Dịch: Gin
Chạy một mạch về tới nhà, Ôn Lương lập tức kiểm tra thân thể của Ôn Nhu, tay chân con bé đều bị đãnh gãy hết cả.
Trong lúc nhất thời, Ôn Lương khó có thể tiếp thu nổi, tại sao muội muội xinh xắn đáng yêu của cậu đột nhiên lại trở thành thế này, Âm Dương Tông vì việc cậu làm, nên trút giận lên người em gái cậu sao?
Ninh Thư ấn ấn trên bụng Ôn Nhu, âm nguyên vẫn còn nguyên vẹn, ngay cả linh căn cũng ở đúng chỗ nên ở.
Trong cơ thể nữ tử có một chỗ được gọi là xương mu, là chỗ nữ tử lưu trữ ** và lực lượng.
Mà xương mu của Ôn Nhu bị Ninh Thư đánh nát, linh khí bao quanh những mảnh nhỏ, khóa chặt lực lượng cùng âm nguyên của cô bé.
Giá trị của Ôn Nhu là để cung cấp sức mạnh cho những người này, và hiện giờ cô bé không còn giá trị lợi dụng.
Cục diện lúc này của Ôn Nhu, Ninh Thư cũng đã dự đoán trước được.
Chỉ là không ngờ bọn chúng có thể đánh gãy chân tay, không những vậy còn phế đi gân cốt tay chân của cô bé.
Có điều cơ thể của cô bé còn có linh khí, nếu từ từ tu luyện cũng có thể cải tạo lại được gân mạch.
Nhìn vết thương trên người em gái, trên làn da trắng nõn xuất hiện toàn vết ứ đỏ.
Những vết ứ đỏ này vừa nhìn đã cảm thấy khá là ái muội.
Nam tử hán như Ôn Lương, nhìn thấy mà đỏ cả mắt, nước mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài.
Ôn Lương lấy nước lau rửa cơ thể giúp Ôn Nhu, sau khi làm xong, lại đi bắc bếp nấu cháo.
Lúc Ôn Nhu tỉnh lại, có hơi mê mang, nhìn thấy Ôn Lương đang canh giữ ở mép giường, nước mắt tức khắc chảy xuống.
“Nhu Nhu, đừng khóc nữa, ăn chút cháo đã.” Ôn Lương nâng Ôn Nhu dậy, xoay người cô bé dựa vào người cậu, đút từng muỗng từng muỗng cho cô bé.
Tay chân Ôn Nhu đều bị đánh gãy, tứ chi mềm như bông.
“Tu luyện tốt có thể trọng tố lại được kinh mạch.” Ninh Thư nói.
Ôn Nhu hiển nhiên vẫn chưa phục hồi lại tinh thần từ sau đả kích, ánh mắt đăm đăm, mất hồn mất vía.
Ôn Lương đỡ Ôn Nhu nằm xuống, đi ra khỏi cửa, nghe thấy tiếng khóc rấm rức bên trong.
Ôn Lương thở dài một hơi, nhịn không được phát sầu nói: “Nên làm cái gì bây giờ?”
“Trời không tuyệt đường người, liễu ánh hoa tươi lại một thôn, trải qua sự tình lần này, nói không chừng em gái nhóc sẽ không còn bị người của Âm Dương Tông lừa thêm lần nào nữa.” Ninh Thư trấn an nói.
“Nhưng mà, con bé còn nhỏ như vậy đã bị đám mặt người dạ thú Âm Dương Tông…” Ôn Lương xoa xoa mày.
Ninh Thư cười nhạo một tiếng nói: “Cho dù có bị người của Âm Dương Tông chiếm đoạt thì sao, em gái nhóc có Thiên Linh Căn, đổi công pháp tu luyện lại một lần nữa, khẳng định con bé sẽ trở thành thiên chi kiêu tử, nhà nhà sùng bái, việc bị Âm Dương Tông vấy bẩn một đoạn thời gian cũng chỉ là dĩ vãng mà thôi, tới lúc em gái nhóc trở nên lớn mạnh rồi, chẳng cần dựa dẫm vào tên nam nhân nào cả, còn phải để ý người đời ghét bỏ sao?”Tự mình có thể sống tốt, cần gì quan tâm để ý người khác nghĩ gì về mình.
