, Ninh Thư vừa đi vừa hành nghề y, bất tri bất giác, trên người cũng tích góp được chút tiền.
Lúc Ninh Thư đặt chân tới dưới núi Bạch Vân Quan cũng đã hơn hai tháng.
Dưới bàn tay nuôi nấng của Ninh Thư, bé con rất trắng trẻo tròn trịa, lâu lâu còn mở mắt nhìn Ninh Thư.
Cười cười trong vô thức.
Ninh Thư vào thôn, tìm một hộ gia đình sống tạm.
Thuận tiện bịa đặt cho mình một thân thế, trượng phu là đại phu, nhưng đã bị cường đạo giết chết.
Hơn nữa thôn quê bị lụt, Ninh Thư chỉ đành rời khỏi quê hương.
Ninh Thư còn nhỏ giọng nói rằng bản thân biết chút y thuật, chuyên trị những triệu chứng của phụ nhân mang thai, cũng có thể đỡ đẻ.
Gia chủ lúc đầu nghe thấy hoàn cảnh của Ninh Thư còn đồng tình một phen, sau đó biết được Ninh Thư trị được bệnh phụ khoa, vội vàng nhờ Ninh Thư xem giúp cho nhà mình.
Ninh Thư bắt mạch cho phụ nhân, ngắt một vài thảo dược thường mọc quanh ruộng đồng lấy về nấu nước uống.
Ninh Thư thấy thôn này không nhiều người, chung quanh đều là đàn sơn, trên núi có Bạch Vân Quan, xem ra địa phương này là nơi địa linh nhân kiệt.
Ninh Thư định ở lại đây định cư, nuôi nấng đứa nhỏ.
Ninh Thư không chắc Lưu Tiểu Nha có trách mình tự tiện đem trẻ nhỏ tới hay không.
Không biết Lưu Tiểu Nha có tái giá không, nếu tái giá thì đứa nhỏ này sẽ tương đối khó xử.
Nếu Lưu Tiểu Nha chọn không gả, có một đứa con bồi bên cạnh cũng là lựa chọn không tồi.
Chủ yếu là vì Ninh Thư không biết nên phó thác đứa nhỏ này cho ai.
Vì cái gì mà luôn ném trẻ nhỏ cho cô vậy.
Ninh Thư không muốn chăm trẻ nữa.
Nhưng hiện tại đứa nhỏ này bị ném vào tay mình rồi.
Ninh Thư đặt tên cho đứa nhỏ là Lưu Trăn Trăn.
Tên lấy từ “Đào yêu” – ‘Cành đào sum suê, Lá xanh um um’, tươi tốt mà phồn vinh.
Ninh Thư tìm thôn trưởng, nhờ ông cấp cho mình một căn nhà hoang, chuẩn bị sửa nhà để ở, đương nhiên cũng phải đưa tiền thuê đất.
Ninh Thư làm bộ dạng nghèo khổ, phải tận hai ngày mới gom đủ tiền để thuê đất.
Người trong thôn đa số đều dùng nhà tranh, Ninh Thư cũng làm nhà tranh, nhập gia tùy tục, tư thái thấp một chút mới hòa nhập tốt được.
Chưa tới một ngày mà sự tình của Ninh Thư đã truyền khắp thôn, nói nàng mất trượng phu, một mình một người nuôi dưỡng con nhỏ, bla bla…
Ninh Thư nghe qua, đại đa số người đều đồng tình với Ninh Thư, cũng có người nói nàng quả phụ không may mắn.
Đối với những lời này, Ninh Thư làm như không thấy, trượng phu của cô đã chết, còn là bị giết chết hoàn toàn.
Ninh Thư nhờ người trong thôn hỗ trợ sửa nhà, hứa hẹn sẽ trả tiền công.
Nghe nói Ninh Thư có một thân y thuật, mọi người làm việc tích cực hẳn, dù sao cũng không ai có thể cam đoan bản thân suốt đời không bị bệnh.
Đặc biệt thôn này khá xa thị trấn, cũng không có phương tiện tìm đại phu.
Mấy ngày làm việc, nhà tranh đã xây xong, Ninh Thư sợ mưa dột, còn cố ý dặn người ta lợp nóc nhà tranh kĩ một chút.
Phòng ở đã dựng xong nhưng phía trong còn trống vắng đồ đạc, Ninh Thư lại nhờ thợ mộc trong thôn làm một cái giường và một cái bàn đơn giản.
Còn đồ vật khác, chậm rãi mua là được.
Cuối cùng căn nhà đã ra hình ra dạng.
Đại thẩm cách vách đưa cho Ninh Thư một chút đồ ăn tươi vừa mới rút khỏi đất.
Ninh Thư cười tiếp nhận, xem chừng người nơi này cũng khá thân thiện.
“Trăn Trăn nè, trước tiên chúng mình sống tại nơi này đi ha.”
Ninh Thư vừa đổi tã cho đứa nhỏ vừa nói.
Đứa bé múa may, cười khanh khách, nắm tay lại bỏ vào miệng cắn.
Nước miếng dính đầy tay.
