Dịch: Gin
Ninh Thư suy nghĩ mãi vẫn không biết ai đang canh giữ trong viện của Tiểu Nhu?
Đã vậy lại còn là vài người.
Trog lòng Ninh Thư toát ra một ý nghĩ quái dị, có lẽ là mấy tên sư huynh.
Như hổ rình mồi chăm chú nhìn Tiểu Nhu ngủ, mà tiểu bạch thỏ vẫn ngây ngô, chẳng hiểu gì.
Dù sao thì trong lòng Ninh Thư cũng tràn ngập loại cảm giác này.
Hiện giờ tuổi Tiểu Nhu còn quá nhỏ, chưa tới lúc tiến hành thải âm bổ dương được, vậy nên mấy người này đành phải chờ.
Cho dù Ninh Thư có đi tới nơi nào, thì cảnh tượng đập vào mắt vẫn là cảnh chống đẩy không thể miêu tả.
Ban ngày làm, buổi tối cũng làm, những người này sao không bị thượng mã phong mà ngược lại còn có được sức mạnh lớn lao được nhỉ?
Có cần phải thế không?!
Quá không khoa học.
Ninh Thư thừa dịp trời đêm dạo quanh Âm Dương Tông một vòng, sau đó chui vào trong núi giả, nằm xuống đất bắt đầu tu luyện.
Trong không khí lãng đãng hương vị ngọt ngấy, còn có một ít âm thanh hỗn tạp quái dị ở bên cạnh, như một giấc mộng kiều diễm ái muội.
Có điều linh khí chỗ này thực đầy đủ, Ninh Thư vận chuyển Tuyệt Thế Võ Công, linh khí trong kinh mạch bắt đầu thủy hóa, giống như dòng suối nhỏ róc rách chảy trong kinh mạch.
Sáng sớm hôm sau, xung quanh núi giả có tiếng bước chân, còn có tiếng người nói chuyện.
Ninh Thư ngừng tu luyện, xem xét bên ngoài tình huống, nhìn một đám tiểu đệ tử Âm Dương Tông.
Ninh Thư trông thấy một người có dáng người na ná Ôn Lương, chỉ cao hơn Ôn Lương một ít.
Y phục của tên đệ tử đó có lẽ Ôn Lương có thể mặc vừa.
Ninh Thư phủ phục trong bụi cỏ, đi theo bên cạnh tên đệ tử này, chờ đến khi hắn tách ra chỉ còn một mình, Ninh Thư lập tức nhào lên mặt hắn, đánh ngất đi.
Sau đó kéo hắn ra đằng sau núi giả.
Ninh Thư chạy về tìm Ôn Lương, lúc này cửa chính đã được mở, Mạnh Hứa tự tay bưng bữa sáng tới cho Ôn Lương.
Ánh mắt Mạnh Hứa nhìn Ôn Lương càng ngày càng nóng rực, khiến Ôn Lương hận không thể đánh ngất hắn, móc mắt hắn chơi bi.
“Tiểu Hắc, cậu trở lại rồi?” Ôn Lương nhìn thấy Ninh Thư, lập tức đứng lên.
“Đánh ngất hắn ta đi, ta tìm được y phục rồi.” Ninh Thư thẳng thắn nói.
Mạnh Hứa còn chưa kịp kinh ngạc việc chó có thể nói được, trước mặt đã xuất hiện một nắm đấm, một quyền nện giữa mặt, sau đó, làm gì còn sau đó.
Mạnh Hứa ngã oạch trên mặt đất, Ôn Lương còn chưa bõ tức, nâng chân sút thẳng vào bụng, Mạnh Hứa kêu lên một tiếng, sắc mặt trắng nhợt.
Ôn Lương xé đôi khăn trải giường, sau đó trói nghiến Mạnh Hứa vào phía chân giường.
Lúc rời đi, tiểu hồ ly còn tạo ra một huyễn cảnh tốt đẹp cho Mạnh Hứa.
Ở trong huyễn cảnh, Mạnh Hứa đạt được thực lực mạnh mẽ, tất cả mọi người đều bị hắn đạp xuống dưới chân.
Ninh Thư mang theo Ôn Lương tới núi giả, chỗ đang bắt nhốt một tên đệ tử Âm Dương Tông.
Ôn Lương cởi y phục trên người hắn ra, mặc lên người mình, xõa tóc xuống, sửa thành búi tóc của nam nhân, rút trâm trên đầu tên đệ tử cắm lên đầu mình.
