Dịch: Moringa
Lúc trước Ôn Lương vì thiếu ăn mà da dẻ vàng như sáp nến, nhưng giờ đây tạp chất trong cơ thể được thanh lọc, sắc da lập tức trở nên trắng trẻo hơn rất nhiều.
Mặt mũi trắng trẻo, má còn phơn phớt hồng, khiến khuôn mặt cậu nhóc đẹp lên không ít.
Đúng là một trắng che ba xấu.
Ninh Thư mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm con thỏ, không có lửa, ăn sống à?
Ninh Thư tỏ vẻ cho dù bản thân có biến thành động vật nhưng vẫn rất chú trọng khẩu vị.
Ôn Lương gian nan lột da con thỏ, cũng xử lý sạch sẽ phần nội tạng.
Ninh Thư đào hố tuyết, chôn hết nội tạng xuống, mùi máu tươi dễ dẫn những động vật ăn thịt khác tới, như sói chẳng hạn.
Ninh Thư cũng không biết nơi này có yêu thú hay không.
Làm xong mọi việc, Ôn Lương mới phát hiện một vấn đề, cậu nhóc không mang đồ đánh lửa theo người.
Lúc trước chạy trốn quá gấp gáp, nên quên không cầm theo.
Ôn Lương rối rắm nhìn con thỏ đầy máu.
Sau đó Ôn Lương nảy ra ý tưởng, cầm hai cục đá ma xát với nhau, định tạo ra lửa.
Ninh Thư nằm một bên, nhìn Ôn Lương tự xử.
Ôn Lương loay hoay một lúc lâu cũng chẳng thu được gì, đành ném hai cục đá qua một bên.
Ôn Lương đăm đăm nhìn con thỏ, sau đó dùng sức xé một chân thỏ đặt trước mặt Ninh Thư.
Sau đó lại xé tiếp chân nữa, rồi đưa cái chân đầm đìa máu lên miệng.
Ninh Thư:……
Móa, định ăn sống nuốt tươi thật đấy à.
Ôn Lương đưa lên miệng vài lần, cuối cùng vẫn không có dũng khí để ăn.
“Tiểu Hắc, mình định về nhà một chuyến, lấy ít đồ dùng.” Ôn Lương nói với Ninh Thư.
Ôn Lương cảm thấy tuy bây giờ ngay cả cái mồi lửa cũng không có, nhưng cũng chẳng mảy may cảm thấy cực khổ như cuộc sống trước đây của mình.
Quả nhiên con người cần có bạn bè.
Ninh Thư vừa nghe Ôn Lương bảo muốn về, tự nhiên cạn lời, giờ nhóc mà mò mặt về nhà là dẹo đó, là dẹo đó, nhóc có hiểu hông?
Còn không biết đối phương khi nào sẽ tới lục soát núi, vậy mà nhóc còn đòi tự chui đầu vào rọ.
Ninh Thư cắn áo Ôn Lương, không thể trở về, đói bụng thì nốc tạm tuyết đi.
“Đừng……” Ninh Thư vận khí từ bụng tới lồng ngực, chấn động dây thanh quản, cuối cùng phun được một chữ từ xoang mũi.
Có điều tiếng này cực kỳ mơ hồ.
Nhưng chỉ cần có thế cũng khiến Ôn Lương hoảng sợ, cậu nhóc đảo mắt nhìn quanh bốn phía, “Ai đang nói chuyện?”
Ninh Thư thấy Ôn Lương như gặp quỷ, giơ móng vuốt lên, “Ta.”
“Hồ ly nhỏ, cậu có thể nói sao?” Ôn Lương vội vàng tóm hai chi trước của Ninh Thư, nhấc Ninh Thư lên.
Ninh Thư lộ ra cái bụng trắng hếu, cộng thêm vị trí khó thể miêu tả.
Ninh Thư: Móa……
Ninh Thư giơ chân lên tát vào mặt Ôn Lương, thoát khỏi khống chế.
“Hồ ly nhỏ, là cậu vừa nói chuyện đúng không?” Trên mặt Ôn Lương có dấu chân, hưng phấn nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư gật đầu.
Ôn Lương cười ngây ngô, nói mấy lần tốt quá.
Ôn Lương không có cách nào để ăn con thỏ đầy máu kia, đành chôn nó xuống tuyết.
Rồi bốc mấy nắm tuyết nuốt xuống bụng, rùng mình hai cái, quay về trong động.