Việc cũng đã lỡ rồi, đứa nào còn tỏ thái độ tốt nhất là cho bấm nút.
Ôn Lương gãi gãi đầu, “Do mình nghĩ sai, nghe cậu nói vậy, mình cũng cảm thấy việc cũng chẳng có gì lớn lao cả, chỉ cần muội muội có thể trở về bên cạnh mình là tốt lắm rồi.”
“Về sau mình nhất định sẽ tìm cho Nhu Nhu một phu quân hết lòng hết dạ vì con bé.”
Ninh Thư: →_→
Sao cứ phải nhất định là phải gả cho nam nhân?Nữ nhân trừ việc gả chồng thì không có cách nào để tồn tại sao?
Ôn Lương tận tâm tận lực chiếu cố Ôn Nhu, cơ thể Ôn Nhu nhanh chóng tốt lên, nhưng tứ chi vẫn như cũ, mềm mại vô lực.
Ninh Thư chiếm một góc trên giường, vừa tiêu trừ âm tàn sát khí trong Huyết Hồn Kỳ, vừa chăm sóc Ôn Nhu.
Ôn Nhu có đôi khi nói chuyện qua loa với Ninh Thư, nhưng thần sắc vẫn chìm trong mê mang và bất lực.
Ôn Nhu không hiểu tại sao sư phụ và các sư huynh lại có thể cùng lúc lật mặt đồng đều như thế.
Tất cả bọn họ mỗi ngày thay phiên nhau tới xâm phạm thân thể của cô bé, tuy rằng Ôn Nhu cũng không ý thức được việc bọn chúng làm là xâm phạm.
Sau khi chấm dứt, biểu cảm của sư phụ và các các sư huynh đều dị thường tức giận và thất vọng, mắt nhìn cô bé không còn dịu dàng như trước nữa.
Sau đó, những kẻ này lại tiếp tục xâm phạm cơ thể cô bé, sắc mặt của bọn chúng càng lúc càng không tốt, cho cô bé uống các loại dược, cũng như tự mình kiểm tra thân thể của cô bé.
Cuối cùng còn nhốt cô bé lại, đánh gãy tứ chi.
Ninh Thư bình tĩnh nghe, mọi việc đều nằm trong phán đoán của cô.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Ôn Nhu sẽ được bọn họ nâng niu, o bế trong lòng bàn tay, nhưng một khi đã không còn giá trị, chỉ có thể vứt bỏ.
Ninh Thư truyền cho Ôn Nhu một bộ công pháp, bắt cô bé nghiêm túc tu luyện, khẳng định có thể đứng dậy được.
Song mỗi ngày Ôn Nhu đều lấy nước mắt rửa mặt, cô bé vẫn chưa tiếp thu được những đả kích này.
Ninh Thư hơi mất kiên nhẫn, ở trước vấn đề sinh tồn, ra vẻ cái qq gì.
Ôn Lương làm xe lăn, không có việc gì thì lấy xe đẩy Ôn Nhu đi lại trong viện một chút, trong sân Ôn Lương có trồng vài loại hoa, muôn hồng nghìn tía nở rộ, rất là xinh đẹp.
Hiển nhiên là dốc sức vì Ôn Nhu.
Nhưng Ôn Nhu vẫn buồn bực không vui.
Ninh Thư gọi rồng nước, nói với Ôn Lương: “Mang muội muội nhóc theo, chúng ta ra ngoài đi dạo.”
“Dạo trong sân không thú vị, muốn đi dạo thì phải đi xa xa một chút.”
Ôn Lương cõng Ôn Nhu nhảy lên rồng nước.
Rồng nước chậm rãi xuyên qua tầng mâu, sau đó đáp xuống phố.