Y phục đào hồng nhạt mặc ở trên người Ôn Lương, rõ ràng đẹp tới không nói nên lời.
“Tiểu Hắc, nhanh mang mình đi gặp Nhu Nhu.” Ôn Lương sốt ruột nói.
“Được.” Ninh Thư dứt khoát nhanh nhẹn nói, xoay người đi về phía viện của Tiểu Nhu.
Còn chưa tới gần viện, Ninh Thư trước đã quan sát cảm nhận xem có người nào ở quanh không.
“Trèo tường đi.” Ninh Thư nói, “Xung quanh…”
Ninh Thư còn chưa nói hết câu, Ôn Lương đã ôm nhóc hồ ly bay qua tường.
Ninh Thư cũng nhanh chân chạy theo sau.
Tiểu Nhu đang dùng bữa sáng, đột nhiên có một người vọt đi vào, đã vậy còn không phải sư huynh của cô bé.
Giờ phút này người đó lại cực kỳ kích động, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm gương mặt cô bé.
Tiểu Nhu buông đũa xuống, nhíu nhíu mày, “Ngươi là ai, sao lại tới được đây?”
“Nhu Nhu, ta là ca ca của muội.” Ôn Lương vất vả nhấc chân đi về phía Tiểu Nhu.
Lúc này dường như Ôn Lương không có cách nào để không chế cảm xúc của mình, hai mắt cậu nhóc đỏ ửng, quai hàm run rẩy.
Không một người nào biết được cậu nhóc phải chịu biết bao nhiêu đau khổ mới có thể tìm thấy được thân nhân của mình.
“Ta không có ca ca.”
Ninh Thư vừa bước vào trong phòng nghe thấy Tiểu Nhu nói như vậy, so với kích động của Ôn Lương, cảm xúc của Tiểu Nhu có vẻ lạnh nhạt hơn nhiều, thậm chí còn có cảm giác bài xích.
Ôn Lương vốn đang kích động đến nỗi mặt mũi đỏ bừng trong nháy mắt đã trắng bệch.
“Ta là ca ca của muội.” Ôn Lương gian nan nói, “Muội không nhớ sao?”
Ôn Lương bỗng trở nên mờ mịt sau đó tức khắc sợ hãi, cậu nhóc chưa từng nghĩ tới lúc huynh muội gặp nhau sẽ xuất hiện tình huống này.
Ôn Lương đang kiên cường bỗng trở nên yếu ớt.
“Ta thật sự là ca ca của muội.” Ôn Lương bước lại gần Tiểu Nhu, thân hình cậu có chút tập tễnh, thiếu chút nữa vấp chân ngã sấp mặt.
Tiểu Nhu đứng lên, rời xa Ôn Lương, “Đề nghị ngươi đi ra ngoài.”
Trong lòng Ninh Thư thở dài một hơi, nói với hồ ly nhỏ: “Có thể gợi lại ký ức cho con bé không, nhìn dáng vẻ này dường như bị người xóa bỏ ký ức.”
Lúc ấy Ôn Nhu chắc hẳn sáu tuổi, cho dù vẫn còn nhỏ, nhưng thế nào cũng phải nhớ được chút gì đó chứ.
“Để ta thử một chút.” Hồ ly nhỏ nói.
Ôn Lương tràn ngập mong chờ nhìn hồ ly nhỏ.
Ninh Thư nghĩ nghĩ, xoay người bay nhanh ra khỏi viện, đi tới chỗ chế tác lô đỉnh, Mỹ Nhân Đường.
Tới nơi giam giữ những nữ tử khác.
Ninh Thư phóng ra một đạo khí kình, phá tan cửa sổ.
Ninh Thư nhảy vào trong phòng.
Nữ tử đang bị giam giữ trong phòng đều kinh ngạc nhìn tới chú chó xấu xấu bẩn bẩn (?)
“Vật nhỏ, thả chúng ta ra đi?” Một nữ tử ngang ngạnh nhìn Ninh Thư nói.
Nàng ta hiển nhiên là chưa từng cầu xin người khác giúp đỡ, lúc nói lời thỉnh cầu cũng có vẻ ngang ngạnh.
Ninh Thư cào một vuốt cắt đứt dây thừng cột tay chân nàng ta.
Nữ nhân này cả người nhũn ra, hiển nhiên đã bị người khác cho ăn dược.
“Sư tỷ.” Mấy nữ tử nhìn nàng.