Ôn Lương ngồi xuống dựa gần vào Ninh Thư, “Cậu là yêu thú?”
“Ừm.” Ninh Thư phát ra tiếng quái dị.
“Vậy cậu tên gì?”
Ninh Thư vận khí từ bụng vẫn rất trúc trắc, không thể trả lời cậu nhóc được.
“Thế cậu là đực hay là cái?” Ôn Lương hơi tò mò hỏi.
Ninh Thư: →_→
Thật không ngờ thằng nhóc này lại là người như vậy.
Nhận thấy ánh mắt khinh bỉ của Ninh Thư, Ôn Lương đỏ bừng mặt, không đề cập tới vấn đề giới tính nữa, quay đầu nhìn trời tuyết mênh mang bên ngoài.
Sắc mặt Ôn Lương có chút ưu sầu, bọn họ cứ không ăn không uống thế này, sớm muộn gì cũng chết đói.
Ninh Thư lại vận khí, làm quen với cách nói chuyện của mình.
Sắc trời dần tối, bên ngoài gió lạnh thấu xương, Ôn Lương dịch gần về phía Ninh Thư, cảm giác hơi ấm trên người hồ ly tỏa ra thật ấm áp.
“Tiểu Hắc, khi nào hai ta mới có thể rời khỏi nơi này nhỉ?”
Ôn Lương cũng không mong Ninh Thư có thể trả lời, chỉ tự hỏi mình.
Trong lòng Ninh Thư suy tính, không chỉ có đám người Ôn Học, còn có ba tên tu sĩ kia nữa.
Cũng không biết ba kẻ đó giờ thế nào rồi.
Với thực lực của cô hiện giờ, đánh không lại ba kẻ đoa, huống chi còn vướng cọng bún khô mang tên Ôn Lương với lực chiến bằng 5 này nữa.
Ôn Lương ghé vào cạnh Ninh Thư ngủ khì, Ninh Thư bắt đầu tu luyện, linh khí chung quanh dần tụ tập lại.
Hừng đông ngày hôm sau, Ôn Lương ngáp dài tỉnh lại.
Sau đó lại bò ra ngoài hang lấy tuyết ăn.
“Ôn Lương.” Ninh Thư hô lên với Ôn Lương.
Bởi vì là tiếng bụng, nên tiếng của Ninh Thư có vẻ trầm thấp dị thường, nghe không rõ là nam hay là nữ.
Ôn Lương vứt đống tuyết trong tay xuống, đi vào trong động, vừa ôn hòa lại mang theo thân mật hỏi: “Cậu gọi mình à?”
“Ta có một bộ bí tịch, là đồ truyền thừa, ta sẽ truyền lại cho nhóc.” Ninh Thư nói ngắt quãng, chủ yếu là còn phải dừng để thở.
Ninh Thư có kha khá bí tịch tu chân, nhưng lại chẳng biết Ôn Lương có linh căn để tu luyện hay không, ngẫm lại, vẫn chọn Tuyệt Thế võ công cho lành, dẫu sao cũng không kén căn cốt.
“Thật sao, nhưng mình lại không có linh căn, khi còn nhỏ mẫu thân đã nói cho mình biết rồi.” Ôn Lương hơi kích động nói.
Quả nhiên không có linh căn.
“Ngồi xếp bằng đi.” Ninh Thư nói.
Ninh Thư thong thả nói cho Ôn Lương phương pháp tu luyện, nói một lúc phải dừng một lúc, bằng không không thở nổi, nói bằng tiếng bụng thật sự quá khó khăn.
Ôn Lương làm theo lời Ninh Thư chỉ đạo, ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện.
Xem chừng mới trải qua việc tẩy gân phạt tủy, kinh mạch không còn bị tắc nghẽn, nên việc hấp thu linh khí cũng nhanh chóng.
Không bao lâu sau, Ôn Lương cảm giác được linh khí đang len lỏi tiến vào trong thân thể mình.
“Thần kỳ quá.” Ôn Lương mở to mắt, nắm tay lại, “Cảm ơn Tiểu Hắc.”
Ninh Thư ừm một tiếng, “Trong đầu ta cũng chỉ có một bộ bí kíp đó, hẳn là tổ tiên truyền thừa cho ta.”
Ninh Thư cũng không muốn Ôn Lương cảm thấy mình là một kho bảo tàng bất tận.
Ý của cô cũng chỉ dừng lại ở việc truyền cho Ôn Lương tuyệt thế võ công thôi, chừng ấy cũng đủ cho cậu nhóc có năng lực tự bảo vệ mình rồi.