Đổi tã xong, Ninh Thư cõng đứa nhỏ ở sau lưng, cuốc đất trước nhà lên, vây rào tre lại để chuẩn bị trồng rau.
Ninh Thư xin đại thẩm cách vách một ít hạt giống về gieo trồng.
Ninh Thư cảm thấy bản thân thật toàn năng, có thể đánh đấm, có thể trồng trọt lại còn có thể xuống bếp.
Vừa lên được phòng khách vừa xuống được nhà bếp.
Giỏi voãi ~ ~ ︿( ̄︶ ̄)︽( ̄︶ ̄)︿
Lúc không có việc gì, Ninh Thư lén đưa một ít linh khí vào thân thể của Trăn Trăn để cường kiện thân thể, giúp đứa nhỏ ít sinh bệnh.
Sinh hoạt hằng ngày của Ninh Thư dần an ổn, không phải trồng rau nuôi con thì cũng là lên núi hái thuốc.
Ngẫu nhiên cũng có người tới tìm Ninh Thư xem bệnh, đại đa số đều là phụ nhân.
Nếu không có tiền chẩn bệnh, họ sẽ cho Ninh Thư một rổ đồ ăn, hoặc là một miếng thịt nhỏ.
Ninh Thư cũng chẳng nói gì, có thì nhận lấy, đồ thiếu đi một chút cũng không sao, chỉ sợ những người này xem là chuyện đương nhiên phải thế, cô còn phải nuôi con nữa, không có nhiều thời gian để lãng phí.
Thường xuyên qua lại, Ninh Thư cũng dần quen thuộc với các phụ nhân trong thôn.
Mỗi lần tới thời điểm phùng tràng* đều mời Ninh Thư cùng lên thị trấn đi dạo.
*Phùng tràng: họp chợ.
Ninh Thư mua một ít giấy trắng và bút mực, cắt giấy ra rồi khâu lại thành một quyển sách.
Ninh Thư dự định ghi lại một số chứng bệnh đặc thù thường thấy và phương thuốc chữa trị.
Khi Lưu Tiểu Nha trở lại sẽ có thể nhờ vào thứ này mà sống tạm.
Ninh Thư có thể dừng chân trong thôn này chính vì có tay nghề chẩn bệnh, người ăn ngũ cốc hoa màu không thể không bị bệnh.
Trong thôn không phải không có người ba hoa sau lưng bàn luận về Ninh Thư, nhưng lúc đối mặt với Ninh Thư, đều phải khách khí mỉm cưởi.
Đại phu có thể cứu người, cũng có thể giết người.
Đôi lúc Ninh Thư quan sát Bạch Vân Quan, vốn định dạo một vòng trong đó, nhưng nghĩ tới lão đạo sĩ kia biết rõ chuyện của cô.
Lúc này những người trong thôn đã quen thuộc với thân phận của Ninh Thư, cũng được họ đồng tình, không cần làm những chuyện không cần thiết đánh vỡ cuộc sống ổn định trước mắt này.
Phải cho Lưu Trăn Trăn một cuộc sống an ổn.
Thôn này thật sự không tồi, người không nhiều, lại rời xa nơi náo động ồn ào.
Tính đi tính lại, hẳn cô đã hoàn toàn thoát khỏi Lý gia, đã vậy trước khi đi còn chơi xỏ Lý gia một lượt.
Điều Ninh Thư vừa lòng nhất là xung quanh thôn này có rất nhiều núi, nhiều rừng, tài nguyên phong phú.
Lâu lâu Ninh Thư còn ngẫu nhiên bắt được một con thỏ để luộc ăn, hơn nữa quanh đây linh khí đầy đủ, giúp Ninh Thư thuận lợi tu luyện.
Một cuộc sống an bình thanh tĩnh, hẳn là điều Lưu Tiểu Nha mong muốn.
Tay làm hàm nhai, không cần phải nhìn sắc mặt người khác.
Không cần mỗi ngày lo sợ quỷ trượng phu xuất quỷ nhập thần hù dọa, cũng không cần phải nhìn sắc mặt từng người Lý gia.
Phú quý của Lý gia Lưu Tiểu Nha không hưởng thụ được, nhân sinh là đánh đổi như vậy, có được ắt có mất.
Mà thân phận của Lưu Tiểu Nha khi đó cũng rất xấu hổ, chẳng một ai để nàng vào mắt.
Chung quy cũng chỉ là một món đồ vật được mua với giá mười lượng bạc.
Ninh Thư không tìm tới Bạch Vân Quan, nhưng Bạch Vân Quan lại dẫn người tới thôn này.
Ninh Thư lại nhìn thấy lão đạo sĩ tiên phong đạo cốt, gió nhẹ thổi góc áo, tựa như thuận gió mà đi, tạo hình kì kì ảo ảo.
Ninh Thư mỉm cười chào hỏi, “Đạo trưởng.”
Lão đạo sĩ vừa nhìn thấy Ninh Thư, tạo hình ảo diệu nứt nẻ trong nháy mắt, nhịn không được mà nhìn Ninh Thư, phải một lúc lâu sau mới hỏi, “Sao ngươi lại ở đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/1471
|