Nữ tử cứa tay, có máu tươi chảy ra, nàng lấy máu tươi nhỏ lên trên vòng tay ở tay còn lại.
Vòng tay nhìn vô cùng mộc mạc, sau khi hấp thu máu tươi, bỗng phát sáng chói mắt.
Nữ tử khoanh chân ngồi xuống, rất nhanh Ninh Thư cảm nhận được một cổ uy áp, hiển nhiên là nàng ấy đã khôi phục thực lực.
Nữ tử cứu đám sư muội, nghĩ qua nghĩ lại rồi thả những nữ tử bình thường ra.
Ninh Thư mở miệng nói: “Đừng cứu các nàng ấy, các nàng ấy không có vũ lực, không chạy xa được đâu, sẽ bị người bắt được, chọc giận người của Âm Dương Tông, bọn họ sẽ không toàn mạng.”
Muốn cứu cũng không phải cứu vào lúc này.
Nghe thấy Ninh Thư nói chuyện, nữ tử kinh ngạc một chút, cũng từ bỏ ý nghĩ muốn cứu những nữ tử bình thường.
Có tiếng bước chân vội vàng đi về phía bên này, nữ tử mày liễu dựng đứng, vừa thấy đã rõ là nữ tử có tính cách kiên nghị.
“Lần này cảm ơn ngươi.” Nữ tử nhìn Ninh Thư nói.
Ninh Thư nhảy qua cửa sổ, không tiếp nhận lời cảm tạ của nữ tử, dù gì thì cũng là đôi bên cùng có lợi.
Ninh Thư muốn tình hình trở nên rối loạn, như vậy mới có khả năng giúp cho Ôn Lương mang Tiểu Nhu ra ngoài.
Song trước đó, nhất định phải đại náo một hồi.
Ninh Thư nghe thấy sau lưng có tiếng động đánh nhau, lập tức chạy về viện của Tiểu Nhu.
Viện của Tiểu Nhu khá hẻo lánh, nhưng xác thật là chỗ của những người có thứ vị cao của Âm Dương Tông ở, những đệ tử thông thương không thể đặt chân tới đó được.
Ninh Thư mới vừa chạy tới cửa viện của Tiểu Nhu, đã nghe thấy một tiếng bành, tường viện bị thứ gì đó đụng sập.
Ninh Thư suy nghĩ mãi vẫn không biết ai đang canh giữ trong viện của Tiểu Nhu?
Đã vậy lại còn là vài người.
Trog lòng Ninh Thư toát ra một ý nghĩ quái dị, có lẽ là mấy tên sư huynh.
Như hổ rình mồi chăm chú nhìn Tiểu Nhu ngủ, mà tiểu bạch thỏ vẫn ngây ngô, chẳng hiểu gì.
Dù sao thì trong lòng Ninh Thư cũng tràn ngập loại cảm giác này.
Hiện giờ tuổi Tiểu Nhu còn quá nhỏ, chưa tới lúc tiến hành thải âm bổ dương được, vậy nên mấy người này đành phải chờ.
Cho dù Ninh Thư có đi tới nơi nào, thì cảnh tượng đập vào mắt vẫn là cảnh chống đẩy không thể miêu tả.
Ban ngày làm, buổi tối cũng làm, những người này sao không bị thượng mã phong mà ngược lại còn có được sức mạnh lớn lao được nhỉ?
Có cần phải thế không?!
Quá không khoa học.
Ninh Thư thừa dịp trời đêm dạo quanh Âm Dương Tông một vòng, sau đó chui vào trong núi giả, nằm xuống đất bắt đầu tu luyện.
Trong không khí lãng đãng hương vị ngọt ngấy, còn có một ít âm thanh hỗn tạp quái dị ở bên cạnh, như một giấc mộng kiều diễm ái muội.
Có điều linh khí chỗ này thực đầy đủ, Ninh Thư vận chuyển Tuyệt Thế Võ Công, linh khí trong kinh mạch bắt đầu thủy hóa, giống như dòng suối nhỏ róc rách chảy trong kinh mạch.
Sáng sớm hôm sau, xung quanh núi giả có tiếng bước chân, còn có tiếng người nói chuyện.
Ninh Thư ngừng tu luyện, xem xét bên ngoài tình huống, nhìn một đám tiểu đệ tử Âm Dương Tông.
Ninh Thư trông thấy một người có dáng người na ná Ôn Lương, chỉ cao hơn Ôn Lương một ít.
Y phục của tên đệ tử đó có lẽ Ôn Lương có thể mặc vừa.