Ninh Thư vẫn không ngừng tu luyện tuyệt thế võ công, cho tới tận bây giờ.
“Tiểu Hắc, cảm ơn cậu, giờ mình có thể đi tìm cha mẹ và muội muội rồi.” Khóe mắt Ôn Lương hơi đỏ lên.
“Mình có thể lấy trở về nhà.”
“Muốn tìm tên ma tu kia……”
“……”
Ôn Lương lải nhải một đống, trước kia không có thực lực, có một số việc chỉ nghĩ thôi cũng không dám.
Hiện giờ có sức mạnh, hy vọng tưởng xa vời nhưng lại gần ngay trước mắt, đứa trẻ nhỏ yếu trước đây đã tìm được rồi mục tiêu mới, dần trở nên trấn định và kiên nghị hơn.
Ôn Lương xoa đôi mắt, bắt đầu tu luyện.
Ninh Thư lên tiếng: “Phải giữ được tâm cảnh bình tĩnh.”
Ôn Lương hít thở chậm dần, từ từ nhập tâm.
Ôn Lương cảm giác được sự thoải mái của tu luyện, không ăn không uống ngồi thiền, có linh khí bao quanh người.
Ninh Thư cũng yên tâm bắt đầu tu luyện, cứ từ từ từng bước, rồi sẽ trở nên mạnh mẽ hơn thôi.
Đang tu luyện, lỗ tai Ninh Thư giật giật, tu luyện Tuyệt Thế Võ Công khiến các giác quan nhanh nhạy hơn nhiều, hơn nữa giờ cô còn là hồ ly.
Cô cảm giác có người đang tới gần, loáng thoáng nghe thấy có tiếng chó sủa.
Ninh Thư đẩy đẩy Ôn Lương, tạm dừng việc tu luyện, Ôn Lương mở to mắt, “Tiểu Hắc, làm sao vậy?”
“Có người tới.”
“Là bọn Ôn Học đuổi tới?” Ôn Lương đứng lên, cử động thân thể, xương cốt trên người kêu vài tiếng răng rắc.
“Sư huynh, bên này có linh khí dao động.” Có tiếng người vang lên trước cửa động.
Lúc trước Ôn Lương vì thiếu ăn mà da dẻ vàng như sáp nến, nhưng giờ đây tạp chất trong cơ thể được thanh lọc, sắc da lập tức trở nên trắng trẻo hơn rất nhiều.
Mặt mũi trắng trẻo, má còn phơn phớt hồng, khiến khuôn mặt cậu nhóc đẹp lên không ít.
Đúng là một trắng che ba xấu.
Ninh Thư mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm con thỏ, không có lửa, ăn sống à?
Ninh Thư tỏ vẻ cho dù bản thân có biến thành động vật nhưng vẫn rất chú trọng khẩu vị.
Ôn Lương gian nan lột da con thỏ, cũng xử lý sạch sẽ phần nội tạng.
Ninh Thư đào hố tuyết, chôn hết nội tạng xuống, mùi máu tươi dễ dẫn những động vật ăn thịt khác tới, như sói chẳng hạn.
Ninh Thư cũng không biết nơi này có yêu thú hay không.
Làm xong mọi việc, Ôn Lương mới phát hiện một vấn đề, cậu nhóc không mang đồ đánh lửa theo người.
Lúc trước chạy trốn quá gấp gáp, nên quên không cầm theo.
Ôn Lương rối rắm nhìn con thỏ đầy máu.
Sau đó Ôn Lương nảy ra ý tưởng, cầm hai cục đá ma xát với nhau, định tạo ra lửa.
Ninh Thư nằm một bên, nhìn Ôn Lương tự xử.
Ôn Lương loay hoay một lúc lâu cũng chẳng thu được gì, đành ném hai cục đá qua một bên.
Ôn Lương đăm đăm nhìn con thỏ, sau đó dùng sức xé một chân thỏ đặt trước mặt Ninh Thư.
Sau đó lại xé tiếp chân nữa, rồi đưa cái chân đầm đìa máu lên miệng.
Ninh Thư:……
Móa, định ăn sống nuốt tươi thật đấy à.
Ôn Lương đưa lên miệng vài lần, cuối cùng vẫn không có dũng khí để ăn.
“Tiểu Hắc, mình định về nhà một chuyến, lấy ít đồ dùng.” Ôn Lương nói với Ninh Thư.