Đây là chợ cách vách trấn nhỏ, so với trấn nhỏ thì nhộn nhịp hơn rất nhiều.
Ôn Lương cõng Ôn Nhu đi chơi phố.
“Nhóc nhìn đi.” Ninh Thư hất cằm, nhìn góc đường bên cạnh, một lão phụ nhân, toàn thân dơ dáy bẩn thỉu, trước mặt đặt một cái chén bể.
“Nếu không phải có ca ca của nhóc, nhóc sẽ thành ra như vậy, à không, trầm trọng hơn có khi đã bị người của Âm Dương Tông tra tấn tới chết luôn rồi.” Ninh Thư nhàn nhạt nói nói nói, “Có đồ để ăn, có thứ để mặc, có người hầu hạ, mới có tâm tư thương xuân thu buồn. Còn ca ca của nhóc lại chẳng nợ nhóc thứ gì, vậy thì theo lý thường nhóc chẳng có tư cách gì để tiếp nhận sự chiếu cố giúp đỡ của ca ca nhóc thế cả.”
Hảo tâm và nhẫn nại của ai cũng đều có giới hạn, cứ mài mòn lòng tốt của người khác như vậy thì ai mà chịu nổi.
“Ca ca nhóc giống như đứa bé kia kìa.” Một hài tử chạy qua trước mặt Ôn Lương, gầy trơ cả xương, ăn không đủ no.
Ôn Lương nhìn đứa nhỏ, lại nhớ tới mình trước kia thật đúng là như vậy, là nhờ có Tiểu Hắc, cậu mới thay đổi được như bây giờ.
Nước mắt Ôn Nhu từng viên từng viên thi nhau rơi xuống, “Nhưng trong lòng ta khó chịu.”
“Ném con bé ở chỗ này, mỗi ngày đều phải tìm cách lấp đầy cái bụng, vì cuộc sống mà nhọc lòng, sẽ không còn thời gian nghĩ nhiều thế nữa.” Ninh Thư tùy ý nói.
Ôn Lương:…
“Ca ca, đừng mà.” Ôn Nhu sợ Ôn Lương thật sự ném mình ở đầu phố, tức khắc cầu xin nói.
“Sẽ không đâu.” Ôn Lương an ủi.
Ôn Lương cõng Ôn Nhu đi khắp chợ, mua các loại đồ chơi dỗ vui Ôn Nhu.
Ôn Nhu nhìn mấy món đồ chơi, lại nghĩ tới các sư huynh, các sư huynh cũng thích mang tặng cô bé những món đồ chơi như vậy.
Trong mắt Ôn Nhu ngân ngấn lệ, quay đầu thấy hồ ly chăm chú soi xét mình, cố hết sức nuốt nước mắt vào trong.
Không biết vì cái gì, cô bé lại cảm thấy sợ hồ ly này.
Đối mặt ca ca, cô bé có thể tùy hứng, nhưng đối với hồ ly có thái độ lãnh đạm này khiến cho Ôn Nhu không biết làm gì.
Bởi vì hồ ly nói chuyện quá khó nghe và cũng chẳng bao giờ bao dung cô bé.
Con người chỉ thích tiếp xúc với những người mình có hảo cảm.
Đi dạo một vòng, đoàn người mới lục tục trở về.
Sau khi Ôn Nhu quay về, bắt đầu dựa theo công pháp Ninh Thư dạy, bắt đầu tu luyện.
Bởi vì tay chân kinh mạch bị đứt đoạn, nên tu luyện tốc độ rất chậm, song cũng may là Thiên Linh Căn, tuy tốc độ chậm, nhưng thắng ở ổn định, so với tạp linh căn tốc độ tu luyện nhanh hơn rất nhiều.
Ninh Thư thấy Ôn Nhu bắt đầu tu luyện, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nếu không phải vớt vát mặt mũi cho Ôn Lương, cô sẽ không dốc sức tới vậy.
Nếu là để báo đáp Ôn Lương, thì cũng không thể để cho em gái của Ôn Lương thành kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ thế được.