Ninh Thư phủ phục trong bụi cỏ, đi theo bên cạnh tên đệ tử này, chờ đến khi hắn tách ra chỉ còn một mình, Ninh Thư lập tức nhào lên mặt hắn, đánh ngất đi.
Sau đó kéo hắn ra đằng sau núi giả.
Ninh Thư chạy về tìm Ôn Lương, lúc này cửa chính đã được mở, Mạnh Hứa tự tay bưng bữa sáng tới cho Ôn Lương.
Ánh mắt Mạnh Hứa nhìn Ôn Lương càng ngày càng nóng rực, khiến Ôn Lương hận không thể đánh ngất hắn, móc mắt hắn chơi bi.
“Tiểu Hắc, cậu trở lại rồi?” Ôn Lương nhìn thấy Ninh Thư, lập tức đứng lên.
“Đánh ngất hắn ta đi, ta tìm được y phục rồi.” Ninh Thư thẳng thắn nói.
Mạnh Hứa còn chưa kịp kinh ngạc việc chó có thể nói được, trước mặt đã xuất hiện một nắm đấm, một quyền nện giữa mặt, sau đó, làm gì còn sau đó.
Mạnh Hứa ngã oạch trên mặt đất, Ôn Lương còn chưa bõ tức, nâng chân sút thẳng vào bụng, Mạnh Hứa kêu lên một tiếng, sắc mặt trắng nhợt.
Ôn Lương xé đôi khăn trải giường, sau đó trói nghiến Mạnh Hứa vào phía chân giường.
Lúc rời đi, tiểu hồ ly còn tạo ra một huyễn cảnh tốt đẹp cho Mạnh Hứa.
Ở trong huyễn cảnh, Mạnh Hứa đạt được thực lực mạnh mẽ, tất cả mọi người đều bị hắn đạp xuống dưới chân.
Ninh Thư mang theo Ôn Lương tới núi giả, chỗ đang bắt nhốt một tên đệ tử Âm Dương Tông.
Ôn Lương cởi y phục trên người hắn ra, mặc lên người mình, xõa tóc xuống, sửa thành búi tóc của nam nhân, rút trâm trên đầu tên đệ tử cắm lên đầu mình.
Y phục đào hồng nhạt mặc ở trên người Ôn Lương, rõ ràng đẹp tới không nói nên lời.
“Tiểu Hắc, nhanh mang mình đi gặp Nhu Nhu.” Ôn Lương sốt ruột nói.
“Được.” Ninh Thư dứt khoát nhanh nhẹn nói, xoay người đi về phía viện của Tiểu Nhu.
Còn chưa tới gần viện, Ninh Thư trước đã quan sát cảm nhận xem có người nào ở quanh không.
“Trèo tường đi.” Ninh Thư nói, “Xung quanh…”
Ninh Thư còn chưa nói hết câu, Ôn Lương đã ôm nhóc hồ ly bay qua tường.
Ninh Thư cũng nhanh chân chạy theo sau.
Tiểu Nhu đang dùng bữa sáng, đột nhiên có một người vọt đi vào, đã vậy còn không phải sư huynh của cô bé.
Giờ phút này người đó lại cực kỳ kích động, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm gương mặt cô bé.
Tiểu Nhu buông đũa xuống, nhíu nhíu mày, “Ngươi là ai, sao lại tới được đây?”
“Nhu Nhu, ta là ca ca của muội.” Ôn Lương vất vả nhấc chân đi về phía Tiểu Nhu.
Lúc này dường như Ôn Lương không có cách nào để không chế cảm xúc của mình, hai mắt cậu nhóc đỏ ửng, quai hàm run rẩy.
Không một người nào biết được cậu nhóc phải chịu biết bao nhiêu đau khổ mới có thể tìm thấy được thân nhân của mình.
“Ta không có ca ca.”
Ninh Thư vừa bước vào trong phòng nghe thấy Tiểu Nhu nói như vậy, so với kích động của Ôn Lương, cảm xúc của Tiểu Nhu có vẻ lạnh nhạt hơn nhiều, thậm chí còn có cảm giác bài xích.
Ôn Lương vốn đang kích động đến nỗi mặt mũi đỏ bừng trong nháy mắt đã trắng bệch.
“Ta là ca ca của muội.” Ôn Lương gian nan nói, “Muội không nhớ sao?”
Ôn Lương bỗng trở nên mờ mịt sau đó tức khắc sợ hãi, cậu nhóc chưa từng nghĩ tới lúc huynh muội gặp nhau sẽ xuất hiện tình huống này.