Ôn Lương cảm thấy tuy bây giờ ngay cả cái mồi lửa cũng không có, nhưng cũng chẳng mảy may cảm thấy cực khổ như cuộc sống trước đây của mình.
Quả nhiên con người cần có bạn bè.
Ninh Thư vừa nghe Ôn Lương bảo muốn về, tự nhiên cạn lời, giờ nhóc mà mò mặt về nhà là dẹo đó, là dẹo đó, nhóc có hiểu hông?
Còn không biết đối phương khi nào sẽ tới lục soát núi, vậy mà nhóc còn đòi tự chui đầu vào rọ.
Ninh Thư cắn áo Ôn Lương, không thể trở về, đói bụng thì nốc tạm tuyết đi.
“Đừng……” Ninh Thư vận khí từ bụng tới lồng ngực, chấn động dây thanh quản, cuối cùng phun được một chữ từ xoang mũi.
Có điều tiếng này cực kỳ mơ hồ.
Nhưng chỉ cần có thế cũng khiến Ôn Lương hoảng sợ, cậu nhóc đảo mắt nhìn quanh bốn phía, “Ai đang nói chuyện?”
Ninh Thư thấy Ôn Lương như gặp quỷ, giơ móng vuốt lên, “Ta.”
“Hồ ly nhỏ, cậu có thể nói sao?” Ôn Lương vội vàng tóm hai chi trước của Ninh Thư, nhấc Ninh Thư lên.
Ninh Thư lộ ra cái bụng trắng hếu, cộng thêm vị trí khó thể miêu tả.
Ninh Thư: Móa……
Ninh Thư giơ chân lên tát vào mặt Ôn Lương, thoát khỏi khống chế.
“Hồ ly nhỏ, là cậu vừa nói chuyện đúng không?” Trên mặt Ôn Lương có dấu chân, hưng phấn nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư gật đầu.
Ôn Lương cười ngây ngô, nói mấy lần tốt quá.
Ôn Lương không có cách nào để ăn con thỏ đầy máu kia, đành chôn nó xuống tuyết.
Rồi bốc mấy nắm tuyết nuốt xuống bụng, rùng mình hai cái, quay về trong động.
Ôn Lương ngồi xuống dựa gần vào Ninh Thư, “Cậu là yêu thú?”
“Ừm.” Ninh Thư phát ra tiếng quái dị.
“Vậy cậu tên gì?”
Ninh Thư vận khí từ bụng vẫn rất trúc trắc, không thể trả lời cậu nhóc được.
“Thế cậu là đực hay là cái?” Ôn Lương hơi tò mò hỏi.
Ninh Thư: →_→
Thật không ngờ thằng nhóc này lại là người như vậy.
Nhận thấy ánh mắt khinh bỉ của Ninh Thư, Ôn Lương đỏ bừng mặt, không đề cập tới vấn đề giới tính nữa, quay đầu nhìn trời tuyết mênh mang bên ngoài.
Sắc mặt Ôn Lương có chút ưu sầu, bọn họ cứ không ăn không uống thế này, sớm muộn gì cũng chết đói.
Ninh Thư lại vận khí, làm quen với cách nói chuyện của mình.
Sắc trời dần tối, bên ngoài gió lạnh thấu xương, Ôn Lương dịch gần về phía Ninh Thư, cảm giác hơi ấm trên người hồ ly tỏa ra thật ấm áp.
“Tiểu Hắc, khi nào hai ta mới có thể rời khỏi nơi này nhỉ?”
Ôn Lương cũng không mong Ninh Thư có thể trả lời, chỉ tự hỏi mình.
Trong lòng Ninh Thư suy tính, không chỉ có đám người Ôn Học, còn có ba tên tu sĩ kia nữa.
Cũng không biết ba kẻ đó giờ thế nào rồi.
Với thực lực của cô hiện giờ, đánh không lại ba kẻ đoa, huống chi còn vướng cọng bún khô mang tên Ôn Lương với lực chiến bằng 5 này nữa.
Ôn Lương ghé vào cạnh Ninh Thư ngủ khì, Ninh Thư bắt đầu tu luyện, linh khí chung quanh dần tụ tập lại.
Hừng đông ngày hôm sau, Ôn Lương ngáp dài tỉnh lại.
Sau đó lại bò ra ngoài hang lấy tuyết ăn.
“Ôn Lương.” Ninh Thư hô lên với Ôn Lương.