Chạy một mạch về tới nhà, Ôn Lương lập tức kiểm tra thân thể của Ôn Nhu, tay chân con bé đều bị đãnh gãy hết cả.
Trong lúc nhất thời, Ôn Lương khó có thể tiếp thu nổi, tại sao muội muội xinh xắn đáng yêu của cậu đột nhiên lại trở thành thế này, Âm Dương Tông vì việc cậu làm, nên trút giận lên người em gái cậu sao?
Ninh Thư ấn ấn trên bụng Ôn Nhu, âm nguyên vẫn còn nguyên vẹn, ngay cả linh căn cũng ở đúng chỗ nên ở.
Trong cơ thể nữ tử có một chỗ được gọi là xương mu, là chỗ nữ tử lưu trữ ** và lực lượng.
Mà xương mu của Ôn Nhu bị Ninh Thư đánh nát, linh khí bao quanh những mảnh nhỏ, khóa chặt lực lượng cùng âm nguyên của cô bé.
Giá trị của Ôn Nhu là để cung cấp sức mạnh cho những người này, và hiện giờ cô bé không còn giá trị lợi dụng.
Cục diện lúc này của Ôn Nhu, Ninh Thư cũng đã dự đoán trước được.
Chỉ là không ngờ bọn chúng có thể đánh gãy chân tay, không những vậy còn phế đi gân cốt tay chân của cô bé.
Có điều cơ thể của cô bé còn có linh khí, nếu từ từ tu luyện cũng có thể cải tạo lại được gân mạch.
Nhìn vết thương trên người em gái, trên làn da trắng nõn xuất hiện toàn vết ứ đỏ.
Những vết ứ đỏ này vừa nhìn đã cảm thấy khá là ái muội.
Nam tử hán như Ôn Lương, nhìn thấy mà đỏ cả mắt, nước mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài.
Ôn Lương lấy nước lau rửa cơ thể giúp Ôn Nhu, sau khi làm xong, lại đi bắc bếp nấu cháo.
Lúc Ôn Nhu tỉnh lại, có hơi mê mang, nhìn thấy Ôn Lương đang canh giữ ở mép giường, nước mắt tức khắc chảy xuống.
“Nhu Nhu, đừng khóc nữa, ăn chút cháo đã.” Ôn Lương nâng Ôn Nhu dậy, xoay người cô bé dựa vào người cậu, đút từng muỗng từng muỗng cho cô bé.
Tay chân Ôn Nhu đều bị đánh gãy, tứ chi mềm như bông.
“Tu luyện tốt có thể trọng tố lại được kinh mạch.” Ninh Thư nói.
Ôn Nhu hiển nhiên vẫn chưa phục hồi lại tinh thần từ sau đả kích, ánh mắt đăm đăm, mất hồn mất vía.
Ôn Lương đỡ Ôn Nhu nằm xuống, đi ra khỏi cửa, nghe thấy tiếng khóc rấm rức bên trong.
Ôn Lương thở dài một hơi, nhịn không được phát sầu nói: “Nên làm cái gì bây giờ?”
“Trời không tuyệt đường người, liễu ánh hoa tươi lại một thôn, trải qua sự tình lần này, nói không chừng em gái nhóc sẽ không còn bị người của Âm Dương Tông lừa thêm lần nào nữa.” Ninh Thư trấn an nói.
“Nhưng mà, con bé còn nhỏ như vậy đã bị đám mặt người dạ thú Âm Dương Tông…” Ôn Lương xoa xoa mày.
Ninh Thư cười nhạo một tiếng nói: “Cho dù có bị người của Âm Dương Tông chiếm đoạt thì sao, em gái nhóc có Thiên Linh Căn, đổi công pháp tu luyện lại một lần nữa, khẳng định con bé sẽ trở thành thiên chi kiêu tử, nhà nhà sùng bái, việc bị Âm Dương Tông vấy bẩn một đoạn thời gian cũng chỉ là dĩ vãng mà thôi, tới lúc em gái nhóc trở nên lớn mạnh rồi, chẳng cần dựa dẫm vào tên nam nhân nào cả, còn phải để ý người đời ghét bỏ sao?”Tự mình có thể sống tốt, cần gì quan tâm để ý người khác nghĩ gì về mình.