Ôn Lương đang kiên cường bỗng trở nên yếu ớt.
“Ta thật sự là ca ca của muội.” Ôn Lương bước lại gần Tiểu Nhu, thân hình cậu có chút tập tễnh, thiếu chút nữa vấp chân ngã sấp mặt.
Tiểu Nhu đứng lên, rời xa Ôn Lương, “Đề nghị ngươi đi ra ngoài.”
Trong lòng Ninh Thư thở dài một hơi, nói với hồ ly nhỏ: “Có thể gợi lại ký ức cho con bé không, nhìn dáng vẻ này dường như bị người xóa bỏ ký ức.”
Lúc ấy Ôn Nhu chắc hẳn sáu tuổi, cho dù vẫn còn nhỏ, nhưng thế nào cũng phải nhớ được chút gì đó chứ.
“Để ta thử một chút.” Hồ ly nhỏ nói.
Ôn Lương tràn ngập mong chờ nhìn hồ ly nhỏ.
Ninh Thư nghĩ nghĩ, xoay người bay nhanh ra khỏi viện, đi tới chỗ chế tác lô đỉnh, Mỹ Nhân Đường.
Tới nơi giam giữ những nữ tử khác.
Ninh Thư phóng ra một đạo khí kình, phá tan cửa sổ.
Ninh Thư nhảy vào trong phòng.
Nữ tử đang bị giam giữ trong phòng đều kinh ngạc nhìn tới chú chó xấu xấu bẩn bẩn (?)
“Vật nhỏ, thả chúng ta ra đi?” Một nữ tử ngang ngạnh nhìn Ninh Thư nói.
Nàng ta hiển nhiên là chưa từng cầu xin người khác giúp đỡ, lúc nói lời thỉnh cầu cũng có vẻ ngang ngạnh.
Ninh Thư cào một vuốt cắt đứt dây thừng cột tay chân nàng ta.
Nữ nhân này cả người nhũn ra, hiển nhiên đã bị người khác cho ăn dược.
“Sư tỷ.” Mấy nữ tử nhìn nàng.
Nữ tử cứa tay, có máu tươi chảy ra, nàng lấy máu tươi nhỏ lên trên vòng tay ở tay còn lại.
Vòng tay nhìn vô cùng mộc mạc, sau khi hấp thu máu tươi, bỗng phát sáng chói mắt.
Nữ tử khoanh chân ngồi xuống, rất nhanh Ninh Thư cảm nhận được một cổ uy áp, hiển nhiên là nàng ấy đã khôi phục thực lực.
Nữ tử cứu đám sư muội, nghĩ qua nghĩ lại rồi thả những nữ tử bình thường ra.
Ninh Thư mở miệng nói: “Đừng cứu các nàng ấy, các nàng ấy không có vũ lực, không chạy xa được đâu, sẽ bị người bắt được, chọc giận người của Âm Dương Tông, bọn họ sẽ không toàn mạng.”
Muốn cứu cũng không phải cứu vào lúc này.
Nghe thấy Ninh Thư nói chuyện, nữ tử kinh ngạc một chút, cũng từ bỏ ý nghĩ muốn cứu những nữ tử bình thường.
Có tiếng bước chân vội vàng đi về phía bên này, nữ tử mày liễu dựng đứng, vừa thấy đã rõ là nữ tử có tính cách kiên nghị.
“Lần này cảm ơn ngươi.” Nữ tử nhìn Ninh Thư nói.
Ninh Thư nhảy qua cửa sổ, không tiếp nhận lời cảm tạ của nữ tử, dù gì thì cũng là đôi bên cùng có lợi.
Ninh Thư muốn tình hình trở nên rối loạn, như vậy mới có khả năng giúp cho Ôn Lương mang Tiểu Nhu ra ngoài.
Song trước đó, nhất định phải đại náo một hồi.
Ninh Thư nghe thấy sau lưng có tiếng động đánh nhau, lập tức chạy về viện của Tiểu Nhu.
Viện của Tiểu Nhu khá hẻo lánh, nhưng xác thật là chỗ của những người có thứ vị cao của Âm Dương Tông ở, những đệ tử thông thương không thể đặt chân tới đó được.
Ninh Thư mới vừa chạy tới cửa viện của Tiểu Nhu, đã nghe thấy một tiếng bành, tường viện bị thứ gì đó đụng sập.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/1471
|