Bởi vì là tiếng bụng, nên tiếng của Ninh Thư có vẻ trầm thấp dị thường, nghe không rõ là nam hay là nữ.
Ôn Lương vứt đống tuyết trong tay xuống, đi vào trong động, vừa ôn hòa lại mang theo thân mật hỏi: “Cậu gọi mình à?”
“Ta có một bộ bí tịch, là đồ truyền thừa, ta sẽ truyền lại cho nhóc.” Ninh Thư nói ngắt quãng, chủ yếu là còn phải dừng để thở.
Ninh Thư có kha khá bí tịch tu chân, nhưng lại chẳng biết Ôn Lương có linh căn để tu luyện hay không, ngẫm lại, vẫn chọn Tuyệt Thế võ công cho lành, dẫu sao cũng không kén căn cốt.
“Thật sao, nhưng mình lại không có linh căn, khi còn nhỏ mẫu thân đã nói cho mình biết rồi.” Ôn Lương hơi kích động nói.
Quả nhiên không có linh căn.
“Ngồi xếp bằng đi.” Ninh Thư nói.
Ninh Thư thong thả nói cho Ôn Lương phương pháp tu luyện, nói một lúc phải dừng một lúc, bằng không không thở nổi, nói bằng tiếng bụng thật sự quá khó khăn.
Ôn Lương làm theo lời Ninh Thư chỉ đạo, ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện.
Xem chừng mới trải qua việc tẩy gân phạt tủy, kinh mạch không còn bị tắc nghẽn, nên việc hấp thu linh khí cũng nhanh chóng.
Không bao lâu sau, Ôn Lương cảm giác được linh khí đang len lỏi tiến vào trong thân thể mình.
“Thần kỳ quá.” Ôn Lương mở to mắt, nắm tay lại, “Cảm ơn Tiểu Hắc.”
Ninh Thư ừm một tiếng, “Trong đầu ta cũng chỉ có một bộ bí kíp đó, hẳn là tổ tiên truyền thừa cho ta.”
Ninh Thư cũng không muốn Ôn Lương cảm thấy mình là một kho bảo tàng bất tận.
Ý của cô cũng chỉ dừng lại ở việc truyền cho Ôn Lương tuyệt thế võ công thôi, chừng ấy cũng đủ cho cậu nhóc có năng lực tự bảo vệ mình rồi.
Ninh Thư vẫn không ngừng tu luyện tuyệt thế võ công, cho tới tận bây giờ.
“Tiểu Hắc, cảm ơn cậu, giờ mình có thể đi tìm cha mẹ và muội muội rồi.” Khóe mắt Ôn Lương hơi đỏ lên.
“Mình có thể lấy trở về nhà.”
“Muốn tìm tên ma tu kia……”
“……”
Ôn Lương lải nhải một đống, trước kia không có thực lực, có một số việc chỉ nghĩ thôi cũng không dám.
Hiện giờ có sức mạnh, hy vọng tưởng xa vời nhưng lại gần ngay trước mắt, đứa trẻ nhỏ yếu trước đây đã tìm được rồi mục tiêu mới, dần trở nên trấn định và kiên nghị hơn.
Ôn Lương xoa đôi mắt, bắt đầu tu luyện.
Ninh Thư lên tiếng: “Phải giữ được tâm cảnh bình tĩnh.”
Ôn Lương hít thở chậm dần, từ từ nhập tâm.
Ôn Lương cảm giác được sự thoải mái của tu luyện, không ăn không uống ngồi thiền, có linh khí bao quanh người.
Ninh Thư cũng yên tâm bắt đầu tu luyện, cứ từ từ từng bước, rồi sẽ trở nên mạnh mẽ hơn thôi.
Đang tu luyện, lỗ tai Ninh Thư giật giật, tu luyện Tuyệt Thế Võ Công khiến các giác quan nhanh nhạy hơn nhiều, hơn nữa giờ cô còn là hồ ly.
Cô cảm giác có người đang tới gần, loáng thoáng nghe thấy có tiếng chó sủa.
Ninh Thư đẩy đẩy Ôn Lương, tạm dừng việc tu luyện, Ôn Lương mở to mắt, “Tiểu Hắc, làm sao vậy?”
“Có người tới.”
“Là bọn Ôn Học đuổi tới?” Ôn Lương đứng lên, cử động thân thể, xương cốt trên người kêu vài tiếng răng rắc.
“Sư huynh, bên này có linh khí dao động.” Có tiếng người vang lên trước cửa động.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
/1471
|