Việc cũng đã lỡ rồi, đứa nào còn tỏ thái độ tốt nhất là cho bấm nút.
Ôn Lương gãi gãi đầu, “Do mình nghĩ sai, nghe cậu nói vậy, mình cũng cảm thấy việc cũng chẳng có gì lớn lao cả, chỉ cần muội muội có thể trở về bên cạnh mình là tốt lắm rồi.”
“Về sau mình nhất định sẽ tìm cho Nhu Nhu một phu quân hết lòng hết dạ vì con bé.”
Ninh Thư: →_→
Sao cứ phải nhất định là phải gả cho nam nhân?Nữ nhân trừ việc gả chồng thì không có cách nào để tồn tại sao?
Ôn Lương tận tâm tận lực chiếu cố Ôn Nhu, cơ thể Ôn Nhu nhanh chóng tốt lên, nhưng tứ chi vẫn như cũ, mềm mại vô lực.
Ninh Thư chiếm một góc trên giường, vừa tiêu trừ âm tàn sát khí trong Huyết Hồn Kỳ, vừa chăm sóc Ôn Nhu.
Ôn Nhu có đôi khi nói chuyện qua loa với Ninh Thư, nhưng thần sắc vẫn chìm trong mê mang và bất lực.
Ôn Nhu không hiểu tại sao sư phụ và các sư huynh lại có thể cùng lúc lật mặt đồng đều như thế.
Tất cả bọn họ mỗi ngày thay phiên nhau tới xâm phạm thân thể của cô bé, tuy rằng Ôn Nhu cũng không ý thức được việc bọn chúng làm là xâm phạm.
Sau khi chấm dứt, biểu cảm của sư phụ và các các sư huynh đều dị thường tức giận và thất vọng, mắt nhìn cô bé không còn dịu dàng như trước nữa.
Sau đó, những kẻ này lại tiếp tục xâm phạm cơ thể cô bé, sắc mặt của bọn chúng càng lúc càng không tốt, cho cô bé uống các loại dược, cũng như tự mình kiểm tra thân thể của cô bé.
Cuối cùng còn nhốt cô bé lại, đánh gãy tứ chi.
Ninh Thư bình tĩnh nghe, mọi việc đều nằm trong phán đoán của cô.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Ôn Nhu sẽ được bọn họ nâng niu, o bế trong lòng bàn tay, nhưng một khi đã không còn giá trị, chỉ có thể vứt bỏ.
Ninh Thư truyền cho Ôn Nhu một bộ công pháp, bắt cô bé nghiêm túc tu luyện, khẳng định có thể đứng dậy được.
Song mỗi ngày Ôn Nhu đều lấy nước mắt rửa mặt, cô bé vẫn chưa tiếp thu được những đả kích này.
Ninh Thư hơi mất kiên nhẫn, ở trước vấn đề sinh tồn, ra vẻ cái qq gì.
Ôn Lương làm xe lăn, không có việc gì thì lấy xe đẩy Ôn Nhu đi lại trong viện một chút, trong sân Ôn Lương có trồng vài loại hoa, muôn hồng nghìn tía nở rộ, rất là xinh đẹp.
Hiển nhiên là dốc sức vì Ôn Nhu.
Nhưng Ôn Nhu vẫn buồn bực không vui.
Ninh Thư gọi rồng nước, nói với Ôn Lương: “Mang muội muội nhóc theo, chúng ta ra ngoài đi dạo.”
“Dạo trong sân không thú vị, muốn đi dạo thì phải đi xa xa một chút.”
Ôn Lương cõng Ôn Nhu nhảy lên rồng nước.
Rồng nước chậm rãi xuyên qua tầng mâu, sau đó đáp xuống phố.
Đây là chợ cách vách trấn nhỏ, so với trấn nhỏ thì nhộn nhịp hơn rất nhiều.
Ôn Lương cõng Ôn Nhu đi chơi phố.
“Nhóc nhìn đi.” Ninh Thư hất cằm, nhìn góc đường bên cạnh, một lão phụ nhân, toàn thân dơ dáy bẩn thỉu, trước mặt đặt một cái chén bể.
“Nếu không phải có ca ca của nhóc, nhóc sẽ thành ra như vậy, à không, trầm trọng hơn có khi đã bị người của Âm Dương Tông tra tấn tới chết luôn rồi.” Ninh Thư nhàn nhạt nói nói nói, “Có đồ để ăn, có thứ để mặc, có người hầu hạ, mới có tâm tư thương xuân thu buồn. Còn ca ca của nhóc lại chẳng nợ nhóc thứ gì, vậy thì theo lý thường nhóc chẳng có tư cách gì để tiếp nhận sự chiếu cố giúp đỡ của ca ca nhóc thế cả.”
Hảo tâm và nhẫn nại của ai cũng đều có giới hạn, cứ mài mòn lòng tốt của người khác như vậy thì ai mà chịu nổi.
“Ca ca nhóc giống như đứa bé kia kìa.” Một hài tử chạy qua trước mặt Ôn Lương, gầy trơ cả xương, ăn không đủ no.
Ôn Lương nhìn đứa nhỏ, lại nhớ tới mình trước kia thật đúng là như vậy, là nhờ có Tiểu Hắc, cậu mới thay đổi được như bây giờ.
Nước mắt Ôn Nhu từng viên từng viên thi nhau rơi xuống, “Nhưng trong lòng ta khó chịu.”
“Ném con bé ở chỗ này, mỗi ngày đều phải tìm cách lấp đầy cái bụng, vì cuộc sống mà nhọc lòng, sẽ không còn thời gian nghĩ nhiều thế nữa.” Ninh Thư tùy ý nói.
Ôn Lương:…
“Ca ca, đừng mà.” Ôn Nhu sợ Ôn Lương thật sự ném mình ở đầu phố, tức khắc cầu xin nói.
“Sẽ không đâu.” Ôn Lương an ủi.
Ôn Lương cõng Ôn Nhu đi khắp chợ, mua các loại đồ chơi dỗ vui Ôn Nhu.
Ôn Nhu nhìn mấy món đồ chơi, lại nghĩ tới các sư huynh, các sư huynh cũng thích mang tặng cô bé những món đồ chơi như vậy.
Trong mắt Ôn Nhu ngân ngấn lệ, quay đầu thấy hồ ly chăm chú soi xét mình, cố hết sức nuốt nước mắt vào trong.
Không biết vì cái gì, cô bé lại cảm thấy sợ hồ ly này.
Đối mặt ca ca, cô bé có thể tùy hứng, nhưng đối với hồ ly có thái độ lãnh đạm này khiến cho Ôn Nhu không biết làm gì.
Bởi vì hồ ly nói chuyện quá khó nghe và cũng chẳng bao giờ bao dung cô bé.
Con người chỉ thích tiếp xúc với những người mình có hảo cảm.
Đi dạo một vòng, đoàn người mới lục tục trở về.
Sau khi Ôn Nhu quay về, bắt đầu dựa theo công pháp Ninh Thư dạy, bắt đầu tu luyện.
Bởi vì tay chân kinh mạch bị đứt đoạn, nên tu luyện tốc độ rất chậm, song cũng may là Thiên Linh Căn, tuy tốc độ chậm, nhưng thắng ở ổn định, so với tạp linh căn tốc độ tu luyện nhanh hơn rất nhiều.
Ninh Thư thấy Ôn Nhu bắt đầu tu luyện, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nếu không phải vớt vát mặt mũi cho Ôn Lương, cô sẽ không dốc sức tới vậy.
Nếu là để báo đáp Ôn Lương, thì cũng không thể để cho em gái của Ôn Lương thành kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ thế được.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/1471
|